Editor: Nguyễn Thủy

" Hôm khác nói được không." Trong giọng nói của anh mang theo cầu xin làm Điền Mật khó chịu.

" Thật xin lỗi, cho dù trước kia hay bây giờ em không thể quên được anh ấy, em yêu anh ấy, từ năm mười sáu tuổi, đến bay giờ, không, có lẽ sau này cũng chỉ yêu anh ấy. Em không thể đáp lại tình cảm anh, cho nên anh đừng đối xử tốt với em như vậy."

Hốc mắt Quý Minh Phàm đỏ, cô yêu Dung Vũ Thần tám năm, anh yêu cô bốn năm, anh biết tình yêu không phải nói quên là quên được. Nhưng mà anh cũng không quên được.

" Nhưng mà hắn ta sắp kết hôn?"

" Phải, cho nên em sẽ không làm phiền anh ấy, em chỉ cần nhìn anh ấy hạnh phúc, như vậy là đủ."

" Em là đồ ngốc hả! Hắn ta đến tận bây giờ vẫn còn oán trách em vì tiền mà bỏ đi, em bây giờ tình nguyện trốn một chỗ nhìn hắn ta cũng không nguyện ý buông sao!?" Quý Minh Phàm tức giận, Điền Mật như vậy khiến anh càng đau lòng.

" Mặc kệ trong lòng anh ấy nghĩ em là loại người gì, em không quan tâm, anh ấy nghĩ như nào cũng được. Chỉ cần anh ấy hạnh phúc."

" Minh Phàm, em hy vọng anh có thể hạnh phúc, anh tốt như vậy nhất định có thể tìm được cô gái thật lòng yêu anh."

Quý Minh Phàm tự giễu cười, gật đầu: " Được, em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh lại đến thăm em."

Nói xong cũng không để ý Điền Mật nhanh chóng rời đi.

Điền Mật xoay người vào nhà, tuy rằng lời nói của cô làm tổn thương đến anh, nhưng mà cô nghi đau dài không bằng đau ngắn, tốt nhất, anh có thể về nước F, có lẽ, thời gian có thể xóa bỏ mọi đau đớn.

Điền Mật nhếch môi, lúc nãy giọng nói 0051 vang lên suýt nữa đánh vỡ bộ dáng thâm tình của cô.

Lúc ở trên đường về 0051 liền nhắc nhở cô nam chủ đi theo, lên tới tận trên tầng, vì vậy cô tương kế tựu kế, để cho nam chủ nghe thấy cô " thâm tình."

Vừa lúc nói xong câu cuối liền nghe âm thanh 0051: " Đinh---- độ hảo cảm nam chủ +5"

Lúc này độ hảo cảm nam chủ đã đến 70, cô đã gieo trong lòng nam chủ hạt giống tên nghi ngờ, chỉ chờ một ngày hạt giống nảy mầm, như vậy độ hảo cảm sẽ tăng không ngừng.

Vốn dĩ Dung Vũ Thần trở về công ty, trong lòng không yên tâm. Trong đầu đều là hình bóng Điền Mật. Buổi tối nhận được điện thoại từ bệnh nói buổi tối có người đàn ông đến làm thủ tục xuất hiện cho cô. Hắn biết Điền Mật chỉ có ngừoi thân là mẹ Điền, ngoài ra không có người thân khác. Như vậy người đàn ông kia là ai? Hắn lái xe tới bệnh viện thấy cô cùng nam nhân anh tuấn lên xe. Hắn biết người đàn ông kia, là tổng giám đốc công ty J, thái tử gia, cấp trên của Điền Mật. Nhưng mà nhìn ánh mắt hắn ta xem điền mật liền biết hắn ta thích cô.

Đi theo họ dưới nhà Điền Mật, hắn không chịu khống chế mà lén lút theo sau. Hắn trốn ở chỗ tối, nghe thấy cô nói. " Thật xin lỗi, cho dù trước kia hay bây giờ em không thể quên được anh ấy, em yêu anh ấy, từ năm mười sáu tuổi, đến bây giờ, không, có lẽ sau này cũng chỉ yêu anh ấy. Em không thể đáp lại tình cảm anh, cho nên anh đừng đối xử tốt với em như vậy." Người cô gọi là " anh ấy" rốt cuộc là ai?

Còn không phải là hắn, họ quen nhau năm mười sáu tuổi.

Hắn lại nghe thấy giọng nói khổ sở của người đàn ông " Nhưng mà hắn ta sắp kết hôn mà?" Đúng vậy hắn đã sắp kết hôn.

" Phải, cho nên em sẽ không làm phiền anh ấy, em chỉ cần nhìn anh ấy hạnh phúc, như vậy là đủ." Em là đồ ngốc!

" Mặc kệ trong lòng anh ấy nghĩ em là loại người gì, em không quan tâm, anh ấy nghĩ như nào cũng được. Chỉ cần anh ấy hạnh phúc." Thật là cô bé siêu ngốc!

Bỗng nhiên hắn muốn xông ra hỏi cô, năm đó, đến cuối đã xảy ra chuyện gì? Không lẽ, không đơn giản như lời Hạ Chỉ nói sao?

Nhưng mà hắn nhịn xuống xoay người rời đi.

Cả ngày không nhìn thấy Dung Vũ Thần, trong lòng Hạ Chỉ bồn chồn, cô rất lo sợ, sợ quang hoàn của nữ chủ Điền Mật, sẽ đem nỗ lực sáu năm của cô, dẫm nát dưới chân.

Vì vậy cô đến nhà riêng của hắn tìm.

" Muộn như vậy còn đến đây, có việc gì?" Trong lòng Dung Vũ Thần rất loạn, hắn không biết nên tin tưởng Điền Mật hay Hạ Chỉ.

Hạ Chỉ mỉm cười, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời: " Cả ngày không gặp được anh, trong lòng em thấy nhớ."

" Đúng lúc anh có việc muốn hỏi em." Nói xong Dung Vũ Thần nghiêng người để Hạ Chỉ vào.

Trong lòng Hạ Chỉ thầm nói không tốt, chẳng lẽ điền mật nói với anh chuyện năm đó.

" Lúc trước, em nói Điền Mật bảo em đưa tiền cho cô ấy, sau đó rời đi, trừ bỏ việc này, em còn làm chuyện khác không?"

Hạ Chỉ hoảng sợ, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển,: " Sao cơ? Cô ta nói gì với anh sao? Vũ Thần, chúng mình ở bên nhau 6 năm, anh còn không tin em ư?" Vẻ mặ Hạ Chỉ khổ sở, trong mắt đong đầy nước.

Dung Vũ Thần áy náy, chính là vẫn muốn biết tất cả mọi việc năm ấy: " Anh không có hoài nghi em, anh chỉ là muốn biết chi tiết."

" Lúc trước em đi tìm cô ta, muốn nhìn xem, rốt cuộc là cô gái như nào mà lại chiếm được trái tim anh, yêu thích cô ta đến mức chống đối người trong nhà. Chính là sau khi cô ta nhìn thấy em, nói với em, cô ta chỉ cần tiền, cho cô ta tiền,cô ta lập tức rời khỏi anh. Lúc đó em biết cô ta cần tiền vì mẹ cô ta phát bệnh. Em nghĩ cũng không có bao nhiêu, cho nên cho cô ta, lại giúp cô ta đưa mẹ ra nước ngoài phẫu thuật. Chính là như vậy! Nếu anh không tin có thể đi hỏi cô ta thử! Hỏi cô ta, lúc trước có hải em buộc cô ta rời đi không!" Nói xong Hạ Chỉ lau nước mắt chạy đi.

Dung Vũ Thần không có đuổi theo, bởi vì đã không còn trách Điền Mật, cho nên, biết cô vì cần tiền chữa bệnh cho mẹ mà rời đi hắn.

Hắn biết gia cảnh Điền Mật không tốt, hắn cũng nghĩ tới giúp đỡ Điền Mật, chính là Điền Mật không muốn, hắn cũng không có biện pháp.

"Đinh -- nam chủ độ hảo cảm +10, độ hảo cảm 80, ký chủ cố lên."

Nghe thấy 0051 nhắc nhở, tuy rằng không biết nam chủ vì cái gì đột nhiên lại cộng thêm 10 độ hảo cảm, nhưng là cô vân vui vẻ tiếp nhân.

Lần nữa gặp Dung Vũ Thần đã là một tuần sau.

Cô làm bạn gái Quý Minh Phàm cùng anh tham gia bữa tiệc ở thành phố Q, hầu như các nhà giàu ở đây đều sé tham gia. Mấy ngày nay Quý Minh Phàm dường như đã nghi thông suốt, anh nói, anh sẽ đem Điền Mật trở thành em gái. Anh đối với cô tốt, Điền Mật bất đắc dĩ chỉ phải mặc anh.

Hôm nay Điền Mật cố ý trang điểm, nghe nói chủ tịch hạ thị, cũng chính là cha của Hạ Chỉ và Điền Mật cũng sẽ tham gia. Hôm nay cô cố ý mặc bộ sườn xám màu trắng thêu chỉ vàng xẻ nửa chân. Tóc buộc cao, dùng một cây trâm cố định. Cũng không đeo hoa tai, nhìn tự tin trẻ trung. Cô trang điểm nhìn, thân thể này có bảy phần giống mẹ Điền, mà Điền Mật đến làm thay đổi số liệu, khiến cho Điền Mật bây giờ có chín phần giống mẹ Điền.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện