74.
Khen thưởng
Ánh mắt Thẩm Yểu lướt qua mặt Yến Tri Hành, không phản hồi lại lời chất vấn của Quan Thù cùng Từ Ý Bạch. Cậu từ trên cao nhìn xuống ba Alpha dưới tầng một, trên mặt không có bất cứ biến chuyển cảm xúc nào.
“Tôi chỉ là đề xuất một ý kiến với mọi người, nếu không muốn thì cũng chẳng sao.” Thẩm Yểu khe khẽ nhìn, cậu ỷ vào việc trong lòng họ mang áy náy, không xá kể gì nói, “Dù sao trên thế giới này cũng không chỉ có mình tôi là Omega, tôi không ngại mọi người đi tìm người khác đâu.”
Cậu biết ba Alpha chướng mắt với sự tồn tại của đối phương, lại biết chắc không ai chịu buông tay, vậy nên vẫn không ngừng tranh đấu. Cậu không phải con mồi cũng không phải phần thưởng, cậu chỉ là người hưởng lợi đứng ở ngoài cuộc.
Trong cục diện hỗn loạn này, bọn họ đều chẳng thể chấp thuận có kẻ mang được Thẩm Yểu đi, dẫu cho có tìm được cơ hội nắm tay Thẩm Yểu khóa lại bên người, hai người còn lại cũng sẽ tìm cách cướp về, vĩnh viễn sẽ là một đề bài không lời giải.
Không ai có thể giữ được Thẩm Yểu, trừ phi cậu cam tâm tình nguyện, bằng không kết cục cuối cùng nhất định là song phương thiệt hại, ngay cả loại chuyện tự đâm dao vào bụng cậu cũng có thể làm ra được. Nếu muốn có được tình yêu, chứ không phải là nỗi hận của Thẩm Yểu, phương thức tốt nhất chính là ngoan ngoãn nghe lời cậu nói.
Ngón tay Từ Ý Bạch buông bên thân khẽ run rẩy, anh là người đã cảm nhận trực tiếp chuyện Thẩm Yểu ngọc nát đá tan, anh vĩnh viễn không quên được cảm giác kinh hoàng khi sinh mệnh cậu trôi dần đi trong lòng mình.
Anh làm trái ý nguyện thực sự trong nội tâm, là người thứ nhất phá băng, mở miệng đồng ý: “...... Được.”
Ai nấy đều biết, nếu không bằng lòng, sẽ bị Thẩm Yểu vứt bỏ không chút do dự. Thẩm Yểu sẽ không cảm thấy đáng tiếc, cậu chỉ thấy rằng bản thân ít đi một mối phiền phức, thoải mái hơn rất nhiều.
Ngón tay của Quan Thù chỉ vào Yến Tri Hành chậm rãi hạ xuống, hắn dường như còn chưa nghĩ ra nên đối diện với Thẩm Yểu như thế nào. Hắn không nói gì, nhưng lại cúi gằm đầu xuống như ngầm cam chịu.
Dẫu rằng cũng chẳng vui vẻ gì như Từ Ý Bạch.
“Quan Thù.” Giọng điệu của Thẩm Yểu biếng nhác, còn mang theo chút mệt mỏi chưa tan hết. Cậu không nhìn vẻ mặt của Yến Tri Hành cùng Từ Ý Bạch, cũng chẳng buồn để tâm, thuận miệng sai khiến nói, “Lên đây.”
Tư thế đi đường của Quan Thù không quá tự nhiên biến thành tay chân đều bước, lúc được gọi tên hắn liền cảm nhận được niềm vui mừng thất thố.
Hắn thậm chí còn ôm chút hy vọng vào giây phút đó, nghĩ rằng thân phận tình đầu này đối với Thẩm Yểu phải chăng có chút đặc biệt, cho nên lúc này Thẩm Yểu mới gọi hắn.
Nếu hai tầm mắt trên lưng hắn có thể biến thành thực thế, vậy nhất định sẽ là con dao sắc bén. ngay cả việc bản thân lên tầng, tiến vào như thế nào, Quan Thù cũng không biết.
Chủ nhân thực sự vẫn còn ở bên dưới, Yến Tri Hành tận mắt chứng kiến Thẩm Yểu dẫn Quan Thù, hai người cùng vào căn phòng trong nhà y, nói không chừng bọn họ còn có thể hôn môi, làm tình ở bên trong.
Yến Tri Hành rõ ràng không dự định tham gia trò hề này, yết hầu lại vì tâm trạng khó hiểu mà siết căng, y không thoải mái.
Mà hô hấp của Từ Ý Bạch ở bên kia lại gia tăng, nắm tay đặt bên người càng lúc càng siết chặt. Anh không lý giải nổi, vì sao anh là người chấp thuận trước, mà Thẩm Yểu lại vẫn thiên vị Quan Thù.
Tính cách Quan Thù trước giờ đều bộc trực, hắn muốn gì thì làm nấy, muốn nói gì liền nói cái đó, hiện tại đối diện với Thẩm Yểu hắn lại chẳng thốt lên nổi một câu.
Thời điểm yêu đương với Thẩm Yểu, hắn không nhịn nổi một ngày không được thấy cậu. Sau này, bọn họ chia tay, mỗi một ngày trong bốn năm hắn đều trải qua trong nỗi giày vò.
Quan Thù có một khoảng thời gian rất dài không được gặp Thẩm Yểu, hắn mê mẩn ngắm dung nhan Thẩm Yểu, như muốn khắc sâu vào đáy lòng. Trong khoảnh khắc, nhịp tim Quan Thù chợt tăng tốc, hắn theo bản năng hốt hoảng muốn né tránh tầm mắt.
Là hắn tạo thành thương tổn lần thứ hai cho Thẩm Yểu...... Là hắn không kịp cứu Thẩm Yểu...... Mới tạo thành một chuỗi hậu quả này.
Giả như không có những nếu như đó......
“Lại đây.”
Tại thời khắc hắn cúi đầu, Thẩm Yểu ngồi trên ghế lại nhẹ nhàng mở miệng, còn nâng tay ngoắc ngoắc.
Quan Thù bước đến theo bản năng, để tiện giao lưu với Thẩm Yểu, hắn theo thói quen ngồi xổm xuống trước mặt cậu, sau đó ngẩng mặt nhìn Thẩm Yểu.
Hắn không muốn tỏ vẻ thảm hại, trên mặt rõ ràng không có biểu cảm đặc biệt rõ ràng gì, làn môi run nhè nhẹ lại thoạt nhìn rất đáng thương.
“Làm sao thế này?” Ngón tay Thẩm Yểu mơn trớn trên trán Quan Thù, bên trên xuất hiện một vết sẹo chưa từng có trước đây. Động tác cậu dịu dàng, như thể thương xót, thân thiết hỏi han, “Cha cậu đánh sao?”
Vết sẹo của Quan Thù không phải chỉ có một đường, mà giống như bị thứ sắc bén gì đó đập vào. Hắn cụp mắt, phủ nhận nói: “Không phải.”
Ngay sau đó, Quan Thù thoáng ngừng, nói ra nguồn gốc thực sự của vết sẹo: “Là tự tớ...... Đập vào tường.”
Đối với hết thảy những việc đã làm trong quá khứ hắn đều hối hận vô cùng, song hắn không có cách nào đảo ngược mọi chuyện, cũng không có cách nào quay lại quá khứ, để thay đổi hiện thực đã phát sinh này.
Sau những cơn ác mộng chân thực, trong cơn hoang tưởng khiến hắn ngạt thở, Quan Thù chuyển tất cả hối hận thành đau đớn, giữa mộng ảo và thực tại, giữa tiếng thét gào đau thấu tâm can, hắn như không biết đau mà đập đầu liên tiếp vào tường.
Mãi cho đến khi máu chảy đầy mặt, mãi đến khi máu tươi làm nhòe tầm mắt, trong cảm giác choáng váng thực sự, hắn mới có thể nghe được nhịp tim dồn dập của mình.
“Tớ gửi cho cậu rất nhiều rất nhiều tin nhắn...... Gọi rất nhiều điện thoại, nhưng cậu không đáp lại lấy một lần.” Cổ họng Quan Thù khô rát, hắn không có ý trách cứ Thẩm Yểu, không đầu không đuôi nói, “Tớ cho rằng cậu không cần tớ nữa, cho rằng cậu thích Từ Ý Bạch...... Chỉ muốn chung sống hòa thuận bên anh ta mà thôi.”
“Tớ đâu phải không cần cậu.” Thẩm Yểu vẫn vuốt ve vết thương của hắn, giải thích nói, “Là Từ Ý Bạch thu di động của tớ.”
Vẻ mặt Quan Thù thoáng sững sờ, như người lữ hành tìm được ốc đảo nơi sa mạc, trái tim treo hồi lâu nơi cuống họng được thả về đúng chỗ, sự căm hận của hắn đối với Từ Ý Bạch lại tăng thêm một phần.
Trong bất giác, tư thế ngồi xổm nguyên bản của hắn biến thành quỳ một bên gối, không khống chế nổi khom người, dán mặt vào đùi Thẩm Yểu.
Quan Thù tôn thờ chủ nghĩa Alpha rơi máu không rơi lệ, nước mắt đối với Quan Thù mà nói là sự tủi hổ vô cùng. Mỗi một lần rơi lệ, đều như con nhím thu hết gai nhọn toàn thân, bộc lộ nhược điểm không chịu nổi một kích cho người khác thấy.
Hắn đã khóc vô số lần trước mặt Thẩm Yểu, hắn cũng chỉ khóc ở trước mặt Thẩm Yểu.
Quan Thù không muốn Thẩm Yểu cảm thấy hắn vô dụng, không muốn Thẩm Yểu hiểu lầm hắn là một Alpha vô dụng chỉ biết khóc lóc, vậy nên giọt lệ nơi khóe mắt chỉ chảy trong vài giây, rất nhanh liền ngừng lai.
“...... Yểu Yểu.” Hắn lại ngẩng mặt lên, để lộ ngũ quan sắc bén kiên nghị, thấp giọng nói, “Trước kia cậu từng nói rằng muốn tớ để tóc dài ra một chút, chạm vào sẽ thấy thoải mái hơn, hiện tại tớ đã nuôi tóc dài thêm một chút rồi.”
Những lời Thẩm Yểu từng nói thời cấp ba cho đến bây giờ hắn vẫn còn ghi nhớ.
Nhưng Thẩm Yểu lại không an ủi hắn như vừa nãy nữa, cũng không lau nước mắt cho hắn, lại càng không vuốt tóc Quan Thù. Cảm xúc của cậu biến đổi còn nhanh hơn bão lốc, sau khi cho viên kẹo lại bất chợt giáng cho một gậy, trong nháy mắt trở nên lãnh đạm xa cách, đột ngột đẩy người ra nói:
“Tớ phải thay quần áo, cậu ra ngoài đi.”
Quan Thù không biết bản thân làm sai chỗ nào, vẻ mặt còn thất thố hơn cả lúc nãy, nhưng vẫn nghe lời Thẩm Yểu, ngoan ngoãn đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn không đi đến chỗ khác, Quan Thù chỉ vừa hồi tưởng lại hình ảnh mới nãy trong đầu, vừa đứng thẳng canh giữ ngoài cửa.
Hắn thấp thỏm bất an, nỗ lực suy nghĩ xem bản thân rốt cuộc đã làm sai điều gì.
Một lúc sau, cánh cửa phía sau bật mở, Thẩm Yểu bước ra khỏi phòng. áo ngủ trên người đã được thay ra, đổi thành áo lông cùng áo khoác.
Dấu vết trên cổ Thẩm Yểu lại không bị che khuất, chướng mắt đến mức khiến toàn thân Quan Thù trở nên bức bối, song hắn lại cực kỳ hiểu rõ.
Hắn không có tư cách chất vấn.
Ngay tại lúc Yến Tri Hành không kiềm chế nổi nâng bước, muốn đi lên tầng hai, Thẩm Yểu cùng Quan Thù xuất hiện ở trong tầm mắt của y.
Thẩm Yểu không buồn quăng cho y dù một khóe mắt, vào khoảnh khắc đi ngang qua, Yến Tri Hành bất giác đưa tay lên.
Cánh tay vươn đến nắm tay Thẩm Yểu bị Quan Thù hất ra không chút nể nang, hắn chắn ở bên Thẩm Yểu, vươn tay nắm chặt lấy tay Thẩm Yểu.
Hắn chỉ mong sao bớt được một đối thủ cạnh tranh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Yến Tri Hành chất vấn nói: “Thò cái tay bẩn của mày qua đây làm gì?”
Yến Tri Hành không trả lời câu hỏi của hắn, hiện giờ y vẫn mang bộ dáng lạnh lùng đó. Tầm mắt y lướt qua Quan Thù, trực tiếp dừng lại trên người Thẩm Yểu.
Y không có bất cứ kinh nghiệm tình cảm gì, không biết nói ra mấy lời dễ nghe.
“Theo tôi đi.” Yến Tri Hành vẫn chưa nhận rõ hiện thực, bờ môi mím chặt, quăng ra át chủ bài cực đại, “Toàn Yến gia đều tùy em sử dụng.”
Y thừa nhận bản thân đích thật là có tình cảm khó nói đối với Thẩm Yểu.
Yến Tri Hành tự nhủ rằng giả như Thẩm Yểu không đồng ý, y sẽ rời khỏi, y không có khả năng tranh giành một Omega cùng hai Alpha.
“Muốn cho hay không cũng được.” Thẩm Yểu rốt cuộc nâng mắt liếc nhìn, rời khỏi bên Yến Tri Hành, đi đến phía cửa, “Tôi đâu cần mấy thứ đó của ngài.”
Khớp ngón tay Yến Tri Hành bắt đầu trắng bệch, y tự nguyện rút lui khỏi cuộc tranh chấp nực cười này, ánh mắt lại chằm chằm khóa vào đôi tay đan xen mười ngón của Thẩm Yểu cùng Quan Thù.
Ngay cả bản thân y cũng chưa phát hiện, ngập đầy trong mắt y chính là ghen tuông.
Quan Thù cùng Thẩm Yểu nắm tay nhau, một đường đi đến cửa. Bàn tay Thẩm Yểu vẫn mềm mại như ngày xưa ấy, truyền đến sự ấm áp không ngừng, làm cho nhịp tim Quan Thù vì kích động mà từng chút gia tăng.
Ngay tại thời điểm hắn cho rằng Thẩm Yểu chọn mình, muốn đi cùng mình, Thẩm Yểu lại chẳng hề báo trước hất bàn tay đang nắm chặt ra.
Hô hấp của Quan Thù như đông cứng lại tại giây phút đó, hắn nhận ra bản thân đã bị vứt bỏ. Hắn chứng kiến Thẩm Yểu chìa tay ra trước mặt Từ Ý Bạch, để anh chủ động nắm lấy: “Từ Ý Bạch, chúng ta cùng về nước nhé.”
Trong nháy mắt tay cậu bị Từ Ý Bạch siết chặt, dùng sức lực chẳng thể nào hất ra nổi.
Vào lúc hai bàn tay nắm chặt, cậu mới phát hiện, sự nhẫn nhịn của Từ Ý Bạch kinh khủng đến bao nhiêu, lòng bàn tay anh dường như đã tràn ngập vết móng tay đến sắp xuất huyết.
Thẩm Yểu chứng thực lời nói của mình, Từ Ý Bạch là người đầu tiên mở miệng lên tiếng chấp thuận, vì thế cậu trao một phần thưởng cho nhỏ cho Từ Ý Bạch, cùng anh lên máy bay về nước.
“Tôi đã nói rồi.”
Tầm mắt của Thẩm Yểu chuyển từ mặt Từ Ý Bạch qua Quan Thù, chẳng buồn liếc Yến Tri Hành phía sau một cái, bình thản lãnh đạm lặp lại lần nữa:
“Ai đối xử với tôi tốt nhất, tôi sẽ ở bên người đó.”
Tui đang đọc 1 truyện tổng tài thế thân, kể cũng dễ thương vui vui:))))
Mà gg thì thấy có mỗi trên con hd rách:))) Mọi ngừi bảo xem tui có nên edit không, dù tui edit thì chậm như con rùa =)))).
Truyện Cá mặn thế thân mộng tưởng hão huyền – Cố Thanh Từ nha:”>
Khen thưởng
Ánh mắt Thẩm Yểu lướt qua mặt Yến Tri Hành, không phản hồi lại lời chất vấn của Quan Thù cùng Từ Ý Bạch. Cậu từ trên cao nhìn xuống ba Alpha dưới tầng một, trên mặt không có bất cứ biến chuyển cảm xúc nào.
“Tôi chỉ là đề xuất một ý kiến với mọi người, nếu không muốn thì cũng chẳng sao.” Thẩm Yểu khe khẽ nhìn, cậu ỷ vào việc trong lòng họ mang áy náy, không xá kể gì nói, “Dù sao trên thế giới này cũng không chỉ có mình tôi là Omega, tôi không ngại mọi người đi tìm người khác đâu.”
Cậu biết ba Alpha chướng mắt với sự tồn tại của đối phương, lại biết chắc không ai chịu buông tay, vậy nên vẫn không ngừng tranh đấu. Cậu không phải con mồi cũng không phải phần thưởng, cậu chỉ là người hưởng lợi đứng ở ngoài cuộc.
Trong cục diện hỗn loạn này, bọn họ đều chẳng thể chấp thuận có kẻ mang được Thẩm Yểu đi, dẫu cho có tìm được cơ hội nắm tay Thẩm Yểu khóa lại bên người, hai người còn lại cũng sẽ tìm cách cướp về, vĩnh viễn sẽ là một đề bài không lời giải.
Không ai có thể giữ được Thẩm Yểu, trừ phi cậu cam tâm tình nguyện, bằng không kết cục cuối cùng nhất định là song phương thiệt hại, ngay cả loại chuyện tự đâm dao vào bụng cậu cũng có thể làm ra được. Nếu muốn có được tình yêu, chứ không phải là nỗi hận của Thẩm Yểu, phương thức tốt nhất chính là ngoan ngoãn nghe lời cậu nói.
Ngón tay Từ Ý Bạch buông bên thân khẽ run rẩy, anh là người đã cảm nhận trực tiếp chuyện Thẩm Yểu ngọc nát đá tan, anh vĩnh viễn không quên được cảm giác kinh hoàng khi sinh mệnh cậu trôi dần đi trong lòng mình.
Anh làm trái ý nguyện thực sự trong nội tâm, là người thứ nhất phá băng, mở miệng đồng ý: “...... Được.”
Ai nấy đều biết, nếu không bằng lòng, sẽ bị Thẩm Yểu vứt bỏ không chút do dự. Thẩm Yểu sẽ không cảm thấy đáng tiếc, cậu chỉ thấy rằng bản thân ít đi một mối phiền phức, thoải mái hơn rất nhiều.
Ngón tay của Quan Thù chỉ vào Yến Tri Hành chậm rãi hạ xuống, hắn dường như còn chưa nghĩ ra nên đối diện với Thẩm Yểu như thế nào. Hắn không nói gì, nhưng lại cúi gằm đầu xuống như ngầm cam chịu.
Dẫu rằng cũng chẳng vui vẻ gì như Từ Ý Bạch.
“Quan Thù.” Giọng điệu của Thẩm Yểu biếng nhác, còn mang theo chút mệt mỏi chưa tan hết. Cậu không nhìn vẻ mặt của Yến Tri Hành cùng Từ Ý Bạch, cũng chẳng buồn để tâm, thuận miệng sai khiến nói, “Lên đây.”
Tư thế đi đường của Quan Thù không quá tự nhiên biến thành tay chân đều bước, lúc được gọi tên hắn liền cảm nhận được niềm vui mừng thất thố.
Hắn thậm chí còn ôm chút hy vọng vào giây phút đó, nghĩ rằng thân phận tình đầu này đối với Thẩm Yểu phải chăng có chút đặc biệt, cho nên lúc này Thẩm Yểu mới gọi hắn.
Nếu hai tầm mắt trên lưng hắn có thể biến thành thực thế, vậy nhất định sẽ là con dao sắc bén. ngay cả việc bản thân lên tầng, tiến vào như thế nào, Quan Thù cũng không biết.
Chủ nhân thực sự vẫn còn ở bên dưới, Yến Tri Hành tận mắt chứng kiến Thẩm Yểu dẫn Quan Thù, hai người cùng vào căn phòng trong nhà y, nói không chừng bọn họ còn có thể hôn môi, làm tình ở bên trong.
Yến Tri Hành rõ ràng không dự định tham gia trò hề này, yết hầu lại vì tâm trạng khó hiểu mà siết căng, y không thoải mái.
Mà hô hấp của Từ Ý Bạch ở bên kia lại gia tăng, nắm tay đặt bên người càng lúc càng siết chặt. Anh không lý giải nổi, vì sao anh là người chấp thuận trước, mà Thẩm Yểu lại vẫn thiên vị Quan Thù.
Tính cách Quan Thù trước giờ đều bộc trực, hắn muốn gì thì làm nấy, muốn nói gì liền nói cái đó, hiện tại đối diện với Thẩm Yểu hắn lại chẳng thốt lên nổi một câu.
Thời điểm yêu đương với Thẩm Yểu, hắn không nhịn nổi một ngày không được thấy cậu. Sau này, bọn họ chia tay, mỗi một ngày trong bốn năm hắn đều trải qua trong nỗi giày vò.
Quan Thù có một khoảng thời gian rất dài không được gặp Thẩm Yểu, hắn mê mẩn ngắm dung nhan Thẩm Yểu, như muốn khắc sâu vào đáy lòng. Trong khoảnh khắc, nhịp tim Quan Thù chợt tăng tốc, hắn theo bản năng hốt hoảng muốn né tránh tầm mắt.
Là hắn tạo thành thương tổn lần thứ hai cho Thẩm Yểu...... Là hắn không kịp cứu Thẩm Yểu...... Mới tạo thành một chuỗi hậu quả này.
Giả như không có những nếu như đó......
“Lại đây.”
Tại thời khắc hắn cúi đầu, Thẩm Yểu ngồi trên ghế lại nhẹ nhàng mở miệng, còn nâng tay ngoắc ngoắc.
Quan Thù bước đến theo bản năng, để tiện giao lưu với Thẩm Yểu, hắn theo thói quen ngồi xổm xuống trước mặt cậu, sau đó ngẩng mặt nhìn Thẩm Yểu.
Hắn không muốn tỏ vẻ thảm hại, trên mặt rõ ràng không có biểu cảm đặc biệt rõ ràng gì, làn môi run nhè nhẹ lại thoạt nhìn rất đáng thương.
“Làm sao thế này?” Ngón tay Thẩm Yểu mơn trớn trên trán Quan Thù, bên trên xuất hiện một vết sẹo chưa từng có trước đây. Động tác cậu dịu dàng, như thể thương xót, thân thiết hỏi han, “Cha cậu đánh sao?”
Vết sẹo của Quan Thù không phải chỉ có một đường, mà giống như bị thứ sắc bén gì đó đập vào. Hắn cụp mắt, phủ nhận nói: “Không phải.”
Ngay sau đó, Quan Thù thoáng ngừng, nói ra nguồn gốc thực sự của vết sẹo: “Là tự tớ...... Đập vào tường.”
Đối với hết thảy những việc đã làm trong quá khứ hắn đều hối hận vô cùng, song hắn không có cách nào đảo ngược mọi chuyện, cũng không có cách nào quay lại quá khứ, để thay đổi hiện thực đã phát sinh này.
Sau những cơn ác mộng chân thực, trong cơn hoang tưởng khiến hắn ngạt thở, Quan Thù chuyển tất cả hối hận thành đau đớn, giữa mộng ảo và thực tại, giữa tiếng thét gào đau thấu tâm can, hắn như không biết đau mà đập đầu liên tiếp vào tường.
Mãi cho đến khi máu chảy đầy mặt, mãi đến khi máu tươi làm nhòe tầm mắt, trong cảm giác choáng váng thực sự, hắn mới có thể nghe được nhịp tim dồn dập của mình.
“Tớ gửi cho cậu rất nhiều rất nhiều tin nhắn...... Gọi rất nhiều điện thoại, nhưng cậu không đáp lại lấy một lần.” Cổ họng Quan Thù khô rát, hắn không có ý trách cứ Thẩm Yểu, không đầu không đuôi nói, “Tớ cho rằng cậu không cần tớ nữa, cho rằng cậu thích Từ Ý Bạch...... Chỉ muốn chung sống hòa thuận bên anh ta mà thôi.”
“Tớ đâu phải không cần cậu.” Thẩm Yểu vẫn vuốt ve vết thương của hắn, giải thích nói, “Là Từ Ý Bạch thu di động của tớ.”
Vẻ mặt Quan Thù thoáng sững sờ, như người lữ hành tìm được ốc đảo nơi sa mạc, trái tim treo hồi lâu nơi cuống họng được thả về đúng chỗ, sự căm hận của hắn đối với Từ Ý Bạch lại tăng thêm một phần.
Trong bất giác, tư thế ngồi xổm nguyên bản của hắn biến thành quỳ một bên gối, không khống chế nổi khom người, dán mặt vào đùi Thẩm Yểu.
Quan Thù tôn thờ chủ nghĩa Alpha rơi máu không rơi lệ, nước mắt đối với Quan Thù mà nói là sự tủi hổ vô cùng. Mỗi một lần rơi lệ, đều như con nhím thu hết gai nhọn toàn thân, bộc lộ nhược điểm không chịu nổi một kích cho người khác thấy.
Hắn đã khóc vô số lần trước mặt Thẩm Yểu, hắn cũng chỉ khóc ở trước mặt Thẩm Yểu.
Quan Thù không muốn Thẩm Yểu cảm thấy hắn vô dụng, không muốn Thẩm Yểu hiểu lầm hắn là một Alpha vô dụng chỉ biết khóc lóc, vậy nên giọt lệ nơi khóe mắt chỉ chảy trong vài giây, rất nhanh liền ngừng lai.
“...... Yểu Yểu.” Hắn lại ngẩng mặt lên, để lộ ngũ quan sắc bén kiên nghị, thấp giọng nói, “Trước kia cậu từng nói rằng muốn tớ để tóc dài ra một chút, chạm vào sẽ thấy thoải mái hơn, hiện tại tớ đã nuôi tóc dài thêm một chút rồi.”
Những lời Thẩm Yểu từng nói thời cấp ba cho đến bây giờ hắn vẫn còn ghi nhớ.
Nhưng Thẩm Yểu lại không an ủi hắn như vừa nãy nữa, cũng không lau nước mắt cho hắn, lại càng không vuốt tóc Quan Thù. Cảm xúc của cậu biến đổi còn nhanh hơn bão lốc, sau khi cho viên kẹo lại bất chợt giáng cho một gậy, trong nháy mắt trở nên lãnh đạm xa cách, đột ngột đẩy người ra nói:
“Tớ phải thay quần áo, cậu ra ngoài đi.”
Quan Thù không biết bản thân làm sai chỗ nào, vẻ mặt còn thất thố hơn cả lúc nãy, nhưng vẫn nghe lời Thẩm Yểu, ngoan ngoãn đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn không đi đến chỗ khác, Quan Thù chỉ vừa hồi tưởng lại hình ảnh mới nãy trong đầu, vừa đứng thẳng canh giữ ngoài cửa.
Hắn thấp thỏm bất an, nỗ lực suy nghĩ xem bản thân rốt cuộc đã làm sai điều gì.
Một lúc sau, cánh cửa phía sau bật mở, Thẩm Yểu bước ra khỏi phòng. áo ngủ trên người đã được thay ra, đổi thành áo lông cùng áo khoác.
Dấu vết trên cổ Thẩm Yểu lại không bị che khuất, chướng mắt đến mức khiến toàn thân Quan Thù trở nên bức bối, song hắn lại cực kỳ hiểu rõ.
Hắn không có tư cách chất vấn.
Ngay tại lúc Yến Tri Hành không kiềm chế nổi nâng bước, muốn đi lên tầng hai, Thẩm Yểu cùng Quan Thù xuất hiện ở trong tầm mắt của y.
Thẩm Yểu không buồn quăng cho y dù một khóe mắt, vào khoảnh khắc đi ngang qua, Yến Tri Hành bất giác đưa tay lên.
Cánh tay vươn đến nắm tay Thẩm Yểu bị Quan Thù hất ra không chút nể nang, hắn chắn ở bên Thẩm Yểu, vươn tay nắm chặt lấy tay Thẩm Yểu.
Hắn chỉ mong sao bớt được một đối thủ cạnh tranh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Yến Tri Hành chất vấn nói: “Thò cái tay bẩn của mày qua đây làm gì?”
Yến Tri Hành không trả lời câu hỏi của hắn, hiện giờ y vẫn mang bộ dáng lạnh lùng đó. Tầm mắt y lướt qua Quan Thù, trực tiếp dừng lại trên người Thẩm Yểu.
Y không có bất cứ kinh nghiệm tình cảm gì, không biết nói ra mấy lời dễ nghe.
“Theo tôi đi.” Yến Tri Hành vẫn chưa nhận rõ hiện thực, bờ môi mím chặt, quăng ra át chủ bài cực đại, “Toàn Yến gia đều tùy em sử dụng.”
Y thừa nhận bản thân đích thật là có tình cảm khó nói đối với Thẩm Yểu.
Yến Tri Hành tự nhủ rằng giả như Thẩm Yểu không đồng ý, y sẽ rời khỏi, y không có khả năng tranh giành một Omega cùng hai Alpha.
“Muốn cho hay không cũng được.” Thẩm Yểu rốt cuộc nâng mắt liếc nhìn, rời khỏi bên Yến Tri Hành, đi đến phía cửa, “Tôi đâu cần mấy thứ đó của ngài.”
Khớp ngón tay Yến Tri Hành bắt đầu trắng bệch, y tự nguyện rút lui khỏi cuộc tranh chấp nực cười này, ánh mắt lại chằm chằm khóa vào đôi tay đan xen mười ngón của Thẩm Yểu cùng Quan Thù.
Ngay cả bản thân y cũng chưa phát hiện, ngập đầy trong mắt y chính là ghen tuông.
Quan Thù cùng Thẩm Yểu nắm tay nhau, một đường đi đến cửa. Bàn tay Thẩm Yểu vẫn mềm mại như ngày xưa ấy, truyền đến sự ấm áp không ngừng, làm cho nhịp tim Quan Thù vì kích động mà từng chút gia tăng.
Ngay tại thời điểm hắn cho rằng Thẩm Yểu chọn mình, muốn đi cùng mình, Thẩm Yểu lại chẳng hề báo trước hất bàn tay đang nắm chặt ra.
Hô hấp của Quan Thù như đông cứng lại tại giây phút đó, hắn nhận ra bản thân đã bị vứt bỏ. Hắn chứng kiến Thẩm Yểu chìa tay ra trước mặt Từ Ý Bạch, để anh chủ động nắm lấy: “Từ Ý Bạch, chúng ta cùng về nước nhé.”
Trong nháy mắt tay cậu bị Từ Ý Bạch siết chặt, dùng sức lực chẳng thể nào hất ra nổi.
Vào lúc hai bàn tay nắm chặt, cậu mới phát hiện, sự nhẫn nhịn của Từ Ý Bạch kinh khủng đến bao nhiêu, lòng bàn tay anh dường như đã tràn ngập vết móng tay đến sắp xuất huyết.
Thẩm Yểu chứng thực lời nói của mình, Từ Ý Bạch là người đầu tiên mở miệng lên tiếng chấp thuận, vì thế cậu trao một phần thưởng cho nhỏ cho Từ Ý Bạch, cùng anh lên máy bay về nước.
“Tôi đã nói rồi.”
Tầm mắt của Thẩm Yểu chuyển từ mặt Từ Ý Bạch qua Quan Thù, chẳng buồn liếc Yến Tri Hành phía sau một cái, bình thản lãnh đạm lặp lại lần nữa:
“Ai đối xử với tôi tốt nhất, tôi sẽ ở bên người đó.”
Tui đang đọc 1 truyện tổng tài thế thân, kể cũng dễ thương vui vui:))))
Mà gg thì thấy có mỗi trên con hd rách:))) Mọi ngừi bảo xem tui có nên edit không, dù tui edit thì chậm như con rùa =)))).
Truyện Cá mặn thế thân mộng tưởng hão huyền – Cố Thanh Từ nha:”>
Danh sách chương