Editor: Misali
Hội nghị qua điện thoại kết thúc.
Do đã trải qua một chuyến bay dài, nên Gun thấy hơi nhức mỏi lưng, không có hứng thú đi ăn, nhìn cô gái ngồi bên cạnh đang bối rối gần mười phút rồi, có lẽ phải tạm thời bỏ qua ý định trở về phòng ngủ, xoa xoa thái dương: "Có ai không?"
"Lão đại," trợ lý lập tức hưng phấn kêu lên, "Anh họp xong rồi hả?"
"Gọi bọn 97 tới đây, mang cho anh hai hộp cơm."
"Không thành vấn đề!"
Ba phút sau, mấy người kia ôm một phần cơm của mình, lần lượt đi vào.
Khi nhìn thấy Đồng Niên, ánh mắt bỗng sáng lên, dáng vẻ "lại được gặp chị dâu rồi" nhìn rất phấn khích. Sau đó nhìn thấy hai chữ "Tới đây" trên tường kính lại rối rít nhìn nhau, thầm trao đổi ánh mắt.
Chuyện này... Lão đại có sở thích mới hả...
Dù thế nào cũng không thấy là hai người họ đang đùa nhau chứ? ...
Gun ngồi chiếc ghế duy nhất ở phía đầu bàn hội nghị, Đồng Niên ngồi sát cửa sổ, ngay bên cạnh anh. Đến khi 17,18 người đến đều đã ngồi xuống, trên bàn đều trải đầy rất nhiều hộp cơm, MacDonald, KFC, đồ cay...
Có hai nam trợ lý mang đến toàn bộ đồ uống bày trên bàn.
Không khí nhất thời sôi nổi hẳn lên.
Đây chính là lần đầu tiên lão đại cùng với chị dâu, ăn cơm cùng mọi người trong câu lạc bộ, so với lúc ăn tại nhà hàng sau cuộc thi đấu là hoàn toàn khác, ở đây là hang ổ K&K đó.
Gun nhìn ánh mắt gian xảo của mọi người, vẻ ngoài thì nở nụ cười nhưng trong lòng thì không, lấy ra trong túi một viên kẹo trái cây.
Đặt lên bàn.
Nhất thời, không một tiếng động.
Đồng Niên vẫn cầm chặt chiếc điện thoại, trong đầu không ngừng nghĩ mấy chữ "chân siêu dài", "chảy máu mũi", "cô gái ngực lớn", tay nắm chặt lại đến trắng bệch...
Thật sự chưa bao giờ mất mặt như vậy...
Vẫn là trước mặt anh...
Trên mặt bàn kính, có người dùng điện thoại gõ một cái, làm cô tỉnh lại.
Đồng Niên ngẩng đầu lên, thấy Gun đang lục tìm trong đống kẹo lấy ra một viên màu xanh, ném về phía cô. Viên kẹo trái cây lướt qua mặt bàn, từ từ rơi xuống trước mặt cô.
Gun nhướng mày, ra hiệu cho cô ăn kẹo.
"Ừ..." Đồng Niên chậm rãi bỏ điện thoại xuống, ngoan ngoãn cầm viên kẹo lên, lột vỏ bỏ vào miệng.
Mọi người giương mắt nhìn, há hốc mồm, bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi...
Vậy, vậy, vậy,
Lão đại đang...dỗ chị dâu sao?!
Gun nhận ra mọi người vẫn đang nhìn chăm chú, tầm mắt đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại ở Demo: "Anh nhớ là lúc cậu đo phản ứng tay, cậu đã xếp thứ ba từ dưới lên phải không?"
"Cái đó..." Demo cảm thấy ngày tốt lành của mình đã hoàn toàn chấm dứt, "Lão đại, thực ra một tháng nay em đều tập rất chăm chỉ mà..."
Không phải còn có người đứng thứ hai và thứ nhất từ dưới lên ư, sao nhất định phải chọn mình để giáo huấn chứ...
"Thật sao?" Gun chọn một viên kẹo tím, chậm rãi lột vỏ ra cho vào miệng cắn.
"Thật mà! Lão đại! Phần mềm kia đã đo phản ứng hiện giờ của em là 201 đó!"
Mọi người bó tay, tiếc nuối nhìn Demo.
Còn dám khai ra, trong khi của đội trưởng đo được là 106.
"Hử? Sao anh nhớ của Dt là 106?" Quả nhiên Gun đã nêu ra thành tích của Dt.
"..." Demo đập đầu xuống bàn, "Lão đại, em sai rồi..."
Gun cũng không vội nói thêm, cắn nát viên kẹo, ăn ngon lành.
Mọi người cầm đũa, ống hút, thìa, dĩa, yên tĩnh chờ đợi xem ai sẽ là kẻ xui xẻo tiếp theo, sẽ bị đặc biệt điểm danh...
Bỗng nhiên, người ngồi gần Đại Ma Đầu nhất, khẽ giơ tay lên.
"Em có thể hỏi một chuyện không?" Đồng Niên nói.
Tầm mắt Gun nhìn sang cô: "Nói đi."
Mọi người rơi nước mắt.
Chị dâu đúng là chị dâu, trong nháy mắt là có thể giải vây
"Phần mềm đo phản ứng là cái gì?"
Gun cảm thấy giải thích quá phiền phức, nhìn lướt qua đám người tìm ra một người: "97, giải thích."
"À, à," 97 chỉnh lại mắt kính của mình, "Thật ra thì chúng em đều phải dùng phần mềm đo phản ứng tay, phần mềm này rất đơn giản, có thể dùng để chơi đó, chị dâu. Chính là khi mở phần mềm ra, trong tai nghe sẽ có một giọng nói, rồi lập tức ấn chuột, để kiểm tra tốc độ phản ứng của tay, "Ồ..." Đồng Niên suy nghĩ một lát, "106 là mili giây sao?"
"Không sai, chính là mili giây."
1 giây = 1000 mili giây.
201 cũng không phải là thấp a... Cô rất kinh ngạc với tốc độ kia.
Rồi nghĩ tới tốc độ của Dt, càng thấy thật không thể tưởng tượng nổi.
"Vậy tại sao phải nghe giọng nói kia? Không thể đổi cách khác sao? Mọi người chơi game đều phải dựa vào âm thanh để làm việc à?" Cô đã xem qua rất nhiều video tranh tài, biết có một vài thứ rất quan trọng - chính là tốc độ của mắt và tay.
Dĩ nhiên biết chỉ là biết mà thôi... còn thao tác thì rất ít
"À..." 97 cười gượng, "Đúng vậy, cho nên bình thường đều dùng để vui vẻ một chút, không biết là ai đã upload lên mạng, mọi người đều ganh đua lẫn nhau, hơn hẳn mấy phần mềm nhỏ khác."
Tiện thể, bị Đại Ma Đầu dùng để hành hạ mọi người...
"Vậy... Có thể làm một phần mềm, có thể đo cả về phản ứng của mắt và tay. Chẳng hạn như phần mềm vừa bắt đầu, cả trang đều là màu xanh lá cây, sau đó thay đổi dần thành màu xanh dương-" Cô nghĩ ra, "Quy tắc của nó là màu sắc bắt đầu thay đổi thì phải nhanh chóng nhấn chuột, có phải trực tiếp hơn không?"
Mọi người kinh ngạc đến ngây người ra.
Trời ơi...
Chị dâu... như vậy là muốn...làm gì...
Muốn tạo công cụ để lão đại hành hạ chúng em sao? Nghe thật quá biến thái!!!!
Điều đó trái lại khiến Gun bị hấp dẫn hơn.
"Đã từng có rồi," Dt ngồi ở trong góc chợt lên tiếng, "Người Hàn Quốc vẫn thường dùng, phần mềm này rất nhỏ."
"Hử? Có sao?" Gun hỏi ngược lại. "Sao cậu không đưa ra?"
Đưa ra làm gì? Để hành hạ mọi người hả? Dt không đáp, bình tĩnh rũ mắt xuống, tiếp tục ăn Hamburger.
"Như vậy đi," Đồng Niên tiếp tục suy nghĩ, "Chúng ta có thể làm một phiên bản tốt hơn. Ví dụ như biến hóa một trăm màu sắc? Bởi vì thời gian thay đổi một màu rất ngắn sẽ không đo được."
Gun lại cảm thấy có ý nghĩa: "Một trăm? Không ngừng kích thích thần kinh sao?"
"Nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, màu sắc thay đổi một lần, sẽ phải nhanh chóng nhấn chuột, ghi lại thời gian, lấy trung bình số liệu của một trăm lần tính ra, có phải tốt hơn không?" Đồng Niên không biết anh có thấy hứng thú với việc này hay không.
"Không tệ," Ngón tay Gun nhẹ nhàng gõ lên huyệt thái dương, càng nghĩ càng thú vị, "Có thể thử xem."
"Anh thích không?" Cô lập tức trở nên vui vẻ, "Vậy tối nay em trở về sẽ làm cho anh, ngày mai sẽ có!"
...
...
Không cần đâu!!!! Chị dâu à!!!!
Mọi người có thể tưởng tượng ra tương lai mỗi khi Gun muốn giày vò, tự bản thân sẽ tìm đến cái phần mềm cẩu huyết kia, trừng mắt, trong lòng không ngừng run sợ mà nhấn chuột.
Sau đó còn bị các loại xử phạt về thể xác, dùng cách xử phạt về thể xác, dùng cách xử phạt về thể xác...
"À đúng rồi," Cô nhẹ giọng hỏi, "Anh có cần thêm bảng xếp hạng không? Có thể xếp hàng mỗi ngày, thoạt nhìn rất dễ dàng."
Gun "Hả" một tiếng, càng cảm thấy không tệ. Anh đứng lên khỏi ghế, chậm rãi đi tới bên cạnh Đồng Niên, khom lưng, đưa tay đặt lên vai phải của cô: "Rất thông minh."
Anh...đang khen cô sao?
Hơi ấm trên vai... Trong nháy mắt làm đốt cháy tất cả suy nghĩ của cô.
Toàn sức chú ý đều ngưng tụ trên vai cô cùng với cánh tay của anh.
Thình thịch...
Thật là gần...
Thình thịch...
Khoảng cách thật là gần...
Lông mi của anh rất dài... Phải nhìn thật kỹ...
"Còn gì nữa không?" Anh hạ thấp giọng, dẫn dụ cô, "Hử?"
"...," Mặt cô ửng hồng, mắt không tự chủ được nhìn xuống, không ngừng vo vo vỏ kẹo trong tay, "Chỉ cần...nếu tìm cách, có thể làm được rất nhiều phiên bản, đa dạng một chút, mọi người...chơi sẽ không chán..."
Chị dâu à!!!!
...
...
Chúng em không phải chơi! Mà là bị chơi a!!!!
Mọi người đồng loạt nhìn Dt, đội trưởng!! Chúng em không thể sống được nữa!!!
Hội nghị qua điện thoại kết thúc.
Do đã trải qua một chuyến bay dài, nên Gun thấy hơi nhức mỏi lưng, không có hứng thú đi ăn, nhìn cô gái ngồi bên cạnh đang bối rối gần mười phút rồi, có lẽ phải tạm thời bỏ qua ý định trở về phòng ngủ, xoa xoa thái dương: "Có ai không?"
"Lão đại," trợ lý lập tức hưng phấn kêu lên, "Anh họp xong rồi hả?"
"Gọi bọn 97 tới đây, mang cho anh hai hộp cơm."
"Không thành vấn đề!"
Ba phút sau, mấy người kia ôm một phần cơm của mình, lần lượt đi vào.
Khi nhìn thấy Đồng Niên, ánh mắt bỗng sáng lên, dáng vẻ "lại được gặp chị dâu rồi" nhìn rất phấn khích. Sau đó nhìn thấy hai chữ "Tới đây" trên tường kính lại rối rít nhìn nhau, thầm trao đổi ánh mắt.
Chuyện này... Lão đại có sở thích mới hả...
Dù thế nào cũng không thấy là hai người họ đang đùa nhau chứ? ...
Gun ngồi chiếc ghế duy nhất ở phía đầu bàn hội nghị, Đồng Niên ngồi sát cửa sổ, ngay bên cạnh anh. Đến khi 17,18 người đến đều đã ngồi xuống, trên bàn đều trải đầy rất nhiều hộp cơm, MacDonald, KFC, đồ cay...
Có hai nam trợ lý mang đến toàn bộ đồ uống bày trên bàn.
Không khí nhất thời sôi nổi hẳn lên.
Đây chính là lần đầu tiên lão đại cùng với chị dâu, ăn cơm cùng mọi người trong câu lạc bộ, so với lúc ăn tại nhà hàng sau cuộc thi đấu là hoàn toàn khác, ở đây là hang ổ K&K đó.
Gun nhìn ánh mắt gian xảo của mọi người, vẻ ngoài thì nở nụ cười nhưng trong lòng thì không, lấy ra trong túi một viên kẹo trái cây.
Đặt lên bàn.
Nhất thời, không một tiếng động.
Đồng Niên vẫn cầm chặt chiếc điện thoại, trong đầu không ngừng nghĩ mấy chữ "chân siêu dài", "chảy máu mũi", "cô gái ngực lớn", tay nắm chặt lại đến trắng bệch...
Thật sự chưa bao giờ mất mặt như vậy...
Vẫn là trước mặt anh...
Trên mặt bàn kính, có người dùng điện thoại gõ một cái, làm cô tỉnh lại.
Đồng Niên ngẩng đầu lên, thấy Gun đang lục tìm trong đống kẹo lấy ra một viên màu xanh, ném về phía cô. Viên kẹo trái cây lướt qua mặt bàn, từ từ rơi xuống trước mặt cô.
Gun nhướng mày, ra hiệu cho cô ăn kẹo.
"Ừ..." Đồng Niên chậm rãi bỏ điện thoại xuống, ngoan ngoãn cầm viên kẹo lên, lột vỏ bỏ vào miệng.
Mọi người giương mắt nhìn, há hốc mồm, bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi...
Vậy, vậy, vậy,
Lão đại đang...dỗ chị dâu sao?!
Gun nhận ra mọi người vẫn đang nhìn chăm chú, tầm mắt đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại ở Demo: "Anh nhớ là lúc cậu đo phản ứng tay, cậu đã xếp thứ ba từ dưới lên phải không?"
"Cái đó..." Demo cảm thấy ngày tốt lành của mình đã hoàn toàn chấm dứt, "Lão đại, thực ra một tháng nay em đều tập rất chăm chỉ mà..."
Không phải còn có người đứng thứ hai và thứ nhất từ dưới lên ư, sao nhất định phải chọn mình để giáo huấn chứ...
"Thật sao?" Gun chọn một viên kẹo tím, chậm rãi lột vỏ ra cho vào miệng cắn.
"Thật mà! Lão đại! Phần mềm kia đã đo phản ứng hiện giờ của em là 201 đó!"
Mọi người bó tay, tiếc nuối nhìn Demo.
Còn dám khai ra, trong khi của đội trưởng đo được là 106.
"Hử? Sao anh nhớ của Dt là 106?" Quả nhiên Gun đã nêu ra thành tích của Dt.
"..." Demo đập đầu xuống bàn, "Lão đại, em sai rồi..."
Gun cũng không vội nói thêm, cắn nát viên kẹo, ăn ngon lành.
Mọi người cầm đũa, ống hút, thìa, dĩa, yên tĩnh chờ đợi xem ai sẽ là kẻ xui xẻo tiếp theo, sẽ bị đặc biệt điểm danh...
Bỗng nhiên, người ngồi gần Đại Ma Đầu nhất, khẽ giơ tay lên.
"Em có thể hỏi một chuyện không?" Đồng Niên nói.
Tầm mắt Gun nhìn sang cô: "Nói đi."
Mọi người rơi nước mắt.
Chị dâu đúng là chị dâu, trong nháy mắt là có thể giải vây
"Phần mềm đo phản ứng là cái gì?"
Gun cảm thấy giải thích quá phiền phức, nhìn lướt qua đám người tìm ra một người: "97, giải thích."
"À, à," 97 chỉnh lại mắt kính của mình, "Thật ra thì chúng em đều phải dùng phần mềm đo phản ứng tay, phần mềm này rất đơn giản, có thể dùng để chơi đó, chị dâu. Chính là khi mở phần mềm ra, trong tai nghe sẽ có một giọng nói, rồi lập tức ấn chuột, để kiểm tra tốc độ phản ứng của tay, "Ồ..." Đồng Niên suy nghĩ một lát, "106 là mili giây sao?"
"Không sai, chính là mili giây."
1 giây = 1000 mili giây.
201 cũng không phải là thấp a... Cô rất kinh ngạc với tốc độ kia.
Rồi nghĩ tới tốc độ của Dt, càng thấy thật không thể tưởng tượng nổi.
"Vậy tại sao phải nghe giọng nói kia? Không thể đổi cách khác sao? Mọi người chơi game đều phải dựa vào âm thanh để làm việc à?" Cô đã xem qua rất nhiều video tranh tài, biết có một vài thứ rất quan trọng - chính là tốc độ của mắt và tay.
Dĩ nhiên biết chỉ là biết mà thôi... còn thao tác thì rất ít
"À..." 97 cười gượng, "Đúng vậy, cho nên bình thường đều dùng để vui vẻ một chút, không biết là ai đã upload lên mạng, mọi người đều ganh đua lẫn nhau, hơn hẳn mấy phần mềm nhỏ khác."
Tiện thể, bị Đại Ma Đầu dùng để hành hạ mọi người...
"Vậy... Có thể làm một phần mềm, có thể đo cả về phản ứng của mắt và tay. Chẳng hạn như phần mềm vừa bắt đầu, cả trang đều là màu xanh lá cây, sau đó thay đổi dần thành màu xanh dương-" Cô nghĩ ra, "Quy tắc của nó là màu sắc bắt đầu thay đổi thì phải nhanh chóng nhấn chuột, có phải trực tiếp hơn không?"
Mọi người kinh ngạc đến ngây người ra.
Trời ơi...
Chị dâu... như vậy là muốn...làm gì...
Muốn tạo công cụ để lão đại hành hạ chúng em sao? Nghe thật quá biến thái!!!!
Điều đó trái lại khiến Gun bị hấp dẫn hơn.
"Đã từng có rồi," Dt ngồi ở trong góc chợt lên tiếng, "Người Hàn Quốc vẫn thường dùng, phần mềm này rất nhỏ."
"Hử? Có sao?" Gun hỏi ngược lại. "Sao cậu không đưa ra?"
Đưa ra làm gì? Để hành hạ mọi người hả? Dt không đáp, bình tĩnh rũ mắt xuống, tiếp tục ăn Hamburger.
"Như vậy đi," Đồng Niên tiếp tục suy nghĩ, "Chúng ta có thể làm một phiên bản tốt hơn. Ví dụ như biến hóa một trăm màu sắc? Bởi vì thời gian thay đổi một màu rất ngắn sẽ không đo được."
Gun lại cảm thấy có ý nghĩa: "Một trăm? Không ngừng kích thích thần kinh sao?"
"Nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, màu sắc thay đổi một lần, sẽ phải nhanh chóng nhấn chuột, ghi lại thời gian, lấy trung bình số liệu của một trăm lần tính ra, có phải tốt hơn không?" Đồng Niên không biết anh có thấy hứng thú với việc này hay không.
"Không tệ," Ngón tay Gun nhẹ nhàng gõ lên huyệt thái dương, càng nghĩ càng thú vị, "Có thể thử xem."
"Anh thích không?" Cô lập tức trở nên vui vẻ, "Vậy tối nay em trở về sẽ làm cho anh, ngày mai sẽ có!"
...
...
Không cần đâu!!!! Chị dâu à!!!!
Mọi người có thể tưởng tượng ra tương lai mỗi khi Gun muốn giày vò, tự bản thân sẽ tìm đến cái phần mềm cẩu huyết kia, trừng mắt, trong lòng không ngừng run sợ mà nhấn chuột.
Sau đó còn bị các loại xử phạt về thể xác, dùng cách xử phạt về thể xác, dùng cách xử phạt về thể xác...
"À đúng rồi," Cô nhẹ giọng hỏi, "Anh có cần thêm bảng xếp hạng không? Có thể xếp hàng mỗi ngày, thoạt nhìn rất dễ dàng."
Gun "Hả" một tiếng, càng cảm thấy không tệ. Anh đứng lên khỏi ghế, chậm rãi đi tới bên cạnh Đồng Niên, khom lưng, đưa tay đặt lên vai phải của cô: "Rất thông minh."
Anh...đang khen cô sao?
Hơi ấm trên vai... Trong nháy mắt làm đốt cháy tất cả suy nghĩ của cô.
Toàn sức chú ý đều ngưng tụ trên vai cô cùng với cánh tay của anh.
Thình thịch...
Thật là gần...
Thình thịch...
Khoảng cách thật là gần...
Lông mi của anh rất dài... Phải nhìn thật kỹ...
"Còn gì nữa không?" Anh hạ thấp giọng, dẫn dụ cô, "Hử?"
"...," Mặt cô ửng hồng, mắt không tự chủ được nhìn xuống, không ngừng vo vo vỏ kẹo trong tay, "Chỉ cần...nếu tìm cách, có thể làm được rất nhiều phiên bản, đa dạng một chút, mọi người...chơi sẽ không chán..."
Chị dâu à!!!!
...
...
Chúng em không phải chơi! Mà là bị chơi a!!!!
Mọi người đồng loạt nhìn Dt, đội trưởng!! Chúng em không thể sống được nữa!!!
Danh sách chương