Cố Ỷ cảm thấy, chính mình cứ như thế này thì sớm muộn gì cũng bị cảm.
Giống như lúc Khương Tố Ngôn chui vào bóng của Cố Ỷ, thời tiết từ cái lạnh buốt như giữa mùa đông lại biến trở về cái nắng chói chang của tháng Bảy. Cố Ỷ lập tức cảm thấy choáng váng một trận.
Sự thay đổi nhiệt độ kiểu này còn sốc hơn cả khi bước ra khỏi phòng điều hòa.
Cộng thêm việc vừa rồi tốn quá nhiều sức, Cố Ỷ cảm thấy đầu óc quay cuồng cũng là điều dễ hiểu.
Đúng lúc đó, nhóm cảnh sát chạy đến, một đội vòng qua người Cố Ỷ, đuổi theo hướng mà Lý Diễm Hồng đã chạy trốn. Nữ cảnh sát từng liên lạc với Cố Ỷ thì ở lại hiện trường, cùng với ba cảnh sát nam khác để canh gác.
Nữ cảnh sát tiến lại đỡ lấy Cố Ỷ đang có vẻ đứng không vững, ánh mắt lộ vẻ lo lắng: "Em không sao chứ?"
Dù có hơi diễn trò một chút, nhưng khoảnh khắc được người sống chạm vào như vậy, Cố Ỷ thật sự thấy cảm động vì hơi ấm con người.
Chỉ là chưa cảm động được bao lâu, thì một luồng khí đen từ người cô lặng lẽ bò lên, véo nhẹ vào eo cô một cái. Cố Ỷ hít mạnh một hơi, rồi khéo léo đỡ tay nữ cảnh sát, đứng vững dậy, đồng thời giữ khoảng cách nhất định với đối phương.
Không còn cách nào khác, Khương Tố Ngôn là một hũ giấm chua cực lớn.
Sau khi đứng vững, Cố Ỷ mới trả lời: "Không sao, em chỉ hơi kiệt sức và choáng chút thôi."
Nữ cảnh sát gật đầu tỏ vẻ hiểu, rồi định dìu Cố Ỷ ra xe cảnh sát ngồi nghỉ. Nhưng Cố Ỷ sợ Khương Tố Ngôn lại ra tay lần nữa, lập tức tránh sang một bước: "Em tự đi được."
Cô ngồi vào trong xe cảnh sát, lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Trong xe bật điều hòa ở mức vừa phải, ghế ngồi lại êm ái, so với lúc vừa rồi đối đầu trực diện với Lý Diễm Hồng và ác quỷ thì đúng là thiên đường.
Nữ cảnh sát ngồi ở ghế phụ phía trước, quay đầu lại nhìn Cố Ỷ: "Hồi nãy chúng tôi đuổi theo Lý Diễm Hồng suốt, nhưng bà ta lại biến mất trong một con hẻm nhỏ. Dựa theo hướng đi của bà ta, chúng tôi đoán rằng bà ta có thể đang đến chỗ em. May là chúng tôi chạy hết tốc lực nên mới đến kịp."
Thật ra thì cũng chẳng gọi là kịp...
Nếu không có Khương Tố Ngôn ở đây, có khi bây giờ cô đã ngủm rồi cũng nên.
Giọng điệu ôn hòa của nữ cảnh sát khiến Cố Ỷ thư giãn được chút ít, sau đó cô ta như vô tình hỏi: "Thật không ngờ bà ta lại đến tìm em, em có manh mối gì không?"
Cố Ỷ thì có quá trời manh mối ấy chứ. Con ác quỷ kia đã nói rõ ràng, không thể rõ hơn nữa, cứ như sợ cô không hiểu.
Nó nói, Cố Ỷ là một "đại bổ", chỉ cần ăn cô là có thể giúp Lý Diễm Hồng báo thù.
Còn chuyện có thật là giúp được báo thù hay chỉ là lời dụ dỗ của ác quỷ thì tạm chưa rõ, nhưng chuyện nó muốn ăn cô thì rõ mồn một. Cái ánh mắt của nó, chẳng khác gì con sói đói nhìn thấy thỏ sau cả tuần không được ăn.
Thế nhưng Lý Diễm Hồng vừa mới giết hai người, ác quỷ hẳn là đã "no".
Theo suy đoán của Cố Ỷ, cách quỷ ăn người thật ra không phải ăn xác thịt, mà là ăn linh hồn, cũng chính là hồn lực.
Con người cần hồn lực của quỷ để thi triển pháp thuật, còn quỷ thì cần nuốt hồn lực để tăng cường sức mạnh. Quỷ ăn quỷ vì hồn lực, quỷ ăn người cũng là vì hồn lực.
Nó vừa mới ăn hồn lực của hai người, không thể vì còn đói mà tới tìm cô gây chuyện, nên lý do thật sự chắc đúng như lời nó nói, cô đối với nó chính là "đại bổ".
Đó cũng là lý do tại sao gần đây cứ có quỷ mò đến cửa, rình rập cô như một món tráng miệng.
Cố Ỷ đã hiểu rõ vì sao ác quỷ lại dắt Lý Diễm Hồng đến tìm mình. Hai lần trước cô không rõ vì sao ác quỷ chưa ra tay, nhưng lần này thì đã hiểu rất rõ động cơ.
Chỉ là... lý do này, cô không thể nói với nữ cảnh sát được.
Cố Ỷ ngừng lại giây lát, nhất thời không nghĩ ra lý do nào hợp lý hơn, đành phải đáp gọn bốn chữ: "Em cũng không biết."
Nữ cảnh sát vừa định nói thêm gì đó thì điện thoại vang lên. Cô vội nói một tiếng "xin lỗi", sau đó cầm điện thoại ra khỏi xe để nghe máy.
Một lúc sau, nữ cảnh sát quay trở lại xe, ngồi vào ghế lái chính: "Xin lỗi nhé, hiện tại em tạm thời chưa thể về nhà được. Chúng tôi lo em gặp chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa còn có một số việc cần hỏi thêm, nên đành phải đưa em về đồn ngồi một lát."
Cố Ỷ cũng không tỏ vẻ phản đối gì quá đáng, chủ yếu vì cô thấy quy trình này là hợp lý. Nếu đổi lại là cô, chắc chắn cũng không thể thả một người liên quan như vậy về dễ dàng, làm thế thì quá thiếu chuyên nghiệp.
Cố Ỷ theo nữ cảnh sát về đồn, được đưa vào một phòng xử lý tranh chấp để chờ. Nữ cảnh sát trước tiên trấn an cô vài câu, bảo cô đừng lo lắng rồi rót cho cô một cốc nước trước khi ra ngoài.
Chưa ngồi được bao lâu, nữ cảnh sát đã quay lại cùng một người đàn ông không mặc cảnh phục. Cố Ỷ có chút ấn tượng với người này, lúc nãy khi đám người truy đuổi Lý Diễm Hồng, chính anh ta là người chạy theo đầu tiên.
Bây giờ anh ta cũng đã quay về đồn, điều này có nghĩa là họ không bắt được Lý Diễm Hồng. Nếu không, chắc chắn anh ta phải ưu tiên thẩm vấn Lý Diễm Hồng, chứ không phải là đến nói chuyện với cô.
Điều này cũng dễ hiểu thôi. Với tình trạng hiện tại của Lý Diễm Hồng, Cố Ỷ cảm thấy bà ta có cosplay làm Người Nhện leo tường nhảy mái nhà cũng không thành vấn đề. Muốn bắt được bà ta trong cái mê cung đường nhỏ của khu phố cổ, đúng là hơi khó thật.
Cố Ỷ quan sát kỹ người cảnh sát trước mặt: râu ria lởm chởm, quầng thâm mắt nặng, trông có vẻ tinh thần không mấy tốt. Nhưng cũng vì thế mà càng chứng tỏ, anh ta là một cảnh sát cực kỳ tận tụy, bởi nếu không tận tụy thì chẳng thể xơ xác đến mức này. Ngay cả thời kỳ ôn thi đại học mệt mỏi đến đâu, Cố Ỷ cũng chưa từng thảm như anh ta bây giờ.
Sau khi người cảnh sát này bước vào, nữ cảnh sát lập tức lui về phía sau. Không cần họ nói, Cố Ỷ cũng đoán được: người này chắc chắn là cấp trên của nữ cảnh sát, đồng thời cũng là người chịu trách nhiệm chính trong vụ án lần này.
Vì Cố Ỷ là nữ nên cuộc thẩm vấn không tiến hành một mình, mà có sự tham gia của cả nữ cảnh sát.
"Chào Cố Ỷ, tôi là người phụ trách vụ án lần này, tôi tên là Trương Gia Hào, cô có thể gọi tôi là cảnh sát Trương."
Trương Gia Hào ngồi xuống, bắt đầu giới thiệu bản thân.
Sau đó, anh ta mới bắt đầu đề cập đến vụ việc lần này.
"Cô đã sống ở khu phố cổ được một thời gian rồi, vậy tôi xin nói thẳng. Hệ thống giám sát ở khu này rất kém, camera an ninh thường xuyên hỏng hóc. Trong quá trình truy bắt nghi phạm Lý Diễm Hồng hôm nay, vì giám sát ở khu này bị gián đoạn cùng nhiều yếu tố khác, nên chúng tôi đã không thể bắt giữ bà ta."
"Hiện tại Lý Diễm Hồng vẫn đang trong tình trạng bỏ trốn. Khi chúng tôi đến nơi thì cô đang đối đầu với Lý Diễm Hồng. Trong tình huống đó bà ta bỏ chạy, cộng thêm việc trước đó cô từng bị bà ta tiếp cận, nên chúng tôi khá lo lắng cho an toàn của cô."
Đứng từ góc nhìn của cảnh sát hay người ngoài, đúng là hiện tại Cố Ỷ đang khá nguy hiểm. Nhưng theo cảm nhận của bản thân, cô lại thấy mình bây giờ khá an toàn.
Bởi vì bản thân Lý Diễm Hồng thực ra không thật sự có ý định giết cô, lúc ra tay đã mấy lần do dự. Chỉ là bị con ác quỷ xúi giục nên mới có ý định xuống tay.
Còn con ác quỷ kia, sau chuyện hôm nay, chắc chắn sẽ không dám xuất hiện trước mặt cô nữa.
Con ác quỷ đó rất thông minh, sau vài lần chạm mặt, có lẽ đã hiểu sơ qua tính cách của Cố Ỷ. Hiện tại cô cũng có lý do không muốn ra tay giết Lý Diễm Hồng, nhưng cô tuyệt đối không phải loại người lương thiện hay kiểu thánh mẫu gì sẽ để mặc cho Lý Diễm Hồng giết mình.
Nếu Lý Diễm Hồng thật sự muốn động thủ, Cố Ỷ chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chết, cô sẽ trực tiếp triệu hồi thần thú mạnh nhất của mình - chính là vợ cô, Khương Tố Ngôn.
Nên con ác quỷ đó sẽ không dám lại gần Cố Ỷ, ít nhất là trước khi nó có đủ bản lĩnh để đối phó được với Khương Tố Ngôn.
Cố Ỷ suy nghĩ một chút, rồi đổi một lý do khác để nói ra điều này: "Tôi cảm thấy, tạm thời Lý Diễm Hồng sẽ không tìm đến tôi nữa."
"Sao lại nghĩ vậy?"
Trương Gia Hào nhìn Cố Ỷ, rồi thuận theo lời cô mà hỏi tiếp.
Được người ta đưa thang, Cố Ỷ liền thuận thế mà trèo lên: "Tôi không có liên quan gì đến chuyện con gái bà ta, hơn nữa anh cũng thấy rồi, vừa rồi là đang trong tình huống đối đầu. Tôi với bà ta có vài điểm giống nhau trong trải nghiệm nên bà ta mới tìm đến tôi vài lần. Còn hiện tại mục tiêu của bà ta, tôi nghĩ chính là những người có liên quan đến sự mất tích của con gái bà. Tôi đoán nếu bà ta vẫn còn đang hành động, thì có nghĩa là đối tượng báo thù của bà ta không chỉ có hai người kia."
Cố Ỷ không để lộ chút cảm xúc nào, khéo léo chuyển lời những gì mình vừa nghe được thành một cách nói khác để truyền đạt cho đối phương.
Ánh mắt của Trương Gia Hào có phần sắc bén, đôi mắt mang theo sự dò xét rõ rệt: "Cô nói đúng, nhưng nội dung cụ thể liên quan đến vụ án, tôi không thể tiết lộ với cô. Dù sao thì trong thời gian Lý Diễm Hồng chưa bị bắt lại, mong cô hãy tự bảo vệ bản thân cho tốt."
Nói xong, Trương Gia Hào lại hỏi thêm mấy câu không mấy quan trọng rồi mới rời khỏi phòng.
Nữ cảnh sát lại trấn an Cố Ỷ thêm một lúc, sau đó đưa cô ra cửa đồn, tiễn cô rời đi.
Khi rời khỏi, Cố Ỷ còn thấy Trương Gia Hào đang ngồi xổm dưới tán cây gần cổng đồn, một tay cầm điếu thuốc, tay kia cầm điện thoại, dường như đang xem gì đó.
Thấy Cố Ỷ đi ra, Trương Gia Hào còn chào một tiếng: "Đi rồi à?"
"Đi đây."
Cố Ỷ mỉm cười, vẫy tay chào Trương Gia Hào rồi đi đến trạm xe buýt không xa đồn cảnh sát, chuẩn bị bắt xe về.
Thực ra nữ cảnh sát có ngỏ ý muốn dùng xe cảnh sát đưa Cố Ỷ về, nhưng cô cảm thấy không ổn lắm, cô sợ Khương Tố Ngôn lại véo thêm cho cô mấy nhát nữa.
Cố Ỷ đã đi xa nên không biết rằng sau khi cô đi, Trương Gia Hào dập thuốc rồi ném vào thùng rác, sau đó quay lại đồn cảnh sát. Vừa bước vào thì nữ cảnh sát đã tìm đến anh: "Sếp, cứ để cô ấy đi như vậy sao?"
"Chứ còn sao nữa? Người ta thông minh, chuyện không muốn nói thì có gặng hỏi cũng chẳng moi được gì. Mặc dù không biết tại sao cô ấy lại muốn giấu chúng ta, nhưng rõ ràng cô ấy không hoàn toàn bưng bít, còn cố gắng gợi ý cho chúng ta nữa. Chúng ta không có chứng cứ, chẳng lẽ lại đối xử với cô ấy như tội phạm mà thẩm vấn sao?"
Nữ cảnh sát không nói gì nữa. Dù sao thì họ thực sự không có bằng chứng nào chứng minh Cố Ỷ có liên quan đến vụ án. Cô ấy không phải là tội phạm, họ không có quyền tiến hành thẩm vấn sâu hơn. Mà đối với một cô gái vô tình bị cuốn vào vụ án, lại còn vừa mới mất cha mẹ thì cũng không nên đối xử như vậy.
Dù gì trên đời này vẫn còn nhiều loại cặn bã hơn đáng để lo.
Chỉ là nữ cảnh sát vẫn thấy rất tò mò: "Sếp, sao anh biết cô ấy không nói thật?"
Cô vẫn còn thiếu kinh nghiệm, tuy linh cảm mách bảo rằng Cố Ỷ đang giấu điều gì đó, nhưng ngoài trực giác thì không có cơ sở nào khác.
"Chuyện này còn không rõ à? Cô để ý thì thấy ngay lời cô ấy nói có sơ hở."
Trương Gia Hào vừa đi vừa cầm lấy sổ ghi chép từ tay nữ cảnh sát, lật ra xem: "Cô ta nói Lý Diễm Hồng không có ý giết mình, nghe đã thấy giả rồi. Quan sát kỹ thì biết, lúc chúng ta đến nơi, quần áo phía sau lưng cô ta rất lộn xộn, còn dính cả chút bụi nữa, rõ ràng là từng bị ngã xuống đất. Cô ta có phủi bụi trên mông, nên quần gần như không còn vết gì, nhưng phần lưng vẫn còn dính bụi, vì bình thường chẳng ai lại cúi xuống tự phủi áo khoác sau lưng cả nên mới quên mất. Nếu không bị Lý Diễm Hồng tấn công hay vật lộn, thì làm sao xảy ra tình trạng đó được?"
Giống như lúc Khương Tố Ngôn chui vào bóng của Cố Ỷ, thời tiết từ cái lạnh buốt như giữa mùa đông lại biến trở về cái nắng chói chang của tháng Bảy. Cố Ỷ lập tức cảm thấy choáng váng một trận.
Sự thay đổi nhiệt độ kiểu này còn sốc hơn cả khi bước ra khỏi phòng điều hòa.
Cộng thêm việc vừa rồi tốn quá nhiều sức, Cố Ỷ cảm thấy đầu óc quay cuồng cũng là điều dễ hiểu.
Đúng lúc đó, nhóm cảnh sát chạy đến, một đội vòng qua người Cố Ỷ, đuổi theo hướng mà Lý Diễm Hồng đã chạy trốn. Nữ cảnh sát từng liên lạc với Cố Ỷ thì ở lại hiện trường, cùng với ba cảnh sát nam khác để canh gác.
Nữ cảnh sát tiến lại đỡ lấy Cố Ỷ đang có vẻ đứng không vững, ánh mắt lộ vẻ lo lắng: "Em không sao chứ?"
Dù có hơi diễn trò một chút, nhưng khoảnh khắc được người sống chạm vào như vậy, Cố Ỷ thật sự thấy cảm động vì hơi ấm con người.
Chỉ là chưa cảm động được bao lâu, thì một luồng khí đen từ người cô lặng lẽ bò lên, véo nhẹ vào eo cô một cái. Cố Ỷ hít mạnh một hơi, rồi khéo léo đỡ tay nữ cảnh sát, đứng vững dậy, đồng thời giữ khoảng cách nhất định với đối phương.
Không còn cách nào khác, Khương Tố Ngôn là một hũ giấm chua cực lớn.
Sau khi đứng vững, Cố Ỷ mới trả lời: "Không sao, em chỉ hơi kiệt sức và choáng chút thôi."
Nữ cảnh sát gật đầu tỏ vẻ hiểu, rồi định dìu Cố Ỷ ra xe cảnh sát ngồi nghỉ. Nhưng Cố Ỷ sợ Khương Tố Ngôn lại ra tay lần nữa, lập tức tránh sang một bước: "Em tự đi được."
Cô ngồi vào trong xe cảnh sát, lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Trong xe bật điều hòa ở mức vừa phải, ghế ngồi lại êm ái, so với lúc vừa rồi đối đầu trực diện với Lý Diễm Hồng và ác quỷ thì đúng là thiên đường.
Nữ cảnh sát ngồi ở ghế phụ phía trước, quay đầu lại nhìn Cố Ỷ: "Hồi nãy chúng tôi đuổi theo Lý Diễm Hồng suốt, nhưng bà ta lại biến mất trong một con hẻm nhỏ. Dựa theo hướng đi của bà ta, chúng tôi đoán rằng bà ta có thể đang đến chỗ em. May là chúng tôi chạy hết tốc lực nên mới đến kịp."
Thật ra thì cũng chẳng gọi là kịp...
Nếu không có Khương Tố Ngôn ở đây, có khi bây giờ cô đã ngủm rồi cũng nên.
Giọng điệu ôn hòa của nữ cảnh sát khiến Cố Ỷ thư giãn được chút ít, sau đó cô ta như vô tình hỏi: "Thật không ngờ bà ta lại đến tìm em, em có manh mối gì không?"
Cố Ỷ thì có quá trời manh mối ấy chứ. Con ác quỷ kia đã nói rõ ràng, không thể rõ hơn nữa, cứ như sợ cô không hiểu.
Nó nói, Cố Ỷ là một "đại bổ", chỉ cần ăn cô là có thể giúp Lý Diễm Hồng báo thù.
Còn chuyện có thật là giúp được báo thù hay chỉ là lời dụ dỗ của ác quỷ thì tạm chưa rõ, nhưng chuyện nó muốn ăn cô thì rõ mồn một. Cái ánh mắt của nó, chẳng khác gì con sói đói nhìn thấy thỏ sau cả tuần không được ăn.
Thế nhưng Lý Diễm Hồng vừa mới giết hai người, ác quỷ hẳn là đã "no".
Theo suy đoán của Cố Ỷ, cách quỷ ăn người thật ra không phải ăn xác thịt, mà là ăn linh hồn, cũng chính là hồn lực.
Con người cần hồn lực của quỷ để thi triển pháp thuật, còn quỷ thì cần nuốt hồn lực để tăng cường sức mạnh. Quỷ ăn quỷ vì hồn lực, quỷ ăn người cũng là vì hồn lực.
Nó vừa mới ăn hồn lực của hai người, không thể vì còn đói mà tới tìm cô gây chuyện, nên lý do thật sự chắc đúng như lời nó nói, cô đối với nó chính là "đại bổ".
Đó cũng là lý do tại sao gần đây cứ có quỷ mò đến cửa, rình rập cô như một món tráng miệng.
Cố Ỷ đã hiểu rõ vì sao ác quỷ lại dắt Lý Diễm Hồng đến tìm mình. Hai lần trước cô không rõ vì sao ác quỷ chưa ra tay, nhưng lần này thì đã hiểu rất rõ động cơ.
Chỉ là... lý do này, cô không thể nói với nữ cảnh sát được.
Cố Ỷ ngừng lại giây lát, nhất thời không nghĩ ra lý do nào hợp lý hơn, đành phải đáp gọn bốn chữ: "Em cũng không biết."
Nữ cảnh sát vừa định nói thêm gì đó thì điện thoại vang lên. Cô vội nói một tiếng "xin lỗi", sau đó cầm điện thoại ra khỏi xe để nghe máy.
Một lúc sau, nữ cảnh sát quay trở lại xe, ngồi vào ghế lái chính: "Xin lỗi nhé, hiện tại em tạm thời chưa thể về nhà được. Chúng tôi lo em gặp chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa còn có một số việc cần hỏi thêm, nên đành phải đưa em về đồn ngồi một lát."
Cố Ỷ cũng không tỏ vẻ phản đối gì quá đáng, chủ yếu vì cô thấy quy trình này là hợp lý. Nếu đổi lại là cô, chắc chắn cũng không thể thả một người liên quan như vậy về dễ dàng, làm thế thì quá thiếu chuyên nghiệp.
Cố Ỷ theo nữ cảnh sát về đồn, được đưa vào một phòng xử lý tranh chấp để chờ. Nữ cảnh sát trước tiên trấn an cô vài câu, bảo cô đừng lo lắng rồi rót cho cô một cốc nước trước khi ra ngoài.
Chưa ngồi được bao lâu, nữ cảnh sát đã quay lại cùng một người đàn ông không mặc cảnh phục. Cố Ỷ có chút ấn tượng với người này, lúc nãy khi đám người truy đuổi Lý Diễm Hồng, chính anh ta là người chạy theo đầu tiên.
Bây giờ anh ta cũng đã quay về đồn, điều này có nghĩa là họ không bắt được Lý Diễm Hồng. Nếu không, chắc chắn anh ta phải ưu tiên thẩm vấn Lý Diễm Hồng, chứ không phải là đến nói chuyện với cô.
Điều này cũng dễ hiểu thôi. Với tình trạng hiện tại của Lý Diễm Hồng, Cố Ỷ cảm thấy bà ta có cosplay làm Người Nhện leo tường nhảy mái nhà cũng không thành vấn đề. Muốn bắt được bà ta trong cái mê cung đường nhỏ của khu phố cổ, đúng là hơi khó thật.
Cố Ỷ quan sát kỹ người cảnh sát trước mặt: râu ria lởm chởm, quầng thâm mắt nặng, trông có vẻ tinh thần không mấy tốt. Nhưng cũng vì thế mà càng chứng tỏ, anh ta là một cảnh sát cực kỳ tận tụy, bởi nếu không tận tụy thì chẳng thể xơ xác đến mức này. Ngay cả thời kỳ ôn thi đại học mệt mỏi đến đâu, Cố Ỷ cũng chưa từng thảm như anh ta bây giờ.
Sau khi người cảnh sát này bước vào, nữ cảnh sát lập tức lui về phía sau. Không cần họ nói, Cố Ỷ cũng đoán được: người này chắc chắn là cấp trên của nữ cảnh sát, đồng thời cũng là người chịu trách nhiệm chính trong vụ án lần này.
Vì Cố Ỷ là nữ nên cuộc thẩm vấn không tiến hành một mình, mà có sự tham gia của cả nữ cảnh sát.
"Chào Cố Ỷ, tôi là người phụ trách vụ án lần này, tôi tên là Trương Gia Hào, cô có thể gọi tôi là cảnh sát Trương."
Trương Gia Hào ngồi xuống, bắt đầu giới thiệu bản thân.
Sau đó, anh ta mới bắt đầu đề cập đến vụ việc lần này.
"Cô đã sống ở khu phố cổ được một thời gian rồi, vậy tôi xin nói thẳng. Hệ thống giám sát ở khu này rất kém, camera an ninh thường xuyên hỏng hóc. Trong quá trình truy bắt nghi phạm Lý Diễm Hồng hôm nay, vì giám sát ở khu này bị gián đoạn cùng nhiều yếu tố khác, nên chúng tôi đã không thể bắt giữ bà ta."
"Hiện tại Lý Diễm Hồng vẫn đang trong tình trạng bỏ trốn. Khi chúng tôi đến nơi thì cô đang đối đầu với Lý Diễm Hồng. Trong tình huống đó bà ta bỏ chạy, cộng thêm việc trước đó cô từng bị bà ta tiếp cận, nên chúng tôi khá lo lắng cho an toàn của cô."
Đứng từ góc nhìn của cảnh sát hay người ngoài, đúng là hiện tại Cố Ỷ đang khá nguy hiểm. Nhưng theo cảm nhận của bản thân, cô lại thấy mình bây giờ khá an toàn.
Bởi vì bản thân Lý Diễm Hồng thực ra không thật sự có ý định giết cô, lúc ra tay đã mấy lần do dự. Chỉ là bị con ác quỷ xúi giục nên mới có ý định xuống tay.
Còn con ác quỷ kia, sau chuyện hôm nay, chắc chắn sẽ không dám xuất hiện trước mặt cô nữa.
Con ác quỷ đó rất thông minh, sau vài lần chạm mặt, có lẽ đã hiểu sơ qua tính cách của Cố Ỷ. Hiện tại cô cũng có lý do không muốn ra tay giết Lý Diễm Hồng, nhưng cô tuyệt đối không phải loại người lương thiện hay kiểu thánh mẫu gì sẽ để mặc cho Lý Diễm Hồng giết mình.
Nếu Lý Diễm Hồng thật sự muốn động thủ, Cố Ỷ chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chết, cô sẽ trực tiếp triệu hồi thần thú mạnh nhất của mình - chính là vợ cô, Khương Tố Ngôn.
Nên con ác quỷ đó sẽ không dám lại gần Cố Ỷ, ít nhất là trước khi nó có đủ bản lĩnh để đối phó được với Khương Tố Ngôn.
Cố Ỷ suy nghĩ một chút, rồi đổi một lý do khác để nói ra điều này: "Tôi cảm thấy, tạm thời Lý Diễm Hồng sẽ không tìm đến tôi nữa."
"Sao lại nghĩ vậy?"
Trương Gia Hào nhìn Cố Ỷ, rồi thuận theo lời cô mà hỏi tiếp.
Được người ta đưa thang, Cố Ỷ liền thuận thế mà trèo lên: "Tôi không có liên quan gì đến chuyện con gái bà ta, hơn nữa anh cũng thấy rồi, vừa rồi là đang trong tình huống đối đầu. Tôi với bà ta có vài điểm giống nhau trong trải nghiệm nên bà ta mới tìm đến tôi vài lần. Còn hiện tại mục tiêu của bà ta, tôi nghĩ chính là những người có liên quan đến sự mất tích của con gái bà. Tôi đoán nếu bà ta vẫn còn đang hành động, thì có nghĩa là đối tượng báo thù của bà ta không chỉ có hai người kia."
Cố Ỷ không để lộ chút cảm xúc nào, khéo léo chuyển lời những gì mình vừa nghe được thành một cách nói khác để truyền đạt cho đối phương.
Ánh mắt của Trương Gia Hào có phần sắc bén, đôi mắt mang theo sự dò xét rõ rệt: "Cô nói đúng, nhưng nội dung cụ thể liên quan đến vụ án, tôi không thể tiết lộ với cô. Dù sao thì trong thời gian Lý Diễm Hồng chưa bị bắt lại, mong cô hãy tự bảo vệ bản thân cho tốt."
Nói xong, Trương Gia Hào lại hỏi thêm mấy câu không mấy quan trọng rồi mới rời khỏi phòng.
Nữ cảnh sát lại trấn an Cố Ỷ thêm một lúc, sau đó đưa cô ra cửa đồn, tiễn cô rời đi.
Khi rời khỏi, Cố Ỷ còn thấy Trương Gia Hào đang ngồi xổm dưới tán cây gần cổng đồn, một tay cầm điếu thuốc, tay kia cầm điện thoại, dường như đang xem gì đó.
Thấy Cố Ỷ đi ra, Trương Gia Hào còn chào một tiếng: "Đi rồi à?"
"Đi đây."
Cố Ỷ mỉm cười, vẫy tay chào Trương Gia Hào rồi đi đến trạm xe buýt không xa đồn cảnh sát, chuẩn bị bắt xe về.
Thực ra nữ cảnh sát có ngỏ ý muốn dùng xe cảnh sát đưa Cố Ỷ về, nhưng cô cảm thấy không ổn lắm, cô sợ Khương Tố Ngôn lại véo thêm cho cô mấy nhát nữa.
Cố Ỷ đã đi xa nên không biết rằng sau khi cô đi, Trương Gia Hào dập thuốc rồi ném vào thùng rác, sau đó quay lại đồn cảnh sát. Vừa bước vào thì nữ cảnh sát đã tìm đến anh: "Sếp, cứ để cô ấy đi như vậy sao?"
"Chứ còn sao nữa? Người ta thông minh, chuyện không muốn nói thì có gặng hỏi cũng chẳng moi được gì. Mặc dù không biết tại sao cô ấy lại muốn giấu chúng ta, nhưng rõ ràng cô ấy không hoàn toàn bưng bít, còn cố gắng gợi ý cho chúng ta nữa. Chúng ta không có chứng cứ, chẳng lẽ lại đối xử với cô ấy như tội phạm mà thẩm vấn sao?"
Nữ cảnh sát không nói gì nữa. Dù sao thì họ thực sự không có bằng chứng nào chứng minh Cố Ỷ có liên quan đến vụ án. Cô ấy không phải là tội phạm, họ không có quyền tiến hành thẩm vấn sâu hơn. Mà đối với một cô gái vô tình bị cuốn vào vụ án, lại còn vừa mới mất cha mẹ thì cũng không nên đối xử như vậy.
Dù gì trên đời này vẫn còn nhiều loại cặn bã hơn đáng để lo.
Chỉ là nữ cảnh sát vẫn thấy rất tò mò: "Sếp, sao anh biết cô ấy không nói thật?"
Cô vẫn còn thiếu kinh nghiệm, tuy linh cảm mách bảo rằng Cố Ỷ đang giấu điều gì đó, nhưng ngoài trực giác thì không có cơ sở nào khác.
"Chuyện này còn không rõ à? Cô để ý thì thấy ngay lời cô ấy nói có sơ hở."
Trương Gia Hào vừa đi vừa cầm lấy sổ ghi chép từ tay nữ cảnh sát, lật ra xem: "Cô ta nói Lý Diễm Hồng không có ý giết mình, nghe đã thấy giả rồi. Quan sát kỹ thì biết, lúc chúng ta đến nơi, quần áo phía sau lưng cô ta rất lộn xộn, còn dính cả chút bụi nữa, rõ ràng là từng bị ngã xuống đất. Cô ta có phủi bụi trên mông, nên quần gần như không còn vết gì, nhưng phần lưng vẫn còn dính bụi, vì bình thường chẳng ai lại cúi xuống tự phủi áo khoác sau lưng cả nên mới quên mất. Nếu không bị Lý Diễm Hồng tấn công hay vật lộn, thì làm sao xảy ra tình trạng đó được?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương