Miêu Tư Lý chở Cố Cách Cách đến một cửa hàng KFC bên cạnh bệnh viện nhi đồng gặp Cố Vân. Ba người kia đang ngồi bên cửa sổ, trên bàn bày một phần ăn gia đình. Dù trên trán Đa Đa còn dán một miếng băng trắng, nhưng lại đang ra sức gặm đùi gà, Cố Vân và Khâu Lộc Minh thì ngồi bên mỉm cười nhìn cậu bé.
Lúc Cố Cách Cách nhìn thấy hình ảnh này, trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ kỳ dị, nhìn ba người họ thật giống một gia đình ba người. Mặc dù chị hai lớn hơn Khâu Lộc Minh khá nhiều tuổi, nhưng vì mấy năm qua chỉ ở nhà giúp chồng dạy con, nên nhìn vẫn như hai bảy hai tám tuổi, hơn nữa vẻ ngoài còn là dạng xinh xắn đáng yêu, đứng bên Khâu Lộc Minh cao lớn anh tuấn trông xứng đôi cực kỳ.
Còn Miêu Tư Lý chỉ cảm thấy tâm tình khi gặp Khâu Lộc Minh lúc này đã khác trước rất nhiều. Người ta thường bảo, tình địch gặp nhau thì mắt đỏ hằn, nên khi cô vừa nhìn thấy Khâu Lộc Minh đã không tự chủ nảy sinh thù ghét. Vừa bước vào cửa hàng liền nắm chặt lấy tay Cố Cách Cách, tuyên bố quyền sở hữu của mình (...). Cố Cách Cách làm sao không hiểu chút tâm tư ấy của cô, lòng cảm thấy ngọt ngào, nên để mặc tùy ý cô, chỉ thấp giọng: "Nắm vừa vừa thôi, xương cốt cũng sắp bị em bóp nát rồi."
Người đầu tiên thấy Cố Cách Cách là Đa Đa, cậu nhóc lập tức hớn hở kêu lớn: "Dì út!" May mắn cậu còn nhớ Miêu Tư Lý, nhờ được giáo dục tốt nên ngọt ngào gọi một câu, "Chị Miêu Miêu."
Lúc này Cố Vân và Khâu Lộc Minh mới nhìn thấy hai cô, lên tiếng chào rồi Khâu Lộc Minh đứng dậy nhường một chỗ cho Cố Cách Cách.
Cố Cách Cách ngồi xuống bên cạnh Đa Đa, vuốt miếng băng gạc trên mặt cậu bé, hỏi: "Còn đau không?"
Đa Đa ăn đến miệng toàn là mỡ, lại ra vẻ người lớn: "Anh Lộc Minh nói Đa Đa là đàn ông con trai, cho nên không đau."
"Đa Đa thật dũng cảm." Cố Cách Cách khen cậu bé một tiếng, sau đó hỏi Cố Vân, "Chị hai, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Đa Đa luôn rất ngoan mà, làm sao lại đột nhiên đánh nhau?"
Đầu tiên Cố Vân lấy khăn ra lau mỡ trên miệng và tay cho Đa Đa, rồi sau đó mới nói với Khâu Lộc Minh: "Em đưa Đa Đa đi chơi một lát giúp chị."
"Vâng." Khâu Lộc Minh đồng ý, duỗi tay ôm Đa Đa từ bên trong ra, bước tới phía khu vui chơi trẻ em.
Miêu Tư Lý chuyển sang ngồi bên cạnh Cố Cách Cách.
Cố Vân nhìn hai người bọn họ, hỏi trước: "Các em vẫn ổn chứ?"
Hôm Miêu Tư Lý bước ra khỏi nhà chị là đang trong tâm trạng cực kỳ thương tâm. Cố Cách Cách biết chị muốn hỏi điều gì, vì sợ hiểu lầm giữa cả hai còn chưa cởi bỏ. Cô vuốt tóc Miêu Tư Lý: "Không có việc gì, em ấy rất dễ dỗ."
Miêu Tư Lý bất mãn trừng mắt liếc cô, dáng vẻ Cố Cách Cách vuốt tóc y hệt như đang vỗ đầu cún con. Bởi vì Cố Vân là người duy nhất trong nhà họ Cố ủng hộ hai cô, cho nên Miêu Tư Lý đã sớm coi Cố Vân như chị ruột. Đương nhiên dù không ủng hộ, chị của Cố Cách Cách cũng sẽ là chị cô, cười nói với Cố Vân: "Cám ơn chị hai quan tâm, chúng em tốt lắm." lại không quên lo lắng hỏi, "Chú và dì có khỏe không?"
Cố Vân không nói gì, chỉ nhìn đánh giá Miêu Tư Lý. Đây là lần thứ ba mình gặp em ấy, ở hai lần trước đều không có cơ hội ngắm nhìn Miêu Tư Lý cho đàng hoàng. Có thể làm cho bé út tâm cao khí ngạo, mắt đặt trên đỉnh đầu nhà mình thương nhớ, chắc hẳn không phải dạng tầm thường. Không thể nghi ngờ Miêu Tư Lý có vẻ bề ngoài cực kỳ xuất sắc, khí chất thuần khiết trong veo, trên người chẳng hề dính chút phù hoa. Quan trọng nhất, ánh mắt em ấy nhìn bé út vô cùng chuyên chú, hẳn là em ấy vô cùng yêu bé út. Đối với hai người yêu nhau như vậy, dường như giới tính chẳng còn là vấn đề.
"Nếu bố mẹ không đồng ý cho cả hai ở bên nhau, thì em định làm gì?" Cố Vân đột nhiên đặt câu hỏi.
Miêu Tư Lý lặng đi một chút: "Em sẽ cố gắng hết sức thuyết phục hai người họ, để cho họ chấp nhận em, chấp nhận phần tình cảm này của em và Cố Cách Cách."
"Bố mẹ nhà chị là loại người đặc biệt bảo thủ, cho dù hai em có nói đến rách cả môi cũng chẳng thể thông nổi đâu. Nếu hai em muốn ở bên nhau, thì nhất định bố mẹ sẽ cho bé út hai sự lựa chọn, hoặc là chọn em, hoặc là bố mẹ. Nếu như vậy, lúc đó em sẽ thế nào?"
Cố Cách Cách biết chị hai đang cố ý làm khó Miêu Tư Lý, nhưng cô cũng rất muốn biết nếu quả thật như vậy thì Miêu Tư Lý có buông tay hay không? Ngẩng đầu nhìn Miêu Tư Lý, chờ mong đáp án của cô.
Miêu Tư Lý quả nhiên bị mắc nghẹn, mày nhíu chặt nhìn cả hai người, sau một lúc lâu mới cất lời: "Cho dù chị không chọn em, em cũng sẽ không buông tay chị." Mặc dù vấn đề là Cố Vân hỏi, nhưng Miêu Tư Lý lại nhìn vào mắt Cố Cách Cách để trả lời, vẻ mặt cũng rất kiên định.
Tim Cố Cách Cách khẽ đập mạnh, nắm lấy tay cô, không nói gì.
Cố Vân nở nụ cười: "Tuy nghe có vẻ bất chấp bất cần, có điều để đối phó với kẻ đà điểu cứ gặp chuyện tình cảm là lo trước lo sau như bé út nhà chị, thì cách ép mua ép bán này mới là biện pháp tốt nhất. Cho nên dù Lộc Minh si tình có theo đuổi nhiều hơn nữa, nhưng làm sao cũng không chiếm được trái tim bé út, chỉ bởi vì cậu ấy quá quân tử."
Miêu Tư Lý có chút há hốc mồm. Lời Cố Vân nói nghe như đang khen ngợi Khâu Lộc Minh và hạ thấp cô.
Cố Cách Cách nghe chị hai nhận xét về mình như vậy, mới có cảm giác chợt hiểu ra. Trước không nói đến Khâu Lộc Minh, mà ngay cả bạn trai cũ Hứa Minh Huy cũng thế, luôn e ngại trước bản tính trời sinh lạnh nhạt của cô, mà không dám quá mức thân cận, thậm chí đến cả hôn môi cũng rất hạn chế. Vì vậy dù bọn họ có đến hai năm dài yêu nhau, lại chẳng hề có cái loại cảm giác khắc cốt ghi tâm, rồi sau khi biết Miêu Tư Lý, còn thậm chí nhận thấy Hứa Minh Huy chưa từng bước vào trong lòng cô.
Miêu Tư Lý lại rất khác biệt. Cô nhiệt tình giống như ngọn lửa, điều gì cũng chẳng quan tâm, không quan tâm cả hai đều là con gái, không quan tâm độ tuổi cả hai chênh lệch, chỉ biết cố chấp dùng phương pháp đơn giản và thuần túy nhất —— Em thích chị nên muốn ở bên chị. Biến toàn bộ không thể trở thành có thể, năm năm trước mở ra lòng cô, chiếm đoạt hết thảy trong đó, năm năm sau cũng vì Miêu Tư Lý kiên trì, hai cô mới lần nữa quay lại với nhau.
Còn đối với Khâu Lộc Minh, nếu nói không hề xao xuyến với người con trai ưu tú như vậy chỉ là nói xạo. Có điều lúc còn nhỏ, tình cảm ấy giống như tình cảm gia đình, lớn hơn một chút, bộ dạng quá xuất sắc của Khâu Lộc Minh lại khiến cho người ta có cảm giác không an toàn, tới lúc trưởng thành, Khâu Lộc Minh đã bay đến bờ biển bên kia, thẳng tay bóp chết phần tình cảm mơ hồ gần giống như chị em, cũng gần giống như tình nhân ấy ở trong trứng nước. Tuy bây giờ đã trở lại, nhưng cũng như lời Cố Vân nói, cậu quá lịch thiệp nên luôn giữ một khoảng cách với cô, khiến cô không thể tìm thấy trên người Khâu Lộc Minh cảm giác thân mật như trước. Đương nhiên còn một nguyên nhân nữa, đó chính là trong lòng cô đã có người khác, chẳng thể chấp nhận thêm bất cứ ai.
Cố Cách Cách nửa đùa nửa thật nói với Cố Vân: "Chị hai, chị khen Lộc Minh nhiều như vậy, hay hai người tiến tới với nhau đi. Cậu ấy tốt hơn Lý Tư Phàm nhiều, hơn nữa bây giờ em thấy cậu ấy đối tốt với chị còn hơn cả em. Nếu hai người thành đôi, vừa lúc có thể hoàn thành tâm nguyện của bố mẹ. Không phải bố mẹ luôn muốn Khâu Lộc Minh làm con rể sao?"
Cố Vân lập tức quyến rũ yêu kiều liếc cô: "Cố Tiểu Tam, cô thật xấu tính."
Cố Cách Cách: "..."
Miêu Tư Lý thấy Cố Cách Cách hở chút là ghép đôi Khâu Lộc Minh cho người khác, khỏi nói trong lòng sung sướng cỡ nào. Điều đó chứng minh trong lòng chị ấy thực sự không có Khâu Lộc Minh. Nghĩ vậy, không nhịn được cười to.
Cố Cách Cách thấy bộ dạng cô cười vui sướng khi thấy người gặp nạn liền đoán được trong lòng cô đang vui vì điều gì, trước hung hăng quát cô: "Không được cười." sau đó nói với Cố Vân, "Em không nói đùa đâu."
Cố Vân chỉ vào Khâu Lộc Minh đang chơi quên cả trời đất với Đa Đa: "Cậu ấy sở dĩ tốt với Đa Đa như vậy, hoàn toàn bởi vì Đa Đa là cháu của em. Mấy ngày qua làm bảo mẫu miễn phí cho chị, cũng bởi vì em hạ lệnh chết cho cậu ấy, nếu chị có việc gì, em sẽ hỏi tội. Vừa rồi ở bệnh viện, lúc cậu ấy trả tiền, chị còn nhìn thấy trong ví cậu ấy có tấm ảnh hai đứa chụp chung lúc mười mấy tuổi. Em nói thử xem trong lòng cậu ấy là ai? OK, đấy là về phía Lộc Minh. Còn về phần chị, thứ nhất chị còn chưa ly hôn, thứ hai dù chị có ly hôn thì cũng sẽ không tìm người giống như Lộc Minh. Tuy cậu ấy rất si tình, rất tuấn tú, nhưng chẳng phải khẩu vị của chị. Chị vẫn thích kiểu trưởng thành chín chắn hơn."
Cố Cách Cách kéo tay Cố Vân, nói xin lỗi: "Chị biết em không có ý đó mà."
Cố Vân vỗ ngược lại tay cô: "Chị hiểu, chuyện cảm tình vốn không thể ép buộc. Lộc Minh thích em không phải là lỗi của em, cũng không phải là lỗi của cậu ấy, chỉ trách duyên phận cả hai không đủ. Còn em và Miêu Miêu, ở bên nhau, duyên phận là có, đáng tiếc trở ngại cũng chẳng ít. Cái này có lẽ gọi là chuyện tốt thường hay trắc trở đi, đương nhiên, người khác nói gì không quan trọng. Quan trọng nhất chính là hai em sẽ không hối hận khi yêu nhau. Đừng đi lên vết xe đổ của chị."
Cố Cách Cách và Miêu Tư Lý đưa mắt nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt cả hai đều có tình ý, hết thảy đều không cần nói thành lời.
"Đúng rồi, chị còn chưa nói cho em biết, vì sao Đa Đa đánh nhau?" Cố Cách Cách hỏi.
Nhắc đến Đa Đa, Cố Vân mới chính thức ưu sầu, thở dài: "Bởi vì lần nào cũng chỉ có chị đi đón Đa Đa, mà thằng bé lại chưa bao giờ nhắc đến chuyện bố thằng bé trước mặt mọi người, nên bị các bạn khác cười nhạo là không có bố. Hôm nay đứa nhóc kia ăn nói rất quá đáng, Đa Đa giận quá nên ra tay đánh người."
Cố Cách Cách cảm thán: "Không ngờ Lý Tư Phàm đối với Đa Đa như vậy, mà Đa Đa còn thương người bố như anh ta."
Miêu Tư Lý lại cắt lời cô: "Không, Đa Đa làm vậy vì mẹ của mình."
Cố Vân kinh ngạc nhìn Miêu Tư Lý, hỏi: "Hử? Sao em lại nói vậy?"
Miêu Tư Lý thản nhiên cười: "Từ nhỏ đến lớn, em cũng chỉ có mẹ, không có bố."
Cố Cách Cách biết Đa Đa là nguyên nhân mà chị hai không thể quyết tâm ly hôn cùng Lý Tư Phàm, liền khuyên giải: "Chị hai, con trẻ trong gia đình không có bố đâu phải nhất định đều sẽ học tính xấu, chị nhìn Miêu Tư Lý là thấy. Nếu chị không ly hôn mới gây tổn thương cho Đa Đa, vì Lý Tư Phàm đâu coi Đa Đa như con trai mình, càng sẽ không dụng tâm dạy thằng bé. Chị thương Đa Đa như vậy, sẽ không nỡ để thằng bé bước vào con đường xấu đâu nhỉ? Vì chị, cũng vì Đa Đa, đừng tiếp tục do dự nữa, em không muốn thấy chị và Đa Đa tiếp tục bị Lý Tư Phàm bạo hành."
Cố Vân trầm tư suy nghĩ.
Cố Cách Cách lại nói: "Chị cũng có thể hỏi Đa Đa một chút, hỏi rốt cuộc thằng bé có cần bố mình không?"
Đa Đa đang vừa quấn quít lấy Khâu Lộc Minh trở về, vừa lúc nghe được câu nói đó của Cố Cách Cách, vội vàng bổ nhào vào lòng Cố Vân, lớn tiếng: "Con chỉ cần mẹ!"
Cố Vân ôm Đa Đa lên đùi: "Có lẽ chị nên tìm một trường học mới cho Đa Đa và cả một công việc nữa."
Miêu Tư Lý lập tức cướp lời: "Việc này cứ giao cho em." Nói xong còn ném một cái liếc mắt đưa tình về phía Cố Cách Cách.
Cố Cách Cách nhìn thấy rõ miệng Khâu Lộc Minh vừa mở ra, nhưng rồi lại phải ngậm ngùi đóng lại. Được rồi, Miêu Tư Lý, em thắng rồi đấy.
Lúc Cố Cách Cách nhìn thấy hình ảnh này, trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ kỳ dị, nhìn ba người họ thật giống một gia đình ba người. Mặc dù chị hai lớn hơn Khâu Lộc Minh khá nhiều tuổi, nhưng vì mấy năm qua chỉ ở nhà giúp chồng dạy con, nên nhìn vẫn như hai bảy hai tám tuổi, hơn nữa vẻ ngoài còn là dạng xinh xắn đáng yêu, đứng bên Khâu Lộc Minh cao lớn anh tuấn trông xứng đôi cực kỳ.
Còn Miêu Tư Lý chỉ cảm thấy tâm tình khi gặp Khâu Lộc Minh lúc này đã khác trước rất nhiều. Người ta thường bảo, tình địch gặp nhau thì mắt đỏ hằn, nên khi cô vừa nhìn thấy Khâu Lộc Minh đã không tự chủ nảy sinh thù ghét. Vừa bước vào cửa hàng liền nắm chặt lấy tay Cố Cách Cách, tuyên bố quyền sở hữu của mình (...). Cố Cách Cách làm sao không hiểu chút tâm tư ấy của cô, lòng cảm thấy ngọt ngào, nên để mặc tùy ý cô, chỉ thấp giọng: "Nắm vừa vừa thôi, xương cốt cũng sắp bị em bóp nát rồi."
Người đầu tiên thấy Cố Cách Cách là Đa Đa, cậu nhóc lập tức hớn hở kêu lớn: "Dì út!" May mắn cậu còn nhớ Miêu Tư Lý, nhờ được giáo dục tốt nên ngọt ngào gọi một câu, "Chị Miêu Miêu."
Lúc này Cố Vân và Khâu Lộc Minh mới nhìn thấy hai cô, lên tiếng chào rồi Khâu Lộc Minh đứng dậy nhường một chỗ cho Cố Cách Cách.
Cố Cách Cách ngồi xuống bên cạnh Đa Đa, vuốt miếng băng gạc trên mặt cậu bé, hỏi: "Còn đau không?"
Đa Đa ăn đến miệng toàn là mỡ, lại ra vẻ người lớn: "Anh Lộc Minh nói Đa Đa là đàn ông con trai, cho nên không đau."
"Đa Đa thật dũng cảm." Cố Cách Cách khen cậu bé một tiếng, sau đó hỏi Cố Vân, "Chị hai, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Đa Đa luôn rất ngoan mà, làm sao lại đột nhiên đánh nhau?"
Đầu tiên Cố Vân lấy khăn ra lau mỡ trên miệng và tay cho Đa Đa, rồi sau đó mới nói với Khâu Lộc Minh: "Em đưa Đa Đa đi chơi một lát giúp chị."
"Vâng." Khâu Lộc Minh đồng ý, duỗi tay ôm Đa Đa từ bên trong ra, bước tới phía khu vui chơi trẻ em.
Miêu Tư Lý chuyển sang ngồi bên cạnh Cố Cách Cách.
Cố Vân nhìn hai người bọn họ, hỏi trước: "Các em vẫn ổn chứ?"
Hôm Miêu Tư Lý bước ra khỏi nhà chị là đang trong tâm trạng cực kỳ thương tâm. Cố Cách Cách biết chị muốn hỏi điều gì, vì sợ hiểu lầm giữa cả hai còn chưa cởi bỏ. Cô vuốt tóc Miêu Tư Lý: "Không có việc gì, em ấy rất dễ dỗ."
Miêu Tư Lý bất mãn trừng mắt liếc cô, dáng vẻ Cố Cách Cách vuốt tóc y hệt như đang vỗ đầu cún con. Bởi vì Cố Vân là người duy nhất trong nhà họ Cố ủng hộ hai cô, cho nên Miêu Tư Lý đã sớm coi Cố Vân như chị ruột. Đương nhiên dù không ủng hộ, chị của Cố Cách Cách cũng sẽ là chị cô, cười nói với Cố Vân: "Cám ơn chị hai quan tâm, chúng em tốt lắm." lại không quên lo lắng hỏi, "Chú và dì có khỏe không?"
Cố Vân không nói gì, chỉ nhìn đánh giá Miêu Tư Lý. Đây là lần thứ ba mình gặp em ấy, ở hai lần trước đều không có cơ hội ngắm nhìn Miêu Tư Lý cho đàng hoàng. Có thể làm cho bé út tâm cao khí ngạo, mắt đặt trên đỉnh đầu nhà mình thương nhớ, chắc hẳn không phải dạng tầm thường. Không thể nghi ngờ Miêu Tư Lý có vẻ bề ngoài cực kỳ xuất sắc, khí chất thuần khiết trong veo, trên người chẳng hề dính chút phù hoa. Quan trọng nhất, ánh mắt em ấy nhìn bé út vô cùng chuyên chú, hẳn là em ấy vô cùng yêu bé út. Đối với hai người yêu nhau như vậy, dường như giới tính chẳng còn là vấn đề.
"Nếu bố mẹ không đồng ý cho cả hai ở bên nhau, thì em định làm gì?" Cố Vân đột nhiên đặt câu hỏi.
Miêu Tư Lý lặng đi một chút: "Em sẽ cố gắng hết sức thuyết phục hai người họ, để cho họ chấp nhận em, chấp nhận phần tình cảm này của em và Cố Cách Cách."
"Bố mẹ nhà chị là loại người đặc biệt bảo thủ, cho dù hai em có nói đến rách cả môi cũng chẳng thể thông nổi đâu. Nếu hai em muốn ở bên nhau, thì nhất định bố mẹ sẽ cho bé út hai sự lựa chọn, hoặc là chọn em, hoặc là bố mẹ. Nếu như vậy, lúc đó em sẽ thế nào?"
Cố Cách Cách biết chị hai đang cố ý làm khó Miêu Tư Lý, nhưng cô cũng rất muốn biết nếu quả thật như vậy thì Miêu Tư Lý có buông tay hay không? Ngẩng đầu nhìn Miêu Tư Lý, chờ mong đáp án của cô.
Miêu Tư Lý quả nhiên bị mắc nghẹn, mày nhíu chặt nhìn cả hai người, sau một lúc lâu mới cất lời: "Cho dù chị không chọn em, em cũng sẽ không buông tay chị." Mặc dù vấn đề là Cố Vân hỏi, nhưng Miêu Tư Lý lại nhìn vào mắt Cố Cách Cách để trả lời, vẻ mặt cũng rất kiên định.
Tim Cố Cách Cách khẽ đập mạnh, nắm lấy tay cô, không nói gì.
Cố Vân nở nụ cười: "Tuy nghe có vẻ bất chấp bất cần, có điều để đối phó với kẻ đà điểu cứ gặp chuyện tình cảm là lo trước lo sau như bé út nhà chị, thì cách ép mua ép bán này mới là biện pháp tốt nhất. Cho nên dù Lộc Minh si tình có theo đuổi nhiều hơn nữa, nhưng làm sao cũng không chiếm được trái tim bé út, chỉ bởi vì cậu ấy quá quân tử."
Miêu Tư Lý có chút há hốc mồm. Lời Cố Vân nói nghe như đang khen ngợi Khâu Lộc Minh và hạ thấp cô.
Cố Cách Cách nghe chị hai nhận xét về mình như vậy, mới có cảm giác chợt hiểu ra. Trước không nói đến Khâu Lộc Minh, mà ngay cả bạn trai cũ Hứa Minh Huy cũng thế, luôn e ngại trước bản tính trời sinh lạnh nhạt của cô, mà không dám quá mức thân cận, thậm chí đến cả hôn môi cũng rất hạn chế. Vì vậy dù bọn họ có đến hai năm dài yêu nhau, lại chẳng hề có cái loại cảm giác khắc cốt ghi tâm, rồi sau khi biết Miêu Tư Lý, còn thậm chí nhận thấy Hứa Minh Huy chưa từng bước vào trong lòng cô.
Miêu Tư Lý lại rất khác biệt. Cô nhiệt tình giống như ngọn lửa, điều gì cũng chẳng quan tâm, không quan tâm cả hai đều là con gái, không quan tâm độ tuổi cả hai chênh lệch, chỉ biết cố chấp dùng phương pháp đơn giản và thuần túy nhất —— Em thích chị nên muốn ở bên chị. Biến toàn bộ không thể trở thành có thể, năm năm trước mở ra lòng cô, chiếm đoạt hết thảy trong đó, năm năm sau cũng vì Miêu Tư Lý kiên trì, hai cô mới lần nữa quay lại với nhau.
Còn đối với Khâu Lộc Minh, nếu nói không hề xao xuyến với người con trai ưu tú như vậy chỉ là nói xạo. Có điều lúc còn nhỏ, tình cảm ấy giống như tình cảm gia đình, lớn hơn một chút, bộ dạng quá xuất sắc của Khâu Lộc Minh lại khiến cho người ta có cảm giác không an toàn, tới lúc trưởng thành, Khâu Lộc Minh đã bay đến bờ biển bên kia, thẳng tay bóp chết phần tình cảm mơ hồ gần giống như chị em, cũng gần giống như tình nhân ấy ở trong trứng nước. Tuy bây giờ đã trở lại, nhưng cũng như lời Cố Vân nói, cậu quá lịch thiệp nên luôn giữ một khoảng cách với cô, khiến cô không thể tìm thấy trên người Khâu Lộc Minh cảm giác thân mật như trước. Đương nhiên còn một nguyên nhân nữa, đó chính là trong lòng cô đã có người khác, chẳng thể chấp nhận thêm bất cứ ai.
Cố Cách Cách nửa đùa nửa thật nói với Cố Vân: "Chị hai, chị khen Lộc Minh nhiều như vậy, hay hai người tiến tới với nhau đi. Cậu ấy tốt hơn Lý Tư Phàm nhiều, hơn nữa bây giờ em thấy cậu ấy đối tốt với chị còn hơn cả em. Nếu hai người thành đôi, vừa lúc có thể hoàn thành tâm nguyện của bố mẹ. Không phải bố mẹ luôn muốn Khâu Lộc Minh làm con rể sao?"
Cố Vân lập tức quyến rũ yêu kiều liếc cô: "Cố Tiểu Tam, cô thật xấu tính."
Cố Cách Cách: "..."
Miêu Tư Lý thấy Cố Cách Cách hở chút là ghép đôi Khâu Lộc Minh cho người khác, khỏi nói trong lòng sung sướng cỡ nào. Điều đó chứng minh trong lòng chị ấy thực sự không có Khâu Lộc Minh. Nghĩ vậy, không nhịn được cười to.
Cố Cách Cách thấy bộ dạng cô cười vui sướng khi thấy người gặp nạn liền đoán được trong lòng cô đang vui vì điều gì, trước hung hăng quát cô: "Không được cười." sau đó nói với Cố Vân, "Em không nói đùa đâu."
Cố Vân chỉ vào Khâu Lộc Minh đang chơi quên cả trời đất với Đa Đa: "Cậu ấy sở dĩ tốt với Đa Đa như vậy, hoàn toàn bởi vì Đa Đa là cháu của em. Mấy ngày qua làm bảo mẫu miễn phí cho chị, cũng bởi vì em hạ lệnh chết cho cậu ấy, nếu chị có việc gì, em sẽ hỏi tội. Vừa rồi ở bệnh viện, lúc cậu ấy trả tiền, chị còn nhìn thấy trong ví cậu ấy có tấm ảnh hai đứa chụp chung lúc mười mấy tuổi. Em nói thử xem trong lòng cậu ấy là ai? OK, đấy là về phía Lộc Minh. Còn về phần chị, thứ nhất chị còn chưa ly hôn, thứ hai dù chị có ly hôn thì cũng sẽ không tìm người giống như Lộc Minh. Tuy cậu ấy rất si tình, rất tuấn tú, nhưng chẳng phải khẩu vị của chị. Chị vẫn thích kiểu trưởng thành chín chắn hơn."
Cố Cách Cách kéo tay Cố Vân, nói xin lỗi: "Chị biết em không có ý đó mà."
Cố Vân vỗ ngược lại tay cô: "Chị hiểu, chuyện cảm tình vốn không thể ép buộc. Lộc Minh thích em không phải là lỗi của em, cũng không phải là lỗi của cậu ấy, chỉ trách duyên phận cả hai không đủ. Còn em và Miêu Miêu, ở bên nhau, duyên phận là có, đáng tiếc trở ngại cũng chẳng ít. Cái này có lẽ gọi là chuyện tốt thường hay trắc trở đi, đương nhiên, người khác nói gì không quan trọng. Quan trọng nhất chính là hai em sẽ không hối hận khi yêu nhau. Đừng đi lên vết xe đổ của chị."
Cố Cách Cách và Miêu Tư Lý đưa mắt nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt cả hai đều có tình ý, hết thảy đều không cần nói thành lời.
"Đúng rồi, chị còn chưa nói cho em biết, vì sao Đa Đa đánh nhau?" Cố Cách Cách hỏi.
Nhắc đến Đa Đa, Cố Vân mới chính thức ưu sầu, thở dài: "Bởi vì lần nào cũng chỉ có chị đi đón Đa Đa, mà thằng bé lại chưa bao giờ nhắc đến chuyện bố thằng bé trước mặt mọi người, nên bị các bạn khác cười nhạo là không có bố. Hôm nay đứa nhóc kia ăn nói rất quá đáng, Đa Đa giận quá nên ra tay đánh người."
Cố Cách Cách cảm thán: "Không ngờ Lý Tư Phàm đối với Đa Đa như vậy, mà Đa Đa còn thương người bố như anh ta."
Miêu Tư Lý lại cắt lời cô: "Không, Đa Đa làm vậy vì mẹ của mình."
Cố Vân kinh ngạc nhìn Miêu Tư Lý, hỏi: "Hử? Sao em lại nói vậy?"
Miêu Tư Lý thản nhiên cười: "Từ nhỏ đến lớn, em cũng chỉ có mẹ, không có bố."
Cố Cách Cách biết Đa Đa là nguyên nhân mà chị hai không thể quyết tâm ly hôn cùng Lý Tư Phàm, liền khuyên giải: "Chị hai, con trẻ trong gia đình không có bố đâu phải nhất định đều sẽ học tính xấu, chị nhìn Miêu Tư Lý là thấy. Nếu chị không ly hôn mới gây tổn thương cho Đa Đa, vì Lý Tư Phàm đâu coi Đa Đa như con trai mình, càng sẽ không dụng tâm dạy thằng bé. Chị thương Đa Đa như vậy, sẽ không nỡ để thằng bé bước vào con đường xấu đâu nhỉ? Vì chị, cũng vì Đa Đa, đừng tiếp tục do dự nữa, em không muốn thấy chị và Đa Đa tiếp tục bị Lý Tư Phàm bạo hành."
Cố Vân trầm tư suy nghĩ.
Cố Cách Cách lại nói: "Chị cũng có thể hỏi Đa Đa một chút, hỏi rốt cuộc thằng bé có cần bố mình không?"
Đa Đa đang vừa quấn quít lấy Khâu Lộc Minh trở về, vừa lúc nghe được câu nói đó của Cố Cách Cách, vội vàng bổ nhào vào lòng Cố Vân, lớn tiếng: "Con chỉ cần mẹ!"
Cố Vân ôm Đa Đa lên đùi: "Có lẽ chị nên tìm một trường học mới cho Đa Đa và cả một công việc nữa."
Miêu Tư Lý lập tức cướp lời: "Việc này cứ giao cho em." Nói xong còn ném một cái liếc mắt đưa tình về phía Cố Cách Cách.
Cố Cách Cách nhìn thấy rõ miệng Khâu Lộc Minh vừa mở ra, nhưng rồi lại phải ngậm ngùi đóng lại. Được rồi, Miêu Tư Lý, em thắng rồi đấy.
Danh sách chương