Tiểu Ngô cố tình chọn ngày thứ Ba để cùng bạn gái đi nhà ma. Trước đó cậu đã tra cứu kỹ lưỡng, biết trong nhà ma này có một cảnh đặc biệt kinh dị, mà bạn gái cậu lại là dân chơi lão luyện, chỉ có kiểu cảnh như vậy mới dọa được cô! Cậu thật sự rất muốn bạn gái vừa hét lên vừa nhào vào lòng mình, để mình có thể thể hiện khí chất nam tử hán.

Hai người họ chọn suất đầu tiên vào thứ Ba, lại còn đến sớm nhất. Những người khác cùng suất đều sẽ đến trễ hơn một chút. Tiểu Ngô đến sớm như vậy cũng là để có thêm thời gian ở riêng với bạn gái.

Vừa đến nơi, cậu đã thấy ở quầy lễ tân có một cô gái đang đứng đó chuẩn bị đón khách. Nhưng điều khiến cậu khó hiểu là: sao cô gái đó lại quay lưng về phía họ? Cô gái lấy từ trên bàn xuống một tập tài liệu gồm các lưu ý, cốt truyện nền và cả giấy miễn trừ trách nhiệm của Trường trung học tư lập Tử Dã, đưa cho Tiểu Ngô. Cậu nhận lấy, chuẩn bị cùng bạn gái xem qua thì chợt nhận ra có gì đó sai sai, rõ ràng cô gái đang quay lưng về phía cậu... sao lại có thể đưa giấy tờ ra chính diện được?

Tiểu Ngô lập tức thấy bất thường. Cậu lại quan sát kỹ cô gái đó. Ban đầu cậu nghĩ có lẽ cô ấy đội tóc giả che mặt, nhưng nhìn kỹ hơn thì nhận ra cô thật sự đang quay lưng về phía mình.

Tiểu Ngô nuốt nước bọt: Không phải chứ, chơi lớn vậy sao? Mới ở quầy lễ tân mà đã dọa người rồi. Cậu cảm thấy nhà ma Trường trung học tư lập Tử Dã này đúng là xuất sắc, mới vào đã dọa rồi, đúng là chỉ có nhà ma xịn mới có kiểu phục vụ này.

Cậu lập tức cảm thấy kính nể. Vừa cúi đầu định xem giấy tờ cô gái đưa thì chợt nghe "cách" một tiếng, Tiểu Ngô nghi ngờ ngẩng đầu lên, vẫn chỉ thấy bóng lưng cô gái. Động tác của cậu khiến bạn gái ngẩn người hỏi: "Sao vậy?"

Tiểu Ngô do dự hỏi lại: "Cậu có nghe thấy tiếng gì không?"

Bạn gái bật cười, còn đấm nhẹ vào cậu một cái: "Cậu làm gì thế? Giờ đã muốn hù mình rồi à? Mình còn chưa bước vào cơ mà."

Tiểu Ngô cũng cười theo, không để ý lắm đến âm thanh ban nãy, cúi đầu tiếp tục xem.

Lại một tiếng "cạch" nữa vang lên, lần này Tiểu Ngô chắc chắn mình không nghe nhầm. Cậu lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cô gái, cô ấy đang mỉm cười với cậu: "Quý khách, sao vậy?"

Tiểu Ngô lắc đầu, vừa định đáp "Không có gì đâu..." thì lại thấy sai sai: sao cậu lại có thể nhìn thấy mặt cô gái? Rõ ràng cô ấy đang quay lưng về phía cậu mà? Trong khoảnh khắc ấy, toàn thân Tiểu Ngô nổi da gà. Cậu đột ngột ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, liền nghe thấy cô vừa nói vừa phát ra tiếng "cách cách": "Quý khách... cách cách... có chuyện... cách... gì sao?"

Lần này cậu nhìn rất rõ, lý do cô gái phát ra âm thanh kỳ lạ như vậy là bởi hàm răng và miệng của cô phối hợp không được trơn tru, răng cứ trượt khỏi miệng, cô buộc phải cắn lại để giữ chúng bên trong.

Ngũ quan của cô ấy cũng rất kỳ dị, đôi mắt sau cặp kính có vẻ như đang tan chảy, cả khuôn mặt như bị ghép lại từ những mảnh vụn khác nhau. Tiểu Ngô càng nhìn càng chắc chắn: ngũ quan đó không phải đạo cụ, không đạo cụ nào làm được thật đến mức này. Cậu chợt nhớ đến những truyền thuyết từng đọc: có những con ma ẩn mình trong nhà ma... Lẽ nào người trước mặt mình chính là một trong số đó?

"Cạch." Lần này không phải tiếng va chạm giữa hai hàm răng nữa, mà là... cổ tay của cô ấy rơi thẳng xuống đất. Tiểu Ngô thấy rõ ràng mặt cắt ngang nơi cổ tay, đến cả mạch máu cũng còn đang đập.

Cô gái vội cúi xuống nhặt lại, còn xin lỗi cậu: "Xin... cách cách... lỗi, bút của tôi... cách... rơi mất rồi."

Cái gì mà bút của cô! Rõ ràng đó là... tay cô mà!

Tiểu Ngô cười gượng mấy tiếng, định kéo bạn gái chạy đi thật nhanh, nhưng lại phát hiện bạn gái hoàn toàn không để ý gì cả, vẫn đang chăm chú đọc các lưu ý. Tiểu Ngô huých nhẹ bạn gái, cô nàng có chút khó chịu: "Cậu làm gì thế?"

Khoảnh khắc đó, Tiểu Ngô chết sững, bởi vì miệng của bạn gái... cũng đang có dấu hiệu tan chảy... giống hệt như cô gái đứng trước mặt họ!

Tiểu Ngô nghẹn lời, không thèm để ý đến bạn gái nữa, quay đầu bỏ chạy thục mạng.

Chỉ để lại cô bạn gái đứng ngơ ngác:"Cậu chạy cái gì vậy?!"

Cô nàng vội vã xách túi đuổi theo bạn trai. Vừa định quay đầu nói xin lỗi với cô gái đón khách thì đã bị cô ta nắm lấy cổ tay. Cô gái vừa rồi vẫn còn rất bình thường, giờ đây ngũ quan lại trở nên méo mó kỳ dị. Bạn gái Tiểu Ngô ngẩn người, dường như lúc này cô mới hiểu vì sao bạn trai mình lại bỏ chạy, bàn tay cô gái trước mặt, lạnh toát... lạnh đến rợn người.

"Quý khách... cách cách... đừng đi... chơi với tôi chút đi mà~"

Bạn gái Tiểu Ngô cố nhịn, nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi, hất tay cô gái ra rồi xách túi chạy mất dạng.

Sau khi hai vị khách bỏ đi, chị Lưu mới xuất hiện trước mặt Cố Ỷ, tịch thu đạo cụ là chiếc tay giả.

"Sao em lại có thứ này?"

"Tôi lấy từ kho đạo cụ." Thật ra là do các đồng nghiệp tài trợ, họ thật sự rất muốn được rảnh rang, mong sao chẳng có khách nào đến. Cố Ỷ đang phối hợp với Khương Tố Ngôn để thực hiện điều ước đó của họ thôi. Tay giả thật ra không phải là mấu chốt, quan trọng vẫn là nhờ Khương Tố Ngôn. Nếu chỉ có một bàn tay rơi xuống thì có gì đáng sợ?

Nhưng chị Lưu không biết chuyện đó, cứ tưởng là nhờ tay giả mà Cố Ỷ hù được người, nên lập tức giật lấy: "Tịch thu!" Chị Lưu nghi ngờ nhìn chằm chằm Cố Ỷ: "Còn mang đạo cụ nào khác không? Lấy hết ra đây!"

Cố Ỷ bĩu môi, lần lượt móc từ túi ra: ba con mắt giả, một mớ nhện nhỏ, một cái đầu lâu, hai túi máu giả... Chị Lưu nhìn cô lôi ra từng món mà cạn lời. Nhìn đống đạo cụ một hồi lâu, chị Lưu mới hỏi: "Thật sự hết rồi chứ?"

Nếu không tính mấy con người giấy mà cô tự làm và đang giấu trong túi thì...thật sự hết rồi.

"Hết rồi." Cố Ỷ mặt không đỏ, tim không loạn, trả lời rất trịnh trọng không chút do dự. Chị Lưu bán tín bán nghi, mang đống đạo cụ rời đi.

Hừ, xem thường tôi quá.

Trong lòng, Cố Ỷ thầm khinh bỉ chị Lưu: Làm ma thì cần gì đạo cụ chứ, đó đều là những thứ ngoại thân phiền phức, muốn hù người thì phải nhờ diễn xuất và không khí! Cô có sẵn bàn tay vàng, lại thêm Khương Tố Ngôn hỗ trợ tạo dựng bầu không khí, còn sợ không dọa được ai sao?

Đến tận giờ ăn trưa, thế mà vẫn chưa có người chơi nào có thể vượt qua "trạm gác" ở quầy lễ tân để bước vào Trường trung học tư lập Tử Dã.

Làm việc trong ngành dịch vụ như nhà ma thì giờ ăn cũng bị lệch, thường phải đợi tới khoảng 1–2 giờ chiều mới được ăn trưa. Quầy lễ tân cũng cần đổi ca, Cố Ỷ thấy đoạn thời gian này không có khách đặt trước, mới nhờ cô gái vốn phụ trách nghe điện thoại kiêm thu ngân trong kia ra thay ca giúp mình.

Cô xách hộp cơm nhanh chóng chạy vào phòng nghỉ của nhân viên, chuẩn bị ăn thật nhanh rồi quay lại vị trí. Cô tuyệt đối sẽ không để lọt bất cứ người chơi nào!

Khi Cố Ỷ đang ngoan ngoãn ăn cơm thì lại thấy lão Hoàng. Anh ngồi xuống đối diện cô, trong mắt đầy vẻ muốn nói rồi lại thôi, Cố Ỷ làm như không thấy, chăm chú ăn cơm.

Cuối cùng lão Hoàng không nhịn nổi nữa: "Em làm ở quầy lễ tân thấy thế nào?"

"Tôi thấy rất tốt mà! Người chơi đều rất phối hợp với màn diễn của tôi!"

Cố Ỷ nuốt miếng cơm trong miệng, mỉm cười với lão Hoàng. Lão Hoàng hơi gượng gạo, giọng nói có chút ảo não: "Em cảm thấy tốt... nhưng phía sau bọn tôi chẳng có việc gì làm cả, mấy NPC khác thì rảnh rỗi quá toàn bật game lên chơi."

"Chà, vậy thì họ chắc buồn lắm nhỉ?"

"Đúng vậy..." Lão Hoàng nhìn người phụ nữ đang giả vờ ngốc nghếch trước mặt, thật sự muốn đá cô đi. Nhưng cấp trên không cho phép, anh cũng chẳng làm được gì.

Nói chuyện lúng túng được mấy câu, lão Hoàng im bặt, vì việc điều chuyển vị trí vốn không phải do anh mà là do chị Lưu quản. Trước đó bắt Cố Ỷ đổi vị trí cũng là ý của chị Lưu. Giờ lão Hoàng muốn làm gì cũng chẳng nhúc nhích được.

Nhưng đến chiều thì chị Lưu không chịu nổi nữa. Vì từ khi Cố Ỷ ra quầy lễ tân, không có nổi một người chơi nào vào được bên trong nhà ma. Trường tư thục Tử Dã hôm nay doanh thu là 0 đồng! Có rất nhiều người đặt vé online thậm chí còn trực tiếp yêu cầu hoàn tiền! Chị Lưu không thể nào chống đỡ nổi, liền lập tức điều Cố Ỷ trở về vị trí ban đầu.

Cố Ỷ ngồi trong lớp học đến lúc tan ca. Không còn cô gây rối ở phía trước, lượng người chơi quả nhiên bắt đầu tăng lên. Tuy nhiên, vừa đến chỗ Cố Ỷ thì họ đã bị chặn lại, không thể tiếp tục vào các vòng phía sau.

Sau một ngày như vậy, Cố Ỷ càng thêm nghi ngờ chị Lưu. Bởi cô đã gây rối đến mức này, mà với tư cách là người vận hành chính của nhà ma, chị ta lại không đuổi việc cô. Vậy hoặc là bản thân chị Lưu có vấn đề, hoặc là chị ta có liên hệ với kẻ đứng sau. Có thể không liên hệ trực tiếp, nhưng lệnh chắc chắn đã được truyền qua nhiều tầng, rồi tới tay chị ta.

Chỉ cần tóm được một người, rồi lần theo dấu vết thì sẽ xử lý được thôi.

Điều mà Cố Ỷ không ngờ tới chính là, tên đứng sau màn thật sự rất nhẫn nại. Tính cả hôm nay thì đạo cụ kia trong nhà ma đã không thu được chút hồn lực nào suốt bốn ngày liền, vậy mà hắn vẫn nhịn được, không tới làm khó cô. Cố Ỷ thật sự không đoán ra nổi.

Trong nụ cười gượng gạo của chị Lưu, Cố Ỷ nhận lấy 250 đồng tiền công ngày hôm nay, rồi đi ra trạm xe buýt đầu đường phố Hòe Dương để đón chuyến xe đêm về nhà. Cố Ỷ còn chưa đợi lâu thì một chiếc xe tải nhỏ cũ kỹ dừng lại trước mặt cô. Cửa sổ ghế lái bên tài xế được hạ xuống, lão Hoàng ló đầu ra nói: "Kỳ Kỳ, để tôi chở em một đoạn nhé. Ở đây mà chờ xe buýt thì muộn lắm đấy."

Cố Ỷ cân nhắc chút lợi hại và nguy cơ, rồi mới ngẩng đầu nói: "Vậy phiền Hoàng ca rồi."

Cô lên ghế phụ xe tải của lão Hoàng. Lúc lên xe còn liếc nhìn phía sau, chiếc xe này chỉ có hai ghế phía trước, hàng ghế sau đã bị tháo hết, chất đầy các loại đạo cụ.

Lão Hoàng phát hiện ánh mắt cô nhìn ra phía sau, liền giải thích: "Có vài đạo cụ cần thay thế, tôi mang về xem có thể vá víu gì được không, sửa không nổi thì đem bán đồng nát, biết đâu lại có tiền mời các em uống trà sữa."

Cố Ỷ không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Lão Hoàng hỏi cô ở đâu, Cố Ỷ bảo chỉ cần thả ở khu làng Đại học là được rồi.

"Ồ, cô tốt nghiệp rồi mà vẫn ở làng Đại học à?"

"Trước đây năm cuối đại học tôi thuê nhà ở đó cùng bạn, sau khi tốt nghiệp mọi người đều ở lại thành phố Lễ Phong, nên cũng không trả phòng. Tuy xa một chút nhưng giá thuê rẻ."

Lão Hoàng tặc lưỡi cảm thán:"Đúng vậy, bây giờ kiếm tiền đâu có dễ."

Rồi anh bất ngờ đổi chủ đề: "Phải rồi Kỳ Kỳ, cô có người yêu chưa?"

"Có rồi." Thậm chí còn cưới rồi nữa cơ.

Cố Ỷ không rõ lão Hoàng hỏi chuyện đó làm gì, chẳng lẽ muốn giới thiệu đối tượng? Cô liền chuẩn bị phản đòn: "Thế còn Hoàng ca thì sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện