Sau khi cùng cảnh sát Sở xử lý xong quỷ chủng trong bụng mấy cô gái còn lại, Cố Ỷ mới trở về đồn cảnh sát, lúc đó đã là mười giờ tối.
Cảnh sát Sở đã đặt cho Cố Ỷ một phòng khách sạn ở cạnh đồn, Cố Ỷ vừa nghe liền hỏi luôn: "Cái này là bên anh chi trả à?"
Cảnh sát Sở sững người, rồi mới đáp: "Uh, chắc chắn là do bên cảnh sát bọn tôi chi, cô yên tâm."
Cố Ỷ lúc này mới yên tâm. Buổi tối còn tiện thể gói thêm một phần ăn khuya từ trong đồn, rồi mới đi về khách sạn gần đó. Khách sạn miễn phí, ở đúng là thoải mái thật.
Vào đến phòng rồi, Cố Ỷ vẫn cẩn thận kiểm tra trước: "Vợ, chị giúp em nhìn xem trong phòng có camera không."
Khách sạn nằm sát cạnh đồn cảnh sát, nói lý ra thì chắc cũng không ai gan đến mức dám gắn mấy thứ đó, nhưng vấn đề là lại có người tin vào mấy thứ kiểu "nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất", "cầu phú quý trong hiểm nguy"... biết đâu lại có tên nào chơi trò nấp ngay dưới chân mấy anh cảnh sát thì sao.
Khương Tố Ngôn cũng không nói gì về việc Cố Ỷ có chuyện mới gọi nàng, mà chính nàng cũng chẳng muốn Cố Ỷ bị người khác nhìn lén.
Khương Tố Ngôn đảo mắt một vòng, luồng hắc khí chui vào từng ngóc ngách kiểm tra tỉ mỉ rồi mới nói: "Không có gì cả."
Lúc này Cố Ỷ mới hoàn toàn yên tâm. Khương Tố Ngôn đúng là một con quỷ đáng tin mà còn rất đa năng nữa, ra ngoài còn giúp dò tìm camera. Cố Ỷ ăn phần khuya mang về xong thì định đi tắm.
Cô đứng trước gương, trước tiên là thưởng thức khuôn mặt của mình một chút. Cố Ỷ vốn là người tự luyến, hễ thấy gương là không nhịn được mà phải ngắm xem mình hôm nay xinh đến mức nào.
Bình thường ngắm cũng chỉ một phút là nhiều, cô vốn đã định vào phòng tắm rồi. Nhưng đột nhiên mặt gương lại hiện ra hiệu ứng nứt vỡ khiến Cố Ỷ không kiềm được lùi về sau một bước nhỏ.
Cô khẽ nhíu mày, cảm thấy có gì đó bất thường. Nhìn kỹ lại thì mặt gương vẫn lành lặn như thường. Cố Ỷ hơi trầm ngâm, mở vòi nước ra, từ trong đó lại chảy ra chất lỏng màu đỏ sẫm sền sệt như máu.
Cô lập tức khóa vòi nước lại, quan sát xung quanh một vòng nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường, không hề có dấu hiệu của hồn lực.
Quái thật...
Cố Ỷ tạm thời bỏ ý định tắm, cô sợ đang tắm dở mà có một cánh tay ma quái thò lên vỗ vai mình thì ghê chết. Không phải cô bị dọa mà là lo lắng bị nhìn thấy cơ thể. Dù là bị ma quỷ nhìn thì Cố Ỷ vẫn thấy khó chịu, mà quan trọng hơn là: sợ Khương Tố Ngôn phát điên.
Thế là Cố Ỷ đi ra khỏi phòng, kể lại đầu đuôi sự việc cho Khương Tố Ngôn nghe. Dù gì cũng đều là quỷ cả, Khương Tố Ngôn lại là lão quỷ ngàn năm, mấy trò vặt thế này làm sao mà qua mặt được nàng.
Chỉ một lúc sau, nàng đã đoán được là con quỷ nào đang giở trò. Ánh mắt lạnh xuống, nàng lao vào phòng, rồi ngay trước ánh mắt ngỡ ngàng của Cố Ỷ, hóa thành một luồng hắc khí chui vào ống nước, trong chớp mắt liền biến mất.
"Gì vậy trời?!" Cố Ỷ sợ ngây người. Cô thật không ngờ lại còn có chiêu này, mình nhìn khắp phòng rồi, ai dè còn có thể có thứ ẩn trong ống nước!
Cố Ỷ ngồi lên ghế sofa trong phòng ngủ chơi điện thoại, định chờ Khương Tố Ngôn quay về. Nhưng chưa được bao lâu, từ trần nhà lại rỉ xuống thứ gì đó như nước mực màu đen. Trong chớp mắt, một vũng chất lỏng đen sì nhỏ tong tong xuống nền nhà phòng ngủ.
"......" Cố Ỷ cạn lời nhìn vũng chất lỏng kia dần dần ngưng tụ thành hình người. Thứ đó vươn tay về phía cô, có vẻ như thân thể chưa hoàn toàn định hình, chất lỏng màu đen từ tay và cánh tay nó cứ thế nhỏ giọt xuống đất, hòa vào với vũng đen dưới sàn.
Thời đại này, quỷ cũng biết dùng kế điệu hổ ly sơn rồi sao? Cố Ỷ còn nghe thấy thứ sền sệt kia phát ra tiếng: "Ăn... tao muốn ăn..."
Vũng bùn đó bò lại gần Cố Ỷ, chất lỏng đen trên sàn nhà cũng lan dần về phía cô. Cô không nhịn được rụt chân lên, không biết đánh được hay không, nhưng nhìn cái hình dạng này thôi cũng đủ buồn nôn rồi.
Mục đích của vũng bùn kia Cố Ỷ hiểu, là muốn ăn cô.
Không rõ nó tìm ra cô từ đâu, biết rõ bên cạnh cô có Khương Tố Ngôn mà vẫn dám ngang nhiên bò thẳng đến trước mặt cô như vậy.
Nhưng Cố Ỷ chẳng hề lo lắng, cô có vợ mà!
Trước kia vợ không ở bên, cô yếu đuối đáng thương lại vô lực, nhưng giờ vợ đang ở đây, quan trọng nhất là hiện tại vợ không có dỗi cô, thế thì cô còn sợ cái vũng bùn rác rưởi kia sao?
Quả nhiên, bàn tay của vũng bùn còn chưa kịp chạm vào Cố Ỷ thì đã bị một dải lụa đỏ chém đứt ngay tắp lự.
Phòng vang lên dao động của hồn lực, trong chớp mắt Khương Tố Ngôn đã xuất hiện trong phòng.
Nàng dường như cũng không muốn chạm vào đống chất nhầy kinh tởm dưới đất nên lơ lửng giữa không trung, dải lụa đỏ bên người cuộn trào. Khương Tố Ngôn đưa tay ra, năm ngón xòe ra thành trảo, túm chặt lấy đầu của vũng bùn rồi xoắn mạnh một cái.
Khương Tố Ngôn không bao giờ rời Cố Ỷ quá xa, dù có đuổi theo những con quỷ khác, một khi vượt quá giới hạn nào đó thì cũng sẽ quay lại, bởi vì túi thơm đang ở trên người Cố Ỷ.
Cố Ỷ có chút muốn nói lại thôi, thứ này thật sự quá kinh tởm. Nếu Khương Tố Ngôn mà nuốt nó vào, thì tối nay cô tuyệt đối không hôn nàng!
May là, Khương Tố Ngôn cũng ngại thứ này quá tởm. Sau khi vặn rời đầu nó, nàng dùng hồn lực áp chế rồi ép nhỏ cái đầu ấy thành một cục tí xíu. Thân thể của nó bị chính cái đầu đó hút lấy, hóa thành hồn lực đen sì, cuối cùng tụ lại thành một viên châu màu đen nhỏ xíu. Lúc này, Khương Tố Ngôn mới ném viên châu đó vào miệng, nuốt thẳng xuống.
Đợi xác nhận là không còn con quỷ nào tới quấy rầy nữa, Cố Ỷ mới vào phòng tắm. Sau khi tắm xong, còn đang lau tóc thì đã bị Khương Tố Ngôn kéo lên giường.
"Hôm nay ta làm bao nhiêu việc rồi, phu quân phải thưởng cho ta chứ."
Cố Ỷ vừa nghe đã cảm thấy miệng khô khô, ngón tay mỏi mỏi, nhưng nghĩ lại thì hôm nay người ta đúng là chịu thương chịu khó cực nhọc thật, đặc biệt là tối hôm qua chỉ "ăn" trong mơ, còn đời thực thì vẫn chưa hưởng thụ được gì nên đương nhiên sẽ càng muốn hơn. Cố Ỷ cũng chưa hết đã thèm giấc mơ tối qua, liền đè người kia xuống, tới tới lui lui khi dễ một trận.
Có lẽ tối qua tên quỷ tra nam bị đánh cho tổn thương tâm lý quá lớn, nên tối nay Cố Ỷ không mơ thấy gì cả, ngủ thẳng một giấc đến sáng. Cô vươn vai ngồi dậy, rửa mặt chải đầu xong lại mò đến đồn cảnh sát xin bữa sáng, rồi nhanh chóng rời khỏi đó. Lý do rất đơn giản: Khương Tố Ngôn thật sự không thích đồn cảnh sát. Ngay cả lúc nói chuyện với cảnh sát Sở, cũng phải hẹn ra quán cà phê bên ngoài.
Hôm qua chỉ kịp xem lướt qua tài liệu rồi vội đi cứu mấy cô gái, hôm nay ngồi nghiêm chỉnh đọc kỹ trong quán cà phê, Cố Ỷ mới tặc lưỡi: "Con quỷ này, đúng là chạy loạn khắp nơi luôn."
Những nơi mấy cô gái mất tích đều không giống nhau, là do tối khuya gọi xe đi đến mấy nơi hẻo lánh rồi biến mất. Sau một thời gian lại mất hồn mất vía quay về nhà.
Lúc họ về đến nhà thì thần trí đã mơ hồ, hỏi cũng không hỏi được gì. Trong số những người hôn mê tối qua, có người bị nhẹ thì đã tỉnh lại. Cảnh sát Sở ngay nửa đêm qua đã đi tìm người tỉnh táo đó để hỏi thăm tình hình.
"Họ không nhớ rõ những chuyện sau đó, chỉ biết là đã trải qua khoảng thời gian rất đẹp với cái gọi là 'chồng yêu', sau đó thì không hiểu sao lại cãi nhau, nghe họ kể thì giống hệt như cặp đôi bình thường cãi nhau. Cãi xong thì trở về nhà, còn về bằng cách nào thì họ cũng không biết."
Cố Ỷ chống cằm, tai nghe cảnh sát Sở nói, mắt thì đọc tài liệu trước mặt. Cô cảm thấy có điều gì đó không đúng. Con quỷ tra nam này quá kỳ quặc, hoàn toàn khác với những gì cô từng gặp.
Hắn ta làm sao có thể chạy khắp nơi như vậy? Hồn lực đủ để hắn tiêu xài à?
Tuy đúng là hắn đã dự trữ được nhiều "lương thực", nhưng cũng chưa kịp ăn luôn mà chỉ ăn được một phần, với tình trạng như vậy còn có thể chạy tới chạy lui như vậy thì đúng là khó tin.
Hơn nữa, dáng vẻ của quỷ tra nam kia nhìn không giống như ám vào người khác, cách hắn sử dụng hồn lực rất linh hoạt, nếu nhập vào người khác thì sẽ không được như vậy. Cố Ỷ từng trải qua chuyện bị nhập, cũng từng thấy người như Lý Diễm Hồng bị quỷ ám rất sâu. Nếu một con quỷ muốn hành động bằng cách ám vào người sống thì việc sử dụng hồn lực sẽ không mượt như vậy, vì quỷ chỉ có thể hỗ trợ từ bên cạnh, thân thể vẫn là do người bị nhập điều khiển.
Bỗng dưng trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, Cố Ỷ quay đầu nhìn về phía Khương Tố Ngôn. Quan hệ giữa hai người họ không phải kiểu nhập hồn, nhưng Khương Tố Ngôn vẫn có thể đi khắp nơi cùng cô, cũng không lấy thân thể cô làm chủ thể, hồn lực dùng tùy ý. Chẳng lẽ quỷ tra nam kia cũng... ký khế ước với con người?
Ngay khoảnh khắc đó, Cố Ỷ tuy ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại dâng lên cơn giận. Cô không biết là ai đã ký khế ước với loại ma quỷ như vậy, cũng không biết người đó có nhận ra con quỷ bên cạnh mình đã gây ra những chuyện gì hay chưa.
Nếu đổi lại là cô và Khương Tố Ngôn, cô thà nhốt mình trong phòng, không đi đâu cả, cũng không bao giờ để Khương Tố Ngôn lợi dụng khế ước đi giết người khắp nơi.
Cô rất sợ chết, nhưng không có nghĩa là cô sẽ ngồi yên nhìn sinh mạng con người bị tước đoạt một cách vô tình.
Cố Ỷ là người không mềm lòng, nhưng cũng không phải kẻ máu lạnh vô cảm. Nếu cái giá để mình sống là phải cướp đi mạng sống của người khác, vậy thì cô thà chết còn hơn.
Cô đem suy đoán của mình nói lại với cảnh sát Sở. Cảnh sát Sở siết chặt nắm tay: "Chúng tôi tuy không thể chế tài được ma quỷ, nhưng người cấu kết với ma quỷ, chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua. Tôi sẽ bắt được kẻ đó, để kẻ đó phải chịu sự trừng phạt của pháp luật!"
Cố Ỷ gật đầu. Cảnh sát này đúng là người tốt, giống như cảnh sát Trương, đều là những người cảnh sát ưu tú.
Cô nói thêm rằng mấy ngày tới sẽ ở lại thành phố Cửu Vân để điều tra thêm. Cảnh sát Sở còn hỏi có cần cảnh sát chở đi không, nhưng Cố Ỷ lắc đầu: "Cho tôi cái thẻ xe buýt là được rồi, tôi tự mình đi lòng vòng cũng tiện. Dù sao thì con quỷ đó chắc chắn không lâu nữa sẽ liên hệ với tôi, nhưng nếu có thể gặp trước thì càng tốt."
Cảnh sát Sở hành động rất nhanh, vừa nghe Cố Ỷ nói xong đã lập tức gọi điện điều người. Đến lúc Cố Ỷ bước ra khỏi quán cà phê, trong tay cô đã cầm sẵn thẻ xe buýt do cảnh sát Sở đưa.
Cố Ỷ lên mạng tìm rất nhiều bài viết về những truyền thuyết đô thị ở thành phố Cửu Vân, định lần lượt đến từng nơi kiểm tra.
Những chỗ có ma quỷ không chắc đã là nơi tên quỷ tra nam kia xuất hiện, nhưng chắc chắn sẽ có đủ loại ma quỷ khác, có thể thu phục được con nào thì hay con đó, xem như thêm món ăn vặt cho Khương Tố Ngôn.
Rất nhanh sau đó, Cố Ỷ bắt xe buýt đến một nhà máy bỏ hoang.
Giữa ban ngày mà nơi này vẫn âm u đến rợn người, bên trong tối om, không có lấy một tia sáng.
Cố Ỷ đi vào từ một góc tường vỡ nát của nhà máy, lấy từ ba lô ra chiếc đèn pin mà lần trước tiện tay "thu" được ở nhà Tiểu Yêu, chiếu sáng một góc nhỏ.
"Có ma quỷ nào ở đây không? Tôi mang quà tới cho mấy người nè."
Lời tác giả:
Cố Ỷ: Ê ê, tôi mang quà đến cho mấy người nè. Chỉ chỉ vào Khương Tố Ngôn
Mấy con quỷ: Biến đi! Không cần!
Cảnh sát Sở đã đặt cho Cố Ỷ một phòng khách sạn ở cạnh đồn, Cố Ỷ vừa nghe liền hỏi luôn: "Cái này là bên anh chi trả à?"
Cảnh sát Sở sững người, rồi mới đáp: "Uh, chắc chắn là do bên cảnh sát bọn tôi chi, cô yên tâm."
Cố Ỷ lúc này mới yên tâm. Buổi tối còn tiện thể gói thêm một phần ăn khuya từ trong đồn, rồi mới đi về khách sạn gần đó. Khách sạn miễn phí, ở đúng là thoải mái thật.
Vào đến phòng rồi, Cố Ỷ vẫn cẩn thận kiểm tra trước: "Vợ, chị giúp em nhìn xem trong phòng có camera không."
Khách sạn nằm sát cạnh đồn cảnh sát, nói lý ra thì chắc cũng không ai gan đến mức dám gắn mấy thứ đó, nhưng vấn đề là lại có người tin vào mấy thứ kiểu "nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất", "cầu phú quý trong hiểm nguy"... biết đâu lại có tên nào chơi trò nấp ngay dưới chân mấy anh cảnh sát thì sao.
Khương Tố Ngôn cũng không nói gì về việc Cố Ỷ có chuyện mới gọi nàng, mà chính nàng cũng chẳng muốn Cố Ỷ bị người khác nhìn lén.
Khương Tố Ngôn đảo mắt một vòng, luồng hắc khí chui vào từng ngóc ngách kiểm tra tỉ mỉ rồi mới nói: "Không có gì cả."
Lúc này Cố Ỷ mới hoàn toàn yên tâm. Khương Tố Ngôn đúng là một con quỷ đáng tin mà còn rất đa năng nữa, ra ngoài còn giúp dò tìm camera. Cố Ỷ ăn phần khuya mang về xong thì định đi tắm.
Cô đứng trước gương, trước tiên là thưởng thức khuôn mặt của mình một chút. Cố Ỷ vốn là người tự luyến, hễ thấy gương là không nhịn được mà phải ngắm xem mình hôm nay xinh đến mức nào.
Bình thường ngắm cũng chỉ một phút là nhiều, cô vốn đã định vào phòng tắm rồi. Nhưng đột nhiên mặt gương lại hiện ra hiệu ứng nứt vỡ khiến Cố Ỷ không kiềm được lùi về sau một bước nhỏ.
Cô khẽ nhíu mày, cảm thấy có gì đó bất thường. Nhìn kỹ lại thì mặt gương vẫn lành lặn như thường. Cố Ỷ hơi trầm ngâm, mở vòi nước ra, từ trong đó lại chảy ra chất lỏng màu đỏ sẫm sền sệt như máu.
Cô lập tức khóa vòi nước lại, quan sát xung quanh một vòng nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường, không hề có dấu hiệu của hồn lực.
Quái thật...
Cố Ỷ tạm thời bỏ ý định tắm, cô sợ đang tắm dở mà có một cánh tay ma quái thò lên vỗ vai mình thì ghê chết. Không phải cô bị dọa mà là lo lắng bị nhìn thấy cơ thể. Dù là bị ma quỷ nhìn thì Cố Ỷ vẫn thấy khó chịu, mà quan trọng hơn là: sợ Khương Tố Ngôn phát điên.
Thế là Cố Ỷ đi ra khỏi phòng, kể lại đầu đuôi sự việc cho Khương Tố Ngôn nghe. Dù gì cũng đều là quỷ cả, Khương Tố Ngôn lại là lão quỷ ngàn năm, mấy trò vặt thế này làm sao mà qua mặt được nàng.
Chỉ một lúc sau, nàng đã đoán được là con quỷ nào đang giở trò. Ánh mắt lạnh xuống, nàng lao vào phòng, rồi ngay trước ánh mắt ngỡ ngàng của Cố Ỷ, hóa thành một luồng hắc khí chui vào ống nước, trong chớp mắt liền biến mất.
"Gì vậy trời?!" Cố Ỷ sợ ngây người. Cô thật không ngờ lại còn có chiêu này, mình nhìn khắp phòng rồi, ai dè còn có thể có thứ ẩn trong ống nước!
Cố Ỷ ngồi lên ghế sofa trong phòng ngủ chơi điện thoại, định chờ Khương Tố Ngôn quay về. Nhưng chưa được bao lâu, từ trần nhà lại rỉ xuống thứ gì đó như nước mực màu đen. Trong chớp mắt, một vũng chất lỏng đen sì nhỏ tong tong xuống nền nhà phòng ngủ.
"......" Cố Ỷ cạn lời nhìn vũng chất lỏng kia dần dần ngưng tụ thành hình người. Thứ đó vươn tay về phía cô, có vẻ như thân thể chưa hoàn toàn định hình, chất lỏng màu đen từ tay và cánh tay nó cứ thế nhỏ giọt xuống đất, hòa vào với vũng đen dưới sàn.
Thời đại này, quỷ cũng biết dùng kế điệu hổ ly sơn rồi sao? Cố Ỷ còn nghe thấy thứ sền sệt kia phát ra tiếng: "Ăn... tao muốn ăn..."
Vũng bùn đó bò lại gần Cố Ỷ, chất lỏng đen trên sàn nhà cũng lan dần về phía cô. Cô không nhịn được rụt chân lên, không biết đánh được hay không, nhưng nhìn cái hình dạng này thôi cũng đủ buồn nôn rồi.
Mục đích của vũng bùn kia Cố Ỷ hiểu, là muốn ăn cô.
Không rõ nó tìm ra cô từ đâu, biết rõ bên cạnh cô có Khương Tố Ngôn mà vẫn dám ngang nhiên bò thẳng đến trước mặt cô như vậy.
Nhưng Cố Ỷ chẳng hề lo lắng, cô có vợ mà!
Trước kia vợ không ở bên, cô yếu đuối đáng thương lại vô lực, nhưng giờ vợ đang ở đây, quan trọng nhất là hiện tại vợ không có dỗi cô, thế thì cô còn sợ cái vũng bùn rác rưởi kia sao?
Quả nhiên, bàn tay của vũng bùn còn chưa kịp chạm vào Cố Ỷ thì đã bị một dải lụa đỏ chém đứt ngay tắp lự.
Phòng vang lên dao động của hồn lực, trong chớp mắt Khương Tố Ngôn đã xuất hiện trong phòng.
Nàng dường như cũng không muốn chạm vào đống chất nhầy kinh tởm dưới đất nên lơ lửng giữa không trung, dải lụa đỏ bên người cuộn trào. Khương Tố Ngôn đưa tay ra, năm ngón xòe ra thành trảo, túm chặt lấy đầu của vũng bùn rồi xoắn mạnh một cái.
Khương Tố Ngôn không bao giờ rời Cố Ỷ quá xa, dù có đuổi theo những con quỷ khác, một khi vượt quá giới hạn nào đó thì cũng sẽ quay lại, bởi vì túi thơm đang ở trên người Cố Ỷ.
Cố Ỷ có chút muốn nói lại thôi, thứ này thật sự quá kinh tởm. Nếu Khương Tố Ngôn mà nuốt nó vào, thì tối nay cô tuyệt đối không hôn nàng!
May là, Khương Tố Ngôn cũng ngại thứ này quá tởm. Sau khi vặn rời đầu nó, nàng dùng hồn lực áp chế rồi ép nhỏ cái đầu ấy thành một cục tí xíu. Thân thể của nó bị chính cái đầu đó hút lấy, hóa thành hồn lực đen sì, cuối cùng tụ lại thành một viên châu màu đen nhỏ xíu. Lúc này, Khương Tố Ngôn mới ném viên châu đó vào miệng, nuốt thẳng xuống.
Đợi xác nhận là không còn con quỷ nào tới quấy rầy nữa, Cố Ỷ mới vào phòng tắm. Sau khi tắm xong, còn đang lau tóc thì đã bị Khương Tố Ngôn kéo lên giường.
"Hôm nay ta làm bao nhiêu việc rồi, phu quân phải thưởng cho ta chứ."
Cố Ỷ vừa nghe đã cảm thấy miệng khô khô, ngón tay mỏi mỏi, nhưng nghĩ lại thì hôm nay người ta đúng là chịu thương chịu khó cực nhọc thật, đặc biệt là tối hôm qua chỉ "ăn" trong mơ, còn đời thực thì vẫn chưa hưởng thụ được gì nên đương nhiên sẽ càng muốn hơn. Cố Ỷ cũng chưa hết đã thèm giấc mơ tối qua, liền đè người kia xuống, tới tới lui lui khi dễ một trận.
Có lẽ tối qua tên quỷ tra nam bị đánh cho tổn thương tâm lý quá lớn, nên tối nay Cố Ỷ không mơ thấy gì cả, ngủ thẳng một giấc đến sáng. Cô vươn vai ngồi dậy, rửa mặt chải đầu xong lại mò đến đồn cảnh sát xin bữa sáng, rồi nhanh chóng rời khỏi đó. Lý do rất đơn giản: Khương Tố Ngôn thật sự không thích đồn cảnh sát. Ngay cả lúc nói chuyện với cảnh sát Sở, cũng phải hẹn ra quán cà phê bên ngoài.
Hôm qua chỉ kịp xem lướt qua tài liệu rồi vội đi cứu mấy cô gái, hôm nay ngồi nghiêm chỉnh đọc kỹ trong quán cà phê, Cố Ỷ mới tặc lưỡi: "Con quỷ này, đúng là chạy loạn khắp nơi luôn."
Những nơi mấy cô gái mất tích đều không giống nhau, là do tối khuya gọi xe đi đến mấy nơi hẻo lánh rồi biến mất. Sau một thời gian lại mất hồn mất vía quay về nhà.
Lúc họ về đến nhà thì thần trí đã mơ hồ, hỏi cũng không hỏi được gì. Trong số những người hôn mê tối qua, có người bị nhẹ thì đã tỉnh lại. Cảnh sát Sở ngay nửa đêm qua đã đi tìm người tỉnh táo đó để hỏi thăm tình hình.
"Họ không nhớ rõ những chuyện sau đó, chỉ biết là đã trải qua khoảng thời gian rất đẹp với cái gọi là 'chồng yêu', sau đó thì không hiểu sao lại cãi nhau, nghe họ kể thì giống hệt như cặp đôi bình thường cãi nhau. Cãi xong thì trở về nhà, còn về bằng cách nào thì họ cũng không biết."
Cố Ỷ chống cằm, tai nghe cảnh sát Sở nói, mắt thì đọc tài liệu trước mặt. Cô cảm thấy có điều gì đó không đúng. Con quỷ tra nam này quá kỳ quặc, hoàn toàn khác với những gì cô từng gặp.
Hắn ta làm sao có thể chạy khắp nơi như vậy? Hồn lực đủ để hắn tiêu xài à?
Tuy đúng là hắn đã dự trữ được nhiều "lương thực", nhưng cũng chưa kịp ăn luôn mà chỉ ăn được một phần, với tình trạng như vậy còn có thể chạy tới chạy lui như vậy thì đúng là khó tin.
Hơn nữa, dáng vẻ của quỷ tra nam kia nhìn không giống như ám vào người khác, cách hắn sử dụng hồn lực rất linh hoạt, nếu nhập vào người khác thì sẽ không được như vậy. Cố Ỷ từng trải qua chuyện bị nhập, cũng từng thấy người như Lý Diễm Hồng bị quỷ ám rất sâu. Nếu một con quỷ muốn hành động bằng cách ám vào người sống thì việc sử dụng hồn lực sẽ không mượt như vậy, vì quỷ chỉ có thể hỗ trợ từ bên cạnh, thân thể vẫn là do người bị nhập điều khiển.
Bỗng dưng trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, Cố Ỷ quay đầu nhìn về phía Khương Tố Ngôn. Quan hệ giữa hai người họ không phải kiểu nhập hồn, nhưng Khương Tố Ngôn vẫn có thể đi khắp nơi cùng cô, cũng không lấy thân thể cô làm chủ thể, hồn lực dùng tùy ý. Chẳng lẽ quỷ tra nam kia cũng... ký khế ước với con người?
Ngay khoảnh khắc đó, Cố Ỷ tuy ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại dâng lên cơn giận. Cô không biết là ai đã ký khế ước với loại ma quỷ như vậy, cũng không biết người đó có nhận ra con quỷ bên cạnh mình đã gây ra những chuyện gì hay chưa.
Nếu đổi lại là cô và Khương Tố Ngôn, cô thà nhốt mình trong phòng, không đi đâu cả, cũng không bao giờ để Khương Tố Ngôn lợi dụng khế ước đi giết người khắp nơi.
Cô rất sợ chết, nhưng không có nghĩa là cô sẽ ngồi yên nhìn sinh mạng con người bị tước đoạt một cách vô tình.
Cố Ỷ là người không mềm lòng, nhưng cũng không phải kẻ máu lạnh vô cảm. Nếu cái giá để mình sống là phải cướp đi mạng sống của người khác, vậy thì cô thà chết còn hơn.
Cô đem suy đoán của mình nói lại với cảnh sát Sở. Cảnh sát Sở siết chặt nắm tay: "Chúng tôi tuy không thể chế tài được ma quỷ, nhưng người cấu kết với ma quỷ, chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua. Tôi sẽ bắt được kẻ đó, để kẻ đó phải chịu sự trừng phạt của pháp luật!"
Cố Ỷ gật đầu. Cảnh sát này đúng là người tốt, giống như cảnh sát Trương, đều là những người cảnh sát ưu tú.
Cô nói thêm rằng mấy ngày tới sẽ ở lại thành phố Cửu Vân để điều tra thêm. Cảnh sát Sở còn hỏi có cần cảnh sát chở đi không, nhưng Cố Ỷ lắc đầu: "Cho tôi cái thẻ xe buýt là được rồi, tôi tự mình đi lòng vòng cũng tiện. Dù sao thì con quỷ đó chắc chắn không lâu nữa sẽ liên hệ với tôi, nhưng nếu có thể gặp trước thì càng tốt."
Cảnh sát Sở hành động rất nhanh, vừa nghe Cố Ỷ nói xong đã lập tức gọi điện điều người. Đến lúc Cố Ỷ bước ra khỏi quán cà phê, trong tay cô đã cầm sẵn thẻ xe buýt do cảnh sát Sở đưa.
Cố Ỷ lên mạng tìm rất nhiều bài viết về những truyền thuyết đô thị ở thành phố Cửu Vân, định lần lượt đến từng nơi kiểm tra.
Những chỗ có ma quỷ không chắc đã là nơi tên quỷ tra nam kia xuất hiện, nhưng chắc chắn sẽ có đủ loại ma quỷ khác, có thể thu phục được con nào thì hay con đó, xem như thêm món ăn vặt cho Khương Tố Ngôn.
Rất nhanh sau đó, Cố Ỷ bắt xe buýt đến một nhà máy bỏ hoang.
Giữa ban ngày mà nơi này vẫn âm u đến rợn người, bên trong tối om, không có lấy một tia sáng.
Cố Ỷ đi vào từ một góc tường vỡ nát của nhà máy, lấy từ ba lô ra chiếc đèn pin mà lần trước tiện tay "thu" được ở nhà Tiểu Yêu, chiếu sáng một góc nhỏ.
"Có ma quỷ nào ở đây không? Tôi mang quà tới cho mấy người nè."
Lời tác giả:
Cố Ỷ: Ê ê, tôi mang quà đến cho mấy người nè. Chỉ chỉ vào Khương Tố Ngôn
Mấy con quỷ: Biến đi! Không cần!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương