Cố Minh Châu len lén liếc nhìn Lâm phu nhân. Năm ngoái cha cô cho người đánh một chiếc đai tay tặng mẹ cô, vừa đúng lúc bị cô bắt gặp, khi ấy cha cô đang xin mẹ cô đeo lên cho ông xem thử, mẹ cô đỏ mặt không
chịu đồng ý, thấy cô bước vào thì vội vàng giấu chiếc đai vào trong hộp đồ trang sức.
Cha cô giả bộ như không có chuyện gì, thản nhiên ngồi trên ghế nói chuyện với mẹ cô. Mẹ cô rất ngại ngùng, hồi lâu sắc mặt mới trở về bình thường. Khi ấy cô mới thật : được lĩnh giáo bản lĩnh đổi sắc mặt như thần
của cha mình. Chẳng trách mẹ cô thường nói da mặt của ông còn dày hơn cả tường thành, trên đời này cũng không tìm được người thứ hai có da mặt dày như vậy nữa.
Ở trong đại lao nhìn thấy bức tranh lão gia nhà họ Liễu vẽ đồ trang sức, cô vừa nhìn đã chú ý ngay tới cái đai đeo tay, bởi vì mấy thứ như trâm cài tóc hay đại đội đầu thì ai cũng có thể tặng, chỉ có đai đeo tay thì chỉ có
người thân thiết nhất tặng mới thường xuyên đeo bên mình.
Cô từng nhìn thấy trên đầu Triệu cung nhân có cài một cây trâm hoa bạch ngọc. Nếu như chiếc đai tay mà Triệu cung nhân giấu dưới tay áo cũng giống với chiếc mà lão gia nhà họ Liễu vẽ, thì ít nhất có thể xác định
được những món đồ trang sức này của Triệu cung nhân đã từng qua tay Vương Đạo Xương.
Còn về việc trầm và đai đeo tay là do Vương Đạo Xương tặng cho Triệu cung nhân hay là Vương Đạo Xương làm thay người khác, thì cần phải tra hỏi kỹ hơn.
“Châu Châu lại đây nào.” Lâm thái phu nhân giơ tay vẫy Cố Minh Châu: “Để di mẫu xem nào.”
Lần này Lâm thái phu nhân bị Ngụy Tam gia nắm thóp, ít nhiều cũng có liên quan đến Châu Châu. Giờ nhìn thấy Cố Minh Châu trong lòng bà ta liền bùng lên lửa giận nhưng không thể phát tác ra ngoài, chỉ đành cắn
răng miễn cưỡng nở một nụ cười với cô.
Nếu em họ hiểu phép tắc, bảo Châu Châu tạ lỗi với bà ta thì bà ta cũng có thể nhẫn nhịn, chuyện này cũng xem như cho qua, bà ta sẽ không so đo quá nhiều nữa. Còn về Châu Châu cũng đừng có tiến thêm về phía
trước nữa, giờ bà ta nhìn thấy Châu Châu là chỉ thấy nhức hết cả đầu.
Lâm phu nhân đang định lên tiếng thì Châu Châu ở bên cạnh đã nhanh chân chạy về phía Lâm thái phu nhân, sau đó thản nhiên gọi một tiếng: “Di mẫu.”
Lâm thái phu nhân sững người, dường như Châu Châu nói chuyện linh hoạt hơn bình thường rất nhiều, chuyện này bắt đầu từ lúc nào vậy?
“Hình như tình trạng của Châu Châu tốt hơn một chút rồi?” Lâm thái phu nhân kinh ngạc nhìn Lâm phu nhân.
Lâm phu nhân gật đầu: “Hai năm nay bệnh tình của Châu Chấu có chút khởi sắc.”
Mí mắt của Lâm thái phu nhân giật mạnh mấy cái. Em họ nói bệnh tình của Châu Châu có chuyển biến tốt rồi, bà ta nghe rồi cũng để đấy. Trông ngóng bao nhiêu năm nay, thầy thuốc của Đại Chu cũng đều đã khám
một lượt, hôm nay nói khỏi rồi, ngày mai nói tốt rồi mà bà ta cũng chẳng thấy khởi sắc lên được tí nào, đồ ngốc vẫn cứ là đồ ngốc.
Nếu như bà ta biết được Châu Chấu biết nói chuyện thì sao để cho Châu Châu đưa Lâm Nhuận Chi ra ngoài? Theo bà ta thấy thì cái con nhỏ Châu Châu này lúc cần khỏe thì không khỏe, cứ nhất quyết đối đầu với bà ta.
Lâm thái phu nhân cố ép lửa giận xuống, bưng một đĩa kẹo mứt trên bàn lên: “Châu Châu cầm lấy ra ngoài ăn đi!”
Bà ta cũng không cần Châu Châu tạ lỗi nữa, đứa nhỏ này đi càng xa càng tốt, còn ở cạnh bà ta lúc nữa chắc bà ta lên cơn tăng xông mất thôi.
Bảo Đồng muốn bước lên nhận lấy mứt quả, Cố Minh Châu lại nhanh hơn một bước đón lấy cái đĩa, sau đó thuận thể ngồi xuống, ngồi ngay lên cái ghế đẩu bên cạnh Lâm thái phu nhân.
Tim Lâm thái phu nhân giật đánh thót một cái, chỉ muốn nhấc chân lên đạp bay cái ghế. Là đứa nào không có mắt lại xếp cái ghế đẩu ở đây thế hả?
Lâm phu nhân vào thăm Triệu cung nhân, thấy Triệu cung nhân hai mắt sưng đỏ, biểu cảm chán chường, rõ ràng là vì chuyện của Triệu nhị lão gia mà chịu đả kích không nhỏ. Lâm phu nhân thở dài, cũng không biết
phải an ủi thế nào. Vụ án của nhà họ Triệu còn sờ sờ ra đấy, không phải chỉ nói suông là có thể cho qua, bản triều nghiêm cấm các hành vi tự ý mua bán ngựa cho người Phiên, Triệu nhị lão gia làm vậy thì sớm muộn
gì cũng sẽ xảy ra chuyện, nhà họ Triệu cũng nên có chuẩn bị từ trước.
Vụ án này đến giờ không biết đã chết bao nhiêu người, bà nghe Hầu gia nói, bởi vì ngựa chiến làm chậm trễ chiến sự ở biên cương, những tướng sĩ đã tử trận ấy không vô tội hay sao?
Bà cũng biết tại sao chị họ cho gọi mình tới đây, còn không phải là đang ám chỉ là phải suy nghĩ cho nhà họ Lâm hay sao? Bà nghĩ kỹ thì đúng là cũng nên đến một chuyển, cũng xem như thể hiện rõ lập trường của
mình.
Lâm phu nhân ngẩng đầu nhìn Triệu cung nhân: “Tẩu và trưởng tỷ cho gọi ta tới là vì án ngựa chiến, trong lòng ta biết rõ. Chuyện đến mức này mọi người đoán tới đoán lui cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ bằng... cứ
nói thẳng ra.”
Lâm phu nhân nói rồi mím môi: “Tẩu còn biết được những gì? Nhà họ Lâm chúng ta có liên quan tới vụ án này không?”
Lâm thái phu nhân hít sâu một hơi, kinh ngạc nói: “Ngươi có ý gì? Ngươi đang nghi ngờ Tự Chân? Tự Chân là người thế nào đâu phải ngươi không biết! Thân là tướng quân nơi biên cảnh, sao đệ ấy có thể làm ra chuyện
này được? Người khác muốn nhân cơ hội giội nước lạnh lên đầu nhà họ Lâm thì cũng thôi đi, nhưng người trong nhà với nhau sao có thể nghi ngờ như vậy được?”
Lâm phu nhân không hề tránh né ánh mắt của Lâm thái phu nhân, bà ngước mắt lên nghênh đón trực diện: “Chính vì là người trong nhà nên mới phải làm rõ trước, bằng không đợi đến khi bên ngoài điều tra ra, bản
thân lại chẳng hay biết gì. Cũng giống như chuyện của nhà họ Triệu lần này vậy, biết đâu lại có cơ hội cứu được Triệu nhị lão gia.
Cố Minh Châu không khỏi cảm thán khen ngợi mẹ mình, lời này của mẹ chọc đúng vào chỗ đau của Triệu cung nhân.
Quả nhiên sắc mặt Triệu cung nhân chợt biến đổi, sự u ám nơi đáy mắt càng đậm hơn, bàn tay nắm lấy đai đeo tay cũng chặt lại, như thể tinh thần bà ta lúc này hoàn toàn phải dựa vào cái đai tay để chống đỡ. Cổ Minh
Châu đưa mứt quả trong tay cho Bảo Đồng. Xem ra cô nhất định phải nghĩ cách làm cho rõ, cái trâm hoa bạch ngọc và vòng đai ấy là ai tặng cho Triệu cung nhân.
Cố Minh Châu ngó nghiêng một lượt trong phòng, ở trên bàn đằng sau giường có đặt một chiếc hộp trang sức, có lẽ chiếc trâm hoa bạch ngọc được đặt trong đó.
Triệu cung nhân không lên tiếng, Lâm thái phu nhân tức phát điên gào lên: “Gọi người qua đây là để thương lượng đối sách, người lại giống như tới xem trò vui! Nếu đã thế thì người về nhà họ Cố của ngươi đi, đừng
bao giờ tới đây làm gì nữa!”
Lâm phu nhân đang định nói thì nghe thấy bên ngoài truyền tới một giọng nói trầm thấp: “Di mẫu nói cũng không sai.”
Tấm rèm được vén ra, Thôi Trinh và Thôi Vị đi vào trong phòng.
Người dưới vội vàng bê ghế thái sư tới mời Thôi Trinh ngồi, Thôi Trinh tỏ vẻ bất ngờ: “Án ngựa chiến điều tra đến giờ, rốt cuộc cữu mẫu có biết nội tình gì không? Cữu mẫu quen với Vương Đạo Xương từ trước à? Vì
sao lại không chịu để cho Chi ca nhi kể cho nha môn chuyện Vương Đạo Vương đã quay về?”
Đôi môi Triệu cung nhân run rẩy mãi mới nói được thành lời: “Ta không quen biết gì tên Vương Đạo Xương đó cả... Ta không cho Chi ca nhi nói, là vì sợ nha môn biết được chuyện ta từng gặp nhị ca, ta...”
Thôi Trinh lại nói tiếp: “Lúc ở nhà họ Triệu, cữu mẫu đã thừa nhận từng gặp Triệu nhị lão gia, thì sao lúc đó còn phải giấu?”
“Ta... lúc đó ta.” Triệu cung nhân không kìm được mà rơi nước mắt: “Ta tưởng rằng nói ít đi thì nha môn sẽ không phát hiện ra, ta... nhị ca... sẽ có thể có một con đường sống.”
“Cữu mẫu không nhận ra kẻ đã giết Triệu nhị lão gia sao?”
Triệu cung nhân kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên: “Hầu gia đang nghi ngờ... ta... cho người giết nhị ca mình ư? Đó là nhị ca của ta mà... nếu không phải... sao ta có thể xuống tay với nhị ca của mình chứ?”
“Nếu không phải cái gì?” Thôi Trinh tiếp tục ép hỏi.
Triệu cung nhân kích động, cả người trở nên hoảng hốt không yên: “Ngài đừng ép ta, ta không biết gì hết... Ngài không nên hỏi ta, ngài cũng là tướng lĩnh ở biên cương mà, chẳng lẽ ngài không biết gì hết ư? Ngài đừng
quên chuyện Sơn m, ngài đã đánh thắng trận như thế nào? Những con ngựa chiến đó của ngài không phải cũng là đi mua hay sao?”
Triệu cung nhân nói xong, cả căn phòng rơi vào yên lặng, Lâm thái phu nhân và Lâm phu nhân tỏ vẻ hoang mang, còn Thôi Vị thì biến sắc.
Người bình thường luôn điềm đạm như Thôi Trinh lúc này cũng không khỏi kích động, ánh mắt hắn u ám nhìn chằm chằm vào Triệu cung nhân: “Làm sao cữu mẫu biết được ta đã làm gì ở Sơn m?”
Triệu cung nhân nuốt nước miếng: “Là... là người khác nói cho ta biết.”
Thôi Trinh ngay lập tức bình tĩnh lại: “Là ai?”
Triệu cung nhân ngập ngừng mãi không nói thêm gì nữa.
Lâm thái phu nhân nhìn Thôi Trinh: “Ở Sơn Ấm đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc các ngươi đang nói cái gì?”
Thôi Vị vội nói: “Đó đều là chuyện nhỏ, là do con làm, không liên quan gì đến đại ca.”
Nói rồi Thôi Vị nhìn về phía Triệu cung nhân: “Cữu mẫu có gì muốn nói thì đợi lát nữa nói với ta, đại ca không hề biết gì cả.”
Triệu cung nhân lúc này mới hồi thần, bà ta thực sự không nên nhắc tới bí mật này trước mặt nhiều người như vậy. Chỉ trách Thôi Trinh cứ liên tục ép hỏi bà ta, bà ta mới hỗn loạn không biết phương hướng.
“Con là người dẫn binh đi làm, sao con lại không biết?” Thôi Trinh trấn tĩnh như thường, trên mặt là sự trầm ổn của người đã dẫn binh nhiều năm mới có.
“Đại ca...” Thôi Vị cuống lên muốn ngăn cản.
Thôi Trinh không để ý tới hắn, thẳng thắn nói: “Con dẫn binh cho đào mộ phần của tiền triều, bán đi những báu vật được chôn theo trong ấy rồi tự ý mua ngựa chiến. Chuyện này... con đã vi phạm luật pháp của Đại
Chu.”
Lâm thái phu nhân nghe đến đây thì tim thắt lại, suýt nữa là ngất đi: “Con... con đang nói cái gì?”
Thôi Vị thấy vậy vội vã nói: “Không phải đại ca, là...”
Chữ “con” còn chưa kịp thốt ra miệng thì cánh tay Thôi Vị đã bị Lâm thái phu nhân giữ chặt.
chịu đồng ý, thấy cô bước vào thì vội vàng giấu chiếc đai vào trong hộp đồ trang sức.
Cha cô giả bộ như không có chuyện gì, thản nhiên ngồi trên ghế nói chuyện với mẹ cô. Mẹ cô rất ngại ngùng, hồi lâu sắc mặt mới trở về bình thường. Khi ấy cô mới thật : được lĩnh giáo bản lĩnh đổi sắc mặt như thần
của cha mình. Chẳng trách mẹ cô thường nói da mặt của ông còn dày hơn cả tường thành, trên đời này cũng không tìm được người thứ hai có da mặt dày như vậy nữa.
Ở trong đại lao nhìn thấy bức tranh lão gia nhà họ Liễu vẽ đồ trang sức, cô vừa nhìn đã chú ý ngay tới cái đai đeo tay, bởi vì mấy thứ như trâm cài tóc hay đại đội đầu thì ai cũng có thể tặng, chỉ có đai đeo tay thì chỉ có
người thân thiết nhất tặng mới thường xuyên đeo bên mình.
Cô từng nhìn thấy trên đầu Triệu cung nhân có cài một cây trâm hoa bạch ngọc. Nếu như chiếc đai tay mà Triệu cung nhân giấu dưới tay áo cũng giống với chiếc mà lão gia nhà họ Liễu vẽ, thì ít nhất có thể xác định
được những món đồ trang sức này của Triệu cung nhân đã từng qua tay Vương Đạo Xương.
Còn về việc trầm và đai đeo tay là do Vương Đạo Xương tặng cho Triệu cung nhân hay là Vương Đạo Xương làm thay người khác, thì cần phải tra hỏi kỹ hơn.
“Châu Châu lại đây nào.” Lâm thái phu nhân giơ tay vẫy Cố Minh Châu: “Để di mẫu xem nào.”
Lần này Lâm thái phu nhân bị Ngụy Tam gia nắm thóp, ít nhiều cũng có liên quan đến Châu Châu. Giờ nhìn thấy Cố Minh Châu trong lòng bà ta liền bùng lên lửa giận nhưng không thể phát tác ra ngoài, chỉ đành cắn
răng miễn cưỡng nở một nụ cười với cô.
Nếu em họ hiểu phép tắc, bảo Châu Châu tạ lỗi với bà ta thì bà ta cũng có thể nhẫn nhịn, chuyện này cũng xem như cho qua, bà ta sẽ không so đo quá nhiều nữa. Còn về Châu Châu cũng đừng có tiến thêm về phía
trước nữa, giờ bà ta nhìn thấy Châu Châu là chỉ thấy nhức hết cả đầu.
Lâm phu nhân đang định lên tiếng thì Châu Châu ở bên cạnh đã nhanh chân chạy về phía Lâm thái phu nhân, sau đó thản nhiên gọi một tiếng: “Di mẫu.”
Lâm thái phu nhân sững người, dường như Châu Châu nói chuyện linh hoạt hơn bình thường rất nhiều, chuyện này bắt đầu từ lúc nào vậy?
“Hình như tình trạng của Châu Châu tốt hơn một chút rồi?” Lâm thái phu nhân kinh ngạc nhìn Lâm phu nhân.
Lâm phu nhân gật đầu: “Hai năm nay bệnh tình của Châu Chấu có chút khởi sắc.”
Mí mắt của Lâm thái phu nhân giật mạnh mấy cái. Em họ nói bệnh tình của Châu Châu có chuyển biến tốt rồi, bà ta nghe rồi cũng để đấy. Trông ngóng bao nhiêu năm nay, thầy thuốc của Đại Chu cũng đều đã khám
một lượt, hôm nay nói khỏi rồi, ngày mai nói tốt rồi mà bà ta cũng chẳng thấy khởi sắc lên được tí nào, đồ ngốc vẫn cứ là đồ ngốc.
Nếu như bà ta biết được Châu Chấu biết nói chuyện thì sao để cho Châu Châu đưa Lâm Nhuận Chi ra ngoài? Theo bà ta thấy thì cái con nhỏ Châu Châu này lúc cần khỏe thì không khỏe, cứ nhất quyết đối đầu với bà ta.
Lâm thái phu nhân cố ép lửa giận xuống, bưng một đĩa kẹo mứt trên bàn lên: “Châu Châu cầm lấy ra ngoài ăn đi!”
Bà ta cũng không cần Châu Châu tạ lỗi nữa, đứa nhỏ này đi càng xa càng tốt, còn ở cạnh bà ta lúc nữa chắc bà ta lên cơn tăng xông mất thôi.
Bảo Đồng muốn bước lên nhận lấy mứt quả, Cố Minh Châu lại nhanh hơn một bước đón lấy cái đĩa, sau đó thuận thể ngồi xuống, ngồi ngay lên cái ghế đẩu bên cạnh Lâm thái phu nhân.
Tim Lâm thái phu nhân giật đánh thót một cái, chỉ muốn nhấc chân lên đạp bay cái ghế. Là đứa nào không có mắt lại xếp cái ghế đẩu ở đây thế hả?
Lâm phu nhân vào thăm Triệu cung nhân, thấy Triệu cung nhân hai mắt sưng đỏ, biểu cảm chán chường, rõ ràng là vì chuyện của Triệu nhị lão gia mà chịu đả kích không nhỏ. Lâm phu nhân thở dài, cũng không biết
phải an ủi thế nào. Vụ án của nhà họ Triệu còn sờ sờ ra đấy, không phải chỉ nói suông là có thể cho qua, bản triều nghiêm cấm các hành vi tự ý mua bán ngựa cho người Phiên, Triệu nhị lão gia làm vậy thì sớm muộn
gì cũng sẽ xảy ra chuyện, nhà họ Triệu cũng nên có chuẩn bị từ trước.
Vụ án này đến giờ không biết đã chết bao nhiêu người, bà nghe Hầu gia nói, bởi vì ngựa chiến làm chậm trễ chiến sự ở biên cương, những tướng sĩ đã tử trận ấy không vô tội hay sao?
Bà cũng biết tại sao chị họ cho gọi mình tới đây, còn không phải là đang ám chỉ là phải suy nghĩ cho nhà họ Lâm hay sao? Bà nghĩ kỹ thì đúng là cũng nên đến một chuyển, cũng xem như thể hiện rõ lập trường của
mình.
Lâm phu nhân ngẩng đầu nhìn Triệu cung nhân: “Tẩu và trưởng tỷ cho gọi ta tới là vì án ngựa chiến, trong lòng ta biết rõ. Chuyện đến mức này mọi người đoán tới đoán lui cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ bằng... cứ
nói thẳng ra.”
Lâm phu nhân nói rồi mím môi: “Tẩu còn biết được những gì? Nhà họ Lâm chúng ta có liên quan tới vụ án này không?”
Lâm thái phu nhân hít sâu một hơi, kinh ngạc nói: “Ngươi có ý gì? Ngươi đang nghi ngờ Tự Chân? Tự Chân là người thế nào đâu phải ngươi không biết! Thân là tướng quân nơi biên cảnh, sao đệ ấy có thể làm ra chuyện
này được? Người khác muốn nhân cơ hội giội nước lạnh lên đầu nhà họ Lâm thì cũng thôi đi, nhưng người trong nhà với nhau sao có thể nghi ngờ như vậy được?”
Lâm phu nhân không hề tránh né ánh mắt của Lâm thái phu nhân, bà ngước mắt lên nghênh đón trực diện: “Chính vì là người trong nhà nên mới phải làm rõ trước, bằng không đợi đến khi bên ngoài điều tra ra, bản
thân lại chẳng hay biết gì. Cũng giống như chuyện của nhà họ Triệu lần này vậy, biết đâu lại có cơ hội cứu được Triệu nhị lão gia.
Cố Minh Châu không khỏi cảm thán khen ngợi mẹ mình, lời này của mẹ chọc đúng vào chỗ đau của Triệu cung nhân.
Quả nhiên sắc mặt Triệu cung nhân chợt biến đổi, sự u ám nơi đáy mắt càng đậm hơn, bàn tay nắm lấy đai đeo tay cũng chặt lại, như thể tinh thần bà ta lúc này hoàn toàn phải dựa vào cái đai tay để chống đỡ. Cổ Minh
Châu đưa mứt quả trong tay cho Bảo Đồng. Xem ra cô nhất định phải nghĩ cách làm cho rõ, cái trâm hoa bạch ngọc và vòng đai ấy là ai tặng cho Triệu cung nhân.
Cố Minh Châu ngó nghiêng một lượt trong phòng, ở trên bàn đằng sau giường có đặt một chiếc hộp trang sức, có lẽ chiếc trâm hoa bạch ngọc được đặt trong đó.
Triệu cung nhân không lên tiếng, Lâm thái phu nhân tức phát điên gào lên: “Gọi người qua đây là để thương lượng đối sách, người lại giống như tới xem trò vui! Nếu đã thế thì người về nhà họ Cố của ngươi đi, đừng
bao giờ tới đây làm gì nữa!”
Lâm phu nhân đang định nói thì nghe thấy bên ngoài truyền tới một giọng nói trầm thấp: “Di mẫu nói cũng không sai.”
Tấm rèm được vén ra, Thôi Trinh và Thôi Vị đi vào trong phòng.
Người dưới vội vàng bê ghế thái sư tới mời Thôi Trinh ngồi, Thôi Trinh tỏ vẻ bất ngờ: “Án ngựa chiến điều tra đến giờ, rốt cuộc cữu mẫu có biết nội tình gì không? Cữu mẫu quen với Vương Đạo Xương từ trước à? Vì
sao lại không chịu để cho Chi ca nhi kể cho nha môn chuyện Vương Đạo Vương đã quay về?”
Đôi môi Triệu cung nhân run rẩy mãi mới nói được thành lời: “Ta không quen biết gì tên Vương Đạo Xương đó cả... Ta không cho Chi ca nhi nói, là vì sợ nha môn biết được chuyện ta từng gặp nhị ca, ta...”
Thôi Trinh lại nói tiếp: “Lúc ở nhà họ Triệu, cữu mẫu đã thừa nhận từng gặp Triệu nhị lão gia, thì sao lúc đó còn phải giấu?”
“Ta... lúc đó ta.” Triệu cung nhân không kìm được mà rơi nước mắt: “Ta tưởng rằng nói ít đi thì nha môn sẽ không phát hiện ra, ta... nhị ca... sẽ có thể có một con đường sống.”
“Cữu mẫu không nhận ra kẻ đã giết Triệu nhị lão gia sao?”
Triệu cung nhân kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên: “Hầu gia đang nghi ngờ... ta... cho người giết nhị ca mình ư? Đó là nhị ca của ta mà... nếu không phải... sao ta có thể xuống tay với nhị ca của mình chứ?”
“Nếu không phải cái gì?” Thôi Trinh tiếp tục ép hỏi.
Triệu cung nhân kích động, cả người trở nên hoảng hốt không yên: “Ngài đừng ép ta, ta không biết gì hết... Ngài không nên hỏi ta, ngài cũng là tướng lĩnh ở biên cương mà, chẳng lẽ ngài không biết gì hết ư? Ngài đừng
quên chuyện Sơn m, ngài đã đánh thắng trận như thế nào? Những con ngựa chiến đó của ngài không phải cũng là đi mua hay sao?”
Triệu cung nhân nói xong, cả căn phòng rơi vào yên lặng, Lâm thái phu nhân và Lâm phu nhân tỏ vẻ hoang mang, còn Thôi Vị thì biến sắc.
Người bình thường luôn điềm đạm như Thôi Trinh lúc này cũng không khỏi kích động, ánh mắt hắn u ám nhìn chằm chằm vào Triệu cung nhân: “Làm sao cữu mẫu biết được ta đã làm gì ở Sơn m?”
Triệu cung nhân nuốt nước miếng: “Là... là người khác nói cho ta biết.”
Thôi Trinh ngay lập tức bình tĩnh lại: “Là ai?”
Triệu cung nhân ngập ngừng mãi không nói thêm gì nữa.
Lâm thái phu nhân nhìn Thôi Trinh: “Ở Sơn Ấm đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc các ngươi đang nói cái gì?”
Thôi Vị vội nói: “Đó đều là chuyện nhỏ, là do con làm, không liên quan gì đến đại ca.”
Nói rồi Thôi Vị nhìn về phía Triệu cung nhân: “Cữu mẫu có gì muốn nói thì đợi lát nữa nói với ta, đại ca không hề biết gì cả.”
Triệu cung nhân lúc này mới hồi thần, bà ta thực sự không nên nhắc tới bí mật này trước mặt nhiều người như vậy. Chỉ trách Thôi Trinh cứ liên tục ép hỏi bà ta, bà ta mới hỗn loạn không biết phương hướng.
“Con là người dẫn binh đi làm, sao con lại không biết?” Thôi Trinh trấn tĩnh như thường, trên mặt là sự trầm ổn của người đã dẫn binh nhiều năm mới có.
“Đại ca...” Thôi Vị cuống lên muốn ngăn cản.
Thôi Trinh không để ý tới hắn, thẳng thắn nói: “Con dẫn binh cho đào mộ phần của tiền triều, bán đi những báu vật được chôn theo trong ấy rồi tự ý mua ngựa chiến. Chuyện này... con đã vi phạm luật pháp của Đại
Chu.”
Lâm thái phu nhân nghe đến đây thì tim thắt lại, suýt nữa là ngất đi: “Con... con đang nói cái gì?”
Thôi Vị thấy vậy vội vã nói: “Không phải đại ca, là...”
Chữ “con” còn chưa kịp thốt ra miệng thì cánh tay Thôi Vị đã bị Lâm thái phu nhân giữ chặt.
Danh sách chương