Một lúc sau.

Hạ chạy thật nhanh xuống tầng, nơi Ngọc đang nấu ăn, chờ cô xuống cùng. Bỗng Hạ nhận ra điều gì đó là lạ, khi mà Ngọc đã cởi chiếc áo khoác thùng thình ra, để lộ bộ đồ ngủ màu vàng pastel kẻ caro; phần cổ áo, cổ tay áo, gấu áo, gấu quần có phần ren trắng rất xinh. Hạ chợt nhìn lại bộ quần áo đang mặc trên người mình, cô cũng đang mặc một bộ y hệt vậy! Chỉ khác mỗi màu thôi, cô mặc màu hồng.

Cả nhóm bốn người Hạ, Ngọc, Trâm Anh và Huyền đã từng nhắn tin rủ nhau mua trên Shoppee kiểu áo này làm áo nhóm. Trâm Anh chọn màu tím, Huyền màu đỏ.

Nghĩ đến đây, Hạ tự dưng bật cười.

"Ơ mày xong rồi à? Nào xuống đây nhanh lên, vừa hay tao mới làm đồ ăn xong nè, cơm cũng mới chín luôn!"

Hạ hí hửng chạy xuống bếp:"Rồi rồi tao tới liền!"

Khi thấy Hạ xuống gần đến bàn ăn, Ngọc lấy một cái khăn bông trắng tinh dùng để treo lên ghế...làm cảnh, vòng qua tay, kéo ghế ra giả bộ làm nhân viên nhà hàng:"Thưa quý cô,  xin mời quý cô thưởng thức bữa ăn hôm nay ạ!"

"Hahahahahahha! Mày lắm trò thật ấy!" Hạ bật cười khúc khích

"Xin hỏi nhà hàng riêng hôm nay có món gì vậy?"

"Có...canh khoai tây quý cô thích, có lạp xưởng xào cải chua...Tiếp theo là món viên chiên lắc phô mai để quý cô ăn vặt. Và cuối cùng là...gà chiên giòn! Quá là tuyệt vời phải không ạ?" Ngọc khum bàn tay mình lại, giới thiệu từng món ăn với Hạ.

"Rồi rồi tôi đã rõ thực đơn hôm nay, chưa ăn mà đã thấy chấm chín rưỡi trên mười rồi đó! Giờ dùng bữa thôi nhể!"

Cứ thế, hai đứa vừa tíu tít ăn cơm vừa kể đủ thứ chuyện trên đời. Nhất là Ngọc hay kể về những bộ ngôn tình thanh xuân mà nó đọc, phim thần tượng nó hay xem, và tán phét luôn cả khối, cốt là cập nhật kiến thức trường Hải Giang cho Hạ. Lúc rửa bát, cả hai còn cố tình bắn nước lên áo đối phương, làm cái áo vô tội chỗ khô chỗ lấm tấm màu vải đậm hơn.

_______________

Chín giờ ba mươi phút.

Cả hai đứa vào phòng của Hạ để học bài. Ngọc ngồi phịch xuống chiếc giường êm ái của Hạ, lôi mấy tập tài liệu môn Địa mà cô Hương in cho ra học thuộc.

"Sao mày không lên bàn học với tao? Với lại mày không học bài ngày mai à?"

"Tao nằm đọc tí thôi, chút tao làm đề khắc leo lên với mày. Còn bài ngày mai á? Có gì để làm không?"

"Ờ......có bài tập Toán này, 50 câu chuyên đề mệnh đề quan hệ này, và...còn bài PowerPoint môn Sinh nữa này..."

"Ôi thôi chết rồi tao quênnnnnn! Từ từ nhá, tao tìm sách đã!" Ngọc nghe xong thì cuống cuồng vứt tài liệu Địa sang một bên, lục cái cặp "ngàn tấn" của mình để tìm sách Toán.

"Ơn giời! Đây rồi!" Ngọc ôm sách vở môn Toán với cái máy tính, kéo ghế sang ngồi cạnh Hạ.

Căn phòng chìm đắm vào sự im lặng, chỉ còn tiếng sột soạt lật sách, tiếng gõ bàn phím máy tính lách cách, tiếng bấm bút hoà với nhau.

Đột nhiên điện thoại Hạ vang lên tiếng chuông, là...Phong gọi! Thật á? Hạ tự dụi mắt mình mấy lần rồi xác nhận là Messenger của Phong gọi đến. Cô vội vàng chạy ra khỏi phòng, tiềm thức cô đang nói rằng có chuyện gì đó nửa ổn nửa không, nên Hạ nhanh hết sức có thể. Mà đúng hơn, vì mối loằng ngoằng trong tim cô vẫn còn, nên...Hạ muốn gặp Phong nói thẳng cho rõ.

Hạ mở cửa ra, tiếc thật, mọi thứ không như cô đang tưởng tượng. Trước cánh cửa màu trắng kem ấy, chỉ có cốc trà sữa trân châu đường đen và cốc matcha latte cùng size M+ được tách riêng hai túi đựng. Ở trên đó, có hai tờ note:

"Gửi Hạ, cậu đừng nghĩ nhiều về câu chuyện mấy tối trước nhé! Tôi thấy cậu buồn, tôi càng đau lòng ấy!"

"Gửi Ngọc, em bảo dạo này thích uống trà sữa trân châu đường đen lắm đúng không? Thức khuya ít thôi nhe! Thức khuya nhiều đã không tốt, lại thèm đồ ngọt vì ngủ muộn lại càng không tốt hơn! Nhe, iu em <3"

Hạ bật cười, lấy điện thoại chụp lại rồi ngó nghiêng xung quanh mới an tâm bước vào nhà.

"Eo ơi xem ai đó được crush quan tâm kìa, matcha latte luôn nha, chắc thấy mày đăng ghi chú Messenger nên biết ý hả?" Ngọc từ sau bước ra làm Hạ giật bắn mình.

"À này hình như cốc này là Quang đưa mày ấy, tao chưa đọc gì cả!" Hạ chìa cốc trà sữa ra đưa cho Ngọc.

"Mày đọc cũng chẳng sao cả, tao còn mong mày đọc để cộng hưởng tình yêu đến sớm với mày hơn ấy!"

"Nếu như tao đoán không sai...thì mày lên kế hoạch này hả? Không thể nào mày biết tao xuống đây được, cũng không thể nào từ sau lưng tao mà biết tao được..." Hạ bỗng khựng lại khi nhắc tới Phong. Không phải là ghét hay tương tự, mà khi nhắc tới cậu, cô bất giác chột dạ.

"Thôi vào nhà tao kể cho, tao thừa nhận kế hoạch này tao với Quang cùng lên đấy!" Ngọc vội khoác tay Hạ, kéo cô vào nhà.

Phong và Quang nấp ở chỗ hai người kia không thấy được, giờ mới đi ra. Thấy bóng dáng Hạ khuất dần sau cánh cửa, Phong thở dài một hơi nặng trĩu.

Đơn phương, là tình cảm từ một phía, nhưng giờ đây, cậu có thể cảm nhận được chút cảm giác của Hạ dành cho mình.

Vào phòng, Ngọc kéo Hạ ngồi phịch xuống ghế sofa đối diện với giường, chất vấn:

"Sao rồi? Mày thấy kế hoạch này sao?"

"Ừm...tao không biết nữa..."

Ngọc phát cáu với sự không nói ra cảm giác của bản thân của Hạ, vội trở người ngồi cạnh cô, phân trần:"Được rồi! Được rồi! Tao biết là mày đang khó xử, nhưng mà", Ngọc vừa uống một hớp nước, vừa cố phô trương ngôn ngữ hình thể bằng tay ra "Mày phải thừa nhận với tao, là- mày- đang- rất- mơ- hồ- với- thằng Phong. Hiểu không?"

Hạ gật gù:"Tao hiểu"

"Đấy, từ cái đợt mày đòi ôm thằng Phong ấy, là mày bắt đầu có lại những cái cảm giác với nó rồi!"

"Mày cũng phải nghĩ thử xem, từ lúc mày về đây, nó không ghim mày khi mày hơn điểm nó như cái Hồng. Rồi nó rất quan tâm mày, mà giờ mày im bặt như thế, nó buồn chứ mạy!"

Hạ chỉ biết vừa uống nước vừa gật gù, tiếp thu vào tai những lời "giáo huấn" tình cảm của bạn mình. Mà Ngọc cũng hay, nói câu nào trúng phóc câu đó! "Mày cứ chơi trò silent treatment ấy, nó sẽ cảm thấy vô vọng, rồi hoài nghi tình cảm của bản thân,..v..v"

"Tao nghĩ mày cũng đang thích nó rồi, nên bây giờ tốt nhất là mày nên chủ động với nó đi! Để hai đứa thân nhau như trước đã, rồi lúc ấy tỏ tình sau, thi Đại học xong tỏ tình cũng được, cái này tùy mày. Tao nhắc trước "có không giữ mất đừng tìm". Rõ chưa?"

"Được rồi tao hiểu rồi" Hạ giơ ngón cái lên nể phục sự phân tích dài dòng mà chính xác của Ngọc.

Một lúc lâu sau...Ngọc vừa học xong ba đề Địa dài như sớ đac thiếp đi từ lúc nào. Và Hạ cũng dọn hết mớ sách vở của Ngọc rồi ngủ theo.

Đêm nay, Hạ không còn một mình một căn nhà nữa rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện