Hứa Gia Văn miệng mắng chửi, cả người không ngừng giãy giụa cốgắng thoát khỏi sự không chế của hắn. Thế nhưng nếu so giữasức lực của một sinh viên đại học chưa từng trải qua bất kỳmột cuộc khổ luyện nào thì lại hoàn toàn thua xa Andrew - mộtngười đã từng trải qua biết bao chiến trường đầy máu tanh giết chốc.

“Câu này đáng lẽ raphải là tôi hỏi em mới đúng!” Giọng nói hắn âm trầm, tựa nhưđang cố kìm nén cơm giận dữ đang dâng trào hỏi: “Những ngày qua rốt cuộc em muốn làm gì? Tại sao lại liên tục tìm cách nétránh tôi?”

Hắn ngỡ nhưmình đã sắp phát điên, hắn hiểu rõ hơn ai hết bản thân hoàntoàn không thể chịu đựng nổi cảm giác bị người khác ngó lơ,nhất là khi người ấy lại còn là cậu.

Nhưng mỗi khi cơn giận dữ sắp sửa bộc phát hắn đều tự cố gắngthôi miên bản thân rằng cậu chỉ đang giận dỗi mình, sau khi hếtgiận mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Vậy mà thực tế lại cứ như một cú tát vả thẳng vào mặt hắn,suốt mấy ngày liền… không, hay nói đúng hơn là bảy ngày. Thờigian cũng đã trôi qua được bảy ngày, nhưng cho dù là một dấuhiệu của sự ngừng lại cậu cũng không hề có, gần giống nhưđang muốn được nước lấn tới khiến hắn không thể chịu đựng thêm được nữa.

Andrew dùng taygạt những thứ đang có trên bàn ăn xuống hết dưới đất, tiếngthủy tinh vỡ nát tạo nên những âm thanh “loảng xoảng” đầy chóitai, chúng làm cậu cảm thấy inh tai nhức óc không nhịn được mà đưa hai tay lên che chắn tai mình lại.

Chưa để cậu kịp phản ứng, hắn đã nhanh chóng nhấc cậu đặt lênbàn, đè cậu nằm xuống sau đó đưa mặt lại gần chất vấn: “Vănà, em muốn ta phải phát điên lên thì mới vừa lòng sao?”

Muốn hắn phát điên? Nhớ đến sự việc đầy khủng khiếp trước đó, Hứa Gia Văn cảm thấynó chỉ cần diễn ra một lần thôi đã là quá đủ rồi, cậu khôngmuốn nó tiếp tục xảy ra thêm bất kỳ một lần nào nữa.

Cậu liên tục nhìn hắn lắc đầu, nhưng khi đối diện với đôi mắtchứa đầy sự điên cuồng của hắn cậu lại vô thức né tránh,nhiều hơn cả đó chính là sự sợ hãi không dám đối diện vớinó.

Andrew cực kỳ ghéthành động né tránh này của cậu, hắn nhanh chóng đưa tay đếnnắm chặt cằm cậu xoay đến để mặt đối diện với mình.

“Nhìn thẳng vào mắt ta, Văn!” Vẻ mặt hắn trở nên thâm trầm hơn baogiờ hết, từng câu từng chữ nói ra gần như đang gằng từng chữmột: “Em thực sự muốn ta phát điên lên sao?”

Hứa Gia Văn chưa bao giờ cảm thấy mình là một người nhát gan, nhưng khi đối diện với tình cảnh này cậu lại không nhịn được cảmgiác sợ hãi, cả người không ngừng run lên bần bật khi đối diện với hắn.

Giọng cậu run run đáp: “Không, không có.”



Andrew tiếp tục đặt ra câu hỏi: “Những ngày qua rốt cuộc em đang muốn làm gì? Chán ghét ta hay là không muốn ở bên cạnh ta?”

Đều đúng, đối với Hứa Gia Văn nó đều hoàn toàn chính xác.

Cậu chán ghét hắn vì đã đem mình xem thành thế thân cho ngườikhác, cậu hoàn toàn không muốn phải tiếp tục ở bên cạnh hắnsống dưới cái bóng của một người đã chết.

Nhưng cậu lại không thể nói ra sự thật, cậu chỉ có thể chọn cáchdối lòng để bảo vệ tính mạng của mình. Andrew đích thị làmột kẻ điên, cậu không muốn hắn lại phát điên lên làm ra nhữngchuyện ngoài sức tưởng tượng để đe dọa cậu.

Thà rằng hắn cứ tiếp tục làm ra hành động cưỡng chế với cậucòn hơn là dùng tính mạng của mình để khiến cậu mềm lòng,dễ dàng bị hắn trói buộc bên người trong vô thức.

“Đều không phải, Andrew, tôi thực sự không hề có ý đó.” Cậu gần như sắp khóc đến nơi, đến cả cậu cũng không ngờ đến bản thân lại là một người mau nước mắt đến như vậy.

“Xin anh đừng phát điên ở đây, tôi thực sự… thực sự không bao giờmuốn chứng kiến cảnh tượng đó thêm một lần nào nữa…”

Nhìn bé ngoan của mình rơi lệ khiến Andrew dù ít hay nhiều vẫn cảm thấy đau lòng, hắn vốn dĩ chỉ là muốn tra hỏi cho ra lẽ mọichuyện chẳng ngờ vô tình làm cậu khóc thành ra thương tâm thếkia, trong lòng hắn tự trách bản thân mình sau đó lại quay sangdỗ dành.

“Được được, tôikhông để em thấy. Ngoan nào, đừng khóc nữa.” Andrew đỡ cậu ngồi dậy, bàn tay dịu dàng vuốt lấy lưng cậu để an ủi.

Có lẽ là do cảm thấy uất ức, hắn càng ra tức dỗ cậu lại càngkhóc ngày một nhiều hơn, hoàn toàn không có dấu hiệu ngưng.

Thực sự rất bất công, đáng lẽ Hứa Gia Văn không nên bị kéo đến thế giới này, bây giờ cậu thực sự cảm thấy hối hận vì đã có ý nghĩ muốn chết. Kể cả có bị mẹ ghẻ lạnh cậu cũng chưa baogiờ khóc nhiều đến như vậy, bây giờ cho dù bản thân cậu cómuốn nín khóc thì nước mắt vẫn không ngừng chảy dài trên má.

Không chỉ mình cậu mà đến cả hắn cũng cảm cảm thấy hối hận, nếu biết trước cậu sẽ khóc nhiều đến như vậy thì hắn đã khônglàm ra loại hành vi đầy dữ tợn đó rồi.

Nhìn đến đôi mắt ngập nước của cậu, Andrew không nhịn được thở dài, thế nào cũng sưng hết cả lên cho xem.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện