Câu nói kia dĩ nhiên là dành cho Khương Tố Ngôn. Nói xong không bao lâu, Khương Tố Ngôn đã chui ra khỏi cái bóng của Cố Ỷ.
Viên cảnh sát mặc thường phục bất chợt cảm thấy một luồng khí lạnh lướt qua, anh ta quay đầu nhìn lại nhưng chẳng thấy gì cả.
Ánh đèn vốn đã mờ lại càng trở nên u tối, trong khoảnh khắc, đèn đường nhấp nháy như bị chập mạch.
Viên cảnh sát đó vốn không tin vào chuyện quỷ thần, nhưng đêm tháng Bảy bỗng trở nên lạnh như nước đá, quả thật khiến người ta thấy quỷ dị.
May mà để che giấu khẩu súng, anh ta có mặc một chiếc áo khoác dài tay nên không bị lạnh quá. Anh ta đảo mắt nhìn quanh một lượt, không phát hiện điều gì bất thường, cô gái lúc nãy cũng đã đi xa một chút, vì vậy anh ta quay trở lại vị trí ẩn nấp ban đầu, tiếp tục theo dõi xem nơi này có gì xảy ra hay không.
Trong cảnh tượng mà người thường không thể nhìn thấy, con tiểu quỷ kia run lẩy bẩy trước mặt Khương Tố Ngôn, hoàn toàn khác với dáng vẻ hung hăng khi nói chuyện với Cố Ỷ lúc trước, giờ đây nó đang sợ hãi đến tột cùng.
Hắc khí trên người Khương Tố Ngôn theo tà váy tung bay tỏa ra ngoài, dần dần ảnh hưởng đến thực tại, một lớp sương đen mờ mịt lặng lẽ bao phủ lấy góc đường này.
"Rõ ràng là ngươi khiến phu quân ta rất không vui, nàng rất ghét ngươi, cho nên ta định từ từ ăn ngươi..." Giọng của Khương Tố Ngôn rất nhẹ, nhưng hành động của nàng thì chẳng có chút dịu dàng nào — con tiểu quỷ muốn bỏ chạy, nhưng bị hồn lực của nàng giữ chặt tại chỗ, không cách nào nhúc nhích.
"Loại ác hồn như ngươi, lòng dạ bẩm sinh đã chứa đầy sự dơ bẩn, rất ngon miệng. Cứ xem như món ăn vặt tối nay đi." Khương Tố Ngôn đưa tay tóm lấy nó, rồi từng chút một, từng chút một nuốt nó vào bụng. Bình thường nàng thích ăn một phát cho xong, nhưng vì Cố Ỷ không thích nó, nên nàng cũng không thích.
Cảm giác hồn lực bị từng chút một rút đi, thân thể dần dần tan biến, chính là nỗi sợ hãi lớn nhất đối với một con quỷ.
Tiếng kêu thảm thiết của nó vang ra xa, đến mức Cố Ỷ đang ngồi chờ Khương Tố Ngôn trên chiếc xe điện cũng nghe thấy. Âm thanh ấy dần ảnh hưởng đến hiện thực, nhiều người mở cửa sổ nhìn ra ngoài xem tiếng hét phát ra từ đâu. Viên cảnh sát mặc thường phục kia cũng nhíu mày đi kiểm tra một lượt.
Một lúc sau, tiếng hét yếu dần rồi biến mất, Khương Tố Ngôn đã ăn no uống đủ, lau miệng rồi quay về bên cạnh Cố Ỷ, ngồi lên yên sau của chiếc xe điện nhỏ.
Khi xem phim truyền hình, cô thường thấy nam chính chở nữ chính như thế này, chỉ là phương tiện giao thông có chút khác — xe của họ hình như to hơn.
Nếu Cố Ỷ biết Khương Tố Ngôn đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ nói với nàng rằng cái đó gọi là xe mô tô, hiện tại cô không đủ tiền mua.
Tất nhiên, sau này cũng chưa chắc đã mua nổi.
Khương Tố Ngôn không quay lại trong cái bóng của Cố Ỷ, mà Cố Ỷ cũng chẳng nói gì. Trời đã khuya, Khương Tố Ngôn thích ở bên ngoài hơn, vì ban ngày có mặt trời phiền phức; mà hôm nay trời lại nóng như lửa đốt, Khương Tố Ngôn dán người vào, Cố Ỷ cũng thấy mát mẻ.
Chuyện đôi bên cùng có lợi như vậy, còn nói gì nữa chứ? Khương Tố Ngôn người nhỏ nhắn, rõ ràng chiếc xe điện chỉ có một yên, nhưng chỉ bị nàng chiếm mất gần một nửa. Nàng cứ thế ngồi trên xe, vòng tay ôm lấy eo Cố Ỷ, áp mặt vào lưng cô.
Cố Ỷ lấy chiếc mũ bảo hiểm trong giỏ xe phía trước của chiếc xe điện dùng chung, đội lên đầu. Đây là chiếc xe mà cô tốn công lựa chọn, mũ bảo hiểm không có mùi lạ, nếu không thì cô cũng chẳng chịu đội.
Cố Ỷ ban đầu rất tự tin, định tối nay sẽ trực tiếp tìm được Lý Diễm Hồng, nhưng chợt nhớ ra một vấn đề: nếu có thể truy theo người có liên quan đến Nhân Nhân, thì có phải cũng có thể truy tiếp nữa... để tìm ra những kẻ khác đã hại Nhân Nhân không?
Cô nhìn đồng hồ, tuy vẫn còn sớm nhưng cuối cùng quyết định về nhà suy nghĩ kỹ lại. Vậy nên tối nay cũng không tiếp tục tìm Lý Diễm Hồng nữa, cô vặn ga, chở Khương Tố Ngôn về tiệm vàng mã.
Không khí oi bức, nhưng khi đến gần Cố Ỷ, nhờ có sự hiện diện của Khương Tố Ngôn mà biến thành luồng gió mát lạnh. Cũng nhờ có nàng, trong mùa hè này Cố Ỷ không cần mở điều hòa mà vẫn luôn cảm nhận được làn gió mát bất cứ lúc nào.
Mái tóc cô bị gió tạt nhẹ bay lên, lơ lửng trong không khí.
Cô cảm nhận rõ Khương Tố Ngôn dán sát vào lưng mình, phía sau mát lạnh, nhưng Cố Ỷ đã quen với sự tồn tại của nàng. Hơn nữa gần đây Khương Tố Ngôn mang lại cho cô cảm giác an toàn rất lớn, nên Cố Ỷ cũng để mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Về đến tiệm vàng mã, Cố Ỷ lại bắt tay làm những hình nhân giấy dùng để tìm người.
Cô định sáng mai sẽ tiếp tục hành động.
Vấn đề duy nhất là: ban ngày, một luồng khói xanh như vậy rất khó nhìn thấy bằng mắt thường, hơn nữa đường phố đông xe, cưỡi xe điện mà cứ phải dán mắt vào theo dõi làn khói ấy, rất dễ gây tai nạn.
Chưa kể, ban ngày thì... nóng chết được.
Nhưng nếu muốn tìm mục tiêu trước, rồi ngồi chờ cơ hội ôm cây đợi thỏ, thì chỉ có thể đi vào ban ngày. Ngoại trừ những người làm ca đêm, thích chơi đêm hoặc là... làm ma, thì ai lại lang thang ngoài đường vào ban đêm chứ?
Cố Ỷ chuẩn bị xong hình nhân giấy để dẫn đường, sáng hôm sau dậy thật sớm, trước tiên nhìn quanh xem có ai không, chắc chắn không ai nhìn thì mới bắt đầu thực hiện các bước giống như tối qua.
Việc cô quan sát xung quanh không phải vì sợ người khác thấy hành động kỳ quặc sẽ chú ý, mà là vì những động tác này có phần trẻ trâu, cô sợ bị mất mặt ngay tại khu phố cổ mình đang sống.
Luồng khói xanh run rẩy bay ra, rồi chầm chậm di chuyển về phía trước, Cố Ỷ liền đi ngược hướng lại một đoạn để quét xe điện dùng chung.
Tối qua thì tiện đường nên mới có sẵn xe, còn sáng nay hướng khác, Cố Ỷ chỉ có thể đi ngược lại một đoạn trước đã.
Cô đi bước nhanh, còn luồng khói xanh thì lại ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc, cuối cùng mới định quay lại tìm Cố Ỷ, thì phát hiện cô đã cưỡi xe điện quay lại đứng ngay trước mặt nó.
Khói xanh im lặng một lúc, rồi tiếp tục lướt đi phía trước.
Lần này đường xa hơn lần trước, Cố Ỷ phải chạy gần nửa tiếng mới tới nơi.
Chiếc xe điện dùng chung này cũng sắp hết đát, nhìn là biết sắp cạn pin, lúc về chắc phải quét cái khác.
Khác với nơi lần trước, lần này là trước cổng một khu chung cư cao cấp. Cô còn chưa vào tới nơi thì đã bị bảo vệ chặn lại, nói rằng phải quẹt thẻ mới vào được.
Cố Ỷ thì làm gì có cái thẻ nào, nhưng "sơn nhân tự có diệu kế".
Cô đã quan sát kỹ rồi, khu này tuy từ ngoài vào cần quẹt thẻ, nhưng từ trong ra ngoài thì chỉ cần bấm nút mở cửa là được. Giờ có nhiều khu chung cư đều thiết kế cổng như vậy.
Cố Ỷ lấy ra từ trong túi một chiếc thẻ giao thông, bên ngoài có bao da dễ thương, nhìn từ ngoài chẳng ai đoán được có phải thẻ mở cửa hay không. Cô nhỏ giọng nói với Khương Tố Ngôn, nhờ nàng vào trong bấm giùm mình nút mở cửa.
Ngay khoảnh khắc Cố Ỷ đưa thẻ quẹt qua, nút mở cửa bên trong cũng vừa đúng lúc bấm vào. Cậu bảo vệ tuy cảm thấy cô trông hơi lạ mặt, nhưng nghĩ chắc tám phần là cư dân trong khu mới có thẻ vào, nên cũng không ngăn lại, thế là Cố Ỷ thuận lợi bước vào trong.
Luồng khói xanh vẫn đang lơ lửng phía trước dẫn đường, Cố Ỷ đi theo nó một mạch, đến một công viên cây xanh bên trong khu thì dừng lại. Cô biết thứ này không thể chính xác tuyệt đối, nó chỉ có thể dẫn đến phạm vi gần mục tiêu thôi.
Tháng bảy đã cuối tháng, mới sáng sớm mà trời đã bắt đầu nóng nực. Cách đó không xa, một nhóm các ông bà già đang ngồi dưới giàn hoa leo trò chuyện.
Cố Ỷ ngẩng đầu nhìn trời, quyết định đến "phòng tin tức khu dân cư" hóng chuyện một chút, tiện thể cũng tránh nắng.
Tuy cô là kiểu người hơi khủng hoảng xã giao, nhưng chưa ngồi đó bao lâu thì đã bắt đầu dẫn dắt cuộc trò chuyện. Chẳng mấy chốc, chủ đề tán gẫu đã từ chuyện nhà ai sắp cưới hay vừa ly hôn, chuyển sang chuyện người phụ nữ điên từng chém người ngoài đường.
"Thật tội cho hai cậu thanh niên bị chết đó, nghe nói đều là học sinh trường Tam Trung, năm nay mới lên lớp 11..." Cố Ỷ mở lời, nửa thật nửa giả, cô chỉ biết bọn họ học ở Tam Trung, còn có phải lớp 11 hay không thì cô không rõ.
Nhưng mấy ông bà già thì sẽ tự động bổ sung phần còn thiếu.
"Đúng thế, cái video đó trông đáng sợ lắm, chẳng biết con điên ấy từ đâu ra, giờ tốt nhất đừng ra ngoài nữa cho lành!"
"Giờ ai còn tìm kiểu bà dì như tụi mình nữa đâu, toàn tìm trai trẻ không đó! Như thằng bé nhà lầu số 5 kìa, ngày nào chẳng thấy nó chạy đi chạy lại!"
Từ mấy lời bàn tán của các dì, Cố Ỷ đã hiểu rõ được người ở lầu số 5 là dạng gì: tên thường gọi là Vĩ Vĩ, học kỳ sau lên lớp 12, học hành thì bê bết, suốt ngày chỉ lo chơi. Nhà có chút tiền, ông bà nội lại chiều chuộng đứa cháu đích tôn quá mức, thành ra mới hư hỏng như vậy.
Nghe xong, trong đầu Cố Ỷ chỉ có một suy nghĩ: Tìm được rồi.
Trực giác mách bảo cô rằng người này nhất định có liên quan đến chuyện của Nhân Nhân.
Đúng lúc đó, một bà dì giơ tay chỉ, ngón trỏ cong lên kiểu hoa lan, nói với Cố Ỷ:"Cô bé à, mắt phải sáng lên nha, tuyệt đối đừng tìm loại bạn trai như thế đó!"
Ngón tay bà ta chỉ về phía ngoài, đúng lúc có một cậu thanh niên mặc đồ hàng hiệu đang đi ngang, vừa đi vừa gọi điện thoại, dáng đi lười nhác, nhìn qua đã thấy kiểu bất cần đời.
Trong mắt mấy bà dì, loại con trai này đương nhiên không thể làm bạn trai được.
Cố Ỷ gật đầu, chuẩn bị đi theo cậu ta. Trước khi rời đi, cô còn quay lại đảm bảo với mấy bà: "Cháu nhất định sẽ không chọn cậu ta đâu, cháu có vợ rồi ạ."
Câu này làm mấy bà dì nhất thời choáng váng, nhìn nhau ngơ ngác: Giới trẻ bây giờ thoáng vậy sao? Chuyện riêng tư thế này mà cũng nói ra dễ dàng vậy hả?
Cố Ỷ bám theo cậu thanh niên ra khỏi khu dân cư, nhưng phát hiện cậu ta rẽ ngay vào một con hẻm nhỏ. Đến khi Cố Ỷ theo vào thì đã thấy cậu ta đứng đó, tay đút túi quần, dáng vẻ lấc cấc, như thể đang chờ cô.
"Ồ, chị gái xinh thế này mà đi theo tôi, là muốn xin số liên lạc à?"
Cố Ỷ không trả lời, chỉ lặng lẽ quan sát cậu ta một lúc. Con hẻm này khá sâu, hai bên đều là nhà cao tầng, không rộng lắm. Rõ ràng gần trưa rồi mà chẳng có chút ánh nắng nào, mang theo khí lạnh âm u. Không biết từ lúc nào, một làn khói đen đã âm thầm lan ra, bao phủ lấy cả con hẻm.
Cố Ỷ không do dự, đi thẳng vào vấn đề: "Là mày phải không?"
Cậu ta nhướng mày: "Cô đang nói gì vậy? Tôi làm sao?"
"Người cùng với mấy đứa khác hại chết Nhân Nhân, là mày đúng không? Người để phụ huynh xử lý vụ việc, rồi lái xe đến vùng ngoại ô phía tây, quăng xác Nhân Nhân xuống dưới hào hộ thành, là mày, đúng không?"
Ban đầu cậu ta còn giả vờ nói không phải mình, nhưng chẳng bao lâu sau liền thừa nhận.
Hắn dường như không thấy chuyện này nghiêm trọng, hoặc có thể vì bị khói đen ảnh hưởng, mà bỗng nói năng bừa bãi: "Cô biết từ đâu vậy? Chuyện này chẳng có mấy người biết đâu, lạ thật đấy. Tôi với Lý Nhân đâu phải bạn cùng lớp, lúc đó chỉ là nổi hứng thôi, ai ngờ cô ta yếu đến thế... Việc này trách tôi được chắc?"
Cố Ỷ siết chặt nắm đấm, không chút do dự, đấm thẳng vào mặt hắn.
Hắn muốn né tránh, muốn phản kháng, nhưng mấy chiêu vụng về kia trong mắt Cố Ỷ chỉ toàn là sơ hở.
Trước đây thầy cô từng nói với cô rằng học võ không phải để đánh nhau, nhưng đây là lần đầu tiên Cố Ỷ cảm thấy, dùng nắm đấm để giải quyết chuyện gì đó thật sự rất sảng khoái.
Khó trách Lý Diễm Hồng lại khao khát báo thù như vậy, nghĩ đến việc một cô gái tốt như Nhân Nhân chết không nhắm mắt, mà tên này lại không chút ăn năn, ngay cả Cố Ỷ cũng không thể nhịn nổi.
Viên cảnh sát mặc thường phục bất chợt cảm thấy một luồng khí lạnh lướt qua, anh ta quay đầu nhìn lại nhưng chẳng thấy gì cả.
Ánh đèn vốn đã mờ lại càng trở nên u tối, trong khoảnh khắc, đèn đường nhấp nháy như bị chập mạch.
Viên cảnh sát đó vốn không tin vào chuyện quỷ thần, nhưng đêm tháng Bảy bỗng trở nên lạnh như nước đá, quả thật khiến người ta thấy quỷ dị.
May mà để che giấu khẩu súng, anh ta có mặc một chiếc áo khoác dài tay nên không bị lạnh quá. Anh ta đảo mắt nhìn quanh một lượt, không phát hiện điều gì bất thường, cô gái lúc nãy cũng đã đi xa một chút, vì vậy anh ta quay trở lại vị trí ẩn nấp ban đầu, tiếp tục theo dõi xem nơi này có gì xảy ra hay không.
Trong cảnh tượng mà người thường không thể nhìn thấy, con tiểu quỷ kia run lẩy bẩy trước mặt Khương Tố Ngôn, hoàn toàn khác với dáng vẻ hung hăng khi nói chuyện với Cố Ỷ lúc trước, giờ đây nó đang sợ hãi đến tột cùng.
Hắc khí trên người Khương Tố Ngôn theo tà váy tung bay tỏa ra ngoài, dần dần ảnh hưởng đến thực tại, một lớp sương đen mờ mịt lặng lẽ bao phủ lấy góc đường này.
"Rõ ràng là ngươi khiến phu quân ta rất không vui, nàng rất ghét ngươi, cho nên ta định từ từ ăn ngươi..." Giọng của Khương Tố Ngôn rất nhẹ, nhưng hành động của nàng thì chẳng có chút dịu dàng nào — con tiểu quỷ muốn bỏ chạy, nhưng bị hồn lực của nàng giữ chặt tại chỗ, không cách nào nhúc nhích.
"Loại ác hồn như ngươi, lòng dạ bẩm sinh đã chứa đầy sự dơ bẩn, rất ngon miệng. Cứ xem như món ăn vặt tối nay đi." Khương Tố Ngôn đưa tay tóm lấy nó, rồi từng chút một, từng chút một nuốt nó vào bụng. Bình thường nàng thích ăn một phát cho xong, nhưng vì Cố Ỷ không thích nó, nên nàng cũng không thích.
Cảm giác hồn lực bị từng chút một rút đi, thân thể dần dần tan biến, chính là nỗi sợ hãi lớn nhất đối với một con quỷ.
Tiếng kêu thảm thiết của nó vang ra xa, đến mức Cố Ỷ đang ngồi chờ Khương Tố Ngôn trên chiếc xe điện cũng nghe thấy. Âm thanh ấy dần ảnh hưởng đến hiện thực, nhiều người mở cửa sổ nhìn ra ngoài xem tiếng hét phát ra từ đâu. Viên cảnh sát mặc thường phục kia cũng nhíu mày đi kiểm tra một lượt.
Một lúc sau, tiếng hét yếu dần rồi biến mất, Khương Tố Ngôn đã ăn no uống đủ, lau miệng rồi quay về bên cạnh Cố Ỷ, ngồi lên yên sau của chiếc xe điện nhỏ.
Khi xem phim truyền hình, cô thường thấy nam chính chở nữ chính như thế này, chỉ là phương tiện giao thông có chút khác — xe của họ hình như to hơn.
Nếu Cố Ỷ biết Khương Tố Ngôn đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ nói với nàng rằng cái đó gọi là xe mô tô, hiện tại cô không đủ tiền mua.
Tất nhiên, sau này cũng chưa chắc đã mua nổi.
Khương Tố Ngôn không quay lại trong cái bóng của Cố Ỷ, mà Cố Ỷ cũng chẳng nói gì. Trời đã khuya, Khương Tố Ngôn thích ở bên ngoài hơn, vì ban ngày có mặt trời phiền phức; mà hôm nay trời lại nóng như lửa đốt, Khương Tố Ngôn dán người vào, Cố Ỷ cũng thấy mát mẻ.
Chuyện đôi bên cùng có lợi như vậy, còn nói gì nữa chứ? Khương Tố Ngôn người nhỏ nhắn, rõ ràng chiếc xe điện chỉ có một yên, nhưng chỉ bị nàng chiếm mất gần một nửa. Nàng cứ thế ngồi trên xe, vòng tay ôm lấy eo Cố Ỷ, áp mặt vào lưng cô.
Cố Ỷ lấy chiếc mũ bảo hiểm trong giỏ xe phía trước của chiếc xe điện dùng chung, đội lên đầu. Đây là chiếc xe mà cô tốn công lựa chọn, mũ bảo hiểm không có mùi lạ, nếu không thì cô cũng chẳng chịu đội.
Cố Ỷ ban đầu rất tự tin, định tối nay sẽ trực tiếp tìm được Lý Diễm Hồng, nhưng chợt nhớ ra một vấn đề: nếu có thể truy theo người có liên quan đến Nhân Nhân, thì có phải cũng có thể truy tiếp nữa... để tìm ra những kẻ khác đã hại Nhân Nhân không?
Cô nhìn đồng hồ, tuy vẫn còn sớm nhưng cuối cùng quyết định về nhà suy nghĩ kỹ lại. Vậy nên tối nay cũng không tiếp tục tìm Lý Diễm Hồng nữa, cô vặn ga, chở Khương Tố Ngôn về tiệm vàng mã.
Không khí oi bức, nhưng khi đến gần Cố Ỷ, nhờ có sự hiện diện của Khương Tố Ngôn mà biến thành luồng gió mát lạnh. Cũng nhờ có nàng, trong mùa hè này Cố Ỷ không cần mở điều hòa mà vẫn luôn cảm nhận được làn gió mát bất cứ lúc nào.
Mái tóc cô bị gió tạt nhẹ bay lên, lơ lửng trong không khí.
Cô cảm nhận rõ Khương Tố Ngôn dán sát vào lưng mình, phía sau mát lạnh, nhưng Cố Ỷ đã quen với sự tồn tại của nàng. Hơn nữa gần đây Khương Tố Ngôn mang lại cho cô cảm giác an toàn rất lớn, nên Cố Ỷ cũng để mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Về đến tiệm vàng mã, Cố Ỷ lại bắt tay làm những hình nhân giấy dùng để tìm người.
Cô định sáng mai sẽ tiếp tục hành động.
Vấn đề duy nhất là: ban ngày, một luồng khói xanh như vậy rất khó nhìn thấy bằng mắt thường, hơn nữa đường phố đông xe, cưỡi xe điện mà cứ phải dán mắt vào theo dõi làn khói ấy, rất dễ gây tai nạn.
Chưa kể, ban ngày thì... nóng chết được.
Nhưng nếu muốn tìm mục tiêu trước, rồi ngồi chờ cơ hội ôm cây đợi thỏ, thì chỉ có thể đi vào ban ngày. Ngoại trừ những người làm ca đêm, thích chơi đêm hoặc là... làm ma, thì ai lại lang thang ngoài đường vào ban đêm chứ?
Cố Ỷ chuẩn bị xong hình nhân giấy để dẫn đường, sáng hôm sau dậy thật sớm, trước tiên nhìn quanh xem có ai không, chắc chắn không ai nhìn thì mới bắt đầu thực hiện các bước giống như tối qua.
Việc cô quan sát xung quanh không phải vì sợ người khác thấy hành động kỳ quặc sẽ chú ý, mà là vì những động tác này có phần trẻ trâu, cô sợ bị mất mặt ngay tại khu phố cổ mình đang sống.
Luồng khói xanh run rẩy bay ra, rồi chầm chậm di chuyển về phía trước, Cố Ỷ liền đi ngược hướng lại một đoạn để quét xe điện dùng chung.
Tối qua thì tiện đường nên mới có sẵn xe, còn sáng nay hướng khác, Cố Ỷ chỉ có thể đi ngược lại một đoạn trước đã.
Cô đi bước nhanh, còn luồng khói xanh thì lại ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc, cuối cùng mới định quay lại tìm Cố Ỷ, thì phát hiện cô đã cưỡi xe điện quay lại đứng ngay trước mặt nó.
Khói xanh im lặng một lúc, rồi tiếp tục lướt đi phía trước.
Lần này đường xa hơn lần trước, Cố Ỷ phải chạy gần nửa tiếng mới tới nơi.
Chiếc xe điện dùng chung này cũng sắp hết đát, nhìn là biết sắp cạn pin, lúc về chắc phải quét cái khác.
Khác với nơi lần trước, lần này là trước cổng một khu chung cư cao cấp. Cô còn chưa vào tới nơi thì đã bị bảo vệ chặn lại, nói rằng phải quẹt thẻ mới vào được.
Cố Ỷ thì làm gì có cái thẻ nào, nhưng "sơn nhân tự có diệu kế".
Cô đã quan sát kỹ rồi, khu này tuy từ ngoài vào cần quẹt thẻ, nhưng từ trong ra ngoài thì chỉ cần bấm nút mở cửa là được. Giờ có nhiều khu chung cư đều thiết kế cổng như vậy.
Cố Ỷ lấy ra từ trong túi một chiếc thẻ giao thông, bên ngoài có bao da dễ thương, nhìn từ ngoài chẳng ai đoán được có phải thẻ mở cửa hay không. Cô nhỏ giọng nói với Khương Tố Ngôn, nhờ nàng vào trong bấm giùm mình nút mở cửa.
Ngay khoảnh khắc Cố Ỷ đưa thẻ quẹt qua, nút mở cửa bên trong cũng vừa đúng lúc bấm vào. Cậu bảo vệ tuy cảm thấy cô trông hơi lạ mặt, nhưng nghĩ chắc tám phần là cư dân trong khu mới có thẻ vào, nên cũng không ngăn lại, thế là Cố Ỷ thuận lợi bước vào trong.
Luồng khói xanh vẫn đang lơ lửng phía trước dẫn đường, Cố Ỷ đi theo nó một mạch, đến một công viên cây xanh bên trong khu thì dừng lại. Cô biết thứ này không thể chính xác tuyệt đối, nó chỉ có thể dẫn đến phạm vi gần mục tiêu thôi.
Tháng bảy đã cuối tháng, mới sáng sớm mà trời đã bắt đầu nóng nực. Cách đó không xa, một nhóm các ông bà già đang ngồi dưới giàn hoa leo trò chuyện.
Cố Ỷ ngẩng đầu nhìn trời, quyết định đến "phòng tin tức khu dân cư" hóng chuyện một chút, tiện thể cũng tránh nắng.
Tuy cô là kiểu người hơi khủng hoảng xã giao, nhưng chưa ngồi đó bao lâu thì đã bắt đầu dẫn dắt cuộc trò chuyện. Chẳng mấy chốc, chủ đề tán gẫu đã từ chuyện nhà ai sắp cưới hay vừa ly hôn, chuyển sang chuyện người phụ nữ điên từng chém người ngoài đường.
"Thật tội cho hai cậu thanh niên bị chết đó, nghe nói đều là học sinh trường Tam Trung, năm nay mới lên lớp 11..." Cố Ỷ mở lời, nửa thật nửa giả, cô chỉ biết bọn họ học ở Tam Trung, còn có phải lớp 11 hay không thì cô không rõ.
Nhưng mấy ông bà già thì sẽ tự động bổ sung phần còn thiếu.
"Đúng thế, cái video đó trông đáng sợ lắm, chẳng biết con điên ấy từ đâu ra, giờ tốt nhất đừng ra ngoài nữa cho lành!"
"Giờ ai còn tìm kiểu bà dì như tụi mình nữa đâu, toàn tìm trai trẻ không đó! Như thằng bé nhà lầu số 5 kìa, ngày nào chẳng thấy nó chạy đi chạy lại!"
Từ mấy lời bàn tán của các dì, Cố Ỷ đã hiểu rõ được người ở lầu số 5 là dạng gì: tên thường gọi là Vĩ Vĩ, học kỳ sau lên lớp 12, học hành thì bê bết, suốt ngày chỉ lo chơi. Nhà có chút tiền, ông bà nội lại chiều chuộng đứa cháu đích tôn quá mức, thành ra mới hư hỏng như vậy.
Nghe xong, trong đầu Cố Ỷ chỉ có một suy nghĩ: Tìm được rồi.
Trực giác mách bảo cô rằng người này nhất định có liên quan đến chuyện của Nhân Nhân.
Đúng lúc đó, một bà dì giơ tay chỉ, ngón trỏ cong lên kiểu hoa lan, nói với Cố Ỷ:"Cô bé à, mắt phải sáng lên nha, tuyệt đối đừng tìm loại bạn trai như thế đó!"
Ngón tay bà ta chỉ về phía ngoài, đúng lúc có một cậu thanh niên mặc đồ hàng hiệu đang đi ngang, vừa đi vừa gọi điện thoại, dáng đi lười nhác, nhìn qua đã thấy kiểu bất cần đời.
Trong mắt mấy bà dì, loại con trai này đương nhiên không thể làm bạn trai được.
Cố Ỷ gật đầu, chuẩn bị đi theo cậu ta. Trước khi rời đi, cô còn quay lại đảm bảo với mấy bà: "Cháu nhất định sẽ không chọn cậu ta đâu, cháu có vợ rồi ạ."
Câu này làm mấy bà dì nhất thời choáng váng, nhìn nhau ngơ ngác: Giới trẻ bây giờ thoáng vậy sao? Chuyện riêng tư thế này mà cũng nói ra dễ dàng vậy hả?
Cố Ỷ bám theo cậu thanh niên ra khỏi khu dân cư, nhưng phát hiện cậu ta rẽ ngay vào một con hẻm nhỏ. Đến khi Cố Ỷ theo vào thì đã thấy cậu ta đứng đó, tay đút túi quần, dáng vẻ lấc cấc, như thể đang chờ cô.
"Ồ, chị gái xinh thế này mà đi theo tôi, là muốn xin số liên lạc à?"
Cố Ỷ không trả lời, chỉ lặng lẽ quan sát cậu ta một lúc. Con hẻm này khá sâu, hai bên đều là nhà cao tầng, không rộng lắm. Rõ ràng gần trưa rồi mà chẳng có chút ánh nắng nào, mang theo khí lạnh âm u. Không biết từ lúc nào, một làn khói đen đã âm thầm lan ra, bao phủ lấy cả con hẻm.
Cố Ỷ không do dự, đi thẳng vào vấn đề: "Là mày phải không?"
Cậu ta nhướng mày: "Cô đang nói gì vậy? Tôi làm sao?"
"Người cùng với mấy đứa khác hại chết Nhân Nhân, là mày đúng không? Người để phụ huynh xử lý vụ việc, rồi lái xe đến vùng ngoại ô phía tây, quăng xác Nhân Nhân xuống dưới hào hộ thành, là mày, đúng không?"
Ban đầu cậu ta còn giả vờ nói không phải mình, nhưng chẳng bao lâu sau liền thừa nhận.
Hắn dường như không thấy chuyện này nghiêm trọng, hoặc có thể vì bị khói đen ảnh hưởng, mà bỗng nói năng bừa bãi: "Cô biết từ đâu vậy? Chuyện này chẳng có mấy người biết đâu, lạ thật đấy. Tôi với Lý Nhân đâu phải bạn cùng lớp, lúc đó chỉ là nổi hứng thôi, ai ngờ cô ta yếu đến thế... Việc này trách tôi được chắc?"
Cố Ỷ siết chặt nắm đấm, không chút do dự, đấm thẳng vào mặt hắn.
Hắn muốn né tránh, muốn phản kháng, nhưng mấy chiêu vụng về kia trong mắt Cố Ỷ chỉ toàn là sơ hở.
Trước đây thầy cô từng nói với cô rằng học võ không phải để đánh nhau, nhưng đây là lần đầu tiên Cố Ỷ cảm thấy, dùng nắm đấm để giải quyết chuyện gì đó thật sự rất sảng khoái.
Khó trách Lý Diễm Hồng lại khao khát báo thù như vậy, nghĩ đến việc một cô gái tốt như Nhân Nhân chết không nhắm mắt, mà tên này lại không chút ăn năn, ngay cả Cố Ỷ cũng không thể nhịn nổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương