Editor: Misali

Sau đó, mọi người cảm thấy bữa cơm này giống như Hồng Môn Yến.

Vừa bắt đầu nghe chị dâu nhỏ nói tới vấn đề kia... Da gà nổi hết lên... Còn Gun thì có được điều mình muốn, rất hài lòng ngồi thẳng lên, nhìn mọi người: "Không muốn ăn nữa sao?" Anh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Mười phút nữa bắt đầu tập luyện tiếp buổi chiều, không muốn ăn thì đi chuẩn bị sớm đi."

!!!!

Mẹ kiếp, phải ăn nhanh lên!

Chuyện sau này thì tính sau, sống qua tối nay đã!

Vì vậy, sau khi Gun gọi đồ ăn mang tới thì gian phòng chỉ còn lại anh và Đồng Niên.

Một dì đi vào, dọn dẹp những hộp cơm và đồ uống trên bàn, đi lướt qua Đồng Niên thì tò mò nhìn cô, sau đó nở nụ cười rồi gật đầu với cô. Đây chính là cô gái duy nhất xuất hiện ở đây... Thật hiếm khi...

Đồng Niên nhìn lại, cười ngượng ngùng, nghĩ rằng người ta đang ghét cô vì ăn chậm...

Cơm hộp chỉ là phần ăn bình thường, có món mặn, bên trên là hai miếng rau cải để trang trí, vậy là xong. Khi Đồng Niên đang ăn, mắt không ngừng liếc nhìn Gun.

Anh ăn cơm rất nhanh, không giống như những người kia vừa ăn vừa nói chuyện.

Hơn nữa dường như anh không để ý xem món ăn có những gì, có hợp khẩu vị hay không, cảm giác chính là chuyện ăn cơm đối với anh mà nói chỉ là cần thiết phải lấp đầy bụng, nhanh chóng giải quyết, để đi làm việc quan trọng.

So với lúc này, có lẽ bữa cơm tất niên hôm đó thì biểu hiện của anh đã tốt lắm rồi.

Còn chú ý tới tốc độ ăn của các vị trưởng bối, thỉnh thoảng ăn vài miếng, rồi lại ngừng.

"Ăn không ngon à?" Gun để đũa xuống, nhận ra cô vẫn chưa ăn.

"Không có," Cô lắc đầu, không dám nói chính mình đang chê bai bữa ăn này, chỉ có thể bỏ đũa xuống, nói với anh: "Em không đói bụng."

"Không đói?" Anh nhìn đồng hồ, bây giờ đã là bảy giờ.

"...Không, không đâu, trước khi em tới đây đã ăn rất nhiều bánh ngọt, nên không đói bụng nữa." Cô bắt đầu nói nhảm.

Anh cũng không hỏi nhiều.

Cầm áo khoác của mình trên ghế, ý nói cô và anh cùng ra khỏi phòng họp.

Cô vội cầm balo đeo lên lưng, đi theo anh ra khỏi phòng họp, đi qua một phòng toàn máy tính. Mới vừa rồi còn chào hỏi cô, mấy người kia lúc này đã đeo tai nghe màu đen, tay trái gõ bàn phím, tay phải nhấn chuột, hết sức chăm chú nhìn lên màn hình trước mặt.

"Đi qua, đi qua đi."

"Phù vương, người nào chơi phù vương?"

"Tôi chơi, tôi chơi."

"Cậu đánh ở giữa hay là đánh phụ?"

...

"Tôi đánh ở chỗ này, bảo vệ tôi là có thể đến tháp rồi."

"Trước mặt không có ai hả?"

"Mẹ kiếp, 2700 con dơi thì đánh thế nào được?"

"Mẹ kiếp đội bên kia mạnh quá."

"Tôi đi đây, 30 phút nữa quay lại dẫn mọi người tới đó."

...

Nghe hoàn toàn không hiểu.

Cảm thấy tất cả mọi người không còn quan tâm tới thế giới bên ngoài trò chơi này.

Dĩ nhiên, ngoại trừ nhóm của Dt ra, còn một nhóm này đang ngồi họp xung quanh một chiếc bàn tròn trắng, nhóm này đều là tinh anh trong tinh anh của K&K, phải tham gia vòng loại kỷ niệm 15 năm Mật Thất Phong Bạo của Trung Quốc. Tối nay đội trưởng mới trở về từ Mỹ, đang tiến hành họp trước khi thi đấu...

Cô hiếu kỳ nhìn, có cảm giác mình đang bước vào một thế giới khác.

Gun cảm giác bước chân của cô dừng lại, quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt long lanh nhìn với vẻ tò mò, rất giống trẻ con, bỗng nhiên cảm thấy rất giống như mấy đứa em gái trong nhà.

Anh đưa tay ra, giữ đầu cô quay lại: "Đi nào."

"Hả?" Cô bật thốt lên, "Sớm vậy sao?"

Nói xong, cảm thấy hối hận, lầm bầm giải thích: "Chúng ta... có thể tiếp tục thảo luận về chuyện phần mềm kia..." Cái gì cũng được, chỉ cần nán lại một lát, cô đã không gặp anh một tháng rồi mà...

Mấy thành viên đang họp đều không tập trung chỉ lắng tai nghe đối thoại giữa hai người.

Gun liếc nhìn về phía đó, mấy người kia lập tức ngồi nghiêm chỉnh, như không nghe thấy gì.

Từ nhỏ đến lớn, anh vốn không thích phụ nữ cứ bám theo, nhưng hiển nhiên, quá khứ của anh đều là người ta theo đuổi, đã phải chịu nhiều tiếng xấu. Mấy cô gái kia, mỗi người đều có ưu thế, đều có kỹ xảo riêng, mà cô gái trước mặt này lại không hề có chút kỹ xảo nào...

Anh nhìn rõ vẻ mong đợi trên mặt cô.

Chính là mong đợi... có thể ở đây lâu hơn một chút.

"Muốn ở lại bao lâu?" Anh rốt cuộc cũng lên tiếng.

"Một tiếng được không?" Cô lập tức vui vẻ hẳn lên, "Tám giờ, tám giờ vẫn chưa muộn, em về đến nhà mới tám giờ rưỡi."

"Có thể, nhưng tôi không có thời gian ở lại với em." Anh nói.

"Không sao." Cô đáp.

Chỉ cần được ở bên cạnh anh là được rồi, cô nghĩ.

Gun suy tư vài giây.

Để cô ở lại khu làm việc dĩ nhiên không được, có lẽ sẽ bị mấy thành viên thay nhau hỏi thăm, hay là trực tiếp đi đến khu nhà ở tránh bớt phiền phức, ở đó trước mười giờ cũng không có ai.

Anh cứ nghĩ như vậy, xem như là chấp nhận, đưa cô ra khỏi khu làm việc.

Đồng Niên ngây ngốc đi theo sau, tiếp tục nhìn đông nhìn tây, nhìn khắp nơi trong câu lạc bộ của anh. Sau khu tập luyện là hai phòng họp, mấy phòng làm việc, còn có mấy phòng giải trí rất lớn, và phòng truyền thống.

Bên trong cửa kính có rất nhiều huy chương và cúp.

Những thứ kia trên Baidu vẫn thường dùng để hình dung lời của anh, chân thật hiện ra trước mắt, bây giờ nhìn vào, thật sự thấy xúc động.

Cô bất tri bất giác, đi theo vào một tòa cao ốc khác.

Hành lang rất dài, hình như là đi từ khu làm việc vào khu nhà ở? Cô lặng lẽ nhìn cửa hai bên, đến khi người trước mặt dừng bước ở căn phòng thứ hai bên trái.

Anh lấy thẻ phòng ra, quẹt một cái, đẩy cửa vào.

"Đây là phòng dành cho khách," Anh giới thiệu qua, "Có ba máy tính, không có pass, có thể dùng thoải mái. Một tiếng nữa, tôi tới tìm em."

Hả? Đồng Niên ngây người, nhìn gian phòng tối om: "Em có thể...đi cùng anh không?"

Em không cần...Dùng máy tính đâu

"Em sẽ không quấy rầy anh." Cô nói tiếp, "Thật mà. Anh muốn làm gì thì làm, em có thể ngồi cạnh anh chơi điện thoại, không cần máy tính." Cô nói xong, hơi ủy khuất ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đang đứng quay lưng về phía đèn hành lang.

"Đi với tôi?"

Gun hơi buồn cười, nhỏ giọng xác nhận với cô: "Em nói là... muốn vào phòng của tôi sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện