Người trấn thủ Ôn Bộ và mọi người xung quanh đều ngan ra, trong lòng nổi lên cảm giác hoang đường khó có thể tin nổi, giống như nghe được một chuyện cười hoang đường vậy, có rất nhiều người ngẩn người xong thì nhịn không được cười to ...

Bọn họ là người Ôn Bộ Cửu Trùng Thiên, lại có người đến tìm bọn họ để hàng yêu trừ ma? Hơn nữa còn là một tu sĩ tạp đan?

- Lúc trước nể mặt lão già ở Đông Hải, ta mới tha cho ngươi một mạng, không ngờ ngươi lại chủ động tìm đến tận cửa ...

Người trấn thủ Ôn Bộ xua tay, bất đắc dĩ cười nói.

- Muốn chết cũng không cần gấp như vậy đâu, bắt hắn lại!

Vừa dứt lời, xung quanh có mười mấy binh giáp áo đen nhịn không nổi cưỡi ngựa chạy đến, trong tay cầm trường thương có khói đen quấn quanh, hét to một tiếng, khói đen trên người bốc lên cao, bọn họ từ trên trời giáng xuống như thần tiên hạ phàm, bay thẳng đến tu sĩ áo bào xanh phía dưới, thoạt nhìn như kẻ kia sẽ không chịu nổi một kích.

Mà người trấn thủ Ôn Bộ kia và hai tu sĩ áo xám bên cạnh cũng không hề quan tâm đến kết quả, bọn họ nhìn xung quanh xem có cao thủ ẩn núp gần hắn hai không, nếu không, một đan tu tạp đan sao có lá gan chạy đến đại doanh Ôn Bộ chứ?

Nhưng chỉ một lát, sắc mặt bọn họ đã hoàn toàn thay đổi.

Tu sĩ áo xanh đi thẳng về phía trước, đón đánh mười mấy kỵ giáp sĩ, sắc mặt hắn không hề thay đổi, không vội vàng, bước chân vẫn bình thản không nhanh không chậm, đồng thời hắn vung tay áo lên!

Xoẹt một tiếng, một đạo thanh có cương khí mờ mịt quét ra.

Một luồng cương khí kia giống như một làn gió bình thường, chỉ là trong đó có điện quang mơ hồ như rắn bò, từ trái qua phải, sau đó hơi đảo lại, nhưng giáp sĩ áo đen khủng bố, khí thế hùng hổ kia run lên từ tận đáy lòng, trên mặt cứng đờ, giống như bị lấy mất sự sống trong cơ thể, biến thành điêu khắc rồi.

- Phốc phốc phốc phốc ...

Không quá nửa hơi thở, bng nhiên người tiếp theo bị nổ tung lên.

Cả người lẫn ngựa, ngay cả áo giáp đen trên người và thương có sương mù màu đen quấn quanh thân, tất cả đều bị nổ tung.

Mảnh hư không trước hành cung bị mưa máu và khói đen bao phủ trong chớp mắt.

Mà tu sĩ áo bào xanh kia thì đi ra từ trong mưa máu và khói đen, trên người không dính chút bụi, trên mặt cũng rất bình tĩnh, giống như chưa làm gì cả, nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt nhìn thẳng vào người trấn thủ Ôn Bộ.

- Sao có thể chứ?

Kẻ trấn thủ Ôn Bộ kinh hãi, con ngươi muốn nhảy ra khỏi tròng mắt.

Một tu sĩ tạp đan sao có khả năng đánh ra thần thông bực này?

Cảnh tượng này làm cho cả người hắn cứng lại trong nháy mắt, sau đó hét ầm lên, phẫn nộ rống to.

- Giết hắn.

Âm ầm ầm ...

Bên ngoài hành cung, bầu không khí khinh thường từ trên cao nhìn xuống đã biến thành như ong vỡ tổ trong nháy mắt, bọn chúng lạnh cả người, sau đó đều cố gắng dùng pháp lực hoặc pháp bảo trên người, tạo thành ánh sáng hung ác phóng lên trời, giống như mấy con rắn độc táp về phía Phương Nguyên, hai mươi kỵ giáp sĩ xung quanh cũng kết thành đại trận vọt đến.

Mà trong tình thế nguy hiểm này, khuôn mặt Phương Nguyên vẫn không hề có cảm xúc, hắn nhẹ nhàng đánh ra một luồng pháp lực.

Trong thức hải, Tử Đan xoay tròn ...

Trong khoảnh khắc đó, khí cơ trên người hắn bay vọt lên như thủy triều.

Giống như không có giới hạn!

- Bùm!

Trong đại trận tối om và ánh sáng pháp bảo đầy trời, hắn chậm rãi bước đến, đánh ra một chưởng.

Ào ào ào ...

Kỵ binh áo đen kết thành trận bị một chưởng vỗ nát, sau đó từng bóng người lay động, từng người một bị đánh nổ, màu máu bắn tung tóe như pháo hoa, tạo thành từng chùm trên không trung, trước khi chết cũng không có cơ hội kêu thảm.

Ba vị thống lĩnh của kỵ binh áo đen đã có tu vi nửa bước Kim Đan, nhưng vừa mới tế pháp bảo lên giữa không trung, chưa kịp thả ra thần uy, đã bị một tay áo lớn phất qua, thần uy trên pháp bảo bị cuốn ngược, trực tiếp phản chủ, làm cho sắc mặt ba vị thống lĩnh quái lạ, cả người cứng đờ, thất khiếu chảy ra máu tươi, cuối cùng thần hồn cũng không còn.

Trong khoảnh khắc đó, mấy chục kỵ binh áo đen đã chết trong tay hắn.

Nhưng trên mặt Phương Nguyên lại không có biểu tình, vô cùng bình tĩnh.

Gặp người giết người, thấy ma giết ma!

Yêu ma ăn người, chỉ là ăn từng người, nhưng dùng người sống luyện ôn, chính là giết chết vô số.

Những kẻ này, còn đáng chết hơn cả yêu ma!

Từ đầu đã có ý diệt ma, vậy nên lúc ra tay không hề lưu tình.

- Ngươi là ai? Muốn làm gì?

Người trấn thủ Ôn Bộ nhìn thấy cảnh đó, bây giờ han tin rằng Phương Nguyên chỉ là một tu sĩ tạp đan, đặc biệt là lúc Phương Nguyên ra tay, hắn cảm nhận được tia pháp lực nặng nề như núi lúc ẩn lúc hiện, hắn sợ suýt vỡ mật, vừa rống to, vừa vỗ lên ngực một cái, một phi kiếm màu đen bay nhanh như sao băng, đánh đến chỗ bóng người trên không trung.

- Vèo!


Tên trấn thủ Ôn Bộ kia nghe xong lời của Phương Nguyên, đúng là muốn nôn ra máu.

Nhìn thấy Phương Nguyên có thực lực mạnh mẽ như vậy, trong lòng hắn đã chắc chắn rằng Phương Nguyên là người do kẻ địch Cửu Trùng Thiên phái đến đây
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện