*Thoát ly: Tách rời
Suy nghĩ ‘Có công việc tốt không bằng lấy chồng tốt’ đã hằn sâu vào tâm trí nhiều người.
Khi thấy bạn cố gắng nỗ lực, những người xung quanh lại dùng suy nghĩ cổ hủ kia tẩy não bạn.
Từ khi nào, sự cố gắng đã trở thành một sai lầm? Những định kiến này coi phụ nữ là cái máy đẻ.
Suy cho cùng cũng bởi lòng người bạc bẽo, bắt phụ nữ phải mang chính năng lực sinh sản của mình ra trao đổi, đổi lấy tài nguyên để tiếp tục cuộc sống.
Con đường nào cũng dẫn tới La Mã, không chỉ có mỗi một con đường như vậy.
Nhất định phải coi suy nghĩ kia như một chân lý?
Tình yêu rất đẹp, nhưng nếu là tình yêu não tàn thì chẳng ra sao, luôn có mấy con mắm chỉ biết trách móc người khác lãnh khốc vô tình, cố ý gây sự.
Không thành toàn cho tình yêu của họ? Bạn chính là kẻ lãnh khốc vô tình, cố ý gây sự.
Thư Bạch kể lại chuyện cũ, trên gương mặt phảng phất nỗi buồn mang mác, nói với Ninh Thư: “Đừng để tâm những gì tôi vừa nói, không dưng lại khiến ngài buồn lây.”
Ninh Thư hỏi Thư Bạch: “Cô không định làm nhiệm vụ nữa sao?”
“Con người có đôi lúc phải dựa vào hơi tàn để chống đỡ, tôi đây, dây đã mềm cung đã xốp, không định kéo căng lần nữa.” Thư Bạch bình thản nói.
“Như hiện tại đã là rất tốt, làm chút việc, nhàn nhã sống qua ngày.” Thư Bạch ôn hòa nói.
Ninh Thư gật đầu: “Mỗi người đều có mong muốn của riêng mình.”
Thư Bạch mỉm cười: “Trên đời này không có thứ gì vẹn toàn, không trèo cao sẽ không thể mạnh lên, không thể muốn gì làm nấy, nhưng mà tôi mệt rồi.”
Ninh Thư buông nĩa xuống: “Cô đừng suy nghĩ quá nhiều, năm tháng của nhiệm vụ giả dài đằng đẵng, dù sao cũng phải kiếm chút chuyện mà làm, có những lúc làm nhiệm vụ cũng rất có ý nghĩa .”
Thư Bạch cười nhạt: “Tôi bây giờ chỉ một thân một mình thì sao mà làm nhiệm vụ được, lúc trước vì quá mệt mỏi, không muốn níu chân hệ thống, tôi đã cùng hệ thống thoát ly rồi.”
“Lúc trước hắn còn khuyên tôi đủ kiểu, không muốn tôi hủy bỏ quan hệ này, bởi về sau sẽ không có cơ hội sửa sai.”
Ninh Thư: …
“Cô đã thoát ly khỏi hệ thống?” Ninh Thư kinh ngạc: “Không phải nói hệ thống và nhiệm vụ giả là một thể sao?”
“Điều này không sai, nếu nhiệm vụ giả bị xóa bỏ hoàn toàn, hệ thống cũng bị xóa bỏ hoàn toàn, nhưng hệ thống có thể xin cấp quyền để thoát ly ký chủ, đổi một người khác phù hợp hơn cho việc hợp tác.”
“Nhưng cái giá phải trả là bị xóa mất kí ức, mọi chuyện đều có cái giá của nó, chính hệ thống cùng đồng sinh cộng tử với tôi đã không còn nhớ rõ tôi nữa, cũng không nhận ra tôi là ai.” Thư Bạch phiền muộn thở dài: “Nếu được chọn lại lần nữa, tôi vẫn không thay đổi quyết định ban đầu.”
“Bởi vì cả tâm hồn lẫn thể xác đều mệt mỏi, nếu tiếp tục làm nhiệm vụ, khẳng định sẽ liên lụy khiến hắn bị xóa bỏ hoàn toàn cùng tôi.”
Ngón tay Ninh Thư gõ gõ mặt bàn, âm thanh cộc cộc lúc nhanh lúc chậm, cho thấy nội tâm Ninh Thư đang rất rối loạn.
Ninh Thư không nghĩ tới hệ thống sẽ có quyền hạn này, nói cách khác, nếu 2333 thật sự muốn rời bỏ cô cũng không phải không thể.
Chỉ là bị xóa mất ký ức, về sau không còn quen biết.
2333 lên tiếng: “Chuyện không đơn giản như vậy đâu, không thì tôi đã sớm rời khỏi cô rồi, loại khế ước này là khế ước trói buộc, người này đã trả một cái giá rất lớn mới có thể khiến hệ thống thoát ly cô ta.”
Ninh Thư nói với Thư Bạch: “Cô là người phụ nữ dịu dàng nhất mà tôi từng biết.”
Thư Bạch thẹn thùng đáp lại: “Ngài khen tôi như vậy, tôi cũng không biết nói gì cho phải, tôi không có nội tâm mạnh mẽ cứng cỏi, tôi tự biết bản thân mình không đi được xa, quá mệt mỏi.”
Ninh Thư vẫn giữ nguyên nhận định về Thư Bạch, có thể mở một tửu lâu như này thật không đơn giản, hơn thế còn là tửu lâu trong không gian pháp tắc.
“Tửu lâu trong những Thành khác đều là của cô?” Ninh Thư hỏi.
Dường như quy hoạch trong các thành pháp tắc đều tương tự nhau.
Giống y đúc.
Thư Bạch lắc đầu, “Không phải, chủ nhân của các nhà không phải cùng một người.”
Ninh Thư ồ một tiếng, lười biếng ưỡn lưng: “Ừm, món ăn hôm nay rất ngon.”
Thư Bạch nói với Ninh Thư: “Nếu ngài đã thích đến vậy, hãy gói một ít mang về.”
Ninh Thư xua tay: “Khi nào thèm ăn thì lại tới, không cần đâu.”
Ăn ít một miếng cũng không chết được.
Ninh Thư vẫn cầm hóa đơn đi thanh toán, tốn hơn 500 lực tín ngưỡng.
Cô và Thư Bạch không thân không quen, cũng không đáng bao tiền, không cần phải chiếm chút tiện nghi như vậy.
Thư Bạch lắc đầu: “Chút bánh ngọt ấy tôi vẫn mời được.”
Ninh Thư cất thẻ căn cước:“Tôi biết cô có thể, nhưng vẫn nên để tôi trả tiền.”
Phải bảo vệ tôn nghiêm Thành chủ của mình.
Đến lúc truyền ra cô kiến thức hạn hẹp, tới nơi đâu cũng bị chỉ trỏ bàn tán thì không hay, cô chính là đại diện cho hình tượng của Thủy Thành cơ mà.
Thư Bạch dịu dàng mỉm cười, khí chất giống một đóa bạch lan trắng thanh nhã tỏa sức hút mê người, tràn đầy ôn nhu cùng thẹn thùng.
Vẻ nữ tính trên người Thư Bạch hiển hiện từ đầu đến chân.
Nhưng Ninh Thư không cho rằng Thư Bạch là người phụ nữ đơn giản.
Thu chi mỗi ngày của tửu lâu không phải là con số nhỏ.
Thư Bạch cười dịu dàng: “Về sau Thành chủ nhớ ghé thăm thường xuyên tửu lâu của tôi nhé.”
Ninh Thư ừ một tiếng , hiểu rõ ý Thư Bạch – muốn mượn tên tuổi của cô để uy hiếp mấy kẻ gây rối.
Ở Thủy Thành, Ninh Thư giống như một Hoàng đế, có quyền lực tuyệt đối.
Nhưng nếu làm quá mức, một vài nhiệm vụ giả sẽ tố giác cô lên phía trên.
Tuy quyền lợi của Thành chủ rất lớn, nhưng cũng chỉ giới hạn trong thành của mình.
Ra khỏi thành này thì thôi, không có chuyện muốn sao làm vậy.
Ninh Thư đi dạo khắp nơi, tới trước cửa phòng đấu giá, nghĩ đến phí vào những 500 công đức, liền trực tiếp xoay người bỏ đi.
500 công đức có thể đổi được một đạo cụ tốt, mà tới chỗ này cũng chỉ có thể hóng chuyện, nhìn người ta vui vẻ mua đồ.
Quả thực đả kích tinh thần.
Cô đi dạo một vòng, xem xét tình hình kết giới ổn thỏa, sau đó nói với 2333: “Về không gian hệ thống.”
Ninh Thư choáng váng đầu óc một trận, về tới không gian hệ thống liền nằm xuống ghế sofa, chuẩn bị ngủ một giấc.
Toàn thân có chút rã rời.
Đơn thương độc mã làm nhiệm vụ, cho tới giờ cô đã tiếp xúc với khá nhiều nhiệm vụ giả , đủ loại người, đủ loại tính cách.
Những gì họ biểu hiện ra ngoài không nhất thiết là suy nghĩ trong lòng họ, Ninh Thư lấy bất biến ứng vạn biến.
*Bất biến ứng vạn biến: Dùng sự bình tĩnh vững vàng để chống lại vạn sự biến động.
Cô sẽ trở lên mạnh mẽ hơn, khiến mọi người chú ý đến cô, có được hào quang của kẻ mạnh.
Mặc kệ mang tâm tư gì với cô, kiêng kị, lấy lòng hoặc là ghen ghét, cũng đều do hào quang của kẻ mạnh mà ra.
Ninh Thư ngả lưng xuống ghế, xoay người tìm tư thế thoải mái nhất, hỏi 2333: “Hệ thống muốn rời khỏi nhiệm vụ giả thì cần điều kiện gì vậy?”
2333 im lặng một hồi mới đáp: “Tôi biết ngay kiểu gì cô cũng hỏi câu này, bình thường sẽ không tách rời được, muốn chết cùng chết muốn sống cùng sống.”
“Thật sao?” Ninh Thư rất hiếu kì, không biết Thư Bạch đã trả giá lớn tới mức nào mới có thể khiến hệ thống rời đi.
Lý do Thư Bạch tách khỏi hệ thống, phần nhiều là để hệ thống của cô ấy bắt đầu một khởi đầu mới.
Suy nghĩ ‘Có công việc tốt không bằng lấy chồng tốt’ đã hằn sâu vào tâm trí nhiều người.
Khi thấy bạn cố gắng nỗ lực, những người xung quanh lại dùng suy nghĩ cổ hủ kia tẩy não bạn.
Từ khi nào, sự cố gắng đã trở thành một sai lầm? Những định kiến này coi phụ nữ là cái máy đẻ.
Suy cho cùng cũng bởi lòng người bạc bẽo, bắt phụ nữ phải mang chính năng lực sinh sản của mình ra trao đổi, đổi lấy tài nguyên để tiếp tục cuộc sống.
Con đường nào cũng dẫn tới La Mã, không chỉ có mỗi một con đường như vậy.
Nhất định phải coi suy nghĩ kia như một chân lý?
Tình yêu rất đẹp, nhưng nếu là tình yêu não tàn thì chẳng ra sao, luôn có mấy con mắm chỉ biết trách móc người khác lãnh khốc vô tình, cố ý gây sự.
Không thành toàn cho tình yêu của họ? Bạn chính là kẻ lãnh khốc vô tình, cố ý gây sự.
Thư Bạch kể lại chuyện cũ, trên gương mặt phảng phất nỗi buồn mang mác, nói với Ninh Thư: “Đừng để tâm những gì tôi vừa nói, không dưng lại khiến ngài buồn lây.”
Ninh Thư hỏi Thư Bạch: “Cô không định làm nhiệm vụ nữa sao?”
“Con người có đôi lúc phải dựa vào hơi tàn để chống đỡ, tôi đây, dây đã mềm cung đã xốp, không định kéo căng lần nữa.” Thư Bạch bình thản nói.
“Như hiện tại đã là rất tốt, làm chút việc, nhàn nhã sống qua ngày.” Thư Bạch ôn hòa nói.
Ninh Thư gật đầu: “Mỗi người đều có mong muốn của riêng mình.”
Thư Bạch mỉm cười: “Trên đời này không có thứ gì vẹn toàn, không trèo cao sẽ không thể mạnh lên, không thể muốn gì làm nấy, nhưng mà tôi mệt rồi.”
Ninh Thư buông nĩa xuống: “Cô đừng suy nghĩ quá nhiều, năm tháng của nhiệm vụ giả dài đằng đẵng, dù sao cũng phải kiếm chút chuyện mà làm, có những lúc làm nhiệm vụ cũng rất có ý nghĩa .”
Thư Bạch cười nhạt: “Tôi bây giờ chỉ một thân một mình thì sao mà làm nhiệm vụ được, lúc trước vì quá mệt mỏi, không muốn níu chân hệ thống, tôi đã cùng hệ thống thoát ly rồi.”
“Lúc trước hắn còn khuyên tôi đủ kiểu, không muốn tôi hủy bỏ quan hệ này, bởi về sau sẽ không có cơ hội sửa sai.”
Ninh Thư: …
“Cô đã thoát ly khỏi hệ thống?” Ninh Thư kinh ngạc: “Không phải nói hệ thống và nhiệm vụ giả là một thể sao?”
“Điều này không sai, nếu nhiệm vụ giả bị xóa bỏ hoàn toàn, hệ thống cũng bị xóa bỏ hoàn toàn, nhưng hệ thống có thể xin cấp quyền để thoát ly ký chủ, đổi một người khác phù hợp hơn cho việc hợp tác.”
“Nhưng cái giá phải trả là bị xóa mất kí ức, mọi chuyện đều có cái giá của nó, chính hệ thống cùng đồng sinh cộng tử với tôi đã không còn nhớ rõ tôi nữa, cũng không nhận ra tôi là ai.” Thư Bạch phiền muộn thở dài: “Nếu được chọn lại lần nữa, tôi vẫn không thay đổi quyết định ban đầu.”
“Bởi vì cả tâm hồn lẫn thể xác đều mệt mỏi, nếu tiếp tục làm nhiệm vụ, khẳng định sẽ liên lụy khiến hắn bị xóa bỏ hoàn toàn cùng tôi.”
Ngón tay Ninh Thư gõ gõ mặt bàn, âm thanh cộc cộc lúc nhanh lúc chậm, cho thấy nội tâm Ninh Thư đang rất rối loạn.
Ninh Thư không nghĩ tới hệ thống sẽ có quyền hạn này, nói cách khác, nếu 2333 thật sự muốn rời bỏ cô cũng không phải không thể.
Chỉ là bị xóa mất ký ức, về sau không còn quen biết.
2333 lên tiếng: “Chuyện không đơn giản như vậy đâu, không thì tôi đã sớm rời khỏi cô rồi, loại khế ước này là khế ước trói buộc, người này đã trả một cái giá rất lớn mới có thể khiến hệ thống thoát ly cô ta.”
Ninh Thư nói với Thư Bạch: “Cô là người phụ nữ dịu dàng nhất mà tôi từng biết.”
Thư Bạch thẹn thùng đáp lại: “Ngài khen tôi như vậy, tôi cũng không biết nói gì cho phải, tôi không có nội tâm mạnh mẽ cứng cỏi, tôi tự biết bản thân mình không đi được xa, quá mệt mỏi.”
Ninh Thư vẫn giữ nguyên nhận định về Thư Bạch, có thể mở một tửu lâu như này thật không đơn giản, hơn thế còn là tửu lâu trong không gian pháp tắc.
“Tửu lâu trong những Thành khác đều là của cô?” Ninh Thư hỏi.
Dường như quy hoạch trong các thành pháp tắc đều tương tự nhau.
Giống y đúc.
Thư Bạch lắc đầu, “Không phải, chủ nhân của các nhà không phải cùng một người.”
Ninh Thư ồ một tiếng, lười biếng ưỡn lưng: “Ừm, món ăn hôm nay rất ngon.”
Thư Bạch nói với Ninh Thư: “Nếu ngài đã thích đến vậy, hãy gói một ít mang về.”
Ninh Thư xua tay: “Khi nào thèm ăn thì lại tới, không cần đâu.”
Ăn ít một miếng cũng không chết được.
Ninh Thư vẫn cầm hóa đơn đi thanh toán, tốn hơn 500 lực tín ngưỡng.
Cô và Thư Bạch không thân không quen, cũng không đáng bao tiền, không cần phải chiếm chút tiện nghi như vậy.
Thư Bạch lắc đầu: “Chút bánh ngọt ấy tôi vẫn mời được.”
Ninh Thư cất thẻ căn cước:“Tôi biết cô có thể, nhưng vẫn nên để tôi trả tiền.”
Phải bảo vệ tôn nghiêm Thành chủ của mình.
Đến lúc truyền ra cô kiến thức hạn hẹp, tới nơi đâu cũng bị chỉ trỏ bàn tán thì không hay, cô chính là đại diện cho hình tượng của Thủy Thành cơ mà.
Thư Bạch dịu dàng mỉm cười, khí chất giống một đóa bạch lan trắng thanh nhã tỏa sức hút mê người, tràn đầy ôn nhu cùng thẹn thùng.
Vẻ nữ tính trên người Thư Bạch hiển hiện từ đầu đến chân.
Nhưng Ninh Thư không cho rằng Thư Bạch là người phụ nữ đơn giản.
Thu chi mỗi ngày của tửu lâu không phải là con số nhỏ.
Thư Bạch cười dịu dàng: “Về sau Thành chủ nhớ ghé thăm thường xuyên tửu lâu của tôi nhé.”
Ninh Thư ừ một tiếng , hiểu rõ ý Thư Bạch – muốn mượn tên tuổi của cô để uy hiếp mấy kẻ gây rối.
Ở Thủy Thành, Ninh Thư giống như một Hoàng đế, có quyền lực tuyệt đối.
Nhưng nếu làm quá mức, một vài nhiệm vụ giả sẽ tố giác cô lên phía trên.
Tuy quyền lợi của Thành chủ rất lớn, nhưng cũng chỉ giới hạn trong thành của mình.
Ra khỏi thành này thì thôi, không có chuyện muốn sao làm vậy.
Ninh Thư đi dạo khắp nơi, tới trước cửa phòng đấu giá, nghĩ đến phí vào những 500 công đức, liền trực tiếp xoay người bỏ đi.
500 công đức có thể đổi được một đạo cụ tốt, mà tới chỗ này cũng chỉ có thể hóng chuyện, nhìn người ta vui vẻ mua đồ.
Quả thực đả kích tinh thần.
Cô đi dạo một vòng, xem xét tình hình kết giới ổn thỏa, sau đó nói với 2333: “Về không gian hệ thống.”
Ninh Thư choáng váng đầu óc một trận, về tới không gian hệ thống liền nằm xuống ghế sofa, chuẩn bị ngủ một giấc.
Toàn thân có chút rã rời.
Đơn thương độc mã làm nhiệm vụ, cho tới giờ cô đã tiếp xúc với khá nhiều nhiệm vụ giả , đủ loại người, đủ loại tính cách.
Những gì họ biểu hiện ra ngoài không nhất thiết là suy nghĩ trong lòng họ, Ninh Thư lấy bất biến ứng vạn biến.
*Bất biến ứng vạn biến: Dùng sự bình tĩnh vững vàng để chống lại vạn sự biến động.
Cô sẽ trở lên mạnh mẽ hơn, khiến mọi người chú ý đến cô, có được hào quang của kẻ mạnh.
Mặc kệ mang tâm tư gì với cô, kiêng kị, lấy lòng hoặc là ghen ghét, cũng đều do hào quang của kẻ mạnh mà ra.
Ninh Thư ngả lưng xuống ghế, xoay người tìm tư thế thoải mái nhất, hỏi 2333: “Hệ thống muốn rời khỏi nhiệm vụ giả thì cần điều kiện gì vậy?”
2333 im lặng một hồi mới đáp: “Tôi biết ngay kiểu gì cô cũng hỏi câu này, bình thường sẽ không tách rời được, muốn chết cùng chết muốn sống cùng sống.”
“Thật sao?” Ninh Thư rất hiếu kì, không biết Thư Bạch đã trả giá lớn tới mức nào mới có thể khiến hệ thống rời đi.
Lý do Thư Bạch tách khỏi hệ thống, phần nhiều là để hệ thống của cô ấy bắt đầu một khởi đầu mới.
Danh sách chương