Chương 252: Hệ thống Luyện Khí

Hai người Tô Thần và Hiểu Mộng khẽ run lên nhìn kẻ đến mang theo địch ý không chút nào che giấu. Khí thế kinh khủng của hắn đã hoàn toàn phong tỏa phong tỏa hoàn toàn phương viên hai mươi dặm của Thanh Liễu hồ, khiến cho phiến không gian này như đọng lại bởi lớp bùn đặc sệt. Mọi cử động đều trở nên khó khăn, ngay cả hô hấp cũng trở nên thật nặng nề.

Để cho người ta cảm thấy khó chịu nhất chính là hai con mắt tham lam ẩn chứa những điều dơ bẩn, xấu xa và ô uế trên gương mặt nhăn nheo, xấu xí của hắn đang không kiêng nể chút nào nhìn chằm chằm, soi mói từng phân từng tấc trên cơ thể hoàn mỹ của Hiểu Mộng tiên tử. Gương mặt xinh đẹp của Hiểu Mộng đỏ bừng, vừa thẹn lại vừa giận. Ánh mắt của nàng trở nên băng lãnh lạ thường. Sát ý từ trên người nàng trong nháy mắt phun trào. Nếu như không phải còn một chút ý chí níu kéo lấy, nàng tựa như sẵn sàng xông lên, chém đối phương thành mảnh vụn, móc ra hai con mắt của đối phương, nghiền nát chúng thành tro.

“Tiểu mỹ nhân, ta khuyên ngươi đừng làm ra chống cự vô ích. Nếu không, đừng trách ta không biết thương hoa tiếc ngọc, rồi ngươi lại phải chịu thống khổ thể xác không cần thiết.” Đối phương bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm khàn khàn, già dặn như một cái máy cũ kỹ để người ta vừa khó nghe, vừa vô ý thức nổi da gà. Đồng thời, khí thế trên người hắn bỗng nhiên tăng mạnh, hướng thẳng về phía Hiểu Mộng mà ép tới, đẩy nàng lùi về phía sau mấy bước, hai đầu gối trùng xuống, lưng hơi cong, khóe miệng không biết từ khi nào đã xuất hiện một tia máu đỏ hồng, cực kỳ chói mắt trên làn da trắng như tuyết, xinh đẹp vô song.

“Tam… tam phẩm.” Cả Tô Thần và Hiểu Mộng tiên tử bị khí thế kinh khủng bao phủ, trong nháy mắt liền nhận ra tu vi của đối phương. Trong khoảnh khắc, hai người dâng lên cỗ cảm giác lo lắng, bất an. Tam phẩm Đại Tu sĩ, đặt ở Đại Càn Vương triều là một phương cường giả danh tiếng, tuyệt không phải là tu sĩ thế hệ trẻ tuổi bọn hắn có thể đối phó. Nên biết, cho dù là Tô Thần tu luyện công pháp mạnh mẽ, cơ duyên đông đúc, nội tình có thể so sánh với tu sĩ Nhị phẩm tầng sáu đỉnh phong; thế nhưng, một Tam phẩm đại tu sĩ, dẫu cho là Tam phẩm tầng một yếu nhất cũng mạnh hơn hắn một trăm lần. Đây là cách biệt không cách nào vượt qua bằng lý lẽ thông thường.

“Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?” Hiểu Mộng tiên tử khẽ quát, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào kẻ đến. Trong tay nàng yên lặng không một tiếng động xuất ra một tấm lá phù. Truyền tin phù. Chỉ cần nàng thúc giục tấm phù này, tu sĩ của Thanh Tiên Lâu sẽ ngay lập tức chạy tới, bảo hộ hai người các nàng an toàn. Khoảng cách từ Thanh Liễu hồ đến Thanh Tiên Lâu chỉ là hơn mười dặm, với Tam phẩm Đại tu sĩ thì không khác gì một bước chân.

“Muốn cai gì?” Kẻ địch cười cợt. Ánh mắt của hắn tham lam đánh giá lấy nhan sắc không tỳ vết của Hiểu Mộng tiên tử, chiếc lưỡi vô ý thức khẽ liếm qua bờ môi khô khốc: “Ta muốn cái gì, chẳng lẽ Hiểu Mộng tiên tử còn không biết sao? Ta thiết nghĩ, Hiểu Mộng tiên tử phải so với bất cứ nữ nhân nào hiểu điều này hơn chứ?”

“Vô sỉ.” Hiểu Mộng giận dữ mắng mỏ.

Khi nàng chuẩn bị kích hoạt là phú truyền tin thì câu tiếp theo của đối phương trực tiếp dội cho nàng một gáo nước lạnh: “Hiểu Mộng tiên tử không cần làm chuyện phí công vô ích. Ngươi cho rằng ta là đứa trẻ ranh ba tuổi, làm việc không có đầu óc sao? Tại một khoảnh khắc ta xuất hiện, toàn bộ Thanh Liễu hồ đã bị cấm trận bao trùm, truyền tin phù, cứu trợ phù,... hết thảy đều không có tác dụng.” Dừng tạm một lúc, tựa như nhớ ra điều gì, hắn tiếp lời: “Đúng. Ta cũng quên không nhắc nhở, nơi này không chỉ bị bày ra cấm trận phù, mà ngay cả huyễn trận cũng bị bày ra. Chi dù là Thanh Tiên Lâu tu sĩ nhìn qua nơi này cũng sẽ chỉ thấy Hiểu Mộng tiên tử và với tiểu tử này ở cùng một chỗ uống trà nói chuyện thôi.”

Quả nhiên, Hiểu Mộng thử thôi động truyền tin phù. Trong ánh mắt mong đợi của nàng và Tô Thần, ánh sáng trên tấm phù rực rỡ cực thịnh rồi nhanh chóng tán đi. Chẳng có điều gì nữa xảy ra. Lá phù truyền tin bị vô hiệu hóa.

Tô Thần tâm thần bất định, nhìn chằm chằm đối phương. Tam phẩm Đại tu sĩ, quá mạnh. Chênh lệch giữa hai bên quá xa. Chỉ là khí tức từ trên thân đối phương để lộ ra cũng để cho hắn kinh hãi. Đây là lần đầu tiên, hắn đối diện với với một kẻ địch mạnh đến như thế.

“Đây là Càn Nguyên thành nội thành, ngươi một khi ra tay, không sợ Tứ phẩm Thượng nhân các tiền bối trấn áp hay sao?” Tô Thần quát lên. Hiện tại, dọa dẫm là phương thức hữu hiệu duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra.

Bằng thủ đoạn của hắn, chạy thoát khỏi một Tam phẩm Đại tu sĩ không phải là làm không được. Thế nhưng, hắn không thể mang theo Hiểu Mộng cùng một chỗ trốn thoát. Càng quan trọng hơn, một khi hắn sử dụng thủ đoạn tổn thất khó lòng mà tính toán được. Đây là điều hắn rất không muốn nhìn xem xảy ra.

Nào có thể ngờ, đối phương nghe lời của Tô Thần thì càn rỡ cười to như thế hắn vừa kể một câu chuyện cười thế kỷ: “Đám lão già kia sẽ trấn áp ta? Tiểu tử, ngơi sẽ không phải nói mơ giữa ban ngày đi? Tứ phẩm Thượng nhân cao cao tại thượng, bọn hắn thời gian bề bộn, nếu không phải gấp rút tu luyện thì cũng bận rộn đại sự. Những lão già kia nào có thời gian rảnh rỗi đi rình mò khắp các ngóc ngách Càn Nguyên thành này. Nói cho hai tên nhãi các ngươi biết, Thanh Liễu hồ nà đã bị ta phủ lên đại trận che đậy khí tức. Nếu không, ngươi nghĩ bằng vào khí tức của ta khi nãy, vì sao đám lão già kia còn chưa vác mặt tới?”

Nói rồi, đối phương rút đi khí thế chèn ép trên thân Hiểu Mộng tiên tử để cho đôi vai nàng thoáng một chút buông lỏng, sắc mặt khôi phục hồng hào một chút. Mà phần khí thế này, không một chút ngăn trở nào, như một tòa núi lớn hướng về phía Tô Thần ép tới.

Trong nháy mắt, hai đầu gối Tô Thần run run, cái trán hắn nổi lên gân xanh tiếp nhận áp lực nặng nề chèn ép trên thân. Bất quá, hắn không chịu lùi bước. Hai hàm răng hắn cắn chặt vào nhau, ánh mắt hằn lên tơ máu như một con thú dữ, nhìn chằm chằm vào đối phương.

“Muốn bức lui ta? Chỉ bằng ngươi còn chưa đủ.” Như để tăng thêm nhuệ khí cho bản thân, cũng để nội tâm phát tiến cảm xúc, Tô Thần hét lớn, khí thế trên thân mãnh liệt bộc phát. Lực lượng của ba mươi ngàn sợi chân khí từ trong thân thể tuôn trào mà ra, mãnh liệt như thủy triều kháng cự lại cỗ uy áp như một đại dương của đối phương.

Ngay tại lúc Tô Thần cảm thấy khí thế của mình đang bị áp chế, bản thân cố hết sức, băn khoăn có nên hay không dùng thủ đoạn đào thoát thì trong đầu hắn bỗng vang lên một giọng nói của nữ tử, ôn nhu và dễ nghe vô cùng: “Thần nhi, không cần sợ hãi. Ta xem như nhìn ra, kẻ này mặc dù có tu vi Thiên Hồn hậu kỳ, thế nhưng thân hắn mang trọng thương, căn cơ hao tổn. Hơn nữa, từ trên thân thể hắn đến xem, hắn dường như nhiễm một loại kỳ độc nào đó, độc đã ăn sâu vào xương tủy. Hắn lúc này bất quá là thùng rỗng kêu to, phô diễn cho ngươi xem mà thôi. Thực lực chân chính mà hắn có thể phát huy ra lúc này không bằng một phần một ngàn so với thời kỳ toàn thịnh của hắn, nhiều nhất chỉ tương đương với Ngọc Luân cảnh trung kỳ mà thôi. Thần nhi, tu vi của ngươi hiện tại đã là nửa bước Ngọc Luân, nội tình càng là tương đương với Ngọc Luân sơ kỳ, lại thêm thủ đoạn ta từng dạy cho ngươi, cho dù đối phó hắn một cái Ngọc Luân trung kỳ thực lực không phải là không thể.”

Văn minh tu hành của thế giới này sao mà phát triển rực rỡ. Các hệ thống tu hành, trường phái tư tưởng cùng triết lý suy nghĩ sao mà đa dạng phong phú. Cách mà thế giới này phân chia và đặt tên cảnh giới làm Nhất phẩm, Nhị phẩm, Tam phẩm,... ấy chẳng qua là một nỗ lực nhằm tìm kiếm con đường thống nhất và tiếng nói chung cho vô số hệ thống tu luyện cùng tồn tại trên thế giới này. Trên thực tế, Phật tu, Nho tu, Võ tu, Đạo tu,... mỗi một trường phái tu hành đều có nguyên lý, quy tắc riêng biệt của nó. Và tương ứng theo mỗi quy tắc đó, con đường tu hành của tu sĩ cũng sẽ khác nhau, từ đó, mỗi hệ thống tu hành lại nảy sinh ra những cảnh giới khác biệt, mang theo các đặc điểm khác nhau.

Tỷ như, Phật tu tại thời kỳ đầu sử dụng công đức làm chất dẫn, dẫn dắt linh khí, tôi luyện kim thân, gia tốc tu hành, mục tiêu cuối cùng là đạt đến siêu thoát sinh tử, chứng thành La Hán quả vị. Mà tiến thêm một bước nữa, sau khi đã nhìn thấu sinh tử, lại nhập thế gian bể khổ, dẫn dắt chúng sinh, vượt qua kiếp này mới chứng được Bồ Tát quả vị, và cho đến mục tiêu cuối cùng chính là Phật quả vị.

Đạo tu lại lấy tu nguyên thần làm gốc. Luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần phản hư,... ấy là cảnh giới của Đạo tu. Đạo gia nhìn nhận sinh vật cấu thành từ ba thành phần, tinh, khí, thần. Quá trình tu luyện chính lá chuyển hóa tinh hoa của con người từ nhục thể sang phần khí, rồi từ khí lại sang thần, cũng chính là nguyên thần. Khi hết thảy viên mãn thì bước vào cảnh giới cao hơn, được xưng là tiên. Tu sĩ đi đến tận cùng của tiên, siêu thoát khỏi sinh tử thì được xưng là Đại La. Lại tiến thêm một bước cao hơn nữa thì chứng được đạo quả Thánh Nhân. Mà cao hơn Thánh nhân, đi đến bước sau cùng thì được xưng là Hỗn Nguyên Vô Cực, cùng với Phật quả vị trong Phật tu tương đương.

Võ tu lại lấy khai phá tiềm năng nhục thân làm chủ. Luyện cơ bắp, luyện xương cốt, luyện tủy sống, luyện da, gân, lục phủ ngũ tạng,... hết thảy những cơ quan thiết yếu trong cơ thể con người đều được rèn luyện đến cực hạn nhằm tận dụng tối đa một trong những bộ máy hữu hiệu nhất và phức tạp nhất của tự nhiên, cơ thể sinh vật sống. Võ giả tu luyện đến cảnh giới nhất định, nhục thân thăng hoa, liên đới lấy linh hồn, thể nội năng lượng cũng đạt được thuế biến, kéo theo sự tăng trưởng khó mà tưởng tượng được. Thậm chí, tu luyện đến chốn cao thâm, nhục thân tiến hóa đến tột cùng, võ giả chẳng những có khả năng kiểm soát hoàn mỹ từng tế bào trên thân thể mà chính là nhục thân cũng trở nên bất hủ, sinh mạng kéo dài bất diệt, lực lượng mạnh mẽ kinh người, một nắm đấm có thể đánh vỡ cả thế giới.

Mà giọng nói nữ tử trong đầu Tô Thần đề cập tới Ngọc Luân, Thiên Hồn, ấy là hai cảnh giới tu luyện thuộc về hệ thống tu luyện Luyện Khí, cũng là trường phái tu luyện mà Tô Thần học được từ người sư phụ bí ẩn nơi đó. Xem xét một cách nghiêm ngặt, Luyện Khí thuộc về một chi nhánh của Võ tu, hạch tâm áo nghĩa nằm tại lấy thiên địa linh khí, rèn luyện tự thân, ngưng tụ tại thể nội từng sợi Chân khí.

Luyện khí sĩ bước đầu tiên tu luyện cần dẫn khí nhập thể, tôi luyện nhục thân. Cảnh giới này tương ứng với hậu thiên cảnh giới trong hệ thống Võ tu truyền thống, tu luyện chủ yếu nhằm vào lực lượng thuần túy của nhục thể, tăng cường sức mạnh, sức bền bỉ, tốc độ phản xạ, sự linh hoạt,..., thực lực tương ứng với Nhất phẩm tầng một tới tầng ba.

Nhục thân đạt được rèn luyện tới mức độ nhất định, Luyện Khí sĩ bước cảnh giới Dung khí. Linh khí sau khi được thân thể hấp thu và luyện hóa thì được tàng trữ tại thể nội như là lực lượng dự trữ. Loại lực lượng này, vừa có thể phóng thích ra để công kích kẻ địch, vừa có thể bảo hộ lấy thân thể tu sĩ, khi cần thiết còn có thể tiêu hao để kéo dài sinh mệnh. Cảnh giới này, đối ứng với hệ thống Võ tu cổ điện được xưng là Tiên thiên, trong hệ thống Linh tu lại được xưng là Luyện khí kỳ, thực lực tương đương với Nhất phẩm trung kỳ.

Sau Dung khí, cảnh giới thứ ba được xưng là Ngưng khí. Thể nội khí đạt đến lượng nhất định liền thuế biến, hóa thành hồ, lại gọi là khí hóa hồ. Khi khí hồ hoàn thành thế biến, khí hồ sẽ bắt đầu chuyển động xoay tròn, hình thành nên một vòng xoáy tại thể nội. Tại đây, áp lực từ khí hồ tăng mạnh, không ngừng áp súc thể nội khí, biến nó mỗi lúc một trở nên cô đặc, mỗi lúc một trở nên nặng nề, cho đến khi lượng khí khổng lồ ngưng tụ lại thành một sợi Chân khí duy nhất, dài, nhỏ, nhưng ẩn chứa năng lượng khổng lồ. Thông thường, một sợi Chân khí mang lại cho tu sĩ lực lượng tương đương với sáu mươi khẩu súng trường bắn tỉa công phá Barret huyền thoại của quân đội Mỹ hiện đại. Ngưng khí hậu kỳ tu sĩ có thể ngưng tụ ra năm mươi đến bảy mươi sợi Chân khí như vậy. Ngưng khí cảnh giới tương ứng với Trúc cơ kỳ Linh Tu hệ thống, thực lực tương đương với Nhất phẩm tầng bảy đến tầng chín.

Cảnh giới thứ tư là Thần Phủ. Tại thể nội, khí hồ mở rộng đến tối đa, không thể tiếp tục ngưng luyện ra Chân khí thêm nữa, phía trên nó bắt đầu dựng dục ra Thần Phủ. Thần Phủ kỳ Luyện Khí sĩ có thể ngưng luyện ra hàng trăm sợi Chân khí, tu luyện đến Thần Phủ kỳ đỉnh phong, số lượng sợi Chân khí ngưng luyện có thể đạt tới bảy, tám ngàn sợi, thậm chí cá biệt có thể chạm tới con số một vạn. Thần Phủ cảnh giới lại đối ứng với Nhị phẩm tầng bốn đến Nhị phẩm tầng năm.

Cảnh giới tiếp theo được xưng là Ngọc Luân. Thần Phủ được rèn luyện đến cực hạn thì bên trong đản sinh ra Ngọc Luân. Ngọc Luân là cầu nối giữa thể nội tu sĩ và thiên địa, có năng lực câu thông trời đất. Nhờ vào Ngọc Luân, tu sĩ đạt được năng lực vận dụng lực lượng của thiên địa xung quanh, từ đó thực lực lại tăng vọt một hồi. Ấy là chưa kể đến, Ngọc Luân cảnh tu sĩ thể nội chí ít có đến ba, bốn vạn sợ Chân khí làm lực lượng nền tảng. Tu luyện tới Ngọc Luân cảnh đỉnh phong, tu sĩ có thể ngưng tụ ra trăm vạn sợi Chân khí, thực lực kinh khủng, một quyền đánh ra mang theo sức mạnh tương đương gần một nghìn quả tên lửa hành trình hiện đại cùng nổ tung một lúc, lực lượng có thể xưng là hủy thiên diệt địa. Ngọc Luân cảnh tương ứng với Nhị phẩm tầng sáu tới Nhị phẩm tầng chín. Tu vi hiện tại của Tô Thần là nửa bước Ngọc Luân, tương ứng đối xứng cũng là Nhị phẩm tầng năm.

Cảnh giới thứ sáu được xưng là Thiên Hồn cảnh. Ngọc Luân được rèn luyện viên mãn, Luyện khí sĩ có thể nếm thử thông qua Ngọc Luân, dẫn dắt thiên địa chi lực tiến vào thể nội, kết hợp với trăm vạn sợi Chân khí trong cơ thể tiến hành rèn luyện thần hôn, từ đó ngưng tụ ra thiên hồn, mở ra thần thức, lực lượng thần hồn đạt được sự biến đổi về chất. Thông thường, một Thiên Hồn cảnh Luyện khí sĩ, dù chỉ vừa mới đột phá chí ít cũng có đến ba triệu sợi Chân Khí được ngưng tụ, mà tu luyện đến đỉnh phong thì có thể ngưng tụ ra ba, bốn trăm triệu sợi Chân khí. Thực lực của Thiên Hồn cảnh luyện khí sĩ tương đương với Tam phẩm tầng một đến Tam phẩm tầng bốn Đại tu sĩ.



Tạm thời không đề cập tới các hệ thống tu hành và tư tưởng của chúng. Đối mặt với tình thế ngàn cân treo sợi tóc, lời khuyên đột ngột của vị sư phụ thần bí chẳng khác nào là cái phao cứu mạng cho Tô Thần. Chí ít, hắn biết, kẻ địch này không phải là người để hắn lãng phí một lần cơ hội đào thoát, và rằng, hắn còn có thể chiến thắng đối phương.

Một ngàn lần. Hắn không biết, đối phương chịu phải thứ thương tổn gì và trúng phải loại kỳ độc nào mà thực lực lại bị áp chế kinh khủng đến như vậy. Tuy nhiên, điều đó không còn quan trọng nữa. Đây chính là cơ hội của hắn.

Tô Thần tiến lên một bước, khí thế trên thân toàn bộ bạo phát, rực rỡ như ngọn lửa nhiệt huyết của tuổi trẻ hừng hực cháy giữa màn đêm tối. Quả nhiên, đúng như lời của vị sư phụ thần bí của Tô Thần nói, đối phương bất quá là thùng rỗng kêu to mà thôi. Khí thế hùng hổ của đối phương chậm rãi bị khí thế của Tô Thần chống lên, chậm rãi nhưng chắc chắn là có hiệu quả, lực lượng của Tô Thần mỗi lúc một dâng cao, tự như một con cá hồi không ngừng vượt dòng nước chảy siết, tiến về phía trước.

“Nguyên lai, ngươi cũng chẳng mạnh đi đâu. Bất quá, là một cái thùng rỗng kêu to mà thôi. Ngươi đừng mơ tưởng nhúng chàm Hiểu Mộng cô nương.” Tô Thần sảng khoái nói lớn, thanh âm cuồn cuộn vang vọng hai mươi dặm Thanh Liễu hồ. Hắn tuyên bố, lời nói tràn ngập sự tự tin: “Có ta ở đây, ta sẽ không để cho người đụng một đầu ngón tay lên Hiểu Mộng cô nương.”

Hiểu Mộng kinh ngạc ngây người. Trong một thoáng chốc, nàng nhìn sang người thanh niên đơn bạc mà kiên nghị bên cạnh, ánh mắt bên trong chứa đầy sự ngưỡng mộ, tín nhiệm và cả nhu hòa. Một thoáng chốc này, nàng đã ngây ngẩn, tựa như quên đi thân phận của mình, đánh mất nhận thức về hoàn cảnh xung quanh… cứ như, thế giới trong mắt nàng chỉ còn lại một người nam tử trước mắt vậy.

Bất quá, rất nhanh, nàng lấy lại tinh thần. Thế cuộc rơi vào cân bằng và đúng như những gì Tô Thần nói, kẻ địch bất quả chỉ là một cái thùng rỗng kêu to mà thôi, thực lực chân chính chưa chắc đã mạnh đến bao nhiêu. Bọn họ, hai người, chưa chắc đã không có cơ hội chiến thắng. Điều này tựa như là liều thuốc an thần, để cho nàng trở nên bình tĩnh rất nhiều.

“Ngươi là Huyết Ma lão quỷ?” Hiểu Mộng tiên tử bỗng nhiên thốt lên. Hiện giờ bình tĩnh hơn, nàng rất nhanh nhận ra lai lịch đối phương. Thanh Tiên Lâu là có cơ quan tình báo của chính nó.

“Huyết Ma lão quỷ?” Tô Thần cũng giật mình. Hắn đã từng nghe qua bêu danh của kẻ này: “Là tên Tà tu khét tiếng, chuyên lấy thải âm bổ dương, thông qua song tu cướp đoạt tinh nguyên của nữ tử?”

“Là hắn.” Hiểu Mộng nhẹ gật đầu: “Nghe nói, hắn tại nửa năm trước vì tranh đoạt một viên Tam giai Thượng đẳng Linh quả mà bị một con Tam giai trung đẳng Bọ cạp đánh cho bị thương nặng, hấp hối sắp chết. Lúc đó, Hiểu Mộng còn cho rằng đó chỉ là tin đồn. Hiện tại, căn cứ tình huống đến xem, điều này chưa chắc đã phải sự thật.

Chương 253: Tô Thần Vs Huyết Ma Lão Quỷ


Lúc này, sắc mặt Huyết Ma lão quỷ biến đổi, biến đến âm trầm đáng sợ.

Hai con mắt của hắn sắc bén vô cùng, tựa như hai lưỡi kiếm, gắt gao khóa chặt lấy hai người thiếu niên, thiếu nữ trẻ tuổi.

Nếu như hắn cũng học được Kim Cương Nộ Mục như Trần Nguyên, có lẽ, thân thể Tô Thần và Hiểu Mộng đã bị bắn thủng thành cái sáng từ khi nào không hay.
“Hừ.

Dù ta có trọng thương, thực lực giảm mạnh thì cũng không phải hai tên oắt con các ngươi có thể nhảy nhót trước mặt.” Huyết Ma lão quỷ giận giữ nói ra.
Đối với hắn, đường đường một tôn Tam phẩm Đại tu sĩ, triển lộ ra khí thế không thể nghi ngờ, chẳng những không dọa lui được hai tên tiểu bối Nhị phẩm tầng năm tu vi, ngược lại để đối phương nhìn ra lai lịch, còn xem thấu thực lực của hắn, là một chuyện rất khó chấp nhận.

Cứ mặc cho hắn thực lực không phát huy được thời kỳ toàn thịnh một phần ngàn, hắn chí ít còn có thể có sức vật ngang tay với tôn Nhị phẩm tầng bảy tu sĩ.

Đối phương chỉ là hai cái nhãi ranh, tu vi vừa vặn Nhị phẩm tầng năm, bọn chúng lấy ở đâu ra lá gan?
Nghĩ đến đây, Huyết Ma lão quái lại càng tức giận.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía Tô Thần càng thêm băng lãnh.

Sát ý trong lúc mơ hồ bao phủ phạm mấy trăm trượng xung quanh đình các giữa hồ.

Nhiệt độ trong lúc bất chợt hạ xuống, sương trắng lờ mờ giăng khắp nơi, nổi bật dưới ánh trăng mờ ảo, lộ da huyền bí mà kỳ dị.
“Tiểu tử sâu kiến.

Chết đi.

Huyết nham chưởng.”
Bàn tay gầy nhom, hom hem, trơ xương và nhăn nheo như một cành cây già cỗi của Huyết Ma lão quái vung ra.

Thể nội linh lực trong thân thể hắn tuôn trào dữ dội như dòng sông lớn, thế không thể cản.

Giữa không trung, một bàn tay đỏ rực, dài, cao đến gần trăm trượng, nặng nề mà nóng bỏng, tựa như hình thành từ nham thạch, cháy hừng hực, chiếu sáng phương viên hai mươi dặm Thanh Liễu hồ.

Trong lúc bất chợt, cỗ uy áp kinh khủng quét ngang, lật tung phần nóc đình các, đánh bay nó đi xa hai dặm có thừa đến một bên hồ khác.
“Tô công tử, cẩn thận.” Hiểu Mộng tiên tử lo lắng thốt lên.
Đồng thời, trong tay nàng không biết từ lúc nào xuất hiện một trương Nhị giai trung đẳng phù phòng ngự, Kim Cương phù.

Linh lực cấp tốc rót vào, phù văn huyền diệu trên tấm phù không ngừng phát sáng, lực lượng bên trong nhanh chóng bành trường.
Thế mà, không đợi Hiểu Mộng kịp thời vung ra Kim Cương phù, Tô Thần một tay kéo lại nàng về phía sau lưng hắn.

Một tay còn lại, hắn mang theo một thanh trường kiếm, thân dài bốn thước ba tấc, bề ngang rộng chừng ba ngón tay, lưỡi kiếm sắc bén sáng quắc, phản chiếu thứ ánh sáng lạnh buốt dưới ánh trăng sáng tỏ.
Hàn Nguyệt kiếm.
Một thanh chân chính Tam giai Thượng đẳng kiếm pháp khí, mang theo hai thuộc tính băng và âm, giá trị khó bề mà đo đếm nổi với một tên Nhị phẩm tầng năm tu sĩ như Tô Thần.

Chỉ là, Hàn Nguyệt kiếm trên thân chịu thương tổn, phẩm giai chỉ còn lại Nhị giai Thượng đẳng.


Dù là như thế thì Hàn Nguyệt kiếm đối với Tô Thần vẫn là bảo vật vô giá.

Thanh kiếm có thể để hắn phát huy ra kiếm khí sắc bén kinh người, mang theo uy lực vượt xa tu vi hiện thời của hắn.

Điểm trừ duy nhất chỉ là phẩm giai của thanh kiếm có hơi cao so với hắn, mỗi lần phát động công kích đều tiêu hao của hắn lượng linh lực không nhỏ.
Tuy nhiên, ở thời điểm này, Tô Thần nào có thể suy nghĩ nhiều như vậy.

Huyết Mã lão quái vung ra một chưởng, thực lực đã tương đương với Nhị phẩm tầng sáu hậu kỳ, uy lực phải tương đương với năm mươi ngàn sợi Chân khí bạo phát.

Lực lượng này so với hắn phải mạnh hơn nhiều lắm.

Không một chút do dự, Tô Thần cũng chém ra tuyệt chiêu của hắn.
“Khuyết Nguyệt kiếm.”
Thể nội linh lực tuôn trào như dòng lũ, chảy xuôi theo kinh mạch thể nội, ồ ạt rót vào Hàn Nguyệt kiếm trước khi bạo phát thành một đường kiếm khí khổng lồ kéo dài trăm trượng, có hình trăng lưỡi liềm, tỏa ra thứ ánh sáng bạc, soi rọi cả Thanh Liễu hồ tựa như vầng mặt trăng thứ hai.
Kiếm khí và bàn tay đỏ rực va chạm vào nhau, bạo phát vụ nổ khủng khiếp.

Sóng xung kích quét ngang bán kính mấy dặm, nhấc lên sóng lớn gần mười trượng.

Phần mặt nước ngay phía dưới vụ nổ, chịu đến áp lực kinh khủng từ trên không, bị đánh lõm xuống thành mặt một mặt lòng chảo, rộng đến trăm trượng trong thời gian ngăn.

Ngay cả Tô Thần, Hiểu Mộng tiên tử và Huyết Ma lão quái cũng bị dư chấn hất văng về phía sau một đoạn thật xa.
Hiểu Mộng thật vất vả mới tế ra được một chiếc thuyền phi hành pháp khí.

Nàng rót vào linh lực, ổn định lại vị trí, đứng lơ lửng ở độ cao chừng ba trượng bên trên mặt nước.

Lúc này, nàng mới có rảnh rỗi nhìn lại nơi chiến trường.

Cái đình nằm tại giữa hồ, nơi mà trước đó không lâu nàng và Tô Thần còn tâm sự thật vui thì giờ đã bị sóng xung kích oanh tạc, đánh vỡ nát.

Thế chỗ cho nó là những dòng nước cuồn cuộn, xoáy sâu bởi sự biến đổi địa hình đột ngột.

Phía trên cao mười trượng, Tô Thần và Huyết Ma lão quái đứng đối mặt với nhau, khoảng cách giữa hai bên trên dưới một trăm trượng, bầu không khí ngột ngạt vô cùng.— QUẢNG CÁO —
“Tô Thần vậy mà đạp không mà đứng.

Hắn là đang sử dụng bí pháp gì sao?” Hiểu Mộng nói nhỏ, ánh mắt nhìn chăm chú bóng lưng người thanh niên trẻ tuổi.

Ở dưới chân hắn không biết từ khi nào xuất hiện một phiến lá lớn, dài chừng một trượng, màu xanh lục, rất nhạt, gần như trong suốt.

Phiến lá lớn này nâng đỡ bản thân hắn, đặt hắn tại độ cao song song với Huyết Ma lão tổ, kẻ đang ngự trên phi kiếm, ánh mắt băng lãnh nhìn hắn chằm chằm.
Ở thế giới này, có một quy tắc bất thành văn: chỉ có đạt tới cảnh giới Tam phẩm mới có thể ngự kiếm phi hành, cảnh giới đạt tới Tứ phẩm Thượng nhân mới có năng lực đạp không mà đứng.

Đổi lại là một phương tiểu thế giới bên ngoài hệ thống Ba ngàn thế giới, tu vi chỉ cần đạt đến Nhất phẩm hậu kỳ, tương đương với Trúc cơ trong hệ thống tu Linh tu liền có thể làm được điều này.

Thế nhưng, Minh Nguyệt giới hay bất kỳ thế giới nào trong vô số tiểu thế giới trực thuộc hệ thống Ba ngàn thế giới, Nhất phẩm, Nhị phẩm tu sĩ không thể làm được.

Nguyên do là bởi vì các phương tiểu thế giới này không độc lập mà chịu sự ràng buộc từ một hệ thống Ba ngàn thế giới đồng nhất, liên kết chặt chẽ.

Nói cách khác, áp chế lên các tu sĩ không phải là pháp tắc từ một phương tiểu thế giới mà là ba ngàn cái Đại Thiên thế giới chỉnh thể.

Bởi vậy, ngự kiếm, đạp không hay phá vỡ không gian,...!đòi hỏi các tu vi của các tu sĩ cao hơn nhiều so với một phương thế giới thông thường.
Không thể ngự kiếm, đối với Nhị phẩm tu sĩ khi đối kháng Tam phẩm Đại tu sĩ, tạo ra thiệt thòi rất lớn, mà thiệt thòi lớn nhất chính là về sự linh hoạt và tốc độ.
Tất nhiên, điều đó không phải nói là Nhị phẩm tu sĩ không thể bay.

Hiểu Mộng có thể thôi động phi hành pháp khí, bay lơ lửng giữa không trung trong thời gian dài.

Bất quá, điều khiển phi hành pháp khí đòi hỏi sự tập trung tinh thần tương đối lớn, so với Ngự kiếm phi hành, một trạng thái tự nhiên như người ta đi bộ, thì phải lớn hơn quá nhiều.

Nếu duy trì tình trạng phân tâm như vậy tới đấu pháp, bại trận chỉ là điều sớm hay muộn mà thôi.
“Chiến.” Tô Thần nghiêm nghị quát lớn.
Cùng lúc, trên người hắn khí thế bạo phát tựa như một trận cuồng phong quét ngang hết thảy, ép cho mặt hồ nhấc lên sóng lớn.

Ba mươi ngàn sợi Chân khí đồng loạt phô diễn sức mạnh kinh thiên địa, khóc quỷ thần.

Bất quá, mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.

Tô Thần biết, hắn dù mạnh, so với cùng cảnh giới phải mạnh hơn nhiều lắm.

Dẫu vậy, đối phương là tu sĩ thế hệ trước, tuyệt đối không phải là hắn bây giờ có thể cứng đối cứng chống lại.Thế là, hắn lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một viên đan dược màu đen, to bằng hạt nhãn, mùi hơi hơi khét.
Bạo Linh Đan.
Nhị giai đỉnh tiêm đan dược, có tác dụng tăng cường sức mạnh của Nhị phẩm tu sĩ trong thời gian ngăn lên năm phần mười mà không để lại di chứng.

Không chút do dự, Tô Thần nuốt xuống viên Nhị giai Bạo Linh đan.

Ba mươi ngàn sợi Chân khí của hắn cấp tốc vận chuyển, khí thế trên thân lại một lần nữa cất lên cao, đạt tới tình trạng bốn mươi lăm ngàn sợi Chân khí.
Ở nơi xa, Hiểu Mộng nhìn qua khí thế kinh khủng của Tô Thần, trong miệng khẽ lẩm bẩm: “Khí tức thật kinh khủng.

Ta cũng là Nhị phẩm tầng năm, thế nhưng khí tức so với hắn chỉ bằng hai, ba phần mười.”
Cùng lúc, Huyết Ma lão quái chứng kiến khí thế của Tô Thần, ánh mắt trở nên nghiêm túc rất nhiều.

Trước đó, kẻ này chém ra một kiếm đã đầy đủ để hắn kinh ngạc.

Hiện giờ, khí thế của đối phương không ngừng cất cao để cho hắn cảm giác chân chính nguy hiểm.
“Hừ.

Nhãi ranh.

Chết đi.”
Huyết Ma lão quái gầm lên.

Linh lực trong thân thể hắn bùng nổ.

Sau lưng hắn, ba thanh pháp khí trường kiếm sáng rực, kích thước không ngừng nở rộ rồi hóa thành ba chùm sáng, phóng về phía Tô Thần với tốc độ nhanh gấp hàng chục lần tốc độ một viên đạn.
“Đến hay lắm.” Tô Thần hét lên.

Hai tay cấp tốc kết ấn.

Linh khí trong thiên địa điên cuồng bị kéo về phía hắn, hình thành lên một vòng xoáy linh khí khổng lồ.

Một nháy mắt, phía trước hắn đã xuất hiện một đầu Băng phương, cực kỳ tinh tế, từng sợi lông vũ lóng lánh dưới ánh trăng như thật, sải cánh dài tới trăm trượng, chiếc cổ thon dài, ngạo nghễ vươn cao mấy chục trượng, hai con mắt có thần nhìn chằm chằm về phía ba thanh trường kiếm đánh tới.
Tô Thần và Huyết Mã lão quái chiến thành một đoàn.
— QUẢNG CÁO —
Cuộc chiến này kéo dài thời gian trọn vẹn hai khắc đồng hồ (nửa giờ đồng hồ) mới kết thúc.

Một trận chiến này, hai người đánh đến băng thiên liệt địa, càn khôn đảo ngược.

Mỗi một đòn, mỗi một chiêu thức hai kẻ này tung ra đều mang theo sức mạnh tương đương với hàng trăm đầu đạn tên lửa hành trình bùng nổ cùng một lúc.

Và mỗi một hơi thở, hai kẻ giao thủ, ít thì mười, hai mươi chiêu, nhiều thì đến hàng trăm chiêu.

Mặt nước Thanh Liễu hồ hết bị đóng băng đến tận đáy thì lại bị đun sôi lên sùng sục.

Sóng xung kích không ngừng quét ngang mấy chục dặm Thanh Liễu hồ, nhấc lên sóng to gió lớn.

Thậm chí, cả mặt đáy hồ, sâu mấy chục trượng cũng bị càn quét qua một lần.

Sinh vật Thủy sinh, nếu như không nhập phẩm, bị tàn sát không còn một mống.

May mắn là, xung quanh Thanh Liễu hồ có kết giới mạnh mẽ ngăn chặn dư chấn cùng hết thảy động tĩnh.

Nếu không, một trận chiến này của hai người bỏ mặc lan rộng, có lẽ, khu vực đất đai ngang dọc rộng mấy trăm dặm đều bị hai kẻ này càn quét qua một lần.
Hiểu Mộng tiên tử tu vi không yếu.

Dẫu vậy, nàng vẫn phải né tránh sang một bên xa gần biên giới kết giới.

Đồng thời, nàng phải liên tục điều động linh lực, duy trì mấy tầng phòng ngự mới ngăn cản được từng đợt sóng hủy diệt khủng khiếp từ trận chiến tàn khốc gần đó lan tới.

Đã có không ít lần, pháp khí phi hành của nàng chao đảo, kém chút nữa đưa Hiểu Mộng ngã nhào xuống mặt hồ.
Sau cùng, Tô Thần và Huyết Ma lão quỷ chiến hòa.

Tô Thần sở hữu nhiều chiêu thức mạnh mẽ, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, pháp thuật, đạo pháp tinh diệu.

Thế nhưng, Huyết Ma lão quỷ thắng ở kinh nghiệm chiến đấu; hắn mặc dù bị thương, nội tình của Tam phẩm tu sĩ vẫn còn tại, và quan trọng nhất là hắn có nhiều thủ đoạn quỷ dị bảo mệnh tại.

Tô Thần mặc dù có sư tại chỗ chỉ điểm, cuối cùng, nàng vẫn chỉ là một sợi tàn hồn, trợ giúp không nhiều.
Cả Tô Thần và Huyết Ma lão quỷ không làm gì được nhau.

Tô Thần bởi vì phục dụng Bạo Linh Đan, khi thời gian tới, linh lực tiêu hao quá độ dẫn tới tạm thời suy yếu.

Mà Huyết Ma lão quỷ bản thân mang thương năng, chiến đấu kịch liệt thời gian dài để hắn dần áp chế không nổi thương thế trong thân thể.

Nếu như còn kéo dài, chỉ e hắn chịu độc phát thân vong.

Cả hai bởi vậy mà ăn ý cùng thu tay lại, tạm thời ngưng chiến.
“Hừ.

Xem như bọn nhãi ranh các ngươi hôm nay mệnh lớn.

Ngày hôm nay, ta tạm thời tha mạng cho các ngươi.

Bất quá, nhân quả này đã kết.

Ngày sau, ta nhất định sẽ đòi lại.” Huyết Ma lão quỷ vứt xuống một câu ngoan thoại, sau đó hai tay hắn bấm pháp quyết, thân thể hóa thành một đạo huyết hồng, xuyên qua lỗ hổng trên kết giới mở ra trước đó không lâu, biến mất nơi chân trời.
Tô Thần không có đuổi theo.

Hắn không còn đủ thể lực và linh lực duy trì.

Hiểu Mộng càng không muốn đuổi theo.

Nàng đi theo chẳng khác nào đưa dê vào miệng sói.
Hiểu Mộng hướng phi hành pháp khí, bay đến bên cạnh Tô Thần, ôn nhu mà ân cần hỏi thăm: “Tô công tử, công tử không có sao chứ?”
Tô Thần sắc mặt trắng bệch, toàn thân khí tức hỗn loạn.

Trên thân thể hắn nhìn không ra chỗ thụ thương, thế nhưng, tiêu hao là thực sự lớn.

Có lẽ, cần một chút đan dược và mấy ngày tĩnh dưỡng mới có thể hoàn toàn hồi phục.
“Tô mỗ không có việc gì.

Chẳng qua là tiêu hao có chút lớn, dẫn đến thân thể có chút hư nhược mà thôi.

Nghỉ ngơi vài ngày liền khỏe.

Hiểu Mộng cô nương không cần lo lắng.”
Hiểu Mộng tiên tử nghe vậy, hai mắt hơi mông lung, dáng vẻ điềm đạm, biểu cảm đau lòng nói: “Thật sự xin lỗi Tô công tử.

Hết thảy việc này đều là do Hiểu Mộng.

Nếu như không phải Hiểu Mộng, Tô công tử cũng không đến nỗi bị Huyết Ma lão quái nhắm vào như vậy.”
Tô Thần khoát tay áo, hào khí nói: “Hiểu Mộng cô nương nói cái gì vậy? Chuyện này không thể trách Hiểu Mộng cô nương.

Muốn nói thì cũng chỉ là tên Huyết Ma lão quái dạng này vô sỉ tà tu.


Là hắn, người người đều có nghĩa vụ tru diệt.”
“Bất kể nói thế nào, Hiểu Mộng vẫn là muốn tạ ơn Tô công tử đã cứu mạng.

Nếu như không có Tô công tử, Hiểu Mộng hôm nay có lẽ đã … ô ô” Nói đến đây, Hiểu Mộng nước mắt lã chã chực rơi, dáng vẻ đáng thương đến cực điểm.

Tô Thần phải khắc chế lắm mới ngăn cảm xúc động muốn ôm nàng vào lòng mà vỗ về, an ủi.
“Hiện giờ còn chưa phải lúc.” Hắn không ngừng tự nhắc nhở bản thân.

Hai người quan hệ còn chưa đi xa tới mức đó.

Nếu như hắn hành động lỗ mãng, ngược lại để cho nàng sinh ra chướng ngại tâm lý đối với hắn.
Qua một lúc, Hiểu Mộng mới bình phục lại tâm tình.

Nàng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc bình nhỏ, đưa cho Tô Thần, nói: “Tô công tử, đây là Phục Linh đan, Nhị giai đỉnh tiêm đan dược, có tác dụng hồi phục linh lực, xoa dịu thương thế.

Trong tay Hiểu Mộng không có bảo vật gì trân quý, chỉ có bình đan dược này, mong công tử cầm lấy.”
“Cái này…” Tô Thần do dự: “Bình đan dược này, Hiểu Mộng cô nương vẫn là giữ lại đi, trong lúc nguy cấp chưa biết chừng có thể bảo trụ tính mạng.

Đan dược chữa thương, tại hạ có, không cần thiết phiền phức làm phiền cô nương.”— QUẢNG CÁO —
“Không được.” Hiểu Mộng ngắt lời: “Nói như thế nào, Tô công tử cứu mạng Hiểu Mộng là sự thật.

Hiểu Mộng không biết lấy gì báo đáp.

Chí ít, bình đan dược này còn mong công tử nhận lấy.

Nếu không, Hiểu Mộng trong lòng không yên.”
Đưa đẩy một hồi, rốt cuộc, Tô Thần vẫn là nhận lấy bình Phục Linh Đan từ trong tay Hiểu Mộng.

Dừng tạm một lúc, hắn nhìn cảnh tượng Thanh Liễu hồ bị tàn phá nặng nề, nói: “Huyết Ma lão quái đã bỏ chạy, kết giới không có người duy trì đã bắt đầu tan ra.

Chúng ta vẫn là nhanh một bước rời khỏi nơi này.

Một khi khí tức hỗn loạn nơi này tràn ra, gây nên Tứ phẩm Thượng nhân chú ý, chúng ta liền bị cuốn vào rắc rối không cần thiết.”
Kỳ thực, cho dù chuyện này bị Tứ phẩm Thượng nhân phát giác, đối với bọn hắn cũng không tạo nên bao nhiêu lớn tác động.

Huyết Ma lão quái mới là kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này, hai người bọn hắn chỉ là người bị hại mà thôi.

Thế nhưng, Tô Thần mang trên mình nhiều bí mật không muốn người biết đến.

Hắn không muốn và cũng không được phép để cho Tứ phẩm Thượng nhân tra xét trên người.

Nếu không, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
“Tô công tử nói có lý.” Hiểu Mộng tiên tử khẽ gật đầu.
“Đã như vậy, Hiểu Mộng cô nương bảo trọng.

Tại hạ đi trước, chúng ta sau này gặp lại.”
“Sau này gặp lại.” Hiểu Mộng tiên tử khẽ thi lễ với Tô Thần, người đang vội vã tế ra pháp khí phi hành, hướng về một bên bờ hồ cấp tốc bay đi.
Nguyên bản, Tô Thần còn muốn thể hiện ra phong thái quân tử, đưa Hiểu Mộng về tận Thanh Tiên Lâu.

Bất quá, sự tình diễn biến đến tận một bước này, hắn không thể làm gì hơn ngoài bỏ mặc lại Hiểu Mộng tại đó, bản thân tìm lấy độ nhanh nhất rời khỏi hiện trường.

Lấy tốc độ kết giới tan ra đến xem, qua không bao lâu nữa, Tứ phẩm Thượng nhân trân thủ Càn Nguyên thành sẽ lập tức đuổi đến.

Hến không nhanh cũng không được.
Mất thời gian không bao lâu, Tô Thần đã an toàn rời khỏi Thanh Liễu hồ gần trăm dặm.

Lúc này, trong đầu hắn vang lên giọng nói nhu hòa, dễ nghe của nữ tử: “Thần nhi, chậm đã.”
“Sao vậy, thưa sư tôn?” Tô Thần thả chậm lại tốc độ, nghi hoặc nói ra.
“Có điều không thích hợp.”
“Sư tôn, điều gì không thích hợp?” Tô Thần bắt đầu đề cao cảnh giác.

Linh lực trong thân thể nhấc lên.

Phù văn, đan dược đột nhiên xuất hiện trong tay.

Ánh mắt hắn không ngừng đảo quanh bốn phía.

Hắn cho rằng, có kẻ thù muốn phục kích hắn.
Ai ngờ, câu nói tiếp theo của sư tôn hắn làm cho hắn giật mình:
“Là Hiểu Mộng.

Nữ tử kia không thích hợp.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện