Hứa Gia Văn không ngờ bản thân lại có thể khóc lâu đến như vậy, thời gian trôi qua hơn nửa tiếng đồng hồ, cậu có cảm giác như mình vừa mới đem mắt đi rửa lại, ngứa rát vô cùng.

Đang lúc muốn đưa tay lên dụi mắt thì bị Andrew giữ lại ngăn cản.

“Đừng dụi, không tốt cho mắt.”

“Mắt khó chịu.”

Hắn nhìn đến hai mắt sưng lên do vừa khóc của cậu, đau lòng trách khứ: “Ta đã nói em đừng khóc rồi mà.”

Cậu bực dọc: “Là do ai hả?”

Nếu không phải lúc nãy hắn kéo cậu lại làm trò đó thì cậu cũng đâu khóc ra nông nổi này, nói không chừng bây giờ đã có thể thoải mái ngã lưng trên chiếc giường đầy mềm mại của mình rồi cũng nên.

Andrew biết rõ mình là nguyên nhân của mọi chuyện nên cũng không phản bác lại, thậm chí còn hùa theo cậu để tự trách bản thân: “Được được, là lỗi của ta. Để ta nói người đem túi trà đến cho em chườm mắt.”

Hắn để Hứa Gia Văn ngồi đối diện mình, tay vẫn không ngừng đưa lên vuốt ve lưng cậu. Ban đầu vì mục đích muốn dỗ dành, nhưng rồi đến cả chính hắn cũng không rõ, chỉ là vô thức muốn làm ra hành động thân mật này.

Cậu ngồi im tận hưởng việc hắn làm cho mình, cũng không hẳn là hưởng thụ nữa, đơn giản là do trong lòng cậu lúc này rối như tơ vò nên không muốn phản ứng lại.

Bên tai Hứa Gia Văn lúc này lại không ngừng vang lên câu nói ngày hôm đó, cậu cứ như bị ám vậy, trong đầu không lúc nào không nhớ đến giấc mơ giữa hai người bọn họ.



Cuối cùng vẫn là không nhịn mà được hỏi thẳng.

“Cũng đâu phải là James, tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?”

Hay là do cả hai có gương mặt hoàn toàn giống hệt nhau? Nếu vậy thì cậu cũng không ngần ngại dùng dao gạch nát gương mặt của mình để hắn không còn nhìn thấy ai khác thông qua cậu.

Andrew nghe xong cau mày nhìn cậu hỏi: “Em nói gì vậy Văn?” Hắn chưa thể hiểu được ẩn ý có trong câu nói vừa rồi của cậu.

“Tôi nói, tôi không phải là James. Vậy nên xin anh đừng tiếp tục đối tốt với tôi như vậy.” Cậu sợ mình sẽ không nhịn được mà ảo tưởng những thứ không thuộc về mình mất.

Hứa Gia Văn từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đòi hỏi bất kỳ điều gì, cũng chưa từng nhận được yêu thương từ ai nên chỉ cần được một ai đó đối tốt cậu đều sẽ không nhịn được mà quay lại báo đáp.

Thời gian cậu đến với thế giới này không lâu, trong vô thức nhận được sự yêu thương, quan tâm của hắn khiến cậu cảm thấy rất biết ơn, thế nhưng mỗi khi muốn tiếp nhận nó và đáp lại thì một âm thanh đáng ghét lại cứ vang vẳng không ngừng bên tai.

Nó đánh thức cậu khỏi sự mộng tưởng, khiến cậu nhận ra những thứ bản thân đang được nhận đều là dối trá, chúng vốn dĩ không hề thuộc về Hứa Gia Văn mà là James - một người đã chết.

“Ta nghĩ hình như em đã hiểu lầm một điều gì đó rồi thì phải. Văn à, có lẽ ta đã từng xem em là James, nhưng cho dù có phải sống trong quá khứ đi chăng nữa thì ta chưa bao giờ áp đặt hình bóng James lên người em.”



Những ngày đầu hắn còn có thể có sự nhầm lẫn giữa hai người, nhưng thời gian dần trôi hắn lại phát hiện ra giữa họ có sự khác biệt hoàn toàn lớn. Tỷ như nếu James luôn dùng vẻ ngoài lạnh lùng để che giấu đi sự trẻ con bên trong mình thì Hứa Gia Văn lại trưởng thành hơn so với độ tuổi của mình, thêm nữa cậu còn rất ít cười.

“Nối dối.”Hứa Gia Văn không tin vào những gì hắn vừa nói, đối với cậu tất cả đều chỉ là những lời biện mình không chút giá trị cho việc mà hắn đã làm.

“Những điều ta nói đều là thật, có thể em không tin nhưng ta thực sự yêu em Văn à.”

Yêu sao?

Hắn có chắc rằng kẻ mình đang nói tiếng yêu là cậu không?

Mang một gương mặt giống hệt với James khiến cậu luôn cho rằng những gì hắn nói với mình đều là dối trá, không đáng để tin tưởng, thậm chí đến cả câu nói yêu vừa rồi cũng là lời bày tỏ dành cho y chứ không phải cậu.

Thấy cậu cuối đầu mình xuống, Andrew ngoài thở dài ra thì không biết làm gì hơn. Hắn cũng không thể ép buộc cậu tiếp nhận tình cảm của mình ngay lúc này, bởi lẽ nó đến quá đột ngột, hắn nghĩ cậu cần có thời gian để tiếp nhận chuyện này.

“Ta mang em trở về phòng.”

Hứa Gia Văn gật đầu, sau đó cũng không tiếp tục nói gì thêm với hắn, chỉ ngồi yên đó để hắn đưa mình trở về phòng.

Nửa đường đi, hắn lại đột ngột lên tiếng: “Ta sẽ cho em thời gian suy nghĩ, nhưng đừng để ta phải chờ đợi quá lâu.” Hắn rất ghét phải chờ đợi bất kỳ điều gì, nhưng chỉ cần là cậu hắn sẽ không ngần ngại bỏ thời gian ra để chờ.

Trong lòng cậu ảo não, thực sự không biết nên dùng cách nào để đối diện với nó. Cậu biết rõ mình không nên tiếp nhận loại tình cảm này, thế nhưng bản thân lại thích tự đặt mình vào thế khó để rồi phải phân vân giữa việc nên chấp nhận hoặc không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện