"Ách, Long tiên sinh này? Cậu cũng nếm thử xem, Hữu Tông nhà tôi làm hoành thánh thật sự ăn rất ngon nha." Mẹ Trần cười nói, khuyên Long Cảnh.



Dương Thần Thần cũng ngồi ở một bên, trước mặt đồng dạng là một chén hoành thánh nóng hổi, nhưng ông chủ còn chưa động đũa cô nào dám ăn? Cũng chỉ có tiểu thiếu gia mới dám không hề cố kỵ như vậy.



Mọi người đều nhìn chằm chằm Long Cảnh, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm chén trước mặt, sắc mặt hờ hững, làm tất cả mọi người không nghĩ ra hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.



Trần Hữu Tông có chút bất đắc dĩ, ông chủ Long hẳn là chướng mắt loại thức ăn này, Long Cảnh là người nào chứ, nếu không phải nhìn mặt Yuuya, sao có thể sẽ bước vào phòng nhỏ này, ăn loại thức ăn này.



Yuuya ăn xong một chén hoành thánh, không khí xung quanh vẫn có chút gượng gạo, cậu ngẩng đầu nhìn mọi người, lúc nhìn thấy Long Cảnh, hơi mang khinh thường mà hừ lạnh một tiếng.



Long Cảnh phảng phất lấy lại tinh thần, tiếp theo, tất cả mọi người đều nhìn thấy ông chủ Long duỗi tay, cầm lấy đôi đũa, gắp hoành thánh trong chén.



Đại khái là bởi vì chiếc đũa làm bằng inox, mà hoành thánh lại không dễ gắp, BOSS Long gắp ba lần, hoành thánh trong chén lại nhiều lần không cho hắn mặt mũi mà chảy xuống.



Ách......



Sau lưng Dương Thần Thần có chút lạnh, không xong! Ở chỗ này bị mất mặt như vậy, ông chủ nhà cô sẽ không nổi trận lôi đình mà huỷ đi nơi này đúng không?



Nhìn sắc mặt Long Cảnh ẩn ẩn biến thành màu đen, Dương Thần Thần càng ngày càng cảm thấy có khả năng.



Ngay lúc mọi người đều cho rằng Long Cảnh sẽ nổi bão, một tiếng cười lanh lảnh vang lên, Yuuya chống má trái, nhìn động tác vụng về của Long Cảnh, cười không chút lưu tình.



Hai mắt cậu cong cong, đôi mắt sáng rọi lưu chuyển, thập phần bắt mắt, làm người vừa thấy liền biết, bây giờ cậu thập phần vui vẻ.



Ngoài dự đoán của mọi người, sắc mặt Long Cảnh thế nhưng lại hòa hoãn, thậm chí hắn còn cong cong khóe miệng, sắc mặt nhu hòa nhìn qua "Vui lắm sao?"



Tiếng cười của Yuuya dừng lại, quay mặt đi, hừ một tiếng.



Tuy rằng Yuuya thực không cho mặt mũi, nhưng loại không khí gượng gạo vừa rồi lại tan bớt đi.



Mẹ Trần che miệng cười "Tình cảm giữa hai anh em Long tiên sinh thật tốt nha, ngay cả giận dỗi cũng thú vị như vậy!



Sắc mặt Yuuya hơi u ám, đặt chén xuống "Cháu ăn no rồi."



Bên Long Cảnh lại như hoa nở xuân về, ăn một bữa cơm, người Trần gia thụ sủng nhược kinh, mẹ Trần còn hơn thế, bà cũng không biết tại sao ông chủ Long vẫn luôn dùng vẻ mặt ôn hoà với bà.



Thời điểm tất cả mọi người cơm nước xong, mẹ Trần đẩy ra một người, một nam nhân ngồi ở trên xe lăn, ông có chút nghi hoặc hỏi, "Hôm nay có khách tới chơi sao?



"Đúng vậy, là bạn Hữu Tông mang về, ông vừa rồi đang ngủ, tôi không đánh thức ông, hiện tại ông đã tỉnh, để tôi đẩy ông đi rửa mặt thay đồ rồi ra chào khách a."



Ba Trần vừa nghe lời này, sửa sang lại cổ áo "Đúng vậy, tôi phải sửa sang một chút, nếu không liền ném mặt mũi Hữu Tông đi rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện