Chương 59: Tướng Mệnh

"Cô nghĩ nhiều rồi, chỉ có một người đặc biệt đáng yêu này thôi"

-

Chờ Từ Dĩ Niên lấy lại tinh thần, Úc Hoè đã như không có chuyện gì chỉnh sửa quần áo xong đâu vào đấy. Dù anh không mở miệng, Từ Dĩ Niên cũng biết năng lực ngược dòng thời gian đã giải trừ rồi.

Sau khi tỉnh táo ra khỏi trạng thái hỗn loạn, Từ Dĩ Niên mới phát hiện Úc Hoè bây giờ khác quá khứ rất nhiều.

Dáng người có vẻ cao hơn một ít, thân hình cũng rắn chắc hơn. Tuy rằng khuôn mặt không có gì thay đổi, khí chất lại khác nhau rất nhiều, cái trước vừa nhìn là biết không dễ chọc, cái sau ít nhất còn mặt người dạ thú....

Từ Dĩ Niên đang suy nghĩ miên man, Úc Hoè đột nhiên nhìn cậu.

Hai mặt nhìn nhau, Từ Dĩ Niên nhìn anh áo mũ gọn gàng, mới nhận ra mình bây giờ không chỉ dáng vẻ chật vật, hai tay còn bị khoá ở đầu giường, trên mặt lập tức nóng lên. Đặc biệt là lúc tầm mắt Úc Hoè hạ xuống, như đang đánh giá mấy vết đỏ ám muội trên người cậu, Từ Dĩ Niên hết sức xấu hổ, lý trí vốn đã ngập tràn nguy cơ rắc một tiếng vỡ tan.

Cảm xúc lên xuống dữ dội khiến hai tay cậu loé lên ánh điện sáng rực, trực tiếp phá hỏng dây xích trói trên cổ tay. Sợi xích kim loại leng keng rơi xuống đất. Úc Hoè thu hết một loạt phản ứng của cậu vào mắt, như là khen ngợi: "Không tồi, còn biết tự mình mở khoá."

Từ Dĩ Niên nghẹn một hơi trong cổ họng, Úc Hoè ném tới một bộ quần áo mới ra hiệu cậu thay vào. Bộ đồ ban đầu của cậu đã bị xé chẳng còn gì. Từ Dĩ Niên cầm áo T-shirt quần dài mềm mại sạch sẽ, trong lòng lại bắt đầu lẩm bẩm.

Úc Hoè là đổi lại từ khi nào? Nhìn cái thái độ tự nhiên này, Úc Hoè tuyệt giao đến gần như hoàn toàn với mình của quá khứ....Chẳng lẽ là không nhớ rõ cái gì? Định xem như chẳng có chuyện gì xảy ra? ?

Dù trong lòng có loanh quanh trăm ngàn suy nghĩ, cậu cũng không có cách nào mở miệng hỏi. Đang rối rắm, Úc Hoè liếc mắt nhìn cậu một cái, nhíu mày nói: "Còn chưa đứng lên thay quần áo, em là muốn ở đây qua đêm?"

Từ Dĩ Niên bị gọi hoàn hồn lại, theo bản năng đáp: "Đã biết!"

Úc Hoè không nhìn cậu nữa, trực tiếp ra khỏi phòng. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Từ Dĩ Niên càng thêm chắc chắn anh cứ như vậy lướt qua chuyện này. Suy nghĩ này vừa hiện lên, Từ Dĩ Niên bỗng nhiên nhẹ nhõm hẳn.

Lướt qua cũng tốt, nếu không mẹ nó quá xấu hổ.

Mà nghĩ nghĩ, cậu lại cảm thấy không đúng.

Tại sao ông phải xấu hổ? Là ông bị sờ khắp cả người, chẳng phải là để giữ cho anh bình tĩnh hả, phắc!

Chờ Từ Dĩ Niên thay xong quần áo, cảnh tượng lúc đẩy cửa ra khiến cậu ngẩn người. Mấy tên yêu quái cách đó không xa bị dây leo trói đến máu thịt lẫn lộn, không ra hình người. Từ Dĩ Niên vốn nghĩ việc tra tấn này chắc là Tạ Kì Hàn làm, không ngờ người động thủ lại là Nam Chi thường ngày dịu dàng ôn nhu.

Tạ Kì Hàn nghe thấy tiếng động quay đầu qua, trông thấy vết cắn với chú song sinh gần như bao phủ hơn nửa cổ cậu, lập tức chậc chậc lưỡi.

Làm rõ ràng như vậy, thật sự là đang trắng trợn tuyên bố chủ quyền đây mà.

Mặc dù hết sức tò mò rốt cuộc hai người bọn họ đã làm đến bước nào, Tạ Kì Hàn cũng không có can đảm nói đùa trước mặt Úc Hoè. Một tiếng phập nhỏ khẽ vang lên, dây đằng xuyên qua trái tim toé ra một vũng máu tươi, Nam Chi gọn gàng lưu loát kết thúc tính mạng của đám yêu quái.

"Trưởng khu Đông mời Lam vào Mai Cốt Tràng, hứa sẽ cho Lam rất nhiều đá tủy xanh và ngọc chú truyền tống để ra ngoài, nhưng tính mệnh xong không chỉ không cho cái gì, còn đuổi Lam đi." Cô tổng kết lại tin tức thu được, "Trong đó có hai người thấy Lam ở khu Tây."

"Lão già nói không giữ lời à." Tạ Kì Hàn sờ sờ cằm. Úc Hoè thản nhiên nói: "Không trùng hợp như vậy, có lẽ có người cố ý để cho lão Nham yêu đưa Lam vào Mai Cốt Tràng, hoặc chính bản thân Lam đi vào để trốn ai đó."

Tạ Kì Hàn nghe không hiểu câu sau, Từ Dĩ Niên lại biết Úc Hoè có ý gì.

Mệnh của cậu tương khắc với mệnh Úc Hoè là do một tay Lam kết luận, cũng chỉ có một mình Lam có thể nhìn ra tình huống hiếm thấy này. Nếu tồn tại vấn đề thật, người đáng nghi nhất chính là Lam.

"Đáng tiếc lão già chết quá sớm, không hỏi ra được cái gì. Ầy, ông ta chết làm sao thế?" Tạ Kì Hàn thắc mắc hỏi một câu, Từ Dĩ Niên chộp lấy cơ hội, lập tức làm động tác cắt cổ: "Ông chủ Úc của mấy năm trước đi đến cho ông ta rắc."

Úc Hoè không nói gì, chỉ nhìn cậu.

Từ Dĩ Niên bị anh chiếm hết tiện nghi, sống lưng bất giác thẳng tắp. Từ trước đến nay đều là Úc Hoè dạy dỗ cậu, không ngờ đời này còn có thể đảo ngược lại, Từ Dĩ Niên bùm bùm nói: "Quá bốc đồng, dưới tình huống chưa hỏi rõ ràng như vậy đến em cũng sẽ không tùy tiện gϊếŧ người, anh nói xem anh chịu không nổi thì cứ lôi ông ta ra đánh một trận không phải tốt hơn à? Đánh trận đầu xong vẫn có thể đánh thêm trận nữa____"

"Từ Dĩ Niên."

"Hả?"

"Nói nhiều vậy miệng không đau?"

Từ Dĩ Niên bất giác liếm liếm môi, không chỉ rách da, hơn nữa còn sưng đỏ cả lên. Nghĩ đến khắp người mình đều có dấu vết như bị chó gặm, có mấy chỗ vẫn đang âm ỉ đau, thậm chí còn bị anh đánh mông, Từ Dĩ Niên chẳng còn gì để mất, cũng mặc kệ rốt cuộc bây giờ Úc Hoè còn giận cậu hay không: "Đừng lôi những thứ vô dụng này vào, bốc đồng thì thừa nhận, cũng đâu có xấu hổ gì."

Tạ Kì Hàn khiếp sợ nhìn Từ Dĩ Niên. Rõ ràng mấy ngày trước Từ Dĩ Niên biểu hiện như không dám đối mặt chính diện với Úc Hoè, không ngờ hôm nay đột nhiên biến thành mạnh như vậy.

Nam Chi tập mãi thành quen, mỉm cười lau đi máu dính trên tay.

Xem ra hai người giận dỗi cũng đã ổn lại rồi?

Úc Hoè không đáp lại câu gây hấn của của Từ Dĩ Niên, đổi chủ đề: "Nếu là khu Tây, đêm mai bắt đầu tuyển chọn trưởng khu."

Tạ Kì Hàn nhớ tới cái này, sắc mặt hơi thay đổi: "Phiền phức, thầy tướng số kia rất có thể không hiểu rõ tình hình, nói không chừng sẽ chết ở trong đó."

Từ Dĩ Niên nghe được một từ rất lạ, theo thói quen liệt vào hình thức tuyển chọn giống như bên ngoài: "Mai Cốt Tràng các anh không phải là đi con đường ngông nghênh ngoài vòng pháp luật hả, còn có cả bỏ phiếu tuyển chọn nữa?"

"Không phải như cậu nghĩ đâu," Tạ Kì Hàn giải thích, "Tuyển chọn trưởng khu ở Mai Cốt Tràng tương đương với nuôi cổ trùng."

*Nuôi cổ trùng: bắt những con trùng độc bỏ vào cùng một cái hũ sành để chúng cắn xé lẫn nhau, trải qua nhiều trận chiến, con trùng độc còn trụ lại cuối cùng chính là con hung hãn nhất, độc địa nhất.

Những yêu quái bằng lòng tham gia tuyển chọn sẽ ở lại phạm vi sở tại khu Tây, thời gian vừa đến, kết giới cấm ra vào của khu Tây mọc lên, đám yêu quái sẽ chém gϊếŧ lẫn nhau, ngày hôm sau kết giới bao trùm toàn bộ khu vực tự động mở ra. Nếu chỉ còn một người cuối cùng, kẻ đó chính là khu trưởng tân nhiệm của khu Tây; nếu không sót lại một ai hoặc còn sót lại không chỉ một người, cuộc tuyển chọn này xem như mất hiệu lực.

Có thể Lam đã vào khu Tây, cũng có thể đã đến nơi khác. Trở lại biệt thự điểm tình báo, sau khi mọi người bàn bạc đã quyết định chia nhau ra hành động. Úc Hoè và Tạ Kì Hàn có kinh nghiệm cùng tiến vào kết giới khu Tây, Từ Dĩ Niên, Nam Chi và nhóm yêu quái ở điểm tình báo đến ba khu còn lại tìm kiếm manh mối.

Sáng hôm sau, Từ Dĩ Niên ngáp một cái đi xuống lầu. Cậu lười biếng ngồi vào bàn ăn, đang định lấy cái bánh mì trong giỏ, Nghê Âm bên cạnh cười hỏi: "Sao nhìn cậu không thấy lo lắng chút nào thế?"

Từ Dĩ Niên cắn bánh mì, ậm ờ hỏi: "Lo lắng cái gì?"

"Lão đại đấy! Cậu ấy với tiểu Tạ muốn vào khu Tây, mấy vạn yêu quái mới có một kẻ sống sót. Đến lúc kết giới mở ra, cái mùi máu tanh đó, bọn tôi ở tận trong biệt thự còn ngửi thấy được luôn mà." Nghê Âm nói sinh động cứ như thật, cũng không biết là cảm thấy nguy hiểm, hay là muốn lấy cái này ra chòng ghẹo Từ Dĩ Niên.

"Dù sao người sống sót cuối cùng nhất định là anh ấy." Từ Dĩ Niên chẳng buồn để ý, "Úc Hoè lợi hại như vậy, không bằng tôi lo lắng cho mình trước, đến cả đường đi ở Mai Cốt Tràng tôi còn không phân biệt được đây."

Nghê Âm bị cậu chọc cười: "Cậu cũng thực tế quá, không được đâu, ông chủ của bọn tôi thích loại hình ngây thơ hồn nhiên cơ."

Từ Dĩ Niên nghe được từ mấu chốt, phản bác lại: "Rõ ràng anh ấy thích...."

"Anh thích loại hình gì?" Sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, không biết Úc Hoè tới đây từ khi nào, đang không nhanh không chậm nói, "Em nói thử xem."

Từ Dĩ Niên cảm thấy mình như bị một bàn tay vô hình bó chặt gáy, cậu nghẹn lời ba giây, cầm lấy bánh mì mình chưa ăn hết xông tới tìm đồng đội mới: "Làm việc làm việc, đã mấy giờ rồi, Nam Chi Nam Chi? Chúng ta đi thôi!"

Nhìn bóng lưng chạy trối chết của cậu, Nghê Âm chống hai má, hết sức hứng thú: "Mấy cậu trai nhân loại đều đáng yêu vậy à?"

Vốn tưởng là Úc Hoè không trả lời tiếng cảm khái của cô, không ngờ anh lại cười cười: "Cô nghĩ nhiều rồi, chỉ có một người đặc biệt đáng yêu này thôi."

Theo suy đoán của Úc Hoè, người không giỏi động võ như Lam khả năng cao nhất là đi đến các khu chợ phiên, dùng cách tính mệnh để kiếm sống. Từ Dĩ Niên với Nam Chi cùng một nhóm, hai người đi đến chợ phiên khu Bắc tìm manh mối.

Nói là chợ, thật ra cũng chỉ là nơi mua bán hơi lớn hơn một tẹo, không có quy hoạch bài bản gì. Đá tủy xanh là đồng tiền mạnh* ở đây, nếu không có, vẫn có thể lấy vật đổi vật, thậm chí mang theo món hàng chủ sạp chỉ định đến để giao dịch cũng vẫn được.

*Đồng tiền mạnh: Ở ngoài thực tế, nó là tiền được phát hành bởi một quốc gia được coi là chính trị và kinh tế ổn định. Đồng tiền mạnh được chấp nhận rộng rãi trên toàn thế giới dùng cho việc giao dịch bởi tính ổn định và đáng tin cậy

Trong mười thứ ở chợ thì có đến tám thứ là hàng cục trừ yêu hạ lệnh cấm. Từ Dĩ Niên trông thấy đủ loại vũ khí kiểu dáng khác nhau, thậm chí có vài cái cậu còn chưa gặp qua bao giờ. Có một cửa hàng dùng cả hai khúc xương rồng ố vàng to khổng lồ làm cửa chính, thông qua kẽ hở của khung xương, có thể liếc mắt trông thấy giữa tiệm bày một trái tim người cá ngâm trong lọ thuỷ tinh. Tiệm thuốc bên cạnh chất đủ loại thuốc kỳ lạ cổ quái, phát hiện nơi này còn bán cả nước thuốc thời gian, Từ Dĩ Niên giật mình một cái, tạm thời kính mà không thể gần với những thứ này.

Lần đầu tiên đến nơi thế này, có quá nhiều thứ Từ Dĩ Niên không thể xem hết. Bỗng nhiên, một nữ yêu cao gầy nóng bỏng cản trước mặt cậu, vải áo mỏng manh gần như che không được đường cong quyến rũ: "Lần đầu đến chợ phải không? Thấy cậu lạ mặt lắm."

Từ Dĩ Niên sửng sốt, nữ yêu cười duyên vươn tay, như là muốn kéo cánh tay cậu: "Nếu đã vậy, tôi giảm cậu nửa giá nhé."

Lúc này Từ Dĩ Niên mới phát hiện xung quanh có rất nhiều nữ yêu quần áo mỏng manh, ánh mắt các cô như có như không mập mờ nhìn sang đây.

Chỗ này hình như là....Làng chơi?

Từ Dĩ Niên nói một câu thật xin lỗi rồi vội vàng rời đi. Nữ yêu không ngờ phản ứng đầu tiên của nhân loại diện mạo đẹp đẽ này thế mà là bỏ chạy, kinh ngạc lớn tiếng nói: "Ấy! Đừng đi mà, không lấy tiền cậu có được không?"

Nam Chi nhìn toàn bộ vào mắt, cô bắt kịp bước chân Từ Dĩ Niên, rời khỏi chỗ đó mới cười nói: "Diện mạo giống như ngài rất hấp dẫn những nữ yêu ở Mai Cốt Tràng."

Từ Dĩ Niên sờ sờ mũi, tò mò hỏi: "Vậy Úc Hoè thì sao? Anh ấy đi ngang qua làng chơi có phải cũng có đãi ngộ này không?"

Vốn tưởng là sẽ nhận được câu trả lời chắc chắn, thế mà Nam Chi lại lắc đầu.

"Nghe Tạ Kì Hàn nói, không ai dám chạy lên cản đường cậu ấy." Cô hạ giọng xuống, khe khẽ nói, "Cậu ấy nhìn qua rất ác."

"À, là vậy à." Từ Dĩ Niên giả vờ giả vịt đáp một tiếng, khoé môi lại không khống chế được cong lên. Tiếng nói chuyện nhao nhao ồn ào của đám yêu quái cách đó không xa truyền đến tai, một hàng dài hò hét ầm ĩ đập vào tầm mắt.

"Đằng trước còn muốn tính bao lâu nữa? Có thể nhanh hơn tí không?"

"Hôm nay đại sư tính sắp đầy 100 người rồi, cơm cũng chưa ăn miếng nào, chuyên nghiệp thiệt luôn!"

"Lợi hại vậy thật? Một lần một khối đá tủy xanh cũng đâu có rẻ."

"Nhưng mà linh! Ngay cả ba ngày trước tôi gϊếŧ người cũng có thể tính ra, còn nói chính xác là tôi gϊếŧ một con Hồ yêu luôn!"

Từ Dĩ Niên nghe được từ mấu chốt, nhìn về phía đầu hàng, ở nơi đó, có một thanh niên tóc trắng bày ra nụ cười công nghiệp trên mặt, hai mắt người nọ quấn quanh một lớp băng vải dày, thong dong cầm lấy tay yêu quái: "Vị khách này, mệnh của cậu là mệnh Bạch Dạ, trong tướng mệnh có ánh lửa nổi lên bốn phía, có thể gần đây sẽ gặp tai ương đổ máu liên quan đến lửa."

Có vẻ Lam nói trúng tâm sự của yêu quái, kẻ nọ tức khắc căng thẳng: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Lam mỉm cười chỉ ra đúng hướng: "Tìm một yêu quái có năng lực liên quan đến nước, kết hợp với người nọ, xem xem có thể chia khí ẩm cho cậu không."

Yêu quái bày ra vẻ mặt thì ra là thế, thả xuống một khối đá tủy xanh lấp lánh rạng rỡ rồi đứng dậy rời đi. Yêu quái tiếp theo đặt mông ngồi xuống ghế trước mặt Lam, trên gương mặt thô kệch thoáng lộ ra một nét hồi hộp khó mà nhận thấy: "Đại sư, khi nào thì tôi có thể mạnh lên?"

"Chờ một chút đừng gấp, tôi xem xem....Vị khách này cậu là mệnh Bạch Trú hiếm thấy, theo lý mà nói cả đời quang minh rạng rỡ, là một tướng mệnh tốt."

Trên mặt yêu quái dần hiện lên vẻ vui mừng, Lam chợt nói: "Nhưng người tốt ở Mai Cốt Tràng sống không lâu."

Trán yêu quái nổi lên gân xanh, đang định lật bàn mắng người, Lam lại bổ sung thêm một câu: "Như vậy xem ra, vị khách cậu sớm hay muộn cũng sẽ rời khỏi Mai Cốt Tràng."

Mọi người đều biết, chỉ có trưởng khu hoặc yêu quái thực lực mạnh mẽ mới có thể lấy được ngọc chú truyền tống rời khỏi Mai Cốt Tràng. Yêu quái hết sức vui mừng, bỏ qua luôn câu hỏi một đằng đáp một nẻo của Lam, để lại một khối đá tủy xanh rồi phấn khởi rạo rực đứng lên.

Từ Dĩ Niên chần chờ nói: "Mắt của Lam....?"

Thầy tướng số trời sinh có đôi mắt âm dương, nếu đôi mắt ngập tràn ánh sáng đó bị tổn thương, bản lĩnh lớn bằng trời cũng không thể tiếp tục thăm dò luân hồi. Cách một lớp băng vải thật dày, lẽ ra Lam không thể nhìn được tướng mệnh mới đúng.

Nam Chi trầm ngâm nhìn chăm chú Lam đang mỉm cười, đủ màu ánh sáng lưu động trong mắt cô, như một ráng mây biến hoá khó lường, đây là biểu hiện khi mắt âm dương mở ra. Thấy quanh người Lam lơ lửng một tầng sương mù cuồn cuộn không ngớt, Nam Chi đột nhiên trợn to mắt, hiếm thấy toát ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Người bình thường mặc dù không thể nhìn thấy sương mù dày đặc trên người Lam, mà vẫn có người khách phát hiện không đúng: "Đại sư, ngài vừa trong suốt hơn một tí phải không?"

Cánh tay Lam trắng nõn gần như trong suốt, cả mạch máu cũng hiện lên rõ ràng: "Vị khách không cần để ý, đây là hiện tượng bình thường. Vẫn nên xem mệnh của ngài trước nhé."

"Mắt của anh ta bị mù, anh ta đang dùng tuổi thọ để tính mệnh." Nam Chi nhìn Lam chăm chú không rời mắt, "Quanh người anh ta quấn một lớp sương mù dày đặc, đó là tuổi thọ của anh ta hoá thành, sương mù càng dày, tuổi thọ càng ít."

Từ Dĩ Niên quay đầu qua: "Sao lại như thế...?!"

"Người ở khu Đông không dám gϊếŧ anh ta, dứt khoát móc mắt anh ta xuống, bỏ mặc anh ta ở Mai Cốt Tràng tự sinh tự diệt." Nam Chi hơi dừng lại, "Có lẽ anh ta cũng không muốn sống nữa, mới có thể dùng cách tính mệnh cực đoan này."

Từ Dĩ Niên nắm chặt tay thành quyền, khó mà đè xuống lửa giận bùng lên trong lòng. Nam Chi phân tích: "Trưởng khu Đông vốn không quen biết Lam, không cần thiết phải phí công phí sức đối phó anh ta, như vậy xem ra, thật sự có người muốn vây nhốt anh ta trong Mai Cốt Tràng."

Mặt trời ngả về tây, hàng người muốn tính mệnh cũng dần tản đi hết. Vị khách cuối cùng ngồi xuống trước mặt Lam, người nọ im lặng không nói gì. Lam mỉm cười bảo: "Mời đưa tay cho tôi."

Mười ngón đan xen, Lam chậm rãi tăng thêm sức, nhẹ giọng nói: "Từ thiếu chủ, không ngờ có thể gặp được cậu ở đây."

Ánh mắt Từ Dĩ Niên lấp loé, thấp giọng hỏi: "Sao ngài biết là tôi?"

"Mệnh Hung thuần như vậy, ngoại trừ cậu ra cũng không thể tìm được người thứ hai." Không giống như cậu, thái độ của Lam bình tĩnh hơn rất nhiều. Từ Dĩ Niên thật sự nhịn không được: "Ngài làm sao....? Sao lại đến Mai Cốt Tràng?"

"Không biết cậu có nghe nói không, mệnh của con trai trưởng khu Đông vô cùng đặc biệt, có thầy tướng số nào mà không muốn xem đâu chứ?"

Vẻ mặt Từ Dĩ Niên khẽ lay động, hơi không hiểu nổi: "Chỉ như vậy?"

"Được rồi, còn có nguyên nhân khác." Lam khá thẳng thắn, "Người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Bọn họ cho rất nhiều tiền."

"....."

"Giống như chồng đá này khi tôi còn sống cũng không dùng được, nhưng giấc mộng cả đời tôi là được chết trong đống tiền." Lam xoè tay kia ra, ý bảo Từ Dĩ Niên trả tiền, "Một khối đá tủy xanh, cảm ơn."

Mặc dù không khí vô cùng nặng nề, Từ Dĩ Niên cũng không nhịn được cạn lời mất mấy giây, cậu đang định đưa tiền, bàn tay Lam đang nắm lấy tay cậu đột nhiên dùng thêm sức: "Từ thiếu chủ, hình như không đúng....?"

Từ Dĩ Niên giật mình, sức Lam giữ lấy tay cậu lớn đến kinh người, thậm chí cánh tay nửa trong suốt bắt đầu phát run. Từ Dĩ Niên muốn nói chuyện, lúc này Nam Chi lại đè lên vai cậu, ý bảo trước tiên cậu đừng cử động.

Tuổi thọ của Lam dường như đang nhanh chóng cháy đi, hai gò má trắng như ngọc không ngừng đổ mồ hôi xuống, thậm chí đôi mắt quấn băng vải cũng thấm ra huyết lệ, lần đầu tiên Từ Dĩ Niên trải qua một lần tính mệnh lâu đến như vậy. Thân thể Lam ngày càng trong suốt, Từ Dĩ Niên không còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn nữa, cậu thật sự không nhịn được, đang định hỏi Lam có ổn không, Lam dần buông cánh tay đang nắm chặt cùng cậu ra.

Cảm xúc lên xuống mãnh liệt khiến sắc mặt thầy tướng số cực kì tái nhợt, hắn không quan tâm đến mồ hôi hoà với máu loãng trên mặt, chết lặng mà hỗn loạn liên tục lặp lại: "Sai rồi, tướng mệnh của cậu sai rồi....Tại sao lại như vậy? Tại sao bây giờ tôi mới nhìn ra....!"

Từ Dĩ Niên thấy hắn chịu kích động quá lớn, giữ lại tay hắn: "Ngài bình tĩnh một chút. Rốt cuộc là làm sao thế?"

Lam như được tiếng này gọi về thần chí, hắn lau đi mồ hôi trên mặt, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc. Lúc mở miệng, giọng nói chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy.

"Từ thiếu chủ, núi thây biển máu trong tướng mệnh cậu giống như là một tầng thủ thuật che mắt, vững vàng che đi tướng mệnh vốn có của cậu. Nếu không phải tôi....Bây giờ tôi dùng tuổi thọ xem tướng cho cậu, khả năng sẽ mãi mãi không thể phát hiện ra tướng mệnh thật sự của cậu."

Lam dừng lại một lát, trầm giọng nói: "Tướng mệnh của cậu đã bị người khác thay đổi."

Từ Dĩ Niên bị thông tin bất ngờ xuất hiện này làm cho sững sờ, không thể tin nổi nhìn Lam, giọng nói cũng hơi khàn đi: "Ngài nói cái gì? Đổi tướng mệnh?"

Dù cho có dùng hết mọi cách, tướng mệnh của cậu qua hơn mười năm cũng không hề thay đổi bao giờ, thế nhưng Lam vậy mà nói....

Lam gật đầu, trông thấy dáng vẻ của cậu, có hơi không đành lòng: "Trên người cậu gánh theo tướng mệnh của người khác, người nọ dùng cấm thuật đổi tướng mệnh của mình với cậu."

Nói cách khác, bản thân cậu không phải mệnh Hung.

Đầu ngón tay Từ Dĩ Niên nổ tung một tia điện, cậu nắm chặt tay vào lại buông ra, ép mình phải khống chế tốt cảm xúc: "Thay đổi tướng mệnh, tôi sẽ biến thành đại tà đại ác, lạm sát người vô tội à?"

"Không phải như vậy." Lam lắc đầu, "Có rất nhiều người đều hiểu sai, mệnh là mệnh, tướng mệnh là tướng mệnh, đây là hai chuyện khác nhau."

"Tướng mệnh không phải vận mệnh, mà là lời tiên đoán của thầy tướng số đối với vận mệnh. Vận mệnh là cố định, nhưng lời tiên đoán lại có thể thay đổi, từ rất lâu trước đây tôi từng nói với cậu, tướng mệnh của cậu sẽ không quyết định tương lai cậu, bởi vì tướng mệnh chỉ là lời thầy tướng số bọn tôi cho ra, là lời tiên đoán đối với vận mệnh."

"Ngay cả khi người kia có tráo đổi tướng mệnh của hai người, cũng không có cách nào thay đổi được mệnh thật sự của cậu, thứ có thể thay đổi, chỉ có phần mà thầy tướng số có thể nhìn thấy___chính là tướng mệnh."

Dù cho tướng mệnh có bị thay đổi thành mệnh Hung, mệnh thật sự của chính bản thân Từ Dĩ Niên cũng sẽ không phải chịu bất cứ ảnh hưởng gì, chỉ là bị giấu đi bên dưới lớp vỏ Hung, khiến cho thầy tướng số không thể nhìn thấy bản chất thật.

Đến cả Lam, gần như hao hết toàn bộ phần tuổi thọ còn lại, mới nhìn ra được khác thường.

"Vì cấm thuật ngăn cản, tôi không có cách nào nhìn thấy mệnh thật sự của cậu. Nhưng khả năng cao cậu là mệnh Bạch Trú quang minh rực rỡ, mới có thể khiến cho kẻ đó tráo đổi tướng mệnh với cậu bằng bất cứ giá nào."

"Thế nhưng làm sao kẻ đó có thể....!" Từ Dĩ Niên chịu chấn động quá lớn, lại nhận ra thân thể Lam càng thêm trong suốt, cậu gấp đến mức nói năng lộn xộn. Lam ra hiệu cậu trước tiên đừng nói gì: "Đừng gấp, nghe tôi nói đã."

"Chắc chắn kẻ đó là một tên phát rồ mất trí. Muốn đổi tướng mệnh phải dùng đôi mắt của thầy tướng số làm vật dẫn, dùng để thi triển một loại cấm thuật ít ai biết tới, kẻ đó vì đổi mệnh, không ngại gϊếŧ chết một thầy tướng số, lấy đi đôi mắt của người này."

Từ Dĩ Niên không thể tin nổi: "Thế nhưng gϊếŧ chết thầy tướng số...." Là sẽ tổn thọ.

Thân thể Lam gần như sắp tan biến, hắn tăng nhanh tốc độ nói: "Từ thiếu chủ, nếu cậu muốn Hung tướng che phủ trên tướng mệnh cậu rút đi, chỉ có cách tìm tới kẻ thi thuật, gϊếŧ chết hắn ta, tầng Hung này mới có thể biến mất. Tương ứng, tướng mệnh che phủ trên người nọ, tướng mệnh thuộc về cậu cũng sẽ đồng thời biến mất."

Theo giọng nói càng lúc càng mờ nhạt, Lam dần hoá thành bụi phấn tựa mây mù. Từ Dĩ Niên vươn tay muốn giữ lấy hắn: "Lam....? !"

"Thật xin lỗi," Lời thầy tướng số truyền đến từ trong gió. Có áy náy, cũng có vẻ tiếc thương của một vị trưởng bối, "Không thể nhìn ra tướng mệnh thật sự của cậu sớm hơn, đã khiến cho cậu vượt qua quá vất vả, nếu tôi có thể phát hiện đúng lúc____"

Giọng Lam đột nhiên cứng đờ.

"....Không đúng, mệnh của cậu không thể nào tương khắc với mệnh Úc Hoè!....Sai rồi, tôi tính sai rồi....!"

Lam như đang liều mạng muốn nói cho cậu điều gì đó, thế nhưng chút thanh âm cuối cùng đã hoàn toàn tan biến. Từ Dĩ Niên sững sờ một lúc: "Cái gì không thể nào khắc?"

Không ai đáp lại câu hỏi của cậu, Từ Dĩ Niên bối rối gọi: "Lam? ?"

Nam Chi phản ứng lại trước: "Từ thiếu chủ, người nọ tráo đổi tướng mệnh với cậu, nói rõ cậu chắc chắn không phải mệnh Hung, bất kể là mệnh Bạch Trú hay mệnh Bạch Dạ, cũng không thể nào tương khắc với ông chủ."

Vẻ mặt Từ Dĩ Niên đọng lại.

Chỉ có giữa mệnh Hung và mệnh Bạch Dạ mới có thể tồn tại trường hợp tương khắc. Mệnh của cậu và Úc Hoè từ đầu tới cuối không hề đối lập, Úc Hoè lại biến thành như vậy....

[ Úc Hoè biến thành như vậy đều do mày làm hại. ]

[ Một hoàn trả một, sát nghiệt mày tạo ra sẽ trả lại hết trên người anh ấy. ]

Giọng nói máy móc đó không ngừng lặp lại, như có một câu lệnh khống chế ăn sâu bén rễ. Não Từ Dĩ Niên truyền đến từng cơn đau buốt, cậu càng suy nghĩ, đau đớn càng thêm rõ ràng. Cơn đau mãnh liệt như là dùng búa gõ mở não, từng ý nghĩ không thuộc về cậu dồn dập tràn vào trong.

Trong cơn hoảng hốt, Từ Dĩ Niên nhớ tới, đêm chia tay trong không vui với Úc Hoè ở lễ tốt nghiệp, và cả vô số đêm của năm năm trước, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ loáng thoáng cảm thấy đau đầu, cậu cho rằng đó là do cảm xúc lên xuống quá mạnh, nhưng bây giờ xem ra....

"A____! ! ! !" Từ Dĩ Niên khổ sở đến mức tột cùng, cậu ôm chặt đầu ngồi xổm xuống đất, cả người phát run, đầu ngón tay không thể kiểm soát tràn ra ánh điện. Nam Chi muốn chạm vào vai cậu: "Từ thiếu chủ!"

Giọng nói trong đầu càng lúc càng lớn, lặp lại không ngừng, vọng tưởng muốn khống chế đi suy nghĩ của cậu lần nữa. Từ Dĩ Niên không thể nhịn thêm được, cậu đập mạnh một cú xuống mặt đất, lôi điện đột ngột bùng lên khiến mặt đất chia năm xẻ bảy: "Đủ rồi! Câm miệng cho tôi!"

Như là không cam lòng, giọng nói máy móc vẫn nhu u linh vây quanh lấy cậu, Từ Dĩ Niên lại đấm thêm một cú nữa, tiếng sấm cực lớn át đi hết mọi hỗn loạn, giọng nói đó cuối cùng trở về hư không.

Cùng lúc đó, trong đầu cậu như có cái gì buông lỏng ra, cấm chế vẫn luôn kiểm soát tinh thần cậu hoàn toàn vỡ nát.

Từ Dĩ Niên lau đi mồ hôi trên trán, dần bình tĩnh trở lại. Đón lấy ánh mắt lo lắng của Nam Chi, cậu tận lực duy trì tỉnh táo: "Tôi bị khống chế tinh thần....Người nọ cưỡng ép tôi tin vào chuyện tướng mệnh mình tương khắc với mệnh Úc Hoè, cho nên nhiều năm như vậy tôi cũng chưa từng nghi ngờ tính chân thực của nó."

"Rất có thể Lam cũng bị khống chế tinh thần, mệnh lệnh tương tự như của tôi." Từ Dĩ Niên lẩm bẩm, "Hơn nữa tướng mệnh của tôi bị che phủ, Lam căn bản không phát hiện ra mình đã tính sai...."

Nam Chi biến sắc, Từ Dĩ Niên đang định đứng lên.

Ầm____!

Tiếng nổ rung động đất trời vang lên từ phía xa, sóng âm mãnh liệt thậm chí khiến vài tiểu yêu quái ở gần đó chảy cả máu tai, sau vài giây, vô số yêu quái nhao nào ầm ĩ.

"Chuyện gì xảy ra thế? !"

"Xảy ra cái gì? ? ? ?"

"Nổ mạnh! !"

Từ Dĩ Niên nhìn về hướng phát ra âm thanh, trên mặt dần rút đi không còn chút máu.

Đó là hướng khu Tây.

Trời ơi không biết editor nhà ai mà nhiều chuyện dữ vậy nữa: Ban đầu ngồi edit, tui nghĩ chẳng lẽ tác giả bí từ quá hay sao mà cứ liên tục nhắc tới câu "Từ Dĩ Niên cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra", bây giờ mới biết chi tiết đó được nhắc tới nhiều lần là có mục đích cả. Thật sự tác giả lồng ghép chi tiết rất tinh tế luôn á, mấy hôm trước có một bạn cmt phát hiện ra chi tiết cực kì cực kì chính xác, mà tránh cho nhỡ ra bị spoil mất đoạn sau nên tui sẽ không nhắc tới đâu. Nói chung mấy bồ cứ để ý kỹ những điểm nhỏ nhỏ, lỡ đâu có cú plot twist gì đó cũng không bị vỡ đầu, bởi vì đâu chỉ mấy bồ, tui edit nên chú ý chi tiết dữ lắm mà đọc chap này còn ??????? luôn mà 🥲

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện