Sau khi bà ta bị đứa nhỏ nhà họ Ngụy sỉ nhục thì cả người không còn sức lực, chỉ muốn dưỡng bệnh trong phòng, nếu không phải vì Triệu cung nhân thì sao bà ta phải gắng gượng ra khỏi
phòng? Bà ta hao tâm tổn sức
như vậy lẽ nào Triệu cung nhân không nhìn thấy sao? Bà ta vì Triệu cung nhân bôn ba vất vả như thế mà Triệu cung nhân còn không phấn chấn lên được thì bà ta cũng chẳng biết làm thế nào.
Lâm thái phu nhân lập tức nhìn về phía Lâm Nhuận Chi, Tiền ma ma vội vàng đẩy Lâm Nhuận Chi về phía trước.
“Mẹ ơi!” Lâm Nhuận Chi giơ tay ra kéo vạt áo Triệu cung nhân.
Lâm thái phu nhân nói: “Chi ca nhi còn nhỏ thể này mà đã phải chịu nhiều giày vò, mấy ngày nay gầy đi nhiều quá, đáng thương biết bao! Người lớn thì cũng thôi, nhưng con đường sau này của con trẻ còn dài.”
Triệu cung nhân nghe thấy vậy, mở bừng mắt ra nhìn Lâm Nhuận Chi.
Lâm Nhuận Chi cảm thấy bị người ta đẩy một cái, sau đó ngã lên người Triệu cung nhân, Triệu cung nhân ngay lập tức giơ tay ra ôm lấy cậu bé.
“Mẹ, mẹ làm sao thế?” Giọng nói của Lâm Nhuận Chi rất khẽ: “Con sợ...”
“Không sao đâu.” Tinh thần Triệu cung nhân dường như đã phấn chấn lên, nắm chặt lấy bả vai Lâm Nhuận Chi: “Mẹ ở đây mà, mẹ sẽ bảo vệ con!”
Lâm thái phu nhân thở phào một tiếng. Triệu nhị lão gia đã chết, mọi thứ dừng lại ở đây là tốt nhất, tuyệt đối đừng liên lụy tới nhà họ Lâm.
“Người chết không thể sống lại.” Lâm thái phu nhân an Triệu cung nhân: “Cũng may nhà họ Triệu vẫn còn người con gái là muội, Tự Chân cũng sẽ giúp muội thu vén. Tuy nói tội danh này có thể sẽ liên lụy tới
người nhà họ Triệu, nhưng có Tự Chân giúp đỡ xử lý chu toàn, triều đình cũng sẽ không đến mức quá hà khắc.”
Lâm thái phu nhân nói xong thì ngừng lại giây lát: “Nhưng muội phải biết, nếu như nhà họ Lâm cũng bị kéo vào thì mọi chuyện sẽ khác, sẽ không có ai giúp đỡ, thậm chí có khi còn có người nhân cơ hội đạp thêm một
cái, đến lúc đó thì không có cơ hội trở mình nữa rồi.”
Lời của Lâm thái phu nhân khiến Triệu cung nhân rùng mình, cuối cùng bà ta cũng hiểu được ý tứ của Lâm thái phu nhân. Lâm thái phu nhân đang bảo bà ta đừng làm liên lụy tới lão gia.
Biểu cảm của Triệu cung nhân chợt trở nên lạnh lùng: “Nhị ca ta vừa mới bị giết, nội tình thế nào đại tỷ thậm chí còn không hỏi... sao có thể nói ra những lời này?”
Lâm thái phu nhân không ngờ Triệu cung nhân lại chống đổi lại, bà ta sững người: “Ta còn không phải là vì các người ư? Muội đau lòng quá phát điên rồi phải không? Sao lại không biết tốt xấu như thế chứ? Nể tình
muội bị thương thế này, ta không so đo với muội...”
Lâm thái phu nhân vừa nói vừa đặt tay lên ngực thở dốc: “Nếu không phải vì cứu Chi ca nhi thì sao ta lại bị họ Ngụy kia trách phạt? Muội còn muốn ta làm thế nào nữa? Cứ tiếp tục thế này thì ta cũng sẽ bỏ mặc không
thèm quản nữa!”
Tiền ma ma vội vàng khuyên can: “Thái phu nhân, cung nhân, mọi người đều bớt giận, ngoài kia có nhiều kẻ đang rình mò, lúc này nội bộ tuyệt đối không thể loạn được.”
Triệu cung nhân bị nói thế, cho dù khó chịu đến mấy cũng không dám nói thêm lời nào.
Lâm thái phu nhân thấy xung quanh không có ai mới nhỏ giọng nói: “Ta hỏi muội đấy, chuyện này rốt cuộc là sao? Triệu nhị lão gia có từng vì chuyện ngựa chiến mà tìm tới Tự Chân không?”
Bà ta sợ Tự Chân bị người nhà họ Triệu lừa động tay vào những đồng bạc dơ bẩn ấy. Tự chân thật thà chất phác như vậy, một lòng muốn báo đáp triều đình. Nhà họ Triệu là dân buôn bán, suy nghĩ lệch lạc rất nhiều,
lỡ như thông qua Triệu cung nhân mà ra tay với Tự Chân thì đúng là đã hại chết Tự Chân rồi.
Triệu cung nhân nắm chặt khăn tay. Đây mới là thứ Lâm thái phu nhân muốn biết. Bọn họ đều lo lắng cho nhà họ Lâm, chẳng có ai thật lòng quan tâm tới nhị ca đã chết của bà ta cả.
Bà ta tưởng rằng triều đình đang điều tra án ngựa chiến, chuyện của nhị ca có thể sẽ không thể che giấu được, nhưng cũng may nhị ca phát hiện ra sớm, đã chuẩn bị rời khỏi phủ Thái Nguyên tránh cơn phong ba này,
lúc triều đình tìm tới, bà ta vẫn còn một tia hi vọng nhị ca đã chạy thoát rồi, cho dù từ nay về sau rời khỏi Đại Chu cũng được, ít nhất thì cũng giữ được tính mạng.
Nhưng ai ngờ đâu đã có người đặt bẫy từ sớm, để nhị ca gánh hết mọi tội danh, mua chuộc hung đồ giết chết quân sự nhà họ Triệu rồi vu cho nhị ca làm, cuối cùng lại giết chết nhị ca, mà bà ta từ đầu đến cuối đều
không hay biết gì.
Là kẻ nào đã ra tay? Vì sao lại tàn độc đến thế? Nhớ tới những lời nhị ca từng nói trong quán trọ, tuy trong lòng bà ta đã thấy hơi nghi ngờ, nhưng lúc này lại không thể nói ra được...
Nhị ca đã chết, cả tộc nhà họ Triệu cũng phải bị liên đới, những điều này đều đã bị người ta tính toán từ trước, đứa con gái đã xuất giá như bà ta, còn mặt mũi nào đi gặp cha mẹ và người trong tộc?
Bà ta vừa phẫn nộ, vừa hổ thẹn, chỉ muốn chết đi cho xong nên mới lao đầu vào tường.
Triệu cung nhân không lên tiếng, Lâm thái phu nhân còn định tiếp tục truy hỏi thì nghe thấy người dưới bẩm báo: “Phu nhân và tiểu thư của Hoài Viễn hầu đã tới.”
Lâm thái phu nhân nhìn về phía Triệu cung nhân: “Hai mẹ con nhà đó người không ra người, ma chẳng ra ma, lát nữa chắc chắn sẽ do thám tin tức từ chỗ muội, nên nói thế nào, trong lòng muội tự cân nhắc đi.”
Triệu cung nhân không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa. Bà ta cũng muốn hiểu nội tình, nhưng trưởng tỷ nói đúng, bà ta vẫn còn hai đứa con, cho dù bà ta không vì mình, thì cũng phải suy nghĩ cho con.
Nhìn thấy Triệu cung nhân đã bình tĩnh lại, Lâm thái phu nhân thở phào một hơi. Bà ta có thể khẳng định chuyện này không liên quan quá nhiều tới Tự Chân, nếu có nội tình thì cũng chỉ liên lụy tới nhà họ Triệu, chỉ
cần có thể ổn định phía Triệu cung nhân thì Tự Chân cũng sẽ yên ổn.
Lâm thái phu nhân đỡ lấy khăn buộc trán. Sự sỉ nhục ở Cổ gia khiến bà ta như chết đi một lần, nhưng chuyện này có liên quan tới Tự Chân, bà ta không thể không lo. Năm ấy nếu không phải Tự Chân nhắc nhở trước
thì bà ta cũng không biết chuyện lão Hầu gia muốn kiếm cớ bỏ bà ta. Tuy sau khi lão Hầu gia chết, một mình bà ta nuôi hai đứa trẻ sống rất khó khăn, nhưng ít nhất cũng bảo toàn được tước vị, bà ta cũng có thể có
được danh phận thái phu nhân. Tự Chân liều cả tính mạng vì bà ta, giờ đây bà ta đương nhiên cũng nên toàn lực giúp đỡ.
Lâm phu nhân và Cố Minh Châu bước vào trong viện.
Lâm phu nhân nhìn Châu Châu ở bên cạnh, sau khi cô xuống ngựa thì tinh thần tốt lên rất nhiều, nhưng bà vẫn không yên tâm, sau khi về phải tìm một vị thầy thuốc tới khám cho Châu Châu mới được.
Lâm phu nhân còn đang nghĩ ngợi thì cảm nhận thấy Châu Châu ở bên cạnh dừng chân lại. Bà lập tức quay đầu nhìn sang, thấy Châu Châu đứng dưới ánh mặt trời mỉm cười với bà, sau đó dùng tay xoa bụng bà: “Mẹ
đừng lo lắng.”
Không biết vì sao Lâm phu nhân cứ cảm thấy ánh mắt Châu Châu dường như không còn ngây ngốc, mơ màng như trước kia nữa, nhìn kỹ thì không khác gì các vị tiểu thư khuê các bình thường khác.
Lâm phu nhân chợt thấy trong lòng ấm áp: “Được, không sao thì tốt.”
Giờ đây tình trạng Châu Châu càng lúc càng tốt, niềm vui trong lòng bà cũng chỉ có lão gia mới có thể hiểu hết được.
Thôi tứ phu nhân rảo bước tới nghênh đón: “Phu nhân, người tới rồi, cung nhân đang nằm trong phòng, thầy thuốc đã tới khám, trước mắt không có gì nguy hiểm, chỉ là phải nghỉ ngơi một thời gian.”
Lâm phu nhân thở phào: “Để ta đi thăm tẩu ấy.”
Cố Minh Châu lập tức bám theo Lâm phu nhân. Ngoài mặt thì mọi người đều là người nhà họ Lâm, nhưng sau lưng thì Lâm thái phu nhân và Triệu cung nhân chắc chắn sẽ vì vụ án này mà ghi nhận mẹ cô, cho nên nhất
định phải phòng bị trước. Cố Minh Châu liếc nhìn Bảo Đồng một cái, Bảo Đồng hiểu ý, bước nhanh mấy bước tới bên cạnh bảo vệ Lâm phu nhân.
Vào trong phòng, Cố Minh Châu nhìn về phía Triệu cung nhân đang nằm trên giường.
Thời khắc này trên tóc Triệu cung nhân không cài bất kỳ loại trang sức nào, nhưng bàn tay bà ta lại nắm lấy cánh tay thật chặt, như thể trên cánh tay có đeo một cái đại.
phòng? Bà ta hao tâm tổn sức
như vậy lẽ nào Triệu cung nhân không nhìn thấy sao? Bà ta vì Triệu cung nhân bôn ba vất vả như thế mà Triệu cung nhân còn không phấn chấn lên được thì bà ta cũng chẳng biết làm thế nào.
Lâm thái phu nhân lập tức nhìn về phía Lâm Nhuận Chi, Tiền ma ma vội vàng đẩy Lâm Nhuận Chi về phía trước.
“Mẹ ơi!” Lâm Nhuận Chi giơ tay ra kéo vạt áo Triệu cung nhân.
Lâm thái phu nhân nói: “Chi ca nhi còn nhỏ thể này mà đã phải chịu nhiều giày vò, mấy ngày nay gầy đi nhiều quá, đáng thương biết bao! Người lớn thì cũng thôi, nhưng con đường sau này của con trẻ còn dài.”
Triệu cung nhân nghe thấy vậy, mở bừng mắt ra nhìn Lâm Nhuận Chi.
Lâm Nhuận Chi cảm thấy bị người ta đẩy một cái, sau đó ngã lên người Triệu cung nhân, Triệu cung nhân ngay lập tức giơ tay ra ôm lấy cậu bé.
“Mẹ, mẹ làm sao thế?” Giọng nói của Lâm Nhuận Chi rất khẽ: “Con sợ...”
“Không sao đâu.” Tinh thần Triệu cung nhân dường như đã phấn chấn lên, nắm chặt lấy bả vai Lâm Nhuận Chi: “Mẹ ở đây mà, mẹ sẽ bảo vệ con!”
Lâm thái phu nhân thở phào một tiếng. Triệu nhị lão gia đã chết, mọi thứ dừng lại ở đây là tốt nhất, tuyệt đối đừng liên lụy tới nhà họ Lâm.
“Người chết không thể sống lại.” Lâm thái phu nhân an Triệu cung nhân: “Cũng may nhà họ Triệu vẫn còn người con gái là muội, Tự Chân cũng sẽ giúp muội thu vén. Tuy nói tội danh này có thể sẽ liên lụy tới
người nhà họ Triệu, nhưng có Tự Chân giúp đỡ xử lý chu toàn, triều đình cũng sẽ không đến mức quá hà khắc.”
Lâm thái phu nhân nói xong thì ngừng lại giây lát: “Nhưng muội phải biết, nếu như nhà họ Lâm cũng bị kéo vào thì mọi chuyện sẽ khác, sẽ không có ai giúp đỡ, thậm chí có khi còn có người nhân cơ hội đạp thêm một
cái, đến lúc đó thì không có cơ hội trở mình nữa rồi.”
Lời của Lâm thái phu nhân khiến Triệu cung nhân rùng mình, cuối cùng bà ta cũng hiểu được ý tứ của Lâm thái phu nhân. Lâm thái phu nhân đang bảo bà ta đừng làm liên lụy tới lão gia.
Biểu cảm của Triệu cung nhân chợt trở nên lạnh lùng: “Nhị ca ta vừa mới bị giết, nội tình thế nào đại tỷ thậm chí còn không hỏi... sao có thể nói ra những lời này?”
Lâm thái phu nhân không ngờ Triệu cung nhân lại chống đổi lại, bà ta sững người: “Ta còn không phải là vì các người ư? Muội đau lòng quá phát điên rồi phải không? Sao lại không biết tốt xấu như thế chứ? Nể tình
muội bị thương thế này, ta không so đo với muội...”
Lâm thái phu nhân vừa nói vừa đặt tay lên ngực thở dốc: “Nếu không phải vì cứu Chi ca nhi thì sao ta lại bị họ Ngụy kia trách phạt? Muội còn muốn ta làm thế nào nữa? Cứ tiếp tục thế này thì ta cũng sẽ bỏ mặc không
thèm quản nữa!”
Tiền ma ma vội vàng khuyên can: “Thái phu nhân, cung nhân, mọi người đều bớt giận, ngoài kia có nhiều kẻ đang rình mò, lúc này nội bộ tuyệt đối không thể loạn được.”
Triệu cung nhân bị nói thế, cho dù khó chịu đến mấy cũng không dám nói thêm lời nào.
Lâm thái phu nhân thấy xung quanh không có ai mới nhỏ giọng nói: “Ta hỏi muội đấy, chuyện này rốt cuộc là sao? Triệu nhị lão gia có từng vì chuyện ngựa chiến mà tìm tới Tự Chân không?”
Bà ta sợ Tự Chân bị người nhà họ Triệu lừa động tay vào những đồng bạc dơ bẩn ấy. Tự chân thật thà chất phác như vậy, một lòng muốn báo đáp triều đình. Nhà họ Triệu là dân buôn bán, suy nghĩ lệch lạc rất nhiều,
lỡ như thông qua Triệu cung nhân mà ra tay với Tự Chân thì đúng là đã hại chết Tự Chân rồi.
Triệu cung nhân nắm chặt khăn tay. Đây mới là thứ Lâm thái phu nhân muốn biết. Bọn họ đều lo lắng cho nhà họ Lâm, chẳng có ai thật lòng quan tâm tới nhị ca đã chết của bà ta cả.
Bà ta tưởng rằng triều đình đang điều tra án ngựa chiến, chuyện của nhị ca có thể sẽ không thể che giấu được, nhưng cũng may nhị ca phát hiện ra sớm, đã chuẩn bị rời khỏi phủ Thái Nguyên tránh cơn phong ba này,
lúc triều đình tìm tới, bà ta vẫn còn một tia hi vọng nhị ca đã chạy thoát rồi, cho dù từ nay về sau rời khỏi Đại Chu cũng được, ít nhất thì cũng giữ được tính mạng.
Nhưng ai ngờ đâu đã có người đặt bẫy từ sớm, để nhị ca gánh hết mọi tội danh, mua chuộc hung đồ giết chết quân sự nhà họ Triệu rồi vu cho nhị ca làm, cuối cùng lại giết chết nhị ca, mà bà ta từ đầu đến cuối đều
không hay biết gì.
Là kẻ nào đã ra tay? Vì sao lại tàn độc đến thế? Nhớ tới những lời nhị ca từng nói trong quán trọ, tuy trong lòng bà ta đã thấy hơi nghi ngờ, nhưng lúc này lại không thể nói ra được...
Nhị ca đã chết, cả tộc nhà họ Triệu cũng phải bị liên đới, những điều này đều đã bị người ta tính toán từ trước, đứa con gái đã xuất giá như bà ta, còn mặt mũi nào đi gặp cha mẹ và người trong tộc?
Bà ta vừa phẫn nộ, vừa hổ thẹn, chỉ muốn chết đi cho xong nên mới lao đầu vào tường.
Triệu cung nhân không lên tiếng, Lâm thái phu nhân còn định tiếp tục truy hỏi thì nghe thấy người dưới bẩm báo: “Phu nhân và tiểu thư của Hoài Viễn hầu đã tới.”
Lâm thái phu nhân nhìn về phía Triệu cung nhân: “Hai mẹ con nhà đó người không ra người, ma chẳng ra ma, lát nữa chắc chắn sẽ do thám tin tức từ chỗ muội, nên nói thế nào, trong lòng muội tự cân nhắc đi.”
Triệu cung nhân không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa. Bà ta cũng muốn hiểu nội tình, nhưng trưởng tỷ nói đúng, bà ta vẫn còn hai đứa con, cho dù bà ta không vì mình, thì cũng phải suy nghĩ cho con.
Nhìn thấy Triệu cung nhân đã bình tĩnh lại, Lâm thái phu nhân thở phào một hơi. Bà ta có thể khẳng định chuyện này không liên quan quá nhiều tới Tự Chân, nếu có nội tình thì cũng chỉ liên lụy tới nhà họ Triệu, chỉ
cần có thể ổn định phía Triệu cung nhân thì Tự Chân cũng sẽ yên ổn.
Lâm thái phu nhân đỡ lấy khăn buộc trán. Sự sỉ nhục ở Cổ gia khiến bà ta như chết đi một lần, nhưng chuyện này có liên quan tới Tự Chân, bà ta không thể không lo. Năm ấy nếu không phải Tự Chân nhắc nhở trước
thì bà ta cũng không biết chuyện lão Hầu gia muốn kiếm cớ bỏ bà ta. Tuy sau khi lão Hầu gia chết, một mình bà ta nuôi hai đứa trẻ sống rất khó khăn, nhưng ít nhất cũng bảo toàn được tước vị, bà ta cũng có thể có
được danh phận thái phu nhân. Tự Chân liều cả tính mạng vì bà ta, giờ đây bà ta đương nhiên cũng nên toàn lực giúp đỡ.
Lâm phu nhân và Cố Minh Châu bước vào trong viện.
Lâm phu nhân nhìn Châu Châu ở bên cạnh, sau khi cô xuống ngựa thì tinh thần tốt lên rất nhiều, nhưng bà vẫn không yên tâm, sau khi về phải tìm một vị thầy thuốc tới khám cho Châu Châu mới được.
Lâm phu nhân còn đang nghĩ ngợi thì cảm nhận thấy Châu Châu ở bên cạnh dừng chân lại. Bà lập tức quay đầu nhìn sang, thấy Châu Châu đứng dưới ánh mặt trời mỉm cười với bà, sau đó dùng tay xoa bụng bà: “Mẹ
đừng lo lắng.”
Không biết vì sao Lâm phu nhân cứ cảm thấy ánh mắt Châu Châu dường như không còn ngây ngốc, mơ màng như trước kia nữa, nhìn kỹ thì không khác gì các vị tiểu thư khuê các bình thường khác.
Lâm phu nhân chợt thấy trong lòng ấm áp: “Được, không sao thì tốt.”
Giờ đây tình trạng Châu Châu càng lúc càng tốt, niềm vui trong lòng bà cũng chỉ có lão gia mới có thể hiểu hết được.
Thôi tứ phu nhân rảo bước tới nghênh đón: “Phu nhân, người tới rồi, cung nhân đang nằm trong phòng, thầy thuốc đã tới khám, trước mắt không có gì nguy hiểm, chỉ là phải nghỉ ngơi một thời gian.”
Lâm phu nhân thở phào: “Để ta đi thăm tẩu ấy.”
Cố Minh Châu lập tức bám theo Lâm phu nhân. Ngoài mặt thì mọi người đều là người nhà họ Lâm, nhưng sau lưng thì Lâm thái phu nhân và Triệu cung nhân chắc chắn sẽ vì vụ án này mà ghi nhận mẹ cô, cho nên nhất
định phải phòng bị trước. Cố Minh Châu liếc nhìn Bảo Đồng một cái, Bảo Đồng hiểu ý, bước nhanh mấy bước tới bên cạnh bảo vệ Lâm phu nhân.
Vào trong phòng, Cố Minh Châu nhìn về phía Triệu cung nhân đang nằm trên giường.
Thời khắc này trên tóc Triệu cung nhân không cài bất kỳ loại trang sức nào, nhưng bàn tay bà ta lại nắm lấy cánh tay thật chặt, như thể trên cánh tay có đeo một cái đại.
Danh sách chương