Ân oán cá nhân không là gì so với danh dự quốc gia, hơn nữa Ngô Tiêm Nhu lại còn là con gái của Ngô chính ủy, xét về công lẫn tư, các cô bắt buộc phải đưa Ngô Tiêm Nhu an toàn trở về.
Lúc ấy Chu Nghĩa đẩy cô ra cũng không phải vì giúp cô tranh giành đàn ông cùng cô gái này.
Có những người được thỏa sức tùy hứng là vì họ được ông trời ưu ái, có nhiều vốn liếng hơn người.
Nào là có người nhà bao bọc như bảo bối, lấy chồng thì được chồng yêu, cuộc sống hoàn mỹ như vậy thì cần gì phải bỏ sức nỗ lực.
Ninh Thư rướn người né đạn, một bên thay băng đạn mới, Tống Dật chỉ tay ra ám hiệu, Ninh Thư gật đầu hiểu rõ.
Vì trên máy bay có gài bom, các cô phải giải quyết nhanh chóng những kẻ còn lại.
Ninh Thư bắn chết một tên, tiếp đó nhảy ra giữa cabin túm lấy Ngô Tiêm Nhu đang bưng cổ chân rồi co giò chạy thẳng.
Nhét Ngô Tiêm Nhu vào tay cảnh sát xong, Ninh Thư lại trở về hỗ trợ Tống Dật.
“Đã giao cho cảnh sát rồi, chúng ta mau rút lui, trên máy bay có bom”.
Cảnh sát đã giải tán toàn bộ hành khách trong sân bay, còn những hành khách trong cabin (con tin) cũng chạy trốn tứ phía, Ninh Thư cùng với Tống Dật tận lực ngăn chặn đám không tặc, câu giờ cho con tin chạy trốn.
Advertisement
Cả hai không ngừng lùi về phía sau, cuối cùng thoát ra khỏi cabin.
Có cảnh sát chi viện, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn nhiều.
Tống Dật thở dài một hơi, nhìn Ngô Tiêm Nhu đang hồn bay phách lạc ở phía trước, bước nhanh qua đó.
Ngô Tiêm Nhu vừa nhìn thấy Tống Dật liền bổ nhào vào lòng hắn khóc lóc.
Ninh Thư chỉ yên lặng đứng từ xa nhìn hai người kia, sau đó liên lạc cho Tiểu Cửu và Lão Lục, nói rằng các cô đã giải cứu Ngô Tiêm Nhu thành công, không cần lái trực thăng và gọi người tới hỗ trợ nữa.
Tiểu Cửu trả lời ‘được’.
Đợi qua một lúc lâu Ninh Thư mới đi tới, nói: “Đã đến lúc phải đi rồi.”
“Đừng khóc nữa, chúng ta đi thôi.” Tống Dật vỗ nhẹ lưng Ngô Tiêm Nhu, Ngô Tiêm Nhu mắt ngậm nước, miệng nở nụ cười: “Vâng đi thôi.”
Có vài sợi tóc rối lòa xòa trước mặt Ngô Tiêm Nhu, dáng vẻ đầu bù tóc rối cộng với nụ cười đáng thương kia làm Tống Dật vô cùng xót xa, hắn mím chặt môi, đưa tay vén tóc cho Ngô Tiêm Nhu.
Ninh Thư: …
Ngô Tiêm Nhu bị trẹo mắt cá chân, cổ chân sưng vù nên không thể đi được, Tống Dật liền bế bổng cô ta rời khỏi sân bay.
Ba người lên xe Jeep, Ninh Thư rất thức thời mà ngồi ở vị trí ghế lái, Tống Dật và Ngô Tiêm Nhu ngồi phía sau.
“Cảm ơn anh đã cứu em.” Ngô Tiêm Nhu nói với Tống Dật.
Vẻ mặt Tống Dật có điểm lạnh nhạt, chỉ ừ một tiếng, không nói thêm gì.
Ngô Tiêm Nhu nhíu mày, cô ta cất công lặn lội đường xa tới đây, đã thế còn bị không tặc khống chế, vậy mà Tống Dật lại có cái thái độ này.
“Anh thế này có ý gì?” Ngô Tiêm Nhu cảm giác có gì đó không đúng, đấm nhẹ lên ngực Tống Dật: “Sao cứ bất âm bất dương thế?”
Tống Dật xoa ngực, mở miệng nói: “Có một cấp dưới hi sinh, trong lòng anh không được dễ chịu cho lắm, chứ không có ý gì cả.”
“Chết thì cũng chết rồi, anh còn quăng bộ mặt thối hoắc này ra với em làm gì, cũng đâu phải em giết cấp dưới của anh.” Trong lòng Ngô Tiêm Nhu cảm thấy cực kỳ ủy khuất.
Cô ta chật vật như vậy, Tống Dật cũng không thèm an ủi lấy một câu.
Hắn từng nói sẽ yêu cô ta, cưng chiều cô ta cơ mà? Ninh Thư tập trung lái xe, thỉnh thoảng liếc qua gương chiếu hậu nhìn đôi tình lữ ngồi phía sau.
‘Chết thì cũng chết rồi’ – tùy tiện nói những lời dửng dưng lạnh lùng như vầy thật dễ khiến cho người nghe thất vọng, đau khổ.
Đại khái Ngô Tiêm Nhu cũng cảm thấy bản thân có chút quá đáng, ngạo kiều cúi mình xin lỗi: “Thật xin lỗi, ai bảo thái độ đó của anh khiến em không thoải mái cơ chứ? Anh yên tâm đi, em sẽ khuyên cha tăng thêm tiền trợ cấp cho người nhà cấp dưới của anh.”
Tống Dật nói lời cảm tạ: “Cảm ơn.”
Ninh Thư: …
Vốn dĩ đây là tiền trợ cấp mà người nhà Chu Nghĩa được hưởng một cách chính đáng.
Làm sao lại đổi thành công lao của Ngô Tiêm Nhu rồi?
Gương mặt Ninh Thư lạnh tanh, mắt chạm mắt Tống Dật, Tống Dật khẽ lắc đầu với cô.
Đến khúc cua, Ninh Thư đột ngột đánh tay lái, xe bất ngờ chuyển hướng khiến Ngô Tiêm Nhu lảo đảo mất thăng bằng, đầu cụng mạnh vào cửa kính.
Ngô Tiêm Nhu xoa trán, trợn mắt với Ninh Thư: “Cô cố ý đúng không?”
“Xe quẹo cua thôi mà.” Ninh Thư nói: “Nếu tôi mà cố ý thì còn lâu mới theo đội trưởng tới cứu cô.”
Ngô Tiêm Nhu bĩu môi không đáp.
Ninh Thư mở miệng nói: “Cô thay Chu Nghĩa xin tiền trợ cấp tôi còn phải cảm ơn cô mới đúng, Chu Nghĩa bị bom nổ chết, đến cả hài cốt nguyên vẹn cũng không còn.”
“Nếu đội trưởng tới cứu cô chậm hơn một chút thôi, e rằng cô cũng như Chu Nghĩa bị bom nổ chết, cho nên mong cô vì thương cảm cho Chu Nghĩa mà xin thêm nhiều tiền trợ cấp hơn nữa.” Ninh Thư nhe hàm răng trắng bóc cười với Ngô Tiêm Nhu.
Ngô Tiêm Nhu ưỡn ngực: “Tất nhiên rồi, huống chi anh ta còn là cấp dưới của Tống Dật.”
Ninh Thư nói ẩn ý: “Cô đúng là một người đại nghĩa.”
Ngô Tiêm Nhu buồn bực nhận ra đối phương lại trào phúng cô ta rồi, suy nghĩ một chút, khẳng định liên quan tới tiền trợ cấp nên mới xun xoe nịnh bợ cô ta.
Ngô Tiêm Nhu nhếch miệng cười khinh bỉ, tựa hồ đang giễu cợt Ninh Thư giống hệt những kẻ vì tiền mà cúi mình khép nép.
Tống Dật vuốt mặt một cái, quay sang nói với Ngô Tiêm Nhu: “Chuyện này để anh tự mình đi nói là được rồi, không cần em phải vất vả để tâm tới.”
“Thật sao?” Ngô Tiêm Nhu nhìn Tống Dật, Tống Dật ừ một tiếng.
Ninh Thư chuyên tâm lái xe, cuối cùng cũng tới khu vực đóng quân tạm thời của cả đội.
Tống Dật đi báo cáo lại vụ việc vừa xảy ra, giao Ngô Tiêm Nhu cho Ninh Thư chăm sóc.
Ninh Thư dẫn Ngô Tiêm Nhu về cửa lều của mình: “Đây là lều của tôi, cô vào trong thay quần áo đi.”
“Đồ của cô sao tôi mặc được, cô lấy cho tôi bộ đồ khác được không?” Ngô Tiêm Nhu nói với Ninh Thư.
Ninh Thư mặt không đổi sắc nói: “Không, lúc đó là tình huống khẩn cấp, không thể mang theo hành lí của cô được.”
Đã nói đến nước này thì đành phải chấp nhận thôi.
Ngô Tiêm Nhu còn nhiều điều muốn nói nhưng lại thôi, dù sao người trước mặt này cũng từng xả thân cứu cô ta, vì thế nhanh chóng thay bộ quần áo quân trang của Ninh Thư.
Ngô Tiêm Nhu lớn lên môi hồng răng trắng, mặc đồ rằn ri thôi cũng có thể hóa thành một nữ bộ đội mảnh mai xinh đẹp, cô ta vừa ra khỏi lều vải đã hấp dẫn vô số ánh mắt xung quanh.
Ngô Tiêm Nhu đi đến trước mặt Ninh Thư, hỏi: “Tống Dật đi đâu rồi?”
Ninh Thư hỏi Tiểu Cửu ngồi cạnh mình: “Đội trưởng đâu?”
Tiểu Cửu rời mắt khỏi máy tính, mờ mịt ngẩng đầu: “Không biết.”
Ninh Thư lắc đầu với Ngô Tiêm Nhu: “Không biết, chúng tôi bận kiểm tra dụng cụ, súng ống nên không để ý lắm, chắc hiện giờ đội trưởng đi báo cáo rồi.”
Ngô Tiêm Nhu ồ lên một tiếng, sau đó lết chân què khập khiễng đi tìm Tống Dật.
Tiểu Cửu liếc nhìn Ninh Thư: “Không nghĩ tới các cô thật sự cứu được cô ta trở về, phải nói vận khí của cô ta tốt thật.”
“Đừng để cô ta nghe được những lời này, cô ta sẽ không để yên cho cậu đâu, cậu đừng quên thân phận cha cô ta là gì.” Ninh Thư đưa tay lau súng.
Trên thân súng sót lại mồ hôi nhớp dính, cảm giác cầm trên tay không được thoải mái lắm.
Tiểu Cửu thờ ơ nói: “Tôi không sợ cha cô ta, coi như rời khỏi quân đội tôi vẫn có thể sống tốt.”
Ninh Thư nhìn Tiểu Cửu: “Cậu định giải ngũ sao?”
“Cảm thấy không có ý nghĩa nữa, trước kia là vì coi trọng đội trưởng, còn giờ đội trưởng đã tìm thấy mục tiêu của đời mình, tôi cũng phải suy nghĩ mục tiêu cho riêng mình thôi.” Mắt Tiểu Cửu vẫn dán chặt trên màn hình máy tính, ngón tay gõ nhanh như gió, nghe âm thanh này Ninh Thư liền biết cậu ta đang chơi game.
*Đôi lời của editor: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong suốt thời gian vừa qua, nhân tiện chúc tất cả bạn một năm mới tràn đầy vui vẻ, có nhiều sức khỏe và đạt được nhiều thành công trong cuộc sống nha (´ з `).
Lúc ấy Chu Nghĩa đẩy cô ra cũng không phải vì giúp cô tranh giành đàn ông cùng cô gái này.
Có những người được thỏa sức tùy hứng là vì họ được ông trời ưu ái, có nhiều vốn liếng hơn người.
Nào là có người nhà bao bọc như bảo bối, lấy chồng thì được chồng yêu, cuộc sống hoàn mỹ như vậy thì cần gì phải bỏ sức nỗ lực.
Ninh Thư rướn người né đạn, một bên thay băng đạn mới, Tống Dật chỉ tay ra ám hiệu, Ninh Thư gật đầu hiểu rõ.
Vì trên máy bay có gài bom, các cô phải giải quyết nhanh chóng những kẻ còn lại.
Ninh Thư bắn chết một tên, tiếp đó nhảy ra giữa cabin túm lấy Ngô Tiêm Nhu đang bưng cổ chân rồi co giò chạy thẳng.
Nhét Ngô Tiêm Nhu vào tay cảnh sát xong, Ninh Thư lại trở về hỗ trợ Tống Dật.
“Đã giao cho cảnh sát rồi, chúng ta mau rút lui, trên máy bay có bom”.
Cảnh sát đã giải tán toàn bộ hành khách trong sân bay, còn những hành khách trong cabin (con tin) cũng chạy trốn tứ phía, Ninh Thư cùng với Tống Dật tận lực ngăn chặn đám không tặc, câu giờ cho con tin chạy trốn.
Advertisement
Cả hai không ngừng lùi về phía sau, cuối cùng thoát ra khỏi cabin.
Có cảnh sát chi viện, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn nhiều.
Tống Dật thở dài một hơi, nhìn Ngô Tiêm Nhu đang hồn bay phách lạc ở phía trước, bước nhanh qua đó.
Ngô Tiêm Nhu vừa nhìn thấy Tống Dật liền bổ nhào vào lòng hắn khóc lóc.
Ninh Thư chỉ yên lặng đứng từ xa nhìn hai người kia, sau đó liên lạc cho Tiểu Cửu và Lão Lục, nói rằng các cô đã giải cứu Ngô Tiêm Nhu thành công, không cần lái trực thăng và gọi người tới hỗ trợ nữa.
Tiểu Cửu trả lời ‘được’.
Đợi qua một lúc lâu Ninh Thư mới đi tới, nói: “Đã đến lúc phải đi rồi.”
“Đừng khóc nữa, chúng ta đi thôi.” Tống Dật vỗ nhẹ lưng Ngô Tiêm Nhu, Ngô Tiêm Nhu mắt ngậm nước, miệng nở nụ cười: “Vâng đi thôi.”
Có vài sợi tóc rối lòa xòa trước mặt Ngô Tiêm Nhu, dáng vẻ đầu bù tóc rối cộng với nụ cười đáng thương kia làm Tống Dật vô cùng xót xa, hắn mím chặt môi, đưa tay vén tóc cho Ngô Tiêm Nhu.
Ninh Thư: …
Ngô Tiêm Nhu bị trẹo mắt cá chân, cổ chân sưng vù nên không thể đi được, Tống Dật liền bế bổng cô ta rời khỏi sân bay.
Ba người lên xe Jeep, Ninh Thư rất thức thời mà ngồi ở vị trí ghế lái, Tống Dật và Ngô Tiêm Nhu ngồi phía sau.
“Cảm ơn anh đã cứu em.” Ngô Tiêm Nhu nói với Tống Dật.
Vẻ mặt Tống Dật có điểm lạnh nhạt, chỉ ừ một tiếng, không nói thêm gì.
Ngô Tiêm Nhu nhíu mày, cô ta cất công lặn lội đường xa tới đây, đã thế còn bị không tặc khống chế, vậy mà Tống Dật lại có cái thái độ này.
“Anh thế này có ý gì?” Ngô Tiêm Nhu cảm giác có gì đó không đúng, đấm nhẹ lên ngực Tống Dật: “Sao cứ bất âm bất dương thế?”
Tống Dật xoa ngực, mở miệng nói: “Có một cấp dưới hi sinh, trong lòng anh không được dễ chịu cho lắm, chứ không có ý gì cả.”
“Chết thì cũng chết rồi, anh còn quăng bộ mặt thối hoắc này ra với em làm gì, cũng đâu phải em giết cấp dưới của anh.” Trong lòng Ngô Tiêm Nhu cảm thấy cực kỳ ủy khuất.
Cô ta chật vật như vậy, Tống Dật cũng không thèm an ủi lấy một câu.
Hắn từng nói sẽ yêu cô ta, cưng chiều cô ta cơ mà? Ninh Thư tập trung lái xe, thỉnh thoảng liếc qua gương chiếu hậu nhìn đôi tình lữ ngồi phía sau.
‘Chết thì cũng chết rồi’ – tùy tiện nói những lời dửng dưng lạnh lùng như vầy thật dễ khiến cho người nghe thất vọng, đau khổ.
Đại khái Ngô Tiêm Nhu cũng cảm thấy bản thân có chút quá đáng, ngạo kiều cúi mình xin lỗi: “Thật xin lỗi, ai bảo thái độ đó của anh khiến em không thoải mái cơ chứ? Anh yên tâm đi, em sẽ khuyên cha tăng thêm tiền trợ cấp cho người nhà cấp dưới của anh.”
Tống Dật nói lời cảm tạ: “Cảm ơn.”
Ninh Thư: …
Vốn dĩ đây là tiền trợ cấp mà người nhà Chu Nghĩa được hưởng một cách chính đáng.
Làm sao lại đổi thành công lao của Ngô Tiêm Nhu rồi?
Gương mặt Ninh Thư lạnh tanh, mắt chạm mắt Tống Dật, Tống Dật khẽ lắc đầu với cô.
Đến khúc cua, Ninh Thư đột ngột đánh tay lái, xe bất ngờ chuyển hướng khiến Ngô Tiêm Nhu lảo đảo mất thăng bằng, đầu cụng mạnh vào cửa kính.
Ngô Tiêm Nhu xoa trán, trợn mắt với Ninh Thư: “Cô cố ý đúng không?”
“Xe quẹo cua thôi mà.” Ninh Thư nói: “Nếu tôi mà cố ý thì còn lâu mới theo đội trưởng tới cứu cô.”
Ngô Tiêm Nhu bĩu môi không đáp.
Ninh Thư mở miệng nói: “Cô thay Chu Nghĩa xin tiền trợ cấp tôi còn phải cảm ơn cô mới đúng, Chu Nghĩa bị bom nổ chết, đến cả hài cốt nguyên vẹn cũng không còn.”
“Nếu đội trưởng tới cứu cô chậm hơn một chút thôi, e rằng cô cũng như Chu Nghĩa bị bom nổ chết, cho nên mong cô vì thương cảm cho Chu Nghĩa mà xin thêm nhiều tiền trợ cấp hơn nữa.” Ninh Thư nhe hàm răng trắng bóc cười với Ngô Tiêm Nhu.
Ngô Tiêm Nhu ưỡn ngực: “Tất nhiên rồi, huống chi anh ta còn là cấp dưới của Tống Dật.”
Ninh Thư nói ẩn ý: “Cô đúng là một người đại nghĩa.”
Ngô Tiêm Nhu buồn bực nhận ra đối phương lại trào phúng cô ta rồi, suy nghĩ một chút, khẳng định liên quan tới tiền trợ cấp nên mới xun xoe nịnh bợ cô ta.
Ngô Tiêm Nhu nhếch miệng cười khinh bỉ, tựa hồ đang giễu cợt Ninh Thư giống hệt những kẻ vì tiền mà cúi mình khép nép.
Tống Dật vuốt mặt một cái, quay sang nói với Ngô Tiêm Nhu: “Chuyện này để anh tự mình đi nói là được rồi, không cần em phải vất vả để tâm tới.”
“Thật sao?” Ngô Tiêm Nhu nhìn Tống Dật, Tống Dật ừ một tiếng.
Ninh Thư chuyên tâm lái xe, cuối cùng cũng tới khu vực đóng quân tạm thời của cả đội.
Tống Dật đi báo cáo lại vụ việc vừa xảy ra, giao Ngô Tiêm Nhu cho Ninh Thư chăm sóc.
Ninh Thư dẫn Ngô Tiêm Nhu về cửa lều của mình: “Đây là lều của tôi, cô vào trong thay quần áo đi.”
“Đồ của cô sao tôi mặc được, cô lấy cho tôi bộ đồ khác được không?” Ngô Tiêm Nhu nói với Ninh Thư.
Ninh Thư mặt không đổi sắc nói: “Không, lúc đó là tình huống khẩn cấp, không thể mang theo hành lí của cô được.”
Đã nói đến nước này thì đành phải chấp nhận thôi.
Ngô Tiêm Nhu còn nhiều điều muốn nói nhưng lại thôi, dù sao người trước mặt này cũng từng xả thân cứu cô ta, vì thế nhanh chóng thay bộ quần áo quân trang của Ninh Thư.
Ngô Tiêm Nhu lớn lên môi hồng răng trắng, mặc đồ rằn ri thôi cũng có thể hóa thành một nữ bộ đội mảnh mai xinh đẹp, cô ta vừa ra khỏi lều vải đã hấp dẫn vô số ánh mắt xung quanh.
Ngô Tiêm Nhu đi đến trước mặt Ninh Thư, hỏi: “Tống Dật đi đâu rồi?”
Ninh Thư hỏi Tiểu Cửu ngồi cạnh mình: “Đội trưởng đâu?”
Tiểu Cửu rời mắt khỏi máy tính, mờ mịt ngẩng đầu: “Không biết.”
Ninh Thư lắc đầu với Ngô Tiêm Nhu: “Không biết, chúng tôi bận kiểm tra dụng cụ, súng ống nên không để ý lắm, chắc hiện giờ đội trưởng đi báo cáo rồi.”
Ngô Tiêm Nhu ồ lên một tiếng, sau đó lết chân què khập khiễng đi tìm Tống Dật.
Tiểu Cửu liếc nhìn Ninh Thư: “Không nghĩ tới các cô thật sự cứu được cô ta trở về, phải nói vận khí của cô ta tốt thật.”
“Đừng để cô ta nghe được những lời này, cô ta sẽ không để yên cho cậu đâu, cậu đừng quên thân phận cha cô ta là gì.” Ninh Thư đưa tay lau súng.
Trên thân súng sót lại mồ hôi nhớp dính, cảm giác cầm trên tay không được thoải mái lắm.
Tiểu Cửu thờ ơ nói: “Tôi không sợ cha cô ta, coi như rời khỏi quân đội tôi vẫn có thể sống tốt.”
Ninh Thư nhìn Tiểu Cửu: “Cậu định giải ngũ sao?”
“Cảm thấy không có ý nghĩa nữa, trước kia là vì coi trọng đội trưởng, còn giờ đội trưởng đã tìm thấy mục tiêu của đời mình, tôi cũng phải suy nghĩ mục tiêu cho riêng mình thôi.” Mắt Tiểu Cửu vẫn dán chặt trên màn hình máy tính, ngón tay gõ nhanh như gió, nghe âm thanh này Ninh Thư liền biết cậu ta đang chơi game.
*Đôi lời của editor: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong suốt thời gian vừa qua, nhân tiện chúc tất cả bạn một năm mới tràn đầy vui vẻ, có nhiều sức khỏe và đạt được nhiều thành công trong cuộc sống nha (´ з `).
Danh sách chương