Dương Triết vội mở cửa phòng tắm, đập vào mắt anh chính là cô đang ngồi trong góc, khuôn mặt nhợt nhạt, cổ tay chảy rất nhiều máu hoà cùng với làn nước.
Anh vội chạy vào lay cô tỉnh dậy, miệng không ngừng gọi lớn:
- Tuệ Nghi, Tuệ Nghi. Cô mau tỉnh lại cho tôi, cô không được chết khi chưa có sự cho phép của tôi.
Không thấy cô có dấu hiệu tỉnh lại, anh vội bế cô ra ngoài rồi đặt cô nằm lên giường.
Dương Triết lấy băng quấn cổ tay cô lại để kìm máu, anh ta gấp gáp lấy điện thoại gọi cho bác sĩ nhưng bị một giọng nói yếu ớt cản lại:
- Tại...sao...lại cứu...tôi.
Anh quay về phía cô, ánh mắt của cô từ từ mở nhìn lên trần nhà.
Cô thắc mắc là tại sao mình chưa chết, tại sao anh ta lại cứu cô? Không phải anh ta căm ghét cô lắm sao? - Cô nghĩ cái gì trong đầu vậy hả, cô thật sự muốn chết sao? Cô nghĩ cô dùng cái chết để thoát khỏi tôi được hả? Nếu cô chết thì tôi sẽ không để yên cho Lâm Gia, ba cô cũng sẽ được tuẫn táng theo cô. Nên cô hãy biết điều đóng cho trọn vai của kẻ thế thân đi.
Dương Triết tức giận nói lớn rồi bỏ đi ra khỏi phòng.
Cô nằm trên giường, nước mắt tuôn rơi, cắn chặt môi để ngăn tiếng khóc đến mức bật máu. Còn gì đáng sợ bằng việc sống không được, chết cũng không xong.
Anh tức giận bước xuống phòng khách, xong đi thẳng ra tầng gara lấy chiếc xe lamborghini phóng như bay ra khỏi biệt thự.
Bác quản gia và những người làm trong nhà đều nhìn nhau một cách khó hiểu, rốt cuộc hôm nay thiếu gia bị gì mà tính cách thất thường quá. Bình thường vị thiếu gia đẹp trai tài giỏi của họ rất lãnh đạm, ít khi nói cười, thái độ rất điềm tĩnh. Nhưng đây là lần đầu họ thấy anh giận dữ hiện luôn ra mặt như vậy.
Tại quán Bar
Dương Triết tiếp tục ngồi ở quầy uống rượu, hôm nay anh đã uống rất nhiều nhưng vẫn chưa đủ để quên khuôn mặt của cô, càng uống thì gương mặt đó, đôi mắt đó và cả giọng nói của cô đều vang lên trong đầu của anh.
- Chết tiệt, tôi phải làm gì mới loại bỏ cô ra khỏi đầu của tôi đây.
Dương Triết tức giận đặt mạnh ly rượu xuống, khuôn mặt đẹp từng nét đỏ bừng vì hơi men.
- Nè, anh có chuyện gì không vui hả? Có cần em giúp anh giải tỏa không.
Từ đâu xuất hiện một ả nói giọng õng ẹo, trang điểm thì loè loẹt, mặc chiếc đầm đỏ bó sát, chiếc đầm đó kiệm vải đến mức chỉ cần cô ta di chuyện mạnh thôi là lộ" hai trái bưởi
- Mau cút.
Anh không thèm nhìn cô ta lấy một cái liền thẳng thừng đuổi cô ta đi.
- Anh làm gì mà nóng tính vậy, em chỉ muốn giúp anh giải tỏa nỗi buồn thôi mà.
Mặc dù bị anh đuổi nhưng cô ta vẫn mặt dày ve vãn.
- Hình như cô không hiểu những gì mà tôi nói phải không.
Dương Triết nghiến răng đưa tay bóp cổ cô ta, ánh mắt đầy dãy sát khí nhìn ả như muốn giết chết ả ngay lập tức.
- Khụ...khụ...mau buông...tôi...ra.
Cô ta khó khăn nói từng tiếng, khuôn mặt tái đi vì thiếu dưỡng khí.
- Nè thằng kia, mày đang làm gì với con bồ của tao vậy?
Đột nhiên xuất hiện một đám thanh niên khuôn mặt búng ra sữa, đầu tóc nhuộm màu sắc(y như cột đèn giao thông).
Đám thanh niên này là cậu ấm của các gia đình thượng lưu có điều kiện nên vung tiền ăn chơi, bọn chúng luôn tụ tập thành một nhóm rồi tự cho mình là đại ca giang hồ.
Dương Triệt buông cô ta ra, quay người lại nhín bọn chúng rồi nhếch môi cười chế nhạo.
- Thằng khốn mày cười cái gì, mày có tin là tao đập mày không? Tụi bay đâu sử thằng đó cho tao.
Cả đám thanh niên xông tới định đánh anh nhưng lại bị anh đá cho mỗi đứa một phát nằm gục tại chỗ.
Cuộc ẩu đả sảy ra làm láo loạn quán bar, mọi người đều bỏ chạy. Một mình anh đánh khoảng 8-9 tên, nhưng có vẻ lợi thế đang thuộc về anh.
Còn cô ả kia sau khi bị anh bóp cổ suýt chút nữa ngạt thở, cuối cùng cũng lấy được bình tình nhìn anh bằng con mắt căm giận. Ả vội nhặt vỏ chai bia đã vỡ lao về phía anh và đâm anh một nhát ở vai khi anh không để ý.
Ả rút vỏ chai bia ra cười điên loạn khi thấy một mảng lưng của anh thấm đỏ máu:
- Đáng đời thằng c*ó mày nghĩ mày là ai mà dám động vào tao.
Dương Triết nghiến răng ôm lấy bả vai đang bị thương của mình, ả thấy anh không còn sức để chống đỡ liền định đâm anh thêm một nhát nữa nhưng lại bị anh túm lấy cổ tay và bẻ một cách rất là mạnh bạo.
- Aaaaaa
Ả ta la hét trong đau đớn vì cổ tay vừa bị bẻ gãy, đám người gây sự kia sau khi thấy vậy thì biết anh không phải kẻ tầm thường nên cũng bỏ chạy toán loạn.
Anh vội chạy vào lay cô tỉnh dậy, miệng không ngừng gọi lớn:
- Tuệ Nghi, Tuệ Nghi. Cô mau tỉnh lại cho tôi, cô không được chết khi chưa có sự cho phép của tôi.
Không thấy cô có dấu hiệu tỉnh lại, anh vội bế cô ra ngoài rồi đặt cô nằm lên giường.
Dương Triết lấy băng quấn cổ tay cô lại để kìm máu, anh ta gấp gáp lấy điện thoại gọi cho bác sĩ nhưng bị một giọng nói yếu ớt cản lại:
- Tại...sao...lại cứu...tôi.
Anh quay về phía cô, ánh mắt của cô từ từ mở nhìn lên trần nhà.
Cô thắc mắc là tại sao mình chưa chết, tại sao anh ta lại cứu cô? Không phải anh ta căm ghét cô lắm sao? - Cô nghĩ cái gì trong đầu vậy hả, cô thật sự muốn chết sao? Cô nghĩ cô dùng cái chết để thoát khỏi tôi được hả? Nếu cô chết thì tôi sẽ không để yên cho Lâm Gia, ba cô cũng sẽ được tuẫn táng theo cô. Nên cô hãy biết điều đóng cho trọn vai của kẻ thế thân đi.
Dương Triết tức giận nói lớn rồi bỏ đi ra khỏi phòng.
Cô nằm trên giường, nước mắt tuôn rơi, cắn chặt môi để ngăn tiếng khóc đến mức bật máu. Còn gì đáng sợ bằng việc sống không được, chết cũng không xong.
Anh tức giận bước xuống phòng khách, xong đi thẳng ra tầng gara lấy chiếc xe lamborghini phóng như bay ra khỏi biệt thự.
Bác quản gia và những người làm trong nhà đều nhìn nhau một cách khó hiểu, rốt cuộc hôm nay thiếu gia bị gì mà tính cách thất thường quá. Bình thường vị thiếu gia đẹp trai tài giỏi của họ rất lãnh đạm, ít khi nói cười, thái độ rất điềm tĩnh. Nhưng đây là lần đầu họ thấy anh giận dữ hiện luôn ra mặt như vậy.
Tại quán Bar
Dương Triết tiếp tục ngồi ở quầy uống rượu, hôm nay anh đã uống rất nhiều nhưng vẫn chưa đủ để quên khuôn mặt của cô, càng uống thì gương mặt đó, đôi mắt đó và cả giọng nói của cô đều vang lên trong đầu của anh.
- Chết tiệt, tôi phải làm gì mới loại bỏ cô ra khỏi đầu của tôi đây.
Dương Triết tức giận đặt mạnh ly rượu xuống, khuôn mặt đẹp từng nét đỏ bừng vì hơi men.
- Nè, anh có chuyện gì không vui hả? Có cần em giúp anh giải tỏa không.
Từ đâu xuất hiện một ả nói giọng õng ẹo, trang điểm thì loè loẹt, mặc chiếc đầm đỏ bó sát, chiếc đầm đó kiệm vải đến mức chỉ cần cô ta di chuyện mạnh thôi là lộ" hai trái bưởi
- Mau cút.
Anh không thèm nhìn cô ta lấy một cái liền thẳng thừng đuổi cô ta đi.
- Anh làm gì mà nóng tính vậy, em chỉ muốn giúp anh giải tỏa nỗi buồn thôi mà.
Mặc dù bị anh đuổi nhưng cô ta vẫn mặt dày ve vãn.
- Hình như cô không hiểu những gì mà tôi nói phải không.
Dương Triết nghiến răng đưa tay bóp cổ cô ta, ánh mắt đầy dãy sát khí nhìn ả như muốn giết chết ả ngay lập tức.
- Khụ...khụ...mau buông...tôi...ra.
Cô ta khó khăn nói từng tiếng, khuôn mặt tái đi vì thiếu dưỡng khí.
- Nè thằng kia, mày đang làm gì với con bồ của tao vậy?
Đột nhiên xuất hiện một đám thanh niên khuôn mặt búng ra sữa, đầu tóc nhuộm màu sắc(y như cột đèn giao thông).
Đám thanh niên này là cậu ấm của các gia đình thượng lưu có điều kiện nên vung tiền ăn chơi, bọn chúng luôn tụ tập thành một nhóm rồi tự cho mình là đại ca giang hồ.
Dương Triệt buông cô ta ra, quay người lại nhín bọn chúng rồi nhếch môi cười chế nhạo.
- Thằng khốn mày cười cái gì, mày có tin là tao đập mày không? Tụi bay đâu sử thằng đó cho tao.
Cả đám thanh niên xông tới định đánh anh nhưng lại bị anh đá cho mỗi đứa một phát nằm gục tại chỗ.
Cuộc ẩu đả sảy ra làm láo loạn quán bar, mọi người đều bỏ chạy. Một mình anh đánh khoảng 8-9 tên, nhưng có vẻ lợi thế đang thuộc về anh.
Còn cô ả kia sau khi bị anh bóp cổ suýt chút nữa ngạt thở, cuối cùng cũng lấy được bình tình nhìn anh bằng con mắt căm giận. Ả vội nhặt vỏ chai bia đã vỡ lao về phía anh và đâm anh một nhát ở vai khi anh không để ý.
Ả rút vỏ chai bia ra cười điên loạn khi thấy một mảng lưng của anh thấm đỏ máu:
- Đáng đời thằng c*ó mày nghĩ mày là ai mà dám động vào tao.
Dương Triết nghiến răng ôm lấy bả vai đang bị thương của mình, ả thấy anh không còn sức để chống đỡ liền định đâm anh thêm một nhát nữa nhưng lại bị anh túm lấy cổ tay và bẻ một cách rất là mạnh bạo.
- Aaaaaa
Ả ta la hét trong đau đớn vì cổ tay vừa bị bẻ gãy, đám người gây sự kia sau khi thấy vậy thì biết anh không phải kẻ tầm thường nên cũng bỏ chạy toán loạn.
Danh sách chương