Ninh Thư dùng phương thức tương tự để mở khóa chiếc xe thứ hai, vẫn không tìm thấy dấu hiệu khả nghi nào.
Xe thứ hai không có, tới giờ phút này ai cũng nghĩ chiếc xe sau cũng chẳng có đồ gì quan trọng.
Khi kiểm tra chiếc xe thứ ba, Ninh Thư đặc biệt lưu tâm, rà soát trước sau một lượt, cuối cùng phát hiện một túi bột phấn khá nặng được cất giấu bên trong thùng hàng.
Túi bột được gói kĩ bằng tầng tầng lớp lớp băng dính.
Ninh Thư cẩn thận tách từng lớp băng dính, tránh đụng tới thứ bên trong.
Lúc này tiếng súng đùng đoàng vang khắp núi rừng, dọa chim chóc bay tán loạn.
Ninh Thư ngồi trong xe, tỉ mỉ gỡ bỏ lớp bọc bên ngoài.
Nếu đặt trong môi trường thích hợp, thứ này sẽ nhanh chóng hút ẩm.
Việc này tốn rất nhiều thời gian, muốn gỡ bỏ toàn bộ lớp băng dính có chút phức tạp.
Ninh Thư rút dao găm ra, bắt đầu rạch lớp băng dính.
Thứ bên trong trân quý như vàng, mua bán đều dựa trên số gram.
Tiềm kiếm được từ việc buôn lậu chất cấm này là con số trên trời, chính vì thế tỉ lệ tội phạm mới tăng cao như tre già măng mọc.
Dù biết rõ đây là hành vi phạm pháp.
Nếu kiếm được 100% lợi nhuận, bọn chúng không bận tâm tới pháp luật; được 300% lợi nhuận, bọn chúng dám thực hiện bất cứ tội ác nào.
Nếu đánh nhau và bạo động có thể kiếm lời, chúng liền thực hiện không chút do dự.
Ninh Thư vừa rạch lớp băng dính, vừa lắng nghe tiếng súng bên ngoài.
Giọng Tống Dật bỗng truyền ra từ bộ đàm: “Ô Tĩnh, có tìm thấy không?”
Ninh Thư lập tức báo cáo: “Đã tìm ra, số lượng không ít.”
“Vậy mạnh tay mà làm.” Tống Dật cứng rắn ra lệnh, hiển nhiên là nói với các đội viên khác.
Giờ chứng cứ rõ ràng như núi, nếu có giết người cũng không sợ xảy ra tranh chấp quốc tế.
Hơn nữa nơi đây là biên giới, sự việc hỗn loạn sẽ khó mà kiểm chứng.
Ninh Thư gỡ xong lớp băng dính, lấy điện thoại chụp vài tấm lưu làm bằng chứng.
Giữa các quốc gia, muốn thực hiện bất kì chuyện gì đều phải dùng đến lý lẽ và luật pháp.
Chúng ta ngoài miệng lớn tiếng nhận sai, gây dựng hình ảnh một đất nước hòa bình bác ái, nhưng sau lưng lại bí mật làm trò đen tối.
Đây là góc khuất của ngoại giao.
Ninh Thư gói cẩn thận hàng cấm vào trong túi nilong.
Trong đội có chiến sĩ bị thương, đối phương có 6 người đi 3 xe, đã giết chết 4 tên, bắt sống được 2 tên.
“Số lượng bao nhiêu?” Mặt Tống Dật vẫn bôi trét bẩn thỉu.
Ninh Thư nhấc túi lên: “Tạm thời áng chừng 1 kg.”
Tống Dật nhíu mày: “Sao ít vậy, theo tôi được biết, lần này chúng sẽ có hành động lớn, 1 kg quả thực quá ít.”
“Đội trưởng, có lẽ đây không phải là nhóm tiên phong mà là do thám của chúng.” Một đội viên đưa ra ý kiến.
Tống Dật túm cổ áo một tên lái xe: “Chúng mày còn có tổ chức đứng sau?”
Tống Dật nói tiếng ngoại ngữ, người này vội vàng xua tay, bô bô giải thích.
Ninh Thư phóng xuất lực tinh thần, quét một lượt thân thể tên lái xe, kiểm tra xem còn giấu thứ gì nữa không.
Rất nhiều tội phạm vận chuyển đã tàng trữ chất cấm trên chính cơ thể của chúng.
Lực tinh thần của Ninh Thư có thể xuyên thấu tâm can tỳ phổi của tên này.
Cuối cùng phát hiện ra một dị vật được nhét bên trong hậu môn.
Chọt nát hoa cúc, thật là biết cách chơi.
Thứ đồ chơi kia đã bịt kín kẽ lỗ hậu của tên lái xe.
Ninh Thư nói với Tống Dật: “Ta nên kiểm tra kĩ trên người hắn, rất có thể vẫn còn giấu hàng.”
Tên lái xe nghe Ninh Thư nói vậy, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, Tống Dật không bỏ qua biểu hiện đáng nghi đó: “Xem ra còn giấu hàng.”
“Là ai làm?” Tống Dật nhìn bốn thi thể, quay ra hỏi cấp dưới.
Chuyện đùa nghịch cúc hoa này, ai khiến ai xấu hổ, ai khiến ai buồn nôn.
8 đội viên khác tính thêm Ninh Thư và Tống Dật, tổng cộng có 10, người thì nhìn trời, người thì ôm chân suýt xoa, người thì bịt miệng vết thương,… Hmm.
Không một ai đáp lời.
Tống Dật im lặng, đeo găng tay, đổ một chút nước xem như bôi trơn.
Động tác nhanh nhẹn, trực tiếp lột quần tên tài xế đã chết, dùng ngón tay đâm vào cúc hoa.
Ninh Thư dựng thẳng ngón cái, đúng là một quân nhân chính trực cương nghị, không ngại bẩn không sợ mệt.
Nhưng vì sao sau khi kết hôn với Ngô Tiêm Nhu lại não tàn đến vậy, cả ngày chỉ biết xôn xao.
Bay sạch phẩm chất người lính.
Những gì Tống Dật phấn đấu trước đó chỉ để gây dựng một thân phận xứng đáng với Ngô Tiêm Nhu? Quyền cao chức trọng, vị trí càng cao trách nhiệm càng lớn, làm gì cũng phải suy tính kỹ càng, chỉ một quyết định cũng tạo ra ảnh hưởng lớn.
Có vẻ Tống Dật từng bước thăng tiến chỉ để làm cảnh, cùng Ngô Tiêm Nhu ân ân ái ái mới là cốt lõi.
Tống Dật loay hoay một phen, cuối cùng không lấy ra được thứ gì, có lẽ ngón tay không với tới đồ vật bên trong, ngược lại dính phải mùi thum thủm.
Ninh Thư có chút hả hê nhìn Tống Dật.
“Được rồi, kết thúc nhiệm vụ tại đây, thông báo cho bộ đội biên phòng xử lý nốt những chuyện còn lại.” Tống Dật vứt bỏ găng tay dính uế vật.
Tống Dật nhìn chằm chằm 2 lái xe còn sống, ánh mắt bất thiện này khiến hai lái xe không nhịn được kẹp chặt cơ mông, siết cúc hoa.
Đã đùa giỡn người chết rồi, vẫn không tha cho người sống?
Thật là đáng sợ, hai lái xe bắn một tràng ngoại ngữ.
Tống Dật phân phó đội viên thay bánh xe hỏng lốp, sau đó đưa bốn thi thể lên xe.
Bằng cách nào cũng phải lấy dị vật ra ngoài.
“Đội trưởng, đã thay xong lốp xe rồi.” Đội viên nói với Tống Dật.
Tống Dật vặn eo: “Lái xe đi.”
Ninh Thư cất vali đồ đạc vào trong cốp, sau đó ngồi lên xe.
Tống Dật đi theo sau, ngồi cạnh Ninh Thư, đấm một cái lên vai, xoay khớp cổ răng rắc.
Ngoại trừ đội viên lái xe, tất cả đều thả lỏng nghỉ ngơi.
Đường đi khá gồ ghề, xe xóc nảy, ai cũng nghiêng ngả lắc lư.
Mấy ngày tập trung trinh sát, thần kinh căng thẳng khiến cả nhóm đều mệt mỏi rã rời.
Làm nhiệm vụ chính là vậy, bất kể hoàn cảnh có gian nan thế nào cũng phải cố gắng chịu đựng.
“Đội trưởng, chuyện lần này có vẻ không đúng, trọng lượng quá ít.” Một đội viên phát biểu.
Tống Dật vuốt mặt: “Sợ rằng chúng ta đã đánh rắn động cỏ.”
Đâu ai ngờ được kết quả như vậy.
Ninh Thư nói: “Khả năng truy bắt được kẻ đứng sau khá thấp, rõ ràng là vụ lớn nhưng lại kết thúc một cách qua loa.”
Tống Dật đá vào tên tội phạm: “Không phải vẫn còn hai tên này sao, trước hết cố gắng đừng kinh động tới chúng, ta sẽ bí mật thay thế thân phận sáu tên này, tiếp tục liên lạc với kẻ thu mua ma túy.”
“Coi như không kiểm soát được số ma túy tuồn vào , ít nhất cũng phải tóm được một số tổ chức tội phạm trong nước.”
Ninh Thư nghe Tống Dật nói vậy, có chút suy tư: “Làm thế rất nguy hiểm, ta nên xin phép lãnh đạo bố trí thêm lực lượng hỗ trợ.”
Mang hàng tới giao dịch với bên mua, rồi tới lúc giao dịch thì sao nữa?
Dọc đường đi, mọi người không ai nhàn rỗi, áp dụng mọi thể loại tra tấn để moi tin tức từ hai tên lái xe còn sống, hai tên này vẫn bô bô bắn tiếng ngoại ngữ, làm bộ không hiểu.
Xe thứ hai không có, tới giờ phút này ai cũng nghĩ chiếc xe sau cũng chẳng có đồ gì quan trọng.
Khi kiểm tra chiếc xe thứ ba, Ninh Thư đặc biệt lưu tâm, rà soát trước sau một lượt, cuối cùng phát hiện một túi bột phấn khá nặng được cất giấu bên trong thùng hàng.
Túi bột được gói kĩ bằng tầng tầng lớp lớp băng dính.
Ninh Thư cẩn thận tách từng lớp băng dính, tránh đụng tới thứ bên trong.
Lúc này tiếng súng đùng đoàng vang khắp núi rừng, dọa chim chóc bay tán loạn.
Ninh Thư ngồi trong xe, tỉ mỉ gỡ bỏ lớp bọc bên ngoài.
Nếu đặt trong môi trường thích hợp, thứ này sẽ nhanh chóng hút ẩm.
Việc này tốn rất nhiều thời gian, muốn gỡ bỏ toàn bộ lớp băng dính có chút phức tạp.
Ninh Thư rút dao găm ra, bắt đầu rạch lớp băng dính.
Thứ bên trong trân quý như vàng, mua bán đều dựa trên số gram.
Tiềm kiếm được từ việc buôn lậu chất cấm này là con số trên trời, chính vì thế tỉ lệ tội phạm mới tăng cao như tre già măng mọc.
Dù biết rõ đây là hành vi phạm pháp.
Nếu kiếm được 100% lợi nhuận, bọn chúng không bận tâm tới pháp luật; được 300% lợi nhuận, bọn chúng dám thực hiện bất cứ tội ác nào.
Nếu đánh nhau và bạo động có thể kiếm lời, chúng liền thực hiện không chút do dự.
Ninh Thư vừa rạch lớp băng dính, vừa lắng nghe tiếng súng bên ngoài.
Giọng Tống Dật bỗng truyền ra từ bộ đàm: “Ô Tĩnh, có tìm thấy không?”
Ninh Thư lập tức báo cáo: “Đã tìm ra, số lượng không ít.”
“Vậy mạnh tay mà làm.” Tống Dật cứng rắn ra lệnh, hiển nhiên là nói với các đội viên khác.
Giờ chứng cứ rõ ràng như núi, nếu có giết người cũng không sợ xảy ra tranh chấp quốc tế.
Hơn nữa nơi đây là biên giới, sự việc hỗn loạn sẽ khó mà kiểm chứng.
Ninh Thư gỡ xong lớp băng dính, lấy điện thoại chụp vài tấm lưu làm bằng chứng.
Giữa các quốc gia, muốn thực hiện bất kì chuyện gì đều phải dùng đến lý lẽ và luật pháp.
Chúng ta ngoài miệng lớn tiếng nhận sai, gây dựng hình ảnh một đất nước hòa bình bác ái, nhưng sau lưng lại bí mật làm trò đen tối.
Đây là góc khuất của ngoại giao.
Ninh Thư gói cẩn thận hàng cấm vào trong túi nilong.
Trong đội có chiến sĩ bị thương, đối phương có 6 người đi 3 xe, đã giết chết 4 tên, bắt sống được 2 tên.
“Số lượng bao nhiêu?” Mặt Tống Dật vẫn bôi trét bẩn thỉu.
Ninh Thư nhấc túi lên: “Tạm thời áng chừng 1 kg.”
Tống Dật nhíu mày: “Sao ít vậy, theo tôi được biết, lần này chúng sẽ có hành động lớn, 1 kg quả thực quá ít.”
“Đội trưởng, có lẽ đây không phải là nhóm tiên phong mà là do thám của chúng.” Một đội viên đưa ra ý kiến.
Tống Dật túm cổ áo một tên lái xe: “Chúng mày còn có tổ chức đứng sau?”
Tống Dật nói tiếng ngoại ngữ, người này vội vàng xua tay, bô bô giải thích.
Ninh Thư phóng xuất lực tinh thần, quét một lượt thân thể tên lái xe, kiểm tra xem còn giấu thứ gì nữa không.
Rất nhiều tội phạm vận chuyển đã tàng trữ chất cấm trên chính cơ thể của chúng.
Lực tinh thần của Ninh Thư có thể xuyên thấu tâm can tỳ phổi của tên này.
Cuối cùng phát hiện ra một dị vật được nhét bên trong hậu môn.
Chọt nát hoa cúc, thật là biết cách chơi.
Thứ đồ chơi kia đã bịt kín kẽ lỗ hậu của tên lái xe.
Ninh Thư nói với Tống Dật: “Ta nên kiểm tra kĩ trên người hắn, rất có thể vẫn còn giấu hàng.”
Tên lái xe nghe Ninh Thư nói vậy, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, Tống Dật không bỏ qua biểu hiện đáng nghi đó: “Xem ra còn giấu hàng.”
“Là ai làm?” Tống Dật nhìn bốn thi thể, quay ra hỏi cấp dưới.
Chuyện đùa nghịch cúc hoa này, ai khiến ai xấu hổ, ai khiến ai buồn nôn.
8 đội viên khác tính thêm Ninh Thư và Tống Dật, tổng cộng có 10, người thì nhìn trời, người thì ôm chân suýt xoa, người thì bịt miệng vết thương,… Hmm.
Không một ai đáp lời.
Tống Dật im lặng, đeo găng tay, đổ một chút nước xem như bôi trơn.
Động tác nhanh nhẹn, trực tiếp lột quần tên tài xế đã chết, dùng ngón tay đâm vào cúc hoa.
Ninh Thư dựng thẳng ngón cái, đúng là một quân nhân chính trực cương nghị, không ngại bẩn không sợ mệt.
Nhưng vì sao sau khi kết hôn với Ngô Tiêm Nhu lại não tàn đến vậy, cả ngày chỉ biết xôn xao.
Bay sạch phẩm chất người lính.
Những gì Tống Dật phấn đấu trước đó chỉ để gây dựng một thân phận xứng đáng với Ngô Tiêm Nhu? Quyền cao chức trọng, vị trí càng cao trách nhiệm càng lớn, làm gì cũng phải suy tính kỹ càng, chỉ một quyết định cũng tạo ra ảnh hưởng lớn.
Có vẻ Tống Dật từng bước thăng tiến chỉ để làm cảnh, cùng Ngô Tiêm Nhu ân ân ái ái mới là cốt lõi.
Tống Dật loay hoay một phen, cuối cùng không lấy ra được thứ gì, có lẽ ngón tay không với tới đồ vật bên trong, ngược lại dính phải mùi thum thủm.
Ninh Thư có chút hả hê nhìn Tống Dật.
“Được rồi, kết thúc nhiệm vụ tại đây, thông báo cho bộ đội biên phòng xử lý nốt những chuyện còn lại.” Tống Dật vứt bỏ găng tay dính uế vật.
Tống Dật nhìn chằm chằm 2 lái xe còn sống, ánh mắt bất thiện này khiến hai lái xe không nhịn được kẹp chặt cơ mông, siết cúc hoa.
Đã đùa giỡn người chết rồi, vẫn không tha cho người sống?
Thật là đáng sợ, hai lái xe bắn một tràng ngoại ngữ.
Tống Dật phân phó đội viên thay bánh xe hỏng lốp, sau đó đưa bốn thi thể lên xe.
Bằng cách nào cũng phải lấy dị vật ra ngoài.
“Đội trưởng, đã thay xong lốp xe rồi.” Đội viên nói với Tống Dật.
Tống Dật vặn eo: “Lái xe đi.”
Ninh Thư cất vali đồ đạc vào trong cốp, sau đó ngồi lên xe.
Tống Dật đi theo sau, ngồi cạnh Ninh Thư, đấm một cái lên vai, xoay khớp cổ răng rắc.
Ngoại trừ đội viên lái xe, tất cả đều thả lỏng nghỉ ngơi.
Đường đi khá gồ ghề, xe xóc nảy, ai cũng nghiêng ngả lắc lư.
Mấy ngày tập trung trinh sát, thần kinh căng thẳng khiến cả nhóm đều mệt mỏi rã rời.
Làm nhiệm vụ chính là vậy, bất kể hoàn cảnh có gian nan thế nào cũng phải cố gắng chịu đựng.
“Đội trưởng, chuyện lần này có vẻ không đúng, trọng lượng quá ít.” Một đội viên phát biểu.
Tống Dật vuốt mặt: “Sợ rằng chúng ta đã đánh rắn động cỏ.”
Đâu ai ngờ được kết quả như vậy.
Ninh Thư nói: “Khả năng truy bắt được kẻ đứng sau khá thấp, rõ ràng là vụ lớn nhưng lại kết thúc một cách qua loa.”
Tống Dật đá vào tên tội phạm: “Không phải vẫn còn hai tên này sao, trước hết cố gắng đừng kinh động tới chúng, ta sẽ bí mật thay thế thân phận sáu tên này, tiếp tục liên lạc với kẻ thu mua ma túy.”
“Coi như không kiểm soát được số ma túy tuồn vào , ít nhất cũng phải tóm được một số tổ chức tội phạm trong nước.”
Ninh Thư nghe Tống Dật nói vậy, có chút suy tư: “Làm thế rất nguy hiểm, ta nên xin phép lãnh đạo bố trí thêm lực lượng hỗ trợ.”
Mang hàng tới giao dịch với bên mua, rồi tới lúc giao dịch thì sao nữa?
Dọc đường đi, mọi người không ai nhàn rỗi, áp dụng mọi thể loại tra tấn để moi tin tức từ hai tên lái xe còn sống, hai tên này vẫn bô bô bắn tiếng ngoại ngữ, làm bộ không hiểu.
Danh sách chương