Ninh Thư liệt kê ưu điểm của Ngô Tiêm Nhu: “Xinh đẹp, xinh đẹp và xinh đẹp.”
Tống Dật: …
“Chỉ mỗi xinh đẹp thôi?” Tống Dật không ngừng rung chân, lo lắng xem điện thoại.
“Chỉ cần xinh đẹp là được rồi, xinh đẹp chính là tất cả ưu điểm của cô ta.” Ninh Thư trực tiếp nói.
Tống Dật không để ý lời Ninh Thư nói, liên tiếp bấm số gọi điện.
Ninh Thư liên lạc với Tiểu Cửu, hỏi Tiểu Cửu xem có phải Ngô Tiêm Nhu bị mất liên lạc trong lúc đang đi máy bay hay không.
Tiểu Cửu liền gửi về một chữ, phải.
Ninh Thư khẽ biến sắc, Ngô Tiêm Nhu kia giống hệt Conan vậy, bất luận đi đến đâu, nơi ấy liền xảy ra chuyện.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác cô ta vẫn bình an trở ra, tiếp tục nhảy nhót gây rối khắp nơi.
Thật đúng là bất đắc dĩ mà.
Dù đã qua một khoảng thời gian nhưng vẫn chưa có máy bay trực thăng nào xuất hiện.
Bù lại có một tin tốt là máy bay chở Ngô Tiêm Nhu đã hạ cánh xuống sân bay, còn tin xấu chính là toàn bộ người trên máy bay đã bị khống chế.
Tiếng chuông báo động vang vọng khắp sân bay nghe vô cùng chói tai.
Có nhân viên thông báo qua loa rằng tất cả hành khách phải mau chóng rời khỏi sân bay, không phải nhân viên cảnh vệ thì không được ở lại.
Vẻ mặt toàn bộ hành khách đều tràn ngập kinh hoảng, dù xen lẫn chút bối rối nhưng rất may là tình cảnh hỗn loạn vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Các nhân viên hàng không khẩn trương thực hiện công tác sơ tán đám đông.
Dù hoảng sợ nhưng tất cả các hành khách vẫn di chuyển theo hàng lối ngay ngắn, hẳn là họ đã quen đối mặt với những tình huống khẩn cấp tương tự.
Tống Dật liều mạng xông thẳng vào phía trong, Ninh Thư cũng vội vàng đuổi theo.
Một đoàn nhân viên cảnh vệ nhanh chóng bao vây chiếc máy bay, nhưng đã qua một lúc mà cửa cabin vẫn chưa thấy mở.
Có vẻ bọn không tặc này muốn khống chế các hành khách nhằm mục đích tống tiền.
“Bọn tao đã gài bom trong toàn bộ khoang máy, lập tức chuẩn bị 6000 vạn, nhận đủ tiền bọn tao sẽ thả người.” Trong máy bay bỗng truyền ra một giọng nói lưu manh côn đồ.
*6000 vạn: Xấp xỉ 200 tỷ đồng tiền Việt.
Những 6000 vạn? 6000 vạn này ai bỏ ra? Cũng không rõ trên máy bay có bao nhiêu người nữa.
Tống Dật gấp gáp đến độ mắt xung huyết đỏ ngầu, nhưng bản lĩnh của một bộ đội đặc chủng chuyên nghiệp đã giúp hắn mau chóng lấy lại tỉnh táo.
Trong tình huống đó, nếu cứ lỗ mãng xông lên thì không ổn cho lắm.
“Thằng nào chuẩn bị tiền thì nhanh nhẹn giùm tao cái, nếu không tao sẽ bắn chết từng đứa một, cứ mười phút một lượt.” Từ máy bay truyền ra giọng nói mất kiên nhẫn, đồng thời cửa cabin đột nhiên mở ra, xuất hiện trước tầm mắt là một gã đàn ông có bộ dạng lưu manh đang cưỡng ép một nữ tiếp viên hàng không.
Nữ tiếp viên hàng không bị tên lưu manh ghì chặt cổ, ngoài ra còn bị gã ta dí súng trên đỉnh đầu.
Nữ tiếp viên bị dọa đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, quần áo trên người thì xộc xệch lộn xộn, gương mặt tím xanh lỗ chỗ, hiển nhiên là bị người khác đánh đập, không thì cũng bị quấy rối.
Tống Dật siết chặt nắm đấm, đi vòng qua đoàn nhân viên cảnh vệ, tìm đường tiếp cận cửa cabin.
Ninh Thư quan sát tình huống, chuẩn bị sẵn sàng tiếp ứng cho Tống Dật.
Tên lưu manh không thấy ai đáp lại gã, lập tức thẹn quá hóa giận, hô lên: “Không ai đưa tiền? Vậy con ả này phải chết.”
Tên lưu manh trực tiếp nổ súng bắn vỡ đầu nữ tiếp viên hàng không, sau đó buông tay ra, nữ tiếp viên mất đi điểm tựa liền đổ gục xuống đất, thân thể co quắp lại tạo thành tư thế vô cùng quỷ dị, phần đầu bị trúng đạn đã biến dạng hoàn toàn.
Nhất cử nhất động của tên lưu manh đã làm tất cả nhân viên sân bay đều hãi hùng khiếp vía, ngay lúc này xe cảnh sát mới gào rú lao tới hiện trường.
Tên lưu manh tiếp tục tóm bừa một con tin khác, vừa hay người này lại chính là Ngô Tiêm Nhu.
Sắc mặt Ngô Tiêm Nhu trở nên trắng bệch, cũng may quần áo trên người vẫn chỉnh tề, hiển nhiên cô ta không bị người khác đụng vào người.
Ngô Tiêm Nhu bị dọa phát ngốc, cảm giác lạnh lẽo từ nòng súng dí trên trán khiến cõi lòng trở nên trống rỗng phát lạnh.
Ngô Tiêm Nhu sợ tới mức phát khóc.
Cứu mạng, ai đó mau cứu tôi với huhu …
Ngô Tiêm Nhu rất hối hận khi đã quyết định chạy tới đây.
Tại sao Tống Dật lại không tới dự sinh nhật của cô ta, đây chính là lần sinh nhật đầu tiên bọn họ ở bên nhau cơ mà? Gọi điện cho baba thì hay tin Tống Dật đã đi làm nhiệm vụ rồi.
Ngô Tiêm Nhu liền gây chuyện ầm ĩ, oán trách baba vì sao lại giao nhiệm vụ cho Tống Dật, biết rõ là sinh nhật của cô ta mà vẫn còn làm như vậy.
Ngô chính ủy bị mài tới phát phiền, nói thẳng đây là nhiệm vụ trọng yếu, yêu cầu tất cả bộ đội đặc chủng đều phải tham gia, ngay cả Tống Dật cũng không ngoại lệ.
Ngô Tiêm Nhu nghe tới đây thì trong lòng nóng như lửa đốt, sau đó nói muốn đi tìm Tống Dật.
Ngô chính ủy giật nảy mình, quát lớn một tiếng “Láo nháo”.
Ngô Tiêm Nhu lại nói Tống Dật làm nhiệm vụ nguy hiểm, lỡ hắn gặp phải chuyện không lành thì cô ta biết phải làm sao, vì vậy nhất định phải đi tìm Tống Dật.
Mặc dù Ngô chính ủy rất yêu thương con gái nhưng vẫn hiểu rõ nơi chiến trường khốc liệt đến cỡ nào.
Cho nên trực tiếp bắt nhốt đứa con gái láo nháo vào phòng, nhưng chẳng hiểu vì sao mà Ngô Tiêm Nhu lại trốn được ra ngoài, đi lên máy bay.
Hơ, Ngô Tiêm Nhu này đúng kiểu ‘không làm loạn đời không nể’ mà.
Hậu quả cho việc tùy hứng là bị cướp dí súng vào đầu, đúng là đáng đời lắm.
Thế nhưng Ngô Tiêm Nhu vẫn có thể gặp dữ hóa lành, người khác thì không nhất định, ví như nữ tiếp viên hàng không xấu số kia, không những bị quấy rối lại còn bị bắn vỡ sọ.
Tống Dật nhìn thấy Ngô Tiêm Nhu bị tên bắt cóc uy hiếp, dù trong lòng sốt ruột vô cùng nhưng vẫn gắng nhịn lại.
“Nhanh mang tiền ra đây, nếu không tao giết nó.”
Nhân lúc tên lưu manh quơ quơ khẩu súng, Tống Dật tức tốc nắm lấy tay vịn cầu thang , băng người nhảy qua lan can, đá chân vào người tên lưu manh.
Tên lưu manh bị tấn công bất ngờ nên nhận trọn cú đá xoáy của Tống Dật, người văng mạnh vào tường, còn Ngô Tiêm Nhu thì ngồi thụp xuống ôm đầu thét lên, lúc được Tống Dật ôm vào lòng còn giãy dụa kịch liệt.
Tống Dật đành nói: “Là anh đây.”
Sau khi nghe được giọng nói Tống Dật, lúc này Ngô Tiêm Nhu mới an tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt ứa ra.
Nhìn thấy có người tới giải cứu mình, Ngô Tiêm Nhu mới yên tâm mà khóc lớn.
Trong khoảng thời gian bị bắt cóc, Ngô Tiêm Nhu muốn khóc cũng không dám bởi vì những tên cướp lưu manh kia cực kỳ hung ác táo tợn, nếu ai dám khóc dám làm loạn, chúng không nói hai lời liền nổ súng.
“Tống Dật, em …” Ngô Tiêm Nhu còn chưa nói dứt câu đã bị Tống Dật kéo qua một bên né đạn, sau đó chứng kiến hắn chặn lại đòn đánh lén của một tên lưu manh.
Bị lôi vào cuộc ẩu đả, Ngô Tiêm Nhu sợ hãi hét lên.
Hai tay địch bốn quyền, huống chi còn có một Ngô Tiêm Nhu cản trở, dù Tống Dật có võ thuật lợi hại cỡ nào cũng khó mà chống cự được lâu.
Có tên lưu manh nhắm súng vào Ngô Tiêm Nhu, hiển nhiên nhìn ra Tống Dật đặc biệt để tâm tới Ngô Tiêm Nhu.
Lưu manh sẽ không biết cái gì là ân tình, cái gì là tình yêu chân ái.
Tống Dật bị mấy tên vây đánh, chỉ có thể trơ mắt nhìn viên đạn bay về hướng Ngô Tiêm Nhu.
Mà Ngô Tiêm Nhu lại giống như choáng váng, tránh cũng không biết đường tránh.
Ngay trong khoảnh khắc viên đạn chuẩn bị găm vào người, Ngô Tiêm Nhu bỗng bị kéo dạt sang một bên, viên đạn sượt qua cánh tay cô ta ghim thẳng vào khoang máy bay.
Ngô Tiêm Nhu chưa kịp hoàn hồn, Tống Dật thấy vậy bèn thở phào một hơi, nhìn về phía Ninh Thư đang túm lấy tay Ngô Tiêm Nhu.
Ninh Thư cầm súng nhắm ngay vào mấy tên cướp đang vây quanh Tống Dật, không do dự nổ súng đoàng đoàng diệt gọn cả đám.
Còn Ngô Tiêm Ngu vẫn trong trạng thái ngây ngốc, mãi tới lúc bị người ta đẩy tới cửa cabin, chân bị đau thì mới bắt đầu có phản ứng.
Ngô Tiêm Nhu bưng lấy cổ chân, nước mắt chảy ào ào.
Cả đời cô ta chưa từng chật vật tới vậy.
“Cảm ơn cô.” Tống Dật vừa bắn súng vừa nói với Ninh Thư.
Ninh Thư chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Mặc dù tôi không thích Ngô Tiêm Nhu nhưng cô ta vẫn là con dân trong nước, không thể để cô ta chết tha hương được.”
Tống Dật: …
“Chỉ mỗi xinh đẹp thôi?” Tống Dật không ngừng rung chân, lo lắng xem điện thoại.
“Chỉ cần xinh đẹp là được rồi, xinh đẹp chính là tất cả ưu điểm của cô ta.” Ninh Thư trực tiếp nói.
Tống Dật không để ý lời Ninh Thư nói, liên tiếp bấm số gọi điện.
Ninh Thư liên lạc với Tiểu Cửu, hỏi Tiểu Cửu xem có phải Ngô Tiêm Nhu bị mất liên lạc trong lúc đang đi máy bay hay không.
Tiểu Cửu liền gửi về một chữ, phải.
Ninh Thư khẽ biến sắc, Ngô Tiêm Nhu kia giống hệt Conan vậy, bất luận đi đến đâu, nơi ấy liền xảy ra chuyện.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác cô ta vẫn bình an trở ra, tiếp tục nhảy nhót gây rối khắp nơi.
Thật đúng là bất đắc dĩ mà.
Dù đã qua một khoảng thời gian nhưng vẫn chưa có máy bay trực thăng nào xuất hiện.
Bù lại có một tin tốt là máy bay chở Ngô Tiêm Nhu đã hạ cánh xuống sân bay, còn tin xấu chính là toàn bộ người trên máy bay đã bị khống chế.
Tiếng chuông báo động vang vọng khắp sân bay nghe vô cùng chói tai.
Có nhân viên thông báo qua loa rằng tất cả hành khách phải mau chóng rời khỏi sân bay, không phải nhân viên cảnh vệ thì không được ở lại.
Vẻ mặt toàn bộ hành khách đều tràn ngập kinh hoảng, dù xen lẫn chút bối rối nhưng rất may là tình cảnh hỗn loạn vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Các nhân viên hàng không khẩn trương thực hiện công tác sơ tán đám đông.
Dù hoảng sợ nhưng tất cả các hành khách vẫn di chuyển theo hàng lối ngay ngắn, hẳn là họ đã quen đối mặt với những tình huống khẩn cấp tương tự.
Tống Dật liều mạng xông thẳng vào phía trong, Ninh Thư cũng vội vàng đuổi theo.
Một đoàn nhân viên cảnh vệ nhanh chóng bao vây chiếc máy bay, nhưng đã qua một lúc mà cửa cabin vẫn chưa thấy mở.
Có vẻ bọn không tặc này muốn khống chế các hành khách nhằm mục đích tống tiền.
“Bọn tao đã gài bom trong toàn bộ khoang máy, lập tức chuẩn bị 6000 vạn, nhận đủ tiền bọn tao sẽ thả người.” Trong máy bay bỗng truyền ra một giọng nói lưu manh côn đồ.
*6000 vạn: Xấp xỉ 200 tỷ đồng tiền Việt.
Những 6000 vạn? 6000 vạn này ai bỏ ra? Cũng không rõ trên máy bay có bao nhiêu người nữa.
Tống Dật gấp gáp đến độ mắt xung huyết đỏ ngầu, nhưng bản lĩnh của một bộ đội đặc chủng chuyên nghiệp đã giúp hắn mau chóng lấy lại tỉnh táo.
Trong tình huống đó, nếu cứ lỗ mãng xông lên thì không ổn cho lắm.
“Thằng nào chuẩn bị tiền thì nhanh nhẹn giùm tao cái, nếu không tao sẽ bắn chết từng đứa một, cứ mười phút một lượt.” Từ máy bay truyền ra giọng nói mất kiên nhẫn, đồng thời cửa cabin đột nhiên mở ra, xuất hiện trước tầm mắt là một gã đàn ông có bộ dạng lưu manh đang cưỡng ép một nữ tiếp viên hàng không.
Nữ tiếp viên hàng không bị tên lưu manh ghì chặt cổ, ngoài ra còn bị gã ta dí súng trên đỉnh đầu.
Nữ tiếp viên bị dọa đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, quần áo trên người thì xộc xệch lộn xộn, gương mặt tím xanh lỗ chỗ, hiển nhiên là bị người khác đánh đập, không thì cũng bị quấy rối.
Tống Dật siết chặt nắm đấm, đi vòng qua đoàn nhân viên cảnh vệ, tìm đường tiếp cận cửa cabin.
Ninh Thư quan sát tình huống, chuẩn bị sẵn sàng tiếp ứng cho Tống Dật.
Tên lưu manh không thấy ai đáp lại gã, lập tức thẹn quá hóa giận, hô lên: “Không ai đưa tiền? Vậy con ả này phải chết.”
Tên lưu manh trực tiếp nổ súng bắn vỡ đầu nữ tiếp viên hàng không, sau đó buông tay ra, nữ tiếp viên mất đi điểm tựa liền đổ gục xuống đất, thân thể co quắp lại tạo thành tư thế vô cùng quỷ dị, phần đầu bị trúng đạn đã biến dạng hoàn toàn.
Nhất cử nhất động của tên lưu manh đã làm tất cả nhân viên sân bay đều hãi hùng khiếp vía, ngay lúc này xe cảnh sát mới gào rú lao tới hiện trường.
Tên lưu manh tiếp tục tóm bừa một con tin khác, vừa hay người này lại chính là Ngô Tiêm Nhu.
Sắc mặt Ngô Tiêm Nhu trở nên trắng bệch, cũng may quần áo trên người vẫn chỉnh tề, hiển nhiên cô ta không bị người khác đụng vào người.
Ngô Tiêm Nhu bị dọa phát ngốc, cảm giác lạnh lẽo từ nòng súng dí trên trán khiến cõi lòng trở nên trống rỗng phát lạnh.
Ngô Tiêm Nhu sợ tới mức phát khóc.
Cứu mạng, ai đó mau cứu tôi với huhu …
Ngô Tiêm Nhu rất hối hận khi đã quyết định chạy tới đây.
Tại sao Tống Dật lại không tới dự sinh nhật của cô ta, đây chính là lần sinh nhật đầu tiên bọn họ ở bên nhau cơ mà? Gọi điện cho baba thì hay tin Tống Dật đã đi làm nhiệm vụ rồi.
Ngô Tiêm Nhu liền gây chuyện ầm ĩ, oán trách baba vì sao lại giao nhiệm vụ cho Tống Dật, biết rõ là sinh nhật của cô ta mà vẫn còn làm như vậy.
Ngô chính ủy bị mài tới phát phiền, nói thẳng đây là nhiệm vụ trọng yếu, yêu cầu tất cả bộ đội đặc chủng đều phải tham gia, ngay cả Tống Dật cũng không ngoại lệ.
Ngô Tiêm Nhu nghe tới đây thì trong lòng nóng như lửa đốt, sau đó nói muốn đi tìm Tống Dật.
Ngô chính ủy giật nảy mình, quát lớn một tiếng “Láo nháo”.
Ngô Tiêm Nhu lại nói Tống Dật làm nhiệm vụ nguy hiểm, lỡ hắn gặp phải chuyện không lành thì cô ta biết phải làm sao, vì vậy nhất định phải đi tìm Tống Dật.
Mặc dù Ngô chính ủy rất yêu thương con gái nhưng vẫn hiểu rõ nơi chiến trường khốc liệt đến cỡ nào.
Cho nên trực tiếp bắt nhốt đứa con gái láo nháo vào phòng, nhưng chẳng hiểu vì sao mà Ngô Tiêm Nhu lại trốn được ra ngoài, đi lên máy bay.
Hơ, Ngô Tiêm Nhu này đúng kiểu ‘không làm loạn đời không nể’ mà.
Hậu quả cho việc tùy hứng là bị cướp dí súng vào đầu, đúng là đáng đời lắm.
Thế nhưng Ngô Tiêm Nhu vẫn có thể gặp dữ hóa lành, người khác thì không nhất định, ví như nữ tiếp viên hàng không xấu số kia, không những bị quấy rối lại còn bị bắn vỡ sọ.
Tống Dật nhìn thấy Ngô Tiêm Nhu bị tên bắt cóc uy hiếp, dù trong lòng sốt ruột vô cùng nhưng vẫn gắng nhịn lại.
“Nhanh mang tiền ra đây, nếu không tao giết nó.”
Nhân lúc tên lưu manh quơ quơ khẩu súng, Tống Dật tức tốc nắm lấy tay vịn cầu thang , băng người nhảy qua lan can, đá chân vào người tên lưu manh.
Tên lưu manh bị tấn công bất ngờ nên nhận trọn cú đá xoáy của Tống Dật, người văng mạnh vào tường, còn Ngô Tiêm Nhu thì ngồi thụp xuống ôm đầu thét lên, lúc được Tống Dật ôm vào lòng còn giãy dụa kịch liệt.
Tống Dật đành nói: “Là anh đây.”
Sau khi nghe được giọng nói Tống Dật, lúc này Ngô Tiêm Nhu mới an tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt ứa ra.
Nhìn thấy có người tới giải cứu mình, Ngô Tiêm Nhu mới yên tâm mà khóc lớn.
Trong khoảng thời gian bị bắt cóc, Ngô Tiêm Nhu muốn khóc cũng không dám bởi vì những tên cướp lưu manh kia cực kỳ hung ác táo tợn, nếu ai dám khóc dám làm loạn, chúng không nói hai lời liền nổ súng.
“Tống Dật, em …” Ngô Tiêm Nhu còn chưa nói dứt câu đã bị Tống Dật kéo qua một bên né đạn, sau đó chứng kiến hắn chặn lại đòn đánh lén của một tên lưu manh.
Bị lôi vào cuộc ẩu đả, Ngô Tiêm Nhu sợ hãi hét lên.
Hai tay địch bốn quyền, huống chi còn có một Ngô Tiêm Nhu cản trở, dù Tống Dật có võ thuật lợi hại cỡ nào cũng khó mà chống cự được lâu.
Có tên lưu manh nhắm súng vào Ngô Tiêm Nhu, hiển nhiên nhìn ra Tống Dật đặc biệt để tâm tới Ngô Tiêm Nhu.
Lưu manh sẽ không biết cái gì là ân tình, cái gì là tình yêu chân ái.
Tống Dật bị mấy tên vây đánh, chỉ có thể trơ mắt nhìn viên đạn bay về hướng Ngô Tiêm Nhu.
Mà Ngô Tiêm Nhu lại giống như choáng váng, tránh cũng không biết đường tránh.
Ngay trong khoảnh khắc viên đạn chuẩn bị găm vào người, Ngô Tiêm Nhu bỗng bị kéo dạt sang một bên, viên đạn sượt qua cánh tay cô ta ghim thẳng vào khoang máy bay.
Ngô Tiêm Nhu chưa kịp hoàn hồn, Tống Dật thấy vậy bèn thở phào một hơi, nhìn về phía Ninh Thư đang túm lấy tay Ngô Tiêm Nhu.
Ninh Thư cầm súng nhắm ngay vào mấy tên cướp đang vây quanh Tống Dật, không do dự nổ súng đoàng đoàng diệt gọn cả đám.
Còn Ngô Tiêm Ngu vẫn trong trạng thái ngây ngốc, mãi tới lúc bị người ta đẩy tới cửa cabin, chân bị đau thì mới bắt đầu có phản ứng.
Ngô Tiêm Nhu bưng lấy cổ chân, nước mắt chảy ào ào.
Cả đời cô ta chưa từng chật vật tới vậy.
“Cảm ơn cô.” Tống Dật vừa bắn súng vừa nói với Ninh Thư.
Ninh Thư chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Mặc dù tôi không thích Ngô Tiêm Nhu nhưng cô ta vẫn là con dân trong nước, không thể để cô ta chết tha hương được.”
Danh sách chương