Lúc này đã không còn xe buýt nữa, nên Cố Ỷ chọn đặt xe qua app. Sau khi quay lại tiệm vàng mã và thanh toán xong, cô phát hiện có điều gì đó rất không ổn.

Tay Cố Ỷ hơi run lên khi thấy tin nhắn hiện số dư tài khoản, cô cảm thấy có gì đó không đúng. Số dư này... hình như ít hơn trước đây rất nhiều. Cố Ỷ nhất thời không thể chấp nhận được, nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh, mở cửa bên tầng một của tiệm, vào trong rồi đóng cửa lại, bước chân vội vã chạy lên tầng hai.

Tầng hai so với trước đây không có thay đổi gì lớn, chỉ là trên bàn học bày ra một đống mỹ phẩm... Cố Ỷ liếc mắt nhìn qua, tim lập tức đau nhói. Cô vèo một cái lao tới, rồi lần lượt nhặt từng món mỹ phẩm lên.

Tuy bản thân Cố Ỷ không dùng nhiều mỹ phẩm, nhưng là con gái, dù cô không rành thì bạn bè xung quanh cũng thường trò chuyện về chúng, ít nhiều cô cũng biết đến những nhãn hiệu lớn.

Những thứ đang bày ở đây, đều là những nhãn hàng nổi tiếng mà ai cũng từng nghe qua, lại còn thuộc loại đắt đỏ nhất.

Cố Ỷ ước lượng sơ sơ, chỗ này ít nhất cũng gần một vạn tệ.

Nhưng cú sốc vẫn chưa dừng lại ở đó. Cố Ỷ còn phát hiện ra trong app mua sắm trên điện thoại mình, có rất nhiều đơn hàng vẫn chưa được giao. Tay cô run đến nỗi làm điện thoại rung lắc trước mặt. Cô phải nắm chặt cổ tay mình mới giữ được bình tĩnh. Run run mở tất cả đơn hàng ra, cô nhìn thấy một dãy dài lịch sử giao dịch.

Cố Ỷ nuốt nước bọt, cộng tổng số tiền đã thanh toán, và kết luận khiến cô cảm thấy chi bằng đừng giành lại thân thể thì hơn.

"Tiền của mình... của mình...!" Cố Ỷ cảm thấy như trời sụp xuống. Nhưng mấy đơn hàng đó vẫn chưa đến, cô vẫn có thể hoàn tiền!

Vẫn còn kịp! Chỉ cần chưa vào tay mình thì vẫn có thể trả lại hết!

Khi cô còn đang định hoàn đơn thì bị Khương Tố Ngôn đè lại tay.

Lúc nãy cô chỉ mải nhìn xem đã tiêu bao nhiêu, đến mức không nhận ra con Gương Quỷ chết tiệt đó đã mua những gì. Giờ nhìn thấy gương mặt tươi cười của Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ chợt nhận ra, có rất nhiều món... là mua cho Khương Tố Ngôn.

Con Gương Quỷ chết tiệt này! Dùng tiền của mình để lấy lòng bạn gái mình!

Chuyện này chẳng phải cũng giống như NTR sao? *NTR, viết tắt của "Netorare" trong tiếng Nhật, là một thể loại truyện tranh, phim hoạt hình, hoặc tiểu thuyết, thường thuộc thể loại người lớn, xoay quanh chủ đề một người bị người khác "cướp" hoặc "đánh cắp" tình yêu, bạn đời.

"Không trả nữa." Cố Ỷ đau như đứt ruột, cuối cùng vẫn run rẩy nói ra câu này, lúc này Khương Tố Ngôn mới chịu buông tay cô ra.

Nhưng nói không trả lại, là nói không trả những món mua cho Khương Tố Ngôn, còn những món trông là biết mua cho bản thân, thì cô đều chọn hoàn đơn. Dù số lượng không nhiều, nhưng cũng gỡ gạc được một chút tổn thất. Nhưng "bất ngờ" mà con Gương Quỷ mang đến vẫn chưa dừng lại, còn có một hàng dài quần áo trong tủ nữa.

Những bộ đồ đó hoàn toàn khác với phong cách thường ngày của Cố Ỷ. Cô quen mặc quần áo dài tay, giày thể thao để tiện việc chạy nhảy. Trước khi gặp Khương Tố Ngôn, cô cũng có mấy cái váy xinh, nhưng phong cách vẫn chủ yếu là đơn giản, thoải mái.

"Chị cũng không ngăn nó lại chút nào à." Giọng Cố Ỷ đầy u oán, nhìn hàng loạt quần áo phong cách Chanel sang chảnh trong tủ đã bị cắt hết nhãn mác, cô rơi vào trầm mặc.

Cho dù cô muốn thay đổi phong cách, thì cũng sẽ không mặc mấy bộ kiểu này. Dù gì thì cũng không hợp với hình tượng của cô. Nếu mặc mấy bộ đồ đắt tiền như này đến trường, hình tượng cô xây dựng sẽ sụp đổ hoàn toàn. Một cô gái mất tích cha mẹ mà mặc đồ đắt như thế? Bạn học nhất định sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khác. Cô chắc chắn sẽ bị "bóc phốt".

Cả tủ đồ đầy ắp như vậy, Cố Ỷ căn bản là không dùng đến.

Những bộ đồ này thì đắt khỏi nói, lại bị cắt nhãn hết rồi, căn bản không thể trả hàng. Mà nếu mang lên chợ đồ cũ bán, Cố Ỷ vẫn sẽ đau lòng như thường.

Cố Ỷ nhìn bộ móng tay của mình, lúc nãy cầm rìu cô đã muốn than phiền rồi, bộ móng này thật sự không tiện chút nào. Nhưng khi đó không tiện tẩy đi, đành nhẫn nhịn làm cho xong việc đã rồi tính sau.

Bây giờ rảnh tay rồi, Cố Ỷ lấy ra lọ nước tẩy móng đã tám trăm năm chưa đụng tới, bắt đầu tháo mấy chiếc móng giả nối dài ra.

Trong lúc tháo móng, Cố Ỷ còn liếc nhìn hóa đơn một cái, trời ơi, một bộ móng tay hết 298 tệ!

Sau khi làm xong hết đống việc này, Cố Ỷ tưởng rằng chẳng còn gì khiến mình kinh ngạc được nữa, cho đến khi cô nhìn thấy những dòng @ trong nhóm lớp và nhóm ký túc xá, hỏi cô dạo này xảy ra chuyện gì thế. Rõ ràng lúc họp mặt vẫn còn gặp nhau, sao tới giờ nhập học rồi mà cô vẫn chưa tới trường?

Cố Ỷ sững người, lúc này mới nhớ ra mấy ngày nay đã là tháng Chín rồi, đến kỳ tựu trường từ lâu.

Cô vội mở lịch sử trò chuyện với cố vấn học tập. May là con Gương Quỷ có ý định tiếp tục sống dưới danh nghĩa Cố Ỷ, nên vẫn lo xin nghỉ đầy đủ. Cố Ỷ quyết định ngày mai sẽ đến trường, hủy đơn xin nghỉ, nghiêm túc đi học lại.

Cố Ỷ là người rất rõ ràng, không thể vì bắt quỷ mà ảnh hưởng đến việc học. Nếu không thì công sức khổ cực thi đậu vào trường này ban đầu chẳng phải uổng phí sao?

Cô là sinh viên, học hành mới là chính nghiệp. Bắt quỷ gì đó chỉ là nghề tay trái mà thôi.

Sau khi tính toán đâu vào đấy, Cố Ỷ nghĩ chắc không còn sóng gió gì nữa, nhưng rồi lại ăn ngay một cú giáng trời giáng đất: "Phu quân, trước kia nàng đã hứa với ta sẽ đưa ta đi ăn đồ Ấn, đồ Tân Cương, đồ Thái, món Nhật, thịt nướng, món Tứ Xuyên mà." Khương Tố Ngôn đọc tên món ăn vanh vách như đọc thực đơn, còn Cố Ỷ thì ngơ ngác: "Em hứa với chị khi nào vậy?"

Khương Tố Ngôn nói ra một thời gian cụ thể, Cố Ỷ nhớ lại, khoảnh khắc đó không phải cô đang tráo đổi với con Gương Quỷ kia sao, lúc đó cô chính là con quỷ kia mà.

Ra là... lời hứa của Gương Quỷ.

Cố Ỷ trợn mắt: "Con Gương Quỷ hứa với chị mà chị cũng tính lên đầu em hả?!"

Khương Tố Ngôn nhìn thẳng vào Cố Ỷ: "Nó còn biết đưa ta đi ăn đồ Ấn, đồ Tân Cương, đồ Thái, đồ Nhật, thịt nướng, món Tứ Xuyên... Vậy sao nàng lại không nghĩ đến việc đưa ta đi?"

Cố Ỷ nghẹn họng, vì lời của Khương Tố Ngôn... đúng thật. Khương Tố Ngôn là vợ của cô, những chuyện mà một con quỷ cũng nghĩ đến được, thì tại sao cô lại không nghĩ tới?

Cô còn mới tự trách mình là người tệ nhất trần đời đấy, nếu đến cái này mà cũng không làm được, chẳng phải còn tệ hơn cả quỷ hay sao?

Cố Ỷ nghẹn một hồi, cuối cùng vẫn run rẩy đồng ý: "Được, em đưa chị đi."

Thật ra Cố Ỷ cũng có nhiều món chưa từng ăn, như đồ Ấn chẳng hạn, cô chỉ từng xem video review chứ chưa bước chân vào quán bao giờ.

Tranh cãi miệng lưỡi xong, tiếp theo là tranh cãi bằng hành động cơ thể.

Khương Tố Ngôn còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy Cố Ỷ nhào thẳng về phía mình. Nhưng sau khi người kia áp sát, nàng cũng không phản kháng, để mặc Cố Ỷ đè mình xuống giường.

Mái tóc đen dài của Khương Tố Ngôn xõa trên giường, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào chín, Cố Ỷ nhìn càng lúc càng thích, dù gì vợ mình cũng vừa nói thích mình cơ mà.

Còn hai chữ "một chút" mà Khương Tố Ngôn nói trước đó, Cố Ỷ đã tự động... bỏ qua rồi.

Tình cảm của cô dành cho Khương Tố Ngôn kỳ thực cũng chưa sâu đậm gì. Nhưng từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thích ai, lần đầu có cảm xúc thế này lại còn được người ta đáp lại, thì sao mà không xao động cho được? Huống chi hai người đã nhảy thẳng từ quyển một lên quyển ba, chẳng trách được nếu muốn ôm ôm hôn hôn thân mật một chút.

Mà Khương Tố Ngôn cũng không phản kháng, nếu nàng thật sự không muốn bị Cố Ỷ đè xuống, thì lúc Cố Ỷ lao tới, cô sẽ chỉ cảm giác được như đâm vào một bức tường rồi.

Cố Ỷ nhích người lên, để mặt mình đối diện thẳng với Khương Tố Ngôn. Mái tóc của cô rũ xuống hai bên má của Khương Tố Ngôn, dù không thấy ngứa, nhưng trong lòng lại khẽ rung động.

"Vợ..." Giọng Cố Ỷ nhẹ nhàng như lông vũ, khẽ gảy lên dây đàn trong tim Khương Tố Ngôn. Gọi xong, cô cúi đầu hôn lên môi đối phương. Đôi môi của Khương Tố Ngôn quanh năm đỏ như máu, vậy mà hôn lên lại vừa thơm vừa mềm vừa mát, khiến Cố Ỷ mỗi lần chạm vào đều cảm giác như đang ăn thạch lạnh lấy ra từ tủ đông.

Cố Ỷ chỉ hôn nhẹ một cái rồi nói: "Vợ à, hôn nhau thì phải nhắm mắt lại." Khương Tố Ngôn dù không hiểu lý do, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo, lập tức nhắm mắt lại. Thế nhưng chưa đầy một lúc sau, nàng đã cảm nhận được môi Cố Ỷ khẽ hôn lên khóe mắt mình. Rồi là trán, má, và môi.

"Phu quân..." Giọng Khương Tố Ngôn thay đổi, mang theo dư vị ngọt ngào mê hoặc. Cố Ỷ đưa tay chui vào dưới lớp váy của nàng, khiến làn da băng giá không chút nhiệt độ ấy, dần dần bị châm lên từng ngọn lửa.

Mà ngọn lửa đó về sau bùng cháy dữ dội, lan khắp toàn thân Khương Tố Ngôn. Đến khi phương Đông rạng sáng, Cố Ỷ mới ôm nàng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Nhưng Cố Ỷ cũng không ngủ được bao lâu, đã bị cuộc gọi của Trần Tư Nam đánh thức. Giọng Trần Tư Nam rất nghiêm túc, mời cô đến đạo quán Thanh Sơn vào thứ Bảy tuần này để bàn chuyện quan trọng. Cố Ỷ lơ mơ đồng ý, trong lòng nghĩ: hôm nay khỏi học nữa cũng được. Rồi lại cọ cọ vào lòng vợ, tiếp tục ngủ tiếp.

Lần nữa tỉnh dậy, đã là buổi chiều.

Nắng cuối hè vẫn gay gắt, xuyên qua lớp rèm mỏng rọi vào trong phòng. Khi tỉnh lại, đầu Cố Ỷ vẫn còn choáng váng, theo phản xạ cô còn tưởng mình vẫn ở trong mê cung gương. Nơi đó tối om, chỉ có vài ánh đèn dưới đất lấp lóe soi đường, cô chỉ có thể co mình trong một góc nhỏ của chiếc gương, nơm nớp sợ linh hồn mình tan biến.

Sau một lúc tỉnh táo, Cố Ỷ lắc lắc đầu, nhớ ra bản thân đã rời khỏi mê cung gương rồi, lúc này toàn thân mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Khi tỉnh hẳn, Khương Tố Ngôn lại bắt đầu tính sổ: "Sao nàng không hỏi ta, có bị con quỷ trong gương kia đụng vào hay không?"

Cố Ỷ ngớ người, lắp bắp nói: "Không thể nào, con Gương Quỷ còn để bộ móng dài ngoằng đó, làm sao mà đụng vào chị được chứ?" Vừa nói xong, cô chợt nhận ra điểm không ổn, nếu là hai cô gái làm cái chuyện ấy, thì bộ móng đó đúng là có thể cản trở chút tình ý, nhưng vấn đề là... Khương Tố Ngôn là quỷ cơ mà! Móng tay đó đâu có làm gì được chị ấy?

Ánh mắt Cố Ỷ lập tức thay đổi, nhìn Khương Tố Ngôn chẳng khác nào đang nhìn một kẻ phụ tình.

Khương Tố Ngôn bật cười, nàng rất hiếm khi cười như vậy, mang theo vẻ tinh quái, như đang trêu chọc. Nàng gập ngón tay lại, dùng móng tay màu đen của mình khẽ chọt lên trán Cố Ỷ: "Nghĩ cái gì vậy, đương nhiên là không có gì xảy ra hết."

Móng tay của Khương Tố Ngôn tuy không đến mức được coi là vũ khí thần thánh, nhưng cũng đủ để xuyên sắt rạch thép, chém sắt như chém bùn, vậy mà lúc chạm lên trán Cố Ỷ lại chẳng khác nào ngón tay người bình thường.

Cố Ỷ sờ sờ trán mình, cũng bật cười theo.

Là nụ cười của người vừa thoát khỏi hiểm họa, cũng là nụ cười khi một lần nữa cảm nhận được ánh nắng rực rỡ.

Ánh nắng ấm áp của mùa hè... cuối cùng đã xua tan mọi u ám còn sót lại trong lòng Cố Ỷ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện