73.

“Ai đối xử với tôi tốt nhất, thì tôi sẽ ở bên người đó.”

Yến Tri Hành nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, lại làm cho Thẩm Phục Lâm nằm sóng xoài trên mặt đất càng thêm run rẩy dữ dội. Lão trước giờ luôn là kẻ tiểu nhân tham sống sợ chết, dục vọng sinh tồn mãnh liệt như muốn xông ra khỏi hốc mắt.

Lão rốt cuộc hiểu rõ ràng khẩn cầu Yến Tri Hành là vô ích, lão phải nhìn nét mặt Thẩm Yểu, chỉ khi Thẩm Yểu mở lời, lão mới có thể còn một đường sống.

Dáng vẻ ngạo mạn kiêu căng của Thẩm Phục Lâm trước mặt Thẩm Yểu trong quá khứ đã mất sạch sẽ, nước mắt cùng nước mũi vì sợ hãi mà không ngừng tuôn chảy. Giả như có thể ngồi dậy, lão có lẽ đã dập đầu mấy cái với Thẩm Yểu.

Tay cầm súng của Thẩm Yểu từ đầu đến cuối đều rất vững vàng, cậu tựa hồ bị Thẩm Phục Lâm làm rung động, tay cầm súng chậm rãi buông xuống. Cậu quay đầu lại, nói với Yến Tri Hành:

“Tôi có lời muốn nói riêng với ông ta.”

“Ngài ra ngoài đi.”

Cậu biết rõ Yến Tri Hành nhất định sẽ tuân theo mệnh lệnh của mình, bởi vậy nên nhìn y không chớp mắt, đợi y quay người rời đi.

Sau một hồi dài tĩnh lặng, Yến Tri Hành mím môi, từ phía sau Thẩm Yểu đi ra ngoài, còn khép cánh cửa nặng trịch kia lại.

Y sẽ không nghe được chút động tĩnh nào bên trong.

Bước chân của Thẩm Yểu không nhanh không chậm, súng trên tay vẫn chưa buông. Mỗi bước tiến đến gần, Thẩm Phục Lâm lại bị dọa sợ tới mức rụt lùi về phía sau, mãi cho đến khi bị cậu ép sát đến vách tường cuối cùng.

Thẩm Phục Lâm run bần bật, con người càng gần tử vong, dục vọng cầu sinh lại càng bùng nổ, lão liều mạng vùng vẫy đôi tay bị buộc chặt phía sau người, cọ sát cổ tay đến sắp bật máu.

Hai đứa con bên cạnh lão cũng sống chết giãy dụa, tiếng “Ư a” vang lên liên tục không ngừng.

Đột nhiên, Thẩm Phục Lâm mở to hai mắt nhìn, tất cả âm thanh đều như bị chặn lại nơi cuống họng, không phát ra nổi thứ gì.

Thẩm Yểu tựa như ngại bẩn, không dùng tay chạm vào lão, mà dùng chân giẫm lên bả vai. Chân cậu mang đôi bốt ngắn màu đen, dùng sức như muốn đạp xương bả vai Thẩm Phục Lâm vỡ nát.

Khuôn mặt cậu thoáng tươi cười, khi khiến cho Thẩm Phục Lâm tưởng rằng có hy vọng sống sót, ánh mắt Thẩm Yểu lại rất nhanh khôi phục nguyên trạng. Cậu từ trên cao nhìn xuống lão, lãnh đạm xa lạ gọi:

“Chú à, đã lâu không gặp rồi.”

Từ đầu đến chân Thẩm Phục Lâm cảm nhận được một cơn giá lạnh, Thẩm Yểu rõ ràng chẳng hề thay đổi, nhưng bộ dạng yếu đuối nhu nhược ngày xưa lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, điêu luyện nắm giữ lấy mạng sống của lão.

Lão không ngừng run rẩy, rốt cuộc phát giác Thẩm Yểu trong quá khứ đều là giả vờ, luôn là giả heo ăn thịt hổ. Cậu sẽ thật sự nổ súng, không sợ hai tay dính máu tươi.

Thẩm Yểu bỗng dưng khom eo, giây phút cậu nâng tay lên, Thẩm Phục Lâm bất giác nhắm chặt mắt lại

“Roẹt ——”

Băng dính dán hồi lâu trên miệng đột ngột bị người xé ra, như thể da thịt bị dính cũng bị kéo ra theo. Thẩm Phục Lâm lại chẳng đếm xỉa đến cơn đau đớn, thất kinh mở miệng nói: “...... Yểu yểu.”

Đầu óc lão cấp tốc xoay chuyển, ngoại trừ lão, không ai biết nguyên nhân tử vong thật sự của cha mẹ Thẩm Yểu. Đây là chuyện lớn mật nhất mà lão dám làm trong kiếp này, hết thảy thoạt nhìn đều chỉ là chuyện ngoài ý muốn hợp lý đến vô cùng.

Thời điểm đó Thẩm Yểu nhỏ như vậy, trí nhớ liên quan cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Cậu không có khả năng biết chân tướng, cũng không có khả năng biết được chuyện này, hiện tại cậu hận lão như vậy, phỏng chừng là bởi vì lão từng tính toán dâng Thẩm Yểu cho đám quyền quý, còn bức bách cậu xem rất nhiều cảnh tục tĩu sống động.

Nhất định còn có cơ hội vãn hồi......

Sắc mặt Thẩm Phục Lâm tái nhợt, lão miễn cưỡng tươi cười với Thẩm Yểu, giãi bày nói: “Chẳng phải chú còn chưa đưa cháu...... Ặc!”

Lão mới nói đến một nửa, cổ tay phải của Thẩm Yểu đột ngột hạ xuống một chút, trực tiếp nhét họng súng lạnh lẽo đen ngòm vào trong khoang miệng lão, gắt gao chặn đầu lưỡi lão lại, dẫn đến một trận buồn nôn.

“Ọe ——”

Thẩm Phục Lâm muốn nôn lại không được, khẩu súng mang theo mùi diêm sinh lạnh tanh, chỉ cần ngón tay Thẩm Yểu bóp cò, lục phủ ngũ tạng của lão sẽ bị xuyên thủng, chết với một bộ dạng khó coi.

Nước mắt nước mũi lão chảy dọc ngang nhòe nhoẹt, đầy mắt kinh hoàng.

“Ư ư!”

“Chú à.” Thẩm Yểu như muốn đâm nòng súng vào trong cổ họng lão, vẻ mặt cậu bình tĩnh, thấp giọng nói, “Đừng nói những điều không cần thiết, tôi sẽ để cho chú một con đường sống.”

Đồng tử của Thẩm Phục Lâm khuếch đại, trong nháy mắt đã nghĩ thông điều  Thẩm Yểu ám chỉ là gì, vội vàng gật đầu đồng ý.

Nòng súng rốt cuộc được rút khỏi khoang miệng lão, Thẩm Yểu một lần nữa đứng thẳng dậy. Cậu nhìn tròng mắt Thẩm Phục Lâm hơi hơi chuyển động, tay Thẩm Yểu không chút do dự hạ xuống, sau đó không hề báo trước bóp cò súng.

“Đoàng!” “Đoàng!”

Cậu bắn liên tiếp mấy phát, toàn bộ trúng thẳng vào đùi Thẩm Phục Lâm, trong tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, Thẩm Yểu vô tình bóp nát một tia hy vọng cuối cùng của Thẩm Phục Lâm.

“Chú đừng tưởng nói ra rồi sẽ có đường sống, dẫu cho một ngày nào đó tôi ngã ngựa, tôi cũng sẽ có rất nhiều biện pháp để kéo chú chết cùng.”

Thẩm Yểu nhìn Thẩm Phục Lâm đau đến lăn lộn trên đất, máu tươi chảy thành một vũng ẩm ướt, bình tĩnh đề xuất: “Thế nên quản miệng cho tốt vào, đối với tôi chú đều tốt cả, không phải sao?”

Cậu quẳng khẩu súng đã dùng xong về lại mặt bàn, ngẩng đầu đối diện với Thẩm Thâm Miên đã bị dọa ngơ ngác, ngữ điệu bình thản nói:

“Từ nhỏ đến lớn cậu luôn ghen tị với tôi, cho rằng tôi cướp đi rất nhiều thứ của cậu, thậm chí ngay cả tình thương của cha cũng cướp mất. Cậu có thể hỏi người cha tốt của mình xem, ông ấy đã làm những gì với tôi.”

Yến Tri Hành đứng ở ngoài cửa chưa từng rời đi, trong chớp mắt cánh cửa mở ra, y nhìn thấy rõ hình ảnh bên trong.

“Vì sao không giết bọn họ?” Y nhìn Thẩm Yểu hỏi, “Hay em còn muốn thứ gì khác.”

“Không, tôi rất thích món quà này của ngài.”

Thẩm Yểu khẽ nhón mũi chân, nhẹ nhàng hôn lên môi Yến Tri Hành, một chạm trong tích tắc, lại làm cho thân thể Yến Tri Hành khựng lại.

Cậu lại như không phát hiện, chỉ lấy một chiếc khăn từ trong túi ra, cẩn thận lau sạch mỗi một ngón tay, vừa lau vừa nói:

“Tôi ghi nhớ tất cả hận thù cùng đau khổ, là bởi vì muốn tự tay đòi về, tôi sẽ tự có phương thức xử lý của riêng mình.”

Thời điểm lau đến ngón cái, mới chậm chạp phát hiện mình đang đeo chiếc nhẫn to bản kia. Cậu muốn tháo xuống trả lại cho Yến Tri Hành, lại bị y đưa tay đè xuống.

“Không cần.” Yến Tri Hành nói, “Em cứ đeo chơi đi.”

Thẩm Yểu không tiếp tục cố chấp tháo xuống, cậu cụp mắt, tiếp tục nghiêm túc lau ngón tay:

“Hiện tại Thẩm Phục Lâm giống như con chó cụp đuôi, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ tôi sẽ làm gì với ông ta. Bởi không biết khi nào thanh đao sẽ chém xuống mà ăn ngủ bất an, mỗi ngày mỗi đêm đều trôi qua trong sự hãi hùng.”

“Nhưng vì ngài chẳng làm gì, nên ông ta sẽ tưởng rằng bản thân đã an toàn, bắt đầu thò đầu ra chuẩn bị, cuối cùng từng chút buông lỏng, tự phụ cho rằng tôi thật sự đã cho lão một con đường sống.”

Thẩm Yểu nở nụ cười xấu xa với Yến Tri Hành, như là một thiên sứ nghịch ngợm, hỏi:

“Trò chơi mèo vờn chuột này chẳng phải rất thú vị sao?”

Đùa bỡn cảm xúc của người khác là chuyện Thẩm Yểu am hiểu nhất, khiến kẻ sắp chết thấy được một cơ hội sống, nhưng ngay tại một khắc bước ra khỏi cảnh khốn cùng, lại chặn đứng tất cả đường sống của lão.

Thẩm Yểu vẫn luôn là kẻ có khoái cảm tội lỗi* như vậy.

*Nguyên văn: 愉悦犯 (ゆかいはんYukaihan): Những kẻ sử dụng hành vi phạm tội để gây hoảng loạn cho người dân hoặc xã hội, sau đó bí mật quan sát phản ứng của những người này để làm thú vui. Vì loại tội phạm này không nhắm vào một mục tiêu cụ thể, nạn nhân có thể không liên quan nên rất khó để truy tìm nghi phạm theo động cơ phạm tội.  

Cậu vo tròn khăn tay lại, động tác thuần thục quẳng vào ngực Yến Tri Hành, sai khiến như lẽ dĩ nhiên: “Xử lý Thẩm Phục Lâm giúp tôi một chút, tạm thời đừng để ông ta chết, cảm ơn.”

Ở trung tâm chiếc khăn tay mềm mại, dường như có thứ gì đó. Yến Tri Hành mở ra liền thấy, là chiếc nhẫn to bản y đưa cho Thẩm Yểu.

Y không khống chế được thoáng dùng lực, siết chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.

*

Kẻ hành hung tạm thời còn chưa bắt được, Yến Tri Hành đưa Thẩm Yểu đến nơi càng thêm bí mật hơn, tại một chốn thôn quê, không giống như nơi Yến Tri Hành sẽ lưu trú.

Ngày đông, vườn hoa bị lớp tuyết thật dày bao phủ, chỉ có thể tìm được chút dấu vết đất bùn màu nâu sậm.

Yến Tri Hành đẩy cửa ra, đồ gia dụng bên trong đều mang sắc màu rất ấm áp, lò sưởi trong tường đang đốt lửa, vừa bước vào toàn thân liền ấm áp, như thể không cùng một thế giới với bên ngoài.

Yến Tri Hành cũng rất lâu không tới nơi này, bước chân y ngừng lại, mở miệng nói: “Đây là nhà của cha tôi.”

Thẩm Yểu đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, cậu gật đầu, chân thành khen ngợi nói: “Rất đẹp.”

Căn nhà này tổng cộng có hai tầng, cậu với Yến Tri Hành ở trong hai gian phòng cạnh nhau. Thẩm Yểu nằm trên giường, trong phòng không bật đèn, cậu lại mở bộ định vị Từ Ý Bạch cài trong di động của mình ra.

Cậu phải cảm tạ Quan Thù, đã dạy cậu rất nhiều điều.

Ngày hôm sau, Thẩm Yểu bị tiếng ồn cãi vã không ngừng dưới tầng đánh thức. Giấc ngủ của cậu từ trước đến nay luôn rất nông, trong mơ hồ nghe thấy âm thanh đồ đạc bị va đập rơi vỡ, cậu liền tỉnh dậy.

Cậu không vội vã đi xuống xem, không nhanh không chận dậy khỏi giường, đi rửa mặt đánh răng. Thẩm Yểu soi gương, lấy ngón tay véo vào làn da trên cổ, để lại một dấu ấn tựa như dấu hôn.

Thẩm Yểu ra khỏi cửa phòng, cậu không phát ra chút động tĩnh nào, đứng ở cầu thang tầng hai, có thể nhìn thấy trọn vẹn hình ảnh bên dưới.

Sự xuất hiện của Từ Ý Bạch hoàn toàn nằm trong dự kiến của cậu. Anh như thể đã lâu không có một giấc ngủ tử tế, trong mắt toàn tơ máu, quần áo trên người cũng bởi vì tranh chấp mà bị lôi kéo có chút xộc xệch.

“Thẩm Yểu đâu? Anh đã làm gì em ấy rồi?!”

Anh không đếm xỉa gì đến đôi tay, lập tức muốn xông vào đánh Yến Tri Hành, “Rầm” một tiếng, hai bọn họ trong nháy mắt liền va vào một bình hoa bên cạnh.

Sự xuất hiện của Quan Thù lại khiến cậu cảm thấy bất ngờ, hắn là người mang quân hàm, dưới tình huống không có lý do gì rất khó được phê duyệt xuất ngoại.

Một khoảng thời gian không gặp, tóc hắn đã dài thêm không ít, đường nét cơ bắp trên cánh tay vẫn căng chặt như trước. Bên ngoài lạnh như vậy, Quan Thù chẳng hề mặc áo khoác dày, ngược lại chỉ khoác áo gió, khóa kéo lên tận trên cùng.

Quan Thù lạnh mặt, hắn siết nắm tay dùng sức giáng vào mặt người đối diện. Vết thương của Trần Song có phần nghiêm trọng, hiện tại đi theo Yến Tri Hành là một trợ lý mới, bị trúng một đấm của Quan Thù liền ngã lăn xuống đất.

Cục diện phát sinh biến hóa cực lớn, nắm đấm trên tay Quan Thù chưa từng buông lỏng, mặt hắn không đổi sắc đi về phía Từ Ý Bạch cùng Yến Tri Hành.

Chân Yến Tri Hành vốn dĩ chưa lành lặn hẳn, lại bởi vì che chở Thẩm Yểu mà vết thương càng chồng chất.

Quan Thù chưa từng hòa nhã với những Alpha bên cạnh Thẩm Yểu, nhưng hắn đã xem Yến Tri Hành là đầu sỏ phá hoại tình cảm, nên càng thêm hận y.

Một quyền không chút nương tay xông đến, hắn chất vấn: “Một Alpha như mày không hẹp hòi đến mức tính toán với Thẩm Yểu chứ? Hay mày lại muốn làm chuyện ghê tởm gì với cậu ấy nữa?!”

Tay Thẩm Yểu chống lên lan can, trên người cậu còn mặc áo ngủ mùa đông, cổ áo có chút rộng, trượt xuống lộ ra dấu hôn nhân tạo trên cổ.

Cậu xem kịch nửa ngày, rốt cuộc mở miệng nói: “Náo nhiệt quá.”

Giọng nói của Thẩm Yểu không nhẹ không nặng, lại khiến cho những Alpha biết rõ cậu thoáng chốc đều ngẩng đầu lên. Vẻ mặt mọi người đều phát sinh biến hóa, đặc biệt Quan Thù là dữ dội nhất.

Hắn nhớ rõ những thương tổn Yến Tri Hành tạo ra cho Thẩm Yểu, cũng không quên tổn thương mình gây ra cho cậu.

Bàn tay Quan Thù tóm chặt Yến Tri Hành đột ngột buông lỏng, đôi tay trong lúc nhất thời không biết nên đặt ở đâu, thất thố thõng bên chân.

Vẻ mặt nguyên bản hung hãn đột nhiên trở nên kinh hoảng vạn phần, Quan Thù muốn ngẩng đầu nhìn Thẩm Yểu, nhưng trong giây phút ánh mắt tiếp xúc, lại không thể khống chế dời đi.

Cuối cùng, Quan Thù mím môi, ngẩng đầu nhìn về phía  Thẩm Yểu, thân thể lại cứng đờ không động đậy nổi.

Hắn như con chó săn sau khi gây chuyện, không dám đối mặt với chủ nhân. Thẩm Yểu phát hiện, trên trán hắn có thêm một vết sẹo mới, như dấu vết lưu lại sau khi chữa trị.

Tầm mắt Thẩm Yểu dời khỏi người Quan Thù, vẻ mặt có chút nghi hoặc hỏi: “Mọi người cãi nhau vì tôi sao?”

Hiện tại là cục diện cậu muốn chứng kiến nhất, khi ba Alpha rốt cuộc cùng chạm mặt nhau, bọn họ đều nhìn nhau không vừa mắt, chứ không phải trút cơn thịnh nộ chiếm hữu kia lên người cậu.

Thẩm Yểu không cần bọn họ hồi đáp, chủ động đưa ra đề nghị nói:

“Nếu như mọi người đều thích tôi, vậy cạnh tranh công bằng được không? Ai đối xử với tôi tốt nhất, tôi sẽ ở bên người đó.”

Thẩm Yểu vừa dứt lời, trong nháy mắt Quan Thù cùng Từ Ý Bạch liền sản sinh sự ăn ý vô cớ, đồng thanh phản bác ý kiến này:

“Y dựa vào đâu chứ?!”

Quan Thù nâng tay lên, trắng trợn không kiêng nể chỉ về phía Yến Tri Hành, ánh mắt trói chặt trên người cậu. Bản tính có chút khó thay đổi, hắn không quá chịu phục hỏi: “Chẳng phải y là tội phạm cưỡng bức sao?!”
Từ Ý Bạch bất lực nhìn Quân Vương nạp thiếp =))))

Thực sự là xứng danh tra thụ =))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện