Qua 3 giờ chiều ánh nắng luôn mang theo ấm áp nhu hòa, gió nhẹ thổi quét lại, trong không khí đều ngửi được hương thơm tươi mát.
Yuuya nắm mũ, nghiêng nghiêng đầu, lộ ra biểu tình nghi hoặc "Anh nói cái gì?"
Nhìn bộ dáng ngốc lăng của thiếu niên, Hikaru cười khẽ một tiếng, hờn dỗi ứ đọng tiêu tán đi không ít "Anh nói, anh thích em."
"Em biết, nhưng vì cái gì?" Trong mắt Yuuya vẫn tràn ngập nghi hoặc, như là gặp phải chuyện không thể lý giải.
Hikaru đem người kéo đến bên người, không để cậu bị các bạn nhỏ đang đấu đá lung tung ở phía sau đụng tới, tiếp theo hắn lại hỏi "Vậy em vì cái gì mà thích Rintaro-san?"
Yuuya nhanh chóng trả lời "Cái này không giống nhau!"
"Thật sự là không giống nhau." Như là tán đồng, Hikaru gật gật đầu, nhìn ánh mặt trời chiếu vào người thiếu niên, nhiễm ra một tầng ánh sáng mỏng, hắn có chút trầm mê nhìn đồng tử của thiếu niên, dưới ánh nắng chiếu xuống, mắt đen phảng phất như hắc đá quý lộng lẫy, có chút câu người.
Hắn nói nhỏ nhẹ, "Anh đối với em thích cùng với em đối với Rintaro-san thích có bản chất không giống nhau."
Yuuya nhíu mày, có chút không hiểu ý tứ của những lời này.
Một lúc sau, cậu nhìn Hikaru, như đang khẳng định lại như đang thuyết phục chính mình, "Em thích Rintaro."
Hikaru lúc này lại không có bất kì phản ứng nào, chỉ là dùng ánh mắt Yuuya xem không hiểu để nhìn cậu, cái loại biểu tình này, có chút dung túng, lại mang theo chút bất đắc dĩ, một lát sau, hắn cười "Em thích Rintaro-san, vậy em yêu ông ấy không?"
Ngơ ngẩn nhìn Hikaru, trong mắt Yuuya tràn đầy mê mang, giống như là lần đầu tiên nghe được từ này, tràn đầy không hiểu.
"Em xem, em căn bản là không hiểu yêu có ý tứ gì......" Ý cười trong mắt Hikaru càng tăng, "Em cho rằng em thực thích Rintaro-san, nhưng kỳ thật đó chỉ là một loại khát khao......"
"Bởi vì Rintaro-san xuất hiện khi em ở thời điểm yếu đuối nhất, cho nên thoạt nhìn ông ấy cao lớn vĩ đại, em sẽ ỷ lại ông ấy, hơn nữa còn đem ông ấy trở thành người em thích, kia bất quá chỉ là một loại ảo giác của em, cho nên em mới muốn gắt gao bắt lấy ông ấy, nói đến cùng, em vẫn là sợ hãi...... Đúng không?"
Thanh âm Hikaru trầm thấp hòa hoãn, thời điểm nói những lời này, giống như là đang đọc một quyển tiểu thuyết nổi tiếng, thong thả ung dung, lại mang theo ngàn cân vạn chùy, hung hăng nện vào lòng Yuuya.
Cậu đột nhiên ngẩn ra, trong mắt vẫn che kín mê mang, thế nhưng không biết nên mở miệng phản bác như thế nào.
Cậu muốn nói, không phải, căn bản là không phải như thế, cậu thích Rintaro, từ trước kia đã thế rồi, thập phần thích ông ấy!
Cho nên, căn bản không phải là ảo giác, cậu sao có thể sẽ sinh ra loại ảo giác hoang đường này được?
Cậu là thích Rintaro.
Cậu muốn lớn tiếng phản bác, nhưng lại nghẹn ở trong họng, một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn đối phương, nghe đối phương từng câu từng chữ tiếp tục nói ra.
"Em nói thích Rintaro-san, vậy em có bao nhiêu thích? Em đối với ông ấy, bất quá chỉ là giống tính chiếm hữu của hài tử thôi, em sẽ không vui, cũng chỉ vì đồ vật nguyên bản thuộc về em bị người đoạt, em đối với tình cảm còn ngây thơ như vậy, ngay cả định nghĩa thích cũng đều mơ hồ không rõ...... Một ngày nào đó, em sẽ chân chính lý giải được thích là có ý tứ gì, mà anh, chẳng qua chỉ là nói trước cho em......"
Hikaru đứng ở chỗ ngược ánh sáng, thời điểm ánh mặt trời chiếu xuống liền hiện ra một tầng bóng ma, Yuuya không ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của hắn, nhưng trong nháy mắt cậu lại cảm thấy, nam nhân đứng ở đối diện, giờ khắc này nhất định là mang theo tràn đầy trào phúng, cười nhạo cậu thiên chân buồn cười.
Cậu gắt gao nắm tay, tựa hồ như đang dùng hết sức lực toàn thân, sức lực lớn đến mức làm cả người có chút phát run.
Chậm rãi, cậu há mồm, cúi đầu, không thấy rõ biểu tình, "Anh cái gì cũng không hiểu, anh lại biết cái gì chứ......"
Nhận thấy được Yuuya có chút không thích hợp, Hikaru liền bắt lấy vai cậu, nâng mặt cậu, nhìn chăm chú, "Em đang sợ cái gì?"
Yuuya không mở miệng, Hikaru tiếp tục nói "...... Nếu anh nói, anh biết thì sao?"
Thân thể đột nhiên cứng đờ, Yuuya đột nhiên trừng lớn mắt, cặp mắt kia tựa như là trân châu đen mê người mang theo chút sợ hãi.
"Anh, anh nói cái gì......" Chậm rãi hỏi ra những lời này, thanh âm đều mang theo chút âm rung.
"Anh biết." Hikaru vội vàng kéo thiếu niên đang muốn chạy trốn, ôm lấy toàn bộ thân thể cậu "Đừng đi, em nghe anh nói, đừng sợ!"
Gấp giọng trấn an, Hikaru gắt gao ôm chặt thân thể mảnh khảnh của thiếu niên, "Anh biết Rintaro-san đem em từ địa phương nguy hiểm mang ra, cho nên em mới có thể ỷ lại với ông ấy như vậy, anh thực hối hận, nếu lúc trước, người mang em ra ngoài là anh thì tốt rồi, mặc kệ em đã đi qua địa phương nào, gặp cái gì, kia không phải đều đã qua rồi sao, em đến tột cùng lại đang sợ hãi cái gì? Chẳng lẽ anh...... Bọn anh còn không bảo hộ được em sao?"
"Thử tin tưởng anh một lần, được không?" Tiến đến gần tai thiếu niên, Hikaru dùng ngữ khí mang theo chút thỉnh cầu nói.