Chương 254: Tính toán

Hiểu Mộng không thích hợp? Tô Thần sững sờ. Trong hai con mắt của hắn lộ ra một tia khó tin. Tô Thần cẩn thận nhớ lại quãng thời gian không dài mà hắn cùng với Hiểu Mộng gặp mặt. Bất quá, tất cả những gì hiện lên trong đầu hắn sau cùng chỉ là một gương mặt tuyệt sắc, dung nhan tuyệt luân bị lớp mạng che mặt mỏng che đi một nửa, tràn đầy huyền bí và cũng cuốn hút vô cùng. Hắn có thể nhớ tới là vóc dáng yểu điệu mê người, đẹp tới mức mà bất cứ nam nhân nào cũng muốn ôm nàng vào lòng, chiếm hữu nàng. Hắn còn có thể nhớ tới những lời nói ôn nhu, ngọt ngào nhưng lại ẩn chứa kiến thức và sự hiểu biết rộng rãi, so với những tiểu thư, công tử thế gia còn phải uyên bác hơn. Và hắn đặc biệt nhớ từng cử chỉ, từng ánh mắt vô cùng nhã nhặn, vô cùng lịch thiệp nhưng lại hấp dẫn chết hắn.

“Sư… sư tôn… có phải hay không người nhầm ở chỗ nào? Đồ nhi… đồ nhi thấy… Hiểu Mộng nàng… cũng rất bình thường?” Tô Thần thử hỏi thăm, giọng nói không chắc chắn.

“Sẽ không sai, tiểu nữ tử nhất định có điều không bình thường. Ta sẽ không nhìn nhầm.”

Ngự điệu khẳng định chắc chắn của sư tôn để cho Tô Thần tâm thần bất định. Cứ việc, cảm xúc để hắn không muốn nghi ngờ Hiểu Mộng tiên tử, không muốn nghĩ xấu cho nàng, thế nhưng, sư tôn mới là người hắn tin tưởng nhất, cũng là sư tôn mới là người đã vô số lần trợ giúp hắn vượt qua nguy hiểm. Sư tôn sẽ không hại hắn.

Thế là, Tô Thần hỏi: “Sư tôn, ngài nhìn thấy nàng điểm nào đáng nghi?”

“Tu vi của nàng. Ta dò xét qua, niên kỷ của nàng và Thần nhi ngươi khoảng chừng tương đương. Có thể, tu vi của nàng còn cao hơn ngươi một đoạn, chỉ kém nửa bước liền thành tựu Ngọc Luân cảnh. Không đúng. Nàng không phải Luyện Khí sĩ. Theo như cách gọi của các ngươi thế giới này, tu vi của nàng hẳn là Nhị phẩm tầng năm đỉnh phong, kém một bước liền thành tựu Nhị phẩm tầng sáu.”

“Điều này thì lại có gì là khó hiểu?” Tô Thần không nghĩ ra: “Nàng là hoa khôi đầu bảng của Thanh Tiên Lâu, so với Vũ Hóa tông đại đệ tử của chúng ta cũng không kém, nhận được tài nguyên đầu tư nhiều một chút cũng là lẽ đương nhiên.”

Mặc dù hắn cực kỳ kinh ngạc, thiếu nữ xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành kia lại sở hữu tu vi so với hắn còn cao hơn. Thế nhưng, suy nghĩ cẩn thận lại, điều này không ngoài ý muốn đến như vậy. Theo hắn nhận biết, địa bàn của Thanh Tiên Lâu trải rộng mấy cái Vương triều xung quanh Đại Càn Vương triều, Đại Nguyên Vương triều. Thực lực chân chính của Thanh Tiên Lâu chưa chắc đã thua kém những tông môn chính thống như Hoa Vận tông, Hóa Vũ tông bọn hắn. Ở thế lực lớn đến như thế, Hiểu Mộng nhận được số lượng tài nguyên khổng lồ chống đỡ, tu vi theo đó tăng mạnh là điều dễ hiểu.

“Đồ nhi, ngươi không hiểu.” Sư tôn của Tô Thần ngắt lời, thanh âm mang theo sự nghiêm khắc hiếm thấy: “Tu sĩ cho dù đạt được tài nguyên khổng lồ trợ giúp, thế nhưng tư chất không đủ, lại như thế nào cũng không tiêu hóa nổi tài nguyên nhiều đến thế. Ấy là còn chưa nói đến đột phá bình cảnh, tinh tiến cảnh giới. Ngộ tính không đủ, làm sao có thể đột phá?” Dừng tạm một chút, nàng nói lời thâm ý: “Đồ nhi, ngươi nên nhớ, Hiểu Mộng nữ tử kia niên kỷ cùng người không sai biệt lắm, tu vi lại dẫn trước ngươi. Mặc dù Thần nhi ngươi chính thức bước vào con đường tu hành so với người ta chậm hơn một chút. Tuy nhiên, ngươi ngẫm lại, ngươi còn có ta trợ giúp, chỉ điểm, dẫn dắt bao nhiêu; trên người ngươi lại có bao nhiêu kỳ ngộ cùng cơ duyên. Mà Hiểu Mộng nàng ta, hết thảy đều dựa vào tự mình.”

Ý của sư tôn Tô Thần nói đến đã rất rõ ràng: Hiểu Mộng tiên tử tư chất không tầm thường. Có thể, đặt tại nơi thiên tài lớp lớp như nấm mọc lên sau mưa ở Thái Linh nội viện, nàng không tính là gì. Tuy nhiên, ở phương này Đại Càn Vương triều, tốc độ tu luyện của nàng đầy đủ với danh xưng một phương thiên chi kiều nữ. Liệu có thế lực nào cam tâm tình nguyện để cho một thiên chi kiều nữ, thiên phú xuất chúng như thế luân lạc tới trình độ trở thành nữ tử phong trần? Nếu như thật sự có, vậy thời gian tới khi thế lực đó diệt vong liền không lâu.

Một thế trước, sư tôn của Tô Thần cũng là tông chủ một tông, người đứng đầu thế lực lớn. Nàng tự nhiên hiểu rõ, giá trị của một thiên tài đáng quý đến bao nhiêu. Không quá khi nói rằng, thiên tài trẻ tuổi chính là tương lai của tông môn, thế gia hay Vương triều. Cho nên, nàng có thể chắc chắn nói rằng, địa vị của Hiểu Mộng ở bên trong Thanh Tiên lâu không đơn giản như mặt ngoài, thậm chí,nữ tử này còn có thể thuộc về cao tầng của tổ chức này.

“Sư tôn, có thể tình huống của Hiểu Mộng nàng có chút đặc thù thì sao?” Tô Thần níu kéo lấy hi vọng.

“Thần nhi.” Sư tôn nọ thở dài: “Ngươi còn trẻ, ngươi không hiểu một tông môn đối với việc quản lý tài nguyên và truyền thừa coi trọng đến như thế nào. Ngươi phải hiểu, dù một tổ chức, lấy ví dụ như Vũ Hóa tông của các ngươi hiện tại, mặt ngoài nhìn như giàu có, quản lý địa vực rộng lớn, tài nguyên như nước; thế nhưng tương ứng, Vũ Hóa tông phải nuôi dưỡng, cung cấp tu hành cho số lượng tu sĩ khổng lồ. Đối với bọn hắn, tài nguyên không bao giờ là đủ. Thần nhi, ngươi không hiểu những điều này, ấy là bởi vì ngươi trước nay phúc duyên thâm hậu, cơ duyên đông đảo, cho nên ít khi cảm thấy tài nguyên thiếu thốn. Thế nhưng, ngươi thử nghĩ, một mình ngươi cung cấp tài nguyên nuôi dưỡng thêm hai, ba người như ngươi nữa xem? Lúc đó, chính ngươi cũng sẽ cảm thấy luống cuống, huống chi nói đến một thế lực hàng vạn người. Thanh Tiên Lâu sẽ không tự nhiên nghiên lượng lớn tài nguyên nâng đỡ một nữ tử tầm thường chỉ để treo bài danh cho đám đệ tử trẻ các ngươi nhìn vào và hâm mộ.”

“Cho nên, ý của sư tôn là?”

“Chính là địa vị của nàng trong Thanh Tiên Lâu không tầm thường.” Vị sư tôn nọ nói ra: “Đồ nhi, ngươi cảm thấy dạng người thân phận này sẽ rảnh rỗi đi bồi tiếp ngươi nói chuyện phiếm cả một buổi tối chỉ để giải sầu?"

"Cái này… " Tô Thần nói không nên lời.

Trầm ngâm một lúc, Tô Thần không yên tâm hỏi: "Sư tôn, người cảm thấy Hiểu Mộng nàng tiếp cận ta là có ý đồ gì?" Dường như cảm thấy lời nói có chút không ổn, hắn vội vàng bổ sung: "Đồ nhi không cảm thấy nàng đối với đồ nhi ôm lấy địch ý gì."

Sư tôn khẽ mắng: "Ta lại không nói, nàng chắc chắn sẽ ôm địch ý hay gây hại cho ngươi."

Tô Thần có chút thở phào. Đối với Hiểu Mộng, hắn có ấn tượng cực tốt. Nếu có thể, hắn không muốn cùng với nàng đứng ở hai trận doanh đối địch, càng không muốn phải ra tay với nàng.

Sư tôn lúc này nói tiếp: "Bất quá, ngươi đối với nàng phải cảnh giác, không nên tiếp xúc với nàng quá gần. Nàng đối với ngươi chắc chắn mang theo mục đích tiếp cận. Ta không dám nói chắc, nàng là đêm nay nhất thời khởi ý muốn tiếp cận ngươi hay là đã có kế hoạch từ trước. Không quan trọng. Trước khi chúng ta tìm ra mục đích nàng tiếp cận ngươi, ngươi đối với mỗi cử động, hành vi của nàng phải đề phòng cẩn thận. Đã biết rõ chưa?”

“Vâng, sư tôn. Đồ nhi đã hiểu.” Tô Thần đáp lại, tuy nhiên, giọng điệu lại có chút qua loa.

Sư tôn nghe vậy, trong lòng thở dài, nhưng chưa từng nói thêm điều gì. Tên đồ nhi này của nàng cái gì cũng tốt. Chỉ là, hắn đối với nữ tử quá dễ mềm lòng, cũng quá dễ tin tưởng nữ tử, đặc biệt là nữ tử dung mạo càng xinh đẹp, hắn càng dễ xiêu lòng.

Hắn là nam tử, còn rất trẻ tuổi, nàng hiểu. Hắn động lòng trước nữ tử đẹp không có điều gì kỳ lạ. Thậm chí, bên ngoài Phương Thải Hà, nàng là biết đến Tô Thần có quan hệ không rõ ràng với mấy vị thiếu nữ khác. Nàng chưa từng ngăn cản. Xưa nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, hắn muốn trưởng thành, vậy thì chỉ có chân chính trải nghiệm qua mới được.

Kỳ thực, nàng còn ẩn ẩn cảm thấy, cuộc tập kích của kẻ gọi là Huyết Ma lão quỷ kia có điều đáng ngờ. Tuy nhiên, đáng ngờ ở chỗ nào thì nàng không nói ra được. Hơn nữa, suốt cuộc chiến giữa Tô Thần và Huyết Ma lão quỷ, nàng đôi lúc sẽ quan sát Hiểu Mộng. Nữ tử này quá bình tĩnh, bình tĩnh đến bất bình thường. Từ mọi biểu hiện đến xem, cả nữ tử gọi Hiểu Mộng và cuộc gặp gỡ đêm nay giữa nàng và Tô Thần đều đáng để suy ngẫm.

Bất quá, vị sư tôn này chưa hề có ý định nói cho đồ nhi toàn bộ những suy nghĩ của nàng. Nhìn biểu hiện của Tô Thần hiện tại, đây rõ ràng còn chưa phải lúc. Thân là sư tôn, những chuyện phức tạp này vẫn là cần nàng đến đau đầu đi.

------------------------

Thanh Liễu hồ, cùng lúc đó.

Mặt hồ Thanh Liễu vẫn còn lưu lại những vết tích tàn phá khủng khiếp từ trận chiến giữa Tô Thần và Huyết Ma lão quỷ ban nãy. Có nơi, nước vẫn còn bị đóng băng, sâu đến mười mấy trượng, trong lớp băng trong suốt vẫn còn có thể nhìn thấy hàng chục con thủy sinh vật bị sống sờ sờ đông cứng. Có nơi lại bị hơi nóng tàn dư từ chiêu thức còn sót lại đun sôi sùng sục, hơi nước bốc lên nghi ngút. Thậm chí, nếu như người ta rút cạn nước thì còn có thể nhận ra, mặt bùn dưới đáy hồ đã bị lật lên một lần. Khắp mọi chỗ là loang lổ những miệng hố lớn, tựa như nơi này vừa trải qua một trận mưa thiên thạch oanh kích điên cuồng. Và trên không, những dòng linh khí tán loạn không ngừng xoáy tròn, xiết lại với nhau do dư âm từ những vụ nổ kinh thiên, những chấn động nộ địa, để cuối cùng hình thành những trận phong bạo dữ dội, càn quét cả phiến không gian cao đến ngàn trượng, trải rộng suốt mấy chục dặm Thanh Liễu hồ.

Hiểu Mộng chưa từng rời đi nơi này.

Giờ phút này, trên gương mặt xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành của nàng đã thu hồi đi nét ôn nhu, ngọt ngào dễ gần của một thiếu nữ mới lớn, lần đầu được tiếp xúc với nam tử ngưỡng mộ trong lòng. Thay vào đó, biểu cảm của nàng chỉ còn lại sự lạnh lùng, thanh lãnh, sắc bén và vô cảm. Ở nơi xa, kết giới bao phủ lên Thanh Liễu hồ, thứ vốn nên tan rã do không có người chủ trì, thì nay vẫn vững vàng đứng tại đó, che đậy hết thảy những gì diễn ra ở nơi này.

Hiểu Mộng không có quá nhiều quan tâm. Nàng khẽ vung tay, trước mặt bỗng xuất hiện một mặt bát quái, rộng chừng hai trượng, ổn định nổi trên mặt nước, bên trên còn một bộ bàn ghế gỗ, đơn giản nhưng rất tinh tế, chất liệu chế tác cũng là ngàn năm linh mộc, giá trị quý báu không phải Nhị phẩm tu sĩ tầm thường có thể sở hữu.

Hiểu Mộng nhàn nhã ngồi xuống đó. Nàng còn tiện tay pha một bình Linh trà, chậm rãi thưởng thức lấy. Trong khi tận hưởng hương trà thơm ngát lan tỏa khiến tâm thần người ta thanh sảng, ánh mắt của nàng hướng về nơi xa tựa như đang chờ đợi một ai đó.

Qua thời gian chưa đầy ba mươi hơi thở, một vệt quang mang màu đỏ rực, cực kỳ chói mắt giữa nền trời đêm đen, xuyên thẳng qua không gian với tốc độ cực nhanh. Vệt quang mang này chẳng thèm nhìn lấy kết giới giam cầm Thanh Liễu hồ, cứ như thế đi qua nó như thể kết giới không tồn tại rồi bay vọt tới trước mặt Hiểu Mộng mới ngừng lại. Khi quang mang tán đi, để lộ phía sau nó là một thân ảnh già nua, xấu xí bên dưới lớp quần áo rộng thùng thình.

Huyết Ma lão quỷ.

Nguyên lai, người đứng trước mặt Hiểu Mộng lúc này lại là Huyết Ma lão quỷ. Chỉ khác biệt là, hắn lúc này không còn mang theo biểu cảm hèn mọn, ánh mắt dâm dục ô uế như trước nữa mà thay vào đó là sự ôn hòa, yêu thương và tràn đầy cưng chiều. Tuy nhiên, những biểu cảm này trên gương mặt xấu xí và khô héo kia lại để cho người đối diện có một loại cảm giác rùng mình, không được tự nhiên.

Huyết Ma lão quỷ không cần đợi Hiểu Mộng tiên tử lên tiếng, tự mình ngồi xuống chiếc ghế đối diện, rót cho mình một ly linh trà thơm nức. Uống một hơi cạn nửa ly trà, Huyết Ma lão quỷ lúc này mới lên tiếng: “Thế nào, Mộng nhi, ngươi xem diễn xuất của ta vẫn được chứ?”

Thanh âm của hắn mang theo ý cười. Đáng sợ hơn cả, giọng điệu của kẻ này lại thuộc về nữ tử. Hơn nữa, trái ngược với vẻ ngoài già nua, âm thanh của hắn cực kỳ ôn nhu, cực kỳ ngọt ngào, tựa như một nữ tử yêu diễm đến cực hạn quyến rũ luôn luôn sẵn sàng quyến rũ đàn ông. Loại cảm giác không hòa hợp này để cho người đối diện nhận lấy đả kích cực lớn.

Hiểu Mộng không cho ra ý kiến. Hai con mắt xinh đẹp của nàng khẽ lườm đối phương, ghét bỏ nói: “Cô cô, ngươi có thể hay không lột xuống lớp ngụy trang này? Chỉ nhìn thêm một chút nữa thôi, ta đều cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.”

Nghe vậy, ‘Huyết Ma lão quỷ’ phá lên cười khanh khách, âm thanh tựa như chuông bạc, dễ nghe vô cùng. “Mộng nhi, ngươi quả thực là khẩu thị tâm phi. Không phải là ngươi ưa thích loại hình này sao? Nếu không, ngươi cũng không để ta hóa trang thành bộ dáng này.”

Đối mặt với cô cô trêu chọc, Hiểu Mộng sắc mặt lạnh xuống, rõ ràng không muốn ăn loại này trêu chọc. Nàng đáp, ngữ khí lạnh như băng: “Nếu như không phải Mộng nhi trước đó biết rõ đó là cô cô. Nếu như không phải Mộng nhi biết rõ cô cô là thân nữ nhi. Có lẽ giờ phút này, Mộng nhi đã không kìm nén được xúc động muốn móc xuống cặp mắt của cô cô chỉ bằng cái cách cô cô nhìn Mộng nhi trước đó.”

“Ai nha. Như thế không phải nói, trước đó cô cô ngươi diễn xuất quá chân thật sao? Ngay cả Mộng nhi ngươi cũng bị dẫn nhập trong đó.” ‘Huyết Ma lão quỷ’ cười đùa. “Lại nói, Mộng nhi của chúng ta từ khi nào học được tàn nhẫn như vậy rồi? Như vậy là không được nha, tàn nhẫn như vậy, sau này rất khó gả chồng.”

“Hừ.” Hiểu Mộng thanh âm thanh lãnh hừ nhẹ một tiếng, một bên nâng lên chén trà, không để ý đến người cô cô ưa thích trêu chọc nàng.

Gả chồng? Đối với nàng, từ ngữ này sao mà xa xỉ và xa lạ. Nàng có thể gả chồng được sao khi lấy thân phận và địa vị đặc thù của nàng hiện tại. Hơn tất cả, nàng chưa từng nghĩ đến điều này. Hiểu Mộng cảm giác, hoàn cảnh của nàng hiện tại cũng rất tốt. Gả chồng đâu phải mục đích cuối cùng của cuộc đời một nữ nhân?

Cùng lúc, vị cô cô kia có lẽ không cảm nhận được niềm vui thú khi trêu chọc đứa cháu gái của mình, nàng từ bỏ. Hai tay nàng khẽ bấm pháp quyết thi triển, lớp da giả trên mặt ngay lập tức bong tróc ra, rơi xuống như lá thu rụng về cội, để lộ ra bên dưới là một gương mặt nữ tử trẻ trung, yêu diễm, xinh đẹp cực kỳ và có đến mấy phần tương tự với Hiểu Mộng tiên tử. Cứ mặc cho sự thật rằng, nhan sắc của nàng so ra mà kém với đứa cháu gái danh mãn thiên hạ một chút, và rằng nàng không có ở Hiểu Mộng tiên tử loại kia tư thái tiên tư bồng bềnh, khí chất nhẹ nhàng của thiếu nữ mới lớn, thế nhưng, nàng lại thắng ở khoản thành thục vũ mị, quyến rũ và lôi cuốn, tựa như một trái mật đào căng mọng, chín tới cực điểm chỉ chờ người ta đến hái. Đối mặt với loại nữ nhân yêu diễm như vậy, không có bao nhiêu nam nhân có thể kìm được lòng.

Có thể nói, một đôi hai cô cháu tại đây, quả thực là một đôi nữ tử hại nước hại dân, tai họa chúng sinh, nhưng cũng bởi đó mà có thể khiến cho bao nhiêu kẻ điên cuồng.

Mà nếu như Trần Nguyên có mặt lúc này, hắn chắc chắn sẽ nhận ra, nữ tử này chính là một trong năm kẻ từng tấn công Từ Tuyết Nguyệt, cũng chính là kẻ bị hắn mấy lần đánh trọng thương, đến nỗi không tiếc giá cả thi triển thủ đoạn bảo mệnh để rồi cảnh giới liên tục rơi xuống mấy tầng.

Khoan đã, ở đây chưa chắc đã có nếu như...

Chương 255: Liễu Yên


Khôi phục dung nhan kiều mị, khuynh đảo chúng sinh, biểu cảm, cử chỉ và động tác của nữ tử nọ cũng trở nên tự nhiên hơn nhiều.

Nàng thu hồi dáng vẻ đùa cợt lúc trước, nghiêm chỉn ngồi thẳng lưng trước mặt cháu gái mình.

Nàng hỏi: “Hiểu Mộng, nói cho cô cô biết, vì sao ngươi muốn tiếp cận tiểu tử kia? Là Thanh Tiên Lâu muốn ngươi làm như vậy?”
Nghe cô cô nói đến chính sự, Hiểu Mộng trở nên nghiêm túc.

Nàng khẽ gật đầu, đáp: “Là như vậy, cô cô.

Thanh Tiên Lâu để cho Hiểu Mộng thao túng một tên đệ tử thiên tài trẻ tuổi từ một phương thế lực lớn bên trong Đại Càn Vương triều.”
“Thanh Tiên Lâu muốn làm gì?” Cô cô cau mày: “Thanh Tiên Lâu sẽ không phải muốn nhúng tay vào Đại Càn Vương triều tranh đoạt ngai vị lần tiếp theo đi?” Nói đến đây, sắc mặt nàng trở nên ngưng trọng.

Từ trong ánh mắt của nàng, người tinh ý có thể nhìn ra, nàng mang theo một chút lo lắng khó mà che giấu.
“Có lẽ là vậy đi.” Hiểu Mộng nhún vai nói, bộ dáng không có bao nhiêu để ý.
“Hừ.

Dã tâm của Thanh Tiên Lâu càng ngày lại càng lớn.” Cô cô hừ lạnh, giọng nói mang theo bất mãn: “Những năm gần đây, Thanh Tiên Lâu hành động quả nhiên bành trướng.”
“Đây là chuyện của những lão già kia.

Bọn hắn mưu đồ điều này đã lâu.

Hiểu Mộng không biết rõ bọn hắn chuẩn bị từ khi nào, nhưng Hiểu Mộng có thể rõ ràng, vì điều này, bọn hắn đã bỏ ra thật nhiều thứ.” Hiểu Mộng nhàn nhạt nói.
Cô cô cau mày: “Hiểu Mộng, nếu không, ngươi trước tách ra khỏi chuyện này.

Lần này Đại Càn Vương triều tranh đoạt ngai vị không có đơn giản, lại càng không êm đẹp như bề ngoài ...”
“Cô cô…” Hiểu Mộng ngắt lời: “Người cũng biết, mặc dù Hiểu Mộng có chút tư chất, tại bên trong thế hệ trẻ của Thanh Tiên lâu là có chút địa vị; thế nhưng, chân chính quyền quyết định của Thanh Tiên Lâu là những lão già kia.

Hiểu Mộng đã bị đưa vào chuyện này, bây giờ Hiểu Mộng có muốn thoát ra cũng không có cách.

Cô cô cũng nên biết, những lão già kia cứng nhắc như thế nào.

Thành viên của Thanh Tiên Lâu, hoặc hoàn thành nhiệm vụ, hoặc …”
Nàng không nói tiếp, nhưng ý tứ thì cả hai nữ tử đều hiểu.

Ở loại tổ chức này, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có một con đường để đi.

Địa vị càng cao, nhiệm vụ càng nghiêm trọng, vậy càng khó mà thoát khỏi trói buộc.
Một thoáng im lặng qua đi, không gian dường như ngưng kết, thời gian đọng lại.

Khắp chốn chỉ còn lại tiếng gió heo hút cuốn qua trên bầu trời đêm do những dòng khí xoáy cực mạnh hình thành từ những trận dư ba trong cuộc chiến trước đó không lâu.

Hiểu Mộng đột nhiên lên tiếng: “Cô cô, người nói, lần này Đại Càn Vương triều tranh đoạt vị không đơn giản.


Chuyện này thế nhưng là sao?”
Cô cô hơi trầm ngâm trong chốc lát, đáp: “Tình huống cụ thể, ta không có cách nào nói rõ cho ngươi.

Bất quá, Hiểu Mộng, ngươi phải biết, chuyến tranh vị lần này, Phục Ma tông chắc chắn sẽ nhúng tay vào.

Ý đồ của bọn hắn, cô cô không rõ ràng, nhưng chắc chắn không phải là loại chuyện tốt đẹp gì.

Ngươi bị cuốn vào trong đó, cô cô lo lắng, ngươi chuyến này lành ít dữ nhiều.”
Hiểu Mộng cau mày.

Đôi mắt đẹp của nàng cũng toát ra thần sắc lo lắng.

Chỉ là rất nhanh, hai hàng lông mi tuyệt đẹp, yêu diễm của nàng giãn ra: “Này thì cô cô không cần quá lo lắng, phía sau ta thế nhưng là Thanh Tiên Lâu.

Thanh Tiên Lâu đối với tư chất của Hiểu Mộng tương đối coi trọng, bọn hắn sẽ không để cho Hiểu Mộng hy sinh.”
Cô cô nghe vậy, khẽ lắc đầu, biểu hiện chưa từng bớt lo.

Nàng nói: “Hiểu Mộng, ngươi không hiểu Phục Ma tông có bao nhiêu đáng sợ.

Lực lượng Phục Ma tông trải rộng khắp Nam cảnh Thanh Châu mà ngươi thấy, bất quá chỉ là một phân đà của bọn hắn mà thôi.

Bên trong Phục Ma tông, đừng nói là Tứ phẩm Thượng nhân, cho dù là Ngũ phẩm Chân nhân cũng có không ít.

Chính là ta nghe đồn, dù không xác định chắc chắn lắm, Phục Ma tông còn ẩn chứa Ngũ phẩm hậu kỳ Chân nhân, thực lực hùng mạnh không gì sánh bằng.”
"Vậy thì có lại như thế nào?" Hiểu Mộng đáp lại.

Chỉ là lần này, ngữ điệu của nàng rõ ràng đã bị lay chuyển.

"Cô cô, ta lại không đắc tội bọn hắn, cũng chưa chắc đã có lợi ích xung đột với bọn hắn, Phục Ma tông hẳn không có lý do gì nhằm vào Hiểu Mộng mới đúng."
— QUẢNG CÁO —
Cô cô khẽ lắc đầu: "Hiểu Mộng à, ngươi nghĩ đến mọi chuyện quá mức đơn giản.

Nếu như trên đời này mọi người đều cho rằng, nước sông không phạm nước giếng, ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi thì thế giới đã không có nhiều chém giết đến như thế.

Có đôi khi, người là thân bất di kỷ.

Đành rằng ngươi không có đụng chạm đến lợi ích của Phục Ma tông, bọn hắn chưa chắc đã không để mắt đến ngươi." Dừng tạm một lúc, nàng nói: "Huống chi, Vương triều tranh đoạt ngai vị, kẻ thắng cuối cùng chỉ có thể là một người.

Thanh Tiên Lâu nếu như không cùng là địch với Phục Ma tông, vậy ắt hẳn bọn hắn sẽ nhắm tới cùng mục tiêu.

Tới lúc đó, ngươi chắc chắn sẽ rơi vào tầm ngắm của bọn hắn."
"Vì sao?"
"Vì ngươi quá nổi bật." Cô cô không chút do dự đáp lời.

"Luận nhan sắc, cho dù là mấy cái Vương triều xung quanh hợp lại, nhan sắc của Hiểu Mộng ngươi cũng là đứng thứ nhất thứ hai.

Luận tư chất tu hành, Hiểu Mộng ngươi niên kỷ năm nay hai mươi sáu, tu vi đã là Nhị phẩm tầng năm đỉnh phong; nếu như không co bất ngờ gì xảy ra, chỉ cần cho ngươi mười lăm, hai mươi năm nữa, ngươi có thể thành tựu Tam phẩm.

Tư chất tu luyện của ngươi, dù phóng nhãn toàn bộ Thanh Châu đều có thể xem là thiên tài chứ đừng nói khư khư một cái Đại Càn Vương triều cỏn con này.

Luận danh tiếng, ngươi là Thanh Tiên lâu hoa khôi bao nhiêu năm nay, danh tiếng của ngươi so với những cái kia được xưng thiên chi kiêu tử, thiên chi kiều nữ còn thịnh hơn nhiều, cùng với truyền nhân các tông môn, thế gia đều chẳng kém đi đâu." Nói đến đây, cô cô nhìn Hiểu Mộng, ánh mắt chứa sự lo lắng: "Hiểu Mộng, ngươi nói xem, ngươi một quân cờ dùng tốt như vậy, Phục Ma tông đi đâu tìm? Bất kể ngươi và bọn hắn là địch hay là bạn, bọn hắn đều sẽ tìm đến ngươi.

Vấn đề duy nhất chỉ nằm ở thời gian sớm hay muộn mà thôi."
Hiểu Mộng tiên tử cau mày, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần biểu lộ rõ sự trầm tư.
Cả hai lâm vào trong tĩnh lặng.

Sau một lát, cô cô mới khe khẽ thở dài: “Hiểu Mộng, hai mươi năm trước, cha ngươi đi, để lại ngươi một đứa con gái duy nhất.

Liễu Yên ta cũng chỉ còn duy nhất ngươi người cháu gái này là người thân.

Ta thật không hy vọng ngươi xảy ra chuyện.

Nếu như không phải mấy tháng nay ta phải điều trị thương thế, ta cũng không có trễ như vậy mới tới tìm ngươi.”
Hiểu Mộng bất đắc dĩ lắc đầu: “Cô cô, chuyện đã đến nước này, chính là Hiểu Mộng cũng không có cách nào.

Bây giờ nghĩ muốn rút một chân ra là không thể nào.

Hiểu Mộng không có cách mà Thanh Tiên Lâu chắc chắn cũng không cho phép điều này.” Ngừng tạm, nàng có chút do dự, nói tiếp: “Cô cô, chưa biết chừng, ấy là do người quá lo lắng, tình thế chưa chắc đã bết bát đến như vậy.

Có thể… Phục Ma tông chưa biết chừng lại không động đến ta đây? Tất cả vẫn chỉ là suy đoán của người.”
Nói ra lời này, chính bản thân Hiểu Mộng cũng không quá tin tưởng.

Nàng bất quả chỉ là muốn trấn an một chút Liễu Yên mà thôi.

Cô cô của nàng ngày hôm nay vừa mới đuổi tới Càn Nguyên thành.

Nàng không muốn Liễu Yên lo nghĩ nhiều đến như vậy.
“Không động đến ngươi? Hừ.” Liễu Yên khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Ta ngụp lặn tại cái Phục Ma tông này đã có năm mươi năm có thừa, ta lại như thế nào không hiểu cách làm việc của bọn hắn.” Nói đến đây, nàng dường như lâm vào trong hồi ức, ánh mắt trở nên thâm thúy, lờ mờ ẩn chứa trong đó sự bất mãn và sát ý: “Sáu mươi năm trước, ta nếu như không có phạm sai lầm đáng chết kia thì làm sao lại rơi vào Phục Ma tông khống chế.

Phục Ma tông nếu như dễ sống, hai mươi năm trước, ta lại như thế nào đưa ngươi đến chỗ bằng hữu của ta tại Thanh Tiên Lâu? Ta chẳng phải là cũng e ngại bọn chúng thông qua ta tới khống chế ngươi?”
Nói đến đây, Liễu Yên nhìn về phía Hiểu Mộng, nói ra: “Chỉ là, thật không hiểu nổi, lão bà kia nghĩ cái gì, đẩy ngươi lên vị trí hoa khôi này? Này chẳng phải đưa ngươi lên nơi đầu sóng ngọn gió?”
Nhấc lên điều này, Hiểu Mộng cũng chỉ khẽ lắc đầu cười, cũng chưa từng có lời oán trách: “Cô cô không nên trách Dung bà bà.

Thời gian hai mươi năm Hiểu Mộng ở Thanh Tiên Lâu, Dung bà bà đối với ta rất tốt.

Bà bà vẫn luôn một mực che chở cho ta.

Nếu như không có bà bà, thời gian này ta có lẽ không thuận lợi đến như vậy.

Về phần hoa khôi… “Nàng hơi chậm lại, ánh mắt trở nên lăng lệ, sắc bén: “Cô cô hản phải biết, Thanh Tiên Lâu là nơi nào.

Dung bà bà mặc dù che chở cho ta, thế nhưng bà bà chỉ có Tam phẩm tu vi, quyền nói chuyện trong Thanh Tiên Lâu không có lớn như vậy.

Ta muốn tranh thủ đến tư nguyên, muốn tiền đồ tương lai phát triển, muốn nhanh chóng mạnh lên, vậy chính ta phải tự mình tranh thủ lấy.

Vị trí hoa khôi này là cách nhanh nhất để đạt được điều đó.”
“Ngươi quá nóng vội.” Liễu Yên lắc đầu: “Chuyện năm đó, ngươi vẫn không quên được.”
“Thù giết cha lại có thể như thế nào quên?”
“Chuyện năm đó không có đơn giản như ngươi nghĩ.

Mẹ của ngươi năm đó càng là không có lựa chọn nào khác, nàng rất yêu cha ngươi.” Câu đầu tiên, Liễu Yên nói rất nặng nề.

Cho đến câu thứ hai, thanh âm của nàng nhỏ đi rất nhiều, gần như không thoát ra khỏi cuống họng.

Thay vi nói cho Hiểu Mộng, nàng càng giống như là tự nói cho chính mình nghe hơn.

Tựa như không muốn tiếp tục đề tài này, Liễu Yên đột nhiên đổi giọng, hướng Hiểu Mộng hỏi: “Đúng.

Nếu Thanh Tiên Lâu đã muốn chọn một tên thiên kiêu tuấn kiệt tới khống chế, vì sao bọn hắn lại chọn tiểu tử vừa rồi? Theo ta thấy, hắn mặc dù tu vi không kém, chiến lực nghịch thiên, thế nhưng hắn còn quá trẻ, thực lực chân chính đặt tại trước mặt tu sĩ thế hệ trước lại không đáng nhắc tới.

Càng quan trọng, ta nhìn hắn không giống con cháu thế gia, càng không phải tông môn nào trọng điểm bồi dưỡng chân truyền.

Thao túng hắn thì lại có tác dụng gì?”
Hiểu Mộng khẽ lắc đầu, đáp: “Không phải Thanh Tiên Lâu lựa chọn hắn ta mà là Hiểu Mộng lựa chọn hắn ta.”
“Vì cái gì?” Liễu Yên theo bản năng hỏi lại.
“Bởi vì tiềm năng của hắn.” Hiểu Mộng trả lời: “Cô cô, kẻ này xuất phát điểm có chút thấp, bất quá, tốc độ hắn đột phá cực nhanh.

Nếu như cô cô biết, mười năm trước, hắn vẫn chỉ là một tên Nhất phẩm trung kỳ thì cô cô sẽ không hỏi như vậy.”
Liễu Yên giật mình.

Mười năm đi từ Nhất phẩm trung kỳ đến Nhị phẩm tầng năm, tốc độ tu luyện này, không thể nói là không đáng sợ.

Đừng nói là Đại Càn Vương triều, cho dù là Thanh Chấu Thái Linh học viện, loại tốc độ đột phá này cũng là kinh khủng.
Hiểu Mộng không đợi cô cô nàng kịp nói gì, nàng đã tiếp lời: “Hơn nữa, cô cô cũng đã thấy, thực lực của hắn trong cùng một cảnh giới mạnh như thế nào.

Nói không ngoa, trong cùng thế hệ trẻ tuổi, hắn hiếm có đối thủ.

Hắn đi lên từ một tên đệ tử tạp dịch của Vũ Hóa tông, một đường quật khởi, quét ngang tất cả đối thủ cạnh tranh, chưa từng bại lần nào.

Tất cả những kẻ thù từng khiêu khích hắn, cho đến nay đều nếm mùi canh đắng.” Nói đến đây, ngữ khí của nàng đầy chắc chắn: “Không ra mười, hai mươi năm nữa, kẻ này sẽ là ngôi sao sáng nhất thế hệ trẻ tuổi Đại Càn Vương triều.”
Liễu Yên lắc đầu: “Tiểu tử này cao điệu như vậy, chắc chắn đắc tội không ít người.

Hắn lại không có bối cảnh, ngươi lại làm sao chắc chắn hắn có thể yên ổn trưởng thành đến khi hắn có giá trị đối với các ngươi.”
“Giá trị?” Hiểu Mộng cười, nụ cười xinh đẹp điên đảo chúng sinh: “Ngay bây giờ, giá trị của hắn đã rất lớn.

Cô cô, ngươi thế nhưng không biết, nhân mạch của hắn lớn đến nhường nào.

Đều là thứ người ngoài không biết, cũng khó mà hình dung được.

Đi lại thân cận với trưởng lão Hoa Vận tộng, quan hệ mập mờ với Phương gia hòn ngọc quý, xưng huynh gọi đệ với Tứ phẩm Thượng nhân, thường xuyên gặp gỡ Chung gia quả phụ, đã từng là thiên chi kiều nữ của Linh Nguyên tông, chỉ tiếc, chưa kịp qua cửa thì trượng phu qua đời,...!đây hết thảy chỉ là một phần nhỏ quan hệ của hắn.

Lấy nhân mạch này, ở Đại Càn, người ta muốn giết hắn còn khó hơn là giết Lôi gia thiếu gia.

Mà lại, giá trị của hắn so với bất kỳ thiên chi kiêu tử, thanh niên tài tuấn nào hiện tại đều phải lớn hơn.”
Liễu Yên lúc này đã chấn kinh rồi.

Xưng huynh gọi đệ với Tứ phẩm Thượng nhân tầng thứ? Tứ phẩm Thượng nhân, đây là cấp bậc tồn tại mà ngay cả nàng cũng phải ngẩng đầu ngưỡng mắt dõi theo, là cấp bậc tồn tại kinh khủng mà đời này nàng chỉ có thể mơ ước.
“Nếu đã là như vậy, Hiểu Mộng ngươi và hắn thật tốt thân cận.” Liễu Yên vừa nói, vừa lâm vào suy tư: “Từ ngươi mô tả tới xem, tiểu tử này có dây dưa thật nhiều với các nữ nhân.

Hừ.

Đoán chừng lại là một cái sắc phôi.

Lấy nhan sắc cùng với bản lĩnh của Hiểu Mộng ngươi, không phải chỉ cần vài lời đường mật là có thể xoay hắn vòng vòng.

Vì sao ngươi lại cần khổ công nhờ ta dựng lên màn vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân cũ đến nát đường cái kia làm gì?”
“Cũ nhưng không phải là không có hiệu quả nha.” Hiểu Mộng khẽ cười nói: “Ngươi ta luôn nói, nữ nhân vẫn hằng mong muốn được vị anh hùng của đời mình cứu rỗi khi rơi vào hiểm nguy; ngược lại, nam nhân sao không phải như vậy? Có bao nhiêu nam nhân chống cự nổi dục vọng được trở thành anh hùng cứu mỹ nhân?”
“Cho nên, ngươi để cho hắn trở thành anh hùng một làn?”
“Này chẳng phải sao? Để hắn nghĩ rằng, hắn cứu ta một mạng, rằng ta mang ơn hắn thật nặng, để cho hắn tưởng rằng, hắn nắm giữ thế chủ động trong mối quan hệ này.

Như vậy, đối với ta chưởng khống hắn, chẳng phải càng dễ dàng.” Nói đến đây, nàng cười, chỉ là hai con ngươi lộ ra thâm thúy như tinh không: “Người thợ săn giỏi nhất luôn lấy vị thế của con mồi ra trận.”

“Ngươi nha ngươi.” Liễu Yên thở dài lắc đầu: “Ở tại trong Thanh Tiên Lâu, ngươi lây nhiễm quá nhiều tính khí của bọn hắn.

Đừng tự cho mình là thông minh, cũng đừng coi thường người thiên hạ.

Chút tính toán nhỏ nhặt của ngươi chưa chắc đã qua được mắt người ta.

Ngươi cho rằng, ngươi nắm thế chủ động, chưa biết chừng một ngày nào đó, ngươi lại ngã vào trong tay tiểu tử kia.


Sau cùng chẳng những không lợi dụng được hắn mà trái ngược lại bị hắn dắt đi.

Mất cả chì lẫn chài.”
“Hừ.

Cô cô đây cũng quá coi thường Hiểu Mộng.

Ở Thanh Tiên Lâu này, Hiểu Mộng đã nhìn đủ thói đời, cũng xem hết thảy mặt xấu xa của con người.

Trên đời này, không một nam nhân nào có thể dắt cháu gái của ngươi đi.”
Liễu Yên nhìn xem Hiểu Mộng tự tin thái quá, nàng chỉ thở dài trong lòng.

Tự tin là chuyện tốt, nhưng cuồng ngạo vô tri thì chỉ là tai hại mà thôi.

Bất quá, nàng không có khuyên thêm lời nào.

Nàng biết, nàng hiện tại có nói gì cũng là vô dụng.

Có những thứ, không phải chỉ bằng lời nói suông là có thể nhận biết.

Con người cần trải nghiệm mới có thể hiểu được, chỉ có biết đau, con người ta mới ghi nhớ và chỉ có ngã xuống, người ta mới học hỏi.
Bầu không khí nhất thời lâm vào trầm mặc.

Qua một lúc, Hiểu Mộng do dự hỏi: “Cái kia, cô cô… là thật trọng thương? Là kẻ nào đả thương cô cô?”
Hiểu Mộng tu vi không cao, nhìn không thấu tu vi của Liễu Yên, không thể nào biết, cô cô nàng vì bảo mệnh, không thương tiếc thi triển bí pháp, tự gọt đi mấy tầng tu vi.

Bất quá, nàng có thể nhạy cảm phát giác ra, trạng thái của Liễu Yên không đúng.

Là rất yếu, so với nàng thời kỳ toàn thịnh yếu hơn không biết bao nhiêu lần.
Mà nhắc tới đây, sắc mặt của Liễu Yên cũng tráng bệch, hai vai không tự chủ run lên, hai con mắt hoảng hốt đảo quanh.

Biểu cảm của nàng hiện tại lộ ra kinh hoảng cực kỳ.

Rõ ràng, một trận chiến kia đã đánh ra bóng ma tâm lý trong lòng Liễu Yên.
Kỳ thực, điều này cũng không nói nên đạo tâm của Liễu Yên yếu.

Nàng không phải chưa từng thua qua, cũng không phải chưa từng bỏ chạy bảo mệnh; thế nhưng, một trận chiến kia quá khác biệt.

Bỏ mặc qua sự chênh lệch về cảnh giới, Trần Nguyễn đã nghiền nát nàng theo đúng nghĩa đen.

Hắn đánh tan nhục thân của nàng, không dưới mấy lần suýt chút nữa chém vụn cơ thể của nàng, hủy diệt linh hồn của nàng.

Và hết thảy chỉ diễn ra trong mấy chục hơi thở ngắn ngủi mà thôi.

Tại trong mắt của nàng, Trần Nguyên quả thực là ác quỷ.
“Cô cô… “ Hiểu Mộng gặp Liễu Yên biểu cảm không đúng, thật lâu không nói nên lời, nhẹ nhàng vươn cánh tay lay động bả vai của nàng.
Liễu Yên lấy lại tinh thần.

Nàng khẽ lắc đầu, nói nhỏ: “Chuyện này, tốt nhất không nên nhắc lại.

Đây là chuyện của ta, ngươi biết đến không có lợi ích gì.

Vẫn là thành thành thật thật tu luyện, nâng cao tu vi, gia tăng thực lực.

Đây mới là điều Hiểu Mộng ngươi cần ...”
Thế mà, lời của nàng còn chưa dứt, ánh mắt của nàng đột nhiên trở nên sắc bén lạ thường.

Liễu Yên vội vàng kéo Hiểu Mộng về phía sau mình, hướng lên trời, nhìn về nơi xa, quát lên: “Là ai? Lén lén lút lút theo dõi hai nữ tử nói chuyện thì có gì đáng nói?”
Hiểu Mộng nghi hoặc.

Tại trọng cảm giác của nàng, nàng không phát hiện bất cứ điều gì cả.

Bất quá, nàng sẽ không nghi ngờ Liễu Yên.

Chỉ là tu vi của nàng quá thấp mà thôi.
Rốt cuộc, tại đó, nơi mà Liễu Yên nhìn chằm chằm chưa hề buông xuống cảnh giác, không gian trở nên nhộn nhạo, tựa như một viên đá rơi xuống mặt hồ, khuấy động lên mặt nước tĩnh lặng.

Một nam tử trẻ tuổi, thân mặc áo bào trắng, gương mặt tuấn tú bất phàm, phong thái ung dung, biểu cảm bình tĩnh, từng bước một chậm rãi xuất hiện..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện