“Dẫn đường đi.” Ninh Thư đi theo tiểu nhị lên lầu.
Tiểu nhị mở cửa: “Vị khách đó ở bên trong.”
Ninh Thư ừ một tiếng, bước vào phòng, thấy Hồng Ngọc diện một thân váy đỏ rực rỡ.
Hồng Ngọc trông thấy Ninh Thư liền mỉm cười: “Quả nhiên cô đã trở lại, tôi tính đợi một lúc rồi mới đi.”
Advertisement
Ninh Thư ngồi xuống đối diện Hồng Ngọc, nói: “Thật ra cô biết chắc rằng tôi sẽ trở về, cho nên mới tới Thủy Thành đợi tôi.”
Cũng quá coi thường người khác rồi.
Hồng Ngọc cầm ấm trà, bình thản rót một chén trà cho mình, một chén cho Ninh Thư: “Giữa chúng ta ngoại trừ ấn ký Thủy pháp tắc thì chẳng có ân oán gì cả.”
Ninh Thư nâng chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó đặt chén trà xuống, nhàn nhạt nói: “Cho nên?”
“Trong lòng tôi có chút bực bội, có phải cô thấy tôi dễ bắt nạt đúng không?” Ninh Thư thực tâm hỏi Hồng Ngọc.
Trước đó hại cô đến thảm, giờ còn ngang nhiên xuất hiện trước mặt cô với điệu bộ vân đạm phong khinh, khiến người ta vô cùng ngứa mắt, phải x100 lần ngứa mắt mới đúng.
Hồng Ngọc liếc mắt nhìn Ninh Thư, ánh mắt lạnh nhạt mang theo thâm ý phong vận.
*Phong vận: cốt cách lịch sự, phong lưu , tao nhã.
“Không phải dễ bắt nạt, mà …”
“Mà tôi như con sâu cái kiến, không cần phải quan tâm sâu kiến nghĩ gì, cảm giác ra sao.” Nếu Hồng Ngọc đối mặt với A Oản, cô ta đâu thể có bộ dáng mây trôi nước chảy như vậy.
Đối thủ có thực lực ngang cơ mới cần chú tâm, cảnh giác.
“Vậy lần này cô tới đây làm gì, chẳng lẽ bắt tôi phải nhường lại ấn ký ngay tại Thủy Thành này?” Ninh Thư thật sự không hiểu mục đích của Hồng Ngọc.
Hồng Ngọc có chút buồn bực: “Kỳ thật chính tôi cũng không rõ tại sao lại tới nơi này, có lẽ vì muốn biết cô có quay về hay không.”
“Cảm ơn đã quan tâm.” Ninh Thư mỉm cười, người ta đã bình thản như thế, cô cũng không đỏ mặt tía tai làm gì.
Sẽ không để bản thân yếu thế.
Hai người yên lặng uống trà, Ninh Thư đặt chén trà xuống: “Cô thật hẹp hòi, sao cứ để tôi uống trà mãi vậy, thật nhàm chán.”
“Là sơ sót của tôi, cô muốn ăn gì cứ gọi, tôi mời khách.” Hồng Ngọc đẩy tấm menu tinh xảo ra trước mặt Ninh Thư.
Ninh Thư tùy tiện lật menu, Hồng Ngọc nhìn Ninh Thư chỉ lướt qua mà không gọi món: “Không thích gì sao?”
Hồng Ngọc nhìn ấn ký trên trán Ninh Thư, vừa chống cằm vừa hỏi .
Ninh Thư gập menu lại, đẩy sang bên cạnh: “Không có hứng thú.”
Ninh Thư chống cằm nhìn Hồng Ngọc: “Tôi mới trở thành Thành chủ không lâu nên rất muốn biết, liệu tôi có quyền trục xuất cô ra khỏi Thủy Thành hay không?”
Sắc mặt Hồng Ngọc thoáng chốc cứng đờ: “Làm Thành chủ tất nhiên sẽ có quyền hạn này, tuy nhiên cùng là Thành chủ với nhau thì không ai làm thế.”
Ninh Thư bừng tỉnh: “Ra là thế, vậy mời cô lập tức biến khỏi mắt tôi, khinh người cũng một vừa hai phải thôi.”
Ninh Thư búng tay một cái, Hồng Ngọc liền cảm giác một lực đẩy mạnh bạo ép buộc cô ta phải rời khỏi thành phố này.
Nếu bị ném ra khỏi Thủy thành, lực lượng pháp tắc bên ngoài sẽ trực tiếp nghiền nát cô ta.
Hồng Ngọc nhìn vẻ mặt tươi cười của Ninh Thư, lông mày nhíu chặt lại, xem ra rất tức giận.
Hồng Ngọc đứng dậy: “Tôi rất coi trọng cô.”
“Cảm ơn.”
Nói xong Hồng Ngọc liền biến mất.
Ninh Thư đặt chén trà xuống, mở menu, gọi một chút bánh ngọt và đồ uống.
Lúc tiểu nhị bưng món ăn đi ra, theo sau tiểu nhị là một người phụ nữ.
Người phụ nữ đi tới chào hỏi Ninh Thư: “Thành chủ quang lâm tửu lâu của tôi ,thật là vinh hạnh cho tôi.”
*Quang lâm: từ dùng một cách khiêm tốn để nói việc người bề trên đến thăm mình.
Người phụ nữ này dáng vẻ đoan trang nhã nhặn, diện một bộ sườn xám thanh lịch, tựa như danh môn khuê tú thời Thượng Hải.
Sườn xám là trang phục khoe khéo đường cong của phụ nữ.
Ninh Thư đứng lên: “Hân hạnh, hân hạnh.”
“Thành chủ lần đầu đến tửu lâu này sao, tôi là Thư Bạch.”
“Còn tôi là Ninh Thư.”
Thư Bạch ngồi xuống đối diện Ninh Thư, nhìn qua bánh ngọt và thức uống trên bàn: “Những thứ này tôi mời.”
Ninh Thư cười cười: “Vậy cảm ơn cô.”
Thư Bạch không phải người phụ nữ đơn giản, có thể mở một tửu lâu như này, ắt hẳn phải là người có tiền.
“Mùi vị thế nào?” Thư Bạch hỏi Ninh Thư.
“Cũng không tệ.” Ninh Thư gật đầu.
Thư Bạch nhìn chằm chắm ấn ký pháp tắc trên trán Ninh Thư: “Thủy thành từ lâu đã không có chủ nhân, người người khắp nơi đều ra sức vơ vét Thủy Thành, tôi thật tâm hi vọng Thủy thành có một chủ nhân chân chính.”
“Hoan nghênh ngài.” Thư Bạch nói.
Ninh Thư cười một tiếng: “Cảm ơn, cô là người thứ hai chúc mừng tôi.”
Bởi người nào cũng chỉ đăm đăm nhìn vào ấn ký của cô, cho nên khi nghe Thư Bạch chúc phúc, Ninh Thư có chút ngạc nhiên.
“Những kẻ bóc lột kia khiến tôi e sợ, thương nhân như chúng tôi bị họ hành hết đợt này tới đợt khác.” Thư Bạch mỉm cười: “Làm kinh doanh quả không dễ dàng.”
“Cô không làm nhiệm vụ nữa sao?”Ninh Thư uống một hớp nước.
Thư Bạch bình thản đáp: “Tôi mệt rồi, không còn nhớ đã bao lâu chưa làm nhiệm vụ, trên thực tế, làm nhiệm vụ là một việc vô cùng vất vả.”
“Không phải ai cũng chịu được.”
Ninh Thư gật đầu: “Rất gian khổ.”
“Sau khi trở thành nhiệm vụ giả siêu cấp, tôi luôn cảm thấy kiệt sức.” Thư Bạch đẩy chiếc đĩa tinh xảo tới trước mặt Ninh Thư.
“Đây là món bánh ngọt nổi tiếng của tửu lâu, mời ngài nếm thử.”
Ninh Thư cắm nĩa vào bánh ngọt, cẩn thận cảm nhận hương vị, gật đầu: “Ngon lắm, tuy nhiên lại hơi đắt, từ trước tới giờ tôi không dám gọi món này.”
Thư Bạch cười ngượng ngùng: “Ngài là Thành chủ, ăn một chút cũng phải đắn đo hay sao?”
Ninh Thư nhún vai: “Thật ra tôi rất nghèo.”
“Cô không làm nhiệm vụ nữa, sau đó liền mở tửu lâu này à?” Ninh Thư đổi chủ đề, dù sao người trước mặt cũng coi như bậc tiền bối.
Thư Bạch nói: “Tôi có một tật xấu của phụ nữ.”
“Tật xấu gì?” Ninh Thư vừa ăn bánh ngọt vừa hỏi.
“Mẫn cảm, yếu lòng, với tính cách đó, trải qua vô số chuyện, trong lòng mệt mỏi vô cùng.” Thư Bạch nhẹ giọng nói, trên người toát vẻ nữ tính ôn nhu.
“Đa số phụ nữ đều như vậy.” Ninh Thư nói.
“Tôi có quen một vài nữ nhiệm vụ giả, có người biến mất tăm, có người không chịu nổi cuộc sống nhiệm vụ gian truân, có người sống cùng người yêu, … cuối cùng đều không còn liên lạc nữa, cũng không biết hiện tại họ ra sao.”
Thư Bạch khuấy nhẹ muỗng cà phê: “Tôi thậm chí không dám nghĩ tới kết quả, cũng không biết họ còn tồn tại hay không.”
Ninh Thư bỗng dưng hiểu ra tại sao càng tăng cấp, càng đứng trên cao, số lượng phụ nữ càng ít.
Bởi vì phụ nữ sống rất tình cảm , rất đáng yêu, giàu lòng yêu thương cùng với tâm hồn thiện lương.
Đối với phụ nữ bình thường, đây đều là phẩm hạnh cao quý, nhưng với nữ nhiệm vụ giả thì lại khác, thời gian dài dằng dặc, nếu vẫn giữ nguyên tâm tính mềm yếu nữ tính, chắc chắn sẽ gặp chuyện.
Cơ bản cũng vì cách giáo dục phụ nữ theo hướng nuôi nhốt, khiến phụ nữ nghĩ mình kém đàn ông.
Mềm yếu cần chỗ dựa.
Tại sao phải làm nhiệm vụ không ngơi nghỉ , sao phải phát triển năng lực,… thật vô nghĩa, thà ở cùng người yêu còn hơn.
Chỉ có tình yêu mới là vĩnh hằng.
Với những phụ nữ yếu đuối thiện lương, nhìn từ góc độ nào đó mà nói, họ không có sự quyết đoán của đàn ông.
Phụ nữ hay phóng đại sự yếu đuối của mình, họ sợ nỗi cô độc hơn đàn ông rất nhiều.
Tiểu nhị mở cửa: “Vị khách đó ở bên trong.”
Ninh Thư ừ một tiếng, bước vào phòng, thấy Hồng Ngọc diện một thân váy đỏ rực rỡ.
Hồng Ngọc trông thấy Ninh Thư liền mỉm cười: “Quả nhiên cô đã trở lại, tôi tính đợi một lúc rồi mới đi.”
Advertisement
Ninh Thư ngồi xuống đối diện Hồng Ngọc, nói: “Thật ra cô biết chắc rằng tôi sẽ trở về, cho nên mới tới Thủy Thành đợi tôi.”
Cũng quá coi thường người khác rồi.
Hồng Ngọc cầm ấm trà, bình thản rót một chén trà cho mình, một chén cho Ninh Thư: “Giữa chúng ta ngoại trừ ấn ký Thủy pháp tắc thì chẳng có ân oán gì cả.”
Ninh Thư nâng chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó đặt chén trà xuống, nhàn nhạt nói: “Cho nên?”
“Trong lòng tôi có chút bực bội, có phải cô thấy tôi dễ bắt nạt đúng không?” Ninh Thư thực tâm hỏi Hồng Ngọc.
Trước đó hại cô đến thảm, giờ còn ngang nhiên xuất hiện trước mặt cô với điệu bộ vân đạm phong khinh, khiến người ta vô cùng ngứa mắt, phải x100 lần ngứa mắt mới đúng.
Hồng Ngọc liếc mắt nhìn Ninh Thư, ánh mắt lạnh nhạt mang theo thâm ý phong vận.
*Phong vận: cốt cách lịch sự, phong lưu , tao nhã.
“Không phải dễ bắt nạt, mà …”
“Mà tôi như con sâu cái kiến, không cần phải quan tâm sâu kiến nghĩ gì, cảm giác ra sao.” Nếu Hồng Ngọc đối mặt với A Oản, cô ta đâu thể có bộ dáng mây trôi nước chảy như vậy.
Đối thủ có thực lực ngang cơ mới cần chú tâm, cảnh giác.
“Vậy lần này cô tới đây làm gì, chẳng lẽ bắt tôi phải nhường lại ấn ký ngay tại Thủy Thành này?” Ninh Thư thật sự không hiểu mục đích của Hồng Ngọc.
Hồng Ngọc có chút buồn bực: “Kỳ thật chính tôi cũng không rõ tại sao lại tới nơi này, có lẽ vì muốn biết cô có quay về hay không.”
“Cảm ơn đã quan tâm.” Ninh Thư mỉm cười, người ta đã bình thản như thế, cô cũng không đỏ mặt tía tai làm gì.
Sẽ không để bản thân yếu thế.
Hai người yên lặng uống trà, Ninh Thư đặt chén trà xuống: “Cô thật hẹp hòi, sao cứ để tôi uống trà mãi vậy, thật nhàm chán.”
“Là sơ sót của tôi, cô muốn ăn gì cứ gọi, tôi mời khách.” Hồng Ngọc đẩy tấm menu tinh xảo ra trước mặt Ninh Thư.
Ninh Thư tùy tiện lật menu, Hồng Ngọc nhìn Ninh Thư chỉ lướt qua mà không gọi món: “Không thích gì sao?”
Hồng Ngọc nhìn ấn ký trên trán Ninh Thư, vừa chống cằm vừa hỏi .
Ninh Thư gập menu lại, đẩy sang bên cạnh: “Không có hứng thú.”
Ninh Thư chống cằm nhìn Hồng Ngọc: “Tôi mới trở thành Thành chủ không lâu nên rất muốn biết, liệu tôi có quyền trục xuất cô ra khỏi Thủy Thành hay không?”
Sắc mặt Hồng Ngọc thoáng chốc cứng đờ: “Làm Thành chủ tất nhiên sẽ có quyền hạn này, tuy nhiên cùng là Thành chủ với nhau thì không ai làm thế.”
Ninh Thư bừng tỉnh: “Ra là thế, vậy mời cô lập tức biến khỏi mắt tôi, khinh người cũng một vừa hai phải thôi.”
Ninh Thư búng tay một cái, Hồng Ngọc liền cảm giác một lực đẩy mạnh bạo ép buộc cô ta phải rời khỏi thành phố này.
Nếu bị ném ra khỏi Thủy thành, lực lượng pháp tắc bên ngoài sẽ trực tiếp nghiền nát cô ta.
Hồng Ngọc nhìn vẻ mặt tươi cười của Ninh Thư, lông mày nhíu chặt lại, xem ra rất tức giận.
Hồng Ngọc đứng dậy: “Tôi rất coi trọng cô.”
“Cảm ơn.”
Nói xong Hồng Ngọc liền biến mất.
Ninh Thư đặt chén trà xuống, mở menu, gọi một chút bánh ngọt và đồ uống.
Lúc tiểu nhị bưng món ăn đi ra, theo sau tiểu nhị là một người phụ nữ.
Người phụ nữ đi tới chào hỏi Ninh Thư: “Thành chủ quang lâm tửu lâu của tôi ,thật là vinh hạnh cho tôi.”
*Quang lâm: từ dùng một cách khiêm tốn để nói việc người bề trên đến thăm mình.
Người phụ nữ này dáng vẻ đoan trang nhã nhặn, diện một bộ sườn xám thanh lịch, tựa như danh môn khuê tú thời Thượng Hải.
Sườn xám là trang phục khoe khéo đường cong của phụ nữ.
Ninh Thư đứng lên: “Hân hạnh, hân hạnh.”
“Thành chủ lần đầu đến tửu lâu này sao, tôi là Thư Bạch.”
“Còn tôi là Ninh Thư.”
Thư Bạch ngồi xuống đối diện Ninh Thư, nhìn qua bánh ngọt và thức uống trên bàn: “Những thứ này tôi mời.”
Ninh Thư cười cười: “Vậy cảm ơn cô.”
Thư Bạch không phải người phụ nữ đơn giản, có thể mở một tửu lâu như này, ắt hẳn phải là người có tiền.
“Mùi vị thế nào?” Thư Bạch hỏi Ninh Thư.
“Cũng không tệ.” Ninh Thư gật đầu.
Thư Bạch nhìn chằm chắm ấn ký pháp tắc trên trán Ninh Thư: “Thủy thành từ lâu đã không có chủ nhân, người người khắp nơi đều ra sức vơ vét Thủy Thành, tôi thật tâm hi vọng Thủy thành có một chủ nhân chân chính.”
“Hoan nghênh ngài.” Thư Bạch nói.
Ninh Thư cười một tiếng: “Cảm ơn, cô là người thứ hai chúc mừng tôi.”
Bởi người nào cũng chỉ đăm đăm nhìn vào ấn ký của cô, cho nên khi nghe Thư Bạch chúc phúc, Ninh Thư có chút ngạc nhiên.
“Những kẻ bóc lột kia khiến tôi e sợ, thương nhân như chúng tôi bị họ hành hết đợt này tới đợt khác.” Thư Bạch mỉm cười: “Làm kinh doanh quả không dễ dàng.”
“Cô không làm nhiệm vụ nữa sao?”Ninh Thư uống một hớp nước.
Thư Bạch bình thản đáp: “Tôi mệt rồi, không còn nhớ đã bao lâu chưa làm nhiệm vụ, trên thực tế, làm nhiệm vụ là một việc vô cùng vất vả.”
“Không phải ai cũng chịu được.”
Ninh Thư gật đầu: “Rất gian khổ.”
“Sau khi trở thành nhiệm vụ giả siêu cấp, tôi luôn cảm thấy kiệt sức.” Thư Bạch đẩy chiếc đĩa tinh xảo tới trước mặt Ninh Thư.
“Đây là món bánh ngọt nổi tiếng của tửu lâu, mời ngài nếm thử.”
Ninh Thư cắm nĩa vào bánh ngọt, cẩn thận cảm nhận hương vị, gật đầu: “Ngon lắm, tuy nhiên lại hơi đắt, từ trước tới giờ tôi không dám gọi món này.”
Thư Bạch cười ngượng ngùng: “Ngài là Thành chủ, ăn một chút cũng phải đắn đo hay sao?”
Ninh Thư nhún vai: “Thật ra tôi rất nghèo.”
“Cô không làm nhiệm vụ nữa, sau đó liền mở tửu lâu này à?” Ninh Thư đổi chủ đề, dù sao người trước mặt cũng coi như bậc tiền bối.
Thư Bạch nói: “Tôi có một tật xấu của phụ nữ.”
“Tật xấu gì?” Ninh Thư vừa ăn bánh ngọt vừa hỏi.
“Mẫn cảm, yếu lòng, với tính cách đó, trải qua vô số chuyện, trong lòng mệt mỏi vô cùng.” Thư Bạch nhẹ giọng nói, trên người toát vẻ nữ tính ôn nhu.
“Đa số phụ nữ đều như vậy.” Ninh Thư nói.
“Tôi có quen một vài nữ nhiệm vụ giả, có người biến mất tăm, có người không chịu nổi cuộc sống nhiệm vụ gian truân, có người sống cùng người yêu, … cuối cùng đều không còn liên lạc nữa, cũng không biết hiện tại họ ra sao.”
Thư Bạch khuấy nhẹ muỗng cà phê: “Tôi thậm chí không dám nghĩ tới kết quả, cũng không biết họ còn tồn tại hay không.”
Ninh Thư bỗng dưng hiểu ra tại sao càng tăng cấp, càng đứng trên cao, số lượng phụ nữ càng ít.
Bởi vì phụ nữ sống rất tình cảm , rất đáng yêu, giàu lòng yêu thương cùng với tâm hồn thiện lương.
Đối với phụ nữ bình thường, đây đều là phẩm hạnh cao quý, nhưng với nữ nhiệm vụ giả thì lại khác, thời gian dài dằng dặc, nếu vẫn giữ nguyên tâm tính mềm yếu nữ tính, chắc chắn sẽ gặp chuyện.
Cơ bản cũng vì cách giáo dục phụ nữ theo hướng nuôi nhốt, khiến phụ nữ nghĩ mình kém đàn ông.
Mềm yếu cần chỗ dựa.
Tại sao phải làm nhiệm vụ không ngơi nghỉ , sao phải phát triển năng lực,… thật vô nghĩa, thà ở cùng người yêu còn hơn.
Chỉ có tình yêu mới là vĩnh hằng.
Với những phụ nữ yếu đuối thiện lương, nhìn từ góc độ nào đó mà nói, họ không có sự quyết đoán của đàn ông.
Phụ nữ hay phóng đại sự yếu đuối của mình, họ sợ nỗi cô độc hơn đàn ông rất nhiều.
Danh sách chương