Lâm Miểu chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu mối quan hệ giữa mình và Hoắc Dữ Xuyên, cậu cảm thấy họ chỉ là một cặp đôi bình thường giữa ngàn vạn đôi tình nhân trong thành phố này, không có gì đặc biệt, cũng chẳng có điểm nào khác người.

Nhưng bây giờ, khi chuyện phơi bày trước mắt người khác, lại có nhiều người bàn tán về họ như vậy.

Chỉ vì họ thích nhau và cùng giới tính mà thôi.

Nhưng chuyện của họ liên quan gì đến người khác chứ.

Lâm Miểu bực mình trả lời dưới bài đăng: "Thích nam thì sao? Ăn hết gạo nhà cậu à?!"

Nhưng hình như chẳng ai quan tâm đúng sai mà cứ như tìm được cái cớ để trút giận, chửi rủa không tiếc lời.

Hà Duật và Chu Trác cũng thấy chướng mắt nên hùa theo Tưởng Nhạc Minh cãi nhau.

Thỉnh thoảng có mấy câu trả lời kiểu "Có thật không vậy? Thuyền này chèo được nè", "Nhìn xứng đôi ghê", "Chèo được không chèo được không?", nhưng chỉ giây lát sau đã chìm nghỉm trong vô số lời chửi rủa.

Lâm Miểu nhìn đống từ ngữ buồn nôn kia, trong lòng càng tức hơn. Nếu bọn họ biết người còn lại trong ảnh là Hoắc Dữ Xuyên thì có mắng hắn không? Có ảnh hưởng gì đến công ty của hắn không? Không được, không thể để bọn họ phát hiện ra Hoắc Dữ Xuyên được.

"Chuyện này......" Lâm Miểu nói với Tưởng Nhạc Minh: "Tạm thời đừng cho Hoắc Dữ Xuyên biết nhé."

Tưởng Nhạc Minh không yên tâm lắm, "Thế cậu định làm gì?"

"Chắc họ chỉ tham gia náo nhiệt thôi," Lâm Miểu nhìn bài đăng kia, "Tớ sẽ tìm người đăng bài rồi bảo họ xóa đi, mấy ngày nữa mọi người sẽ quên thôi."

Cậu cười gượng: "Không sao, thời buổi này tin tức trên mạng đều là vậy mà, đến nhanh mà đi cũng nhanh."

Chu Trác tức giận nói: "Cứ để bọn họ mắng cậu thế à?"

"Tớ sẽ tìm cố vấn trường học," Hà Duật nói, "Để xem có ém vụ này xuống được không."

Lâm Miểu gật đầu, cảm ơn hắn rồi nhìn đồng hồ, chắc Hoắc Dữ Xuyên cũng sắp tới đón cậu rồi.

Cậu sợ Hoắc Dữ Xuyên bị người khác nhìn thấy nên vội vàng nhắn tin cho hắn, nói mấy ngày tới mình sẽ ở ký túc xá, bảo Hoắc Dữ Xuyên đừng tới đón mình nữa.

Hoắc Dữ Xuyên mau chóng trả lời: "Sao lại ở ký túc xá?"

Lâm Miểu nhìn những lá cờ và bóng bay đủ màu sắc được treo lên để kỷ niệm ngày thành lập trường, cái khó ló cái khôn nói: "Hai ngày nữa là lễ kỷ niệm thành lập trường, tớ và các bạn trong lớp phải đi hỗ trợ nên về muộn lắm."

Hoắc Dữ Xuyên: "Bận vậy sao?"

"Kỷ niệm thành lập trường là chuyện lớn mà," Lâm Miểu nói, "Xong việc tớ sẽ về ngay, được không?"

Cậu bồi thêm một câu: "Tớ cũng nhớ cậu lắm."

Trong văn phòng, Hoắc Dữ Xuyên nhìn thư mời của trường trên bàn, mỉm cười trả lời: "Được."

Lâm Kiến Hưng nghe tin Lâm Miểu không về nhà Hoắc Dữ Xuyên thì hết sức mừng rỡ, tưởng Lâm Miểu đã nghĩ thông suốt nên muốn giữ khoảng cách với Hoắc Dữ Xuyên.

Ông vội vàng thu dọn đồ đạc rồi hăng hái về chỗ ở của mình.

Ngày kỷ niệm thành lập trường, Lâm Miểu đang trên đường đến hội trường thì đột nhiên bị ai đó kéo nhẹ ba lô từ phía sau.

Cậu quay đầu lại, lập tức trông thấy Hoắc Dữ Xuyên.

"Cậu...... sao cậu lại tới đây?"

Hoắc Dữ Xuyên cụp mắt nhìn cậu: "Không hoan nghênh tớ à?"

"Không phải," Lâm Miểu sợ hắn bị người khác thấy nên vội vàng đẩy hắn, "Cậu mau về đi......"

Cách đó không xa có một bạn học nhìn sang.

Lâm Miểu vội vàng thả Hoắc Dữ Xuyên ra rồi nói to: "Hoắc tổng! Ngài tìm hiệu trưởng Vương đúng không? Phòng hiệu trưởng đi lối này ạ!"

Sau đó cậu dẫn đường cho Hoắc Dữ Xuyên như tiếp tân.

Hoắc Dữ Xuyên nhíu mày nhưng không nói gì mà đi theo cậu.

Đến chỗ vắng, hắn mới túm lấy cậu hỏi: "Sao lại giả bộ không quen tớ?"

"Đâu có, đâu có," Lâm Miểu chột dạ nói, "Giỡn với cậu thôi, cậu mau về đi, hôm nay là lễ kỷ niệm thành lập trường nên bận lắm, xong việc tớ sẽ về với cậu."

Hoắc Dữ Xuyên đứng im nhìn cậu.

Lâm Miểu càng chột dạ hơn: "Sao, sao thế?"

Hoắc Dữ Xuyên không nhìn cậu nữa mà đi tiếp: "Chẳng phải cậu nói tớ tìm hiệu trưởng Vương sao?"

"Tớ đùa thôi mà," Lâm Miểu khuyên hắn, "Chưa chắc hiệu trưởng Vương đã ở đây đâu......"

Hoắc Dữ Xuyên lấy thư mời ra khỏi túi: "Nhưng chính hiệu trưởng Vương mời tớ đến mà."

Lâm Miểu sửng sốt: "Hả?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Ông ấy nói muốn cảm ơn tớ đã quyên tiền xây tòa nhà giảng dạy."

Giờ Lâm Miểu mới nhớ ra lần trước Hoắc Dữ Xuyên từng nói muốn quyên tiền.

"Rốt cuộc cậu quyên bao nhiêu vậy?" Lâm Miểu vừa buồn bực vừa tò mò: "Hiệu trưởng Vương còn mời cậu đến dự lễ kỷ niệm thành lập trường nữa."

Hoắc Dữ Xuyên: "Cũng chẳng bao nhiêu."

Lâm Miểu không tin, "Thế thì còn lâu hiệu trưởng Vương mới mời cậu tới."

Hoắc Dữ Xuyên: "Ông ấy là người tốt mà."

Lâm Miểu: "......"

Họ đến phòng hiệu trưởng nhưng hiệu trưởng Vương không có ở đó, nghe nói đã tới hội trường.

Thế là Lâm Miểu dẫn Hoắc Dữ Xuyên đến hội trường.

Hiệu trưởng Vương đang xem danh sách tiết mục, thấy Hoắc Dữ Xuyên tới thì hết sức vui mừng, xếp cho hắn ngồi ở dãy ghế VIP đầu tiên.

Buổi lễ cũng sắp bắt đầu, Lâm Miểu vội vàng chạy ra sau tìm Tưởng Nhạc Minh và mấy người khác.

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu phía xa rồi cầm điện thoại nhắn tin cho Tiểu Trịnh.

Trên sân khấu, người dẫn chương trình khởi động không khí, sau đó các tiết mục lần lượt bắt đầu.

Chốc lát sau, điện thoại của Hoắc Dữ Xuyên reo lên.

Hắn mở ra xem, trông thấy Tiểu Trịnh gửi bài đăng có ảnh chụp hắn và Lâm Miểu trên diễn đàn.

Hắn từ từ kéo xuống dưới, ánh đèn chiếu vào mặt, nhìn không ra cảm xúc gì.

Sau mấy tiết mục, hiệu trưởng Vương lên sân khấu phát biểu, nói về lịch sử của trường rồi long trọng giới thiệu Hoắc Dữ Xuyên, khen ngợi hắn và công ty hết lời, một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn sự đóng góp hào phóng của hắn rồi mời hắn phát biểu đôi lời.

Hoắc Dữ Xuyên trầm mặc một giây, đứng dậy đi lên sân khấu.

Hắn cầm micro từ tay người dẫn chương trình rồi nhìn Lâm Miểu đang ngồi phía dưới.

Nhưng dưới sân khấu đông nghịt người nên chẳng ai biết hắn đang nhìn ai.

Thấy hắn có vẻ không vui, Lâm Miểu hơi băn khoăn.

Hoắc Dữ Xuyên chậm rãi nói: "Cho tôi xin lỗi trước nhé, tôi không muốn nói dối."

Hắn bình tĩnh nói: "Tôi chẳng phải nhà từ thiện gì cả, trước đây quyên tiền là vì cãi nhau với bạn trai, cậu ấy không chịu gặp tôi nên tôi đành phải kiếm cớ đến gặp cậu ấy."

Dưới sân khấu ồ lên xôn xao, có người kích động hét lên rồi vội vàng bịt miệng lại.

Mọi người xì xầm hỏi nhau bạn trai hắn là ai.

Tưởng Nhạc Minh khiếp sợ nhìn Hoắc Dữ Xuyên rồi vỗ Lâm Miểu bên cạnh: "Xuyên ca lợi hại ghê......"

Lâm Miểu cũng sợ ngây người --- Hoắc Dữ Xuyên bị sao vậy?!

Hiệu trưởng Vương lúng túng nói: "Hoắc tổng thật là...... si tình, ha ha ha......"

Hoắc Dữ Xuyên không phản ứng mà chỉ nói tiếp: "Hôm nay tôi có một câu muốn nói với mọi người ở đây."

Hắn bình tĩnh đảo mắt khắp hội trường: "Đừng chõ miệng vào chuyện của tôi và cậu ấy."

Nói xong hắn trả lại micro cho người dẫn chương trình rồi nói với hiệu trưởng: "Xin lỗi, tôi đi trước."

Hắn bước xuống sân khấu, đi thẳng tới một chỗ.

Sau đó đám người trông thấy hắn đi tới trước mặt Lâm Miểu rồi chìa tay ra với cậu: "Miểu Miểu, về nhà thôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện