Nói không chừng hắn đã theo dõi mình trong thời gian rất lâu, bây giờ mới giết đến cửa, vì sao lại có người nhìn cham cham mình chứ? Hơn nữa dựa vào địa vị bá chủ của Cửu Trùng Thiên, có ai dám làm đối thủ của Cửu Trùng Thiên đây? Nhưng cũng vì nghĩ như thế, làm cho hắn nghĩ đến một trường hợp dở khóc dở cười khác ...

Lúc đối phương nói ra câu kia, sắc mặt bình thản, ánh mắt bằng phẳng, hơn nữa, đến lúc này hắn không cần thiết phải nói dối gì nữa, nói cách khác, người trước mắt này thật sự xem hắn là yêu tà nên đến trừ hại?

Chuyện này đúng thật là hoang đường ...

Ôn Bộ Cửu Trùng Thiên đứng đầu một phương, ngạo thị bát hoang, lại bị một phàm nhân giết đến tận cửa?

- Ngươi ... ngươi không biết mình đang làm gì đâu?

Người trấn thủ Ôn Bộ vừa giận vừa sợ, hai mắt đỏ ngầu lên, cuồng loạn hét lớn, hắn nhanh chóng cắn nát đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu đen, đồng thời tay phải đánh ra một pháp ấn kỳ lạ, phi kiếm màu đen bị Phương Nguyên chặn lại kia lập tức tỏa ra khói đen uy nghiêm đáng sợ, nó dường như muốn sống lại, xoay người như rắn độc, cắn về phía cổ Phương Nguyên.

- Hủ Cốt Thần Long, đi ra ...

Cùng lúc đó, sau lưng Phương Nguyên vang lên một tiếng quát khẽ, mặt đất rung lên ầm ầm, cuối cũng bị phá nát, ba con cự mãng to như cối xay gió, dài mười mấy trượng chui ra khỏi mặt đất, đáng sợ hơn là trên người mấy con cự mãng kia đã mục nát, lộ ra xương trắng uy nghiêm đáng sợ, mùi hôi thối bốc lên, uốn lượn trên ba phía, gào thét giết về phía Phương Nguyên.

Trong lúc đó, trên đầu một con cự mãng sau lưng Phương Nguyên, có một ông lão mặc áo bào xám lặng yên không tiếng động xuất hiện, trong tay hắn cầm một lá cờ nhỏ đỏ như máu, trên lá cờ có ánh sáng máu lượn lờ, hắn thôi động lá cờ, ánh sáng kia tràn ngập ra.

Gió lạnh gào thét, hoàn toàn đại loạn.

Khói đen tanh hôi cuồn cuộn tràn ngập, gần như che khuất bóng người Phương Nguyên.

Những thứ này công kích cả trước cả sau, nhưng sắc mặt Phương Nguyên vẫn không thay đổi, thậm chí hắn còn chẳng di chuyển, chỉ nhíu mày lại.

Một lúc sau, bỗng nhiên trên người Phương Nguyên có một luồng sương mù màu xanh bốc lên, phi kiếm màu đen mà người trấn thủ Ôn Bộ tế ra bị hắn kẹp lại kia mới là thứ độc ác nhất, nhìn qua không đáng chú ý, nhưng thực tế đó là bản mệnh phi kiếm dùng tà pháp tế luyện mấy chục năm, nhưng không chờ nó bạo phát hung uy, một làn sương mù màu xanh đã xoay quanh, quấn lên thanh kiếm kia

Sau đó, Phương Nguyên trở tay cầm kiếm, chém ra một kiếm ra xung quanh!

- Bá ...

Một ánh kiếm màu đen không có gì lạ lóe qua hư không, Hủ Cốt Thần Long nhìn qua rất khủng bố kia dừng lại trong không trung, sau đó, bị cắt đôi thành từng đoạn, cuối cùng chậm rãi hóa thành sương mù màu đen, tiêu tán trong không trung ...

Mà ông lão áo xám đứng trên đầu cự mãng, cầm cờ huyết hồng trong tay, vốn dĩ đã bức ra ánh sáng màu máu trên cờ ra, muốn quấn về phía Phương Nguyên, nhưng lại bị kiếm khí đáng sợ xung kích, huyết quang kia bị bắn lại trên người hắn, làm cho lão già kia hét lên một tiếng kinh sợ, cả người nhanh chóng lùi về sau, nhưng chưa lùi được vài bước, ánh sáng màu máu đã quấn lên người hắn, cơ thể hắn bắt đầu mục nát, hóa thành một bãi máu ...

Ánh sáng máu kia đúng là rất đáng sợ, lần này, ngay cả thân thể hay thần hồn cũng bị luyện hóa luôn.

- Luyện ra cái tà pháp đó, có tác dụng gì sao?

Phương Nguyên cầm phi kiếm màu đen trong tay, nhẹ nhàng run lên, kiếm khí rung động, đánh bay khói đen xung quanh.

Hắn thích sự sạch sẽ, không muốn những khí tức ô uế kia bám lên áo choàng ...

- Bản mệnh phi kiếm của ta, sao lại như vậy ...

Người trấn thủ Ôn Bộ nhìn thấy cảnh này, dưới đáy mắt hiện lên sự tuyệt vọng, hắn không thể nào nghĩ ra được, vì sao bản mệnh phi kiếm tương hệ với mình lại bị người khác tùy tiện cầm trong tay, dùng làm binh khí cho mình, còn tâm thần của hắn thì bị ngăn cách hoàn toàn.

Còn sương mù màu xanh bọc quanh phi kiếm kia nữa, rõ ràng là giống như ánh sáng của tu sĩ tạp đan, sao lại có uy lực bực này?

- Ta liều mạng với ngươi ...

Mặc dù không nghĩ ra vì sao đối phương có thể khống chế được phi kiếm của hắn, nhưng người trấn thủ Ôn Bộ chắc chắn một chuyện, hắn không có thực lực để đánh nhau chính diện với Phương Nguyên, vì vậy, lúc hắn nhìn Phương Nguyên cầm bản mệnh phi kiếm của hắn sử dụng, thì đã quyết tâm trong lòng rồi, hắn mở nắm hồ lô màu đen ra, trong lòng nghĩ rằng dù có hao tổn tu vi cũng phải kéo Phương Nguyên chôn cùng.

Nắp hồ lô mở ra, bên trong thẩm thấu ra ánh sáng nào đó ...


Cho đến giây phút này, hắn mới cảm nhận được trên cổ họng mình ướt nhẹp.

Hóa ra lúc tu sĩ áo bào xanh đến gần, đã thuận tay chém đứt cổ họng của hắn ...

Nhưng chỉ mỗi cổ họng thôi sao?

Bỗng nhiên hắn cảm thấy sau gáy mình cũng lạnh ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện