Cả hội trường lặng ngắt như tờ, mọi người đều nhìn theo ánh mắt Hoắc Dữ Xuyên về phía Lâm Miểu.
Lâm Miểu ngơ ngác nhìn Hoắc Dữ Xuyên chìa tay ra với mình, nhất thời quên phản ứng, chỉ biết đưa tay trong vô thức.
Hoắc Dữ Xuyên nắm tay cậu rồi kéo cậu ra khỏi hội trường.
Đám đông phía sau ồ lên xôn xao, lúc này mới hiểu bạn trai mà Hoắc Dữ Xuyên vừa nhắc đến chính là người trong bức ảnh được bàn tán "sôi nổi" trên diễn đàn trường mấy ngày qua.
Nói cách khác, người đàn ông còn lại trong ảnh chính là Hoắc Dữ Xuyên.
Người mà họ mắng "kinh tởm", "vô liêm sỉ" chính là "khách quý" được hiệu trưởng mời đến hôm nay, là doanh nhân trẻ thành đạt ở thành phố A, thậm chí hàng năm có không ít sinh viên trường họ nộp đơn ứng tuyển vào công ty hắn.
Trong tiếng ồn ào xen lẫn những câu trầm trồ: "Là thật kìa! Chèo thôi!"
"Bạn trai anh ấy cũng đẹp ghê!"
"Thì ra Hoắc tổng chính là người trong xe!"
"Đây mới là thuyền nên chèo nè, oa oa oa......"
Lâm Miểu theo Hoắc Dữ Xuyên ra khỏi hội trường, thấy hắn im lặng có vẻ không vui thì sốt ruột kéo tay áo hắn: "Cậu sao vậy?"
Hoắc Dữ Xuyên không trả lời mà chỉ lẳng lặng kéo cậu đi.
Nhớ lại lời hắn nói trên sân khấu, Lâm Miểu lo lắng lẩm bẩm: "Sao tự dưng lại nói vậy chứ? Giờ mọi người biết hết rồi......"
Hoắc Dữ Xuyên dừng lại, quay đầu nhìn cậu: "Biết thì sao? Quen tớ xấu hổ lắm à?"
Lâm Miểu vội lắc đầu: "Không phải......"
Hoắc Dữ Xuyên: "Sao không nói tớ biết chuyện bức ảnh?"
Lâm Miểu giật mình: "Cậu cũng biết à?"
Cậu lí nhí: "Tớ sợ cậu buồn mà, họ chửi khó nghe lắm."
Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu: "Thế một mình cậu bị mắng không thấy buồn à?"
"Tớ không sao," Lâm Miểu nói, "Nhưng cậu còn công ty, lỡ ảnh hưởng đến công ty thì không hay đâu."
Hoắc Dữ Xuyên không nói gì mà chỉ nghiêm nghị nhìn cậu một hồi, sau đó kéo cậu đi tiếp.
Họ ra khỏi trường rồi lên xe về nhà. Trên đường đi, Hoắc Dữ Xuyên không nói gì nữa.
Lâm Miểu bối rối không hiểu tại sao Hoắc Dữ Xuyên tức giận như vậy, ngồi trong xe y như pho tượng điêu khắc từ băng.
Về đến nhà, Hoắc Dữ Xuyên tháo cà vạt đi lên lầu. Lâm Miểu lẽo đẽo theo sau dỗ dành: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu đừng giận nữa mà......"
Hoắc Dữ Xuyên: "Tại sao tớ giận?"
Lâm Miểu cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói bạn trai giận thì cứ nhận lỗi là xong, thế là ngoan ngoãn nói: "Tớ sai rồi."
Hoắc Dữ Xuyên ném cà vạt xuống giường rồi quay đầu nhìn cậu: "Sai chỗ nào?"
Lâm Miểu nghĩ thầm hôm nay chỉ có chuyện bức ảnh, vậy chắc hắn giận chuyện này nhỉ? Cậu thành khẩn nói: "Lẽ ra tớ phải nói với cậu về bức ảnh sớm hơn."
Nhưng Hoắc Dữ Xuyên vẫn chưa hài lòng: "Còn gì nữa?"
Còn gì nữa? Lâm Miểu không nghĩ ra được, do dự hỏi: "Còn nữa...... sao?"
Hoắc Dữ Xuyên đè cậu xuống giường.
"Hoắc Dữ Xuyên?"
Hơi thở ấm áp bao trùm môi lưỡi Lâm Miểu, hung hăng xâm nhập.
Hoắc Dữ Xuyên hôn rất mạnh bạo, quấn lấy lưỡi cậu nghiền ép, càng hôn càng sâu.
Lâm Miểu bị hôn đến nỗi không ngậm miệng lại được, môi cũng bỏng rát.
Nghe cậu ú ớ rên rỉ, Hoắc Dữ Xuyên mới nhả môi cậu ra rồi hôn từ cằm xuống cổ cậu, đến xương quai xanh thì cắn một cái không mạnh không nhẹ.
Lâm Miểu né tránh: "Hoắc Dữ Xuyên, đau......"
Hoắc Dữ Xuyên ngẩng đầu lên, thấp giọng hỏi: "Còn sai chỗ nào nữa?"
Hai mắt Lâm Miểu rưng rưng, yếu ớt nói: "Chỗ, chỗ nào?"
Ánh mắt Hoắc Dữ Xuyên càng sâu hơn, trong mắt phản chiếu hình bóng người dưới thân, dường như đang kìm nén gì đó.
Hắn kéo chăn trùm kín hai người.
"Hoắc Dữ Xuyên, ưm......"
Trong lúc hỗn loạn, Lâm Miểu cảm thấy dưới người lạnh toát, mơ màng nói: "Hoắc Dữ Xuyên, quần......"
Hoắc Dữ Xuyên nắm chân cậu, hơi thở nặng nề nóng như lòng bàn tay hắn, khàn giọng nói: "Kẹp chặt vào."
Đầu óc Lâm Miểu mụ mẫm, chỉ cảm thấy giữa hai chân nóng bừng......
Chăn phồng lên thành một khối, tiếng thở hổn hển hòa lẫn với tiếng ma sát, nhấp nhô lên xuống......
Sáng hôm sau, Lâm Miểu cuộn mình trong chăn nhìn Hoắc Dữ Xuyên đứng mặc đồ cạnh tủ quần áo, lẩm bẩm nói: "Hình như bẹn đùi tớ bị trầy rồi, hơi đau chút xíu."
Hoắc Dữ Xuyên đi tới rồi giơ tay định vén chăn lên, nhưng Lâm Miểu vội vàng níu lại: "Cậu làm gì vậy?"
Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói: "Kiểm tra, bôi thuốc."
Lâm Miểu nắm chặt chăn không thả: "Tớ, tớ tự bôi được, cậu đưa thuốc cho tớ đi."
Hoắc Dữ Xuyên bất động nhìn cậu.
Lâm Miểu kéo chăn lên che nửa mặt, chỉ chừa lại đôi mắt tròn xoe, hỏi hắn: "Vậy là cậu hết giận rồi đúng không?"
Hoắc Dữ Xuyên nói: "Đâu phải giận cậu."
Lâm Miểu: "Chứ giận ai?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Giận tớ."
Lâm Miểu ngơ ngác hỏi: "Sao lại giận mình?"
Hoắc Dữ Xuyên cúi người ôm cậu, trầm giọng hỏi: "Cậu có thể...... dựa vào tớ nhiều hơn được không?"
Lâm Miểu mờ mịt: "Hả?"
Hoắc Dữ Xuyên vùi mặt vào cổ cậu: "Dù có xảy ra chuyện gì cũng phải nói với tớ ngay, đừng sợ gây rắc rối cho tớ, cũng đừng sợ ảnh hưởng đến công ty......"
"Đối với tớ, cậu mới là quan trọng nhất."
Tim Lâm Miểu đập mạnh, lồng ngực như được rót đầy canh nóng, ấm áp dễ chịu.
Cậu khẽ gật đầu: "Tớ biết rồi."
Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Cậu có làm được không?"
Lâm Miểu: "Được......"
Hoắc Dữ Xuyên thả cậu ra rồi nói: "Vậy vén chăn lên đi, để tớ bôi thuốc cho cậu."
Lâm Miểu: "......" Hình như bẻ lái hơi nhanh thì phải?
Khi Lâm Miểu đến trường thì nghe Tưởng Nhạc Minh nói bài đăng về cậu và Hoắc Dữ Xuyên trên diễn đàn đã bị xóa, hình như hiệu trưởng Vương sai người xóa ngay trong đêm, còn gọi mấy lãnh đạo lên mắng một trận.
Lâm Miểu lên diễn đàn xem thử, phát hiện bài đăng kia đã biến mất, thay vào đó là mấy bài đăng kiểu như "CP Cá Mèo", "Cá Mèo", "Cờ bay phấp phới", "Chèo thuyền mỏi tay", cậu chưa kịp bấm vào thì thấy một tin nhắn gửi đến từ số lạ.
Mở ra xem, Lữ Hàm Tú hẹn gặp cậu ở quán cà phê ngoài trường sau giờ học.
Đọc tin nhắn này, Lâm Miểu lờ mờ đoán được phần nào - Góc chụp của tấm ảnh kia lộ rõ mặt cậu nhưng lại che kín Hoắc Dữ Xuyên.
Ý đồ hết sức rõ ràng.
Quả nhiên Lâm Miểu vừa gặp Lữ Hàm Tú thì bà đã thừa nhận ngay.
Tấm ảnh trên diễn đàn là do bà nhờ người đăng lên.
"Tôi cũng chẳng định làm gì cả," bà nói, "Chỉ mong cháu rời xa Hoắc Dữ Xuyên thôi."
Ánh nắng rực rỡ chiếu vào quán cà phê. Lâm Miểu ngồi cạnh cửa sổ nhìn mấy bức ảnh Lữ Hàm Tú đặt trên bàn, chụp cậu và Hoắc Dữ Xuyên nắm tay, ôm nhau......
Cậu ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Cháu sẽ không rời xa cậu ấy đâu."
Lữ Hàm Tú nhíu mày: "Tôi đã nhờ người đăng được một lần thì có thể đăng thêm hai ba lần nữa......"
"Vậy cứ đăng đi," Lâm Miểu lẩm bẩm, "Dù sao mọi người cũng biết hết rồi còn gì."
Lữ Hàm Tú: "......"
Lữ Hàm Tú nén giận nói tiếp: "Nó chỉ có hứng thú nhất thời với cháu thôi, có thể kéo dài được bao lâu chứ? Có đàn ông nào không lấy vợ đâu? Nó vẫn phải cưới Triệu tiểu thư thôi."
Lâm Miểu nói: "Cậu ấy sẽ không làm vậy đâu."
Lữ Hàm Tú hừ lạnh: "Cháu tưởng nó một lòng một dạ với cháu sao?"
Bà lấy từ túi xách ra một xấp ảnh khác trải lên bàn.
Trong ảnh là Hoắc Dữ Xuyên và Triệu tiểu thư thân mật tình tứ, thậm chí còn hôn nhau.
"Nó vừa dụ dỗ cháu vừa hẹn hò với Triệu tiểu thư," Lữ Hàm Tú lạnh nhạt nói, "Cháu bị nó lừa cũng không biết, còn khờ dại ở đây ra vẻ yêu nhau sâu đậm nữa chứ."
Lâm Miểu nhìn chằm chằm mấy bức ảnh kia, không nói năng gì.
"Cháu cũng đừng đau lòng quá," Lữ Hàm Tú an ủi, "Tôi làm vậy chỉ vì muốn tốt cho cháu thôi, biết sớm chia tay sớm vẫn tốt hơn biết muộn, lãng phí mất bao năm tình cảm."
Bà nói với vẻ quân pháp bất vị thân: "Mặc dù nó là con tôi nhưng tôi không nỡ để cháu bị......"
"Dì ơi," Lâm Miểu chợt nói, "Đây là ảnh photoshop đúng không?"
Vẻ mặt Lữ Hàm Tú cứng đờ: "Sao, sao cơ...... Cháu nói lung tung gì thế?"
Lâm Miểu chỉ vào tấm ảnh hôn nhau rồi đỏ mặt nói: "Hoắc Dữ Xuyên không hôn kiểu này đâu ạ."
Lữ Hàm Tú: "......"
Lâm Miểu ngơ ngác nhìn Hoắc Dữ Xuyên chìa tay ra với mình, nhất thời quên phản ứng, chỉ biết đưa tay trong vô thức.
Hoắc Dữ Xuyên nắm tay cậu rồi kéo cậu ra khỏi hội trường.
Đám đông phía sau ồ lên xôn xao, lúc này mới hiểu bạn trai mà Hoắc Dữ Xuyên vừa nhắc đến chính là người trong bức ảnh được bàn tán "sôi nổi" trên diễn đàn trường mấy ngày qua.
Nói cách khác, người đàn ông còn lại trong ảnh chính là Hoắc Dữ Xuyên.
Người mà họ mắng "kinh tởm", "vô liêm sỉ" chính là "khách quý" được hiệu trưởng mời đến hôm nay, là doanh nhân trẻ thành đạt ở thành phố A, thậm chí hàng năm có không ít sinh viên trường họ nộp đơn ứng tuyển vào công ty hắn.
Trong tiếng ồn ào xen lẫn những câu trầm trồ: "Là thật kìa! Chèo thôi!"
"Bạn trai anh ấy cũng đẹp ghê!"
"Thì ra Hoắc tổng chính là người trong xe!"
"Đây mới là thuyền nên chèo nè, oa oa oa......"
Lâm Miểu theo Hoắc Dữ Xuyên ra khỏi hội trường, thấy hắn im lặng có vẻ không vui thì sốt ruột kéo tay áo hắn: "Cậu sao vậy?"
Hoắc Dữ Xuyên không trả lời mà chỉ lẳng lặng kéo cậu đi.
Nhớ lại lời hắn nói trên sân khấu, Lâm Miểu lo lắng lẩm bẩm: "Sao tự dưng lại nói vậy chứ? Giờ mọi người biết hết rồi......"
Hoắc Dữ Xuyên dừng lại, quay đầu nhìn cậu: "Biết thì sao? Quen tớ xấu hổ lắm à?"
Lâm Miểu vội lắc đầu: "Không phải......"
Hoắc Dữ Xuyên: "Sao không nói tớ biết chuyện bức ảnh?"
Lâm Miểu giật mình: "Cậu cũng biết à?"
Cậu lí nhí: "Tớ sợ cậu buồn mà, họ chửi khó nghe lắm."
Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu: "Thế một mình cậu bị mắng không thấy buồn à?"
"Tớ không sao," Lâm Miểu nói, "Nhưng cậu còn công ty, lỡ ảnh hưởng đến công ty thì không hay đâu."
Hoắc Dữ Xuyên không nói gì mà chỉ nghiêm nghị nhìn cậu một hồi, sau đó kéo cậu đi tiếp.
Họ ra khỏi trường rồi lên xe về nhà. Trên đường đi, Hoắc Dữ Xuyên không nói gì nữa.
Lâm Miểu bối rối không hiểu tại sao Hoắc Dữ Xuyên tức giận như vậy, ngồi trong xe y như pho tượng điêu khắc từ băng.
Về đến nhà, Hoắc Dữ Xuyên tháo cà vạt đi lên lầu. Lâm Miểu lẽo đẽo theo sau dỗ dành: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu đừng giận nữa mà......"
Hoắc Dữ Xuyên: "Tại sao tớ giận?"
Lâm Miểu cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói bạn trai giận thì cứ nhận lỗi là xong, thế là ngoan ngoãn nói: "Tớ sai rồi."
Hoắc Dữ Xuyên ném cà vạt xuống giường rồi quay đầu nhìn cậu: "Sai chỗ nào?"
Lâm Miểu nghĩ thầm hôm nay chỉ có chuyện bức ảnh, vậy chắc hắn giận chuyện này nhỉ? Cậu thành khẩn nói: "Lẽ ra tớ phải nói với cậu về bức ảnh sớm hơn."
Nhưng Hoắc Dữ Xuyên vẫn chưa hài lòng: "Còn gì nữa?"
Còn gì nữa? Lâm Miểu không nghĩ ra được, do dự hỏi: "Còn nữa...... sao?"
Hoắc Dữ Xuyên đè cậu xuống giường.
"Hoắc Dữ Xuyên?"
Hơi thở ấm áp bao trùm môi lưỡi Lâm Miểu, hung hăng xâm nhập.
Hoắc Dữ Xuyên hôn rất mạnh bạo, quấn lấy lưỡi cậu nghiền ép, càng hôn càng sâu.
Lâm Miểu bị hôn đến nỗi không ngậm miệng lại được, môi cũng bỏng rát.
Nghe cậu ú ớ rên rỉ, Hoắc Dữ Xuyên mới nhả môi cậu ra rồi hôn từ cằm xuống cổ cậu, đến xương quai xanh thì cắn một cái không mạnh không nhẹ.
Lâm Miểu né tránh: "Hoắc Dữ Xuyên, đau......"
Hoắc Dữ Xuyên ngẩng đầu lên, thấp giọng hỏi: "Còn sai chỗ nào nữa?"
Hai mắt Lâm Miểu rưng rưng, yếu ớt nói: "Chỗ, chỗ nào?"
Ánh mắt Hoắc Dữ Xuyên càng sâu hơn, trong mắt phản chiếu hình bóng người dưới thân, dường như đang kìm nén gì đó.
Hắn kéo chăn trùm kín hai người.
"Hoắc Dữ Xuyên, ưm......"
Trong lúc hỗn loạn, Lâm Miểu cảm thấy dưới người lạnh toát, mơ màng nói: "Hoắc Dữ Xuyên, quần......"
Hoắc Dữ Xuyên nắm chân cậu, hơi thở nặng nề nóng như lòng bàn tay hắn, khàn giọng nói: "Kẹp chặt vào."
Đầu óc Lâm Miểu mụ mẫm, chỉ cảm thấy giữa hai chân nóng bừng......
Chăn phồng lên thành một khối, tiếng thở hổn hển hòa lẫn với tiếng ma sát, nhấp nhô lên xuống......
Sáng hôm sau, Lâm Miểu cuộn mình trong chăn nhìn Hoắc Dữ Xuyên đứng mặc đồ cạnh tủ quần áo, lẩm bẩm nói: "Hình như bẹn đùi tớ bị trầy rồi, hơi đau chút xíu."
Hoắc Dữ Xuyên đi tới rồi giơ tay định vén chăn lên, nhưng Lâm Miểu vội vàng níu lại: "Cậu làm gì vậy?"
Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói: "Kiểm tra, bôi thuốc."
Lâm Miểu nắm chặt chăn không thả: "Tớ, tớ tự bôi được, cậu đưa thuốc cho tớ đi."
Hoắc Dữ Xuyên bất động nhìn cậu.
Lâm Miểu kéo chăn lên che nửa mặt, chỉ chừa lại đôi mắt tròn xoe, hỏi hắn: "Vậy là cậu hết giận rồi đúng không?"
Hoắc Dữ Xuyên nói: "Đâu phải giận cậu."
Lâm Miểu: "Chứ giận ai?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Giận tớ."
Lâm Miểu ngơ ngác hỏi: "Sao lại giận mình?"
Hoắc Dữ Xuyên cúi người ôm cậu, trầm giọng hỏi: "Cậu có thể...... dựa vào tớ nhiều hơn được không?"
Lâm Miểu mờ mịt: "Hả?"
Hoắc Dữ Xuyên vùi mặt vào cổ cậu: "Dù có xảy ra chuyện gì cũng phải nói với tớ ngay, đừng sợ gây rắc rối cho tớ, cũng đừng sợ ảnh hưởng đến công ty......"
"Đối với tớ, cậu mới là quan trọng nhất."
Tim Lâm Miểu đập mạnh, lồng ngực như được rót đầy canh nóng, ấm áp dễ chịu.
Cậu khẽ gật đầu: "Tớ biết rồi."
Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Cậu có làm được không?"
Lâm Miểu: "Được......"
Hoắc Dữ Xuyên thả cậu ra rồi nói: "Vậy vén chăn lên đi, để tớ bôi thuốc cho cậu."
Lâm Miểu: "......" Hình như bẻ lái hơi nhanh thì phải?
Khi Lâm Miểu đến trường thì nghe Tưởng Nhạc Minh nói bài đăng về cậu và Hoắc Dữ Xuyên trên diễn đàn đã bị xóa, hình như hiệu trưởng Vương sai người xóa ngay trong đêm, còn gọi mấy lãnh đạo lên mắng một trận.
Lâm Miểu lên diễn đàn xem thử, phát hiện bài đăng kia đã biến mất, thay vào đó là mấy bài đăng kiểu như "CP Cá Mèo", "Cá Mèo", "Cờ bay phấp phới", "Chèo thuyền mỏi tay", cậu chưa kịp bấm vào thì thấy một tin nhắn gửi đến từ số lạ.
Mở ra xem, Lữ Hàm Tú hẹn gặp cậu ở quán cà phê ngoài trường sau giờ học.
Đọc tin nhắn này, Lâm Miểu lờ mờ đoán được phần nào - Góc chụp của tấm ảnh kia lộ rõ mặt cậu nhưng lại che kín Hoắc Dữ Xuyên.
Ý đồ hết sức rõ ràng.
Quả nhiên Lâm Miểu vừa gặp Lữ Hàm Tú thì bà đã thừa nhận ngay.
Tấm ảnh trên diễn đàn là do bà nhờ người đăng lên.
"Tôi cũng chẳng định làm gì cả," bà nói, "Chỉ mong cháu rời xa Hoắc Dữ Xuyên thôi."
Ánh nắng rực rỡ chiếu vào quán cà phê. Lâm Miểu ngồi cạnh cửa sổ nhìn mấy bức ảnh Lữ Hàm Tú đặt trên bàn, chụp cậu và Hoắc Dữ Xuyên nắm tay, ôm nhau......
Cậu ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Cháu sẽ không rời xa cậu ấy đâu."
Lữ Hàm Tú nhíu mày: "Tôi đã nhờ người đăng được một lần thì có thể đăng thêm hai ba lần nữa......"
"Vậy cứ đăng đi," Lâm Miểu lẩm bẩm, "Dù sao mọi người cũng biết hết rồi còn gì."
Lữ Hàm Tú: "......"
Lữ Hàm Tú nén giận nói tiếp: "Nó chỉ có hứng thú nhất thời với cháu thôi, có thể kéo dài được bao lâu chứ? Có đàn ông nào không lấy vợ đâu? Nó vẫn phải cưới Triệu tiểu thư thôi."
Lâm Miểu nói: "Cậu ấy sẽ không làm vậy đâu."
Lữ Hàm Tú hừ lạnh: "Cháu tưởng nó một lòng một dạ với cháu sao?"
Bà lấy từ túi xách ra một xấp ảnh khác trải lên bàn.
Trong ảnh là Hoắc Dữ Xuyên và Triệu tiểu thư thân mật tình tứ, thậm chí còn hôn nhau.
"Nó vừa dụ dỗ cháu vừa hẹn hò với Triệu tiểu thư," Lữ Hàm Tú lạnh nhạt nói, "Cháu bị nó lừa cũng không biết, còn khờ dại ở đây ra vẻ yêu nhau sâu đậm nữa chứ."
Lâm Miểu nhìn chằm chằm mấy bức ảnh kia, không nói năng gì.
"Cháu cũng đừng đau lòng quá," Lữ Hàm Tú an ủi, "Tôi làm vậy chỉ vì muốn tốt cho cháu thôi, biết sớm chia tay sớm vẫn tốt hơn biết muộn, lãng phí mất bao năm tình cảm."
Bà nói với vẻ quân pháp bất vị thân: "Mặc dù nó là con tôi nhưng tôi không nỡ để cháu bị......"
"Dì ơi," Lâm Miểu chợt nói, "Đây là ảnh photoshop đúng không?"
Vẻ mặt Lữ Hàm Tú cứng đờ: "Sao, sao cơ...... Cháu nói lung tung gì thế?"
Lâm Miểu chỉ vào tấm ảnh hôn nhau rồi đỏ mặt nói: "Hoắc Dữ Xuyên không hôn kiểu này đâu ạ."
Lữ Hàm Tú: "......"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương