Cảm giác bị nghẹt thở khiến Lý Trạch Phân mở choàng mắt ra.
Cô bật dậy, vô thức giơ tay lên sờ vào vị trí cổ và xương quai xanh của mình, không ngoài dự đoán, nơi đó đã xuất hiện một vết sẹo dài 4 cm trên làn da. Cảm giác nơi đầu ngón tay chẳng hiểu vì sao lại có thể xua tan đi nỗi kích động mà cơn ác mộng lúc nãy gây ra, cô mím bờ môi tái nhợt lại, lắc đầu khẽ cười rồi kéo cổ áo che cổ mình lại, bước xuống giường.
Cô đi tới bên cạnh bàn đọc sách, dựa vào ghế cầm lên cái quần hôm qua mình mặc rồi móc ra một sợi tóc rất ngắn trong túi. Cô kéo ngăn kéo thứ 2 bên trái ra, mở một cái ống nghiệm 1.5 ml rồi bỏ sợi tóc vào. Sau đó, lắc lắc cái ống nghiệm, ánh mắt cô đầy hứng thú nhìn chằm chằm vào sợi tóc bên trong.
Cứ như thế tròn 1 phút, cô mới lấy hộp bút lấy một cây bút ra, chậm rãi viết hai chữ lên ống nghiệm — nghiệt chủng.
Lý Trạch Phân bỏ ống nghiệm lại vào trong ngăn kéo, đi tắm rửa một lát, thay quần áo đi ra thì đồng hồ báo thức mới vang lên.
Cô cầm lấy điện thoại, vào nhóm của đội điều tra đặc biệt hỏi có ai cần mua bữa sáng không sau đó thay giày rồi xách túi ra ra khỏi nhà.
——————
Bữa sáng vừa xách vào cửa đã bị mấy bóng người chạy tới cướp hết, chỉ còn vỏn vẹn 2 phần. Lý Trạch Phân thật sự không nhìn ra ai đã lấy rồi, nhưng theo cảm giác của bản thân thì chừa lại 1 phần cho mình, sau đó cô cầm phần cuối cùng đến gõ cánh cửa kính rồi đi vào văn phòng của Lan Khâm.
“Đội trưởng Lan, bữa sáng.”
“A, cám ơn. Để ở đó trước đi.” Lan Khâm đang bận rộn nhìn chăm chú vào máy tính, không ngẩng đầu lên.
Lý Trạch Phân vô thức nhìn thoáng qua màn hình máy tính, phát hiện trên đó đang phát video giám sát ở cửa hàng của Lâm Dụ.
Địch Triển đã bị tóm, giờ chỉ còn thiếu kết quả thẩm vấn để tiến hành bổ sung chứng cứ. Còn vụ giết người hàng loạt kia thì càng không liên quan gì đến cái chết của Viên Vọng Hải, thật sự Lý Trạch Phân không hiểu Lan Khâm còn đang xem video giám sát này để làm gì nữa.
Lan Khâm phát hiện ra ánh mắt của Lý Trạch Phân, anh hơi do dự, sau đó khẽ đẩy ghế sang một bên nhường chỗ cho Lý Trạch Phân: “Cô nhìn chỗ này, 10 giờ 40 phút tôi ngày 20 tháng 8.” Anh vừa nói vừa tua lại trước thời gian đang xem 1 phút.
Lý Trạch Phân bước lên một chút, nghiêng đầu nhìn sang.
Trong video giám sát có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đen đi vào cửa hàng. Không biết là đã có hẹn trước hay chỉ trùng hợp gặp mặt mà bà chủ Lâm Dụ một lát sau mới đi ra từ phòng nghỉ nhân viên. Hai người gặp nhau đứng nói gì đó, sau đó người đàn ông này đi theo Lâm Dụ vào phòng nghỉ.
Đến khi hai người đi ra thì đã là nửa tiếng sau. Không biết vì sao hai mắt của Lâm Dụ hơi đỏ, cô ta đứng trước cửa phòng nghỉ, hai tay bấu chặt vạt áo chăm chú nhìn người đàn ông kia rời đi.
“Sau đó xem cái này.” Lan Khâm lại mở ra một đoạn video giám sát khác.
Là video giám sát của cửa hàng ở một góc ngã tư đường. Người đàn ông vừa rồi ra khỏi cửa hàng có vẻ như đang rất cảnh giác, nhìn xung quanh một lúc lâu mới lên một chiếc xe taxi, taxi đợi đèn xanh sáng lên mới bắt đầu chạy xe.
“Tôi đã nhờ Tiểu Tiêu hỗ trợ để làm rõ mặt người này ra.” Lan Khâm lại mở một bức ảnh ra, bối cảnh vẫn là bên trong cửa hàng tạp hóa. Anh click một cái, gương mặt của người đàn ông trong ảnh dần hiện rõ ra.
Lý Trạch Phân nhanh chóng nhận ra người đội mũ và đeo khẩu trang này nhờ vào đôi mắt lộ ra kia.
Là người mà Lý Trạch Phân đã nhìn không biết bao nhiêu lần trên bàn giải phẫu… Phạm Xương.
Lan Khâm: “Anh ta không mang theo trợ lý của mình. Tôi đã so sánh lịch sử định vị của anh ta, vị trí thời điểm này là ở nhà riêng, nói cách khác thì anh ta đã cố ý không mang điện thoại theo.”
“Vậy đội trưởng Lan, anh nghĩ anh ta đang đi lừa gạt công ty ra ngoài vụng trộm sao?” Hỏi xong câu này, Lý Trạch Phân lại nghĩ ra một suy đoán táo bạo hơn, “Chuyện bí mật gặp mặt Lâm Dụ có liên quan đến cái chết của anh ta chăng?”
Lan Khâm không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ kể lại: “Tôi đã bảo Dịch Hoằng điều tra lý lịch của Lâm Dụ rồi. Cô ta từ là thành viên của một nhóm nhạc nữ 48 người gì đó của Giải trí Đạt Hỏa, nhưng sau đó không hiểu vì sao năm 12 tuổi lại đột nhiên chấm dứt hợp đồng. Gia cảnh cô ta rất bình thường, cha là một doanh nhân cỡ trung, mẹ ở nhà bán hàng qua mạng, không đủ tiền để bù những khoản lỗ lớn, huống gì là mở cửa hàng tạp hóa.”
Lúc Lan Khâm còn đang nói về gia cảnh của Lâm Dụ, suy nghĩ của Lý Trạch Phân đứng bên cạnh đã bay đi đâu mất.
Khoản lỗ lớn, Lâm Dụ, Lâm Bá Nam…
Trong một khoảnh khắc, trên mặt cô hiện lên một nụ cười châm chọc rồi lập tức biến mất, không ai phát hiện được.
“Còn về cha của Lâm Bá Nam thì không cách nào tra ra được, thậm chí cả việc nó được sinh ra cũng không nằm trong hồ sơ bệnh viện, như là từ trên trời rơi xuống giấy khai sinh với hộ khẩu ấy.” Nói đến đây, Lan Khâm mới phát hiện có gì đó không ổn, vội vàng nói thêm, “Tất nhiên là chuyện Phạm Xương đến gặp Lâm Dụ có hơi kỳ lạ, nhưng cũng chỉ là suy đoán cá nhân của tôi mà thôi, không có bất cứ bằng chứng nào cả, không đủ để mở lại án cũ. Tôi sẽ tranh thủ thời gian rảnh để tiếp tục điều tra thêm cho đến khi đủ chứng cứ để hỗ trợ. Nói những chuyện này với cô chỉ là hy vọng cô lưu ý một chút, nhưng đừng làm chậm trễ công việc bình thường của mình nhé.”
Lưu ý một chút, lén lút điều tra…
Nghe Lan Khâm tự động dán cho cô cái nhãn làm việc điên cuồng này, Lý Trạch Phân có chút dở khóc dở cười, nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Tôi hiểu rồi, đội trưởng Lan.”
“Đúng rồi, cô có biết chuyện thành lập đội điều tra chuyên án không?” Lan Khâm đổi chủ đề.
Tối qua lúc bọn Lan Khâm đang bận rộn xử lý vụ án của Địch Triển, nhóm của Tiêu Lãng Duyệt cũng đã thu thập thành công gần 10 trường hợp chết vì mất nước mà vẫn chưa được kết án trên khắp cả nước. Sau khi so sánh DNA của nạn nhân và DNA trên còng tay, bao gồm Monica, Trịnh Bân, Tiễn Lương, thì cũng đã xác nhận được danh tính của 7 nạn nhân còn lại.
Vì vụ án này đã trở thành một án xuyên thành phố, vượt qua khỏi phạm vi quản hạt của Cục điều tra Trường An nên Tổng bộ Cục điều tra không thể không hạ lệnh thành lập đội chuyên án được. Thành viên của đội chuyên án sẽ bao gồm 4 cảnh sát và đội trưởng từ mỗi nơi xảy ra vụ án, đội trưởng đội chuyên án là đội phó đội điều tra hình sự Cục Thiểm Châu vừa nhậm chức đầu năm nay – Vũ Nhuận Khoa.
Không biết là vì Lan Khâm hay vì Vũ Nhuận Khoa mà 4 cảnh sát gia nhập tổ chuyên án ngoài Lan Khâm, Mao Lệ, Tiêu Lãng Duyệt thì người thứ 4 là Lý Trạch Phân, một người mới của Cục điều tra Trường An. Những người còn lại, Trương Trác Bân sẽ thay mặt đội trưởng chịu trách nhiệm kết thúc vụ án của Địch Triển và xử lý những vụ án còn tồn đọng lúc trước.
“Ừm, có nghe qua.” Lý Trạch Phân gật đầu, Lan Khâm đã biết rồi mà còn hỏi.
“Văn phòng của đội chuyên án là phòng truyền thông ở tầng 2 tòa nhà, tuy mai mới mở cuộc họp đầu tiên nhưng xế chiều hôm nay chắc đội trưởng Vũ sẽ đến. Sau này vào đội chuyên án, cô phải nghe lời đội trưởng Vũ đấy. Nghe Cục trưởng Chu nói, đội trưởng Vũ là một cảnh sát hình sự kỳ cựu điển hình, không được có một hạt cát trong mắt. Bởi vậy việc cô nhờ tôi lúc trước, nếu vụ án không thể kết thúc trước cuối tháng thì chỉ e…”
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ xin đội trưởng Vũ nghỉ phép.” Lý Trạch Phân giống như không hiểu ngụ ý của Lan Khâm, vẻ mặt chắc chắn rằng mình có thể xin nghỉ thành công.
“Ừ… Hả?” Lan Khâm nghĩ nửa ngày cũng không hiểu nổi cuối cùng cô gái này lấy đâu ra nhiều tự tin đến thế, “Chẳng lẽ cô có quen ông ấy à?” Anh vô thức hỏi.
“Có từng gặp nhau ở Lạc Dương.” Lý Trạch Phân khẽ cười đáp.
“À đúng rồi, cô là người Lạc Dương, mà lúc trước hình như đội trưởng Vũ cũng làm ở Cục điều tra Lạc Dương…”Anh càng nói càng thấy không đúng, “Nhưng lúc đó cô còn đang ở nước ngoài mà?”
“Tôi và con gái ông ấy là bạn học.” Lý Trạch Phân rủ mắt xuống, nhớ tới “giấc mơ” tối hôm qua.
“À…” Lan Khâm bán tín bán nghi.
Lúc này, Trương Trác Bân đang ngậm một cái bánh tiêu đi vào, phá vỡ không gian chỉ có hai người: “Em gái Chỉ, bên Địch Triển đã khai rồi, có muốn đi trải đời một chút không? Nếu không người ta lại bảo cả tháng nay đội điều tra đặc biệt của chúng ta không bắt được phạm nhân nào nữa.” Anh ta vừa bước tới vừa lớn giọng hỏi.
“Được thôi, anh Trương, tôi đến ngay đây.” Lý Trạch Phân lập tức đáp.
Lan Khâm: “Tôi cũng đi.”
——————
10 phút sau, phòng thẩm vấn.
“Con chó cái đó à. Nó là một con sâu hút máu, nó muốn túi xách, tôi mua túi xách, nó đòi tiền, tôi trả, tất cả những gì nó yêu cầu tôi đều thỏa mãn cho nó hết. Nhưng nó lại sợ người ta biết mình có người bạn trai là tôi. Mỗi ngày tôi đều liều mạng làm việc, ban ngày lái xe, buổi tối lái xe, đều là vì nó, nó lại bảo tôi không có công việc ổn định? Hả?! Đùa gì vậy.”
Địch Triển càng nói càng kích động, “Tôi năn nỉ nó theo tôi về quê ra mắt cha mẹ một chuyến, vậy mà nó luôn trốn tránh, còn chặn WeChat, không nhận điện thoại, thậm chí còn chạy tới nhà người khác ở nữa. Nếu không phải tôi biết hôm đó nó có bữa tiệc nên ngồi chờ cả ngày thì ai mà biết buổi tối nó lại leo lên giường ai nữa chứ.”
“Tôi nói rõ lý lẽ với nó, muốn nó hiểu mình hơn, vậy mà nó còn tát tôi một bạt tay! Lúc đó máu nóng tôi xông lên não nên… đạp nó vài cái. Ai mà biết nó không tránh chứ? Mới đạp 2 cái đã chết rồi? Cuối cùng đám cảnh sát đần độn cách người lại đi bắt 1 kẻ không liên quan. Nếu đã bắt nhầm rồi thì sao lại thả ra làm gì? Để cho nó tìm ra địa chỉ của tôi à? Hả?”
“Tôi nhận thức được chuyện của Bộ Trung Diêu, nhưng mà… tôi chỉ đang phòng vệ chính đáng thôi mà! Hắn tìm đến được nhà tôi, còn giả vờ là nhân viên giao hàng, may là lúc đó tôi đang ở dưới gara để dọn hàng, nếu không thì người chết là tôi đấy! Trên mạng đều nói hắn là giang hồ, đô con như vậy, trên mặt còn có sẹo nữa. Tôi lỡ miệng gọi tên hắn, hắn đã cầm đồ trong tay ném tới chỗ tôi rồi. Tôi còn có thể làm gì được nữa, tất nhiên là phải ấn chốt gara nhốt hắn vào trong, chạy trước rồi tính.”
“Tôi cũng không muốn giết hắn, chỉ định giam hắn lại trước mà thôi. Ai ngờ nhận được đơn đặt hàng, ra ngoài chạy xe vài ngày, lúc về thì hắn đã chết ngoẻo rồi? Tôi… dù sao thì lưu manh như hắn trên đời này có thiếu gì, thiếu 1 người cũng chẳng sao… Sớm biết như thế đã bỏ hắn vào kho lạnh rồi, như vậy không ai nhận ra hắn nữa.”
“Đáng lẽ tôi không nên xem tin lúc đó, còn thiếu nhóm tài xế kia nợ ân tình và một cái vali không có nhãn hiệu. Vứt thứ đó sau cốp xe đúng là hôi chết người, tôi thấy có người đặt xe đến Cục điều tra, nghĩ đó có lẽ là cảnh sát đi làm nên định tranh thủ thời gian để cô ta tự phát hiện rồi mang thứ đồ đó đi. Kết quả là lại bị cái đầu tự cho là thông minh làm hỏng chuyện. Đệch!”
“… A thiệt là. Các người muốn biết nhóm tài xế kia tôi cũng cho, các người bảo tôi phối hợp điều tra tôi cũng rất hợp tác, có gì tôi đều khai ra hết rồi. Trước đây các người bắt sai người là chuyện của các người, tôi tự giác như vậy có thể xem là thẳng thắn sẽ được khoan hồng đúng không? Có giảm được vài năm tù không? Tôi cũng đâu phải cố ý. Vốn đã hẹn bạn thân cuối năm ra nước ngoài chơi rồi, chết tiệt thật.”
Nghe thế, Lý Trạch Phân cười lắc đầu rồi đi ra ngoài phòng thẩm vấn.
Lan Khâm đứng một bên sắc mặt cũng không tốt cho lắm.
Hoá ra 2 mạng người vẫn chưa quan trọng bằng một chuyến du lịch.
————
Phạm Xương: Nhớ tôi không?
Cô bật dậy, vô thức giơ tay lên sờ vào vị trí cổ và xương quai xanh của mình, không ngoài dự đoán, nơi đó đã xuất hiện một vết sẹo dài 4 cm trên làn da. Cảm giác nơi đầu ngón tay chẳng hiểu vì sao lại có thể xua tan đi nỗi kích động mà cơn ác mộng lúc nãy gây ra, cô mím bờ môi tái nhợt lại, lắc đầu khẽ cười rồi kéo cổ áo che cổ mình lại, bước xuống giường.
Cô đi tới bên cạnh bàn đọc sách, dựa vào ghế cầm lên cái quần hôm qua mình mặc rồi móc ra một sợi tóc rất ngắn trong túi. Cô kéo ngăn kéo thứ 2 bên trái ra, mở một cái ống nghiệm 1.5 ml rồi bỏ sợi tóc vào. Sau đó, lắc lắc cái ống nghiệm, ánh mắt cô đầy hứng thú nhìn chằm chằm vào sợi tóc bên trong.
Cứ như thế tròn 1 phút, cô mới lấy hộp bút lấy một cây bút ra, chậm rãi viết hai chữ lên ống nghiệm — nghiệt chủng.
Lý Trạch Phân bỏ ống nghiệm lại vào trong ngăn kéo, đi tắm rửa một lát, thay quần áo đi ra thì đồng hồ báo thức mới vang lên.
Cô cầm lấy điện thoại, vào nhóm của đội điều tra đặc biệt hỏi có ai cần mua bữa sáng không sau đó thay giày rồi xách túi ra ra khỏi nhà.
——————
Bữa sáng vừa xách vào cửa đã bị mấy bóng người chạy tới cướp hết, chỉ còn vỏn vẹn 2 phần. Lý Trạch Phân thật sự không nhìn ra ai đã lấy rồi, nhưng theo cảm giác của bản thân thì chừa lại 1 phần cho mình, sau đó cô cầm phần cuối cùng đến gõ cánh cửa kính rồi đi vào văn phòng của Lan Khâm.
“Đội trưởng Lan, bữa sáng.”
“A, cám ơn. Để ở đó trước đi.” Lan Khâm đang bận rộn nhìn chăm chú vào máy tính, không ngẩng đầu lên.
Lý Trạch Phân vô thức nhìn thoáng qua màn hình máy tính, phát hiện trên đó đang phát video giám sát ở cửa hàng của Lâm Dụ.
Địch Triển đã bị tóm, giờ chỉ còn thiếu kết quả thẩm vấn để tiến hành bổ sung chứng cứ. Còn vụ giết người hàng loạt kia thì càng không liên quan gì đến cái chết của Viên Vọng Hải, thật sự Lý Trạch Phân không hiểu Lan Khâm còn đang xem video giám sát này để làm gì nữa.
Lan Khâm phát hiện ra ánh mắt của Lý Trạch Phân, anh hơi do dự, sau đó khẽ đẩy ghế sang một bên nhường chỗ cho Lý Trạch Phân: “Cô nhìn chỗ này, 10 giờ 40 phút tôi ngày 20 tháng 8.” Anh vừa nói vừa tua lại trước thời gian đang xem 1 phút.
Lý Trạch Phân bước lên một chút, nghiêng đầu nhìn sang.
Trong video giám sát có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đen đi vào cửa hàng. Không biết là đã có hẹn trước hay chỉ trùng hợp gặp mặt mà bà chủ Lâm Dụ một lát sau mới đi ra từ phòng nghỉ nhân viên. Hai người gặp nhau đứng nói gì đó, sau đó người đàn ông này đi theo Lâm Dụ vào phòng nghỉ.
Đến khi hai người đi ra thì đã là nửa tiếng sau. Không biết vì sao hai mắt của Lâm Dụ hơi đỏ, cô ta đứng trước cửa phòng nghỉ, hai tay bấu chặt vạt áo chăm chú nhìn người đàn ông kia rời đi.
“Sau đó xem cái này.” Lan Khâm lại mở ra một đoạn video giám sát khác.
Là video giám sát của cửa hàng ở một góc ngã tư đường. Người đàn ông vừa rồi ra khỏi cửa hàng có vẻ như đang rất cảnh giác, nhìn xung quanh một lúc lâu mới lên một chiếc xe taxi, taxi đợi đèn xanh sáng lên mới bắt đầu chạy xe.
“Tôi đã nhờ Tiểu Tiêu hỗ trợ để làm rõ mặt người này ra.” Lan Khâm lại mở một bức ảnh ra, bối cảnh vẫn là bên trong cửa hàng tạp hóa. Anh click một cái, gương mặt của người đàn ông trong ảnh dần hiện rõ ra.
Lý Trạch Phân nhanh chóng nhận ra người đội mũ và đeo khẩu trang này nhờ vào đôi mắt lộ ra kia.
Là người mà Lý Trạch Phân đã nhìn không biết bao nhiêu lần trên bàn giải phẫu… Phạm Xương.
Lan Khâm: “Anh ta không mang theo trợ lý của mình. Tôi đã so sánh lịch sử định vị của anh ta, vị trí thời điểm này là ở nhà riêng, nói cách khác thì anh ta đã cố ý không mang điện thoại theo.”
“Vậy đội trưởng Lan, anh nghĩ anh ta đang đi lừa gạt công ty ra ngoài vụng trộm sao?” Hỏi xong câu này, Lý Trạch Phân lại nghĩ ra một suy đoán táo bạo hơn, “Chuyện bí mật gặp mặt Lâm Dụ có liên quan đến cái chết của anh ta chăng?”
Lan Khâm không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ kể lại: “Tôi đã bảo Dịch Hoằng điều tra lý lịch của Lâm Dụ rồi. Cô ta từ là thành viên của một nhóm nhạc nữ 48 người gì đó của Giải trí Đạt Hỏa, nhưng sau đó không hiểu vì sao năm 12 tuổi lại đột nhiên chấm dứt hợp đồng. Gia cảnh cô ta rất bình thường, cha là một doanh nhân cỡ trung, mẹ ở nhà bán hàng qua mạng, không đủ tiền để bù những khoản lỗ lớn, huống gì là mở cửa hàng tạp hóa.”
Lúc Lan Khâm còn đang nói về gia cảnh của Lâm Dụ, suy nghĩ của Lý Trạch Phân đứng bên cạnh đã bay đi đâu mất.
Khoản lỗ lớn, Lâm Dụ, Lâm Bá Nam…
Trong một khoảnh khắc, trên mặt cô hiện lên một nụ cười châm chọc rồi lập tức biến mất, không ai phát hiện được.
“Còn về cha của Lâm Bá Nam thì không cách nào tra ra được, thậm chí cả việc nó được sinh ra cũng không nằm trong hồ sơ bệnh viện, như là từ trên trời rơi xuống giấy khai sinh với hộ khẩu ấy.” Nói đến đây, Lan Khâm mới phát hiện có gì đó không ổn, vội vàng nói thêm, “Tất nhiên là chuyện Phạm Xương đến gặp Lâm Dụ có hơi kỳ lạ, nhưng cũng chỉ là suy đoán cá nhân của tôi mà thôi, không có bất cứ bằng chứng nào cả, không đủ để mở lại án cũ. Tôi sẽ tranh thủ thời gian rảnh để tiếp tục điều tra thêm cho đến khi đủ chứng cứ để hỗ trợ. Nói những chuyện này với cô chỉ là hy vọng cô lưu ý một chút, nhưng đừng làm chậm trễ công việc bình thường của mình nhé.”
Lưu ý một chút, lén lút điều tra…
Nghe Lan Khâm tự động dán cho cô cái nhãn làm việc điên cuồng này, Lý Trạch Phân có chút dở khóc dở cười, nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Tôi hiểu rồi, đội trưởng Lan.”
“Đúng rồi, cô có biết chuyện thành lập đội điều tra chuyên án không?” Lan Khâm đổi chủ đề.
Tối qua lúc bọn Lan Khâm đang bận rộn xử lý vụ án của Địch Triển, nhóm của Tiêu Lãng Duyệt cũng đã thu thập thành công gần 10 trường hợp chết vì mất nước mà vẫn chưa được kết án trên khắp cả nước. Sau khi so sánh DNA của nạn nhân và DNA trên còng tay, bao gồm Monica, Trịnh Bân, Tiễn Lương, thì cũng đã xác nhận được danh tính của 7 nạn nhân còn lại.
Vì vụ án này đã trở thành một án xuyên thành phố, vượt qua khỏi phạm vi quản hạt của Cục điều tra Trường An nên Tổng bộ Cục điều tra không thể không hạ lệnh thành lập đội chuyên án được. Thành viên của đội chuyên án sẽ bao gồm 4 cảnh sát và đội trưởng từ mỗi nơi xảy ra vụ án, đội trưởng đội chuyên án là đội phó đội điều tra hình sự Cục Thiểm Châu vừa nhậm chức đầu năm nay – Vũ Nhuận Khoa.
Không biết là vì Lan Khâm hay vì Vũ Nhuận Khoa mà 4 cảnh sát gia nhập tổ chuyên án ngoài Lan Khâm, Mao Lệ, Tiêu Lãng Duyệt thì người thứ 4 là Lý Trạch Phân, một người mới của Cục điều tra Trường An. Những người còn lại, Trương Trác Bân sẽ thay mặt đội trưởng chịu trách nhiệm kết thúc vụ án của Địch Triển và xử lý những vụ án còn tồn đọng lúc trước.
“Ừm, có nghe qua.” Lý Trạch Phân gật đầu, Lan Khâm đã biết rồi mà còn hỏi.
“Văn phòng của đội chuyên án là phòng truyền thông ở tầng 2 tòa nhà, tuy mai mới mở cuộc họp đầu tiên nhưng xế chiều hôm nay chắc đội trưởng Vũ sẽ đến. Sau này vào đội chuyên án, cô phải nghe lời đội trưởng Vũ đấy. Nghe Cục trưởng Chu nói, đội trưởng Vũ là một cảnh sát hình sự kỳ cựu điển hình, không được có một hạt cát trong mắt. Bởi vậy việc cô nhờ tôi lúc trước, nếu vụ án không thể kết thúc trước cuối tháng thì chỉ e…”
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ xin đội trưởng Vũ nghỉ phép.” Lý Trạch Phân giống như không hiểu ngụ ý của Lan Khâm, vẻ mặt chắc chắn rằng mình có thể xin nghỉ thành công.
“Ừ… Hả?” Lan Khâm nghĩ nửa ngày cũng không hiểu nổi cuối cùng cô gái này lấy đâu ra nhiều tự tin đến thế, “Chẳng lẽ cô có quen ông ấy à?” Anh vô thức hỏi.
“Có từng gặp nhau ở Lạc Dương.” Lý Trạch Phân khẽ cười đáp.
“À đúng rồi, cô là người Lạc Dương, mà lúc trước hình như đội trưởng Vũ cũng làm ở Cục điều tra Lạc Dương…”Anh càng nói càng thấy không đúng, “Nhưng lúc đó cô còn đang ở nước ngoài mà?”
“Tôi và con gái ông ấy là bạn học.” Lý Trạch Phân rủ mắt xuống, nhớ tới “giấc mơ” tối hôm qua.
“À…” Lan Khâm bán tín bán nghi.
Lúc này, Trương Trác Bân đang ngậm một cái bánh tiêu đi vào, phá vỡ không gian chỉ có hai người: “Em gái Chỉ, bên Địch Triển đã khai rồi, có muốn đi trải đời một chút không? Nếu không người ta lại bảo cả tháng nay đội điều tra đặc biệt của chúng ta không bắt được phạm nhân nào nữa.” Anh ta vừa bước tới vừa lớn giọng hỏi.
“Được thôi, anh Trương, tôi đến ngay đây.” Lý Trạch Phân lập tức đáp.
Lan Khâm: “Tôi cũng đi.”
——————
10 phút sau, phòng thẩm vấn.
“Con chó cái đó à. Nó là một con sâu hút máu, nó muốn túi xách, tôi mua túi xách, nó đòi tiền, tôi trả, tất cả những gì nó yêu cầu tôi đều thỏa mãn cho nó hết. Nhưng nó lại sợ người ta biết mình có người bạn trai là tôi. Mỗi ngày tôi đều liều mạng làm việc, ban ngày lái xe, buổi tối lái xe, đều là vì nó, nó lại bảo tôi không có công việc ổn định? Hả?! Đùa gì vậy.”
Địch Triển càng nói càng kích động, “Tôi năn nỉ nó theo tôi về quê ra mắt cha mẹ một chuyến, vậy mà nó luôn trốn tránh, còn chặn WeChat, không nhận điện thoại, thậm chí còn chạy tới nhà người khác ở nữa. Nếu không phải tôi biết hôm đó nó có bữa tiệc nên ngồi chờ cả ngày thì ai mà biết buổi tối nó lại leo lên giường ai nữa chứ.”
“Tôi nói rõ lý lẽ với nó, muốn nó hiểu mình hơn, vậy mà nó còn tát tôi một bạt tay! Lúc đó máu nóng tôi xông lên não nên… đạp nó vài cái. Ai mà biết nó không tránh chứ? Mới đạp 2 cái đã chết rồi? Cuối cùng đám cảnh sát đần độn cách người lại đi bắt 1 kẻ không liên quan. Nếu đã bắt nhầm rồi thì sao lại thả ra làm gì? Để cho nó tìm ra địa chỉ của tôi à? Hả?”
“Tôi nhận thức được chuyện của Bộ Trung Diêu, nhưng mà… tôi chỉ đang phòng vệ chính đáng thôi mà! Hắn tìm đến được nhà tôi, còn giả vờ là nhân viên giao hàng, may là lúc đó tôi đang ở dưới gara để dọn hàng, nếu không thì người chết là tôi đấy! Trên mạng đều nói hắn là giang hồ, đô con như vậy, trên mặt còn có sẹo nữa. Tôi lỡ miệng gọi tên hắn, hắn đã cầm đồ trong tay ném tới chỗ tôi rồi. Tôi còn có thể làm gì được nữa, tất nhiên là phải ấn chốt gara nhốt hắn vào trong, chạy trước rồi tính.”
“Tôi cũng không muốn giết hắn, chỉ định giam hắn lại trước mà thôi. Ai ngờ nhận được đơn đặt hàng, ra ngoài chạy xe vài ngày, lúc về thì hắn đã chết ngoẻo rồi? Tôi… dù sao thì lưu manh như hắn trên đời này có thiếu gì, thiếu 1 người cũng chẳng sao… Sớm biết như thế đã bỏ hắn vào kho lạnh rồi, như vậy không ai nhận ra hắn nữa.”
“Đáng lẽ tôi không nên xem tin lúc đó, còn thiếu nhóm tài xế kia nợ ân tình và một cái vali không có nhãn hiệu. Vứt thứ đó sau cốp xe đúng là hôi chết người, tôi thấy có người đặt xe đến Cục điều tra, nghĩ đó có lẽ là cảnh sát đi làm nên định tranh thủ thời gian để cô ta tự phát hiện rồi mang thứ đồ đó đi. Kết quả là lại bị cái đầu tự cho là thông minh làm hỏng chuyện. Đệch!”
“… A thiệt là. Các người muốn biết nhóm tài xế kia tôi cũng cho, các người bảo tôi phối hợp điều tra tôi cũng rất hợp tác, có gì tôi đều khai ra hết rồi. Trước đây các người bắt sai người là chuyện của các người, tôi tự giác như vậy có thể xem là thẳng thắn sẽ được khoan hồng đúng không? Có giảm được vài năm tù không? Tôi cũng đâu phải cố ý. Vốn đã hẹn bạn thân cuối năm ra nước ngoài chơi rồi, chết tiệt thật.”
Nghe thế, Lý Trạch Phân cười lắc đầu rồi đi ra ngoài phòng thẩm vấn.
Lan Khâm đứng một bên sắc mặt cũng không tốt cho lắm.
Hoá ra 2 mạng người vẫn chưa quan trọng bằng một chuyến du lịch.
————
Phạm Xương: Nhớ tôi không?
Danh sách chương