“Mục Mục và Thu Thu đều sinh được mèo mắt xanh? Không chỉ vậy mà còn có cả hỏa diễm lam sắc nữa sao?” Nghe được tin này, Cam Y cảm thấy khiếp sợ không thôi. Đây nhất định là tin tức chấn động nhất của Miêu Linh Tộc trong năm nay đó nha. Cùng trong một gia tộc lại có đến hai hậu duệ có hỏa diễm lam sắc, chao ơi, lại còn là gia tộc Tát La Cách cường đại nhất Miêu Linh Tộc nữa chứ. Cam Y vô cùng cao hứng cho hai người bọn họ, đồng thời cũng xen lẫn chút quanh vinh và tự hào. Anh không ôm mộng tưởng gì to lớn, chỉ hy vọng bản thân có thể sinh được một bé con giống hệt Y Đông là đủ rồi. Thấy tâm tình của Cam Y vô cùng bình thản, Y Đông cũng không định nhiều lời gì thêm, bây giờ điều quan trọng nhất của cậu chính là Cam Y sắp sinh, nếu tính không nhầm thì cùng lắm chỉ một hai hôm nữa là đến ngày thôi.
Đêm xuống, Cam Y vẫn như mọi khi biến về lốt mèo cuộn mình trong lòng Y Đông, bụng của Cam Y lúc này đã nhô lên rõ rệt. Động tác vuốt ve bụng của Y Đông cũng vô cùng êm ái, phần eo không mấy thoải mái được Y Đoong vuốt ve đến sảng khoái, khiến cho Cam Y ngủ cũng đặc biệt sâu hơn mọi ngày. Sau khi Cam Y mang thai, Y Đông đã đặc biệt đến tìm Nữu Nhân để thỉnh giáo bà về cách chăm sóc thai phu, và cách làm sao để giúp anh sinh con, cậu căn bản đã chuẩn bị tư tưởng đầy đủ. Y Đông cảm thấy bản thân vô cùng may mắn, vì mình đã cố gắng đạt được đến Đường, nếu không sau này khi Cam Y trở dạ sẽ rất đau đớn. Chỉ có người hầu của “Đường” và “Cung” mới không phải chịu đựng cơn đau đến banh da xé thịt khi sinh con mà thôi. Hôn nhẹ Cam Y một cái, Y Đông tắt đèn đi ngủ, khẽ vuốt ve Cam Y đang gối đầu trên cánh tay cường tráng của mình, Y Đông dần chìm vào giấc ngủ.
“Tiểu Đông!”
Đột nhiên Cam Y la thất thanh lên một tiếng, giật mình tỉnh giấc, hai mắt vừa khép lại của Y Đông liền mở to.
“Gia Gia?”
Bật người dậy mở đèn ngủ, Y Đông ôm chặt thân thể đang run lẩy bẩy trong lòng, cậu lo lắng hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu Đông Tiểu Đông Tiểu Đông…” Giật mình tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng, Cam Y ngẩng đầu lên, không ngừng liếp lấy liếm để môi cùng cằm của Y Đông. Biết anh vừa gặp ác mộng, Y Đông nhẹ nhàng vuốt ve thân thẻ của Cam Y, rồi khẽ tiếp hôn anh để trấn an nỗi sợ hãi trong lòng anh.
Cam Y dần bình tĩnh lại, có chút áy náy nói: “Xin lỗi, đánh thức anh rồi.”
“Mơ thấy gì sao?” Mi tâm Y Đông nhíu chặt.
Cam Y cọ đi cọ lại trong lòng Y Đông, khẽ cuộn mình lại, nói: “Mơ thấy lúc anh bỏ em mà đi thôi.”
Cằm đột nhiên bị Y Đông giữ chặt, cậu hung hăng áp lên môi Cam Y mà hôn thật sâu một cái, khiến Cam Y khó chịu “hừ” một tiếng, Y Đông vội vàng lui lại, nhìn Cam Y thống khổ thở dốc từng cơn, móng vuốt bấu chặt vào áo ngủ của Y Đông: “Tiểu Đông Tiểu Đông, bụng em đau quá.”
“Cái gì!”
Gia Gia sắp sinh rồi! “Tiểu Đông Tiểu Đông, chủ nhân, chủ nhân đau quá… đau quá.”
Cho dù bây giờ Cam Y đang trong hình mèo, nhưng Y Đông vẫn có thể nhìn thấy sắc măt anh lúc này đã cắt không còn giọt máu nào. Không nghĩ tới đứa bé lại nhằm thời điểm này mà đòi ra, Y Đông liền theo bản năng biến thành một dã thú to lớn. Liếm liếm mi tâm của Cam Y, Y Đông đã thôi miên khiến anh hôn mê. Quang mang đỏ sậm bao phủ lấy hai người, thân thể Cam Y nhẹ nhàng trôi lên, chi trước của Y Đông thì đặt trên bụng anh, dần dẫn dắt bé con từ “bụng mẹ” ra đời, một bàn tay be bé từ trong bụng Cam Y chầm chậm nhú ra.
Nhìn bé yêu đang say giấc bên chân mình, tâm trạng Cam Y lúc này phải nói là ngũ vị tạp trần. Con của anh không phải là mèo, mà lại là một bé con nhân loại với năng lực yếu nhược nhất. Cho dù lúc trước đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng lòng anh vẫn không tránh khỏi có chút mất mát. Anh yêu con của mình và Y Đông vô cùng, nhưng từ trong thâm tâm, anh vẫn muốn sinh cho Y Đông một bé mèo con.
Bé con mới sinh vô cùng đáng yêu, béo béo, tròn tròn, từ lúc chào đời đến giờ không hề khóc nháo, mà chỉ chuyên tâm ngủ say sưa. Sau khi chào đời được tầm bốn giờ, bé đã bắt đầu nảy nở, ngũ quan mơ hồ có thể thấy được, trông giống hệt như Cam Y.
Nhíu mày nhìn nét mất mát khó nén trên mặt Cam Y, Y Đông ôm bé con giao cho bảo mẫu, sau khi để bảo mẫu ôm bé ra ngoài, cậu mới hung hăng siết lấy cằm của Cam Y mà hôn say sưa lên đó, thẳng đến khi Cam Y chịu không nổi, thở hổn hển, mặt thì đỏ bừng lên, Y Đông mới chịu buông ra.
“Không cho phép vì chuyện vặt này mà khổ sở.”
Mũi Cam Y bỗng chua xót, anh ôm lấy Y Đông, buồn rầu nói: “Em… em muốn sinh cho anh một đứa con ưu tú nhất.”
“Không cần, anh chỉ cần có em là đủ.”
Nâng cằm Cam Y lên, Y Đông gằn giọng nói ra từng chữ từng chữ một: “Gia Gia, anh đã ra sức cố gắng, tất cả chỉ vì để có thể được ở bên em, mặc kệ con là người hay mèo, cũng không quan trọng bằng em, nếu em còn nghĩ thế, thì từ nay về sau, anh sẽ không để em có con nữa.”
“Không, đừng!” Cam Y sợ hãi vội vàng hôn lên môi Y Đông để tạ lỗi, anh cầu xin nói: “Em sai rồi, em sẽ không bao giờ vì chuyện này mà khổ sở nữa. Tiều Đông, chủ nhân, hãy cho em thật nhiều bé con. Em muốn vì anh sinh thật nhiều, thật nhiều con. Mặc kệ các con là người hay mèo, em sẽ không bận lòng nữa, không bao giờ bận tâm đến chuyện này nữa.”
“Nhỡ kỹ những gì em nói hôm nay!” Trừng phạt bằng cách cắn thật khẽ lên môi Cam Y, Y Đông nhẹ nhàng hôn dần xuống phía dưới, nhất là cái bụng đã bằng phẳng của anh.
“Tiểu Đông…”
“Chờ sau khi con được ba tuổi, anh sẽ cho em đứa thứ hai.”
“….Ưm, ư… ah…. Anh muốn… đặt tên con là gì?”
“Ừm.”
Làm cho Cam Y ngây ngất trong nụ hôn cùng mơn trớn của mình, Y Đông khiến cho Cam Y hoàn toàn lãng quên đi thống khổ vì đứa con đầu lòng của mình là hình người. Gia tộc Ma Dức Da đã có người kế tục từ một thiếu niên nhân loại trải qua bao gian nguy hung hiểm mà trở thành tộc nhân Miêu Linh Tộc, và giờ đã bắt đầu khai chi tán diệp, bởi vì người này, nên con của cậu có là người hay là mèo cũng không quan trọng.
Gia tộc Tát La Cách thoáng cái đã chào mừng bốn tiểu sinh linh ra đời, cho dù không cam tâm tình nguyện nhưng với thân phận trưởng tộc, Ba Địch Ma vẫn đành ôm theo người hầu trở lại Miêu Linh Tộc đều làm lễ cầu phúc cho bốn bé yêu, đây chính là kết quả mà “hội đồng trưởng lão” của gia tộc quyết định, vì không thể quang minh chính đại mà ngũ mã phanh thấy mấy lão già sắp xuống lỗ này, nên Ba Địch Ma chỉ đành cắn răng quay về, đương nhiên đây đều là kết quả sau khi Nữu Nhân đổ không ít công sức đàm phán.
Đêm xuống, Cam Y vẫn như mọi khi biến về lốt mèo cuộn mình trong lòng Y Đông, bụng của Cam Y lúc này đã nhô lên rõ rệt. Động tác vuốt ve bụng của Y Đông cũng vô cùng êm ái, phần eo không mấy thoải mái được Y Đoong vuốt ve đến sảng khoái, khiến cho Cam Y ngủ cũng đặc biệt sâu hơn mọi ngày. Sau khi Cam Y mang thai, Y Đông đã đặc biệt đến tìm Nữu Nhân để thỉnh giáo bà về cách chăm sóc thai phu, và cách làm sao để giúp anh sinh con, cậu căn bản đã chuẩn bị tư tưởng đầy đủ. Y Đông cảm thấy bản thân vô cùng may mắn, vì mình đã cố gắng đạt được đến Đường, nếu không sau này khi Cam Y trở dạ sẽ rất đau đớn. Chỉ có người hầu của “Đường” và “Cung” mới không phải chịu đựng cơn đau đến banh da xé thịt khi sinh con mà thôi. Hôn nhẹ Cam Y một cái, Y Đông tắt đèn đi ngủ, khẽ vuốt ve Cam Y đang gối đầu trên cánh tay cường tráng của mình, Y Đông dần chìm vào giấc ngủ.
“Tiểu Đông!”
Đột nhiên Cam Y la thất thanh lên một tiếng, giật mình tỉnh giấc, hai mắt vừa khép lại của Y Đông liền mở to.
“Gia Gia?”
Bật người dậy mở đèn ngủ, Y Đông ôm chặt thân thể đang run lẩy bẩy trong lòng, cậu lo lắng hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu Đông Tiểu Đông Tiểu Đông…” Giật mình tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng, Cam Y ngẩng đầu lên, không ngừng liếp lấy liếm để môi cùng cằm của Y Đông. Biết anh vừa gặp ác mộng, Y Đông nhẹ nhàng vuốt ve thân thẻ của Cam Y, rồi khẽ tiếp hôn anh để trấn an nỗi sợ hãi trong lòng anh.
Cam Y dần bình tĩnh lại, có chút áy náy nói: “Xin lỗi, đánh thức anh rồi.”
“Mơ thấy gì sao?” Mi tâm Y Đông nhíu chặt.
Cam Y cọ đi cọ lại trong lòng Y Đông, khẽ cuộn mình lại, nói: “Mơ thấy lúc anh bỏ em mà đi thôi.”
Cằm đột nhiên bị Y Đông giữ chặt, cậu hung hăng áp lên môi Cam Y mà hôn thật sâu một cái, khiến Cam Y khó chịu “hừ” một tiếng, Y Đông vội vàng lui lại, nhìn Cam Y thống khổ thở dốc từng cơn, móng vuốt bấu chặt vào áo ngủ của Y Đông: “Tiểu Đông Tiểu Đông, bụng em đau quá.”
“Cái gì!”
Gia Gia sắp sinh rồi! “Tiểu Đông Tiểu Đông, chủ nhân, chủ nhân đau quá… đau quá.”
Cho dù bây giờ Cam Y đang trong hình mèo, nhưng Y Đông vẫn có thể nhìn thấy sắc măt anh lúc này đã cắt không còn giọt máu nào. Không nghĩ tới đứa bé lại nhằm thời điểm này mà đòi ra, Y Đông liền theo bản năng biến thành một dã thú to lớn. Liếm liếm mi tâm của Cam Y, Y Đông đã thôi miên khiến anh hôn mê. Quang mang đỏ sậm bao phủ lấy hai người, thân thể Cam Y nhẹ nhàng trôi lên, chi trước của Y Đông thì đặt trên bụng anh, dần dẫn dắt bé con từ “bụng mẹ” ra đời, một bàn tay be bé từ trong bụng Cam Y chầm chậm nhú ra.
Nhìn bé yêu đang say giấc bên chân mình, tâm trạng Cam Y lúc này phải nói là ngũ vị tạp trần. Con của anh không phải là mèo, mà lại là một bé con nhân loại với năng lực yếu nhược nhất. Cho dù lúc trước đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng lòng anh vẫn không tránh khỏi có chút mất mát. Anh yêu con của mình và Y Đông vô cùng, nhưng từ trong thâm tâm, anh vẫn muốn sinh cho Y Đông một bé mèo con.
Bé con mới sinh vô cùng đáng yêu, béo béo, tròn tròn, từ lúc chào đời đến giờ không hề khóc nháo, mà chỉ chuyên tâm ngủ say sưa. Sau khi chào đời được tầm bốn giờ, bé đã bắt đầu nảy nở, ngũ quan mơ hồ có thể thấy được, trông giống hệt như Cam Y.
Nhíu mày nhìn nét mất mát khó nén trên mặt Cam Y, Y Đông ôm bé con giao cho bảo mẫu, sau khi để bảo mẫu ôm bé ra ngoài, cậu mới hung hăng siết lấy cằm của Cam Y mà hôn say sưa lên đó, thẳng đến khi Cam Y chịu không nổi, thở hổn hển, mặt thì đỏ bừng lên, Y Đông mới chịu buông ra.
“Không cho phép vì chuyện vặt này mà khổ sở.”
Mũi Cam Y bỗng chua xót, anh ôm lấy Y Đông, buồn rầu nói: “Em… em muốn sinh cho anh một đứa con ưu tú nhất.”
“Không cần, anh chỉ cần có em là đủ.”
Nâng cằm Cam Y lên, Y Đông gằn giọng nói ra từng chữ từng chữ một: “Gia Gia, anh đã ra sức cố gắng, tất cả chỉ vì để có thể được ở bên em, mặc kệ con là người hay mèo, cũng không quan trọng bằng em, nếu em còn nghĩ thế, thì từ nay về sau, anh sẽ không để em có con nữa.”
“Không, đừng!” Cam Y sợ hãi vội vàng hôn lên môi Y Đông để tạ lỗi, anh cầu xin nói: “Em sai rồi, em sẽ không bao giờ vì chuyện này mà khổ sở nữa. Tiều Đông, chủ nhân, hãy cho em thật nhiều bé con. Em muốn vì anh sinh thật nhiều, thật nhiều con. Mặc kệ các con là người hay mèo, em sẽ không bận lòng nữa, không bao giờ bận tâm đến chuyện này nữa.”
“Nhỡ kỹ những gì em nói hôm nay!” Trừng phạt bằng cách cắn thật khẽ lên môi Cam Y, Y Đông nhẹ nhàng hôn dần xuống phía dưới, nhất là cái bụng đã bằng phẳng của anh.
“Tiểu Đông…”
“Chờ sau khi con được ba tuổi, anh sẽ cho em đứa thứ hai.”
“….Ưm, ư… ah…. Anh muốn… đặt tên con là gì?”
“Ừm.”
Làm cho Cam Y ngây ngất trong nụ hôn cùng mơn trớn của mình, Y Đông khiến cho Cam Y hoàn toàn lãng quên đi thống khổ vì đứa con đầu lòng của mình là hình người. Gia tộc Ma Dức Da đã có người kế tục từ một thiếu niên nhân loại trải qua bao gian nguy hung hiểm mà trở thành tộc nhân Miêu Linh Tộc, và giờ đã bắt đầu khai chi tán diệp, bởi vì người này, nên con của cậu có là người hay là mèo cũng không quan trọng.
Gia tộc Tát La Cách thoáng cái đã chào mừng bốn tiểu sinh linh ra đời, cho dù không cam tâm tình nguyện nhưng với thân phận trưởng tộc, Ba Địch Ma vẫn đành ôm theo người hầu trở lại Miêu Linh Tộc đều làm lễ cầu phúc cho bốn bé yêu, đây chính là kết quả mà “hội đồng trưởng lão” của gia tộc quyết định, vì không thể quang minh chính đại mà ngũ mã phanh thấy mấy lão già sắp xuống lỗ này, nên Ba Địch Ma chỉ đành cắn răng quay về, đương nhiên đây đều là kết quả sau khi Nữu Nhân đổ không ít công sức đàm phán.
Danh sách chương