Đột nhiên bùng nổ tiếng khóc làm Yuuya ngẩn ra, quay đầu nhìn qua, bên kia là mấy tiểu hài tử loạn thành một đoàn, có một tiểu nữ hài quỳ rạp trên mặt đất, tiếng khóc vang dội.



Nam hài làm tài xế kinh ngạc chạy tới, vẻ mặt vô thố "Bạn, bạn không sao chứ?"



Nữ hài kia chỉ là khóc, bởi vì té lăn trên đất, tà váy trắng nhiễm một tầng tro bụi.



Nam hài kia có chút bất lực ở bên cạnh nữ hài đi rồi vài vòng, tiếp theo biến đổi cơ mặt, lấy lòng cười nói "Là mình không tốt, nếu không thì bạn đánh mình một chút, dùng sức một chút cũng không sao!"



Đôi mắt ngập nước của nữ hài trừng lớn, bĩu môi vạn phần ủy khuất "Mới không cần đâu, mình sẽ không tha thứ cho bạn!"



"Mình hồi nãy chỉ là không cẩn thận! Mình đâu biết phanh đột nhiên không nhạy nữa." Nam hài kia nói,  thanh âm dần nhỏ xuống, có chút không đủ tự tin "Bất quá, bạn tin tưởng mình đu, sẽ không tái xuất hiện loại tình huống này nữa đâu! Thật sự!"



Nữ hài kia hiển nhiên là không tin, che lỗ tai lại không nghe nam hài khuyên giải.



"Thật sự thật sự, nếu không bạn thử lại đi, lần này mình khẳng định sẽ không làm bạn té nữa, bạn tin mình một lần được không!" Nôn nóng bắt lấy cánh tay nữ hài, nam hài chỉ chỉ chiếc xe lửa nhỏ "Bạn xem, bọn họ đều đang cười bạn nhát gan đó!"



"Ai nói mình nhát gan!" Nữ hài lớn tiếng phản bác.



"Vậy bạn có dám cùng mình thử lại một lần nữa không!"



"Thử thì thử! Sợ bạn chắc! Bất quá, nếu bạn lại làm mình ngã xuống, mình liền cắn bạn đó!"



"Tới đi..... Không phải người nhát gan thì liền tới......"



Trong nháy mắt, trò khôi hài vừa mới xảy ra liền biến thành hài kịch vui sướng, chiếc xe lửa nhỏ màu đỏ kia lại khởi hành lần nữa...... Chạy quanh công viên giải trí.



Hikaru rõ ràng thực sung sướng mà cười ra tiếng, cúi đầu ở bên tai Yuuya nói "Em cũng thử tin tưởng anh một lần đi, nếu em cảm thấy giao dịch này quá lỗ vốn, em liền cắn anh được không?"



Yuuya trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng thực rõ ràng, bị nháo như vậy, không khí nghiêm túc cũng không còn sót lại chút nào.



Một lần nữa ngồi xuống ghế dài, Yuuya nhìn nơi xa chậm rãi dâng lên cảm giác xuất thần.



Những lời hồi nãy, kỳ thật, cẩn thận ngẫm lại, cũng không phải là không có lý, cậu chưa bao giờ là người không nói đạo lý, tương phản, cậu thực tinh tế nhạy bén, rất nhiều chuyện, chỉ cần để tâm một chút là có thể thông thấu được.



Cậu thật sự thích Rintaro, nhưng cái loại thích này lại rất khó miêu tả.



Cầu mà không được, đã trở thành chấp niệm.



"Em thực thích Rintaro......" Thiếu niên thấp thấp mở miệng, thanh âm sâu kín.



Hikaru "Em cũng thực thích Ema, không phải sao?"



Yuuya cúi đầu nhìn ngón tay thon dài của mình, "Thích."



Hikaru lắc đầu thở dài, kéo thiếu niên đứng dậy, "Đi thôi, thời gian cũng không còn sớm, lại không về nhà, khí tràng nhân thê của anh Ukyo sẽ khai hỏa toàn bộ mất, anh cũng không chống đỡ được."



"Bất quá." Hắn có chút nghịch ngợm chớp chớp mắt, cười xấu xa nói "Trước khi về, còn có một việc phải làm!"



Cái gì? Lập tức không có phản ứng lại đã bị lôi đi, Yuuya có chút không theo kịp suy nghĩ của Hikaru.



Dựa theo cách nói của Hikaru, đó chính là nếu đã tới chơi, cho dù không chơi tận hứng, kia cũng không thể không lỗ vốn được.



Công viên giải trí đều là hài tử lớn lớn bé bé, mỗi hài tử đi ra khỏi công viên trò chơi đều sẽ tươi cười mang theo một quả bóng bay, cộng thêm các loại đồ ăn vặt.



Vì thỏa mãn ác thú vị của mình, Hikaru có thể nói là ăn nói khép nép đi thuyết phục người quản lý, muốn lấy một quả bóng bay hình con thỏ cùng với một cây kẹo bông gòn màu hồng phấn dày đặc.



Một tay kẹo bông gòn một tay bóng bay làm đầu Yuuya hắc tuyến, không biết nên làm ra biểu tình gì, trong tay hài tử chung quanh cũng cầm đồ vật đồng dạng nhìn vị anh trai này một cái, tung tăng nhảy nhót rời khỏi công viên trò chơi.



Yuuya "......" Cậu quyết định sẽ không bao giờ tới công viên trò chơi lần nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện