Editor: Nguyễn Thủy

Mói xong, Dung Vũ Thần xốc lên chăn Điền Mật, định ôm cô.

Điền Mật cố gắng mở mắt lắc đầu: " Không cần, bên ngoài cạnh TV có hòm thuốc, bên trong có thuốc hạ sốt, anh lấy giúp tôi là được." Cô nói chuyện có phần cố sức, sau đó liền nhắm mắt lại.

Dung Vũ Thần nhìn cô khó chịu như vậy trước sau đều thấy nên đi bệnh là mới được. cũng khôg hỏi cô đồng ý hay không, trực tiếp bế cô ra xe.

Tới bệnh viện bác sĩ kiểm tra, sốt 40 độ, nếu tới muộn, chỉ sợ sẽ thành viêm phổi.

Trong lòng Điền Mật oán thầm, 0051, em thật độc ác! Bởi vì Điền Mật không có ăn cơm chưa, Dung Vũ Thần liền gọi điện cho thư ký mua một suất cháo thịt nạc mang đến. Thư ký cho dù thấy kỳ lạ cũng không dám chậm trễ. đến bệnh viện, thư ký tròn mắt. Đây không phải người thiết kế áo cưới cho Hạ tiểu thư sao? Tổng tài sao lại ở cùng cô ta.

Không để ý đến thư ký nghi ngờ cùng tò mò, Dung Vũ Thần nhận lấy cháo thịt nạc liền đuổi thư ký đi.

Mạch máu Điền Mật quá nhỏ, lúc vừa mới châm kim liền sưng lên, không có cách nào, đánh phải chuyển sang tay phải, tay phải cắm hai lần cũng chưa được, trong mắt dung vũ thần đầy lửa giận nhìn y tá. Trong mắt cảnh cáo rõ ràng, nếu cô camw sia lần nữa liền biến đi.

dứoi áp lực, cuối cùng y tá cũng cắm được kim châm

dung vũ thần nhìn tay điền mật, nghĩ nghĩ, ngồi xuống mép giường, định đút điền mật ăn.

"Tôi tự ăn được rồi." Điền Mật vươn tay trái đi tiếp.

Dung Vũ Thần chuyển bát, điền mật không câm đưuọc.

Điền Mật giương mắt nhìn hắn, trong mắt mang theo nghi hoặc. Bởi vì nguyên nhân chưa hạ sốt, mặt Điền Mật vẫn là hồng hồng, mặc kệ do số liệu, vẫn là bộ dáng ký thể, đều lớn lên rất đẹp, thậm chí có thể nói là tinh xảo.

Dung Vũ Thần bị Điền Mật nhìn đến xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: " Tay cô không có phương tiện." Sau đó tầm mắt có chút lập loè, bên tai thoáng có chút hồng: " Cô cho rằng tôi muốn đút cho cô sao? Còn không phải trách y tá trưởng kia, vậy mà đem tay cô đâm tới sưng lên." Dung Vũ Thần ngữ khí ác liệt, lại như tự lấy cớ cho mình.

Dung Vũ Thần như vậy lại có vài phần giống 6 năm trước.

Điền Mật trong mắt hiện lên ý cười, sau đó gật gật đầu: "Kia, liền phiền toái anh."

Sau khi uống cháo, dưới sự giúp đỡ của Dung Vũ Thần mà uống cháo.

" Cảm ơn anh, a.... Dung tiên sinh." Điền Mật định gọi A Thần nhưng nhớ tới thái độ lúc trưa của Dung Vũ Thần.

Cô nghĩ, lần này phải ngược nam chủ mới được.

Nghe thấy Điền Mật gọi mình Dung tiên sinh, Dung Vũ Thần thoáng khó chịu, nhưng nhớ đến là hắn muốn xóa sạch quan hệ của họ, cô kêu hắn Dung tiên sinh, cũng không có gì sai.

" Không cần cảm ơn." ngữ khí dung vũ thần cứng đò.

" đinh-- độ hảo cảm nam chủ +5, độ hảo cảm 50."

Điền Mật không ngừng cố gắng: " Về phần tiền thuốc men, tôi quên không mang tiền, còn có điện thoại, qua mấy hôm nữa sẽ giả cho anh." Giọng nói cô yếu ớt, suy nghĩ lại nói thêm: " Hay Fung tiên sinh lưu lại số thẻ ngân hàng đi, tôi không gặp anh liền có thể chuyển khoản, Hôm nay thật làm phiền Dung tiên sinh, không làm tốn thời gian anh nữa."

Điền Mật nói khiến ánh mắt Dung Vũ Thần tối sầm. hắn nhìn ra, Điền Mật thật sự muốn phân rõ giới hạn với hắn. Đây là điều hắn muốn không phải sao.

" Tiền thuốc không cần giả, coi như công cô nấu cơm trưa nay. tôi đi đây." Nói Dung Vũ Thần giống như chạy trốn mà rời đi.

" Đinh ---- độ hảo cảm nam chủ +5, độ hảo cảm 55."

Điền Mật nhìn bóng dáng Dung Vũ thần biến mất, gợi lên khoe môi, hắn đúng là trong ngoài không đồng nhất.

Nguyên nhân do phát sốt lại uống thuốc, Điền Mật mệt rã rời, thay đổi tư thế thoải mái, nhắm mắt lại, bình yên đi vào giấc ngủ.

Lại lần nữa tỉnh lại, đã là gần tối, y tá trưởng mang bữa tối tớicho cô. Vừa thấy bữa tối liền biết không do bệnh viện cung cấp. Điền Mật trong lòng cười thầm, nam chủ này, thật là có chút đáng yêu đâu.

Ăn xong bữa tối, Điền Mật mượn điện thoại của y tá trưởng gọi điện thoại cho Quý Minh Phàm.

Quý Minh Phàm từ buổi chiều bắt đầu gọi điện thoại cho Điền Mật vẫn luôn không ai bắt máy, chủ yếu là khi Điền Mật bị Dung Vũ Thần ôm đi bệnh viện, không có mang di động. Sau đó Quý Minh Phàm lại đi nhà Điền Mật tìm gọi cô. Cửa đều bị anh gõ gần hỏng.

Nhận được điện thoại của cô, Quý Minh Phàm lập tức chạy đến bệnh viện, vừa thấy cô liền rống lờn: " Em sinh bệnh cũng không gọi cho anh! còn không mang theo điện thoại mà đi ra ngoài, em muốn anh lo lắng chết sao!"

Nhìn thấy Quý Minh Phàm thở hổn hển, vẻ mặt lo lắng, Điền Mật cười lấy lòng: " Thời điểm ra ngoài quên không mang theo, do buổi chiều em phát sốt, không sao đâu, hạ sốt, tý nữa có thể xuất viện rồi."

Quý Minh Phàm không yên tâm sờ sờ Điền Mật cái trán, phát hiện thật sự không nóng, lúc này mới yên lòng: " Anh đi làm thủ tục xuất vuện cho em."

Trên xe, Quý Minh Phàm trong chốc lát nhìn cô một chút, trong chốc lát lại nhìn một chút, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Điền Mật có chút buồn cười: "Anh muốn nói gì vậy?"

Quý Minh Phàm có chút xấu hổ ho nhẹ một chút: "Cái kia, ai đưa em tới bệnh viện?"

"Dung Vũ Thần."

"Vì sao là hắn?!" Giọng nói Quý Minh Phàm chút đề cao, mang theo bất mãn.

"Lúc ấy anh ta ở nhà em mà!"

Quý Minh Phàm lập tức dừng xe, đem xe dừng một bên, nếu không phải thắt dây an toàn, đầu Điền Mật nhất định đập về phía trước. xoa xoa xương quai xanh bị dây an toàn cọ vào, trừng mắt nhìn Quý Minh Phàm.

" Anh làm gì vậy?"

Quý Minh Phàm nhìn cô, trong mắt mang theo khổ sở, Điền Mật liền không tức giận.

" Hai người, có phải.... muốn quay lại?" Quý Minh Phàm dường như không tìm được giọng nói của mình, mỗi một chữ nói ra đều khó khăn.

"Còn không có, vốn dĩ hôm nay em hẹn anh ấy, chỉ là muốn giải thích sự tình năm đó. Nhưng mà anh ấy nói không cần. Sau đó, em phát sốt, anh ta hảo tâm đưa em đến bệnh viện mà thôi."

"Hả, ừ, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!" Quý Minh Phàm đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, lộ ra khuôn mặt tươi cười tới. Sau đó khởi động xe, đưa Điền Mật về nhà.

Điền Mật nhìn Quý Minh Phàm như vậy, có chút rối rắm, đến cuối, muốn giải quyết như thế nào đây? Trong cốt truyện, Quý Minh Phàm yêu Điền Mật, cũng khiến cô thật cảm động, chính là, Điền Mật từ đầu đến cuối đều yêu Dung Vũ Thần.

Quý Minh Phàm không yên tâm Điền Mật, trực tiếp đem cô đưa đến cửa nhà, Điền Mật quay đầu lại xem anh: "Anh vào nhà ngồi một lúc đi, em, có chuyện muốn nói với anh."

Quý Minh Phàm nhìn ánh mắt Điền Mật, không muốn nghe, chính là, anh thở dài, nở nụ cười không tự nhiên: "Hôm nào rồi nói sau, em nghỉ ngơi cho tốt, anh trước, đi trước."

" Minh Phàm."

Thân mình Quý Minh Phàm cứng đờ, dừng bước chân nhưng không dám quay đầu lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện