Chương 1100
“Các người đã tới cửa vậy thì cùng nhau xuống hoàng tuyền làm bạn đi!”
Sao ông ta không nhìn ra được, cô gái đi theo Thiên Sáp Vương rất có khả năng chính là người của Linh Hồ tộc mà Hồn Nghiệp nói.
Bằng không cũng sẽ không để ý đến Liễu Kình Thiên như thế.
…
Trên đường tới địa lao, Lục Vân không hề e dè Tiêu Sách, hỏi thẳng Liễu Yên Nhi: “Sao rồi, cảm giác được không?”
Đương nhiên Liễu Yên Nhi hiểu lời hắn hỏi, lắc đầu nói: “Không có.”
Vừa nãy cô không phát hiện ra khí tức của U Hồn tộc trên người Tiêu Vô Hải.
Lục Vân nhíu mày. Không có gì lạ, chẳng lẽ trước đó mình đoán sai?
Vừa nãy khi đến Võ Minh, Lục Vân đã nhắc Liễu Yên Nhi để ý hơn một chút.
Trên người Tiêu Sách, Liễu Yên Nhi không cảm nhận được khí tức của U Hồn tộc, như vậy chỉ có thể là Tiêu Vô Hải mà thôi, nhưng sau khi gặp rồi Liễu Yên Nhi vẫn không thấy có gì lạ.
Quá kì lạ.
Đây là người có hiềm nghi lớn nhất trong phán đoán của Lục Vân. Sao lại không phải Tiêu Vô Hải được?
Lục Vân cực kì khó hiểu.
Tiêu Sách đi cùng không hiểu hai người đang nói gì, hỏi: “Thần Quân điện hạ cảm thấy có gì lạ sao?”
“Không có gì, chúng ta đến địa lao đi.” Lục Vân bình tĩnh nói.
Tiêu Sách không dám hỏi nhiều, nhanh chóng dẫn hai người tới nơi.
“Để các thủ vệ đi hết đi, tôi nói chuyện riêng với Doãn Phái một lúc.”
Quan hệ giữa Lục Vân và Doãn Phái không có mấy ai biết, Tiêu Sách cũng rất tò mò nhưng ông ta không dám làm trái lời Lục Vân, nhanh chóng bảo các thủ vệ lui hết.
Tiêu Sách cũng thức thời rời đi.
Liễu Yên Nhi trừng mắt hỏi: “Chị có cần đi luôn không?”
“Người một nhà thì tránh làm gì.”
“Tin tưởng bà đây thế cơ à…”
Đôi mắt hồ ly hẹp dài của Liễu Yên Nhi nhìn chằm chằm vào Lục Vân, rồi hé miệng cười: “Bỏ đi, chị ra cửa đợi em.”
Tuy rằng Tiểu Lục Vân không ngại cô ở cạnh, nhưng Liễu Yên Nhi cảm thấy mình vẫn nên hiểu chuyện một chút.
Lục Vân bất đắc dĩ lắc đầu.
Cũng không phải chuyện gì quá riêng tư, chỉ là muốn tới hỏi thăm Doãn Phái một chút mà thôi, chẳng cần tránh đi.
Chỉ là nếu Liễu Yên Nhi đã đi thì Lục Vân cũng lười gọi cô về.
Căn cứ vào tin tức mà Tiêu Sách cũng cấp, Lục Vân đi thẳng qua cái hành lang tối om, tới phòng giam chữ Giáp, thấy bóng dáng tiều tụy bên trong, không nhịn được mà thốt ra:
“Ông ngoại…”