"Nhưng tối qua chị không chạm vào em."

---------------

Khổng Hi Nhan lên lầu liền nhìn thấy Trì Vãn Chiếu nằm trên giường dường như đang ngủ.


Cô bước về trước hai bước, nhìn thấy Trì Vãn Chiếu đã thay quần áo, đôi mắt nhắm lại, trên người đắp một tấm chăn mỏng.

Khổng Hi Nhan đứng bên giường giúp người kia đắp kín chăn, cúi đầu nhìn chăm chú người này.

Cô biết mấy ngày nay người này nhất định rất mệt mỏi, không chỉ là phải vội vàng xử lý chuyện hậu sự của Trì Trác, còn phải tự xoa dịu nỗi đau vừa mất cha, tuy rằng nói người cha kia đã làm chuyện xấu nhưng rốt cuộc ông ấy cũng là cha mình, bây giờ người không còn, nói không khó chịu đó là giả.

Tạ Đan cùng Trì Huyên có thể tùy ý khóc trước mặt mọi người, nhưng tính cách của Trì Vãn Chiếu mạnh mẽ, để cô ấy khóc trước mặt mọi người còn khó hơn lên trời.

Tay Khổng Hi Nhan bất giác sờ vào mặt Trì Vãn Chiếu, lúc mới quen biết cô liền biết gương mặt này rất hoàn mỹ xinh đẹp nhưng luôn toát ra hàn ý, không nói chuyện tình nghĩa, thoạt nhìn là người không dễ chung sống, như vậy cũng tốt, sau khi kết hôn ai sống cuộc sống người đó.

Không ai làm phiền ai cả.

Điều không ngờ đến là... một người lạnh lùng như băng như vậy, mang đến cho cô vô số cảm động và hạnh phúc, càng làm cho cô cảm nhận được tình yêu chưa từng có.

Đó là một cảm giác thần kỳ.

Thần kỳ đến nỗi bây giờ cô đối mặt với gương lạnh lùng đến ngủ cũng sụ mặt này cũng cảm thấy ấm áp.

Đầu ngón tay Khổng Hi Nhan viền theo đường nét khuôn mặt Trì Vãn Chiếu, xúc cảm từ làn da mịn màng khiến cho ánh mắt cô cũng dịu dàng vài phần, cô nhìn chằm chằm hồi lâu, Trì Vãn Chiếu bất ngờ xoay người, Khổng Hi Nhan vội vàng ngồi xuống bên cạnh, tay vừa buông xuống bên cạnh đã bị Trì Vãn Chiếu ôm lấy.

Mười ngón tay quấn lấy nhau.

Trì Vãn Chiếu cũng không mở mắt ra, giọng lười biếng hỏi:

"Nói xong rồi?"

Dáng vẻ có chút mệt mỏi, dùng tay kia xoa chóp mũi, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Khổng Hi Nhan ngồi ở đầu giường.

Khổng Hi Nhan mím môi, lắp bắp:

"Chị dậy khi nào."

Trì Vãn Chiếu điềm nhiên như không nói:

"Khi em sờ chị."

Khổng Hi Nhan: ...

Có cần nói thành lời như vậy không, nói chuyện bình thường không được hay gì! Cô giận dữ với Trì Vãn Chiếu, đối diện là ánh mắt mang theo sóng mùa thu.

Trì Vãn Chiếu thấy thế từ trên giường nửa ngồi dậy, nhìn cô nói:

"Đã thỏa thuận rồi?"

"Em đồng ý?"

Khổng Hi Nhan kinh ngạc nhìn người kia:

"Chị biết?"


Trì Vãn Chiếu lắc đầu:

"Không biết, nhưng đã đoán được một chút, trước khi cô ấy đến A quốc đã hỏi qua chị số điện thoại của anh hai, vô duyên vô cớ cô ấy sẽ không làm như vậy."

Khổng Hi Nhan cụp mắt:

"Vậy chị sẽ không nghĩ tới chị ấy muốn trả lại cổ phần cho Trì gia?"

Trì Vãn Chiếu nhìn chằm chằm Khổng Hi Nhan:

"Nếu thật sự là như vậy, cô ấy sẽ không tự mình đến A quốc, cô ấy sợ sau này em ở Trì gia chịu ấm ức."

"Hi Nhan, chị thừa nhận Vương Hải Ninh là một sự tồn tại đặc biệt mà chị từng gặp."

"Chị nói đúng, cô ấy đối với ai cũng rất tốt."

"Nhất là đối với em."

Khổng Hi Nhan cũng cảm thấy may mắn và vinh hạnh:

"Tất nhiên, chị ấy là chị của em mà."

Trì Vãn Chiếu mím môi:

"Vẫn nên đổi xưng hô đi."

Khổng Hi Nhan:

"Hả?"

Trì Vãn Chiếu giãn vùng lông mày:

"Chị không muốn loạn luân."

Khổng Hi Nhan: "Gì?"

Sau đó, cô hiểu được ý trong lời của Trì Vãn Chiếu, cô bật cười:

"Chị không thể nói chuyên đàng hoàng à."

Trì Vãn Chiếu nhếch miệng, giơ tay ôm lấy Khổng Hi Nhan:

"Không phải em rất thích nói vậy sao?"

Khổng Hi Nhan vội vàng nói:

"Ai thích?"

"Chị chẳng nghiêm túc gì hết."

Trì Vãn Chiếu ôm chặt Khổng Hi Nhan hơn, dụi dụi đầu vào trước ngực Khổng Hi Nhan:

"Chị sợ quá nghiêm túc, em không thích."

"Chị!"

Khổng Hi Nhan cắn môi tức giận nhìn người kia, nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của người kia không tự chủ mềm lòng, trong lòng Trì Vãn Chiếu dụi dụi tìm vị trí thoải mái ôm Khổng Hi Nhan cùng nằm xuống.

"Để em ngồi dậy."


"Ngủ với chị."

"Em không buồn ngủ!"

Trì Vãn Chiếu kéo tấm chăn mỏng phủ qua đỉnh đầu hai người, giọng lạnh nhạt nói:

"Trời tối thì nên đi ngủ."

Khổng Hi Nhan: ...

Trời đất mẹ ơi, trời tối rồi.

Bất quá Khổng Hi Nhan quả thật mệt mỏi, mấy ngày nay vội vàng chăm sóc Trì Huyên, trong lòng lại nhớ Trì Vãn Chiếu, cho nên ngủ không yên giấc, hiện giờ tất cả mọi chuyện như bụi trần lắng đọng*, cô cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, có thể ngủ một giấc thật ngon.

*Trần ai lạc định (尘埃落定: ý chỉ sự việc trải qua nhiều biến hóa hay sóng gió cuối cùng cũng có kết quả, như hạt bụi đến cuối cùng cũng lắng xuống.

Rất nhanh, người nói không buồn ngủ đã phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng, Trì Vãn Chiếu chậm rãi mở mắt ra, nhìn dung nhan gần trước mắt rơi vào trầm mặc, đôi mắt sáng ngời đen láy, ánh mắt phức tạp, cuối cùng cô chỉ nhìn một lúc rồi ôm Khổng Hi Nhan vào lòng.

Khổng Hi Nhan không thoải mái muốn lui về phía sau, lại bị Trì Vãn Chiếu giữ chặt eo, cô lẩm bẩm nhíu mày.

Chăn mỏng đã sớm bị hai người kéo xuống bụng, giờ phút này Trì Vãn Chiếu nghe được tiếng yếu ớt của Khổng Hi Nhan phát ra cô kéo chăn mỏng lên một lần nữa che kín hai người.

Phòng dần dần khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu, ánh trăng chiếu xuống, từ khe hở rèm cửa xuyên vào, Vương Hải Ninh đứng ngoài cửa do dự khẽ cười quay trở về phòng của mình.

Đêm nay không có tuyết rơi.

Ngày hôm sau là một ngày nắng rực rỡ hiếm hoi, Khổng Hi Nhan đến A quốc lâu như vậy, không nghĩ tới trước khi rời đi nhìn thấy được mặt trời.

Dường như cô đã ngủ quá lâu, đứng dậy toàn thân đau nhức, động một chút cũng không thoải mái, Trì Vãn Chiếu thay quần áo xong đứng trước mặt cô hỏi:

"Em sao vậy?"

Khổng Hi Nhan mở mắt mang theo vẻ mơ màng nhìn người kia:

"Người em vừa nhức vừa đau."

Trì Vãn Chiếu nhìn ánh mắt mờ mịt của Khổng Hi Nhan nói:

"Nhưng tối qua chị không chạm vào em."

Khổng Hi Nhan: ...

Bởi vì câu nói của Trì Vãn Chiếu, cả buổi sáng Khổng Hi Nhan cũng không để ý đến người kia, lúc ăn sáng cũng cố ý vùi đầu buồn bực, Vương Hải Ninh ngồi đối diện hai người có chút khó hiểu hỏi:

"Sao vậy?"

"Hi Nhan, em nghỉ ngơi không tốt à?"

Khổng Hi Nhan ngước mắt lên:

"Tốt lắm."


Trì Vãn Chiếu tiếp lời nói Khổng Hi Nhan:

"Em ấy không sao, chỉ nói thân thể có chút đau nhức, có thể lát nữa sẽ ổn."

Khổng Hi Nhan không trả lời, lại cúi đầu ăn sáng.

Vương Hải Ninh gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, cô dùng ánh mắt khác đánh giá hai người.

Trì Vãn Chiếu vẫn bình tĩnh ăn sáng, sắc mặt như thường, không hề bị ánh mắt Vương Hải Ninh quấy rầy.

Ngược lại Khổng Hi Nhan nhận ra ánh mắt của Vương Hải Ninh, cô bị nhìn đến nỗi trong lòng sợ hãi, ngẩng đầu nhìn Vương Hải Ninh:

"Chị sao vậy?"

Vương Hải Ninh lắc đầu:

"Không có gì, chị cảm thấy em nên rèn luyện sức khỏe nhiều hơn."

Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn về phía cánh tay và chân của mình:

"Phải rèn luyện nhiều hơn..."

Vương Hải Ninh sửng sốt, sau đó cười nói:

"Rèn luyện sẽ tốt, rèn luyện sẽ tốt."

Khổng Hi Nhan có chút không hiểu, cô vội vàng ăn vài miếng liền buông chén đũa xuống, sau đó xe của Chu Sinh cũng đến.

Họ sẽ đến công ty.

Dọc theo đường đi, Khổng Hi Nhan đều cùng Vương Hải Ninh xì xào bàn tán, Vương Hải Ninh, Trì Vãn Chiếu ngồi ở vị trí kế bên ghế lái tựa lưng vào ghế, Chu Sinh dùng dư quang liếc nhìn, bộ dạng rất muốn nghe lén.

Quả thật hiếm thấy, ít nhất là Chu Sinh từ khi đi theo cô ấy đã lâu cũng chưa từng nhìn thấy.

Chu Sinh bất ngờ bật cười.

Ánh mắt thản nhiên của Trì Vãn Chiếu liếc qua, Chu Sinh ho khan vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp.

Khổng Hi Nhan ngước mắt nhìn về phía hai vị phía trước thu hồi tầm mắt nói với Vương Hải Ninh:

"Hải Ninh, em cảm thấy như vậy cũng không ổn."

Vương Hải Ninh vỗ vỗ tay cô:

"Không cần phải lo lắng quá nhiều, tất cả Trì tiên sinh đều sắp xếp xong rồi."

Khổng Hi Nhan nhìn vào đôi mắt đầy kiên định của Vương Hải Ninh đành phải nhịn xuống, gật đầu.

Rất nhanh ba người đã đến công ty, Chu Sinh mở cửa xe cho các cô, Trì Vãn Chiếu sau khi xuống xe thấy Khổng Hi Nhan vẫn ngồi yên trên, cô mở cửa xe hỏi Khổng Hi Nhan:

"Em sao vậy?"

Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn Trì Vãn Chiếu:

"Em không biết làm như vậy có đúng không."

Trì Vãn Chiếu nhích đến gần Khổng Hi Nhan:

"Hay là chị nói anh hai đổi thời gian?"

"Để cho em suy nghĩ thật kỹ?"

Vương Hải Ninh vỗ vỗ lưng Khổng Hi Nhan.

Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn Vương Hải Ninh, cười cười với Trì Vãn Chiếu:

"Không cần, chúng ta đi thôi."


Trì Vãn Chiếu nắm tay Khổng Hi Nhan xuống xe, lúc vào công ty cô dùng ngón tay cọ cọ gan bàn tay* của Khổng Hi Nhan, dường như muốn trấn an cô.

*Gan bàn tay: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ

Khổng Hi Nhan nhận ra dụng tâm của Trì Vãn Chiếu, dùng ngón tay gõ gõ lên lưng bàn tay người kia, ý bảo cô không sao.

Sắc mặt Trì Vãn Chiếu vẫn thản nhiên.

Sau khi vào công ty, như Vương Hải Ninh đã nói, Trì Nhất Phàm đã sớm chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, đại hội cổ đông rất thuận lợi, không xảy ra chuyện gì, các cô cũng thuận lợi ký tên.

Ngay khoảnh khắc ký tên, Khổng Hi Nhan nhìn thấy Vương Hải Ninh thở phào nhẹ nhõm, hiện ra nụ cười đã rất lâu không nhìn thấy.

Cô cũng nhịn không được mặt mày rạng rỡ.

Sau khi xử lý xong chuyện cổ phần, rõ ràng Vương Hải Ninh thả lỏng rất nhiều, không chỉ nói nhiều, tinh thần cả người đều thay đổi, lúc ăn cơm trưa Vương Hải Ninh nói với Khổng Hi Nhan muốn tối này rời đi, Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn về phía Trì Vãn Chiếu. Hôm qua trước khi ngủ cô đã cùng Trì Vãn Chiếu nói qua chuyện này, Trì Vãn Chiếu chỉ nói đã để Chu Sinh sắp xếp nhưng hôm nay cô ấy cũng không nói cho cô biết kết quả.

Trì Vãn Chiếu chạm phải ánh mắt Khổng Hi Nhan nhìn tới, nói:

"Cùng nhau trở về."

"Ngày mai rồi trở về."

"Nếu không ngại, buổi tối đến nhà chúng tôi, cùng nhau ăn bữa cơm."

Vương Hải Ninh giật mình, tựa hồ không ngờ Trì Vãn Chiếu sẽ nói ra lời mời cô như vậy, sau đó cô nhìn về phía Khổng Hi Nhan, thấy ánh mắt Khổng Hi Nhan chứa đầy hi vọng nhìn cô, cô đành nói:

"Được rồi."

"Nếu như không quấy rầy."

Khổng Hi Nhan cười cười:

"Không quấy rầy."

Cô nói xong quay đầu nhìn về phía Trì Vãn Chiếu:

"Tiểu Vãn, chị nói xem?"

Trì Vãn Chiếu đặt chén đũa xuống, vẻ mặt lãnh đạm, đôi môi mỏng khẽ mở:

"Tất nhiên phu định đoạt rồi."

Khổng Hi Nhan: ...

-----------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Vở kịch nhỏ:

Khổng Hi Nhan: Chị thật sự đều nghe theo em?"

Trì Vãn Chiếu: Phải.

Khổng Hi Nhan: Vậy... buổi tối... em muốn... ở phía trên.

Trì Vãn Chiếu: Không thành vấn đề.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Khổng Hi Nhan nhìn Trì Vãn Chiếu mặc quần áo chỉnh tề: Cái này với hôm qua nói không giống nhau!

Trì Vãn Chiếu: Không sao, tối mình thử lại lần nữa, luôn có tư thế yêu thích của phu nhân.

Khổng Hi Nhan: ...

---------Hết chương 107-------

Ps. Khổng tiểu thư đừng đùa với Trì tổng, Trì tổng thích lắm :v 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện