Cú ra tay của Cố Ỷ rất mạnh, hơn nữa còn dày dạn kinh nghiệm, kỹ thuật lão luyện, khiến cậu con trai tên Vĩ Vĩ kia ôm mặt không thốt nên lời vì đau.

Cố Ỷ cảm giác lần này mình ít nhất đã đánh rụng một cái răng của cậu ta, bởi khi ra tay, cô cảm nhận rõ ràng khớp ngón tay của mình đập trúng răng.

Lần này chắc là phải bồi thường rồi, trong lòng Cố Ỷ hiểu rất rõ, đánh người thì không thể không trả giá; nhưng mà đánh cú này quá đã tay, phải bồi thường thì cứ bồi thường thôi.

"Những gì mày vừa nói, tao đã ghi âm lại hết rồi." Cố Ỷ móc điện thoại từ túi ra, tắt phần mềm ghi âm. Ánh mắt cô sáng rực lên: "Giờ thì, theo tao đến đồn cảnh sát."

Tên con trai kia rõ ràng không muốn đi, trông rất chống đối, còn ôm mặt định bỏ chạy. Nhưng nếu để cậu ta chạy thoát thì Cố Ỷ thề sẽ viết ngược tên mình.

Cô túm lấy cậu ta rồi kéo ra ngoài. Ban đầu cô định gọi điện cho nữ cảnh sát hôm trước đến đón, nhưng gọi thế nào cũng không được.

Thực ra, về cách cô phát hiện ra cậu ta, Cố Ỷ cũng đã nghĩ sẵn lý do nên mới dám trực tiếp gọi điện. Nhưng giờ thì có lẽ chưa cần dùng đến.

Cố Ỷ kéo cậu ta ra khỏi con hẻm, vẫy tay bắt một chiếc taxi.

Cô chẳng khách sáo gì, đá cậu ta vào ghế sau, rồi nói với tài xế: "Đến đồn cảnh sát."

Tài xế sững người: "Hai người xảy ra chuyện gì thế?"

Cố Ỷ nghiêm túc nói: "Thằng này quấy rối tôi, tôi đánh nó, giờ tôi đến đồn cảnh sát trình báo."

Phải nói là, gương mặt của Cố Ỷ đúng là rất có sức thuyết phục. Với vẻ ngoài của cô, cộng thêm dáng vẻ lấc cấc của cậu con trai kia, dù cậu ta liên tục giãy giụa, miệng nói rằng không hề quen biết Cố Ỷ thì bác tài vẫn chọn tin lời Cố Ỷ. Dù sao thì điểm đến cũng là đồn cảnh sát.

Nếu thật sự giống như cậu ta nói, thì có ai lại đánh người xong còn tự đưa tới đồn cảnh sát chứ? Trên đường đến đồn cảnh sát, bác tài vừa lái xe vừa dạy dỗ: "Tuổi này rồi, không lo làm chuyện đứng đắn lại đi quấy rối con gái? Không biết cha mẹ cậu dạy dỗ kiểu gì nữa. Nếu tôi là ba cậu, tôi đã đánh cậu nhừ tử rồi! Còn trẻ mà không biết học hành nên thân."

Trên đường đi tên kia vẫn định trốn, thậm chí còn định đánh Cố Ỷ. Kết quả đều bị cô ngăn lại, còn bị ăn thêm một bạt tai.

Tư thế, kỹ thuật, tốc độ, lực tay — tất cả đều khiến bác tài không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Không trách được cô bé này có thể đánh người, với bản lĩnh này đánh người đúng là chuyện quá dễ dàng.

Rất nhanh, tài xế đã chở họ tới đồn cảnh sát. Nhưng Cố Ỷ nhận ra có điều gì đó là lạ, cảm giác số người ở đây ít hơn lần trước rất nhiều.

Cố Ỷ trả tiền xe rồi bước xuống, trước tiên khẽ dặn Khương Tố Ngôn đi xem xét tình hình, sau đó mới kéo tên kia xuống xe.

Khác hẳn với bộ dạng vừa nãy như muốn bỏ trốn, lúc này cậu ta lại không muốn xuống xe. Cũng không còn cái vẻ lấc cấc nữa, ngược lại còn khóc lóc thảm thiết, miệng kêu muốn về nhà, muốn mẹ.

Ngay khoảnh khắc đó, Cố Ỷ suýt nữa thì bật cười vì tức giận, nhưng rất nhanh, Khương Tố Ngôn đã quay trở lại bên cô.

Khương Tố Ngôn dùng tay che lên đầu để chắn nắng cho cô, dù chẳng có tác dụng gì, nhưng ít ra cũng giúp cô cảm thấy được an ủi phần nào.

Khương Tố Ngôn nói ngắn gọn rõ ràng: "Lý Diễm Hồng đang phát điên trên sân thượng."

Chỉ một câu đơn giản, Cố Ỷ đã lập tức hiểu được mức độ nghiêm trọng của tình hình. Sau khi bác tài rời đi, Cố Ỷ nhờ Khương Tố Ngôn: "Giúp em đưa thằng này lên cùng, em phải đi tìm Lý Diễm Hồng."

Hiện tại cô đã không còn nghĩ đến việc tìm lý do nữa, Lý Diễm Hồng đã gây chuyện đến mức này, nếu không nói thật thì chắc chắn sự việc sẽ còn tệ hơn.

Tên con trai kia đột nhiên lộ vẻ hoảng sợ: "Cô đang nói chuyện với ai vậy?!"

Cố Ỷ cúi đầu, nở một nụ cười lạnh lẽo đầy rợn người với hắn: "Hồn ma của Nhân Nhân."

Cậu ta rùng mình một cái, ban đầu còn tưởng Cố Ỷ chỉ đùa thôi, nhưng rất nhanh, cậu cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo đang dần lan tới mình, rồi nhanh chóng bao trùm lấy cơ thể. Chỉ chốc lát sau, cậu ta cảm thấy như bị làn khí ấy cuốn chặt, cơ thể không thể tự chủ mà đứng bật dậy, rồi cứ thế đi theo sau Cố Ỷ.

Cậu ta hoàn toàn không muốn di chuyển, vùng vẫy dữ dội, nhưng cơ thể lại chẳng nghe theo mệnh lệnh. Như thể là một con rối bị điều khiển bằng những sợi dây vô hình từ trên trời rủ xuống.

Đây không phải là bị nhập hồn, Khương Tố Ngôn chẳng hề có hứng thú nhập vào một người đàn ông. Nàng chỉ dùng hồn lực trói chặt các khớp xương của hắn, ép hắn đi theo hướng nàng muốn.

Cố Ỷ đi theo chỉ dẫn của Khương Tố Ngôn, từng bước lên sân thượng.

Việc Lý Diễm Hồng có thể đột nhập vào đồn cảnh sát, thực ra Cố Ỷ cũng không lấy làm lạ — dù sao thì ma quỷ cũng có nhiều phương thức siêu nhiên, một đồn cảnh sát bình thường liệu có thể ngăn nổi Người Nhện từ bên ngoài bay vào không? Khó lắm. Huống hồ, Lý Diễm Hồng không chỉ giống như Người Nhện, mà còn có thể dùng hồn lực như năng lực điều khiển vật thể bằng ý nghĩ.

Nhưng việc Lý Diễm Hồng nhanh chóng phát điên và xông thẳng vào đồn cảnh sát lại là điều khiến Cố Ỷ bất ngờ. Trường hợp này chỉ có hai khả năng: hoặc là Lý Diễm Hồng không còn chịu nổi nữa, hoặc là nghi phạm đang ở trong đồn cảnh sát.

Cũng có thể hai điều đó đều đúng.

Lần trước bị nhập, Cố Ỷ đã cảm nhận được rằng, thời gian bị nhập càng dài thì cơ thể người bị nhập sẽ càng yếu đi. Ma nữ hôm đó nhập vào cô chỉ trong thời gian rất ngắn, nên cô gần như không cảm thấy gì; còn Lý Diễm Hồng thì rõ ràng là sắp chịu không nổi nữa rồi, lần cuối cùng họ gặp nhau, con ác quỷ kia vẫn đang hút lấy hồn lực của bà ấy.

Trong tình cảnh như vậy, Lý Diễm Hồng sẽ chẳng cầm cự được bao lâu nữa, nên bà ấy mới liều lĩnh làm lớn chuyện, phát điên ngay trong đồn cảnh sát.

Cố Ỷ có thể hiểu được điều đó, nhưng người khác thì không.

Họ chỉ thấy rằng Lý Diễm Hồng đã điên thật rồi.

Dưới sự giúp đỡ của Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ dẫn tên con trai kia đi mà chẳng khác nào vào chốn không người. Có người thấy Cố Ỷ đi ngang qua mà như không thấy gì cả, đây chính là điều mà ma quỷ có thể làm được.

Dù con ác quỷ kia không thể so với Khương Tố Ngôn, nhưng một vài trò vặt nhỏ thì vẫn có thể thực hiện.

Cố Ỷ men theo đường đi, đến được nơi Lý Diễm Hồng đang ở, chính là sân thượng của tòa nhà chính trong đồn cảnh sát.

Khi cô đến nơi, hai bên đã tạo nên một cục diện đối đầu rất rõ ràng.

Lý Diễm Hồng lúc này đang tựa lưng vào một bồn nước, tay nắm chặt lấy một nam sinh có gương mặt trắng bệch. Một tay bà khóa cổ cậu ta, tay còn lại thì cầm dao, chĩa thẳng vào mắt cậu. Nam sinh trung học bây giờ trông khá cao to, che khuất gần như toàn bộ cơ thể của Lý Diễm Hồng, chỉ còn đôi tay của bà là lộ ra bên ngoài.

Bà biết trong đồn cảnh sát chắc chắn có súng, chỉ có như vậy mới khiến bà không bị bắn chết trước khi đạt được mục đích của mình.

Ở phía đối diện trên sân thượng có không ít người đang giằng co với bà, Trương Gia Hào và nữ cảnh sát kia cũng có mặt. Bảo sao gọi điện cho nữ cảnh sát lại không kết nối được.

Nhìn tình hình, chắc đã đối đầu được một lúc khá lâu rồi.

Khi Cố Ỷ lên lầu, cô đã nghe thấy tiếng Lý Diễm Hồng gào thét, yêu cầu của bà ta chỉ có một: tìm ra những kẻ liên quan đến vụ án, và tìm lại thi thể của con gái mình, Nhân Nhân.

Giọng Lý Diễm Hồng vang rất lớn, dù đã khàn đặc vẫn gắng hết sức hét lên, đến mức giọng bị vỡ. Dù ở dưới lầu, Cố Ỷ cũng nghe rõ ràng từng lời.

Khi Cố Ỷ bất ngờ kéo theo một người xuất hiện, hơn nữa người đó còn mang dáng vẻ đau khổ bất lực như không thể giãy giụa, quả thực khiến cả hai bên đang giằng co đều giật mình.

Cố Ỷ nhìn Lý Diễm Hồng, lại quay sang nhìn Trương Gia Hào và mấy người còn lại, rồi mạnh tay kéo tên con trai phía sau lên phía trước, đẩy một cái khiến hắn ngã sấp xuống đất.

Lông mày Trương Gia Hào nhíu chặt hơn nữa, ánh mắt quét qua cậu thanh niên rồi dừng lại trên người Cố Ỷ, trong lòng đã lờ mờ đoán được điều gì, nhưng lại không biết mở miệng hỏi từ đâu.

Anh là một cảnh sát kỳ cựu, nhưng loại tình huống như thế này... đúng thật là chưa từng gặp qua.

Ánh mắt Lý Diễm Hồng cũng bị thu hút bởi cậu thanh niên đang nằm dưới đất, tạm thời không còn chú ý đến Cố Ỷ.

Cố Ỷ ho nhẹ một tiếng, mới khiến ánh mắt của Lý Diễm Hồng chuyển về phía mình.

Cô lấy điện thoại ra từ túi, mở bản ghi âm vừa rồi, rồi vặn âm lượng lên mức lớn nhất. Giọng nói của tên con trai vang lên rõ ràng từ điện thoại: "Cô biết chuyện đó ở đâu ra vậy? Chuyện này có mấy ai biết đâu, kỳ lạ thật. Tôi với Lý Nhân đâu phải bạn học, lần đó tôi chỉ là nhất thời nảy lòng tham thôi, ai mà biết cô ta lại không biết chơi đến thế... chuyện này trách tôi được sao?"

Nghe thấy chính giọng mình, cậu thanh niên nằm dưới đất giật nảy người vài cái, há hốc miệng phản kháng lần cuối: "Không phải tôi! Tôi không nói thế!"

Rõ ràng không có ai giữ hắn lại, nhưng hắn lại không thể cử động được chút nào. Hắn hoảng loạn nhìn về phía Cố Ỷ, muốn cô buông tha cho mình, lại không dám nói gì thêm. Chỉ có ánh mắt là đang hét lên rõ ràng: Có ma!

Phải rồi, chẳng phải là có ma sao? Trong số những người có mặt ở đây, chỉ có Cố Ỷ và Lý Diễm Hồng mới nhìn thấy, quanh người tên con trai ấy phủ một lớp khí đen dày đặc. Chính lớp khí đen đó đang ép hắn không thể nhúc nhích.

Nhưng trong mắt Lý Diễm Hồng, trong lòng bà không còn chỗ cho bất cứ thứ gì khác ngoài thù hận. Hai mắt bà đỏ rực, những lời nói trong đoạn ghi âm khiến bà phát điên. Giờ đây, trong đầu bà chỉ còn một ý nghĩ: Giết hắn! Giết kẻ đã làm nhục và sát hại con gái mình! Để hắn đền mạng!

So với hắn, kẻ bà đang giữ trong tay chẳng đáng là gì cả! Trước kia hắn vẫn cắn chặt miệng không chịu nhận, Lý Diễm Hồng biết rõ là hắn, nhưng mục tiêu của bà là thông qua hắn để lần ra những kẻ khác. Giờ phút này, khi kẻ tình nghi là chủ mưu xuất hiện, trong mắt bà còn có thể để ý ai khác nữa?

Lý Diễm Hồng chuẩn bị kết liễu tên con trai đang giữ trong tay, rồi sẽ qua tìm tên kia báo thù. Nhưng đúng lúc ấy, bà nghe thấy tiếng Cố Ỷ cất lên: "Nếu bây giờ dì giết cả hai người họ, dì nghĩ mình còn thoát ra được không?"

Lý Diễm Hồng không trả lời. Tất nhiên là bà biết, bà không thể thoát được.

Thực ra, đúng như Cố Ỷ đoán, bà thật sự không thể cầm cự được lâu nữa. Bà phải trả giá bằng mọi cách mới biết được người trong tay mình đang bị tạm giữ ở đồn cảnh sát, rồi mới nảy ra suy nghĩ liều mạng làm loạn ở đồn.

Sự im lặng của Lý Diễm Hồng chính là câu trả lời dành cho Cố Ỷ.

Cố Ỷ thở dài một hơi, câu hỏi cô cất lên như một mũi dao đâm thẳng vào lòng Lý Diễm Hồng: "Không phải dì từng nói 'sống phải thấy người, chết phải thấy xác' sao? Bây giờ dì báo thù xong, vậy còn Nhân Nhân thì sao? Ai sẽ đi tìm Nhân Nhân?"

Đôi mắt của Lý Diễm Hồng, vốn lặng như mặt nước chết, bỗng gợn lên từng đợt sóng.

Thế nhưng, ác quỷ phía sau lưng bà lại bắt đầu gào lên om sòm: "Đừng tin lời nó! Căn bản không thể tìm được Nhân Nhân đâu! Trái lại, nếu không chém chết hai đứa trước mắt cô ngay lập tức, thì linh hồn của Nhân Nhân trên trời sao có thể yên nghỉ được!"

Cố Ỷ hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật ra: "Im cái miệng của mày lại đi! Suốt ngày chỉ biết rít rít gào gào, ngày nào cũng tẩy não Lý Diễm Hồng! Chính mày đã ép dì ấy đến mức này, nếu không có mày, dì ấy có đến nỗi như hôm nay không?!"

Bộ dạng của Cố Ỷ lúc này, trong mắt người ngoài đúng là rất kỳ lạ. Ngoài cô ra, không ai lên tiếng, đến cả Lý Diễm Hồng cũng đang im lặng. Vậy mà Cố Ỷ lại đột ngột cao giọng quát mắng, cứ như đang nói chuyện với... không khí.

Trương Gia Hào nghe lời cô nói, rồi lại nhìn sang Lý Diễm Hồng, hai hàng lông mày sắp rối thành một nút thắt rồi.

Phía sau Lý Diễm Hồng, con ác quỷ với mái tóc rối bù rũ xuống, đôi mắt đỏ rực trừng trừng nhìn Cố Ỷ. Nhưng khi thấy bóng người đỏ rực đang đứng cạnh cô, nó cũng không dám manh động.

"Bà ta là tự nguyện mà! Tao ép bà ta hồi nào?! Không có tao, bà ta còn chẳng báo thù được!"

Nghe nó vẫn lảm nhảm được như vậy, Cố Ỷ đã hạ quyết tâm, phải để tất cả mọi người đều thấy sự thật. Tay cô lặng lẽ thò vào túi, nơi cô đã đặt sẵn một tấm bùa giấy từ trước. Cô lấy tấm bùa ra, nắm chặt trong lòng bàn tay rồi giấu ra sau lưng. Hai ngón tay khẽ bấm và xoay nhẹ, vận dụng hồn lực để châm một ngọn lửa vô hình, tấm bùa nhanh chóng hóa thành tro bụi...

Trong mắt Trương Gia Hào loé lên một tia khác thường. Nữ cảnh sát đứng cạnh anh lúc ấy suýt nữa đã thốt lên vì quá đỗi kinh ngạc, nhưng bị anh giơ tay ngăn lại.

Khung cảnh không thuộc về thế giới loài người bắt đầu chậm rãi hiển hiện trước mắt tất cả mọi người...

Chỉ có một kẻ không hề hay biết, chính là con ác quỷ kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện