Jingle Bell—
Bản nhạc quen thuộc của tuổi thơ, của dại khờ, của quá khứ. Lý Trạch Phân thấy hơi hoảng hốt.
Bộp. Một bài tay đặt lên vai, dọa cô đến mức sợ run bần bật.
“Sao vậy A Chỉ, sao lại sợ tới vậy?” Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao ngồi sát bên cạnh cô, “Nhìn kìa, băng sơn mỹ nhân đã bị dọa cho sụp đổ rồi, phá mất hình tượng ngoài lạnh trong nóng rồi.”
Lý Trạch Phân kéo khóe miệng mình lên, khôi phục lại bộ dạng “người lạ chớ tới gần” lạnh nhạt của mình.
“Đúng rồi đúng rồi, như thế này đây, nhìn kiểu người như cậu càng nhiều thì tớ càng có linh cảm sáng tác. Đúng vậy,” Cánh tay người đó trực tiếp vòng qua cổ Lý Trạch Phân, ôm cô lại sát bên người, “Lúc nãy tớ đưa cho cậu mấy chương ấy, đã xem chưa? Viết thế nào? Có ý kiến gì không? Nếu không thì tớ sẽ gửi…”
Đột nhiên cảm thấy Lý Trạch Phân trong vòng tay mình đang đơ cứng người, cô ấy hỏi, “Cậu có chuyện gì vậy? Sao cứ thấy gì đó là lạ?”
Lý Trạch Phân cũng ý thức được phản ứng cơ thể của mình, cô cố gắng thả lỏng cơ thể hết mức có thể.
“Hàm Tinh, bình thường cậu gặp ai cũng ôm sát rạt thế à?” Lý Trạch Phân mấp máy môi, cô nghe được giọng nói của mình rất ngây ngô, nhưng ngữ khí lạnh lùng hơn so với trong trí nhớ rất nhiều.”
“Hả? Sao thế được? Tất nhiên là chỉ với những người rất thân thiết thôi.”
“Người rất thân thiết, kể cả… phụ thân sao?”
“Ờ, tất nhiên là kể cả ông ấy rồi. Nhiều khi cha tớ tan làm về nhà cứ như đứa trẻ ấy, véo đau cả mặt tớ.”
“Vậy ông ấy sẽ… chạm vào…” Lý Trạch Phân đột nhiên cắn môi một cái rồi không nói tiếp.
“Sẽ cái gì? Chạm vào gì cơ?” Cô gái thu lại cánh tay, lo lắng nghiêng đầu nhìn về phía Lý Trạch Phân.
Lý Trạch Phân quay mặt đi, tránh khỏi ánh mắt dò xét của cô ta.
“Này, cuối cùng là sao vậy? Phụ thân của cậu làm gì à? Mắng cậu hả? Hay đánh cậu?”
“… Không, không có.” Lý Trạch Phân cảm thấy dường như gương mặt của mình đang nhăn nhúm lại, “Không liên quan gì đến phụ thân hết, là do tớ.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“À, vậy nếu cậu thật sự làm sai thì nên tranh thủ nhận lỗi đi, tớ biết rõ nội quy nhà cậu cũng không phải nghiêm khắc bình thường. Dù cảm thấy mình không sai thì cũng nên mềm miệng trước để tránh ầm ĩ.”
“Ừ,” Ánh mắt Lý Trạch Phân dần ảm đạm, “Tớ biết rồi.”
“Nhưng nếu như,” Cô gái đột nhiên thay đổi giọng điệu, “Cậu thật sự bị ai đó bắt nạt, thì đừng nhịn nhục làm gì. Đem cái khí thế công chúa của mình ra chỉnh đốn hắn đi! Một người làm không nổi thì tới tìm tớ, tớ giúp cậu! Dù sao thì nhà tớ cũng có thừa kế tước vị Quốc công, cha tớ cũng có tiếng nói trước mặt phụ thân cậu đấy.”
“Ừ, cám ơn.” Khóe miệng cô lóe lên một nụ cười rồi lại biến mất.
“Này, tớ nghiêm túc đây, cậu cười như thế là không tin tớ rồi.” Cô gái hơi hấp tấp, đứng lên ngồi lên bàn học của Lý Trạch Phân.
“Không phải không tin cậu, là do người khác nhìn tớ còn hành lễ không kịp, sao có thể sỉ nhục tớ được.” Cô cắn môi, dường như chính bản thân còn thấy những lời này buồn cười.
“Này, đừng nói những chuyện hoàng gia được mọi người ca tụng nữa, người khác tin nhưng tớ không tin đâu. Nhà tớ còn chưa quản nổi, huống gì là hoàng gia lớn như thế, diện thủ*, thị thiếp, thân nhau**, từng phút từng giây đều thay nhau diễn lại phim cung đấu thời hiện đại… À mà những chuyện này đừng bảo tớ nói đấy nhé, nếu không cha tớ biết được lại bảo tớ mắng chửi hoàng thất, mông tớ sẽ nở hoa mất.”
(*) Ý chỉ nam sủng.
(**) Ý chỉ quan hệ bất chính.
“Ừ.”
“Vậy thật sự cậu không có chuyện gì đúng không?”
“Ừ, không có gì.”
“Không có gì là tốt rồi. Vậy mấy chương văn tớ vừa đưa thấy thế nào? Có hay không…”
Giọng nói từ đi xa dần.
Lý Trạch Phân hoảng hốt, đến khi tỉnh táo lại thì trước mắt đã lại xuất hiện cái hành lang quen thuộc kia. Đèn trong hành lang không biết sáng từ khi nào, những bức chân dung Đế Vương qua từng thời kỳ cũng được chiếu sáng rõ ràng.
Loảng xoảng—
Có tiếng kính vỡ chói tai truyền đến từ cuối hành lang, cùng lúc đó, mùi rượu, mùi thuốc lá cũng ập tới. Da đầu Lý Trạch Phân căng cứng, cô vô thức muốn lùi về sau, nhưng cơ thể này đã sớm bị “quy củ” và “lễ nghi” thuần hóa. Cô thất thần đi về phía phát ra âm thanh và mùi hương.
“Đệch! Còn không về à? Họp, họp cái rắm gì? Tưởng ông đây không biết hội nghị buổi sáng của cô đã kết thúc rồi sao? Con mẹ nó, trong mắt cô rốt cuộc còn thằng phò mã này không đấy?!”
Loảng xoảng—
Bước chân dần tiếng lại gần, giọng nói cũng trở nên rõ ràng hơn.
“Cô hay lắm, cô ở ngoài chiếm hết hào quang, muốn làm gì thì làm, tất cả những gì vẻ vang đều là của cô cả. Ông đây đường đường là một Đại nhân, vậy mà bị quản ngược quản xuôi, người này không được nhìn, chỗ kinh doanh này không được đụng vào, cái kia sẽ làm ảnh hưởng tới hình ảnh công chúng, cái nọ sẽ gây bất lợi cho hoàng gia. Đang ấp lồng nuôi thiếu nữ đấy à! Tôi nhổ vào! Đi chết đi, tất cả đều đi chết hết cho ông mày đi!”
Bang! Một bình rượu vỡ ngay dưới chân của Lý Trạch Phân.
Lý Trạch Phân run lên bần bật, nhưng một giây sau đã bị “lễ tiết” khắc sâu trong xương tủy chế trụ lại tâm trạng. Cô đứng thẳng lưng, cúi đầu, quy củ cung kính chắp tay trước ngực thi lễ.
“Phụ thân.” Cô không ngẩng đầu nhìn Cao Kiển.
“Hả?”
Tiếng ồn ào bỗng im bặt. Lý Trạch Phân cảm thấy có một thân hình một khối thịt thối đầy mồ hôi và nước hoa xen lẫn nhau, lảo đảo đi đến trước mặt mình.
“Ôi, Chỉ điện hạ đã về rồi à?” Giọng điệu hắn đầy vẻ mỉa mai.
Hơi thở tanh tưởi đã thổi đến bên mặt Lý Trạch Phân.
Lý Trạch Phân cố chịu đựng cơn buồn nôn, buộc cổ họng mình phát ra tiếng nói: “Vâng, phụ thân, con vừa tan học về nhà.”
“Ồ.”
Hơi thở đó lại càng tới gần.
Lý Trạch Phân tự nhủ với lòng mình không nhìn thấy thì tất cả sẽ không tồn tại, mọi chuyện đều chưa hề xảy ra.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ viển vông của một mình cô.
Một bàn tay nắm lấy cằm của cô, đầu ngón tay hơi ố vàng, phả ra mùi thuốc lá nồng nặc. Cả người Lý Trạch Phân vô thức run lên một cái. Sự run rẩy này đã khiến bàn tay đó càng thêm hưng phấn, nó nâng cằm cô lên, bắt Lý Trạch Phân phải nhìn về phía gương mặt ra vẻ đạo mạo kia.
Lý Trạch Phân vẫn vô thức liếc nhìn sang hướng khác, nhưng bàn tay kia lại đột nhiên bóp chặt cằm cô khiến cô không tài nào xoay đầu đi được nữa.
Nước mắt không kìm được tuôn trên khóe mắt cô, nhưng Lý Trạch Phân kiên quyết ngăn cho nó không rơi xuống nữa.
“Phụ thân, xin hãy tự trọng.” Giọng nói khàn khàn đã làm lộ ra vẻ hoảng sợ của cô.
“Tao không phải là phụ thân của mày.”
“… Cao phò mã,” Lý Trạch Phân dường như đã quá quen với tình huống này, cô thay đổi xưng hô rồi nói lại, “Xin hãy tự trọng.”
“Hừ.” Nhưng đối phương không hề có ý định “tự trọng” chút nào.
Bàn tay kia chạm vào ngực Lý Trạch Phân, đẩy mạnh về phía sau rồi ép cô vào tường.
Lý Trạch Phân phát hiện chiếc cúc trên cổ áo đồng phục của mình đã bị bung ra từ bao giờ, chuyện này đã phá vỡ phòng tuyến cuối cùng trong đầu cô. Nước mắt cô tuôn như đê vỡ, không quan tâm gì nữa mà bất chấp tuôn ra giàn giụa. Cơ thể cô đã căng cứng đến cực hạn, mỗi khối cơ trên người đều đang kịch liệt run rẩy. Nhưng loại căng thẳng này không thể giải tỏa được bất cứ thứ gì, ngược lại nó còn phóng đại các cảm giác của cô lên hàng vạn lần.
Tên nào đó từ cao nhìn xuống chỗ cúc áo bị bung ra, vặn vẹo đầy kích thích, ánh mắt đầy thâm độc nhìn về phía dưới…
Lý Trạch Phân cắn nát bờ môi mình, nếm được mùi máu tươi mới không phát ra âm thanh gì nữa. Nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà tuôn rơi, trôi cả kính áp tròng có màu chưa bao giờ được tùy tiện gỡ xuống trong mắt cô.
Kính áp tròng theo dòng nước mắt vương trên đôi má non nớt của cô.
Cao Kiển đã nhìn thấy.
Tất cả mọi hành động đều khựng lại. Lý Trạch Phân vốn nghĩ mình đã thoát được một kiếp nạn, nhưng 1 giây sau, một khuôn mặt to lớn bỗng ập xuống. Đôi mắt bị rượu ngâm đến mơ màng, hàm răng bị hun đầy mùi thuốc lá.
Gương mặt đó càng ngày càng gần, Lý Trạch Phân chỉ biết run rẩy nhắm mắt lại.
Một thứ gì đó vừa nóng vừa ướt chạm vào mặt cô, 1 giây sau, kính áp tròng trên má cô đã không còn nữa, thay vào đó là một… chất lỏng không biết là gì.
“Hừ.” Người đang ép Lý Trạch Phân bỗng làm ra một động tác kịch liệt, xuýt chút đã kéo ngã cô xuống đất.
Có thứ gì đó đã bị nhổ trên đất.
Lý Trạch Phân thận trọng mở mắt ra, thấy chiếc kính áp tròng quen thuộc của mình đang ở trên mặt đất.
“Ọe —” Cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa mà đánh mạnh vào bàn tay to kia, bắt đầu nôn.
Chủ nhân của bàn tay chẳng biết tại sao lại có vẻ như rất thích thú với cảnh tượng này.
“Thả tôi ra!!!” Lý Trạch Phân rống lên trong tiếng khóc nức nở. Nhưng đôi tay kia không có chút phản ứng nào. Cô điên cuồng vung chân múa tay, nhưng ngược lại đã khiến hai tay mình bị giữ lại rồi ấn trên đỉnh đầu.
“Thả tôi ra!! Ông mau thả tôi ra! Nếu ông không buông ra, tôi sẽ…”
“Mày sẽ làm gì?” Hơi thở hôi thối kia lại áp sát bên mặt, hắn đưa tay sờ cằm cô, “Sẽ mách với Thái tôn à? Hay là Thái tử? Hay nói với Bệ hạ? Ồ, có ích gì không? Nếu có ích thì tao còn có thể sống đến bây giờ sao?”
“Tôi…”
“Mày làm sao? Đừng tự cho là người ta gọi mình một tiếng “Điện hạ” thì mày sẽ là điện hạ thật.” Giọng nói đó phảng phất như từng con giòi trong thi thể, xếp hàng từ từ bò vào lỗ tai Lý Trạch Phân, lan vào tận xương tủy của cô, “Mày chỉ là già tu bố* của Nữ hoàng mà thôi, là thứ nghiệt chủng mà hàng trăm hàng vạn người ngoài kia mắng chửi đấy.”
(*) Ý chỉ một thứ để che đậy sự xấu hổ, chắc tương tự như ý nghĩa “bức bình phong” bên mình.
Lý Trạch Phân không nói tiếng nào. Cả người cô căng cứng như bị hạ độc, chỉ trong phút chốc đã mất hết sức lực.
“Mày có biết gì không,” Lý Trạch Phân bị ép phải quay đầu lại đối mặt với Cao Kiển, “Màu mắt của mày, thật sự rất ghê tởm.”
Sau đó hai cánh tay hắn buông ra, quay người rời đi.
Lý Trạch Phân ngã bệt xuống đất.
Tiếng bước chân xa dần, lộp cộp một lát rồi lại quay về.
Một bình rượu xuất hiện trước mắt của Lý Trạch Phân, còn chưa kịp định hình thì miệng bình rượu đã đột nhiên bị dốc xuống, hướng xuống xoay tròn.
‘Rào rào’ ——
Rượu tưới lên trên mặt cô, rơi vào khiến 2 mắt cô đau nhức, nhưng giờ cô chẳng còn sức để nhắm mắt lại nữa.
Một bình rượu phút chốc đã cạn đáy. Bình rượu bị quăng đi trong không trung, xoảng một tiếng vỡ tan dưới chân Lý Trạch Phân. Mảnh thủy tinh văng ra cắt vào da cô. Rượu chảy vào miệng vết thương gây ra những cơn đau dữ dội, ăn mòn ý thức của cô.
“Dọn dẹp sạch sẽ cho tao.” Lại là giọng nói đó, “Nếu cô ta về phát hiện trên người mày có mùi rượu thì để xem mày giải thích thế nào, ha.”
Âm thanh dần xa, bóng dáng hắn cũng rời đi, một lúc lâu sau Lý Trạch Phân cũng không thể nào cử động nổi…
Không biết đã qua bao lâu, đến khi tỉnh táo lại thì Lý Trạch Phân đã chuyển từ ngồi sang đứng. Cô phát hiện ra mình cao hơn rất nhiều, trên người không còn mặc đồng phục nữa mà là một bộ lễ phục váy dài màu đỏ.
Trong tay không biết từ lúc nào đã cầm một con dao gọt trái cây.
Cô nhớ tới vài thứ.
Cô nở một nụ cười, cười như một con rắn độc.
Cô nhìn giờ giấc rồi kiểm tra lại tin nhắn trên điện thoại một chút.
Sau đó, nâng con dao gọt trái cây lên cạnh cổ mình.
Xoẹt—
Bản nhạc quen thuộc của tuổi thơ, của dại khờ, của quá khứ. Lý Trạch Phân thấy hơi hoảng hốt.
Bộp. Một bài tay đặt lên vai, dọa cô đến mức sợ run bần bật.
“Sao vậy A Chỉ, sao lại sợ tới vậy?” Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao ngồi sát bên cạnh cô, “Nhìn kìa, băng sơn mỹ nhân đã bị dọa cho sụp đổ rồi, phá mất hình tượng ngoài lạnh trong nóng rồi.”
Lý Trạch Phân kéo khóe miệng mình lên, khôi phục lại bộ dạng “người lạ chớ tới gần” lạnh nhạt của mình.
“Đúng rồi đúng rồi, như thế này đây, nhìn kiểu người như cậu càng nhiều thì tớ càng có linh cảm sáng tác. Đúng vậy,” Cánh tay người đó trực tiếp vòng qua cổ Lý Trạch Phân, ôm cô lại sát bên người, “Lúc nãy tớ đưa cho cậu mấy chương ấy, đã xem chưa? Viết thế nào? Có ý kiến gì không? Nếu không thì tớ sẽ gửi…”
Đột nhiên cảm thấy Lý Trạch Phân trong vòng tay mình đang đơ cứng người, cô ấy hỏi, “Cậu có chuyện gì vậy? Sao cứ thấy gì đó là lạ?”
Lý Trạch Phân cũng ý thức được phản ứng cơ thể của mình, cô cố gắng thả lỏng cơ thể hết mức có thể.
“Hàm Tinh, bình thường cậu gặp ai cũng ôm sát rạt thế à?” Lý Trạch Phân mấp máy môi, cô nghe được giọng nói của mình rất ngây ngô, nhưng ngữ khí lạnh lùng hơn so với trong trí nhớ rất nhiều.”
“Hả? Sao thế được? Tất nhiên là chỉ với những người rất thân thiết thôi.”
“Người rất thân thiết, kể cả… phụ thân sao?”
“Ờ, tất nhiên là kể cả ông ấy rồi. Nhiều khi cha tớ tan làm về nhà cứ như đứa trẻ ấy, véo đau cả mặt tớ.”
“Vậy ông ấy sẽ… chạm vào…” Lý Trạch Phân đột nhiên cắn môi một cái rồi không nói tiếp.
“Sẽ cái gì? Chạm vào gì cơ?” Cô gái thu lại cánh tay, lo lắng nghiêng đầu nhìn về phía Lý Trạch Phân.
Lý Trạch Phân quay mặt đi, tránh khỏi ánh mắt dò xét của cô ta.
“Này, cuối cùng là sao vậy? Phụ thân của cậu làm gì à? Mắng cậu hả? Hay đánh cậu?”
“… Không, không có.” Lý Trạch Phân cảm thấy dường như gương mặt của mình đang nhăn nhúm lại, “Không liên quan gì đến phụ thân hết, là do tớ.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“À, vậy nếu cậu thật sự làm sai thì nên tranh thủ nhận lỗi đi, tớ biết rõ nội quy nhà cậu cũng không phải nghiêm khắc bình thường. Dù cảm thấy mình không sai thì cũng nên mềm miệng trước để tránh ầm ĩ.”
“Ừ,” Ánh mắt Lý Trạch Phân dần ảm đạm, “Tớ biết rồi.”
“Nhưng nếu như,” Cô gái đột nhiên thay đổi giọng điệu, “Cậu thật sự bị ai đó bắt nạt, thì đừng nhịn nhục làm gì. Đem cái khí thế công chúa của mình ra chỉnh đốn hắn đi! Một người làm không nổi thì tới tìm tớ, tớ giúp cậu! Dù sao thì nhà tớ cũng có thừa kế tước vị Quốc công, cha tớ cũng có tiếng nói trước mặt phụ thân cậu đấy.”
“Ừ, cám ơn.” Khóe miệng cô lóe lên một nụ cười rồi lại biến mất.
“Này, tớ nghiêm túc đây, cậu cười như thế là không tin tớ rồi.” Cô gái hơi hấp tấp, đứng lên ngồi lên bàn học của Lý Trạch Phân.
“Không phải không tin cậu, là do người khác nhìn tớ còn hành lễ không kịp, sao có thể sỉ nhục tớ được.” Cô cắn môi, dường như chính bản thân còn thấy những lời này buồn cười.
“Này, đừng nói những chuyện hoàng gia được mọi người ca tụng nữa, người khác tin nhưng tớ không tin đâu. Nhà tớ còn chưa quản nổi, huống gì là hoàng gia lớn như thế, diện thủ*, thị thiếp, thân nhau**, từng phút từng giây đều thay nhau diễn lại phim cung đấu thời hiện đại… À mà những chuyện này đừng bảo tớ nói đấy nhé, nếu không cha tớ biết được lại bảo tớ mắng chửi hoàng thất, mông tớ sẽ nở hoa mất.”
(*) Ý chỉ nam sủng.
(**) Ý chỉ quan hệ bất chính.
“Ừ.”
“Vậy thật sự cậu không có chuyện gì đúng không?”
“Ừ, không có gì.”
“Không có gì là tốt rồi. Vậy mấy chương văn tớ vừa đưa thấy thế nào? Có hay không…”
Giọng nói từ đi xa dần.
Lý Trạch Phân hoảng hốt, đến khi tỉnh táo lại thì trước mắt đã lại xuất hiện cái hành lang quen thuộc kia. Đèn trong hành lang không biết sáng từ khi nào, những bức chân dung Đế Vương qua từng thời kỳ cũng được chiếu sáng rõ ràng.
Loảng xoảng—
Có tiếng kính vỡ chói tai truyền đến từ cuối hành lang, cùng lúc đó, mùi rượu, mùi thuốc lá cũng ập tới. Da đầu Lý Trạch Phân căng cứng, cô vô thức muốn lùi về sau, nhưng cơ thể này đã sớm bị “quy củ” và “lễ nghi” thuần hóa. Cô thất thần đi về phía phát ra âm thanh và mùi hương.
“Đệch! Còn không về à? Họp, họp cái rắm gì? Tưởng ông đây không biết hội nghị buổi sáng của cô đã kết thúc rồi sao? Con mẹ nó, trong mắt cô rốt cuộc còn thằng phò mã này không đấy?!”
Loảng xoảng—
Bước chân dần tiếng lại gần, giọng nói cũng trở nên rõ ràng hơn.
“Cô hay lắm, cô ở ngoài chiếm hết hào quang, muốn làm gì thì làm, tất cả những gì vẻ vang đều là của cô cả. Ông đây đường đường là một Đại nhân, vậy mà bị quản ngược quản xuôi, người này không được nhìn, chỗ kinh doanh này không được đụng vào, cái kia sẽ làm ảnh hưởng tới hình ảnh công chúng, cái nọ sẽ gây bất lợi cho hoàng gia. Đang ấp lồng nuôi thiếu nữ đấy à! Tôi nhổ vào! Đi chết đi, tất cả đều đi chết hết cho ông mày đi!”
Bang! Một bình rượu vỡ ngay dưới chân của Lý Trạch Phân.
Lý Trạch Phân run lên bần bật, nhưng một giây sau đã bị “lễ tiết” khắc sâu trong xương tủy chế trụ lại tâm trạng. Cô đứng thẳng lưng, cúi đầu, quy củ cung kính chắp tay trước ngực thi lễ.
“Phụ thân.” Cô không ngẩng đầu nhìn Cao Kiển.
“Hả?”
Tiếng ồn ào bỗng im bặt. Lý Trạch Phân cảm thấy có một thân hình một khối thịt thối đầy mồ hôi và nước hoa xen lẫn nhau, lảo đảo đi đến trước mặt mình.
“Ôi, Chỉ điện hạ đã về rồi à?” Giọng điệu hắn đầy vẻ mỉa mai.
Hơi thở tanh tưởi đã thổi đến bên mặt Lý Trạch Phân.
Lý Trạch Phân cố chịu đựng cơn buồn nôn, buộc cổ họng mình phát ra tiếng nói: “Vâng, phụ thân, con vừa tan học về nhà.”
“Ồ.”
Hơi thở đó lại càng tới gần.
Lý Trạch Phân tự nhủ với lòng mình không nhìn thấy thì tất cả sẽ không tồn tại, mọi chuyện đều chưa hề xảy ra.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ viển vông của một mình cô.
Một bàn tay nắm lấy cằm của cô, đầu ngón tay hơi ố vàng, phả ra mùi thuốc lá nồng nặc. Cả người Lý Trạch Phân vô thức run lên một cái. Sự run rẩy này đã khiến bàn tay đó càng thêm hưng phấn, nó nâng cằm cô lên, bắt Lý Trạch Phân phải nhìn về phía gương mặt ra vẻ đạo mạo kia.
Lý Trạch Phân vẫn vô thức liếc nhìn sang hướng khác, nhưng bàn tay kia lại đột nhiên bóp chặt cằm cô khiến cô không tài nào xoay đầu đi được nữa.
Nước mắt không kìm được tuôn trên khóe mắt cô, nhưng Lý Trạch Phân kiên quyết ngăn cho nó không rơi xuống nữa.
“Phụ thân, xin hãy tự trọng.” Giọng nói khàn khàn đã làm lộ ra vẻ hoảng sợ của cô.
“Tao không phải là phụ thân của mày.”
“… Cao phò mã,” Lý Trạch Phân dường như đã quá quen với tình huống này, cô thay đổi xưng hô rồi nói lại, “Xin hãy tự trọng.”
“Hừ.” Nhưng đối phương không hề có ý định “tự trọng” chút nào.
Bàn tay kia chạm vào ngực Lý Trạch Phân, đẩy mạnh về phía sau rồi ép cô vào tường.
Lý Trạch Phân phát hiện chiếc cúc trên cổ áo đồng phục của mình đã bị bung ra từ bao giờ, chuyện này đã phá vỡ phòng tuyến cuối cùng trong đầu cô. Nước mắt cô tuôn như đê vỡ, không quan tâm gì nữa mà bất chấp tuôn ra giàn giụa. Cơ thể cô đã căng cứng đến cực hạn, mỗi khối cơ trên người đều đang kịch liệt run rẩy. Nhưng loại căng thẳng này không thể giải tỏa được bất cứ thứ gì, ngược lại nó còn phóng đại các cảm giác của cô lên hàng vạn lần.
Tên nào đó từ cao nhìn xuống chỗ cúc áo bị bung ra, vặn vẹo đầy kích thích, ánh mắt đầy thâm độc nhìn về phía dưới…
Lý Trạch Phân cắn nát bờ môi mình, nếm được mùi máu tươi mới không phát ra âm thanh gì nữa. Nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà tuôn rơi, trôi cả kính áp tròng có màu chưa bao giờ được tùy tiện gỡ xuống trong mắt cô.
Kính áp tròng theo dòng nước mắt vương trên đôi má non nớt của cô.
Cao Kiển đã nhìn thấy.
Tất cả mọi hành động đều khựng lại. Lý Trạch Phân vốn nghĩ mình đã thoát được một kiếp nạn, nhưng 1 giây sau, một khuôn mặt to lớn bỗng ập xuống. Đôi mắt bị rượu ngâm đến mơ màng, hàm răng bị hun đầy mùi thuốc lá.
Gương mặt đó càng ngày càng gần, Lý Trạch Phân chỉ biết run rẩy nhắm mắt lại.
Một thứ gì đó vừa nóng vừa ướt chạm vào mặt cô, 1 giây sau, kính áp tròng trên má cô đã không còn nữa, thay vào đó là một… chất lỏng không biết là gì.
“Hừ.” Người đang ép Lý Trạch Phân bỗng làm ra một động tác kịch liệt, xuýt chút đã kéo ngã cô xuống đất.
Có thứ gì đó đã bị nhổ trên đất.
Lý Trạch Phân thận trọng mở mắt ra, thấy chiếc kính áp tròng quen thuộc của mình đang ở trên mặt đất.
“Ọe —” Cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa mà đánh mạnh vào bàn tay to kia, bắt đầu nôn.
Chủ nhân của bàn tay chẳng biết tại sao lại có vẻ như rất thích thú với cảnh tượng này.
“Thả tôi ra!!!” Lý Trạch Phân rống lên trong tiếng khóc nức nở. Nhưng đôi tay kia không có chút phản ứng nào. Cô điên cuồng vung chân múa tay, nhưng ngược lại đã khiến hai tay mình bị giữ lại rồi ấn trên đỉnh đầu.
“Thả tôi ra!! Ông mau thả tôi ra! Nếu ông không buông ra, tôi sẽ…”
“Mày sẽ làm gì?” Hơi thở hôi thối kia lại áp sát bên mặt, hắn đưa tay sờ cằm cô, “Sẽ mách với Thái tôn à? Hay là Thái tử? Hay nói với Bệ hạ? Ồ, có ích gì không? Nếu có ích thì tao còn có thể sống đến bây giờ sao?”
“Tôi…”
“Mày làm sao? Đừng tự cho là người ta gọi mình một tiếng “Điện hạ” thì mày sẽ là điện hạ thật.” Giọng nói đó phảng phất như từng con giòi trong thi thể, xếp hàng từ từ bò vào lỗ tai Lý Trạch Phân, lan vào tận xương tủy của cô, “Mày chỉ là già tu bố* của Nữ hoàng mà thôi, là thứ nghiệt chủng mà hàng trăm hàng vạn người ngoài kia mắng chửi đấy.”
(*) Ý chỉ một thứ để che đậy sự xấu hổ, chắc tương tự như ý nghĩa “bức bình phong” bên mình.
Lý Trạch Phân không nói tiếng nào. Cả người cô căng cứng như bị hạ độc, chỉ trong phút chốc đã mất hết sức lực.
“Mày có biết gì không,” Lý Trạch Phân bị ép phải quay đầu lại đối mặt với Cao Kiển, “Màu mắt của mày, thật sự rất ghê tởm.”
Sau đó hai cánh tay hắn buông ra, quay người rời đi.
Lý Trạch Phân ngã bệt xuống đất.
Tiếng bước chân xa dần, lộp cộp một lát rồi lại quay về.
Một bình rượu xuất hiện trước mắt của Lý Trạch Phân, còn chưa kịp định hình thì miệng bình rượu đã đột nhiên bị dốc xuống, hướng xuống xoay tròn.
‘Rào rào’ ——
Rượu tưới lên trên mặt cô, rơi vào khiến 2 mắt cô đau nhức, nhưng giờ cô chẳng còn sức để nhắm mắt lại nữa.
Một bình rượu phút chốc đã cạn đáy. Bình rượu bị quăng đi trong không trung, xoảng một tiếng vỡ tan dưới chân Lý Trạch Phân. Mảnh thủy tinh văng ra cắt vào da cô. Rượu chảy vào miệng vết thương gây ra những cơn đau dữ dội, ăn mòn ý thức của cô.
“Dọn dẹp sạch sẽ cho tao.” Lại là giọng nói đó, “Nếu cô ta về phát hiện trên người mày có mùi rượu thì để xem mày giải thích thế nào, ha.”
Âm thanh dần xa, bóng dáng hắn cũng rời đi, một lúc lâu sau Lý Trạch Phân cũng không thể nào cử động nổi…
Không biết đã qua bao lâu, đến khi tỉnh táo lại thì Lý Trạch Phân đã chuyển từ ngồi sang đứng. Cô phát hiện ra mình cao hơn rất nhiều, trên người không còn mặc đồng phục nữa mà là một bộ lễ phục váy dài màu đỏ.
Trong tay không biết từ lúc nào đã cầm một con dao gọt trái cây.
Cô nhớ tới vài thứ.
Cô nở một nụ cười, cười như một con rắn độc.
Cô nhìn giờ giấc rồi kiểm tra lại tin nhắn trên điện thoại một chút.
Sau đó, nâng con dao gọt trái cây lên cạnh cổ mình.
Xoẹt—
Danh sách chương