Cố Ỷ nghĩ những lời mình nói sẽ khiến lão Hoàng bị tổn thương, nhưng không ngờ lại tổn thương nặng đến mức này. Lão Hoàng im lặng rất lâu mới nói: "Có người yêu rồi, tôi kết hôn rồi."

Cố Ỷ liếc nhìn bàn tay đặt trên tay lái của lão Hoàng, nhưng không thấy nhẫn cưới. Lão Hoàng cũng biết Cố Ỷ đang nghi ngờ gì, bèn giải thích: "Nhưng vợ tôi mất rồi, bị ung thư, qua đời ba năm trước."

"...Xin lỗi."

Cố Ỷ vội xin lỗi. Dù gì thì chọc vào vết thương lòng người khác cũng là chuyện nên tránh. Cô từng tự kiểm điểm bản thân, rằng làm người thì đừng nói lời quá cay độc.

Lão Hoàng không để bụng, chỉ bảo "không sao." Cố Ỷ có ý muốn an ủi nên nói: "Thật ra người yêu tôi... cũng mất rồi."

Lão Hoàng ngạc nhiên: "Ồ? Mất bao lâu rồi?"

"...Một năm." Chính xác thì là một nghìn năm.

Nhưng đề tài này không hay lắm. Lão Hoàng chỉ nói một câu "chia buồn," bầu không khí lại chìm vào im lặng.

Cố Ỷ thở dài trong lòng. Vẫn là cô đã vô tình chạm đến nỗi đau của người ta, bằng không sao lại im lặng đến mức này chứ? Cô nhìn quãng đường vẫn còn xa, không chịu nổi bầu không khí nặng nề, bèn tìm đề tài trò chuyện: "Hoàng ca, sao anh lại nghĩ đến việc làm nghề này?"

Lão Hoàng mỉm cười: "Chắc cũng giống em thôi, ban đầu cũng làm NPC. Tôi thấy mình có năng khiếu làm ma. Sau đó thấy mấy căn nhà ma họ bố trí chẳng dọa được ai, nên tôi tự sửa lại vài chỗ trong căn đầu tiên, ai ngờ phản hồi tốt. Rồi sau đó được ông chủ hiện tại chiêu mộ, chuyên thiết kế cho chuỗi nhà ma của ông ta. Cửa hàng này mới mở chưa lâu, nên tôi vẫn còn ở đây."

Cố Ỷ hiểu ra: sau này nếu mở chi nhánh mới, lão Hoàng cũng phải đi theo hỗ trợ.

Tới đèn đỏ, lão Hoàng dừng xe, nghiêng đầu nhìn Cố Ỷ: "Kỳ Kỳ, tôi thấy em cũng có năng khiếu đấy, có lúc cách dọa người của em khiến tôi thấy mới mẻ thật."

Cố Ỷ nghĩ bụng, chắc không phải thấy mới mẻ mà là thấy tối sầm mặt mày luôn ấy chứ.

Cô không nói gì, chờ xem lão Hoàng còn muốn nói gì nữa. Quả nhiên, lão Hoàng chưa dừng lại, tiếp tục hỏi: "Em có hứng thú làm đệ tử tôi không? Tôi sẽ giúp em đứng vững trong ngành này." Khi nói câu ấy, trong mắt anh ta còn có chút do dự, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt dần trở nên kiên định.

Ban đầu Cố Ỷ còn nghĩ: cô đứng vững trong ngành này làm gì chứ? Nghề của hai người họ vốn khác nhau một trời một vực, cô còn làm việc với ma thật cơ.

Nhưng nghĩ kỹ lại, đây cũng có thể là cơ hội. Dù gì lão Hoàng cũng là quản lý cấp trung, biết đâu có liên hệ với kẻ đứng sau. Làm đệ tử anh ta, biết đâu có thể tiếp cận người đó.

Cố Ỷ mỉm cười: "Vậy thì tốt quá, chuyện này tôi phải cảm ơn Hoàng ca."

Thế là chuyện bái sư coi như quyết định xong. Lão Hoàng đưa Cố Ỷ tới trạm xe buýt trong làng đại học, hỏi: "Đưa tới đây ổn không? Tôi có thể đưa em về tận nhà."

Cố Ỷ lắc lắc đầu: "Vậy là được rồi, cách phòng trọ của tôi không xa, đi bộ về cũng được. Khu đại học an ninh khá tốt, anh cứ yên tâm."

Lão Hoàng vẫn hơi lo, nhưng Cố Ỷ đã nói vậy, nếu cứ khăng khăng muốn đưa về thì lại thành biến thái mất. Lão Hoàng thở dài: "Vậy em đi đường cẩn thận, gặp phải... người thì tránh xa ra một chút. Dạo này nơi nào cũng chẳng yên ổn, em phải thật cẩn thận đấy."

Cố Ỷ vẫy tay chào lão Hoàng, anh lái chiếc xe van cũ kỹ, rất nhanh đã khuất sau khúc quanh.

Chờ lão Hoàng đi rồi, Cố Ỷ mới lấy điện thoại ra đặt một chiếc xe công nghệ cho mình.

Khốn thật, bình thường đi xe buýt về nhà tốn chẳng bao nhiêu tiền, giờ lại phải gọi xe công nghệ! Dù đúng là cũng thu được không ít, nhưng nhìn tiền bay đi mất, cô vẫn thấy xót xa. Cũng may là mấy hôm trước vừa có tiền thuê nhà chuyển vào tài khoản, chứ không thì giờ Cố Ỷ chỉ có nước cạp đất qua ngày.

Cố Ỷ vốn là người cảnh giác cao, thà tự mình gọi xe về chứ nhất quyết không để lão Hoàng đưa về phố cổ. Sau khi về đến nhà bằng xe công nghệ, cô tắm rửa sơ qua rồi nằm xoài ra giường.

Khương Tố Ngôn liền đè lên người cô, Cố Ỷ hơi nhướng cổ lên nhìn nàng: "Sao thế?"

Khương Tố Ngôn có vẻ không vui: "Dạo này nàng cứ bận rộn trong nhà ma, chẳng mấy khi nói chuyện với ta."

"Nhưng hai chúng ta chẳng phải phối hợp vô cùng ăn ý trong nhà ma còn gì?"

"......" Nói vậy cũng đúng. Mỗi lần Cố Ỷ đi hù người đều có Khương Tố Ngôn âm thầm hỗ trợ. Nhưng cho dù là thế, Khương Tố Ngôn vẫn cảm thấy rất cô đơn.

Mỗi ngày Cố Ỷ vừa dậy là đi làm, về nhà là ngã ra ngủ, Khương Tố Ngôn biết cô mệt thật, nhưng hai người vừa mới thổ lộ lòng nhau, kiểu sống lạnh nhạt thế này, nàng thật sự không chịu nổi thêm một ngày nào nữa.

"Ta có thể... cũng đi làm không? Dưới đó không có ánh nắng, lại là tầng hầm, chỉ cần ta cẩn thận một chút, chắc không ai phát hiện thân phận thật của ta đâu."

Cố Ỷ nghĩ một lát, vẫn hơi do dự: "Nhưng trong nhà ma gắn đầy camera giám sát. Chị là quỷ, camera không quay được chắc chắn sẽ lộ."

Khương Tố Ngôn tức tối thở phì phì bò ra khỏi lòng Cố Ỷ, tự mình ngồi sang một bên. Cố Ỷ định kéo nàng lại, nhưng Khương Tố Ngôn hất tay cô ra.

Cố Ỷ bắt đầu đau đầu rồi, mấy ngày nay cô bận tối mắt, trừ buổi tối đầu tiên cho Khương Tố Ngôn ăn một bữa tử tế, sau đó toàn là nằm gục xuống là ngủ ngay, khiến Khương Tố Ngôn phải chịu đựng buồn chán suốt mấy ngày trời.

Cô suy nghĩ hồi lâu, rồi bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, liền bàn bạc tính khả thi với Khương Tố Ngôn.

"Hay là chị nhập vào một con người giấy kích cỡ bằng chị, rồi dùng cách mà tên quỷ tra nam kia từng dùng với bác tài, bọc một lớp hồn lực bên ngoài, nhìn cho giống người thật?"

Cách của Cố Ỷ không thể gọi là quá liều, đúng là cũng có khả năng thực hiện. Chủ yếu là vì hình ảnh trên camera trong nhà ma đều là trắng đen, lại mờ nữa. Nếu như quần áo, tóc tai trang bị cho tử tế, con người giấy mà làm khéo một chút, thì biết đâu thật sự có thể qua mặt được.

Ý tưởng này là do hai con ma bé từng chui vào người giấy gợi cho Cố Ỷ. Chỉ không chắc là nếu vào rồi thì có bị cứng đờ quá không, dễ bị người khác nhận ra.

Vấn đề duy nhất là: duy trì người giấy cần dùng hồn lực. Khương Tố Ngôn đi làm chẳng khác nào "trả phí để được đi làm", hồn lực sẽ không ngừng bị tiêu hao.

Cố Ỷ thì không quá lo chuyện trong nhà ma có người hay ma nào phát hiện ra hồn lực của Khương Tố Ngôn. Mấy ngày nay điều tra, cô thậm chí đã phát hiện cả dụng cụ chứa hồn lực ở đó.

Trong nhà ma này, không ai hiểu về hồn lực cả, càng không có ma. Cái kẻ đứng sau kia chắc chắn là canh thời gian khác nhân viên để tới lấy hồn lực từ dụng cụ đó.

Nghĩ là làm, Cố Ỷ liền bật dậy khỏi giường, kéo Khương Tố Ngôn xuống lầu.

Dưới lầu là tiệm vàng mã, thứ gì liên quan đến đồ giấy đều có. Tay nghề của Cố Ỷ hiện giờ chỉ làm được loại người giấy nhỏ, chứ loại như lão Cố làm thì còn lâu cô mới làm nổi. Mà trên mạng lại chẳng có cái hướng dẫn hay giáo trình nào cả.

...Tìm một hồi đúng là chẳng có thật.

Cố Ỷ đau lòng suy nghĩ, đành đổi cách khác: "Hay là mình kiếm một con người giả nhỉ?"

Cô nhớ ở chỗ làm có nhiều ma-nơ-canh, cảm thấy mình cũng có thể tự kiếm một con về. Nhưng bây giờ đã khuya, muốn kiếm một ma-nơ-canh cũng không biết đi đâu.

Cô đành phải lên mạng tìm chợ đồ cũ trong thành phố, hẹn nhận hàng vào ngày mai rồi mới chịu buông điện thoại xuống.

"Vợ à chị xem, mai là có đạo cụ rồi, tối mai em làm luôn, ngày mốt là chị có thể đi làm cùng em rồi!"

Lúc này Khương Tố Ngôn mới vơi bớt ấm ức trong lòng, cùng Cố Ỷ lên lầu ngủ một giấc thật ngon.

Ngày thứ Tư khách đến nhà ma không nhiều, Cố Ỷ tranh thủ lên mạng tim giao hàng nhanh trong thành phố, nhờ shipper đến lấy ma-nơ-canh hộ. Trước khi ra khỏi nhà vào buổi sáng, cô còn nhờ dì hàng xóm bên cạnh nhận hàng giúp mình.

Lúc trốn việc được chút thời gian, Cố Ỷ tranh thủ xử lý nhiều việc cùng lúc, đến khi xác nhận ma-nơ-canh đã về đến nhà thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là... dì hàng xóm dù sao cũng lớn tuổi, tối ngủ sớm, nên khi Cố Ỷ về đến nơi thì thấy ma-nơ-canh được quấn bằng bao tải nhựa, hình người bên trong lộ rõ, bị đặt chình ình ngay trước cửa tiệm vàng mã.

Một kiện hàng như vậy, cộng với tấm biển treo ngoài ghi "Tiệm vàng mã lão Cố", làm cho nơi này trông càng âm khí nặng nề hơn.

Cũng may hôm nay Cố Ỷ về trễ, chứ nếu phải bê người giấy vào nhà trước mặt người khác, chẳng phải là tự mình quê chết hay sao? Cô mở cửa hông, lén đưa ma-nơ-canh vào trong.

Cố Ỷ để ma-nơ-canh ở tầng một, bật tất cả đèn lên, rồi cẩn thận dùng kéo cắt lớp bao tải bên ngoài. Sau khi mở ra, trước mắt cô là một ma-nơ-canh cực kỳ tiêu chuẩn. Người bán nói ma-nơ-canh cao 1m68, Cố Ỷ đo thử thấy đúng thật, người bán không lừa cô.

Cố Ỷ cũng âm thầm nhẹ nhõm: ít nhất về mặt chiều cao, cô vẫn giữ được thể diện của người làm phu quân.

Xác nhận ma-nơ-canh không có vấn đề gì, cô hoàn tất giao dịch thanh toán rồi bắt tay vào công cuộc DIY thủ công. Chỉ một ma-nơ-canh thôi thì chưa đủ, Cố Ỷ lấy ra bộ tóc giả đã tranh thủ lấy trộm ở chỗ làm hôm nay, đội lên đầu người giấy. Sau đó lấy bộ đồng phục nhân viên đã chuẩn bị sẵn mặc cho nó, cuối cùng còn xỏ luôn đôi giày của mình vào.

*DIY = Do It Yourself.

Làm xong hết những bước đó, Cố Ỷ vẫn thấy thiếu gì đó. Cô bèn lục ngăn kéo tìm bút vẽ, lại chạy lên lầu lấy trọn bộ đồ trang điểm, lạch bạch chạy xuống tầng rồi trang điểm hoàn chỉnh cho người giấy.

Xong xuôi mọi thứ, Cố Ỷ vỗ vỗ người giấy: "Đến lượt vợ rồi đấy, thử nhập vào xem nào."

Khương Tố Ngôn không do dự, lập tức nhập hồn. Cố Ỷ thấy vợ mình nhập vào ma-nơ-canh, gương mặt của người giấy lập tức mờ mờ ảo ảo, sau đó dần hiện rõ nét mặt của Khương Tố Ngôn. Cả con ma-nơ-canh cũng như sống lại. Ngay cả bộ tóc giả vốn khô và rối cũng trở nên mềm mại bóng mượt lên.

Chuẩn không cần chỉnh.

Cố Ỷ cầm điện thoại mở chế độ quay video, quay thử người giấy.

Qua màn hình, cô vẫn thấy có vài điểm bất thường. Tuy nhìn ra đúng là Khương Tố Ngôn, nhưng chỉ cần lắc điện thoại một chút, là có thể thấy đường nét của khuôn mặt và khung người của ma-nơ-canh hơi lệch nhau.

Nhưng trong hệ thống giám sát trắng đen mờ mờ của nhà ma, chắc không thành vấn đề.

Khương Tố Ngôn giơ tay lên, động tác thong thả vuốt tóc mình.

"Phu quân..." Giọng nói nàng cũng có phần cứng đờ, "Tuy có thể nhập được, nhưng ma-nơ-canh này có độ tương thích hồn lực rất thấp, ta cảm thấy cơ thể cứng đơ."

Cố Ỷ nghĩ nghĩ. Cô nhớ người giấy của nhà họ Cố có độ tương thích hồn lực cực kỳ cao, chắc là do nguyên liệu.

Thật ra Cố Ỷ cũng không biết nguyên liệu cụ thể là gì, nhưng tiệm vàng mã có đủ loại giấy, và trước giờ cô đều toàn dùng giấy của cửa hàng để làm đồ.

Cô động não một lúc, rồi nói với Khương Tố Ngôn: "Vợ, chị ra khỏi đó trước đi."

Khương Tố Ngôn rút hồn ra khỏi ma-nơ-canh, Cố Ỷ lấy giấy của nhà mình dán lên ma-nơ-canh, sau đó vẽ lại khuôn mặt lên lớp giấy đó.

Lần này khi Khương Tố Ngôn nhập vào, hành động và biểu cảm đã tự nhiên hơn nhiều. Ngoại trừ đôi lúc hơi bị đứng hình bất ngờ, không thể làm động tác lớn, còn lại thì chẳng khác người thật là bao.

Cố Ỷ quay thử một lần nữa, phát hiện chỉ cần không nhìn kỹ thì không thể nhận ra.

Xong việc!

Lời tác giả:

Nhà ma sắp chào đón một nhân viên mới...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện