"Lúc chúng ta tới nơi, trán cô ấy lấm tấm mồ hôi, hơi thở không đều, thậm chí còn có dấu hiệu kiệt sức. Mà khi đó cô vừa mới gọi điện cho cô ấy, chưa nói được bao lâu đã cúp máy, chứng tỏ tình huống lúc đó thật sự rất khẩn cấp. Sau đó, chắc chắn cô ấy đã chạy một đoạn, còn có thể đã giằng co với Lý Diễm Hồng. Theo tài liệu trước đó, cô ấy từng học cận chiến từ nhỏ, có lẽ nhờ vậy mà lần này mới may mắn thoát nạn."
Trương Gia Hào vừa đi vừa phân tích với nữ cảnh sát, sau khi đánh dấu mấy điểm then chốt thì mới giao lại tài liệu cho cô ấy.
Trong lúc anh đang đi, một đồng nghiệp khác tiến lại gần, đưa cho anh một chiếc áo khoác cảnh phục. Trương Gia Hào mặc vào xong mới đẩy cửa phòng thẩm vấn bước vào.
Trong phòng thẩm vấn, trên chiếc "ghế sám hối" mà mọi người vẫn hay đùa giỡn gọi thế, đang ngồi một cậu nam sinh khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, một học sinh trung học còn rất trẻ.
Hai tay cậu bị còng vào ghế, đôi mắt hơi đỏ, như vừa mới khóc.
Trương Gia Hào bước vào, đứng trước chiếc bàn đối diện "ghế sám hối", cầm sổ ghi chép lên xem qua vài dòng, rồi đặt lại xuống bàn.
"Đã nghĩ kỹ xem sẽ nói với bọn tôi thế nào chưa?"
Vừa nghe câu hỏi, cậu nam sinh liền kích động: "Tôi đã nói rồi! Tôi hoàn toàn không làm gì Lý Nhân cả! Cậu ấy mất tích, các người đi tìm cậu ấy đi! Tìm tôi làm gì!"
Trương Gia Hào chẳng bị sự kích động của cậu làm ảnh hưởng chút nào, anh rất bình tĩnh nhắc đến hai cái tên. Khi thấy cậu ta sững người, anh mới tiếp tục: "Hai người đó đã bị mẹ của Lý Nhân – Lý Diễm Hồng sát hại dã man. Như cậu đã biết một người trong số họ đã chết cách đây không lâu, còn hôm nay, người còn lại cũng không thoát được. Bọn tôi tìm đến cậu trước Lý Diễm Hồng là để bảo vệ cậu. Nếu không, cậu mà ở ngoài kia thì giờ cũng giống họ, bị bà ta giết rồi."
"Tốt nhất là cậu hãy nói thật, còn ai tham gia vào việc sát hại Lý Nhân? Mấy người đã chôn cô ấy ở đâu?"
Ánh mắt cậu trai lóe lên sự trốn tránh, nhưng vẫn ngoan cố như vịt chết vẫn còn quẫy: "Mấy người nói gì tôi không hiểu! Tôi muốn về nhà! Tôi vẫn là trẻ vị thành niên! Mấy người không được đối xử với tôi như thế! Tôi muốn gặp mẹ! Gặp bố tôi!"
Trương Gia Hào nhắm mắt lại, cúi đầu, bất giác đưa tay bóp trán. Anh đã vất vả vì vụ án của Lý Diễm Hồng và Lý Nhân suốt mấy ngày nay, mấy đêm liền không chợp mắt. Khó khăn lắm mới có chút tiến triển, mà đối phương lại không chịu hợp tác như thế.
Anh cố nhịn, nhưng cuối cùng không nhịn được nữa. Mắt anh trợn to, bàn tay to lớn đập mạnh xuống tấm chắn nhỏ trước ghế sám hối phát ra một tiếng "rầm" lớn. Anh hét to tên cậu trai trước mặt.
Sau đó, từng câu từng chữ của anh như đạn liên thanh bắn ra, nước bọt văng cả lên mặt cậu trai kia.
"Cậu tưởng tôi muốn bảo vệ cậu à?! Loại cặn bã như cậu, tôi chỉ mong ném ra ngoài để Lý Diễm Hồng tự tay xử lý! Nhưng đây không phải là xã hội lấy bạo chế bạo! Cả cậu lẫn Lý Diễm Hồng đều phải chịu sự phán xét của pháp luật! Dù chưa đủ mười tám, nhưng cậu đã quá mười bốn tuổi! Tôi sẽ đưa cậu ra trước mặt thẩm phán, để ông ta quyết định cậu phải ngồi tù bao nhiêu năm!"
"Người tôi cần bảo vệ không phải là cậu! Là Lý Nhân! Loại cặn bã như cậu, đừng nói là mẹ Lý Nhân, ngay cả tôi cũng muốn trực tiếp..."
"Đội trưởng Trương, bình tĩnh lại!"
"Đội trưởng Trương, có camera giám sát đấy!"
Trông Trương Gia Hào lúc đó như muốn lao lên đánh cậu trai kia một trận. Nhưng chưa kịp ra tay, anh đã bị các cảnh sát khác giữ lại. Trương Gia Hào là một cảnh sát rất giỏi, nhưng vì tính khí nóng nảy mà không ít lần suýt bị đuổi việc.
Sau khi được kéo lại, Trương Gia Hào dần bình tĩnh, tiếp tục thẩm vấn thêm vài câu, nhưng cậu trai kia vẫn ngoan cố không chịu khai.
Loại trẻ con này còn khiến Trương Gia Hào thấy phiền phức hơn cả người lớn.
Chúng dựa vào việc mình còn nhỏ, còn chưa đủ tuổi thành niên, tưởng rằng pháp luật không làm gì được. Lại còn tin vào cái gọi là "nghĩa khí huynh đệ", cho rằng khai ra người khác là phản bội, nên nhất quyết không chịu nói thật.
"Không thấy quan tài thì không đổ lệ."
Trương Gia Hào nhanh chóng tra hỏi chi tiết về ngày Lý Nhân gặp chuyện, từ việc cậu trai lúc mấy giờ ở đâu, đi với những ai... chỉ cần một sơ hở, anh lập tức tóm lấy.
Chỉ cần đụng đến chuyện gì có liên quan một chút, cậu thiếu niên kia sẽ lập tức nói: "Tôi có quyền giữ im lặng."
Hoặc không thì lại là: "Tôi không nhớ nữa."
Điều đó gây ra rất nhiều khó khăn cho quá trình thẩm vấn của phía Trương Gia Hào. Thế nhưng Trương Gia Hào vốn lão luyện, giàu kinh nghiệm, cuối cùng vẫn moi ra được manh mối từ mấy câu trả lời ít ỏi kia: "Đi."
Vừa ra khỏi cửa, Trương Gia Hào lập tức dẫn theo một nhóm người tiếp tục đi điều tra. Họ nhất định phải tìm được những người còn lại trước khi Lý Diễm Hồng ra tay.
Đám cảnh sát này gần như đã lật tung cả thành phố Lễ Phong lên mà vẫn chưa tìm thấy tung tích của Lý Nhân. Điều đó chứng tỏ thi thể Lý Nhân tuyệt đối không nằm trong nội thành Lễ Phong. Nhưng cũng phải nghĩ đến, chỉ là một nhóm học sinh cấp ba, làm sao có thể mang xác đi quá xa được? Câu trả lời rõ ràng: nếu không phải họ giấu kỹ, thì chắc chắn là có người lớn giúp sức, mang thi thể đi xa và chôn giấu ở nơi nào đó.
"Điều tra! Tiếp tục điều tra! Đừng tha cho cả phụ huynh của thằng nhóc trong kia và hai đứa đã chết! Điều tra xem hôm Lý Nhân mất tích họ đã làm gì!"
"Cả một lũ khốn kiếp."
Trương Gia Hào không nhịn được chửi thề.
Bên phía anh thì tiến triển chẳng ra sao, nhưng bên Cố Ỷ lại có chút khởi sắc.
Sau khi Cố Ỷ lên xe buýt, cô mới chợt nhớ ra một chuyện: tối hôm qua, Nhân Nhân đã truyền cho cô một nửa hồn lực. Vậy bây giờ con bé làm sao chống lại Đầu Rong Biển đây? Đầu Rong Biển vốn đã muốn đuổi Nhân Nhân đi từ trước rồi, hồi đó còn đánh không lại mà đã tìm cách tống cổ con bé đi, bây giờ Nhân Nhân mất đi một nửa hồn lực, lỡ như không đánh lại, chẳng phải sẽ bị Đầu Rong Biển nuốt sống sao? Không được.
Cố Ỷ rất thích cô bé Nhân Nhân, thật sự không muốn thấy con bé sau khi chết rồi còn phải chịu cảnh hồn phi phách tán, trở thành dinh dưỡng cho ma quỷ khác.
Cô còn nhớ Đầu Rong Biển từng nói mình sống ở phía tây ngoại ô thành phố, gần con sông hộ thành. Cố Ỷ lập tức lấy điện thoại tra cứu một chút, không do dự nữa, đợi xe buýt đến trạm tiếp theo là xuống xe luôn, rồi vẫy một chiếc taxi.
Cô không rõ chính xác Đầu Rong Biển ở đâu phía tây, chỉ đưa tài xế một địa chỉ gần đó, là một công viên ở khu vực ấy.
Trên đường đi, Cố Ỷ vừa dùng điện thoại tra tin đồn về thành phố Lễ Phong, xem có nơi nào là vùng hung địa; vừa tỏ ra như vô tình trò chuyện với bác tài, thực chất từng câu đều nhằm moi móc tin đồn về phía tây.
Bác tài đúng là người lăn lộn đường phố lâu năm, chẳng bao lâu đã nói chuyện rôm rả: "Nghe cô nói vậy chứ phía tây đúng là có vài lời đồn đấy. Tôi nghe nói chỗ sông hộ thành đó, đi thêm một chút là đến một bãi tha ma. Thời cổ đại, thành phố Lễ Phong đâu lớn thế này, chỗ đó cũng là vùng ven. Ngày xưa mạng người rẻ lắm, có người chết đến tiền chôn cũng không có, cứ quấn cái chiếu rơm rồi ném vào bãi tha ma thôi."
"Đến tận bây giờ, chỗ đó vẫn âm u rờn rợn, buổi tối chẳng ai dám bén mảng lại gần đâu."
Cố Ỷ bật cười: "Bác tài, bác cứ đưa cháu đến đó đi. Không giấu gì bác, cháu là người chuyên đi thu thập phong tục tập quán, vốn dĩ rất tò mò về những chuyện thần quái kỳ dị thế này."
Bác tài đạp ga, cho xe lên đường cao tốc: "Được thôi."
Mất hơn nửa tiếng, xe mới đến nơi. Bác tài chỉ tay lên mã QR dán ở sau lưng ghế ngồi, báo giá: "Bốn mươi tám."
Khóe miệng Cố Ỷ giật giật, nhưng vẫn quét mã thanh toán rồi mới xuống xe.
Cô lập tức ghi sổ nợ cho Đầu Rong Biển, xách túi chuẩn bị đi tìm nó.
"Vợ ơi, chị biết Đầu Rong Biển ở đâu không?"
Cố Ỷ đã quen miệng gọi Khương Tố Ngôn là "vợ" từ lâu, giờ cũng thuận miệng nói luôn như vậy. Cô nghĩ bụng, nếu Khương Tố Ngôn không biết tìm nó ở đâu, thì chắc mình lại phải đi tìm Trần Tư Nam mua cách rồi.
Khương Tố Ngôn chui ra từ cái bóng của Cố Ỷ, trên mặt mang vẻ không vui.
Cố Ỷ cứ tưởng nàng không thể cảm nhận được vị trí của Đầu Rong Biển, đang định an ủi vài câu thì Khương Tố Ngôn bỗng mở miệng: "Phu quân, sau này nàng đừng đến chỗ vừa rồi nữa, nơi đó khiến ta thấy rất khó chịu."
Cố Ỷ ngẩn ra một lúc mới nhận ra nơi nàng nhắc đến là đồn cảnh sát. Trước đây đọc truyện, đọc sách, cô từng thấy nói rằng đồn cảnh sát là khắc tinh của ma quỷ, chúng không dám làm càn trong đó, không ngờ lại là thật.
"Nơi đó dương khí quá nặng, ta không thích."
Tuy nhiên cũng không đến mức gọi là khắc tinh, chỉ là khiến Khương Tố Ngôn thấy khó chịu mà thôi. Cũng vì nàng là đại quỷ nghìn năm, chứ nếu là tiểu quỷ thì chưa biết chừng đã bị đuổi chạy mất rồi.
Cố Ỷ gật đầu, miệng thì nói: "Em sẽ cố tránh chỗ đó, nhưng nếu họ tìm em thì em cũng hết cách. Chị có thể hiểu đồn cảnh sát là giống như nha môn, quan sai gọi em đi thì em không thể không đi."
Khương Tố Ngôn cũng hiểu được, chỉ cần Cố Ỷ đồng ý tránh đi là được.
Chuyện này vừa lắng xuống, Khương Tố Ngôn vung tay áo một cái, dưới đất liền hiện ra một mũi tên.
Là mũi tên thật sự, kiểu "→" như vậy. Và còn rất nhiều mũi tên "→", "→", "→", liên tục nối liền nhau tạo thành một dấu hiệu dẫn đường. Cảm giác chẳng khác gì hiệu ứng chỉ đường trong một game thực tế ảo.
Cố Ỷ đi theo hướng các mũi tên, mỗi lần bước qua một mũi tên thì nó sẽ biến mất.
Đây có tính là kiểu "cyberpunk linh dị" không nhỉ?
Cô vừa đi theo các mũi tên, vừa mang theo Khương Tố Ngôn, đi khoảng mười phút thì tới một nơi ánh sáng có vẻ đặc biệt hơn hẳn. Ở đó đúng là khác biệt so với những chỗ khác, trong mắt Cố Ỷ, nó tỏa ra làn hắc khí dày đặc.
Nơi ấy nằm sát bên sông hộ thành, cạnh đó có lối đi bộ, nhưng rõ ràng đã lâu không được sửa chữa, mặt đường cao su của đường chạy đã bong tróc, lồi lõm đầy chỗ.
Cố Ỷ lần theo chỉ dẫn, tiếp tục đi đến dưới một cây cầu.
Ánh nắng bị cây cầu che khuất hoàn toàn, không lọt xuống một tia nào. Ngay khoảnh khắc bước vào gầm cầu, Cố Ỷ rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ tụt xuống hẳn.
Sau một ngày vật lộn, giờ đã khoảng năm giờ chiều. Nhưng vì sắp vào mùa hè nên trời vẫn còn sáng, thời tiết vẫn oi nóng.
Chỉ là vừa bước vào gầm cầu Cố Ỷ đã cảm thấy sự âm u quen thuộc, dù bên cạnh cô vẫn có Khương Tố Ngôn, người vốn đã khiến không khí xung quanh lạnh đi nhiều, nhưng giờ cộng thêm gầm cầu âm u càng khiến nhiệt độ giảm mạnh.
Cô biết mình tìm đúng chỗ rồi. Không chỉ vì khí lạnh hẳn xuống; không chỉ vì dấu chỉ dẫn của Khương Tố Ngôn đã từ mũi tên "→" chuyển thành hình "☆"; mà còn vì cô đã nhìn thấy Đầu Rong Biển.
Nó đang ở ngay trước mắt, đang giơ tay bóp cổ Nhân Nhân, nước từ người Nhân Nhân rơi xuống, nhanh chóng gom lại thành một vũng dưới chân cầu.
Cố Ỷ thấy Đầu Rong Biển, thì nó cũng nhìn thấy cô.
Nó quay đầu quan sát cô một lúc, rồi lại quay sang nhìn Nhân Nhân, trong lòng dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Cố Ỷ nở nụ cười hoàn hảo với nó: "Lâu rồi không gặp ha."
Trương Gia Hào vừa đi vừa phân tích với nữ cảnh sát, sau khi đánh dấu mấy điểm then chốt thì mới giao lại tài liệu cho cô ấy.
Trong lúc anh đang đi, một đồng nghiệp khác tiến lại gần, đưa cho anh một chiếc áo khoác cảnh phục. Trương Gia Hào mặc vào xong mới đẩy cửa phòng thẩm vấn bước vào.
Trong phòng thẩm vấn, trên chiếc "ghế sám hối" mà mọi người vẫn hay đùa giỡn gọi thế, đang ngồi một cậu nam sinh khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, một học sinh trung học còn rất trẻ.
Hai tay cậu bị còng vào ghế, đôi mắt hơi đỏ, như vừa mới khóc.
Trương Gia Hào bước vào, đứng trước chiếc bàn đối diện "ghế sám hối", cầm sổ ghi chép lên xem qua vài dòng, rồi đặt lại xuống bàn.
"Đã nghĩ kỹ xem sẽ nói với bọn tôi thế nào chưa?"
Vừa nghe câu hỏi, cậu nam sinh liền kích động: "Tôi đã nói rồi! Tôi hoàn toàn không làm gì Lý Nhân cả! Cậu ấy mất tích, các người đi tìm cậu ấy đi! Tìm tôi làm gì!"
Trương Gia Hào chẳng bị sự kích động của cậu làm ảnh hưởng chút nào, anh rất bình tĩnh nhắc đến hai cái tên. Khi thấy cậu ta sững người, anh mới tiếp tục: "Hai người đó đã bị mẹ của Lý Nhân – Lý Diễm Hồng sát hại dã man. Như cậu đã biết một người trong số họ đã chết cách đây không lâu, còn hôm nay, người còn lại cũng không thoát được. Bọn tôi tìm đến cậu trước Lý Diễm Hồng là để bảo vệ cậu. Nếu không, cậu mà ở ngoài kia thì giờ cũng giống họ, bị bà ta giết rồi."
"Tốt nhất là cậu hãy nói thật, còn ai tham gia vào việc sát hại Lý Nhân? Mấy người đã chôn cô ấy ở đâu?"
Ánh mắt cậu trai lóe lên sự trốn tránh, nhưng vẫn ngoan cố như vịt chết vẫn còn quẫy: "Mấy người nói gì tôi không hiểu! Tôi muốn về nhà! Tôi vẫn là trẻ vị thành niên! Mấy người không được đối xử với tôi như thế! Tôi muốn gặp mẹ! Gặp bố tôi!"
Trương Gia Hào nhắm mắt lại, cúi đầu, bất giác đưa tay bóp trán. Anh đã vất vả vì vụ án của Lý Diễm Hồng và Lý Nhân suốt mấy ngày nay, mấy đêm liền không chợp mắt. Khó khăn lắm mới có chút tiến triển, mà đối phương lại không chịu hợp tác như thế.
Anh cố nhịn, nhưng cuối cùng không nhịn được nữa. Mắt anh trợn to, bàn tay to lớn đập mạnh xuống tấm chắn nhỏ trước ghế sám hối phát ra một tiếng "rầm" lớn. Anh hét to tên cậu trai trước mặt.
Sau đó, từng câu từng chữ của anh như đạn liên thanh bắn ra, nước bọt văng cả lên mặt cậu trai kia.
"Cậu tưởng tôi muốn bảo vệ cậu à?! Loại cặn bã như cậu, tôi chỉ mong ném ra ngoài để Lý Diễm Hồng tự tay xử lý! Nhưng đây không phải là xã hội lấy bạo chế bạo! Cả cậu lẫn Lý Diễm Hồng đều phải chịu sự phán xét của pháp luật! Dù chưa đủ mười tám, nhưng cậu đã quá mười bốn tuổi! Tôi sẽ đưa cậu ra trước mặt thẩm phán, để ông ta quyết định cậu phải ngồi tù bao nhiêu năm!"
"Người tôi cần bảo vệ không phải là cậu! Là Lý Nhân! Loại cặn bã như cậu, đừng nói là mẹ Lý Nhân, ngay cả tôi cũng muốn trực tiếp..."
"Đội trưởng Trương, bình tĩnh lại!"
"Đội trưởng Trương, có camera giám sát đấy!"
Trông Trương Gia Hào lúc đó như muốn lao lên đánh cậu trai kia một trận. Nhưng chưa kịp ra tay, anh đã bị các cảnh sát khác giữ lại. Trương Gia Hào là một cảnh sát rất giỏi, nhưng vì tính khí nóng nảy mà không ít lần suýt bị đuổi việc.
Sau khi được kéo lại, Trương Gia Hào dần bình tĩnh, tiếp tục thẩm vấn thêm vài câu, nhưng cậu trai kia vẫn ngoan cố không chịu khai.
Loại trẻ con này còn khiến Trương Gia Hào thấy phiền phức hơn cả người lớn.
Chúng dựa vào việc mình còn nhỏ, còn chưa đủ tuổi thành niên, tưởng rằng pháp luật không làm gì được. Lại còn tin vào cái gọi là "nghĩa khí huynh đệ", cho rằng khai ra người khác là phản bội, nên nhất quyết không chịu nói thật.
"Không thấy quan tài thì không đổ lệ."
Trương Gia Hào nhanh chóng tra hỏi chi tiết về ngày Lý Nhân gặp chuyện, từ việc cậu trai lúc mấy giờ ở đâu, đi với những ai... chỉ cần một sơ hở, anh lập tức tóm lấy.
Chỉ cần đụng đến chuyện gì có liên quan một chút, cậu thiếu niên kia sẽ lập tức nói: "Tôi có quyền giữ im lặng."
Hoặc không thì lại là: "Tôi không nhớ nữa."
Điều đó gây ra rất nhiều khó khăn cho quá trình thẩm vấn của phía Trương Gia Hào. Thế nhưng Trương Gia Hào vốn lão luyện, giàu kinh nghiệm, cuối cùng vẫn moi ra được manh mối từ mấy câu trả lời ít ỏi kia: "Đi."
Vừa ra khỏi cửa, Trương Gia Hào lập tức dẫn theo một nhóm người tiếp tục đi điều tra. Họ nhất định phải tìm được những người còn lại trước khi Lý Diễm Hồng ra tay.
Đám cảnh sát này gần như đã lật tung cả thành phố Lễ Phong lên mà vẫn chưa tìm thấy tung tích của Lý Nhân. Điều đó chứng tỏ thi thể Lý Nhân tuyệt đối không nằm trong nội thành Lễ Phong. Nhưng cũng phải nghĩ đến, chỉ là một nhóm học sinh cấp ba, làm sao có thể mang xác đi quá xa được? Câu trả lời rõ ràng: nếu không phải họ giấu kỹ, thì chắc chắn là có người lớn giúp sức, mang thi thể đi xa và chôn giấu ở nơi nào đó.
"Điều tra! Tiếp tục điều tra! Đừng tha cho cả phụ huynh của thằng nhóc trong kia và hai đứa đã chết! Điều tra xem hôm Lý Nhân mất tích họ đã làm gì!"
"Cả một lũ khốn kiếp."
Trương Gia Hào không nhịn được chửi thề.
Bên phía anh thì tiến triển chẳng ra sao, nhưng bên Cố Ỷ lại có chút khởi sắc.
Sau khi Cố Ỷ lên xe buýt, cô mới chợt nhớ ra một chuyện: tối hôm qua, Nhân Nhân đã truyền cho cô một nửa hồn lực. Vậy bây giờ con bé làm sao chống lại Đầu Rong Biển đây? Đầu Rong Biển vốn đã muốn đuổi Nhân Nhân đi từ trước rồi, hồi đó còn đánh không lại mà đã tìm cách tống cổ con bé đi, bây giờ Nhân Nhân mất đi một nửa hồn lực, lỡ như không đánh lại, chẳng phải sẽ bị Đầu Rong Biển nuốt sống sao? Không được.
Cố Ỷ rất thích cô bé Nhân Nhân, thật sự không muốn thấy con bé sau khi chết rồi còn phải chịu cảnh hồn phi phách tán, trở thành dinh dưỡng cho ma quỷ khác.
Cô còn nhớ Đầu Rong Biển từng nói mình sống ở phía tây ngoại ô thành phố, gần con sông hộ thành. Cố Ỷ lập tức lấy điện thoại tra cứu một chút, không do dự nữa, đợi xe buýt đến trạm tiếp theo là xuống xe luôn, rồi vẫy một chiếc taxi.
Cô không rõ chính xác Đầu Rong Biển ở đâu phía tây, chỉ đưa tài xế một địa chỉ gần đó, là một công viên ở khu vực ấy.
Trên đường đi, Cố Ỷ vừa dùng điện thoại tra tin đồn về thành phố Lễ Phong, xem có nơi nào là vùng hung địa; vừa tỏ ra như vô tình trò chuyện với bác tài, thực chất từng câu đều nhằm moi móc tin đồn về phía tây.
Bác tài đúng là người lăn lộn đường phố lâu năm, chẳng bao lâu đã nói chuyện rôm rả: "Nghe cô nói vậy chứ phía tây đúng là có vài lời đồn đấy. Tôi nghe nói chỗ sông hộ thành đó, đi thêm một chút là đến một bãi tha ma. Thời cổ đại, thành phố Lễ Phong đâu lớn thế này, chỗ đó cũng là vùng ven. Ngày xưa mạng người rẻ lắm, có người chết đến tiền chôn cũng không có, cứ quấn cái chiếu rơm rồi ném vào bãi tha ma thôi."
"Đến tận bây giờ, chỗ đó vẫn âm u rờn rợn, buổi tối chẳng ai dám bén mảng lại gần đâu."
Cố Ỷ bật cười: "Bác tài, bác cứ đưa cháu đến đó đi. Không giấu gì bác, cháu là người chuyên đi thu thập phong tục tập quán, vốn dĩ rất tò mò về những chuyện thần quái kỳ dị thế này."
Bác tài đạp ga, cho xe lên đường cao tốc: "Được thôi."
Mất hơn nửa tiếng, xe mới đến nơi. Bác tài chỉ tay lên mã QR dán ở sau lưng ghế ngồi, báo giá: "Bốn mươi tám."
Khóe miệng Cố Ỷ giật giật, nhưng vẫn quét mã thanh toán rồi mới xuống xe.
Cô lập tức ghi sổ nợ cho Đầu Rong Biển, xách túi chuẩn bị đi tìm nó.
"Vợ ơi, chị biết Đầu Rong Biển ở đâu không?"
Cố Ỷ đã quen miệng gọi Khương Tố Ngôn là "vợ" từ lâu, giờ cũng thuận miệng nói luôn như vậy. Cô nghĩ bụng, nếu Khương Tố Ngôn không biết tìm nó ở đâu, thì chắc mình lại phải đi tìm Trần Tư Nam mua cách rồi.
Khương Tố Ngôn chui ra từ cái bóng của Cố Ỷ, trên mặt mang vẻ không vui.
Cố Ỷ cứ tưởng nàng không thể cảm nhận được vị trí của Đầu Rong Biển, đang định an ủi vài câu thì Khương Tố Ngôn bỗng mở miệng: "Phu quân, sau này nàng đừng đến chỗ vừa rồi nữa, nơi đó khiến ta thấy rất khó chịu."
Cố Ỷ ngẩn ra một lúc mới nhận ra nơi nàng nhắc đến là đồn cảnh sát. Trước đây đọc truyện, đọc sách, cô từng thấy nói rằng đồn cảnh sát là khắc tinh của ma quỷ, chúng không dám làm càn trong đó, không ngờ lại là thật.
"Nơi đó dương khí quá nặng, ta không thích."
Tuy nhiên cũng không đến mức gọi là khắc tinh, chỉ là khiến Khương Tố Ngôn thấy khó chịu mà thôi. Cũng vì nàng là đại quỷ nghìn năm, chứ nếu là tiểu quỷ thì chưa biết chừng đã bị đuổi chạy mất rồi.
Cố Ỷ gật đầu, miệng thì nói: "Em sẽ cố tránh chỗ đó, nhưng nếu họ tìm em thì em cũng hết cách. Chị có thể hiểu đồn cảnh sát là giống như nha môn, quan sai gọi em đi thì em không thể không đi."
Khương Tố Ngôn cũng hiểu được, chỉ cần Cố Ỷ đồng ý tránh đi là được.
Chuyện này vừa lắng xuống, Khương Tố Ngôn vung tay áo một cái, dưới đất liền hiện ra một mũi tên.
Là mũi tên thật sự, kiểu "→" như vậy. Và còn rất nhiều mũi tên "→", "→", "→", liên tục nối liền nhau tạo thành một dấu hiệu dẫn đường. Cảm giác chẳng khác gì hiệu ứng chỉ đường trong một game thực tế ảo.
Cố Ỷ đi theo hướng các mũi tên, mỗi lần bước qua một mũi tên thì nó sẽ biến mất.
Đây có tính là kiểu "cyberpunk linh dị" không nhỉ?
Cô vừa đi theo các mũi tên, vừa mang theo Khương Tố Ngôn, đi khoảng mười phút thì tới một nơi ánh sáng có vẻ đặc biệt hơn hẳn. Ở đó đúng là khác biệt so với những chỗ khác, trong mắt Cố Ỷ, nó tỏa ra làn hắc khí dày đặc.
Nơi ấy nằm sát bên sông hộ thành, cạnh đó có lối đi bộ, nhưng rõ ràng đã lâu không được sửa chữa, mặt đường cao su của đường chạy đã bong tróc, lồi lõm đầy chỗ.
Cố Ỷ lần theo chỉ dẫn, tiếp tục đi đến dưới một cây cầu.
Ánh nắng bị cây cầu che khuất hoàn toàn, không lọt xuống một tia nào. Ngay khoảnh khắc bước vào gầm cầu, Cố Ỷ rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ tụt xuống hẳn.
Sau một ngày vật lộn, giờ đã khoảng năm giờ chiều. Nhưng vì sắp vào mùa hè nên trời vẫn còn sáng, thời tiết vẫn oi nóng.
Chỉ là vừa bước vào gầm cầu Cố Ỷ đã cảm thấy sự âm u quen thuộc, dù bên cạnh cô vẫn có Khương Tố Ngôn, người vốn đã khiến không khí xung quanh lạnh đi nhiều, nhưng giờ cộng thêm gầm cầu âm u càng khiến nhiệt độ giảm mạnh.
Cô biết mình tìm đúng chỗ rồi. Không chỉ vì khí lạnh hẳn xuống; không chỉ vì dấu chỉ dẫn của Khương Tố Ngôn đã từ mũi tên "→" chuyển thành hình "☆"; mà còn vì cô đã nhìn thấy Đầu Rong Biển.
Nó đang ở ngay trước mắt, đang giơ tay bóp cổ Nhân Nhân, nước từ người Nhân Nhân rơi xuống, nhanh chóng gom lại thành một vũng dưới chân cầu.
Cố Ỷ thấy Đầu Rong Biển, thì nó cũng nhìn thấy cô.
Nó quay đầu quan sát cô một lúc, rồi lại quay sang nhìn Nhân Nhân, trong lòng dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Cố Ỷ nở nụ cười hoàn hảo với nó: "Lâu rồi không gặp ha."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương