Trì Vãn Chiếu nói đi an ủi nhân viên, thật sự là đi an ủi, Khổng Hi Nhan nhìn thấy người này dặn dò Chu Sinh mang theo đồ, lúc đầu cô vẫn không biết đồ gì, đợi đến khi Chu Sinh ôm một đống tài liệu đi tới, cô cảm thấy bối rối, mới hỏi:


"Chu Sinh, đây là cái gì?"

Chu Sinh cúi đầu cười cười:

"Phu nhân, đây là Sổ tay dành cho nhân viên chính thức của Cảnh Yên."

Khổng Hi Nhan có chút khó hiểu quay đầu nhìn Trì Vãn Chiếu:

"Tiểu Vãn, đem cái này đi làm gì?"

Trì Vãn Chiếu từ phía sau bàn làm việc ngẩng đầu, nhếch môi:

"Nếu đã đi an ủi nhân viên, đi tay không thì không hay lắm, phải mang theo chút quà mới đúng."

Khổng Hi Nhan: ...

Trì tổng muốn đến bộ phận tuyên truyền thị sát, tin tức này từ nửa tiếng trước đã truyền khắp Cảnh Yên, diễn đàn nội bộ đã sớm bùng cháy.

- Cái gì??? Thị sát??? Đây là lần đầu Trì tổng tới bộ phận nào đó thị sát nhỉ.

- Thị sát quỷ gì, tôi chắc chắn Trì tổng thay phu nhân trút giận.

- Không tức giận sao được? Tự đặt chuyện này trên người mình rồi nghĩ xem, nếu như vợ mình tới công ty, nghe thấy toàn bộ nhân viên trong công ty của mình nói về tin đồn tình cảm của mình và người khác, còn nói hôn nhân của mình là giả, cảm giác của các người thế nào? - Fu.ck, nói như vậy là tôi bùng cháy luôn!

- Lầu trên ví von như vậy, xem ra tức giận rồi.

- Còn không à, cũng may phi nhân tốt tính nếu không đã trở mặt ngay tại chỗ.

- Tôi nghe nói lúc ấy phu nhân còn cười tủm tỉm chào hỏi thư ký Chu, chậc chậc chậc, phong thái rất tuyệt.

- Nói như vậy, e là Trì tổng biết chuyện rồi, hai phòng toi rồi!

Hai phòng đáng thương trong miệng bọn họ đang bận rộn, trưởng bộ phận Trương từ khi biết Trì tổng muốn tới thị sát thì giật mình kinh sợ, sau đó vội vàng giải tán cuộc họp đang tổ chức để răn dạy mấy người kia, để bọn họ đi ra thu dọn. Chỉ vài phút Trì Vãn Chiếu đã dẫn theo Khổng Hi Nhan và hai thư ký đi phía sau xuyên qua hành lang đi đến.

Họ vừa bước vào những bộ phận khác không tự chủ được rướn cổ vểnh tai bắt đầu nghe lén.

Bên cạnh trưởng bộ phận Trương là trưởng phòng tuyên truyền, hai phó trưởng phòng, giờ phút này toàn bộ nhân viên của hai phòng câm như hến, không ai phát ra một chút tiếng động nào, Trì Vãn Chiếu không mở miệng, mọi người ngay cả hít thở cũng không dám lớn tiếng.

Khổng Hi Nhan nhận ra mấy người đứng trước mặt chính đám người buổi trưa cùng nhau vào thang máy, lúc này mặt họ đều trắng bệch, đầu cúi thấp, có hai cô gái vì khẩn trương mà nắm lấy góc áo.

Không khí trong phòng làm việc thoáng chốc trở nên nghiêm trọng, Trì Vãn Chiếu vẫn là gương mặt không cảm xúc, môi vẽ thành đường thẳng, cô dùng ánh mắt lạnh nhìn mấy người trước mặt, như lưỡi dao sắc bén lướt qua khiến mấy người kia càng cúi đầu thấp hơn.


Một lúc sau, Trì Vãn Chiếu mới mở miệng nói:

"Chu Sinh, anh cảm thấy như thế nào về hai phòng?"

Chu Sinh cúi đầu trả lời:

"Trì tổng, biểu hiện công việc của hai phòng luôn rất xuất sắc."

Trì Vãn Chiếu gật gật đầu:

"Tôi cũng nghe nói qua nhân viên của hai phòng đều khéo ăn khéo nói, miệng dài ba thước, đặc biệt là năng lực làm việc của trưởng bộ phận Trương vô cùng xuất sắc."

Rõ ràng là lời khen nhưng lại làm cho mọi người nổi hết da gà lên, sắc mặt của họ càng trở nên trắng hơn, nhất là trưởng bộ phận Trương, hai chân bắt đầu run rồi, may là phó trưởng phòng ở bên cạnh đỡ hắn mới đứng vững.

Chu Sinh liếc mắt quan sát sắc mặt của mấy người kia sau đó nhìn về phía Trì Vãn Chiếu nói:

"Trì tổng nói phải."

Trì Vãn Chiếu thu liễm hàn ý quanh người, lưỡng lự nói:

"Nhân tài xuất sắc như vậy không thể để mai một, như vậy đi, tôi nhớ tháng sau công ty có một đợt đi Phi Độ tuyên truyền, Chu Sinh, anh sắp xếp đi."

Chu Sinh hiểu ý:

"Dạ Trì tổng."

Hai phòng vốn mặt còn trắng bệt, lúc này giống như mặt khóc tang, nhất là trưởng bộ phận Trương cúi gằm đầu xuống.

Chu Sinh thấy thế lấm lét nói với Trì Vãn Chiếu:

"Trì tổng, các bộ phận khác cũng cùng nhau đi không nhỉ?"

Trì Vãn Chiếu quay đầu dịu dàng nói với Khổng Hi Nhan:

"Phu nhân cảm thấy thế nào?"

Giọng nói này của Trì Vãn Chiếu cùng với dáng vẻ vừa rồi của hai người khiến cho mọi người đánh bạo ngẩng đầu lên nhìn, liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của Trì Vãn Chiếu, bọn họ chuyển ánh mắt đến trên người Khổng Hi Nhan, nhìn thấy sắc mặt Khổng Hi Nhan hơi thay đổi liền vội vàng cúi đầu, Khổng Hi Nhanh thản nhiên nói:

"Không cần."

Chu Sinh khai thác triệt để:

"Trì tổng, còn cái này?"

Trì Vãn Chiếu nhìn về phía Sổ tay nhân viên chính thức, nhìn Chu Sinh:


"Anh sắp xếp đi."

Cô nói xong liền dẫn Khổng Hi Nhan sải bước rời khỏi văn phòng này, mọi người vẫn nín thở như trước, Trì Vãn Chiếu đang nói chuyện với Khổng Hi Nhan, loáng thoáng có thể nghe thấy được ít lời.

Không phải giọng điệu nói chuyện suông với bọn họ, lúc này rất nói chuyện với Khổng Hi Nhan rất dịu dàng, dù ở xa vẫn có thể cảm nhận được.

Trước đó bọn họ ăn gan hùng hay mật gấu lại dám cho rằng họ kết hôn giả???

Con mẹ nó rốt cuộc là ai đồn nhảm vậy!

Nhân viên trong văn phòng thầm hối hận, sau khi Trì Vãn Chiếu rời đi trưởng bộ phận Trương thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía Chu Sinh:

"Thư ký Chu còn gì căn dặn không?"

Chu Sinh đặt chồng sổ tay trên tay lên tay hắn:

"Trì tổng tặng quà cho mọi người."

Mọi người: ...

Chu Sinh đẩy kính trên sống mũi, cười không cảm xúc:

"Mỗi người tự chép tay mười lần giao cho tôi."

"Xem như mọi người tặng quà gặp mặt cho Trì tổng và phu nhân."

Mọi người: ...

Sau khi dặn dò xong Chu Sinh liền rời đi, mọi người mặt đối mặt, sau đó cả văn phòng phát ra tiếng thở dài.

Quà gặp mặt này nặng quá, họ chịu không nổi!!!

Nhưng mà mặc kệ nhận nổi hay không thì chuyện quà gặp mặt của hai phòng đã lưu truyền khắp Cảnh Yên, dẫn tới một làn sóng xôn xao một lần nữa truyền khắp trên dưới Cảnh Yên.

- Nghe thấy chưa? Quà gặp mặt của hai phòng là viết 10 lần sổ tay nhân viên, hahaha!!! Mắc cười muốn chết!

- Cái này có là gì, mấy người còn chưa biết chuyện bọn họ phải đi Phi Độ công tác tuyên truyền à?

- Hũm? Đi công tác thì có gì đâu nhỉ?

- Chậc, vừa nhìn đã biết chưa từng đi Phi Độ rồi, tôi nói cho mà biết, ở đó thói quen sinh hoạt rất khác với chúng ta, nửa đời mới được ăn thịt, lần trước trưởng bộ phận Trương đi công tác nửa tháng trở về rớt 15kg, sợ chưa? Cả người đều không ra hình dạng.


- Kinh khủng vậy hả?

- Đương nhiên, lúc trước nghe các trưởng phòng nói không ai muốn đi cả, còn phải bốc thăm, lần này ngon rồi, hai phòng đi ngay và luôn.

- Trời ơi, tôi thương họ quá à, ha ha ha ha!

- Mấy người chỉ để ý vụ hai phòng, lẽ nào chẳng ai phát hiện quần áo trên người Khổng Hi Nhan là của Trì tổng? Đây mới là tin giật gân!

- Vậy hả?, tui không thấy!

- Phải đó, tôi có thể làm chứng, tôi là nhân viên của hai phòng.

Sau khi bình luận này của cô gái này đăng lên thì một loạt dấu chấm than xuất hiện.

- Ban ngày thay quần áo!

- Còn thay quần áo của Trì tổng!

Nếu đặt trên người ai cũng không cảm thấy bất ngờ nhưng Trì tổng suốt ba năm không có tin đồn, không có bất kỳ bạn gái nào ở bên cạnh, lại có tin tức động trời này!

Cho nên buổi chiều hôm đó, tin tức khiến mọi người xôn xao chuyển từ vụ hai phòng đi Phi Độ biến thành phu nhân mặc quần áo của Trì tổng, độ hot tăng vọt, mãi cho đến khi tan tầm, không ai không biết.

Sau khi trở về từ văn phòng Khổng Hi Nhan vẫn làm ổ trong phòng nghỉ, nhưng phát hiện không ngủ được, chỉ có thể ôm Yên Yên chơi đùa, Trì Vãn Chiếu đi họp, cả văn phòng làm việc chỉ còn lại mình cô.

Yên Yên ở trong lòng cô ngọ nguậy không yên, còn kêu meo meo, có thể là đói bụng, có thể buổi trưa Trì Vãn Chiếu cố ý để cho Yên Yên ăn ít nên mới giờ này Yên Yên liên tục kêu lớn.

Khổng Hi Nhan sờ sờ bụng.

Cô cũng đói.

Bất quá cô nhớ rõ trong phòng giải khát cũng có chút trà bánh, Khổng Hi Nhan buông Yên Yên xuống, xoa xoa đầu nó nói:

"Chờ chút nha, để chị đây đi xem có gì có cho chúng ta có thể ăn không."

Yên Yên ngẩng đầu ngoan ngoãn kêu meo meo.

Khổng Hi Nhan ra khỏi văn phòng đi tới phòng giải khát.

Cô chọn đồ ăn lót dạ trong ngăn kéo phía trong cùng, bất ngờ nghe thấy ở của có tiếng hai cô gái.

Một trong hai người họ nói:

"Cậu có thấy phu nhân mặc quần áo của Trì tổng không?"

Một người khác: "Thấy chứ, cái này có là gì, cậu có thấy nét mặt Trì tổng lúc nói chuyện với phu nhân không?"

Thấy thấy, quá dịu dàng!"

"Cô nhìn xem mặt tôi có sưng không?"

"Hả?"

"Trước đó tôi nói cả đời Trì tổng cũng không biết cái gọi là dịu dàng, bây giờ mặt tôi đau quá à."


Khổng Hi Nhan nghe xong sẽ cảm thấy buồn cười, hai cô gái ở phía ngoài vách ngăn phòng bưng hai ly trà rời đi, lúc này cô mới đi ra, trên tay bưng bánh ngọt, nghĩ nghĩ khóe môi liền giương lên sau đó rời khỏi phòng khải khát.

Trì Vãn Chiếu còn chưa trở lại, Yên Yên nhìn thấy cô mở cửa liền đi tới cạnh cô, cọ cọ, nó ngẩng đầu mổ to đôi mắt tròn vo của mình, rất đáng yêu.

Khổng Hi Nhan đặt cái dĩa nhỏ lên bàn trà, Yên Yên nhảy lên, ăn một cách vui vẻ.

Yên Yên vừa ăn vừa lắc đuôi, chiếc đuôi dài phe phẩy trước mắt Khổng Hi Nhan, tạo ra một cơn gió mát.

Khổng Hi Nhan cúi đầu nhìn quần áo trên người, cô nghĩ đến lời hai cô gái vừa rồi nói.

"Cậu có thấy phu nhân mặc quần áo của Trì tổng không?"

Cho nên bộ đồ này là của Tiểu Vãn?

Cô cúi đầu kéo cổ áo ngửi ngửi.

Quả nhiên là mùi hương quen thuộc.

Trì Vãn Chiếu trở lại văn phòng liền nhìn thấy dáng vẻ này của Khổng Hi Nhan, cô đi đến bên cạnh Khổng Hi Nhan cúi đầu hỏi:

"Sao vậy?"

Khổng Hi Nhan nghe thấy giọng Trì Vãn Chiếu liền quay đầu nhìn, cánh môi lướt qua hai má Trì Vãn Chiếu, giọng mềm mại:

"Tiểu Vãn, cám ơn chị."

Quần áo là cố ý để cô mặc, đến văn phòng của mấy người kia cũng là cố ý, người này vẫn luôn như vậy, âm thầm làm tốt tất cả mọi chuyện sau đó giả vờ chỉ là trùng hợp, chỉ để cho cô không có quá nhiều gánh nặng tâm lý.

Nhưng cô biết, cô biết Trì Vãn Chiếu thật sự tốt.

Trì Vãn Chiếu chớp chớp mắt, Khổng Hi Nhan liền quay đầu chủ động dâng đôi môi lên, chạm vào rồi dừng lại, phối hợp hôn đôi môi đầy đặn thoa son của Trì Vãn Chiếu.

Đôi tay của Trì Vãn Chiếu ôm lấy vai Khổng Hi Nhan, vừa định cúi đầu cửa bất ngờ bị mở ra, sau đó giọng Chu Sinh vang lên.

"Trì tổng, đây là..."

Chu Sinh nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, bước chân vô thức lui ra sau, nói:

"Xin lỗi Trì tổng, tôi ra ngoài trước."

Chu Sinh nói xong cũng không dám quan sát sắc mặt của Trì Vãn Chiếu ngay lập tức lui ra khỏi văn phòng rồi đứng ở cửa hít sâu một hơi. Giang Viễn trước khi vào phòng làm việc đã nhìn thấy Chu Sinh đứng ở cửa phòng của tổng tài, anh cảm thấy khó hiểu cho nên bước tới hỏi:

"Sao vậy?"

Chu Sinh nhìn Giang Viễn, thở dài.

"Trợ lý Giang, hãy quý trọng thời gian ở chung của tôi với anh đi."

Giang Viễn: ...

-------Hết chương 121-------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện