Chương 1099

Lục Vân xua tay nói: “Tôi không có chút hứng thú nào với mấy mối thù cũ của các người, tôi chỉ muốn hỏi ông một chút, giờ Liễu Kình Thiên còn sống không?”

“Còn.” Tiêu Vô Hải im lặng chốc lát, gật đầu.

“Ông ấy ở đâu?” Liễu Yên Nhi vội vàng hỏi.

Liễu Kình Thiên này rất có thể có liên quan đến thân phận của cô ấy, nên mới sốt ruột như thế.

Tiêu Vô Hải như có điều suy nghĩ, nhìn Liễu Yên Nhi một cái, hỏi: “Cô gái này là?”

“Ông không cần biết là ai, chỉ cần nói cho chúng tôi giờ Liễu Kình Thiên ở đâu?” Lục Vân lạnh lùng nói.

Tiêu Vô Hải suy nghĩ một chút, nói: “Thực lực của Liễu Kình Thiên rất mạnh, địa lao không nhốt được ông ta nên tôi đã chuyển ông ta tới ngục giam Long Hồn từ lâu rồi.”

Ngục giam Long Hồn rồi.

Đây là ngục giam chặt chẽ nhất Long Quốc, có thể bị áp giải vào ngục tù này không kẻ nào không phải kẻ cực kì hung ác, hơn nữa còn có thực lực cực kì mạnh.

Tuy rằng Lục Vân không biết ngục giam Long Hồn, nhưng từ lời Tiêu Vô Hải nói, không khó để hiểu rằng ngục giam Long Hồn này chắc chắn cực kì nghiêm ngặt.

“Dẫn chúng tôi đi xem.”

“Này…”

“Có vấn đề gì không?”

“Không có vấn đề gì, chỉ là ngục giam Long Hồn này không ở thủ đô, mà nằm trong một hải vực ở phía đông Long Quốc, là một ngục giam dưới biển sâu.” Tiêu Vô Hải trả lời.

“Dưới biển sâu?”

“Ừm, nếu như Thần Quân điện hạ thực sự muốn đi, tôi có thể đi cùng ngài một chuyến, chỉ là không nên kinh động quá nhiều người, vì ngục giam Long Hồn vẫn làm một nơi bí ẩn.

“Được.” Lục Vân gật đầu đồng ý.

Dù thế nào thì cũng phải đến ngục giam Long Hồn này, có vài vấn đề phải hỏi thẳng mặt Liễu Kình Thiên, nếu không mãi mãi không lấy được đáp án.”

“Chúng ta khởi hành lúc nào?” Tiêu Vô Hải hỏi.

Lục Vân suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Một lúc nữa đi, tôi muốn đến địa lao của các ông, gặp một người.”

“Ai?”

“Doãn Phái.”

Trước khi Lục Vân đến Võ Minh tìm Tiêu Sách đã tới nhà họ Doãn trước, Doãn Thu Thủy nói vì Doãn Phái thấy hổ thẹn nên mãi không chịu rời địa lao.

Lục Vân quyết định đi gặp người ta một lần. Không phải hắn muốn khuyên Doãn Phái, chỉ muốn gặp một lần mà thôi.

Tính ra Lục Vân còn chưa thật sự nói một câu nào với Doãn Phái.

Tuy rằng Tiêu Vô Hải nghi ngờ tại sao Lục Vân đột nhiên muốn đi gặp Doãn Phái nhưng cũng không hỏi nhiều, chủ yếu là vì ông ta không thấy hứng thú.

“Tiêu Sách, con đi cùng Thần Quân điện hạ xuống địa lao đi.” Tiêu Vô Hải nói.

“Vâng, ba.”

Tiêu Sách dẫn hai người rời khỏi phòng khách, đến địa lao của Võ Minh trước.

Ánh mắt Tiêu Vô Hải thâm sâu, nhìn chằm chằm bóng dáng Liễu Yên Nhi, nở một nụ cười nhạt:

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện