Nếu trước đây nhóm tinh anh còn có chút ý kiến với chức vị giám đốc nhãn hàng MUMU của Miêu Tư Lý, thì giờ đây đã hoàn toàn tan hết nghi ngờ, bởi vì ai cũng nhìn ra, đúng là Miêu Tư Lý dựa vào quan hệ bám váy mà leo lên chức vụ này (...). Nhìn thử đi, thấy hai vị giám đốc Miêu kia giống nhau đến thế nào không? Miêu Nhã và Miêu Tư Lý hệt như được đúc ra từ một khuôn, chẳng cần phải nghi ngờ, rõ ràng đó là hai mẹ con. Thế nhưng chỉ mỗi chuyện ấy vẫn chưa đủ bất ngờ, khi Tổng giám đốc Diệp đứng trước mọi người, nói Miêu Tư Lý thật ra là con gái Chủ tịch, thì hết thảy chân tướng đều rõ ràng.

Hội nghị là Diệp Mạn Điệp chủ trì, Miêu Nhã ngồi bên trái, còn Miêu Tư Lý ngồi bên phải. Cố Cách Cách thì lọt thỏm giữa một đám trưởng phòng, thờ ơ lạnh nhạt nhìn ba người diễn hài kịch. Đột nhiên ý thức được một vấn đề, có lẽ cô gặp lại Miêu Tư Lý cũng chẳng phải ngẫu nhiên.

Lúc trước khi người tuyển dụng nhân tài đến tìm cô, thực sự cô cảm thấy rất kinh ngạc. Dù khả năng của cô đủ sức làm trưởng phòng trong công ty, nhưng cô vẫn cảm thấy rất không hợp lý. Bởi vì trước giờ cô là chuyên viên trang điểm, công việc chủ yếu chỉ làm trang điểm cho các văn nghệ sĩ, hoàn toàn chẳng đụng gì tới kinh doanh hay tiếp thị; thế nhưng, tiền lương cao cùng bảng hiệu vàng của MUMU khiến cô không chút do dự đã đồng ý. Khi Diệp Mạn Điệp phỏng vấn cô cũng vô cùng thuận lợi, bây giờ ngẫm lại, cảm thấy quả thật quá mức dễ dàng. Bao nhiêu người phải "quá ngũ quan, trảm lục tướng"* còn chẳng vào được MUMU, mà cô vừa đến đã làm ngay chức trưởng phòng của AK, đương nhiên ngoại trừ Miêu Tư Lý, lý lịch con nhóc ấy còn đơn giản hơn cô rất nhiều mà một bước đã leo lên chức giám đốc (...). Vậy xem ra, dường như cô cũng nhờ quan hệ bám váy mà leo lên? (...)

(*: Qua năm cửa ải, chém sáu vị tướng: dựa theo điển tích xưa khi Quan Vũ bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị, ý là trải qua muôn vàn khó khăn.)

Sau khi nhận ra điều ấy, Cố Cách Cách cảm thấy rất không thoải mái khi làm chức trưởng phòng AK này. Đương nhiên còn một nguyên nhân khác, đó chính là dưới tình cảnh cô không hề hay biết, Cao Ngôn bỗng chốc trở thành người mẫu đại diện của AK, còn hung hăng vênh váo cầm cái thứ khốn khiếp ấy tới uy hiếp cô. Được rồi, cô thừa nhận, cô lại muốn trốn đi, trốn thật xa nơi đây, tốt nhất cả đời này đừng nên gặp lại Miêu Tư Lý lần nào nữa.

"Thật không ngờ giám đốc Miêu lại là "thái tử nữ"." Trưởng phòng Mã — bộ phận Chăm sóc da nam, lấy khuỷu tay đẩy Cố Cách Cách đang ngẩn người, nhỏ giọng nói.

"Hả?" Cố Cách Cách nghiêng đầu, chỉ thấy trong mắt Mã Hạo trắng trợn bốc lên ngọn lửa, có điều không phải nhìn cô, mà đang phóng điện tới phía sau ót của Miêu Tư Lý (...). Thông qua đôi mắt của Mã Hạo, Cố Cách Cách như nhìn thấy toàn thân Miêu Tư Lý đang được bao phủ bởi ánh sáng vàng (...), thầm thở dài. Thời đại này quả nhiên tiền tài mới là vạn năng. Cô vẫn chưa quên, trước đây không lâu Mã Hạo đã từng xum xoe cô thế nào, làm Miêu Tư Lý uống không ít dấm chua.

"Cô đoán xem liệu giám đốc Miêu đã có bạn trai chưa?" Mã Hạo sờ cằm, thật nhiều chuyện hỏi Cố Cách Cách, trên mặt là dáng vẻ đang toan tính âm mưu.

Cố Cách Cách trả lời không cần suy nghĩ: "Không có."

"Thật à?" Giọng Mã Hạo tràn đầy sung sướng, "Không ngờ giám đốc Miêu xinh đẹp như vậy lại chưa có bạn trai."

Cố Cách Cách thật muốn vỗ vai Mã Hạo, nói cho anh ta biết. Bạn trai thì không có, nhưng em ấy đã có bạn gái. Đương nhiên lời này chỉ có thể nghĩ thầm trong bụng, còn ngoài mặt lại thản nhiên bảo: "Tôi cũng nghĩ vậy. Có điều nhìn theo điều kiện của giám đốc Miêu, hẳn là có không ít người theo đuổi. Hơn nữa, người có tiền chẳng phải thường để ý nhất là môn đăng hộ đối, thích dùng đám cưới để làm tiền sinh tiền sao?"

Vốn định đả kích Mã Hạo, kết quả sau khi nói xong, Cố Cách Cách mới cảm thấy đúng là tự mình tìm ấm ức. Có lẽ đó cũng là nguyên nhân mà Miêu Nhã chẳng đồng ý cho cô và Miêu Tư Lý yêu nhau! Trước kia Miêu Tư Lý chính là một cây hái tiền, sau khi chọn ở bên cô thì bỗng chốc bị đột biến gien, chẳng thể phát tài mà chỉ có thể dùng để thắt cổ (...). Nếu Miêu Tư Lý thực sự vì cô mà từ bỏ quyền thừa kế gia sản lớn thế này, thì ai có thể đảm bảo ngày sau Miêu Tư Lý không hối hận đây? Lại nhớ đến lời của mẹ cô, tình yêu không thể duy trì mãi, vậy sau này cô và Miêu Tư Lý dựa vào thứ gì để gắn bó quan hệ cả hai?

Lòng càng nghĩ càng sầu, bắt đầu từ giờ khắc Cao Ngôn xuất hiện, ngọt ngào tối hôm qua đã từng chút một tan biến mất. Nhìn phía ngoài, có vẻ như Cố Cách Cách đang nghe Mã Hạo nói, nhưng kỳ thật suy nghĩ hiện giờ của cô rất rối bời, nội tâm cũng trở nên mông lung, đến nỗi Diệp Mạn Điệp phải gọi cô liên tiếp hai lần, cô mới ý thức được, vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Gì vậy?"

Thật ra Miêu Tư Lý đã sớm chú ý tới việc Cố Cách Cách và Mã Hạo cúi đầu thì thầm to nhỏ, trong lòng đổ cả bình dấm chua, nhưng vì cách khá xa không tiện lao đến, càng không thể phát tiết, thấy dáng vẻ Cố Cách Cách hoàn toàn đang thả hồn tận đâu đâu, không khỏi cau mày. Là cấp trên, cô cần phải đứng ra giải quyết việc công (...), liền thay Diệp Mạn Điệp giải thích: "Công ty đã chính thức ký hợp đồng với Cao Ngôn. Sản phẩm Cao Ngôn đại diện là dòng sữa làm trắng và dưỡng ẩm cho da. Trưởng phòng Cố sẽ phụ trách toàn bộ quá trình Cao Ngôn quay phim và chụp hình quảng cáo. Số ảnh này cũng sẽ được MUMU dùng trong tham gia triển lãm quốc tế hàng mỹ phẩm ở Hồng Kông hai tuần sau." Nói xong còn không quên bồi thêm, "Trưởng phòng Cố, khi họp xin đừng thả hồn lên mây."

Cố Cách Cách đỡ trán, không ngờ chỉ ngây ngốc trong chốc lát (...), lại bỏ lỡ nhiều chuyện đến vậy. Khỏi phải nghĩ cũng biết đây là yêu cầu vô lý mà Cao Ngôn đưa ra, mục đích muốn cô phụ trách việc này không cần nói cũng hiểu, chỉ là không biết Cao Ngôn dựa vào giá trị ngôi sao của mình, hay dựa vào quan hệ cá nhân giữa cô ta và Miêu Nhã, để có thể tác oai tác quái ở công ty lớn như MUMU? Đương nhiên cô ta cũng chỉ định giẫm lên riêng mình cô để giày xéo, thật là không có lẽ trời. Cô và Cao Ngôn đều đã biểu hiện rõ ràng ai là người tốt ai là kẻ xấu, vì sao Miêu Nhã lại vẫn chỉ luôn tin tưởng Cao Ngôn mà chèn ép cô? Đột nhiên nghĩ, nếu nói sự việc kia cho Miêu Nhã biết, không biết bà còn có thể thân thiết với Cao Ngôn như người một nhà như bây giờ không? ***

Sau khi tan họp, Miêu Tư Lý theo Cố Cách Cách trở về văn phòng. Cô cảm thấy tâm tình Cố Cách Cách hôm nay có gì đó là lạ.

Vừa đóng cửa lại, Miêu Tư Lý liền ghen tuông: "Hội nghị quan trọng đến thế mà chị cũng có thể thả hồn lên mây sao? Chị nói chuyện gì với Trưởng phòng Mã mà nhập tâm dữ vậy?"

Tâm tình Cố Cách Cách vốn đã không tốt. Nói đi nói lại, đầu sỏ đều là do Miêu Tư Lý gây ra, giờ lại nghe cô chất vấn như vậy, tâm trạng càng cảm thấy muộn phiền hơn, nên lớn tiếng gắt gỏng: "Tôi có cần mỗi khi làm việc gì cũng phải báo cáo cho em không? Giám đốc Miêu!"

Miêu Tư Lý bị cô quát, liền xuống nước: "Em chỉ tò mò hỏi chút, không muốn nói thì thôi, giận gì dữ vậy?"

Cố Cách Cách cũng cảm thấy mình đang giận cá chém thớt. Rõ ràng Miêu Tư Lý chẳng hề biết bất cứ chuyện gì, nhưng lại không muốn nói rõ với cô, đương nhiên có muốn nói cũng không nói ra hết được, đành buồn bực: "Không có chuyện gì. Em ra ngoài trước đi, tôi muốn một mình yên tĩnh chút."

Miêu Tư Lý chả phải ngốc, không ít thì nhiều cũng đoán được nguyên nhân vì sao tâm tình Cố Cách Cách không tốt. Đến trước mặt Cố Cách Cách, bóp nhẹ vai cô hỏi: "Có phải vì Cao Ngôn không?"

Bây giờ từ Cố Cách Cách không muốn nghe nhất chính là cái tên Cao Ngôn, đặc biệt càng không muốn nghe được thốt ra từ miệng Miêu Tư Lý, nên lập tức hệt như ăn thuốc nổ, nhảy dựng lên rống với Miêu Tư Lý: "Sau này em có thể đừng ở trước mặt tôi gọi tên con nhỏ đó không? Tôi vừa nghe, chỉ thật muốn ói. Tổ tiên tôi liệu có phải đào nhầm phần mộ nhà họ Cao hay không? Mà sao đời này cô ta cứ bám theo tôi gây trở ngại hoài vậy? Cái gì mà phụ trách toàn bộ quá trình chứ? Nói trắng ra không phải chỉ muốn tôi đi theo hầu hạ cô ta à? Nói cô ta đi gặp quỷ đi! Em đi bảo với Cao Ngôn, bảo cả với mẹ em nữa, tôi cũng chẳng phải kẻ hiền lành gì, bức bà đây nóng nảy thì bà đây sẽ mặc kệ tất cả đấy. Còn em nữa, Miêu Tư Lý, nếu em tiếp tục đứng về phía con nhỏ đó, còn giúp cô ta nói tốt một lời nào, tôi sẽ lập tức đá bay em đi. Bà đây không phát uy thì tưởng bà là bột nhão mặc cho các người nhào vậy à?!"

Vẻ mặt Miêu Tư Lý vô tội nhìn Cố Cách Cách nổi trận lôi đình. Cô biết Cố Cách Cách không thích Cao Ngôn, nhưng không hề biết Cố Cách Cách chán ghét Cao Ngôn nhiều đến vậy. Hơn nữa chán ghét Cao Ngôn thì cứ chán ghét, vì sao lại đá cô đi? Cái này phải chăng chính là điển hình của câu "dù nằm vẫn trúng đạn"? Vừa định giải thích cho bản thân, điện thoại Cố Cách Cách lại vang lên, chỉ đành chờ cô nghe xong điện thoại.

Cố Cách Cách cầm điện thoại nghe: "Thằng nhãi con, gọi điện tìm tôi có việc gì?"

Miêu Tư Lý biết đầu dây bên kia là Khâu Lộc Minh, lại nghe Cố Cách Cách đáp một câu: "Được, tôi lập tức tới." Đợi cô cúp điện thoại mới hỏi: "Chị muốn ra ngoài à?"

"Phải." Cố Cách Cách cầm lấy túi xách, không định nói cho Miêu Tư Lý biết mình sẽ đi đâu, nhưng đến cửa phòng lại quay đầu hỏi, "Bây giờ là giờ làm việc, tôi đi ra ngoài có cần phải xin phép giám đốc Miêu cho nghỉ không?"

Miêu Tư Lý biết cô giận mình vì vừa rồi trong lúc họp đã cậy quyền cậy thế. Tuy rất muốn biết Khâu Lộc Minh tìm cô làm gì, nhưng vẫn nén sự tò mò xuống, không hỏi, chỉ nói: "Buổi tối có về ăn cơm không?"

Cố Cách Cách cũng không phải thực sự giận cô, chỉ là đang tâm tình bực bội lấy cô làm nơi trút giận. Nhìn thấy bộ dạng Miêu Tư Lý thật cẩn thận khi nói chuyện như sợ làm mình tức giận hơn, lập tức bực bội gì cũng không còn. Mặc kệ Miêu Tư Lý có hay ở trước mặt người khác cao ngạo ra sao, nhưng lúc ở trước mặt cô lại luôn bị cô lấy ra làm nơi trút giận. Con nhóc có tội gì đâu cơ chứ, chỉ bởi vì thích mình, nên mới để mặc cho mình bắt nạt. Hóa ra Cố Cách Cách này mới là kẻ thích bắt nạt quả hồng mềm. Đến lúc nào cô mới có thể rống Miêu Nhã như vậy nhỉ? Chắc lúc đó cô cũng đắc đạo thành tiên. Thở một hơi dài, xoay người lại, nâng cằm Miêu Tư Lý, hôn lên môi: "Hôm nay Khâu Lộc Minh đưa chị hai đi đón Đa Đa. Kết quả Đa Đa ở cung thiếu nhi đánh nhau với mấy đứa trẻ khác, bị trầy mặt, bây giờ vào bệnh viện. Chị hai đang rất rối trí chẳng biết phải làm sao, cho nên mới bảo Khâu Lộc Minh gọi điện cho tôi, bây giờ tôi đến bệnh viện xem mấy người họ thế nào."

Hóa ra là như vậy. Miêu Tư Lý tự trách mình quá suy diễn, ôm lấy eo Cố Cách Cách: "Chị không lái xe tới, để em đưa chị đi."

Cố Cách Cách khó xử hỏi: "Được không? Em không sợ mẹ em biết sẽ mắng à?" Từ sau khi Miêu Nhã vào công ty, Cố Cách Cách luôn có cảm giác giống như bị giam cầm. Cô và Miêu Nhã hệt như đang tiến hành một cuộc chiến, mà Miêu Tư Lý chính là chiến lợi phẩm. Cô có loại dự cảm, nếu không mau dừng cuộc chiến vô hình ấy, mặc kệ giữa cô và Miêu Nhã ai là người thắng, thì cuối cùng người chịu tổn thương sẽ là Miêu Tư Lý.

Miêu Tư Lý cười: "Mẹ cũng không phải cấp trên của em, đợi em gọi điện cho chị dâu là được."

Cố Cách Cách không từ chối, cùng Miêu Tư Lý một trước một sau rời văn phòng.

Tuy ở trước mặt mọi người, hai cô vẫn luôn cố gắng tránh hiềm nghi, nhưng thông qua tin tức hai cô là một cặp mà Tôn Lễ truyền bá cho bè đảng trong hệ Bách hợp, tin đồn đã sớm nhanh chóng lan tràn khắp cả văn phòng. Vì vậy, ngay lúc cả hai chỉ vừa mới đi khỏi, toàn bộ văn phòng vốn lặng ngắt như tờ liền sục sôi ngất trời, thêm việc vài phút trước ở trên trang web công ty còn dán thông báo Miêu Tư Lý là "thái tử nữ," khiến máu nóng của nhóm yêu tinh càng được dịp dâng trào cuồn cuộn, ai cũng bắt đầu buôn dưa lê.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện