Tại quán bar
Bên trong giờ đây không khác gì một bãi chiến trường, anh ôm lấy bả vai bị thương đi ra khỏi quán bar.
Dương Triết đi rẽ vào một con ngõ nhỏ gần đó, vết thương đau rát cùng với sự choáng váng của men rượu đã khiến anh rần mất đi ý thức, cơ thể mệt mỏi ngồi dựa vào tường.
Trong lúc đó có một cô gái mặc một chiếc váy trắng nhẹ nhàng, mái tóc màu nâu hạt dẻ xoã ngang vai, đi vào trong con ngõ đó và gặp anh đang ngồi bất động.
- Nè anh gì ơi, anh có sao không vậy?"
Cô gái đó chần chừ nhẹ nhàng lại gần lay anh dậy nhưng anh vẫn bất động.
" Anh ta là ai vậy? Sao ngồi ở đây?"
Cô gái ngồi cạnh nhìn anh đầy thắc mắc, đột nhiên trái tim cô đậm loạn nhịp khi nhìn thấy gương mặt đẹp tựa nam thần của anh.
- Hình như anh ta bị thương, không được, không thể để anh ta ở đây được!
Cô gái nhỏ rồi dìu anh đứng dậy, cô ta phải vất vả lắm mới khiêng được thân người rắn chắc của anh lên.
Sáng hôm sau
Anh mở mắt tỉnh dậy, khẽ đảo mắt nhìn xung quanh.
Hiện tại anh đang ở trong một căn phòng ngủ khá sơ sài, anh từ từ ngồi dậy xong chạm vào vết thương của mình, nhưng vết thương đã được băng bó rất kỹ càng.
- Anh tỉnh rồi sao? Cô gái bước vào với một nụ cười toả nắng cùng chiếc răng khểnh rất duyên.
- Cô là ai? Tôi đang ở đâu đây?
Dương Triết dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình.
- Tôi tên Mạc Hân Đồng, anh đang ở nhà tôi!
Cô ta vẫn giữ nụ cười tươi tắn trên môi trả lời.
- Nhà của cô? Tại sao tôi lại ở nhà của cô?
- Hôm qua tôi bắt gặp anh đang bị thương nặng nên đưa anh về đây để băng bó!
- Thì ra là vậy.
Anh nhớ là mình bị đâm lén sau đó đi vào một con ngõ tối, xong lại không nhớ được gì nữa.
- Mà anh tên là gì vậy? Tôi nhìn thấy anh rất quen, không biết chúng ta đã gặp nhau chưa?
Cô ta kéo ghế ngồi xuống thắc mắc nhìn anh.
- Tôi tên Âu Dương Triết, tôi nghĩ chúng ta chưa từng gặp nhau.
Anh lạnh lùng đáp, nhìn người con gái này anh có thể đánh giá cô ta là một người yếu đuối uỷ mị, thích hợp cho đàn ông che chở.
Từng đường nét khuôn mặt của cô ta rất hài hoà, không phải mỹ nhân khuynh nước khuynh thành nhưng mang một vẻ đẹp nhẹ nhàng.
- Nè, con nhỏ kia mày đâu rồi, mau ra đây cho tao.
Đột nhiên có tiếng một người phụ nữ quát tháo bên ngoài.
- Ờm anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi có chút việc.
Cô ta cười gượng vội đứng dậy đi ra ngoài, anh nhìn theo đầy hoài nghi rồi cũng đứng dậy núp sau bức tường nghe lén.
- Dì, sao dì lại tới đây ạ
Cô ta nói hết sức nhỏ nhẹ, có lẽ cô ta rất sợ người phụ nữ này.
- Mày còn hỏi tại sao tao tới đây à? Đây là nhà tao chả nhẽ tao không được tới. Mày đã chễ tiền nhà của tao 3 tháng rồi, giờ mày có tính trả không?
Người phụ nữ đó hùng hổ quát lớn.
- Dỉ à, con xin dì, con lạy dì. Dì cho con thêm 1 tuần nữa con sẽ trả hết cho dì mà.
- Mày nói câu đó bao nhiêu lần rồi hả? Giờ không nói nhiều, nếu màu không có tiền trả thì mau cút ra khỏi đây cho tao. Để tao cho người khác thuê.
Bà ta vừa quát lớn vừa lôi cô ta ra khỏi nhà.
- Không...con xin gì đừng đuổi con đi mà.
Cô ta khóc lóc nói.
- Bà làm gì vậy, mau buông cô ấy ra.
Dương Triết không nhịn được đành ra mặt giải vây.
- Mày là thằng nào? Á à thì ra mày dắt trai về nhà. Mày định biến nhà tao thành cái động mại dâm hả con điếm.
Bà ta liên tục ấn đấu cô ta.
- Bà im đi, cô ấy nợ bà bao nhiêu tiền mau nói.
Dương Triết túm chặt tay bà ta hất qua một bên rồi kéo Hân Đồng ra đằng sau mình.
- Được mày ngon, nó nợ tao 3 tháng tiền nhà, tổng cộng là 10 vạn.
Dương Triết không nói gì lặng lẽ rút tiền trong ví ra ném thẳng vào mặt bà ta.
- Đây là tờ chi phiếu 50 vạn, bà mau cầm rồi biến ra khỏi đây.
- Được được, có tiền là tao biến, mày may lắm mới kiếm được khách sộp đó, cố giữ nha.
Bà ta cười hả hê nhặt tiền lên nhìn cô ta nói, rồi bỏ đi.
- Tôi...tôi cảm ơn anh nhiều lắm, tôi nhất định sẽ trả lại số tiền đó cho anh.
Cô ta ngập ngừng e thẹn nói.
- Không cần, coi như tôi trả ơn cô đã cứu tôi một mạng.
- Không được, số tiến anh trả cho tôi không hề nhỏ. Làm ơn đi hãy cho tôi biết địa chỉ của anh để một ngày nào đó trả lại tiền cho anh.
Thấy lời cô ta quá cầu khẩn anh đành miễn cưỡng rút tấm danh thiếp ra đưa cho cô ta.
- Nếu muốn gặp tôi thì tới địa chỉ này.
" Âu Dương Triết, tổng giám đốc tập đoàn kinh tế thương mại H.K! Mình biết ngay trông anh ta rất quen mà, quả này được món hời rồi"
Cô ta nhìn tấm danh thiếp mỉm cười ẩn ý.
Bên trong giờ đây không khác gì một bãi chiến trường, anh ôm lấy bả vai bị thương đi ra khỏi quán bar.
Dương Triết đi rẽ vào một con ngõ nhỏ gần đó, vết thương đau rát cùng với sự choáng váng của men rượu đã khiến anh rần mất đi ý thức, cơ thể mệt mỏi ngồi dựa vào tường.
Trong lúc đó có một cô gái mặc một chiếc váy trắng nhẹ nhàng, mái tóc màu nâu hạt dẻ xoã ngang vai, đi vào trong con ngõ đó và gặp anh đang ngồi bất động.
- Nè anh gì ơi, anh có sao không vậy?"
Cô gái đó chần chừ nhẹ nhàng lại gần lay anh dậy nhưng anh vẫn bất động.
" Anh ta là ai vậy? Sao ngồi ở đây?"
Cô gái ngồi cạnh nhìn anh đầy thắc mắc, đột nhiên trái tim cô đậm loạn nhịp khi nhìn thấy gương mặt đẹp tựa nam thần của anh.
- Hình như anh ta bị thương, không được, không thể để anh ta ở đây được!
Cô gái nhỏ rồi dìu anh đứng dậy, cô ta phải vất vả lắm mới khiêng được thân người rắn chắc của anh lên.
Sáng hôm sau
Anh mở mắt tỉnh dậy, khẽ đảo mắt nhìn xung quanh.
Hiện tại anh đang ở trong một căn phòng ngủ khá sơ sài, anh từ từ ngồi dậy xong chạm vào vết thương của mình, nhưng vết thương đã được băng bó rất kỹ càng.
- Anh tỉnh rồi sao? Cô gái bước vào với một nụ cười toả nắng cùng chiếc răng khểnh rất duyên.
- Cô là ai? Tôi đang ở đâu đây?
Dương Triết dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình.
- Tôi tên Mạc Hân Đồng, anh đang ở nhà tôi!
Cô ta vẫn giữ nụ cười tươi tắn trên môi trả lời.
- Nhà của cô? Tại sao tôi lại ở nhà của cô?
- Hôm qua tôi bắt gặp anh đang bị thương nặng nên đưa anh về đây để băng bó!
- Thì ra là vậy.
Anh nhớ là mình bị đâm lén sau đó đi vào một con ngõ tối, xong lại không nhớ được gì nữa.
- Mà anh tên là gì vậy? Tôi nhìn thấy anh rất quen, không biết chúng ta đã gặp nhau chưa?
Cô ta kéo ghế ngồi xuống thắc mắc nhìn anh.
- Tôi tên Âu Dương Triết, tôi nghĩ chúng ta chưa từng gặp nhau.
Anh lạnh lùng đáp, nhìn người con gái này anh có thể đánh giá cô ta là một người yếu đuối uỷ mị, thích hợp cho đàn ông che chở.
Từng đường nét khuôn mặt của cô ta rất hài hoà, không phải mỹ nhân khuynh nước khuynh thành nhưng mang một vẻ đẹp nhẹ nhàng.
- Nè, con nhỏ kia mày đâu rồi, mau ra đây cho tao.
Đột nhiên có tiếng một người phụ nữ quát tháo bên ngoài.
- Ờm anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi có chút việc.
Cô ta cười gượng vội đứng dậy đi ra ngoài, anh nhìn theo đầy hoài nghi rồi cũng đứng dậy núp sau bức tường nghe lén.
- Dì, sao dì lại tới đây ạ
Cô ta nói hết sức nhỏ nhẹ, có lẽ cô ta rất sợ người phụ nữ này.
- Mày còn hỏi tại sao tao tới đây à? Đây là nhà tao chả nhẽ tao không được tới. Mày đã chễ tiền nhà của tao 3 tháng rồi, giờ mày có tính trả không?
Người phụ nữ đó hùng hổ quát lớn.
- Dỉ à, con xin dì, con lạy dì. Dì cho con thêm 1 tuần nữa con sẽ trả hết cho dì mà.
- Mày nói câu đó bao nhiêu lần rồi hả? Giờ không nói nhiều, nếu màu không có tiền trả thì mau cút ra khỏi đây cho tao. Để tao cho người khác thuê.
Bà ta vừa quát lớn vừa lôi cô ta ra khỏi nhà.
- Không...con xin gì đừng đuổi con đi mà.
Cô ta khóc lóc nói.
- Bà làm gì vậy, mau buông cô ấy ra.
Dương Triết không nhịn được đành ra mặt giải vây.
- Mày là thằng nào? Á à thì ra mày dắt trai về nhà. Mày định biến nhà tao thành cái động mại dâm hả con điếm.
Bà ta liên tục ấn đấu cô ta.
- Bà im đi, cô ấy nợ bà bao nhiêu tiền mau nói.
Dương Triết túm chặt tay bà ta hất qua một bên rồi kéo Hân Đồng ra đằng sau mình.
- Được mày ngon, nó nợ tao 3 tháng tiền nhà, tổng cộng là 10 vạn.
Dương Triết không nói gì lặng lẽ rút tiền trong ví ra ném thẳng vào mặt bà ta.
- Đây là tờ chi phiếu 50 vạn, bà mau cầm rồi biến ra khỏi đây.
- Được được, có tiền là tao biến, mày may lắm mới kiếm được khách sộp đó, cố giữ nha.
Bà ta cười hả hê nhặt tiền lên nhìn cô ta nói, rồi bỏ đi.
- Tôi...tôi cảm ơn anh nhiều lắm, tôi nhất định sẽ trả lại số tiền đó cho anh.
Cô ta ngập ngừng e thẹn nói.
- Không cần, coi như tôi trả ơn cô đã cứu tôi một mạng.
- Không được, số tiến anh trả cho tôi không hề nhỏ. Làm ơn đi hãy cho tôi biết địa chỉ của anh để một ngày nào đó trả lại tiền cho anh.
Thấy lời cô ta quá cầu khẩn anh đành miễn cưỡng rút tấm danh thiếp ra đưa cho cô ta.
- Nếu muốn gặp tôi thì tới địa chỉ này.
" Âu Dương Triết, tổng giám đốc tập đoàn kinh tế thương mại H.K! Mình biết ngay trông anh ta rất quen mà, quả này được món hời rồi"
Cô ta nhìn tấm danh thiếp mỉm cười ẩn ý.
Danh sách chương