Edit: LAHong
Kiều Linh Nhi dõi mắt nhìn Ninh Thư đang bụm mặt, trong lòng không kiềm được cơn giận.
Khẳng định là cô ta cố ý, cố ý nháo thành một nùi như vậy.
Hiện tại độ hảo cảm của Việt Ôn Luân đối với cô ta đã giảm xuống, sẽ rất khó để tăng trở lại.
Hơn nữa ý đồ mập mờ đã bị bại lộ. Nếu vẫn tiếp tục ngựa đi đường cũ thì đúng là xấu hổ.
Ninh Thư ngẩng đầu: “Nếu cô thực sự thích Việt Ôn Luân, và Ôn Luân cũng thích cô, vậy hai người hãy đến với nhau đi. Đừng biện minh là bạn bè hay thầy trò gì cả. Tôi nhìn ra được hai người có tình cảm với nhau, không thì vì sao vẫn luôn ở bên cạnh nhau?”
“Tôi có thể thành toàn cho hai người.”
Kiều Linh Nhi giận dữ, mẹ nó ai muốn mi thành toàn? Sau khi trùng sinh, Kiều Linh Nhi muốn vươn lên trở thành người thắng cuộc, bằng không thật uổng phí cơ hội trùng sinh đáng giá ngàn vàng, và cũng thật có lỗi với hệ thống.
Cô ta không thể bị ràng buộc với bất kì tên đàn ông nào. Bởi nếu có, sẽ không thể tiếp tục công lược những nam nhân khác, không thể hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, và hơn cả, những thứ trong tay cô ta ở thời điểm hiện tại sẽ sớm tiêu tan. Quá khứ tiếp tục lặp lại, trở thành một ả diễn viên diễm tục không tên tuổi, dậm chân tại chỗ không thể nổi danh, chỉ nhận một vài vai diễn nhỏ, bị đạo diễn khi dễ, tùy tiện một nhân viên trong đoàn cũng làm khó được cô ta.
Hiện giờ đã có điểm xuất phát tốt hơn, cô ta hạ quyết tâm không thể quay về những tháng ngày xưa cũ. Phải kiên trì tiến về phía trước.
Kiều Linh Nhi rất biết ơn khi có được cơ hội cải vận.
Chỉ cần nhẫn nhịn đạo diễn, chiều chuộng Ảnh đế, sớm hoàn thành bộ phim đầu tiên được vào vai chính.
Chỉ cần vai diễn này tạo tiếng vang, quá khứ u tối trước kia sẽ đi vào dĩ vãng.
Kiều Linh Nhi không tiếp tục cãi cọ với Ninh Thư nữa, tránh đi việc nói dông dài vô nghĩa.
Ninh Thư đưa tay chấm chấm khóe mắt vốn chẳng hề có nước mắt, sau đó một chuyên viên trang điểm đi tới bổ trang cho cô.
“Em đó …” Chị Lý trang điểm không nhịn được than thở: “Vừa rồi em thẳng thắn dễ sợ.”
“Ôi chao…” Ninh Thư thở dài: “Em không muốn thấy Việt Ôn Luân bị đối xử như vậy, chí ít hiện tại em vẫn là bạn gái anh ấy.”
Chuyên viên trang điểm lấy điện thoại ra, phát một đoạn video: “Em xem, chuyện giữa các em chị đều quay lại hết, để chị gửi qua cho em.”
“… Chị Lý, chị làm vậy có kì quá không.” Ninh Thư không nhịn được nói.
Ninh Thư thi thoảng vẫn tán gẫu, trò chuyện cùng những người trong đoàn phim. Sở dĩ cô không có thái độ vênh váo, tính tình lại bình đạm gần gũi nên cũng dễ bắt chuyện.
“Chị thấy em ngốc nên mới cho em, kỳ thật loại tin tức này có thể bán cho mấy trang tạp chí, có thế kiếm lời được ít tiền. Mà loại chuyện này em đừng rêu rao khắp nơi.” Chị Lý tốt bụng nhắc nhở.
“Em không lắm miệng vậy đâu, chị không cần gửi cho em. Chị bán cho mấy tay báo lá cải cũng được, với em không quan trọng. Dù sao chuyện đã vỡ lỡ, em với Việt Ôn Luân sớm muộn cũng chia tay nhau.”
Chị Lý trang điểm bĩu môi: “Em còn hiền chán, nếu đổi lại là người khác đã sớm cho Kiều Linh Nhi kia hai tát vêu mồm.”
“Kiều Linh Nhi thì hay rồi, cầm tinh hồ ly cái quyến rũ đàn ông.”
“Đàn bà chúng ta không giống đàn ông, đàn bà ghét cay ghét đắng một ả lẳng lơ, khác với đàn ông si mê không dứt ra được.”
Ninh Thư cười to: “Thôi bỏ qua chuyện đàn ông với đàn bà đi, qua một thời gian nữa là kết thúc thời gian đóng phim, lúc đó tha hồ nghỉ ngơi.”
“Phải.”
Nhân vật nữ phụ của Ninh Thư bị nam chính tức giận giết chết.
Ngoài ra, cuộc tranh cãi giữa ba người Ninh Thư, Kiều Linh Nhi với Việt Ôn Luân đã bị lan truyền ra ngoài, hơn nữa còn dưới nhiều góc độ khác nhau. Xem ra khi ấy không chỉ có 1 người quay lén.
Ninh Thư hiển nhiên bị dính vào scandal của đoàn phim: nữ chính và nữ phụ xảy ra tranh chấp tình ái với Ảnh đế.
Bộ phim cứ thế thu hút được vô số lượt quan tâm.
Kiều Linh Nhi vò đầu bứt tai, những tin tức này đã làm bẩn danh tiếng của cô ta. Về sau bị người khác soi mói vết nhơ này, đúng là bực chết cô ta rồi.
Hơn nữa hệ thống tiếp tục nhắc nhở, độ hảo cảm lại giảm thêm 5 điểm.
Việt Ôn Luân không thích dính vào thị phi, hiện tại hắn cảm thấy vô cùng bất mãn với cô ta và Mộ Thư Dao.
Mộ Thư Dao kia đúng là hại người hại mình.
Dốt nát ngu xuẩn hết chỗ nói, thực sự cho rằng làm vậy sẽ thu phục được đàn ông hay sao?
Ngược lại đẩy đàn ông ra xa thì đúng hơn.
Muốn có được trái tim đàn ông, cách hạ đẳng chính là ngoan ngoãn phục tùng, cách tốt nhất là giữ thái độ như gần như xa.
Cô ta phải mau mau nghĩ biện pháp làm tăng độ hảo cảm của Việt Ôn Luân, không những thế còn khiến Việt Ôn Luân muốn cầu còn không được.
Thật không biết đời trước làm sao Mộ Thư Dao gặp may mắn đến thế, còn không phải vì dựa vào Việt Ôn Luân hay sao?
Đời này không có mùa xuân ấy đâu, cởi bỏ lớp mặt nạ, bất quá cũng chỉ là một người phụ nữ vô dụng.
…
Kiều Linh Nhi dõi mắt nhìn Ninh Thư đang bụm mặt, trong lòng không kiềm được cơn giận.
Khẳng định là cô ta cố ý, cố ý nháo thành một nùi như vậy.
Hiện tại độ hảo cảm của Việt Ôn Luân đối với cô ta đã giảm xuống, sẽ rất khó để tăng trở lại.
Hơn nữa ý đồ mập mờ đã bị bại lộ. Nếu vẫn tiếp tục ngựa đi đường cũ thì đúng là xấu hổ.
Ninh Thư ngẩng đầu: “Nếu cô thực sự thích Việt Ôn Luân, và Ôn Luân cũng thích cô, vậy hai người hãy đến với nhau đi. Đừng biện minh là bạn bè hay thầy trò gì cả. Tôi nhìn ra được hai người có tình cảm với nhau, không thì vì sao vẫn luôn ở bên cạnh nhau?”
“Tôi có thể thành toàn cho hai người.”
Kiều Linh Nhi giận dữ, mẹ nó ai muốn mi thành toàn? Sau khi trùng sinh, Kiều Linh Nhi muốn vươn lên trở thành người thắng cuộc, bằng không thật uổng phí cơ hội trùng sinh đáng giá ngàn vàng, và cũng thật có lỗi với hệ thống.
Cô ta không thể bị ràng buộc với bất kì tên đàn ông nào. Bởi nếu có, sẽ không thể tiếp tục công lược những nam nhân khác, không thể hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, và hơn cả, những thứ trong tay cô ta ở thời điểm hiện tại sẽ sớm tiêu tan. Quá khứ tiếp tục lặp lại, trở thành một ả diễn viên diễm tục không tên tuổi, dậm chân tại chỗ không thể nổi danh, chỉ nhận một vài vai diễn nhỏ, bị đạo diễn khi dễ, tùy tiện một nhân viên trong đoàn cũng làm khó được cô ta.
Hiện giờ đã có điểm xuất phát tốt hơn, cô ta hạ quyết tâm không thể quay về những tháng ngày xưa cũ. Phải kiên trì tiến về phía trước.
Kiều Linh Nhi rất biết ơn khi có được cơ hội cải vận.
Chỉ cần nhẫn nhịn đạo diễn, chiều chuộng Ảnh đế, sớm hoàn thành bộ phim đầu tiên được vào vai chính.
Chỉ cần vai diễn này tạo tiếng vang, quá khứ u tối trước kia sẽ đi vào dĩ vãng.
Kiều Linh Nhi không tiếp tục cãi cọ với Ninh Thư nữa, tránh đi việc nói dông dài vô nghĩa.
Ninh Thư đưa tay chấm chấm khóe mắt vốn chẳng hề có nước mắt, sau đó một chuyên viên trang điểm đi tới bổ trang cho cô.
“Em đó …” Chị Lý trang điểm không nhịn được than thở: “Vừa rồi em thẳng thắn dễ sợ.”
“Ôi chao…” Ninh Thư thở dài: “Em không muốn thấy Việt Ôn Luân bị đối xử như vậy, chí ít hiện tại em vẫn là bạn gái anh ấy.”
Chuyên viên trang điểm lấy điện thoại ra, phát một đoạn video: “Em xem, chuyện giữa các em chị đều quay lại hết, để chị gửi qua cho em.”
“… Chị Lý, chị làm vậy có kì quá không.” Ninh Thư không nhịn được nói.
Ninh Thư thi thoảng vẫn tán gẫu, trò chuyện cùng những người trong đoàn phim. Sở dĩ cô không có thái độ vênh váo, tính tình lại bình đạm gần gũi nên cũng dễ bắt chuyện.
“Chị thấy em ngốc nên mới cho em, kỳ thật loại tin tức này có thể bán cho mấy trang tạp chí, có thế kiếm lời được ít tiền. Mà loại chuyện này em đừng rêu rao khắp nơi.” Chị Lý tốt bụng nhắc nhở.
“Em không lắm miệng vậy đâu, chị không cần gửi cho em. Chị bán cho mấy tay báo lá cải cũng được, với em không quan trọng. Dù sao chuyện đã vỡ lỡ, em với Việt Ôn Luân sớm muộn cũng chia tay nhau.”
Chị Lý trang điểm bĩu môi: “Em còn hiền chán, nếu đổi lại là người khác đã sớm cho Kiều Linh Nhi kia hai tát vêu mồm.”
“Kiều Linh Nhi thì hay rồi, cầm tinh hồ ly cái quyến rũ đàn ông.”
“Đàn bà chúng ta không giống đàn ông, đàn bà ghét cay ghét đắng một ả lẳng lơ, khác với đàn ông si mê không dứt ra được.”
Ninh Thư cười to: “Thôi bỏ qua chuyện đàn ông với đàn bà đi, qua một thời gian nữa là kết thúc thời gian đóng phim, lúc đó tha hồ nghỉ ngơi.”
“Phải.”
Nhân vật nữ phụ của Ninh Thư bị nam chính tức giận giết chết.
Ngoài ra, cuộc tranh cãi giữa ba người Ninh Thư, Kiều Linh Nhi với Việt Ôn Luân đã bị lan truyền ra ngoài, hơn nữa còn dưới nhiều góc độ khác nhau. Xem ra khi ấy không chỉ có 1 người quay lén.
Ninh Thư hiển nhiên bị dính vào scandal của đoàn phim: nữ chính và nữ phụ xảy ra tranh chấp tình ái với Ảnh đế.
Bộ phim cứ thế thu hút được vô số lượt quan tâm.
Kiều Linh Nhi vò đầu bứt tai, những tin tức này đã làm bẩn danh tiếng của cô ta. Về sau bị người khác soi mói vết nhơ này, đúng là bực chết cô ta rồi.
Hơn nữa hệ thống tiếp tục nhắc nhở, độ hảo cảm lại giảm thêm 5 điểm.
Việt Ôn Luân không thích dính vào thị phi, hiện tại hắn cảm thấy vô cùng bất mãn với cô ta và Mộ Thư Dao.
Mộ Thư Dao kia đúng là hại người hại mình.
Dốt nát ngu xuẩn hết chỗ nói, thực sự cho rằng làm vậy sẽ thu phục được đàn ông hay sao?
Ngược lại đẩy đàn ông ra xa thì đúng hơn.
Muốn có được trái tim đàn ông, cách hạ đẳng chính là ngoan ngoãn phục tùng, cách tốt nhất là giữ thái độ như gần như xa.
Cô ta phải mau mau nghĩ biện pháp làm tăng độ hảo cảm của Việt Ôn Luân, không những thế còn khiến Việt Ôn Luân muốn cầu còn không được.
Thật không biết đời trước làm sao Mộ Thư Dao gặp may mắn đến thế, còn không phải vì dựa vào Việt Ôn Luân hay sao?
Đời này không có mùa xuân ấy đâu, cởi bỏ lớp mặt nạ, bất quá cũng chỉ là một người phụ nữ vô dụng.
…
Hôm nay là phân cảnh cuối cùng của Ninh Thư, cô bị nam chính dùng kiếm đâm xuyên lồng ngực.
Cảnh quay bộc lộ vô vàn cảm xúc oán hận cay nghiệt, vai phụ cho đến lúc chết miệng vẫn không ngừng chửi rủa.
Tính cách xấu xa đến mức đó đúng là hiếm thấy, nhân vật này nói chung chỉ dùng làm nền cho nữ chính.
Ninh Thư cảm thấy bản thân đặc biệt phù hợp với kiểu nhân vật phản diện như vậy, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã thành công khiến nam chính há hốc mồm.
Tại sao trên đời này lại có nữ nhân tâm địa ác độc đến thế.
Sau đó đạo diễn hô cắt, Ninh Thư lập tức thu lại cảm xúc, lau nước mắt, đặt thanh kiếm qua một bên: “Tôi đi lấy hộp cơm.”
Không còn nữ phụ, kịch bản dần đi vào hồi kết, nam nữ chính sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.
Ninh Thư không còn cảnh quay, mỗi ngày đều ru rú trong khách sạn, rảnh rỗi liền đắp mặt nạ.
Thời gian qua phơi gió phơi nắng, mỗi ngày đều phủ một lớp trang điểm dày cộp, làn da khó tránh khỏi nổi mụn.
Da mặt rất quan trọng, khi quay cận cảnh, zoom khắp mặt toàn là lỗ chân lông thô to, nhìn trông thấy gớm.
Nhất định phải chăm sóc kĩ khuôn mặt.
Đến lúc toàn bộ đoàn phim đóng máy, mọi người cùng nhau đi ăn liên hoan.
Ninh Thư đảo mắt một vòng khắp bàn ăn, hỏi: “Tại sao Kiều Linh Nhi không đến?”
“Cô ta? Sau khi quay xong, không biết đã đi đâu mất.” Chị Lý bật cười: “Không phải em cũng quay xong sớm sao, vì sao còn ở đây?”
“Tạm thời em chưa có lịch trình gì khác, đợi mọi người quay xong, cùng đi ăn một bữa cơm.” Ninh Thư trả lời.
“Em thật có lòng, bù lại có một số người xem chừng đang đi tìm ai đó.” Chị Lý lắc đầu nói.
Ninh Thư chỉ mỉm cười, nụ cười dẫu tươi nhưng xen lẫn vị đắng.
Ở bên này Ninh Thư tham gia bữa tiệc đóng máy, bên kia Kiều Linh Nhi quả thực đi tìm Việt Ôn Luân.
Thái độ của Việt Ôn Luân đối với Kiều Linh Nhi khá lãnh đạm.
Kiều Linh Nhi im lặng trong lòng, cũng biết đàn ông có đôi lúc cần được theo đuổi, chiều chuộng.
Không còn cách nào khác, muốn công lược tạm thời phải cúi mình chịu đựng.
Kiều Linh Nhi bày ra dáng vẻ luống cuống, nói với Việt Ôn Luân: “Xin lỗi, em biết anh đang giận em.”
“Tôi không giận.” Việt Ôn Luân lạnh nhạt nói.
Đúng là giận thật, dưới sự nhắc nhở của hệ thống, độ hảo cảm của Việt Ôn Luân vẫn tiếp tục giảm.
Thật là…
Độ hảo cảm dễ tăng, thậm chí tăng chóng mặt, nhưng một khi đã giảm, sẽ ngừng trệ giống thang máy bị hỏng.
Chẳng lẽ phải cho hắn xxx thì mới chịu tăng?
Nếu xxx, cơ thể sẽ xuất hiện dấu vết của người đàn ông kia, trở thành vật sở hữu của riêng hắn.
Điều Kiều Linh Nhi muốn chính là khiến tâm trí đàn ông muốn có cô ta nhưng không thể toại nguyện. Không quan hệ thể xác, vậy mới không thuộc về bất kì người đàn ông nào.
Danh sách chương