Đây không phải là lần đầu tiên Vương Hải Ninh đến Trì gia.
Lần trước là cách đây ba năm.
Không, chắc là bốn năm trước.
Bốn năm trước, cô bị Trì Trác đưa về nhà, ông ấy đã lừa cô nói rằng mẹ cô trước khi mất có đồ muốn giao lại cho cô, bảo cô tới Trì gia nhận.
Khi đó cô vẫn còn ngưỡng mộ tôn trọng Trì Trác, rất tin tưởng không hề nghi ngờ lời nói của ông ấy, cô liền tới.
Nào ngờ không lấy được thứ được cho là của mẹ cô, trái lại biết được thân thế của mình.
Cũng thật buồn cười.
Mẹ cô lúc còn sống hao phí hết tâm tư giấu diếm, chỉ nói cho cô biết lúc trước có cô chỉ là ngoài ý muốn, bà không nỡ xóa bỏ cô dù chỉ là ngoài ý muốn cho nên mới lưu lại.
Nhưng bà nghiêm cấm cô hỏi về chuyện cha đẻ của mình.
Lúc đó, cô đã rất hiểu chuyện, cô có thể hiểu được ý nghĩa từ lời nói của mẹ mình, chính mình là một vật phẩm ngoài ý muốn, cô cũng đoán được cha ruột của mình là hạng người gì.
Không phải đã kết hôn thì đã chết.
Cho nên mới không để cho cô hỏi.
Cô đã tưởng tượng ra vô số khả cô, nhưng tuyệt đối không ngờ tới cha cô lại là chú Trì.
Cách đây bốn năm, cô đã không thể nhớ được phản ứng của cô khi đó là như thế nào, chỉ cảm thấy hoang đường, thậm chí cô còn nghĩ rằng chú Trì đang nói dối, bởi vì mối quan hệ với mẹ cô nên muốn chăm sóc cô, vì vậy mới bịa ra một lời nói dối như vậy.
Nhưng cũng không phải như vậy.
Khi kết quả giám định quan hệ cha con bày ra trước mặt mình, lúc này Vương Hải Ninh mới biết được sự kính trọng ngưỡng mộ của mình buồn cười đến nhường nào.
Vương Hải Ninh đứng ở cửa Trì gia, thản nhiên thu hồi ánh mắt, sắc mặt thâm trầm, Khổng Hi Nhan đứng bên cạnh cô hỏi:
"Sao vậy? Chị không muốn vào sao?"
Trì Vãn Chiếu cũng nghiêng đầu nhìn qua.
Vương Hải Ninh:
"Vào thôi."
Cô nói xong mỉm cười với Khổng Hi Nhan, đáy mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp, Khổng Hi Nhan đối diện với Vương Hải Ninh, cô nắm lấy tay cô ấy nói:
"Đi, Trì Huyên cùng mọi người đang chờ chúng ta."
Vương Hải Ninh ừ một tiếng.
Ánh mắt của Trì Vãn Chiếu đặt trên bàn tay đang nắm của hai người, không hề dời tầm mắt đi về phía trước hai bước trực tiếp mở cửa.
Trong phòng khách, Tạ Đan đang ngồi cùng Trì Huyên, ngay cả Trì Nhất Phàm cũng ở đây.
Tạ Đan nhìn thấy bóng dáng của Trì Vãn Chiếu liền đứng dậy gọi:
"Tiểu Vãn, các con đã về rồi."
Trì Vãn Chiếu giương mắt nhìn:
"Dạ."
Đi theo sau cô là Vương Hải Ninh và Khổng Hi Nhan.
Tay kia của Vương Hải Ninh xách một ít thuốc bổ, Tạ Đan đi về phía trước hai bước muốn nhận lấy đồ trên tay Vương Hải Ninh, nhưng lại dùng dư quang quan sát sắc mặt của Vương Hải Ninh, bà do dự.
Khổng Hi Nhan mím môi nói:
"Mẹ."
Vương Hải Ninh sửng sốt, sau đó cũng gọi:
"Bác gái."
Trong mắt Tạ Đan ngân ngấn nước mắt mang theo ý cười:
"Ngoan ngoan, đến dùng cơm là tốt rồi, đi vào ngồi đi con."
Khổng Hi Nhan đem đồ Vương Hải Ninh mang đến cất xong, sau đó Tạ Đan kéo cô vào phòng bếp, giọng Khổng Hi Nhan ấm áp:
"Mẹ, sao vậy?"
Ta Đan cúi đầu:
"Thì đứa nhỏ kia, có thích ăn món gì không con?"
Khổng Hi Nhan nghe xong liền cười nói:
"Hải Ninh chị ấy không kén ăn, ăn gì cũng được."
Tạ Đan ừm một tiếng, nói:
"Không kén ăn, vậy giống Tiểu Vãn..."
Bà nói xong cũng thay đổi sắc mặt, Khổng Hi Nhan giả vờ không nhìn thấy, cô nói với Tạ Đan:
"Mẹ, con ra ngoài xem trước nha."
Tạ Đan miễn cưỡng mỉm cười:
"Con đi đi."
Khổng Hi Nhan trở lại phòng khách, Trì Nhất Phàm đang nói chuyện phiếm với Vương Hải Ninh, Trì Huyên cũng không được tự nhiên ngồi ở một bên, thỉnh thoảng còn dùng dư quang nhìn về phía Vương Hải Ninh, lại thu hồi, ngón tay vặn vẹo, mu bàn tay trắng bệch.
Trì Vãn Chiếu đang đứng ở cửa sổ trả lời điện thoại, chắc là Chu Sinh gọi tới, bởi vì Khổng Hi Nhan mơ hồ nghe được cô ấy nói:
"Anh trước tiên sắp xếp."
"Tôi biết."
"Chu Sinh..."
Khoảng cách hơi xa, Khổng Hi Nhan không có đi qua, chỉ bước tới ngồi xuống bên cạnh Trì Huyên, cô nhìn vẻ mặt rối rắm của Trì Huyên, cô không hiểu sao cảm thấy buồn cười:
"Em sao vậy?"
"Muốn nói chuyện với chị ấy?"
Trì Huyên vội vàng phản bác:
"Em mới không thèm!"
Thanh âm của Trì Huyên hơi lớn, Trì Nhất Phàm và Vương Hải Ninh đang nói chuyện với nhau cũng thản nhiên nhìn qua, Trì Huyên không khỏi đỏ mặt, cô cắn môi thấp giọng nói:
"Chị dâu đừng nói bậy."
Vẻ mặt Khổng Hi Nhan nghiêm túc:
"Tiểu Huyên em biết đó, chị chưa bao giờ thích nói đạo lý lớn lao, nhưng chị cảm thấy nếu có chuyện muốn nói với chị ấy thì em tìm cơ hội nói rõ ràng đi."
"Sau này Hải Ninh sẽ không đến A quốc nữa."
"Hai người, có lẽ cũng sẽ không gặp lại nữa."
Trì Huyên cúi đầu nghe Khổng Hi Nhan nói xong, cô uể oải nói:
"Em biết rồi chị dâu."
Khổng Hi Nhan vỗ vỗ bả vai cô, gật đầu.
Còn một chút nữa đến bữa trưa, Khổng Hi Nhan không có việc gì làm liền cầm điện thoại lướt weibo, nhìn thấy no.1 hotsearch weibo: Sài Nhân về nước.
Trong hotsearch còn có thêm hai tin liên quan đến Sài Nhân.
- Sài Nhân bị nghi ngờ đã thoát khỏi tổn thương tình cảm, trở về Trung Quốc để phát triển.
- Hình ảnh ở sân bay của Sài Nhân.
Khổng Hi Nhan mở ảnh ở sân bay, nhìn cô gái mặc quần áo tối màu, mặt bị kính râm che khuất hơn phân nửa, tóc dài xõa vai, mỗi bước đi đều mang theo khí thế, chỉ là một tấm ảnh, cô liền biết, chính là người cô gái lúc trước nói chuyện cùng Trì Vãn Chiếu.
Thật ra hôm qua cô đã nhận ra Sài Nhân.
Dù sao giới giải trí cũng lớn như vậy, phàm là nhân vật có chút danh tiếng trên cơ bản đều có thể cùng xuất hiện.
Nhưng lúc trước cô cũng chưa từng xuất hiện cùng Sài Nhân.
Ba năm trước khi cô nhận được vô số giải thưởng, lọt vào tứ tiểu hoa đán*, Sài Nhân còn chỉ là một tiểu hoa lưu lượng bé nhỏ, bình thường chỉ diễn vai nữ hai, Khổng Hi Nhan nhớ kỹ cô bởi vì khi đó trên mạng có tin đồn, nói hai người bọn họ có vài phần giống nhau.
*Chỉ những nữ diễn viên có đủ tuổi nghề, giải thưởng điện ảnh danh giá, độ nhận biết của công chúng, cao hơn thì mới được tôn lên làm trung hoa và đại hoa.
Mặc dù cô không cảm thấy có gì giống nhau, nhưng người hâm mộ luôn thích so sánh, cho nên khi đó tên của cô thỉnh thoảng cũng sẽ cùng tên của Sài Nhân đặt chung, nhưng rất ít, bởi vì con đường diễn xuất của hai người không giống nhau, sau này cũng ít bị so sánh hơn.
Khổng Hi Nhan tự nhiên chừa từng để ở trong lòng.
Nhưng xưa không bằng nay.
Bây giờ Sài Nhân giống như cô đã từng, đứng ở vị trí cao cao không thể leo tới, thời gian ba năm đã hoàn toàn biến cô ấy trở thành một người khác.
Ánh mắt Khổng Hi Nhan đặt trên tấm hình, cô kéo xuống, thấy không ít cư dân mạng để lại lời bình luận.
- Tôi không nhầm, phải không? Nữ thần đã trở lại? -Móa ơi móa ơi móa ơi!!! Đã sớm nghe nói nữ thần trở về, không nghĩ tới là thật! Nhân Nhân, em đẻ con cho chị!
- Sài Nhân trở về? Thật hay giả? Tôi không tin.
- Lầu trên không tin cũng vô dụng, nữ thần đã về nước, ảnh chụp đều có rồi!
- Anh có nghe tin gì không? Nghe nói lần này Sài Nhân trở về là nhận diễn [Ánh Bình Minh] của Lâm Đạo.
- Nói nhảm, diễn [Ánh Bình Minh] là Khổng Hi Nhan rồi, weibo chính đã đăng bài rồi, thật buồn cười, các ngươi thích Sài Nhân liền cứ thích, còn kéo qua cái này, đúng là fan não tàn.
- Ai là fan não tàn??? Mấy người đã xem danh sách diễn viên chính thức chưa? Diễn viên của [Ánh bình minh] đều được sắp xếp riêng, ngu, chúng tôi là fan não tàn của Sài Nhân, vậy các người là fan não tàn của Khổng Hi Nhan?
- Chậc, tôi chợt nhớ tới, trước kia còn có người nói Nhân Nhân hình như cọ nhiệt Khổng Hi Nhan, sao? Nhìn vào bây giờ đi còn muốn so sánh không?
- So cái gì! Bây giờ hoàn toàn không phải là đẳng cấp, được chứ? Ông bà ta ngày xưa có câu... là phong thủy luân chuyển!
- Nè, lầu trên nói chuyện khó nghe ghê, ai chẳng biết địa vị của Khổng Hi Nhan lúc trước trong giới giải trí, nếu không phải gặp hai cái tên Ngụy Diễm và Hà Vi, bây giờ cô ấy sẽ bị người khác giẫm dưới chân à? Nói chuyện ngu si!
- Cắt, cho dù không bị hãm hại cũng chưa chắc có thể đi được lâu dài!
- Dạ dạ dạ, ai không biết Sài Nhân các ngươi làm sao đông sơn tái khởi*, cũng dựa vào Cảnh Yên người ta thôi... Khổng Hi Nhan người ta nhất định không có tốt như Sài Nhân của các người, người ta không có bán mình!
*Khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại. Cũng ví ra làm quan trở lại sau khi ẩn cư
Khổng Hi Nhan nhìn thấy những lời này không có kéo xuống nữa.
Ánh mắt cô nhìn về phía Trì Vãn Chiếu đang gọi điện thoại, một lúc sau rũ mắt xuống.
Trì Vãn Chiếu nghe xong điện thoại đi tới nhìn thấy Tạ Đan nói với mọi người:
"Ăn cơm thôi."
Sau đó mấy người kia đều đứng dậy, Trì Vãn Chiếu muốn đi đến bên cạnh Khổng Hi Nhan, lại thấy người kia đi thẳng về phía phòng ăn, cô nhìn chằm chằm tấm lưng thẳng tắp của Khổng Hi Nhan cùng với sườn mặt mặt hơi căng thẳng, ánh mắt lóe lên điều gì đó.
Tạ Đan ở trong phòng ăn bảo mọi người ngồi xuống, Khổng Hi Nhan ngồi bên cạnh Vương Hải Ninh, rõ ràng Tạ Đan càng thêm săn sóc, tuy rằng bầu không khí nói chuyện trên trời dưới đất có chút lúng túng nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với dự đoán của Khổng Hi Nhan.
Trì Nhất Phàm cũng là môt người tinh tế, tận dụng triệt để nói chuyện cùng Vương Hải Ninh, giảm bớt lúng túng.
Trên bàn ăn đại khái chỉ có Trì Huyên vẫn luôn ở trong cõi hư vô, khi thì liếc mắt nhìn Vương Hải Ninh rồi cúi đầu rầu rĩ không vui ăn cơm.
Cơm tối vừa ăn xong, Khổng Hi Nhan đã bị Trì Vãn Chiếu kéo đến phòng khách, không lâu sau, Trì Nhất Phàm cũng dẫn Trì Huyên đi, trong phòng ăn chỉ còn hai người là Tạ Đan cùng Vương Hải Ninh, Khổng Hi Nhan có chút lo lắng muốn đi lại bị Trì Vãn Chiếu kéo tay, cô kéo Khổng Hi Nhan một lần nữa ngồi bên cạnh mình, nhẹ giọng nói:
"Không có chuyện gì đâu."
Khổng Hi Nhan đối diện với đôi mắt sáng của Trì Vãn Chiếu cô chỉ đành ngồi xuống.
Trong phòng khách chỉ có tiếng tivi truyền đến, bốn người đều ngồi trên sô pha, Trì Nhất Phàm cùng Trì Vãn Chiếu nói chút chuyện của công ty, anh ấy cũng hỏi đến chuyện thành phố B, Trì Vãn Chiếu cười thản nhiên:
"Đều ổn."
Trì Nhất Phàm cũng không hỏi tới nữa.
Qua chừng nửa tiếng đồng hồ, Vương Hải Ninh mới cùng Tạ Đan từ trong phòng ăn đi ra, hai người vừa đi vừa nói chuyện, Khổng Hi Nhan chú ý tới vành mắt Vương Hải Ninh đỏ lên, hiển nhiên dáng vẻ đã khóc.
Tạ Đan sau khi cùng Vương Hải Ninh đi đến phòng khách bà liền nói với Khổng Hi Nhan:
"Hi Nhan, con giúp mẹ khuyên nhủ đứa nhỏ này, nói như thế nào cũng không nghe, nhất định phải tối nay trở về căn nhà không người bên kia."
Khổng Hi Nhan biết tính khí của Vương Hải Ninh, cô cười cười:
"Mẹ, tính tình của chị ấy là như vậy, rất bướng bỉnh."
Tạ Đan gật đầu:
"Đúng vậy, trái lại rất giống với tiểu Vãn."
Bà vừa dứt lời, sắc mặt người trong phòng khách đều thay đổi khác nhau, Tạ Đan tựa như không phát hiện được biến hóa của mọi người, vẫn nói với Vương Hải Ninh:
"Vậy thì đi thôi, nếu có thời gian, sau này cùng Hi Nhan quay lại."
Vương Hải Ninh mím môi, sắc mặt như thường:
"Cảm ơn ý tốt của bác gái, bất quá con nghĩ, vẫn không cần cái gọi là sau này sẽ tốt hơn."
Tạ Đan nghe vậy nhìn thật kỹ vào mắt Vương Hải Ninh.
Một lúc sau, bà mở miệng:
"Được..."
--------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Khổng Hi Nhan: Cục cưng vốn không vui, ôm ôm hôn hôn (亲亲抱抱)* dỗ dành đều không được!
Trì Vãn Chiếu cởi áo khoác.
Khổng Hi Nhan: Chị đang làm gì!
Trì Vãn Chiếu: Nhấc bổng em (举高高)*.
Khổng Hi Nhan: ...
*Từ gốc là 亲亲抱抱举高高 như hình dưới