Ở một khu phố nhỏ.
Lạc Ân Nghiên một thân váy vóc phẳng phiu, chiếc váy màu xanh lam làm nổi bật lên vẻ đẹp tuyệt diệu của cô.

Bước ra từ một tiệm Beauty Make, đây là nơi mà cô chọn để trang điểm, sửa soạn cho buổi tối ngày hôm nay.
Vốn là một người không thích đắp một lớp phấn dày trên mặt, nhưng không hiểu tại sao hôm nay Lạc Ân Nghiên lại muốn mình ăn diện đẹp một chút.

Mặc dù cô không trang điểm quá nổi bật, nhưng với gương mặt này lại không vì thế mà mất đi vẻ đẹp ấy.
Nhìn lại bản thân qua camera điện thoại, cô mỉm cười hài lòng, nhìn qua xem giờ trên màn hình điện thoại.

Lúc này, có lẽ Âu Thành Triệu vẫn chưa tan làm, thôi thì muốn tạo một bất ngờ cho cậu, muốn cậu là người đầu tiên thấy dáng vẻ này của cô.

Lạc Ân Nghiên nhanh chóng vẫy một chiếc xe taxi lại.
- ---------------------
Bên này Âu Thành Triệu ngồi trên bộ ghế sofa, tay cầm lấy cốc trà nóng nhâm nhi, húp từng ngụm.
Trước mặt cậu là Châu Ái Nghi, cô khoanh hai tay lại, ánh mắt nhìn cậu hoàn toàn là sự tức giận.
“Tại sao đột nhiên lại không đến nữa? Làm chị chuẩn bị xong lại không đến? Ăn bữa cơm với em mà thấy khó khăn quá đấy!”
“Em có hẹn!”
Châu Ái Nghi nhếch môi cười khinh.
“À, hẹn với Lạc Ân Nghiên chứ gì? Bữa đó con nhỏ đó chưa hẹn em nên em mới chấp nhận đi với chị, bây giờ có hẹn rồi liền bỏ lơ chị à?”
Âu Thành Triệu cười trừ, tay bỏ cốc trà trên tay xuống bàn.

Môi bặm lại thoải mái nhấm nháp vị trà tươi mát còn trong miệng.
“Có lẽ vậy!”
“Haizzzz, làm hoà nhanh đấy, chị thấy giống như em với cô ta đã yêu thật rồi vậy?”
“Yêu gì chứ?” Giọng nói lạnh nhạt của Âu Thành Triệu vang lên, có thể nghe bên trong chứa đầy sự châm chọc cùng khinh thường.
“Mong là em sẽ chơi nổi Lạc Ân Nghiên, cô ta không phải dạng vừa, không phải như các cô gái mà em đã từng đùa giỡn đâu.

Đừng để đến lúc nào đó, em lại là người chơi không nổi đấy!”

Nghe câu nói đáng cười mà Châu Ái Nghi nói, Âu Thành Triệu cất lên tiếng cười nhỏ.

Cậu cũng không đáp lại câu nói của cô mà chỉ dửng dưng nhìn lên trần nhà.
Về phía Châu Ái Nghi, trước khi cô nói ra câu ấy cô thật sự cũng đã từng có suy nghĩ, đứa em trai non nớt này của mình thật sự có thể bị Lạc Ân Nghiên dày vò.

Không phải cô không tin cậu, nhưng khi thấy những hành động trong lúc Âu Thành Triệu nằm viện, cô liền cảm thấy hơi lo lắng trong lòng.

Cậu là người chưa bao giờ thật lòng với ai, cũng không biết yêu ai là gì, nếu lần này Âu Thành Triệu thật sự động lòng với Lạc Ân Nghiên thì cô tin rằng cậu sẽ thật sự không chống nổi.
Nhìn khuôn mặt thản nhiên của cậu, Châu Ái Nghi có thể thấy được bên trong gương mặt ấy là sự mệt mỏi cùng tâm sự của cậu.
- ------------------
Lúc này.
Dưới sảnh công ty xuất hiện một cô gái có vóc dáng thanh mảnh, mái tóc màu nâu nhẹ còn có cài một cái kẹp hoa trên đầu.

Cả sảnh công ty, ai cũng phải há hốc mồm nhìn cô không thôi, Lạc Ân Nghiên mặc váy màu xanh lam nhìn cô như một cô tiên giáng trần vậy, khiến bao người ở dưới thế gian phải đổ gục, chỉ muốn không thể một phát trao đi trái tim của mình cho cô.
Lạc Ân Nghiên mỉm cười đi lại quầy tiếp tân.

Giọng nói ngọt ngào vang lên.
“Âu Thành Triệu còn ở đây chứ?”
“Còn ạ! Sếp Lạc cứ đi lên đi ạ!”
Mặc dù cô không hay đi đến công ty này nhưng mọi người ở đây ai cũng biết Lạc Ân Nghiên chính là con gái cưng của Lạc tổng Lạc Minh Đông.
Lạc Ân Nghiên nghe thế thì gật đầu nhanh chân đi vào thang máy.

Sau khi chuẩn bị tươm tất xong tất cả cô liền không nhanh không chậm chạy tới đây, không hiểu sao Lạc Ân Nghiên rất móng ngóng Âu Thành Triệu thấy bộ dạng xinh đẹp này của mình.

Cô đứng trong thang máy, hồi hộp thở ra từng hơi nặng trĩu, ổn định lại tâm trí của mình.
Một tiếng ting vang lên.
Thang máy nhanh chóng được mở ra.


Lạc Ân Nghiên nhẹ nhàng đi ra khỏi thang máy, bấy giờ trên hành lang cũng có vài nhân viên đi qua đi lại.

Thấy cô ai cũng phải trợn mắt bất ngờ, họ lễ phép cúi đầu chào, ánh mắt không nhịn được khi đi xa vẫn ngoái lại nhìn cô không rời.
Chỉ vài bước, Lạc Ân Nghiên đã đi đến trước của phòng làm việc của Âu Thành Triệu.

Tay vốn chuẩn bị đưa lên mở cửa, muốn bất ngờ ập vào cho cậu giật mình, thì bỗng nhiên cô lại nghe được một giọng nói quen thuộc đến nổi mà không thể quên.

Đôi môi đang cong lên vui vẻ thì tự dưng dần dần được hạ xuống, bàn tay cũng bỏ khỏi cái cần gạt cửa.

Lạc Ân Nghiên chậm rãi cúi đầu, yên tĩnh nghe cuộc trò chuyện bên trong.
“Lạc Ân Nghiên có vẻ chưa biết em nhúng tay vào công ty cô ta nhỉ?”
Vừa nghe đến câu này, cô đứng bên ngoài, thân thể cứng đờ, cô cảm thấy như có ai đó đang bóp chặt vào cổ họng mình vậy, hoàn toàn hít thở không thông.

Tay đặt bên người một trận run rẫy không thôi, cô cố gắng kiềm lại bản thân đang lo sợ của mình, áp tai vào cửa.

Một giọng nói mập mờ của Âu Thành Triệu vang lên, dù căn phòng này cách âm rất tốt.

Nhưng với không khí tĩnh lặng của dãy hành lang lúc này, Lạc Ân Nghiên vẫn có thể nghe được cuộc trò chuyện rõ ràng.
“Không biết! Chị ta làm sao biết được chứ, một khi em đã ra tay thì không có chuyện lộ ra ngoài”
Dừng một chút cậu nói tiếp.
“Chị yên tâm, nếu chị ấy đụng đến chị em sẽ không để yên đâu!”
Châu Ái Nghi nghe cậu nói vậy thì bật cười thành tiếng.
“Chị thấy em chơi đùa với cô ta khá lâu đấy, thấy thú vị à? Em trai của chị thấy có vừa ý không?”
Cậu không trả lời, thuận tay cầm lấy điếu thuốc rút ra rồi châm lên, ngọn lửa bất chợt cháy lên chưa được một phút sau đó liền tắt lịm đi.

Đưa điếu thuốc lên môi hít một hơi thật dài, khói trắng nhả ra bay lượn lờ trước khuôn mặt điển trai của cậu, gợi lên một vẻ đẹp đào hoa mà ma mị.
Bấy giờ, Âu Thành Triệu mới lên tiếng đáp lại lời nói của Châu Ái Nghi.
“Rất thích, chị ta bây giờ rất say mê em.


Thậm chí còn muốn em dọn tới nhà sống cùng.

Cảm ơn chị cho em một món đồ chơi thú vị như vậy, em hiện tại chơi chưa đủ vẫn còn muốn chơi cùng với cô ta.

Đợi thời cơ thích hợp thì…” Âu Thành Triệu cười, ánh mắt nhếch lên âm hiểm.
Quả thật Lạc Ân Nghiên đã say mê cậu đến phát điên, sự cưng chiều, yêu thương trong một tháng qua của cô.

Cũng đã chứng minh rằng Lạc Ân Nghiên đã yêu cậu rồi.

Cô cũng thừa nhận điều đó ngay trước mặt cậu.

Vậy có thể xem người thắng cuộc trong trò chơi này chính là cậu không?
Cùng khoảng thời gian này.
Lạc Ân Nghiên bên ngoài nghe được hết thảy, cô cảm giác bây giờ thân thể mình không thể chống đỡ được nữa.

Cậu đang nói gì vậy? Cậu trêu đùa cô? Cậu chưa chơi đủ? Lỗ tai Lạc Ân Nghiên ù ù chẳng thể nghe rõ được bất cứ âm thanh nào.

Hốc mắt đỏ au nước mắt cô bắt đầu rơi xuống, hoá ra…hoá ra tất cả đều là giả dối, tất cả là lời nói khoa chân múa tay của Âu Thành Triệu.
Vậy mà…vậy mà cô thật sự tin vào điều đó, tin vào lời nói ba hoa giả dối của cậu mà trao đi trái tim non nớt của mình.

Để rồi bây giờ, thứ mà cô nhận lại chính là một câu “chơi không đủ” của cậu ư?
Thật trào phúng! Lạc Ân Nghiên chưa bao giờ cảm thấy mình ngu ngốc yếu đuối như thế này.

Một thân trong hành lang yên ắng, từng giọt nước mắt không kiềm được bắt đầu theo hàng rơi xuống không ngừng.

Khuôn mặt vốn được trang điểm xinh đẹp bây giờ lại bị nhem nhuốc bởi những giọt nước mắt ấy.
Ổn định lại hơi thở gấp gáp, tiếng nấc không kiềm được.

Cô chậm rãi quay người, chân chuẩn bị bước đi, cô muốn đi ra khỏi cái nơi quỷ quái này.

Cái nơi mà khiến thời khắc cô mong muốn nhất tan vỡ, giấc mộng cô hằng tưởng tượng như một chiếc cốc thuỷ tinh bị người ta đập tan nát.

Bỗng nhiên một giọng nói từ phía sau bất ngờ vang lên.

Thanh Nghi bạn thân cô lại đột nhiên xuất hiện.
“Ân Nghiên, cậu làm gì ở đây vậy, đến tìm Âu Thành Triệu sao?”
Lạc Ân Nghiên khựng lại trong chốc lát, đầu cố gắng cúi gằm xuống đất che đi cảm xúc khổ sở của mình.

Nhưng hành động ấy của cô vẫn không qua mắt được Thanh Nghi.
Thanh Nghi bước nhanh lại, hai tay áp vào má ép Lạc Ân Nghiên ngẩng đầu lên đối diện với mình.
Lúc này, cánh của phòng vốn đang im lìm lại bị một sức lực lớn từ bên trong đẩy bật ra.

Âu Thành Triệu đầu tóc lộn xộn cùng khuôn mặt đầy hoảng hốt xuất hiện.

Đôi môi khô khốc, mấp máy không nói thành lời.
“Chị…Ân Nghiên…”
Thanh Nghi lấy làm lạ, nhìn qua biểu cảm hoảng hốt của Âu Thành Triệu và khuôn mặt lấm lem nước mắt của Lạc Ân Nghiên.
“Cậu khóc sao, Âu Thành Triệu bắt nạt cậu à?”
Lạc Ân Nghiên không có trả lời, đầu đang cúi gằm bất ngờ từ từ ngẩn lên.

Đôi mắt đỏ ửng, đôi môi nhợt nhạt bị cắn đến mức ứa máu, bàn tay đưa lên ôm lấy cái trán của mình, tiếng nấc tổn thương ngày càng vang lên dữ dội đến mức không kiềm được.
Giọng nói run rẫy của Lạc Ân Nghiên vang lên giữa bầu không khí yên tĩnh.
“Tôi…thật sự…có chút…hiếu kỳ, đến khi nào cậu mới chơi đủ?”
Thanh Nghi nhíu mày lại khó hiểu.
“Cái gì? Cậu nói gì vậy Ân Nghiên?”
Ánh mắt Lạc Ân Nghiên vẫn nhìn chằm chằm vào cậu không rời, mặc kệ câu hỏi của Thanh Nghi vang bên tai mình.

Về phía Âu Thành Triệu, khi nghe câu hỏi này của cô, bỗng chốc thân thể của cậu như bị đóng băng, lưỡi cứng đơ như ai đó giữ chặt lại khiến cậu không thể nào trả lời được.
Trong vài phút đấy khi thấy cậu không trả lời, Lạc Ân Nghiên nhếch lên một nụ cười trào phúng, cô gật đầu chấp nhận hoàn cảnh của mình.

Cậu đã thừa nhận, đã thừa nhận rồi, cô không cần phải ở đây lâu làm gì cả, những giấc mộng hão huyền của cô cũng bị tan như mây khói.

Cô phải đi, đi xa khỏi cái nơi khiến mình đau đớn đến như vậy, giọng nói cô bây giờ cũng đã trở nên lạnh lùng.
“Ra khỏi đây đừng để tôi gặp lại cậu nữa! Cậu là tên chó chết, cậu khiến tôi ghê tởm, cậu khiến tôi buồn nôn!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện