Chương 58: Quấn Quanh
"Qua đi bốn năm, sở thích của anh vẫn không hề thay đổi"
-
Úc Hoè đá văng cửa phòng, đặt cậu lên trên giường. Từ Dĩ Niên hoa mắt chóng mặt, hương cỏ Bà La trong không khí càng lúc càng đậm, cậu mơ màng cảm giác cho người nắm chặt cổ tay cậu.
Ngón tay Úc Hoè chậm rãi vuốt ve gò má Từ Dĩ Niên. Bị ánh mắt mắt đầy tính xâm lược nhìn chăm chú, bản năng tự bảo vệ khiến Từ Dĩ Niên không nhịn được run lên nhè nhẹ, trong tay suýt nữa phát ra ánh điện.
Nghĩ đến tình huống bây giờ của cậu, Từ Dĩ Niên ép mình không được nhúc nhích.
Đùa hả, đây là Úc Hoè bốn năm trước đó, nếu cậu không muốn đứt tay gãy chân thì bảo cái gì cũng phải nhịn xuống.
Hai tay cậu bị Úc Hoè đè lên đỉnh đầu. Linh thể tròn vo lớn bằng bàn tay không một tiếng động xuất hiện, Từ Dĩ Niên vô tình nghiêng mắt thấy nó, còn hơi thắc mắc tại sao lúc này Úc Hoè lại gọi linh thể. Mà rất nhanh, kim loại đầu giường biến dạng lại tụ vào, hoá thành sợi xích bền chắc lạnh buốt như băng.
Lúc Úc Hoè buông tay ra, kim loại lạnh lẽo quấn quanh vào, Từ Dĩ Niên thậm chí chưa kịp phản ứng, hai cổ tay đã bị dây xích trói chặt, cứ như vậy cố định ở đầu giường.
....Làm gì thế?! Từ Dĩ Niên hết sức kinh ngạc, đầu óc mơ màng cũng tỉnh táo hơn không ít. Yêu tộc đè lên cậu lại rất hài lòng dáng vẻ của cậu bây giờ, cúi người hôn môi cậu, vừa sâu vừa hung ác, như thể cả hô hấp cũng muốn cướp đi. Đầu óc Từ Dĩ Niên rất nhanh lại choáng váng, không bao lâu đã hoàn toàn không chịu nổi.
"Em không chạy đâu," Giữa lúc hôn môi, Từ Dĩ Niên tránh anh, gian nan nói, "Anh không cần phải trói em lại."
"Phải không?" Úc Hoè cười lạnh hỏi lại, một tay nắm lấy gáy cậu, "Vậy em tránh cái gì?"
Không đợi Từ Dĩ Niên nói chuyện, Úc Hoè cúi đầu ghé sát vào cổ cậu, cắn xuống một cái.
Răng nhọn xuyên qua da thịt, từng giọt máu tươi chầm chậm tràn ra. Từ Dĩ Niên đau đến giật mình một cái, lông mi bất giác run run. Dù là vậy, cậu vẫn không có phản kháng. Mùi máu tươi dường như khiến yêu tộc càng thêm càng thêm hưng phấn, như là thấy cậu phối hợp, ngón tay nắm sau gáy cậu dần buông ra, Úc Hoè nâng mặt cậu lên, hơi thở mang theo vị máu nặng nề hôn xuống.
Từ Dĩ Niên nếm được mùi máu từ trong miệng anh, ma xui quỷ khiến, hầu kết cậu lăn lăn khó mà phát hiện.
Vết thương bên cổ truyền đến một cơn nóng rực, chú song sinh tựa như cánh hoa mọc ra từ nơi bị thương, làn da trắng mịn tôn lên chú văn màu xanh vô cùng diễm lệ.
Úc Hoè nhìn dấu vết mình để lại trên người cậu, ngón tay vuốt ve qua mảnh chú văn yêu dị tùy ý mọc lên này: "Thế này cũng không tồi."
Theo giọng nói của anh, ngón tay khớp xương thon dài dần trượt xuống dưới.
Hiệu quả của chú song sinh đến vô cùng nhanh, sau khi mùi hương khiến thần chí người ta mơ màng tan biến, tất cả những giác quan đều trở nên cực kì rõ ràng. Từ Dĩ Niên mở to mắt, dù cho cậu có thể tiếp tục kiềm chế, hai tay cũng không nhịn được bắt đầu hơi giãy giụa, sợi xích trói chặt lấy cậu không ngừng phát ra tiếng vang thanh thúy.
-
Ầm!
Đao máu hình dạng dữ tợn mang theo luồng khí cắt ngang không trung, sát thủ đánh tới từ hai bên sườn cùng bị hất bay, cả người va ầm vào mặt tường. Tạ Kì Hàn lắc lắc bọt máu thịt vụn dính trên đao máu, duỗi tay xoa xoa cái cổ đau buốt.
Mấy phút trước có người từ góc tối đánh lén tới, yêu văn bên cổ kịp thời phóng ra vũ khí đỡ được một nhát trí mạng, mà cũng khiến cổ hắn đau nhức không chịu nổi.
Tạ Kì Hàn ào ào mắng: "Mẹ nó, tôi biết ngay lão già đó không có ý gì tốt, cao thủ khu Đông gần như điều hết tới đây rồi!"
Vừa nhìn thấy ánh điện phá tan trần nhà, Tạ Kì Hàn và Nam Chi lập tức xông vào, sát thủ ẩn náu ở chỗ bí mật gần đó cũng đồng thời xuất hiện. Không giống Tạ Kì Hàn còn hơi sức mắng người, Nam Chi toàn tâm toàn ý mở đường. Dưới mặt đất mọc lên vô số dây leo cứng cáp, một khi quấn lên sát thủ, nó sẽ hút khô máu thịt kẻ đó hoá thành chất dinh dưỡng, thi thể chết khô và đoá hoa nở rộ trên dây hình thành vẻ tương phản mạnh mẽ, hình ảnh vừa đẹp đẽ lại vừa quỷ dị.
Cùng làm việc với Nam Chi đã lâu, Tạ Kì Hàn vẫn không nhìn thấu thực lực của cô, chỉ biết cô là người Tuyên Đàn để lại cho Úc Hoè, chắc cũng phải mấy trăm tuổi. Lần đầu tiên Tạ Kì Hàn nhìn thấy dáng vẻ đầy chết chóc của cô, trực giác nói với hắn tốt nhất đừng đi đối đầu với người phụ nữ này.
"Cơn tức hôm nay lớn thế?" Tạ Kì Hàn trêu chọc.
"Từ lúc Từ thiếu chủ phá vỡ trần nhà đã qua nửa tiếng, lẽ ra bọn họ phải ra ngoài rồi mới đúng." Nam Chi không đáp lại câu đùa của hắn, "Có thể ông chủ đang gặp nguy hiểm."
Tạ Kì Hàn vốn cảm thấy tên Nham yêu đó căn bản không tổn thương nổi Úc Hoè, nghe đến đây hơi biến sắc, nắm theo đao máu xông thẳng vào trong: "Phắc! Sao không nói sớm!"
Để đối phó Úc Hoè, Nham yêu không chỉ điều động cao thủ khu Đông đến đây, còn chiêu mộ hàng loạt lính đánh thuê từ các khu khác tới. Tạ Kì Hàn với Nam Chi gϊếŧ cả một đường vào phòng khách, khắp toàn thân hai người bê bết máu, trông thấy gai sắt đâm thủng cửa, Tạ Kì Hàn không chút nghĩ ngợi chém tung cửa phòng, cảnh tượng bên trong đột ngột chạm vào tầm mắt khiến cả hai cùng sững sờ.
Nham yêu thế mà bị vô số gai sắt đóng đinh lên cửa! Một đao vừa nãy của Tạ Kì Hàn không chỉ phá tan cửa phòng, còn bổ vỡ cả đầu thi thể. Tạ Kì Hàn lau não và máu vẩy lên mặt đi, lại phát hiện trong phòng khách không thấy bóng dáng Úc Hoè với Từ Dĩ Niên đâu, chỉ có một tên tiểu yêu mang diện mạo trẻ con.
Tiểu yêu quái Trọng Đồng trông thấy bọn họ lập tức trắng bệch mặt, nhìn chằm chằm vào thi thể Nham yêu. Dây leo mọc lên từ mặt đất cố định hai chân hắn, Nam Chi lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?"
Tiểu yêu quái có vẻ bị doạ sợ, cứ như phát ngốc đứng yên tại chỗ. Ngoài mặt hắn ngơ ngác nhìn hai người vừa xông vào, trong lòng thật ra đang xoay chuyển hết cách này đến cách khác.
Thi thể nham yêu bị đóng đinh lên cửa phòng, cơ thể hắn bây giờ chỉ tầm ba tuổi rưỡi, căn bản không thể mạnh mẽ phá cửa rời đi, đành phải đứng trong phòng khách chờ cứu viện đến, nào ngờ hai kẻ vừa tới không phải yêu quái khu Đông. Bởi vì năng lực ngược dòng thời gian, vẻ ngoài của hắn thỉnh thoảng sẽ biến thành những độ tuổi khác nhau, cũng xem như là có kinh nghiệm ứng phó với các tình huống bất ngờ. Lúc này tiểu yêu quái quyết định đóng giả thành trẻ con, oa một tiếng bắt đầu khóc lớn.
Tiếng khóc của hắn vừa tha thiết lại vừa thê thảm, Tạ Kì Hàn ngại ồn, rất chi là không có lòng cảm thông: "Gϊếŧ nó đi? Chắc cũng là trẻ con của khu Đông."
Tiếng khóc của tiểu yêu quái càng thảm thiết hơn, thậm chí còn thêm cả tiếng nấc. Nam Chi hơi trầm ngâm nhìn hắn một cái, dùng dây leo che lại miệng hắn, treo hắn lên giữa không trung: "Mang theo trước, nói không chừng lại có ích."
Lầu một không thấy bóng dáng Úc Hoè, Tạ Kì Hàn với Nam Chi đi lên lầu hai. Trong cửa phòng đóng chặt loáng thoáng phát ra vài tiếng động, Nam Chi dừng bước chân, Tạ Kì Hàn cùng cô liếc mắt nhìn nhau, cả hai dùng sức đá văng cửa phòng.
Tia sáng trong phòng mờ mờ tối, rèm cửa khép hờ, nắng chiều bên ngoài trở thành nguồn sáng duy nhất. Yêu tộc trên giường đột ngột quay đầu lại, nửa gương mặt anh chìm trong bóng tối, vốn không thể nhìn rõ, đôi mắt lại lạnh thấu xương như có thực chất, hệt như mãnh thú bị xâm phạm lãnh địa, giây tiếp theo sẽ xé rách kẻ xông vào thành từng mảnh máu thịt lẫn lộn.
Tạ Kì Hàn nháy mắt sửng sốt, lông tóc cả người dựng đứng, vội vàng dời tầm mắt xuống, lại vô tình liếc thấy một đôi tay thon dài trắng nõn bị trói ở đầu giường.
Ầm!
Cánh cửa bị đóng sập lại trước mặt, Tạ Kì Hàn được tiếng ầm đó gọi về thần trí, lúc này mới ý thức được sau lưng bất giác toát ra một lớp mồ hôi lạnh, lòng còn sợ hãi nói: "Lão đại làm sao....Đây là kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi đấy hả?"
Nam Chi không nói tiếp, nhìn chăm chú cửa phòng đóng chặt. Tạ Kì Hàn nhớ lại hình ảnh vừa rồi, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Hắn quen biết với Úc Hoè nhiều năm, nhìn hết mọi biến hoá mấy năm nay của anh vào mắt. Mặc dù bên ngoài đều nói Úc Hoè tùy ý làm bậy, nhưng so với trước đây, bây giờ thật sự đã thu lại hơn rất nhiều. Lấy thân phận bây giờ của Úc Hoè, tự nhiên không cần liều lĩnh như ở Mai Cốt Tràng nữa, thế nhưng vừa rồi....
Khí chất sắc bén như thế, càng giống Úc Hoè của trước đây hơn.
"Cậu ấy bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ?" Tạ Kì Hàn lẩm bẩm, "Sao lại đưa cậu ấy trở về trạng thái sát thần trước đây rồi?"
Nghe xong lời Tạ Kì Hàn, Nam Chi chợt nhận ra gì đó, điều khiển dây leo buông lỏng yêu quái bị xách theo ra. Tiểu yêu quái nghẹn nước mắt nửa ngày, vừa định bùng nổ, Nam Chi lại dịu dàng cười nói: "Nếu ngươi dám khóc thêm một tiếng, ta lập tức rút đầu rưỡi ngươi ra."
Nước mắt của tiểu yêu quái rưng rưng trong hốc mắt, thấy Nam Chi không phải đang nói đùa, hắn trực tiếp nuốt tiếng gào về lại cổ họng. Nam Chi tiếp tục hỏi: "Năng lực của ngươi là gì, có phải liên quan đến thời gian không?"
Giờ phút này lại có trẻ con ba bốn tuổi xuất hiện trong phòng khách vốn đã không hợp lý, nghĩ đến cử chỉ hành vi của hắn không được tự nhiên lắm, Nam Chi đoán rất có thể tuổi thật của hắn vượt xa vẻ ngoài.
Tiểu yêu quái ngập ngừng hỏi: "Chị nói gì cơ? Em nghe không hiểu....á."
Miệng của hắn bị dây leo quấn lên, trực tiếp kéo mạnh ra ngoài! Cơn đau bị xé rách khiến tiểu yêu quái điên cuồng giãy giụa, Nam Chi đến cả nụ cười trên mặt cũng không hề thay đổi: "Không nói thật, lưỡi của ngươi cũng sẽ bị rút ra như vậy."
Mí mắt Tạ Kì Hàn giật giật, thầm nói cái cô này đúng là không dễ chọc.
"...Tôi nói, tôi nói! Ngược dòng thời gian! Năng lực của tôi là ngược dòng thời gian!" Tiểu yêu quái nhân lúc dây leo thả ra kêu ré lên, lưỡi cũng chảy cả máu, sợ Nam Chi thật sự rút lưỡi mình, tốc độ hắn nói chuyện vừa vội vừa nhanh, "Tôi đồng thời đảo ngược thời gian với cậu ta, ký ức và năng lực của cậu ta cùng quay về bốn năm trước, nếu tôi chết, bây giờ cậu ta sẽ không bao giờ trở lại được nữa!"
Thảo nào.
Dự đoán trong lòng đã được kiểm chứng, Tạ Kì Hàn chậc một tiếng, chẳng mấy coi trọng thủ đoạn của Nham yêu: "Gϊếŧ không được lão đại lại dùng mấy thứ vớ vẩn khiến người ta buồn nôn. Bao lâu thì có thể biến trở lại?"
Trải qua một hồi đe doạ, tiểu yêu quái hỏi gì đáp nấy: "Tôi không biết! Nếu nhanh thì một tuần, chậm nhất không quá một tháng."
"Không chờ được," Nam Chi không nhẹ nhõm như Tạ Kì Hàn, "Từ thiếu chủ sẽ xảy ra chuyện."
Tạ Kì Hàn nhớ tới cảnh tượng mình thoáng nhìn thấy, cũng dần nhăn mày lại. Nếu không nhìn lầm, cổ tay Từ Dĩ Niên hằn lên một vòng vết đỏ, có lẽ đã bị dằn vặt một lúc rồi.
Úc Hoè bốn năm trước....Lối đi hơi ngang tàng.
Tạ Kì Hàn nghĩ nửa ngày, đánh giá đúng trọng tâm: "Chắc là không chết được."
Đối với yêu quái ở Mai Cốt Tràng mà nói, không có cái gì quan trọng hơn tính mạng, chỉ cần có thể giữ lại một hơi thở, chuyện to bằng trời cũng không tính là chuyện.
Nam Chi có thể hiểu được suy nghĩ của hắn, nhưng vẫn lắc đầu: "Lỡ như Từ thiếu chủ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lúc ông chủ đổi trở về thì phải làm sao bây giờ?"
Tạ Kì Hàn trầm mặc một lát: "Nhìn lão đại như vậy, bây giờ chạy vào ngăn cản chỉ có nước bị cậu ấy xé xác. Cô đánh thắng được Úc Hoè bốn năm trước không?"
Tạ Kì Hàn cực kì tự mình biết lấy mình: "Tôi nói trước, tôi không thể."
Nam Chi nhìn chằm chằm tiểu yêu quái run lẩy bẩy, nhận ra ánh mắt dò xét của cô, tiểu yêu quái miễn cưỡng cười cười. Độ cong khoé môi hắn vừa nhếch lên, nụ cười bỗng chốc chết cứng trên mặt.
Hắn cúi đầu xuống, không thể tin nhìn dây leo xuyên thủng trái tim mình. Hình ảnh trước khi chết là gương mặt từ trên cao nhìn xuống của nữ yêu, ẩn chứa theo chút vẻ khinh thường.
"....Cô gϊếŧ hắn ta làm gì?" Tạ Kì Hàn chấn động.
"Hầu hết những năng lực thuộc loại thời gian chỉ cần gϊếŧ chết kẻ thi thuật là có thể giải trừ, có lẽ hắn ta không nói thật." Nam Chi hời hợt nói.
Như để chứng minh cho lời của cô, tiểu yêu quái dần để lộ nguyên hình, biến về dáng vẻ đàn ông trung niên cao gầy. Sau khi ngược dòng thời gian giải trừ, người trong phòng như là nhất thời không thể khống chế, yêu lực mạnh mẽ che trời lấp đất áp xuống, Tạ Kì Hàn tê cả da đầu kéo căng thân thể, rất nhanh lại thả lỏng xuống, nhịn không được dựng thẳng ngón cái với Nam Chi.
Úc Hoè hiện tại đã trở về.
-
Ánh chiều tà chiếu lên gạch đá xanh đen, cả toà nhà thấm đẫm mùi máu nồng đậm, không khí trong phòng lại hoàn toàn trái ngược, cực kì ám muội.
Úc Hoè rũ mắt, trông thấy dáng vẻ ngơ ngẩn của người trong lồng ngực, tầm mắt lướt theo chú văn yêu dị bên cổ đến cổ tay bị xích trói chặt, khẽ nhướng mày khó mà nhìn ra.
Qua đi bốn năm, sở thích của anh vẫn không hề thay đổi.
Sau khi ngược dòng thời gian giải trừ, từng cảnh tượng vừa rồi hiện về lại trong não, không biết bởi vì áy náy hay vì tình cảm khác, Từ Dĩ Niên phối hợp đến bất ngờ. Đoạn ký ức này ngoại trừ thôi khiến xúc động nuốt người vào bụng càng thêm mãnh liệt, còn khiến anh hơi ghen ghét.
Chỉ do dự chốc lát, Úc Hoè tiếp tục động tác trong tay.
Dù sao cũng đều là anh, nếu Từ Dĩ Niên đã tự nguyện, cũng không tính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Trong cơn mông lung, Từ Dĩ Niên thoáng cảm thấy yêu tộc ôm cậu dừng lại một lát, sau đó tiếp tục hôn cổ cậu. Hình như Úc Hoè có chỗ nào đó không giống lắm, thế nhưng nhất thời cậu không nói rõ được.
Mà rất nhanh, cậu hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.
Đầu ngón tay không ngừng có dòng điện thật nhỏ tràn ra, Từ Dĩ Niên cảm thấy trong đầu như nổ pháo hoa, cả người đều mê mẩn. Ngay cả khi Úc Hoè cắn xuống cổ cậu, cậu cũng không có phản ứng gì.
Nhìn gương mặt cậu mơ màng, Úc Hoè nhẹ giọng nói trêu ghẹo: "Thoải mái như vậy à?"
Tác giả có lời muốn nói: Chỉ dùng tay