Đối với chuyện phát sinh giữa Kiều Linh Nhi và Việt Ôn Luân, Ninh Thư vẫn một mực thờ ơ, lãnh đạm.
Dù đôi cẩu nam nữ này có làm trò chim chuột trước mắt cô, Ninh Thư cũng chỉ ngồi im một chỗ, vô cùng hợp tác mà xem kịch.
Bởi vì cô không yêu hắn, cho nên trong lòng không có cảm xúc gì đặc biệt.
Người yêu cũng chỉ là cách gọi, đại diện cho danh phận, không thể bắt ép người ta chịu trách nhiệm đến cùng, dù sao họ cũng đã thay lòng rồi.
Từng có người nhắc nhở Ninh Thư, phải thường xuyên để mắt tới bạn trai mình, đề phòng người khác cướp mất. Ninh Thư chỉ mỉm cười, đáp: không cần thiết. Sau đó họ nói cô còn non lắm.
Non lắm? Hahaha, Ninh Thư chống nạnh cười lớn.
Việt Ảnh đế nán lại trong đoàn phim một thời gian khá dài, lí do ở lại rất chính đáng: để tiện chăm lo bạn gái.
Ninh Thư không nhịn được trợn trắng mắt, sao luôn lấy bà đây làm bia đỡ đạn vậy hả.
Khinh người vừa phải thôi.
Việt Ôn Luân ở cùng đoàn phim hơn 1 tháng, trong khoảng thời gian này, Việt Ôn Luân luôn nhìn Kiều Linh Nhi bằng ánh mắt đắm đuối mê say.
Ngược lại Kiều Linh Nhi vẫn giữ thái độ trước sau như một, không nóng không lạnh.
Cô ta một mực gọi Việt Ôn Luân là sư phụ, muốn giữ nguyên quan hệ thầy trò như cũ.
Sở dĩ Kiều Linh Nhi tỏ thái độ như gần như xa là bởi vì, độ hảo cảm của Việt Ôn Luân đã sớm đạt mức tối đa. Việt Ôn Luân đã hoàn toàn yêu cô ta rồi.
Nhân lúc rảnh rỗi, Ninh Thư lén chụp vài tấm ảnh ái muội giữa hai người họ.
Cô nghĩ mãi không thông, tại sao Việt Ôn Luân dễ dàng yêu Kiều Linh Nhi như thế.
Chẳng lẽ là do thiếu thốn tình cảm? Ninh Thư cảm thấy bản thân cũng là người thiếu thốn tình cảm. Từ nhỏ đến lớn cô đều ở trong bệnh viện, đờ đẫn ngốc nghếch suốt nhiều năm, âu thiếu thốn tình cảm cũng phải.
Thật không dễ để yêu một ai đó.
Phải chăng cô đã bị vô cảm?
Đúng là ông trời trêu ngươi.
Rõ ràng ai cũng biết Việt Ôn Luân rất có vấn đề, thế nhưng Ninh Thư vẫn nhẫn nhịn chịu đựng không nói một câu. Trước tình cảnh này, mọi người trong đoàn phim chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Cho đến một hôm Việt Ôn Luân bắt buộc phải trở lại quay phim, không thể trễ nải hơn nữa, trước lúc đi hắn còn không quên dặn dò Kiều Linh Nhi phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Với Ninh Thư, hắn chỉ nói qua loa một câu cố lên.
Ninh Thư đột nhiên gào toáng lên: “Ôn Luân, anh hết tình cảm với em rồi sao, có phải anh muốn chia tay với em không, ai cũng nói anh thích Kiều Linh Nhi, có đúng như vậy không hảaa?”
Tiếng gào chói tai này khiến Việt Ôn Luân giật nảy mình, đồng thời cũng thu hút ánh nhìn xung quanh.
Việt Ôn Luân bắt lấy cổ tay Ninh Thư, trầm giọng nói: “Cô làm gì thế? Nhỏ giọng thôi, đừng làm trò hề trước mặt người khác, có ý thức đây là đâu không?”
Ninh Thư bụm mặt lại: “Em không thể chịu nổi được nữa. Em không thể tiếp tục giả câm giả điếc nhìn anh ân cần với Kiều Linh Nhi, thật sự em chịu không nổi.”
“Đủ rồi, đừng nhiễu sự nữa, biết điều chút đi.” Việt Ôn Luân mất kiên nhẫn, giọng nói rít qua kẽ răng: “Mọi người đang nhìn đấy.”
Xung quanh ai nấy đều chỉ trỏ, hóng chuyện phía bên này.
Ninh Thư càng hung hăng càn quấy: “Trước đó em vẫn liều mạng nhẫn nhịn, nhưng giờ quá sức chịu đựng mất rồi. Anh sắp sửa chia tay em, rồi vui vẻ bên Kiều Linh Nhi có phải không?”
“Thôi đi.” Việt Ôn Luân để ý ánh mắt những xung quanh, Ninh Thư quậy một trận như vậy, khiến chút áy náy trong hắn thoáng chốc tiêu tan.
Ninh Thư tiếp tục nói: “Trước đó, em vờ như không thấy anh và Kiều Linh Nhi cùng nhau cười cười nói nói, không trách móc anh một lời. Nhưng vì sao anh lại vô tâm, đối xử ân cần với Kiều Linh Nhi ngay trước mắt em, không thèm nhìn em lấy một lần.”
Kiều Linh Nhi thấy động tĩnh bên này liền vội vàng đi tới, nói với Ninh Thư: “Chị Mộ đừng gây ồn ào nữa, nơi này nhiều người để ý như vậy sẽ dễ chuốc lấy phiền phức. Em cam đoan em với anh ấy không có gì mờ ám, nếu có thì cũng chỉ là tình cảm thầy trò, chị đừng làm rộn kẻo anh ấy bị bẽ mặt.”
Kiểu Linh Nhi tỏ vẻ là người hiểu rõ đại cục, làm nổi bật Ninh Thư là người nông cạn, cố tình gây sự.
Ninh Thư không hề dè chừng, dù sao cô cũng không cần lấy lòng Việt Ôn Luân.
Nếu không làm loạn thì không phải là cô, mà gặp oan ức đương nhiên phải mở mồm đòi công lý. Ai đời làm chuyện mờ ám, bị phát hiện lại còn không cho người khác nói mình?
Hiện tại dáng vẻ của Ninh Thư như giọt nước tràn ly.
Dù có gây sự thì cô vẫn là người có lý.
Ninh Thư đáp trả Kiều Linh Nhi: “Cô đúng là một kẻ vong ân bội nghĩa. Ôn Luân chăm sóc cho cô, dìu dắt cô là bởi vì anh ấy thích cô. Nếu cô không thật lòng thích anh ấy, không thể đáp lại tình cảm của anh ấy thì đừng nhẫn tâm trêu đùa anh ấy.”
Ninh Thư nói thẳng toẹt không chừa cho người ta chút mặt mũi nào, Kiều Linh Nhi nhanh chóng đỏ bừng mặt.
“Đủ rồi, còn muốn làm loạn tới khi nào nữa, tôi thích Kiều Linh Nhi bao giờ, đầu óc cô có vấn đề à, tôi cấm cô không được ăn nói linh tinh nữa.” Việt Ôn Luân thấp giọng quát, ánh mắt lộ rõ sự uy hiếp.
Ninh Thư căn bản không hề để tâm đến sự uy hiếp của hắn, cô không sợ hắn đòi chia tay, vì đằng nào hai người cũng chia tay.
“Chị Mộ hiểu lầm rồi.” Đôi mắt Kiều Linh Nhi đỏ ửng lên: “Anh chị đừng vì em mà cãi nhau, thật sự em với anh ấy chỉ là …”
“Là gì, là bạn à, là tình cảm thầy trò đơn thuần à? Việt Ôn Luân bỏ bê công việc, đến đoàn làm phim ở những một tháng, hằng ngày đều quan tâm đến cô, thậm chí còn tặng cả suất nữ chính vốn dĩ là của tôi cho cô, cô bảo đây là tình bạn à? Nếu không phải là yêu, vậy cô giải thích cho tôi, vì cớ gì Việt Ôn Luân gạt tôi sang một bên chẳng hề quan tâm? Kiều Linh Nhi, cô chiếm được tiện nghi thì đừng khoe mẽ, mạnh miệng.”
Bà đây phải chọc thủng bộ mặt giả tạo của mi.
Mi muốn chơi trò mập mờ? Ta chơi tới bến với mi.
Mẹ nó, cảm giác này thật cmn sảng khoái.
Kiều Linh Nhi không nghĩ tới Ninh Thư không kiêng dè ai mà tiếp tục nói huơu nói vượn, không nhịn được nói: “Chị Mộ, chị nhất định phải làm anh ấy mất mặt mới chịu dừng sao?”
“Người mất mặt là tôi mới đúng, tôi biết rõ Ôn Luân thích cô, nhưng cô lại lợi dụng tình cảm của anh ấy, từ tay anh ấy cướp lấy vai diễn vốn thuộc về tôi, sau đó chiếm lấy sự quan tâm của anh ấy.” Ninh Thư bụm mặt, thực chất cô ép không ra nước mắt, chỉ đành đưa tay che mặt giả vờ mếu máo khóc lóc.
Sắc mặt Việt Ôn Luân hiện giờ rất khó coi, một là do Ninh Thư tự tiện vạch trần tâm tư sâu kín của hắn, hai là Kiều Linh Nhi trước mặt nhiều người phủ nhận tâm ý của hắn.
Việt Ôn Luân thực sự không chịu nổi sự bàn tán của mọi người xung quanh, quay đầu bỏ đi.
Kiều Linh Nhi vô cùng khổ tâm, bởi hệ thống vừa thông báo độ hảo cảm của Việt Ôn Luân đột ngột giảm xuống 10 điểm.
Tình cảm đạt ngưỡng tối đa, ví như tình sâu như biển, làm sao có thể giảm xuống được?
Hệ thống trực tiếp giải đáp thắc mắc: “Tình cảm của con người có thể thay đổi. Tốt nhẩt cô đừng ra mặt vào lúc này, có lẽ là do cô phủ nhận tình cảm của Việt Ôn Luân trước mặt nhiều người, khiến hắn không vui.”
Kiều Linh Nhi đau đầu như búa bổ, nếu về sau không lấy được tình cảm của Việt Ôn Luân, phải chăng chỉ còn cách cho hắn nếm chút ngon ngọt?
Chỉ hận Mộ Thư Dao ngu ngốc kia đã tự ý phơi bày sự thật, đẩy cô ta vào thế hết sức bị động.
Nếu vụ này bị đồn ra ngoài, thanh danh của cô ta bị nhúng chàm, làm sao mà công lược được những người khác.
Quá sai lầm khi nghĩ Mộ Thư Dao khoan dung, độ lượng như mấy mẻ chính thất.
Cứ như vậy bất ngờ tung ra một chiêu làm độ hảo cảm của Việt Ôn Luân giảm xuống.
Kiều Linh Nhi cảm thấy khá xấu hổ, cũng may chuyện này vẫn còn khả năng cứu vãn được. Nếu không, cô ta phải đối mặt với Việt Ôn Luân thế nào đây?
Dù đôi cẩu nam nữ này có làm trò chim chuột trước mắt cô, Ninh Thư cũng chỉ ngồi im một chỗ, vô cùng hợp tác mà xem kịch.
Bởi vì cô không yêu hắn, cho nên trong lòng không có cảm xúc gì đặc biệt.
Người yêu cũng chỉ là cách gọi, đại diện cho danh phận, không thể bắt ép người ta chịu trách nhiệm đến cùng, dù sao họ cũng đã thay lòng rồi.
Từng có người nhắc nhở Ninh Thư, phải thường xuyên để mắt tới bạn trai mình, đề phòng người khác cướp mất. Ninh Thư chỉ mỉm cười, đáp: không cần thiết. Sau đó họ nói cô còn non lắm.
Non lắm? Hahaha, Ninh Thư chống nạnh cười lớn.
Việt Ảnh đế nán lại trong đoàn phim một thời gian khá dài, lí do ở lại rất chính đáng: để tiện chăm lo bạn gái.
Ninh Thư không nhịn được trợn trắng mắt, sao luôn lấy bà đây làm bia đỡ đạn vậy hả.
Khinh người vừa phải thôi.
Việt Ôn Luân ở cùng đoàn phim hơn 1 tháng, trong khoảng thời gian này, Việt Ôn Luân luôn nhìn Kiều Linh Nhi bằng ánh mắt đắm đuối mê say.
Ngược lại Kiều Linh Nhi vẫn giữ thái độ trước sau như một, không nóng không lạnh.
Cô ta một mực gọi Việt Ôn Luân là sư phụ, muốn giữ nguyên quan hệ thầy trò như cũ.
Sở dĩ Kiều Linh Nhi tỏ thái độ như gần như xa là bởi vì, độ hảo cảm của Việt Ôn Luân đã sớm đạt mức tối đa. Việt Ôn Luân đã hoàn toàn yêu cô ta rồi.
Nhân lúc rảnh rỗi, Ninh Thư lén chụp vài tấm ảnh ái muội giữa hai người họ.
Cô nghĩ mãi không thông, tại sao Việt Ôn Luân dễ dàng yêu Kiều Linh Nhi như thế.
Chẳng lẽ là do thiếu thốn tình cảm? Ninh Thư cảm thấy bản thân cũng là người thiếu thốn tình cảm. Từ nhỏ đến lớn cô đều ở trong bệnh viện, đờ đẫn ngốc nghếch suốt nhiều năm, âu thiếu thốn tình cảm cũng phải.
Thật không dễ để yêu một ai đó.
Phải chăng cô đã bị vô cảm?
Đúng là ông trời trêu ngươi.
Rõ ràng ai cũng biết Việt Ôn Luân rất có vấn đề, thế nhưng Ninh Thư vẫn nhẫn nhịn chịu đựng không nói một câu. Trước tình cảnh này, mọi người trong đoàn phim chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Cho đến một hôm Việt Ôn Luân bắt buộc phải trở lại quay phim, không thể trễ nải hơn nữa, trước lúc đi hắn còn không quên dặn dò Kiều Linh Nhi phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Với Ninh Thư, hắn chỉ nói qua loa một câu cố lên.
Ninh Thư đột nhiên gào toáng lên: “Ôn Luân, anh hết tình cảm với em rồi sao, có phải anh muốn chia tay với em không, ai cũng nói anh thích Kiều Linh Nhi, có đúng như vậy không hảaa?”
Tiếng gào chói tai này khiến Việt Ôn Luân giật nảy mình, đồng thời cũng thu hút ánh nhìn xung quanh.
Việt Ôn Luân bắt lấy cổ tay Ninh Thư, trầm giọng nói: “Cô làm gì thế? Nhỏ giọng thôi, đừng làm trò hề trước mặt người khác, có ý thức đây là đâu không?”
Ninh Thư bụm mặt lại: “Em không thể chịu nổi được nữa. Em không thể tiếp tục giả câm giả điếc nhìn anh ân cần với Kiều Linh Nhi, thật sự em chịu không nổi.”
“Đủ rồi, đừng nhiễu sự nữa, biết điều chút đi.” Việt Ôn Luân mất kiên nhẫn, giọng nói rít qua kẽ răng: “Mọi người đang nhìn đấy.”
Xung quanh ai nấy đều chỉ trỏ, hóng chuyện phía bên này.
Ninh Thư càng hung hăng càn quấy: “Trước đó em vẫn liều mạng nhẫn nhịn, nhưng giờ quá sức chịu đựng mất rồi. Anh sắp sửa chia tay em, rồi vui vẻ bên Kiều Linh Nhi có phải không?”
“Thôi đi.” Việt Ôn Luân để ý ánh mắt những xung quanh, Ninh Thư quậy một trận như vậy, khiến chút áy náy trong hắn thoáng chốc tiêu tan.
Ninh Thư tiếp tục nói: “Trước đó, em vờ như không thấy anh và Kiều Linh Nhi cùng nhau cười cười nói nói, không trách móc anh một lời. Nhưng vì sao anh lại vô tâm, đối xử ân cần với Kiều Linh Nhi ngay trước mắt em, không thèm nhìn em lấy một lần.”
Kiều Linh Nhi thấy động tĩnh bên này liền vội vàng đi tới, nói với Ninh Thư: “Chị Mộ đừng gây ồn ào nữa, nơi này nhiều người để ý như vậy sẽ dễ chuốc lấy phiền phức. Em cam đoan em với anh ấy không có gì mờ ám, nếu có thì cũng chỉ là tình cảm thầy trò, chị đừng làm rộn kẻo anh ấy bị bẽ mặt.”
Kiểu Linh Nhi tỏ vẻ là người hiểu rõ đại cục, làm nổi bật Ninh Thư là người nông cạn, cố tình gây sự.
Ninh Thư không hề dè chừng, dù sao cô cũng không cần lấy lòng Việt Ôn Luân.
Nếu không làm loạn thì không phải là cô, mà gặp oan ức đương nhiên phải mở mồm đòi công lý. Ai đời làm chuyện mờ ám, bị phát hiện lại còn không cho người khác nói mình?
Hiện tại dáng vẻ của Ninh Thư như giọt nước tràn ly.
Dù có gây sự thì cô vẫn là người có lý.
Ninh Thư đáp trả Kiều Linh Nhi: “Cô đúng là một kẻ vong ân bội nghĩa. Ôn Luân chăm sóc cho cô, dìu dắt cô là bởi vì anh ấy thích cô. Nếu cô không thật lòng thích anh ấy, không thể đáp lại tình cảm của anh ấy thì đừng nhẫn tâm trêu đùa anh ấy.”
Ninh Thư nói thẳng toẹt không chừa cho người ta chút mặt mũi nào, Kiều Linh Nhi nhanh chóng đỏ bừng mặt.
“Đủ rồi, còn muốn làm loạn tới khi nào nữa, tôi thích Kiều Linh Nhi bao giờ, đầu óc cô có vấn đề à, tôi cấm cô không được ăn nói linh tinh nữa.” Việt Ôn Luân thấp giọng quát, ánh mắt lộ rõ sự uy hiếp.
Ninh Thư căn bản không hề để tâm đến sự uy hiếp của hắn, cô không sợ hắn đòi chia tay, vì đằng nào hai người cũng chia tay.
“Chị Mộ hiểu lầm rồi.” Đôi mắt Kiều Linh Nhi đỏ ửng lên: “Anh chị đừng vì em mà cãi nhau, thật sự em với anh ấy chỉ là …”
“Là gì, là bạn à, là tình cảm thầy trò đơn thuần à? Việt Ôn Luân bỏ bê công việc, đến đoàn làm phim ở những một tháng, hằng ngày đều quan tâm đến cô, thậm chí còn tặng cả suất nữ chính vốn dĩ là của tôi cho cô, cô bảo đây là tình bạn à? Nếu không phải là yêu, vậy cô giải thích cho tôi, vì cớ gì Việt Ôn Luân gạt tôi sang một bên chẳng hề quan tâm? Kiều Linh Nhi, cô chiếm được tiện nghi thì đừng khoe mẽ, mạnh miệng.”
Bà đây phải chọc thủng bộ mặt giả tạo của mi.
Mi muốn chơi trò mập mờ? Ta chơi tới bến với mi.
Mẹ nó, cảm giác này thật cmn sảng khoái.
Kiều Linh Nhi không nghĩ tới Ninh Thư không kiêng dè ai mà tiếp tục nói huơu nói vượn, không nhịn được nói: “Chị Mộ, chị nhất định phải làm anh ấy mất mặt mới chịu dừng sao?”
“Người mất mặt là tôi mới đúng, tôi biết rõ Ôn Luân thích cô, nhưng cô lại lợi dụng tình cảm của anh ấy, từ tay anh ấy cướp lấy vai diễn vốn thuộc về tôi, sau đó chiếm lấy sự quan tâm của anh ấy.” Ninh Thư bụm mặt, thực chất cô ép không ra nước mắt, chỉ đành đưa tay che mặt giả vờ mếu máo khóc lóc.
Sắc mặt Việt Ôn Luân hiện giờ rất khó coi, một là do Ninh Thư tự tiện vạch trần tâm tư sâu kín của hắn, hai là Kiều Linh Nhi trước mặt nhiều người phủ nhận tâm ý của hắn.
Việt Ôn Luân thực sự không chịu nổi sự bàn tán của mọi người xung quanh, quay đầu bỏ đi.
Kiều Linh Nhi vô cùng khổ tâm, bởi hệ thống vừa thông báo độ hảo cảm của Việt Ôn Luân đột ngột giảm xuống 10 điểm.
Tình cảm đạt ngưỡng tối đa, ví như tình sâu như biển, làm sao có thể giảm xuống được?
Hệ thống trực tiếp giải đáp thắc mắc: “Tình cảm của con người có thể thay đổi. Tốt nhẩt cô đừng ra mặt vào lúc này, có lẽ là do cô phủ nhận tình cảm của Việt Ôn Luân trước mặt nhiều người, khiến hắn không vui.”
Kiều Linh Nhi đau đầu như búa bổ, nếu về sau không lấy được tình cảm của Việt Ôn Luân, phải chăng chỉ còn cách cho hắn nếm chút ngon ngọt?
Chỉ hận Mộ Thư Dao ngu ngốc kia đã tự ý phơi bày sự thật, đẩy cô ta vào thế hết sức bị động.
Nếu vụ này bị đồn ra ngoài, thanh danh của cô ta bị nhúng chàm, làm sao mà công lược được những người khác.
Quá sai lầm khi nghĩ Mộ Thư Dao khoan dung, độ lượng như mấy mẻ chính thất.
Cứ như vậy bất ngờ tung ra một chiêu làm độ hảo cảm của Việt Ôn Luân giảm xuống.
Kiều Linh Nhi cảm thấy khá xấu hổ, cũng may chuyện này vẫn còn khả năng cứu vãn được. Nếu không, cô ta phải đối mặt với Việt Ôn Luân thế nào đây?
Danh sách chương